Bác Sĩ Thiên Tài Có Đôi Mắt Âm Dương
Chương 9: Mua Quần Áo
Hổ Uy Tướng Quân
28/07/2021
Bình minh ngày hôm sau, anh lấy hai trăm tệ tiền kiếm được ngày hôm qua bỏ vào túi, đi dọc con đường làng về phía thị trấn Hà Hoa. Ngày còn bé anh rất hay được chú Thôi và dì Miêu đưa đến thị trấn nên con đường này anh nhớ rất rõ ràng. Quãng đường khoảng hai mươi cây số Yến Tiểu Bắc phải đi bộ gần hai tiếng đồng hồ mới tới nơi. Vài năm trở lại đây thị trấn Hà Hoa có nhiều thay đổi lớn, nhiều nhà cao tầng mọc lên San sát nhau, ô tô cũng nhiều hơn. Tuy nhiên con phố cũ trong trí nhớ của anh vẫn còn đó.
Anh tự nhủ trong lòng là mua cho Thôi Yên Nhiên một bộ quần áo mới, sau đó mua một miếng thịt và một con cá. Dù sao anh cũng ăn chực ở nhà họ mười năm có dư, bây giờ kiếm được tiền tất nhiên việc đầu tiên là chăm lo cho bọn họ vui vui vẻ vẻ. Đi ngang qua một cửa hàng quần áo anh muốn bước vào, trong cửa hàng quần áo này tương đối rộng bày biện rất nhiều quần áo. Anh suy nghĩ một lát định bước vào trong thì ở ngay cửa nghe thấy tiếng một người phụ nữ vừa cười vừa nói:
"Hi.. hi.. đang làm gì đấy?"
Anh nước mắt lên nhìn thì thấy một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi đang đứng trước mặt anh, mặc một chiếc váy màu đen lệch vai, đi một đôi giày cao gót, môi được tô son đậm màu đỏ chót, cô ấy đang đứng chặn giữa lối đi.
"Tôi.. tôi đến mua quần áo."
Đây là lần đầu tiên Yến Tiểu Bắc tự mình đến cửa hàng quần áo, trước đây toàn là dì Miêu mua quần áo cho anh, nhưng không có đến cửa hàng quần áo lớn như thế này mua mà toàn đi đến một cửa hàng nhỏ đồng giá hai mươi chín tệ hoặc một sạp hàng bên lề đường để mua. Người phụ nữ này thấy anh khôi ngô sáng sủa nhưng lại ăn mặc rách rưới. Trên người mặc một chiếc áo phông đã cũ kỹ lại còn vá hai chỗ, một chiếc quần đùi màu xám nhàu nhĩ, đi đôi dép nhựa màu xanh nhìn không khác gì người vừa đi ra từ bãi rác.
"Đi.. đi.. đi.. mau nhìn ở đây xem, không phải ai cũng có thể đến xem được."
Sau khi người phụ nữ nhìn lướt qua vẻ khinh thường trong mắt cô ta càng lộ rõ. Từ bên ngoài cửa Yến Tiểu Bắc nhắm trúng một chiếc áo nữ màu vàng quả mơ treo bên trong, anh thấy nó rất đẹp nên muốn hỏi giá của nó nếu phù hợp anh sẽ mua chiếc áo đó cho Thôi Yên Nhiên. Nhưng khi đang định bước lên thì bị người phụ nữ này chặn lại giống như chặn một tên khất cái và không cho vào.
"Không phải quần áo treo lên để bán hay sao, tôi muốn vào xem thử?
Xem cái gì mà xem cậu có biết đây là cửa hàng gì không? Đây là cửa hàng quần áo phụ nữ nhìn bộ dạng tội nghiệp của cậu mà xem đừng nói với tôi rằng cậu đến mua quần áo cho em gái nhé."
Nghe xong Yến Tiểu Bắc cười:
"Đúng vậy tôi muốn mua cho em gái."
Người phụ nữ cười cả người run rẩy đứng không cả vững, vì cười nhiều còn khiến cho lớp phấn dày trên mặt rơi xuống. Cười một hồi cô ta cũng dừng lại nhìn Yến Tiểu Bắc hỏi:
"Cậu có tiền không?"
"Đương nhiên là có."
