Bác Sĩ Thẩm Mỹ Xuyên Thành Nông Nữ Bị Ép Thế Gả Cho Tháo Hán, Ba Năm Sinh Hai Con
Chương 35: Kẻ Xuyên Không Thê Thảm Nhất Lịch Sử
Tiểu Thổ Đậu Đinh
19/09/2024
Mạc Tiểu Tiểu ánh mắt lóe sáng, chẳng lẽ là không gian trữ vật?
Nàng còn chưa kịp nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì từ xa đã có một đám người chạy tới, Hoàng Thái Hoa dẫn đầu, miệng không ngừng gào thét:
"Ở đằng trước kìa! Trời ơi không xong rồi! Thằng ngốc này không thể giữ lại trong thôn được! Đuổi chúng nó đi! Đuổi đi!"
Đám người hùng hổ kéo đến, Mạc Tiểu Tiểu giật thót mình hung hăng véo mạnh vào đùi đau đến mức nước mắt lưng tròng.
Bọn họ đến gần, thấy Mạc Tiểu Tiểu cũng chẳng khá hơn là bao trong lòng còn ôm theo Trần Đại Ngưu đã ngất xỉu.
"Đồ tiện tì! Tránh ra! Đuổi tên khùng này ra khỏi thôn cho ta!"
Hoàng Thái Hoa dẫn đầu, giơ tay ra muốn kéo Mạc Tiểu Tiểu.
Mạc Tiểu Tiểu cắn răng không né tránh, bị kéo một cái ngã dúi dụi xuống lòng sông, nàng kêu lên một tiếng đau đớn, nước mắt rơi càng dữ dội hơn:
"Thím Hai… Thím Hai đừng đánh con! Đừng đánh con! Tiểu Tiểu không cố ý không nói chuyện với thím… Hu hu…"
Mạc Tiểu Tiểu vừa khóc vừa giơ cánh tay bị thương lên, lúc ngã nàng cố tình để tay tiếp đất trước, vốn chỉ trầy da một chút, giờ đã đỏ ửng, rướm máu.
Mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, Mạc Tiểu Tiểu không bận tâm gì khác, xoay người che trước Trần Đại Ngưu, đáng thương nhìn mọi người:
"Đại Ngưu không phải đồ điên, huynh ấy thấy thím Hai lấy đá ném con nên mới tức giận! Hu hu… Thím Hai, thím đừng đánh con nữa, cũng đừng đánh Đại Ngưu…”
Lời này lọt vào tai Hoàng Thái Hoa khiến bà ta tức đến mức mặt mày tái mét, nhưng ánh mắt mọi người ụ bmà ta đã thay đổi.
Xét cho cùng Trần Đại Ngưu đến thôn một năm nay gặp ai cũng chỉ biết cười ngây ngô, ngay cả đứa trẻ mấy tuổi ném đá vào người cũng không dám đánh trả.
Hắn thật sự có thể đánh người sao?
Nhìn lại Mạc Tiểu Tiểu đầy mình bầm dập, lại thêm việc Hoàng Thái Hoa ngày thường hay ăn nói ngoa ngoắt, mọi người lập tức thay đổi thái độ.
Có người bực bội ném cây gậy trong tay xuống:
"Hoàng thẩm, hai đứa trẻ con mà thẩm cũng bắt nạt! Thẩm nhìn xem Đại Ngưu có phải người biết đánh người không?"
"Thật là! Làm chúng ta chạy một chuyến công cốc!"
"Ta nói thẩm này, nên tích chút đức cho Đại Hổ đi! Đại Hổ cũng đến lúc lấy vợ rồi, thẩm là nương nó mà còn không yên phận!"
…
"Ta…"
Hoàng Thái Hoa bị mọi người nói đến mức nghẹn họng, tức giận xông lên muốn đánh Mạc Tiểu Tiểu:
"Con tiện nhân này, để xem ta có xé rách miệng ngươi không!"
