Bác Sĩ Thiên Tài Và Người Vợ Lẽ Không Dễ Động Tới
Chương 428: Khóc Lóc Nhận Lỗi
Cô Tô Tiểu Thất
09/10/2023
"Tuyết Nhi, ngươi sao vậy? Cổ họng ngươi bị sao thế?" Nam Cung Nhu nhanh chóng ngồi xổm xuống, ôm Tuyết Nhi, thì thầm vào tai cô đe dọa: "Nếu ngươi dám nói nhảm, hãy cẩn thận gia đình của ngươi."
Sau đó nàng ta giả vờ lo lắng vỗ lưng Tuyết Nhi, "Tuyết Nhi, ngươi có sao không? Người đâu, mau gọi đại phu tới khám cho Tuyết Nhi."
"Người độc ác như thế còn cần phải gọi đại phu? Nhu Nhi, ngươi mặc kệ cô ta.” Trưởng công chúa sốt ruột nói.
Nàng rất lo lắng Nam Cung Nhu sẽ bị Tuyết Nhi này liên lụy.
Hiện tại xem ra những chuyện này đều là Tuyết Nhi này làm ra, tuyệt đối không liên quan gì đến Nam Cung Nhu hiền lành tốt bụng.
Nam Cung Nhu nhanh chóng đứng dậy và lùi về phía trưởng công chúa, nàng ta nhìn trưởng công chúa với đôi mắt ngấn lệ, đưa tay lên che mặt, vẻ mặt yếu đuối. Tôi, tôi thực sự không biết gì cả, Tuyết Nhi, tại sao bạn lại làm những điều này, tại sao?” “Tại sao? Nhu trắc phi, ngươi không biết sao? Ngươi là chủ nhân của cô ta, cô ta đã làm bao nhiêu chuyện như vậy để ám hại ta, ngươi còn dám nói là ngươi không biết gì sao?" Vân Nhược Nguyệt bước tới, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nam Cung Nhu, nghiêm giọng hỏi.
Trên khuôn mặt đầy nước mắt, Nam Cung Nhu giả bộ ngây thơ nói: “Muội thực sự không biết, tỷ tỷ, muội cũng là bị Tuyết Nhi lừa. Giống như bọn họ, muội bị che mắt, tưởng tỷ là kẻ sát nhân, là yêu quái ăn thịt người.”
"Sao vậy? Bây giờ ngươi không gọi ta là yêu quái nữa sao? Không phải ngươi đã mời Vân Nghị này sao? Vừa rồi ngươi còn muốn thiêu chết ta, sao ngươi dám nói mình không biết những chuyện này?" Vân Nhược Nguyệt hừ lạnh một tiếng, giọng nói tràn ngập sát khí.
"Hắn... Là ta nghe lời Trưởng tỷ tìm một người trừ yêu, nhưng người này là do Tuyết Nhi tìm thấy a. Vốn dĩ tôi muốn tìm Thanh Phong đạo sĩ ở núi Bạch Vân, nhưng Thanh Phong đạo sĩ có việc không thể đến nên Tuyết Nhi đã mời Vân Nghị đến. Tuyết Nhi nói, Vân Nghị là đệ đệ của Thanh Phong đạo sĩ, hắn rất lợi hại, đạo hạnh cao nên ta đã đồng ý mời Vân Nghị đạo sĩ tới. Hắn nói linh hồn của tỷ bị bóng đen bao phủ, nói rằng tỷ bị yêu quái nhập vào. Lúc đó muội nghĩ đến cái chết bi thảm của Phấn Nhi, sự biến mất của Tiêu Xuyên Tử và trái tim được tìm thấy trong phòng của tỷ, ta liền tin lời hắn nói là sự thật."
Nói đến đây, Nam Cung Nhu đột nhiên đi về phía Vân Nhược Nguyệt, quỳ xuống dưới chân nàng, sướt mướt nói: "Tỷ tỷ, muội xin lỗi, tất cả là lỗi của muội. Ta cũng là bị Tuyết Nhi và Vân Nghị lừa. Ta nghe bọn hắn vu khống, cho rằng tỷ thật sự là yêu quái, chính là vì bình yên trong vương phủ mới không ngăn cản Vân Nghị thiêu tỷ, xin lỗi, ta bây giờ biết ta sai rồi, biết tỷ không phải yêu quái. Tỷ đã bị họ gài bẫy. Tỷ có thể tha thứ cho ta không? "
Nhìn thấy Nam Cung Nhu khóc lóc thảm thiết, Vân Nhược Nguyệt nhếch khóe miệng nhìn Tuyết Nhi, "Tuyết Nhi, ngay từ đầu, những hiện tượng kỳ lạ xuất hiện trong Vương phủ, những con chim đó đều bị cắn chết, chính là ngươi làm đúng không?"
Tuyết Nhi nghiến răng nghiến lợi, căm hận nhìn Vân Nhược Nguyệt.
Cô muốn mở miệng, lại phát hiện cổ họng đau rát như dung nham chảy vào da thịt, cô khó chịu nhìn chằm chằm Vân Nhược Nguyệt, không nói gì.