Yến tiểu Bắc cũng không chịu lép vế, anh biết hai trăm tệ của anh sẽ mua được rất nhiều thứ. Sau đó anh lấy ra hai đồng một trăm tệ được gấp gọn gàng phẳng phiu mà lúc trước mặt người phụ nữ này. Người phụ nữ lúc này còn cười nhiều hơn ban nãy, sau khi cười được chừng một phút thì mặt cô ta trở lại lạnh lùng quát:
"Biến đi. Đừng ở đây cản trở tôi buôn bán."
Yến Tiểu Bắc sửng sốt một hồi đây không phải là tiền sao. Lúc này có người tiến vào hét lên:
"Bà chủ, giảm giá cho tôi vài bộ quần áo nào!"
"Đến rồi, đến rồi."
Sau đó bà ta xoay người lại bước vào phía trong vừa đi vừa nói:
"Không biết ở đâu chui ra cái tên ngốc tử này, có hai trăm tệ mà cũng muốn đến cửa hàng của mình mua quần áo."
Nghe được những lời này Yến Tiểu Bắc nhìn hai trăm tệ trong tay có chút bực bội. Có vẻ như anh nhận ra mình đã đến nhầm chỗ. Đang định quay đi thì nghe một giọng nói lắp gọi anh lại:
"Tiểu.. Tiểu.. Bắc"
Yến Tiểu Bắc dừng lại quay đầu nhìn thấy một thanh niên trạc tuổi mình, nhưng thấp hơn mình một cái đầu còn vòng eo của cậu ta thì to gần gấp đôi mình, đang đứng cách đấy không xa ngạc nhiên nhìn mình. Nhìn thoáng qua Yến Tiểu Bắc nhận ra đây là Thôi Tấn Huy trước đây ở cùng làng với anh. Trong làng, ngoài Thôi Yên Nhiên thì còn có Thôi Tấn Huy là người duy nhất không cười nhạo anh. Cũng bởi vì cậu ta luôn nói lắp, lại còn nói rất nhiều nên mọi người trong làng đều không thích cậu ta và cũng có rất nhiều người không thích nói chuyện với cậu ta. Duy chỉ có Yến Tiểu Bắc cho dù cậu ta nói bao nhiêu, nói cái gì thì Yến Tiểu Bắc vẫn luôn vui vẻ nghe cậu ta nói:
"Thôi Tấn Huy."
Yến Tiểu Bắc vô cùng bất ngờ khi gặp cậu ta ở đây liền reo lên.
"Đây.. đây thật là.. là cậu à.. tôi.. tôi nghe nói.. nghe nói cậu bị sét đánh chết.. à không.. bị sét đánh nhưng không chết.. cũng hết cả ngốc.. đây có phải là sự thật không?"
Thấy Yến Tiểu Bắc gọi đúng tên của mình, Thôi Tấn Huy vui vẻ bước đến nhìn Yến Tiểu Bắc nói. Yến Tiểu Bắc nghe xong cười hỏi:
"Cậu tại sao lại ở đây?"
"Cậu.. ngốc thật.. tôi.. gia đình tôi.. vốn dĩ ở thị trấn này."
Sau đó Yến Tiểu Bắc mới nhớ ra bố của cậu ta làm việc trong thị trấn, chỉ vào các dịp nghỉ lễ nghỉ hè nghỉ đông cậu ta mới về thôn ở cùng với ông bà ở thôn khôi khí. Vừa gãi đầu gãi tai Thôi Tấn Huy lại hỏi:
"Cậu.. đến đây.. làm cái gì vậy?"
"Tôi muốn mua cho tiểu Nhiên một chiếc áo."
Yến Tiểu Bắc vừa nói vừa liếc nhìn chiếc áo treo trong cửa hàng mà mình ưng ý với vẻ mặt tiếc nuối:
"Đi.. tôi.. tôi đi xem cùng.."
"Bà chủ không cho tôi bước vào vì tôi không đủ tiền."
"Không.. không đủ.. có tôi ở đây.. còn phải sợ sao?"
Thôi Tấn Huy cầm tay Yến Tiểu Bắc đi vào trong cửa hàng. Bà chủ đang tư vấn cho khách hàng thấy Yến tiểu Bắc vẫn cố tình đi vào cô ta vội vàng chạy tới:
"Ây ra, ây ra, ai cho cậu vào đây?"
