Bác Sĩ Thiên Tài Có Đôi Mắt Âm Dương
Chương 30: Bà Chủ Trọ Độc Ác
Hổ Uy Tướng Quân
15/09/2021
Thôi Tấn Huy nói với anh rằng đây được gọi là thôn trong huyện thành. Đừng nhìn đây là huyện thành mà nghĩ rằng sẽ không có thôn như vậy, thậm chí ở cái huyện thành này có đến vài nơi như vậy, thuê nhà ở đây sẽ rẻ hơn rất nhiều. Yến Tiểu Bắc không nói gì nhiều, dù sao đi chăng nữa thì nhà trọ ở đây nhìn vẫn tốt hơn rất nhiều so với bãi cỏ anh đã sống ở thôn Khôi Khê, và cũng tốt hơn gấp ngàn lần so với sống ở gầm cầu nơi Thôi Tấn Huy chỉ.
Bước vào ngôi làng trong thành phố, dường như anh đang đi vào một thế giới khác, những con đường chật hẹp môi trường lộn xộn khác hẳn với một huyện thành hoa lệ mà anh vừa nhìn thấy, nó giống như là một thế giới hoàn toàn khác biệt vậy. Trước cửa một số ngôi nhà ven đường thi thoảng anh lại gặp một vài thiếu nữ ăn mặc thiếu vải đứng. Khi bọn họ đi đến những người thiếu nữ này nhìn thẳng vào bọn họ, ánh mắt dường như phát ra tia lửa điện khiến cho Yến Tiểu Bắc không dám nhìn thẳng. Còn Thôi Tấn Huy lại rất quen thuộc với cảnh này, anh đưa Yến tiểu Bắc đi thẳng về phía Đông Bắc sau đó quay lại một ngách ở phía Tây và đứng trước một ngôi nhà năm tầng.
"Đến.. đến rồi.. ở.. ngay đây!"
Thôi Tấn Huy thở phào nhẹ nhõm khi nhìn lên tòa nhà năm tầng ngay trước mắt và nói, Yến Tiểu Bắc thấy đầu óc choáng váng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh đến huyện thành, rất nhanh anh đã khôi phục được trạng thái bình thường, đối với anh mà nói ở huyện thành mọi thứ đều lạ lẫm. Thật may mắn khi đến đây anh gặp được Thôi Tấn Huy nếu không anh thực sự không biết phải làm như thế nào.
Ngôi nhà có cửa sắt nhưng không đóng, thông ra ngõ nhỏ có mái che từ bên trong đi ra, vừa bước vào bên trong thì nghe đến rầm một tiếng, một chiếc vali từ trên tầng hai bay xuống nửa chừng thì quần áo bên trong vương vãi hết ra ngoài. Hai người trợn mắt há mồm nhìn lên còn chưa nhìn ra là người nào thì đã nghe thấy một giọng nói chanh chua:
"Tôi đã nói rồi, nhà này không thể tiếp tục cho cô thuê được nữa, cô mau đi đi!"
Đây là giọng nói của một người phụ nữ, giọng điệu rất bình tĩnh kèm thêm cả một chút khó chịu nữa.
"Bà chủ, phòng tôi đã thuê rồi, bà không thể đuổi tôi đi được."
Ngay lập tức có một giọng nói của một cô gái chuyển đến xen lẫn cả tiếng khóc nức nở.
"Đuổi cô đi chẳng có gì là không thể cả, tiền tôi sẽ trả lại cho cô, tôi không cần tiền của cô nữa, cô nhanh chóng thu dọn rồi rời khỏi đây mau!"
"Nhưng mà.. chúng ta đã ký hợp đồng rồi!"
"Cái gì mà hợp đồng hay không hợp đồng, tôi thừa nhận thì nó là một hợp đồng, tôi không thừa nhận thì nó chỉ là một tờ giấy lộn!"
Ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người đang giằng co ở hành lang tầng hai, cũng có vài người trong hành lang xem náo nhiệt. Ngay cả những người ở lầu phía trên cũng ngó xuống, lầu dưới cũng ngó lên xem náo nhiệt mà không có lấy một người đứng ra khuyên nhủ. Chẳng mấy chốc hai người Yến Tiểu Bắc và Thôi Tấn Huy đi đến dưới chân cầu thang. Yến Tiểu Bắc thấy đó là một người phụ nữ mập ngoài bốn tuổi đang xua đuổi một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi xuống dưới. Cô gái đầu tóc bù xù, vẻ mặt xấu hổ nước mắt lưng tròng cầu xin người phụ nữ mập đừng đuổi mình đi:
"Cô gái, tôi cũng phải bó tay rồi. Nếu không đuổi cô đi thì người gặp rắc rối sẽ là tôi, hơn nữa có người nhìn trúng cô cũng không phải là chuyện tốt hay sao? Cô theo Cẩu thiếu gia không những được sống ở biệt thự rộng lớn, còn được đi xe hơi sang trọng, thì việc gì phải sống ở khu nhỏ ở nhà trọ tồi tàn của tôi chứ."
Nhìn cô gái không ngừng khóc lóc người phụ nữ cũng không quát tháo như vừa nãy nữa có lẽ là do bà ta bắt động lòng trắc ẩn nên sau khi xua đuổi cô gái bà ta đã lên tiếng khuyên nhủ. Nghe xong cô gái càng trở nên tuyệt vọng, như vậy đã đủ biết là cô không thể tiếp tục ở đây được nữa. Vừa nức nở khóc, cô gái vừa thu nhận quần áo rơi vãi ở bên ngoài.
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô gái, Yến Tiểu Bắc đột nhiên nhớ đến cảnh dì Miêu Cẩn Hoa và Thôi Yên Nhiên bị bắt nạt, trong lòng anh hiện thấy khó chịu. Anh đặt túi hành lý của mình xuống và thu nhận hai bộ quần áo rơi dưới đất. Cô gái không hề để ý đến xung quanh chỉ chú trọng vào thu dọn đồ đạc mà không để ý trước mắt có người. Cô chợt ngẩng đầu lên thì thấy Yến Tiểu Bắc đã vươn tay ra đưa quần áo cho cô.
"Cảm ơn!"
Một nụ cười nhàn nhạt được cô gái cố nặn ra trên khuôn mặt, cô gái nhận lại quần áo trong tay Yến Tiểu Bắc. Yến Tiểu Bắc chợt sững người khi thấy cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Trong thôn cũng có những cô gái xinh đẹp, nhưng cho dù là Lưu Thường Nga vợ của Thôi Đại Tráng hay là Thôi Hải Đường con gái của Thôi thợ rèn ở phía nam của thôn cũng không thể so sánh được với cô gái đang đứng trước mặt anh lúc này. Cô gái có khuôn mặt trái xoan, ngũ quan thanh tú, nước da trắng ngần, lông mi dài cong vút, cô ấy trang điểm nhẹ, đặc biệt là có mùi hương thoang thoảng từ người cô ấy nhẹ nhàng xông vào mũi..
Mặc dù mái tóc đen của cô ấy tán loạn che đi phần nào khuôn mặt thêm cả nét buồn rầu hiện rõ nhưng không thể che hết được vẻ đẹp tự nhiên của cô ấy. Yến Tiểu Bắc lặng người thì thào nói:
"Không, không cần!"
Cô gái cũng không để tâm nhiều nữa, cô chuyên tâm nhặt đồ của mình dồn hết vào chiếc vali đã bị đập vỡ làm đôi. Cô ấy có rất nhiều quần áo và đồ dùng hàng ngày như mỹ phẩm, cốc đánh răng, đặc biệt là cả đồ lót của con gái nữa nên khiến mặt cô gái đỏ bừng lên như gấc chín. Chiếc vali thì bị hỏng, rất nhiều quần áo không thể cho hết vào vali được. Ngay cả khi cố tình ép vào thì cô gái cũng không thể mang vali đi theo được.
"Ba chủ, bà làm hỏng vali của cô ấy, không phải bà nên đền cho cô ấy một cái khác sao?"
Yến Tiểu Bắc nhìn bà chủ đang ở đó khoanh tay nhìn cô gái mà lớn tiếng hỏi. Bà chủ trọ nghe xong quay sang nhìn Yến Tiểu Bắc bắt đầu nói:
"Đền cái gì mà đền, là do cô ta không chịu rời đi còn phải đợi tôi đuổi đi, bây giờ vali hỏng rồi thì còn trách được ai kia chứ?"