"Này! Mạc gia, ngươi còn muốn bắt nạt cháu mình sao sao?"
Một nam nhân trung niên thấy vậy liền bước lên kéo Hoàng Thái Hoa ra mấy người khác cũng vây lại.
Nàng còn chưa kịp nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì từ xa đã có một đám người chạy tới, Hoàng Thái Hoa dẫn đầu, miệng không ngừng gào thét:
"Ở đằng trước kìa! Trời ơi không xong rồi! Thằng ngốc này không thể giữ lại trong thôn được! Đuổi chúng nó đi! Đuổi đi!"
Đám người hùng hổ kéo đến, Mạc Tiểu Tiểu giật thót mình hung hăng véo mạnh vào đùi đau đến mức nước mắt lưng tròng.
Bọn họ đến gần, thấy Mạc Tiểu Tiểu cũng chẳng khá hơn là bao trong lòng còn ôm theo Trần Đại Ngưu đã ngất xỉu.
"Đồ tiện tì! Tránh ra! Đuổi tên khùng này ra khỏi thôn cho ta!"
Hoàng Thái Hoa dẫn đầu, giơ tay ra muốn kéo Mạc Tiểu Tiểu.
Mạc Tiểu Tiểu cắn răng không né tránh, bị kéo một cái ngã dúi dụi xuống lòng sông, nàng kêu lên một tiếng đau đớn, nước mắt rơi càng dữ dội hơn:
"Thím Hai… Thím Hai đừng đánh con! Đừng đánh con! Tiểu Tiểu không cố ý không nói chuyện với thím… Hu hu…"
Mạc Tiểu Tiểu vừa khóc vừa giơ cánh tay bị thương lên, lúc ngã nàng cố tình để tay tiếp đất trước, vốn chỉ trầy da một chút, giờ đã đỏ ửng, rướm máu.
Mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, Mạc Tiểu Tiểu không bận tâm gì khác, xoay người che trước Trần Đại Ngưu, đáng thương nhìn mọi người:
"Đại Ngưu không phải đồ điên, huynh ấy thấy thím Hai lấy đá ném con nên mới tức giận! Hu hu… Thím Hai, thím đừng đánh con nữa, cũng đừng đánh Đại Ngưu…”
Lời này lọt vào tai Hoàng Thái Hoa khiến bà ta tức đến mức mặt mày tái mét, nhưng ánh mắt mọi người ụ bmà ta đã thay đổi.
Xét cho cùng Trần Đại Ngưu đến thôn một năm nay gặp ai cũng chỉ biết cười ngây ngô, ngay cả đứa trẻ mấy tuổi ném đá vào người cũng không dám đánh trả.
Hắn thật sự có thể đánh người sao?
Nhìn lại Mạc Tiểu Tiểu đầy mình bầm dập, lại thêm việc Hoàng Thái Hoa ngày thường hay ăn nói ngoa ngoắt, mọi người lập tức thay đổi thái độ.
Có người bực bội ném cây gậy trong tay xuống:
"Hoàng thẩm, hai đứa trẻ con mà thẩm cũng bắt nạt! Thẩm nhìn xem Đại Ngưu có phải người biết đánh người không?"
"Thật là! Làm chúng ta chạy một chuyến công cốc!"
"Ta nói thẩm này, nên tích chút đức cho Đại Hổ đi! Đại Hổ cũng đến lúc lấy vợ rồi, thẩm là nương nó mà còn không yên phận!"
…
"Ta…"
Hoàng Thái Hoa bị mọi người nói đến mức nghẹn họng, tức giận xông lên muốn đánh Mạc Tiểu Tiểu:
"Con tiện nhân này, để xem ta có xé rách miệng ngươi không!"
"Này! Mạc gia, ngươi còn muốn bắt nạt cháu mình sao sao?"
Một nam nhân trung niên thấy vậy liền bước lên kéo Hoàng Thái Hoa ra mấy người khác cũng vây lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.