"Tôi.. đưa cậu ấy.. cậu ấy vào đây, có chuyện gì sao?"
Ngực Thôi Tấn Huy phập phòng, sắc mặt đỏ rực. Bà chủ nhìn thấy lại cười và chế giễu:
"Một tên nhặt rác đi cùng với một tên nói lắp đi cùng với nhau, các người đến đây tấu hài à?"
"Cái gì.. mà tấu hài.. ta.. chúng ta.. đến đây.. là để mua quần áo."
Phải nghe cậu ta nói lắp một hồi thì khuôn mặt của bà chủ co giật lại vì khó chịu. Bà chủ nhìn Thôi Tấn Huy thêm một lần nữa lộ ra vẻ khinh thường trên mặt nói:
"Đi, đi, đi đừng ở đây làm gì lộn xộn, cửa hàng quần áo nữ hai tên tiểu pháo hôi như các người ở đây mua quần áo cho ai chứ?"
"Cô.. quản.. việc tôi mua.. cho ai làm gì.. tôi trả tiền.. đủ.. không thiếu là được."
Thôi Tấn Huy nói xong liền kéo Yến Tiểu Bắc đi thẳng vào trong.
"Miêu Tử Dân, anh là đồ chết bầm, có người đến gây sự ở đây anh cũng không muốn quản sao?"
Bà chủ không thể ngăn hai người bọn họ, cô ta giận dữ gào lên. Một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi vội vã chạy ra từ phía sau quầy hàng đến tra hỏi:
"Là ai dám đến đây gây sự?"
Lúc này Yến Tiểu Bắc đang giơ tay lên lấy chiếc áo đó xuống trong mắt Miêu Tử Dân lóe lên tia tức giận bỗng nhiên bước đến đá về phía Yến Tiểu Bắc hung ác nói:
"Mày có đủ khả năng mua nó thì hãy chạm vào."
Yến Tiểu Bắc mất cảnh giác nên bị chân ông ta đá trúng vào hông lảo đảo lùi lại hai bước về phía sau, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận. Thấy vậy Miêu Tử Dân hung hăng nói:
"Tiểu tử này, sao mày dám nhìn chằm chằm tao?"
Dứt lời ông ta chuẩn bị giơ chân lên lần nữa thì nghe được Thôi Tấn Huy lên tiếng:
"Ông.. dám đá.. đá lại.. lần nữa tôi xem.."
Ông ta có vẻ sửng sốt một hồi muốn rút chân lại nhưng ông ta đâu còn cơ hội. Đột nhiên trong đầu xuất hiện một từ mã, một cảm giác đau đớn truyền từ dưới mông lên khiến sắc mặt ông ta tái mét ngay lập tức.
Anh tự nhủ trong lòng là mua cho Thôi Yên Nhiên một bộ quần áo mới, sau đó mua một miếng thịt và một con cá. Dù sao anh cũng ăn chực ở nhà họ mười năm có dư, bây giờ kiếm được tiền tất nhiên việc đầu tiên là chăm lo cho bọn họ vui vui vẻ vẻ. Đi ngang qua một cửa hàng quần áo anh muốn bước vào, trong cửa hàng quần áo này tương đối rộng bày biện rất nhiều quần áo. Anh suy nghĩ một lát định bước vào trong thì ở ngay cửa nghe thấy tiếng một người phụ nữ vừa cười vừa nói:
"Hi.. hi.. đang làm gì đấy?"
Anh nước mắt lên nhìn thì thấy một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi đang đứng trước mặt anh, mặc một chiếc váy màu đen lệch vai, đi một đôi giày cao gót, môi được tô son đậm màu đỏ chót, cô ấy đang đứng chặn giữa lối đi.
"Tôi.. tôi đến mua quần áo."
Đây là lần đầu tiên Yến Tiểu Bắc tự mình đến cửa hàng quần áo, trước đây toàn là dì Miêu mua quần áo cho anh, nhưng không có đến cửa hàng quần áo lớn như thế này mua mà toàn đi đến một cửa hàng nhỏ đồng giá hai mươi chín tệ hoặc một sạp hàng bên lề đường để mua. Người phụ nữ này thấy anh khôi ngô sáng sủa nhưng lại ăn mặc rách rưới. Trên người mặc một chiếc áo phông đã cũ kỹ lại còn vá hai chỗ, một chiếc quần đùi màu xám nhàu nhĩ, đi đôi dép nhựa màu xanh nhìn không khác gì người vừa đi ra từ bãi rác.