Bà chủ cùng với vòng eo núc ních thịt chẳng khác gì như một khối thịt di động, bà ta hếch mũi lên nói với giọng chua ngoa.
"Nói không phải sao? Dù sao thì tôi thuê nhà ở đây, bà đối xử với cô ấy như vậy không sợ những người thuê trọ ở đây chạnh lòng hay sao?"
"Này cái tên xú tiểu tử này từ đâu đến mà dám lên mặt dạy đời tao chứ? Mới có mấy tuổi đầu mà học đâu cái thói biết thương hương tiếc ngọc rồi!"
Bà chủ trọ rất không hài lòng, giơ cánh tay lên vừa nói vừa xua xua như đang đuổi ruồi vậy. Thôi Tấn Huy bước đến nhìn bà chủ trọ nói:
"Bà.. bà.. bà lại không nói lý như thế chứ?"
Nhìn thấy Thôi Tấn Huy bà chủ trọ cười như bắt được vàng và lên tiếng chế giễu:
"Ui da, cậu lại tới rồi, lần này không biết sẽ thuê bao lâu hay là chỉ thuê một tuần mà thôi?"
Thôi Tấn Huy nói:
"Bà.. bà bắt nạt nhiều người như vậy.. tôi.. tôi.."
"Tôi cái gì mà tôi phải nói một từ còn không xong lại còn dám vác mặt ra ngoài không thấy xấu hổ à?
Bà chủ trọ nói ra những lời độc ác. Yến Tiểu Bắc bây giờ mới lên tiếng:
" Thôi Tấn Huy chúng ta không thuê ở đây nữa, đổi một chỗ khác. "
" Đổi chỗ khác, ai chả biết khu nhà của tao cho thuê là rẻ nhất. Bộ dạng của hai đứa chúng mày làm sao đủ khả năng mà thuê. Mau biến đi cho tao đừng ở đây cản trở tao làm ăn. "
Khoé miệng Yến Tiểu Bắc co rút, nhưng không có nói thêm gì nữa mà cúi xuống ôm vali của cô gái lên giữ chặt trong ngực. Thôi Tấn Huy bực bội nhìn bà chủ trọ rồi đi tới vừa xách túi hành lý của Yến Tiểu Bắc vừa kéo tay anh đi và nói:
" Bà.. bà không muốn.. muốn mắt chó.. nhìn.. nhìn người thấp!
Yến Tiểu Bắc nói nhỏ với cô gái kia:
"Chúng ta mau rời khỏi đây trước!"
Cô gái hoang mang lo sợ liền gật đầu và đi theo hai người bọn họ ra khỏi khu nhà trọ.
Bước vào ngôi làng trong thành phố, dường như anh đang đi vào một thế giới khác, những con đường chật hẹp môi trường lộn xộn khác hẳn với một huyện thành hoa lệ mà anh vừa nhìn thấy, nó giống như là một thế giới hoàn toàn khác biệt vậy. Trước cửa một số ngôi nhà ven đường thi thoảng anh lại gặp một vài thiếu nữ ăn mặc thiếu vải đứng. Khi bọn họ đi đến những người thiếu nữ này nhìn thẳng vào bọn họ, ánh mắt dường như phát ra tia lửa điện khiến cho Yến Tiểu Bắc không dám nhìn thẳng. Còn Thôi Tấn Huy lại rất quen thuộc với cảnh này, anh đưa Yến tiểu Bắc đi thẳng về phía Đông Bắc sau đó quay lại một ngách ở phía Tây và đứng trước một ngôi nhà năm tầng.
"Đến.. đến rồi.. ở.. ngay đây!"
Thôi Tấn Huy thở phào nhẹ nhõm khi nhìn lên tòa nhà năm tầng ngay trước mắt và nói, Yến Tiểu Bắc thấy đầu óc choáng váng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh đến huyện thành, rất nhanh anh đã khôi phục được trạng thái bình thường, đối với anh mà nói ở huyện thành mọi thứ đều lạ lẫm. Thật may mắn khi đến đây anh gặp được Thôi Tấn Huy nếu không anh thực sự không biết phải làm như thế nào.
Ngôi nhà có cửa sắt nhưng không đóng, thông ra ngõ nhỏ có mái che từ bên trong đi ra, vừa bước vào bên trong thì nghe đến rầm một tiếng, một chiếc vali từ trên tầng hai bay xuống nửa chừng thì quần áo bên trong vương vãi hết ra ngoài. Hai người trợn mắt há mồm nhìn lên còn chưa nhìn ra là người nào thì đã nghe thấy một giọng nói chanh chua:
"Tôi đã nói rồi, nhà này không thể tiếp tục cho cô thuê được nữa, cô mau đi đi!"
Đây là giọng nói của một người phụ nữ, giọng điệu rất bình tĩnh kèm thêm cả một chút khó chịu nữa.
"Bà chủ, phòng tôi đã thuê rồi, bà không thể đuổi tôi đi được."
Ngay lập tức có một giọng nói của một cô gái chuyển đến xen lẫn cả tiếng khóc nức nở.
"Đuổi cô đi chẳng có gì là không thể cả, tiền tôi sẽ trả lại cho cô, tôi không cần tiền của cô nữa, cô nhanh chóng thu dọn rồi rời khỏi đây mau!"
"Nhưng mà.. chúng ta đã ký hợp đồng rồi!"
"Cái gì mà hợp đồng hay không hợp đồng, tôi thừa nhận thì nó là một hợp đồng, tôi không thừa nhận thì nó chỉ là một tờ giấy lộn!"
Ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người đang giằng co ở hành lang tầng hai, cũng có vài người trong hành lang xem náo nhiệt. Ngay cả những người ở lầu phía trên cũng ngó xuống, lầu dưới cũng ngó lên xem náo nhiệt mà không có lấy một người đứng ra khuyên nhủ. Chẳng mấy chốc hai người Yến Tiểu Bắc và Thôi Tấn Huy đi đến dưới chân cầu thang. Yến Tiểu Bắc thấy đó là một người phụ nữ mập ngoài bốn tuổi đang xua đuổi một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi xuống dưới. Cô gái đầu tóc bù xù, vẻ mặt xấu hổ nước mắt lưng tròng cầu xin người phụ nữ mập đừng đuổi mình đi:
"Cô gái, tôi cũng phải bó tay rồi. Nếu không đuổi cô đi thì người gặp rắc rối sẽ là tôi, hơn nữa có người nhìn trúng cô cũng không phải là chuyện tốt hay sao? Cô theo Cẩu thiếu gia không những được sống ở biệt thự rộng lớn, còn được đi xe hơi sang trọng, thì việc gì phải sống ở khu nhỏ ở nhà trọ tồi tàn của tôi chứ."
Nhìn cô gái không ngừng khóc lóc người phụ nữ cũng không quát tháo như vừa nãy nữa có lẽ là do bà ta bắt động lòng trắc ẩn nên sau khi xua đuổi cô gái bà ta đã lên tiếng khuyên nhủ. Nghe xong cô gái càng trở nên tuyệt vọng, như vậy đã đủ biết là cô không thể tiếp tục ở đây được nữa. Vừa nức nở khóc, cô gái vừa thu nhận quần áo rơi vãi ở bên ngoài.
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô gái, Yến Tiểu Bắc đột nhiên nhớ đến cảnh dì Miêu Cẩn Hoa và Thôi Yên Nhiên bị bắt nạt, trong lòng anh hiện thấy khó chịu. Anh đặt túi hành lý của mình xuống và thu nhận hai bộ quần áo rơi dưới đất. Cô gái không hề để ý đến xung quanh chỉ chú trọng vào thu dọn đồ đạc mà không để ý trước mắt có người. Cô chợt ngẩng đầu lên thì thấy Yến Tiểu Bắc đã vươn tay ra đưa quần áo cho cô.
"Cảm ơn!"
Một nụ cười nhàn nhạt được cô gái cố nặn ra trên khuôn mặt, cô gái nhận lại quần áo trong tay Yến Tiểu Bắc. Yến Tiểu Bắc chợt sững người khi thấy cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Trong thôn cũng có những cô gái xinh đẹp, nhưng cho dù là Lưu Thường Nga vợ của Thôi Đại Tráng hay là Thôi Hải Đường con gái của Thôi thợ rèn ở phía nam của thôn cũng không thể so sánh được với cô gái đang đứng trước mặt anh lúc này. Cô gái có khuôn mặt trái xoan, ngũ quan thanh tú, nước da trắng ngần, lông mi dài cong vút, cô ấy trang điểm nhẹ, đặc biệt là có mùi hương thoang thoảng từ người cô ấy nhẹ nhàng xông vào mũi..