"Đi.. đi.. đi.. mau nhìn ở đây xem, không phải ai cũng có thể đến xem được."
Sau khi người phụ nữ nhìn lướt qua vẻ khinh thường trong mắt cô ta càng lộ rõ. Từ bên ngoài cửa Yến Tiểu Bắc nhắm trúng một chiếc áo nữ màu vàng quả mơ treo bên trong, anh thấy nó rất đẹp nên muốn hỏi giá của nó nếu phù hợp anh sẽ mua chiếc áo đó cho Thôi Yên Nhiên. Nhưng khi đang định bước lên thì bị người phụ nữ này chặn lại giống như chặn một tên khất cái và không cho vào.
"Không phải quần áo treo lên để bán hay sao, tôi muốn vào xem thử?
Xem cái gì mà xem cậu có biết đây là cửa hàng gì không? Đây là cửa hàng quần áo phụ nữ nhìn bộ dạng tội nghiệp của cậu mà xem đừng nói với tôi rằng cậu đến mua quần áo cho em gái nhé."
Nghe xong Yến Tiểu Bắc cười:
"Đúng vậy tôi muốn mua cho em gái."
Người phụ nữ cười cả người run rẩy đứng không cả vững, vì cười nhiều còn khiến cho lớp phấn dày trên mặt rơi xuống. Cười một hồi cô ta cũng dừng lại nhìn Yến Tiểu Bắc hỏi:
"Cậu có tiền không?"
"Đương nhiên là có."
Yến tiểu Bắc cũng không chịu lép vế, anh biết hai trăm tệ của anh sẽ mua được rất nhiều thứ. Sau đó anh lấy ra hai đồng một trăm tệ được gấp gọn gàng phẳng phiu mà lúc trước mặt người phụ nữ này. Người phụ nữ lúc này còn cười nhiều hơn ban nãy, sau khi cười được chừng một phút thì mặt cô ta trở lại lạnh lùng quát:
"Biến đi. Đừng ở đây cản trở tôi buôn bán."
Yến Tiểu Bắc sửng sốt một hồi đây không phải là tiền sao. Lúc này có người tiến vào hét lên:
"Bà chủ, giảm giá cho tôi vài bộ quần áo nào!"
"Đến rồi, đến rồi."
Sau đó bà ta xoay người lại bước vào phía trong vừa đi vừa nói:
"Không biết ở đâu chui ra cái tên ngốc tử này, có hai trăm tệ mà cũng muốn đến cửa hàng của mình mua quần áo."
Nghe được những lời này Yến Tiểu Bắc nhìn hai trăm tệ trong tay có chút bực bội. Có vẻ như anh nhận ra mình đã đến nhầm chỗ. Đang định quay đi thì nghe một giọng nói lắp gọi anh lại:
"Tiểu.. Tiểu.. Bắc"
Yến Tiểu Bắc dừng lại quay đầu nhìn thấy một thanh niên trạc tuổi mình, nhưng thấp hơn mình một cái đầu còn vòng eo của cậu ta thì to gần gấp đôi mình, đang đứng cách đấy không xa ngạc nhiên nhìn mình. Nhìn thoáng qua Yến Tiểu Bắc nhận ra đây là Thôi Tấn Huy trước đây ở cùng làng với anh. Trong làng, ngoài Thôi Yên Nhiên thì còn có Thôi Tấn Huy là người duy nhất không cười nhạo anh. Cũng bởi vì cậu ta luôn nói lắp, lại còn nói rất nhiều nên mọi người trong làng đều không thích cậu ta và cũng có rất nhiều người không thích nói chuyện với cậu ta. Duy chỉ có Yến Tiểu Bắc cho dù cậu ta nói bao nhiêu, nói cái gì thì Yến Tiểu Bắc vẫn luôn vui vẻ nghe cậu ta nói:
"Thôi Tấn Huy."
Yến Tiểu Bắc vô cùng bất ngờ khi gặp cậu ta ở đây liền reo lên.
"Đây.. đây thật là.. là cậu à.. tôi.. tôi nghe nói.. nghe nói cậu bị sét đánh chết.. à không.. bị sét đánh nhưng không chết.. cũng hết cả ngốc.. đây có phải là sự thật không?"