Mặc dù mái tóc đen của cô ấy tán loạn che đi phần nào khuôn mặt thêm cả nét buồn rầu hiện rõ nhưng không thể che hết được vẻ đẹp tự nhiên của cô ấy. Yến Tiểu Bắc lặng người thì thào nói:
"Không, không cần!"
Cô gái cũng không để tâm nhiều nữa, cô chuyên tâm nhặt đồ của mình dồn hết vào chiếc vali đã bị đập vỡ làm đôi. Cô ấy có rất nhiều quần áo và đồ dùng hàng ngày như mỹ phẩm, cốc đánh răng, đặc biệt là cả đồ lót của con gái nữa nên khiến mặt cô gái đỏ bừng lên như gấc chín. Chiếc vali thì bị hỏng, rất nhiều quần áo không thể cho hết vào vali được. Ngay cả khi cố tình ép vào thì cô gái cũng không thể mang vali đi theo được.
"Ba chủ, bà làm hỏng vali của cô ấy, không phải bà nên đền cho cô ấy một cái khác sao?"
Yến Tiểu Bắc nhìn bà chủ đang ở đó khoanh tay nhìn cô gái mà lớn tiếng hỏi. Bà chủ trọ nghe xong quay sang nhìn Yến Tiểu Bắc bắt đầu nói:
"Đền cái gì mà đền, là do cô ta không chịu rời đi còn phải đợi tôi đuổi đi, bây giờ vali hỏng rồi thì còn trách được ai kia chứ?"
Bà chủ cùng với vòng eo núc ních thịt chẳng khác gì như một khối thịt di động, bà ta hếch mũi lên nói với giọng chua ngoa.
"Nói không phải sao? Dù sao thì tôi thuê nhà ở đây, bà đối xử với cô ấy như vậy không sợ những người thuê trọ ở đây chạnh lòng hay sao?"
"Này cái tên xú tiểu tử này từ đâu đến mà dám lên mặt dạy đời tao chứ? Mới có mấy tuổi đầu mà học đâu cái thói biết thương hương tiếc ngọc rồi!"
Bà chủ trọ rất không hài lòng, giơ cánh tay lên vừa nói vừa xua xua như đang đuổi ruồi vậy. Thôi Tấn Huy bước đến nhìn bà chủ trọ nói:
"Bà.. bà.. bà lại không nói lý như thế chứ?"
Nhìn thấy Thôi Tấn Huy bà chủ trọ cười như bắt được vàng và lên tiếng chế giễu:
"Ui da, cậu lại tới rồi, lần này không biết sẽ thuê bao lâu hay là chỉ thuê một tuần mà thôi?"
Thôi Tấn Huy nói:
"Bà.. bà bắt nạt nhiều người như vậy.. tôi.. tôi.."
"Tôi cái gì mà tôi phải nói một từ còn không xong lại còn dám vác mặt ra ngoài không thấy xấu hổ à?
Bà chủ trọ nói ra những lời độc ác. Yến Tiểu Bắc bây giờ mới lên tiếng:
" Thôi Tấn Huy chúng ta không thuê ở đây nữa, đổi một chỗ khác. "
" Đổi chỗ khác, ai chả biết khu nhà của tao cho thuê là rẻ nhất. Bộ dạng của hai đứa chúng mày làm sao đủ khả năng mà thuê. Mau biến đi cho tao đừng ở đây cản trở tao làm ăn. "
Khoé miệng Yến Tiểu Bắc co rút, nhưng không có nói thêm gì nữa mà cúi xuống ôm vali của cô gái lên giữ chặt trong ngực. Thôi Tấn Huy bực bội nhìn bà chủ trọ rồi đi tới vừa xách túi hành lý của Yến Tiểu Bắc vừa kéo tay anh đi và nói:
" Bà.. bà không muốn.. muốn mắt chó.. nhìn.. nhìn người thấp!
Yến Tiểu Bắc nói nhỏ với cô gái kia:
"Chúng ta mau rời khỏi đây trước!"
Cô gái hoang mang lo sợ liền gật đầu và đi theo hai người bọn họ ra khỏi khu nhà trọ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.