Thấy Yến Tiểu Bắc gọi đúng tên của mình, Thôi Tấn Huy vui vẻ bước đến nhìn Yến Tiểu Bắc nói. Yến Tiểu Bắc nghe xong cười hỏi:
"Cậu tại sao lại ở đây?"
"Cậu.. ngốc thật.. tôi.. gia đình tôi.. vốn dĩ ở thị trấn này."
Sau đó Yến Tiểu Bắc mới nhớ ra bố của cậu ta làm việc trong thị trấn, chỉ vào các dịp nghỉ lễ nghỉ hè nghỉ đông cậu ta mới về thôn ở cùng với ông bà ở thôn khôi khí. Vừa gãi đầu gãi tai Thôi Tấn Huy lại hỏi:
"Cậu.. đến đây.. làm cái gì vậy?"
"Tôi muốn mua cho tiểu Nhiên một chiếc áo."
Yến Tiểu Bắc vừa nói vừa liếc nhìn chiếc áo treo trong cửa hàng mà mình ưng ý với vẻ mặt tiếc nuối:
"Đi.. tôi.. tôi đi xem cùng.."
"Bà chủ không cho tôi bước vào vì tôi không đủ tiền."
"Không.. không đủ.. có tôi ở đây.. còn phải sợ sao?"
Thôi Tấn Huy cầm tay Yến Tiểu Bắc đi vào trong cửa hàng. Bà chủ đang tư vấn cho khách hàng thấy Yến tiểu Bắc vẫn cố tình đi vào cô ta vội vàng chạy tới:
"Ây ra, ây ra, ai cho cậu vào đây?"
"Tôi.. đưa cậu ấy.. cậu ấy vào đây, có chuyện gì sao?"
Ngực Thôi Tấn Huy phập phòng, sắc mặt đỏ rực. Bà chủ nhìn thấy lại cười và chế giễu:
"Một tên nhặt rác đi cùng với một tên nói lắp đi cùng với nhau, các người đến đây tấu hài à?"
"Cái gì.. mà tấu hài.. ta.. chúng ta.. đến đây.. là để mua quần áo."
Phải nghe cậu ta nói lắp một hồi thì khuôn mặt của bà chủ co giật lại vì khó chịu. Bà chủ nhìn Thôi Tấn Huy thêm một lần nữa lộ ra vẻ khinh thường trên mặt nói:
"Đi, đi, đi đừng ở đây làm gì lộn xộn, cửa hàng quần áo nữ hai tên tiểu pháo hôi như các người ở đây mua quần áo cho ai chứ?"
"Cô.. quản.. việc tôi mua.. cho ai làm gì.. tôi trả tiền.. đủ.. không thiếu là được."
Thôi Tấn Huy nói xong liền kéo Yến Tiểu Bắc đi thẳng vào trong.
"Miêu Tử Dân, anh là đồ chết bầm, có người đến gây sự ở đây anh cũng không muốn quản sao?"
Bà chủ không thể ngăn hai người bọn họ, cô ta giận dữ gào lên. Một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi vội vã chạy ra từ phía sau quầy hàng đến tra hỏi:
"Là ai dám đến đây gây sự?"
Lúc này Yến Tiểu Bắc đang giơ tay lên lấy chiếc áo đó xuống trong mắt Miêu Tử Dân lóe lên tia tức giận bỗng nhiên bước đến đá về phía Yến Tiểu Bắc hung ác nói:
"Mày có đủ khả năng mua nó thì hãy chạm vào."
Yến Tiểu Bắc mất cảnh giác nên bị chân ông ta đá trúng vào hông lảo đảo lùi lại hai bước về phía sau, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận. Thấy vậy Miêu Tử Dân hung hăng nói:
"Tiểu tử này, sao mày dám nhìn chằm chằm tao?"
Dứt lời ông ta chuẩn bị giơ chân lên lần nữa thì nghe được Thôi Tấn Huy lên tiếng:
"Ông.. dám đá.. đá lại.. lần nữa tôi xem.."
Ông ta có vẻ sửng sốt một hồi muốn rút chân lại nhưng ông ta đâu còn cơ hội. Đột nhiên trong đầu xuất hiện một từ mã, một cảm giác đau đớn truyền từ dưới mông lên khiến sắc mặt ông ta tái mét ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.