Lúc này, Tiểu Lục đột nhiên bước tới, nhìn thấy Mộ Ly và những người khác đang giữ Tuyết Nhi, cô mạnh dạn đi khám xét người của Tuyết Nhi.
Sau khi tìm kiếm, cô bất ngờ tìm thấy một vật cứng trong tay áo của Tuyết Nhi, được gói trong một chiếc túi vải màu đen.
"Ngươi làm gì vậy?" Tuyết Nhi lập tức gầm lên, khẩn trương muốn giật lại thứ đó.
Sau đó nàng ta giả vờ lo lắng vỗ lưng Tuyết Nhi, "Tuyết Nhi, ngươi có sao không? Người đâu, mau gọi đại phu tới khám cho Tuyết Nhi."
"Người độc ác như thế còn cần phải gọi đại phu? Nhu Nhi, ngươi mặc kệ cô ta.” Trưởng công chúa sốt ruột nói.
Nàng rất lo lắng Nam Cung Nhu sẽ bị Tuyết Nhi này liên lụy.
Hiện tại xem ra những chuyện này đều là Tuyết Nhi này làm ra, tuyệt đối không liên quan gì đến Nam Cung Nhu hiền lành tốt bụng.
Nam Cung Nhu nhanh chóng đứng dậy và lùi về phía trưởng công chúa, nàng ta nhìn trưởng công chúa với đôi mắt ngấn lệ, đưa tay lên che mặt, vẻ mặt yếu đuối. Tôi, tôi thực sự không biết gì cả, Tuyết Nhi, tại sao bạn lại làm những điều này, tại sao?” “Tại sao? Nhu trắc phi, ngươi không biết sao? Ngươi là chủ nhân của cô ta, cô ta đã làm bao nhiêu chuyện như vậy để ám hại ta, ngươi còn dám nói là ngươi không biết gì sao?" Vân Nhược Nguyệt bước tới, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nam Cung Nhu, nghiêm giọng hỏi.
Trên khuôn mặt đầy nước mắt, Nam Cung Nhu giả bộ ngây thơ nói: “Muội thực sự không biết, tỷ tỷ, muội cũng là bị Tuyết Nhi lừa. Giống như bọn họ, muội bị che mắt, tưởng tỷ là kẻ sát nhân, là yêu quái ăn thịt người.”
"Sao vậy? Bây giờ ngươi không gọi ta là yêu quái nữa sao? Không phải ngươi đã mời Vân Nghị này sao? Vừa rồi ngươi còn muốn thiêu chết ta, sao ngươi dám nói mình không biết những chuyện này?" Vân Nhược Nguyệt hừ lạnh một tiếng, giọng nói tràn ngập sát khí.
"Hắn... Là ta nghe lời Trưởng tỷ tìm một người trừ yêu, nhưng người này là do Tuyết Nhi tìm thấy a. Vốn dĩ tôi muốn tìm Thanh Phong đạo sĩ ở núi Bạch Vân, nhưng Thanh Phong đạo sĩ có việc không thể đến nên Tuyết Nhi đã mời Vân Nghị đến. Tuyết Nhi nói, Vân Nghị là đệ đệ của Thanh Phong đạo sĩ, hắn rất lợi hại, đạo hạnh cao nên ta đã đồng ý mời Vân Nghị đạo sĩ tới. Hắn nói linh hồn của tỷ bị bóng đen bao phủ, nói rằng tỷ bị yêu quái nhập vào. Lúc đó muội nghĩ đến cái chết bi thảm của Phấn Nhi, sự biến mất của Tiêu Xuyên Tử và trái tim được tìm thấy trong phòng của tỷ, ta liền tin lời hắn nói là sự thật."
Nói đến đây, Nam Cung Nhu đột nhiên đi về phía Vân Nhược Nguyệt, quỳ xuống dưới chân nàng, sướt mướt nói: "Tỷ tỷ, muội xin lỗi, tất cả là lỗi của muội. Ta cũng là bị Tuyết Nhi và Vân Nghị lừa. Ta nghe bọn hắn vu khống, cho rằng tỷ thật sự là yêu quái, chính là vì bình yên trong vương phủ mới không ngăn cản Vân Nghị thiêu tỷ, xin lỗi, ta bây giờ biết ta sai rồi, biết tỷ không phải yêu quái. Tỷ đã bị họ gài bẫy. Tỷ có thể tha thứ cho ta không? "
Nhìn thấy Nam Cung Nhu khóc lóc thảm thiết, Vân Nhược Nguyệt nhếch khóe miệng nhìn Tuyết Nhi, "Tuyết Nhi, ngay từ đầu, những hiện tượng kỳ lạ xuất hiện trong Vương phủ, những con chim đó đều bị cắn chết, chính là ngươi làm đúng không?"
Tuyết Nhi nghiến răng nghiến lợi, căm hận nhìn Vân Nhược Nguyệt.
Cô muốn mở miệng, lại phát hiện cổ họng đau rát như dung nham chảy vào da thịt, cô khó chịu nhìn chằm chằm Vân Nhược Nguyệt, không nói gì.
Lúc này, Tiểu Lục đột nhiên bước tới, nhìn thấy Mộ Ly và những người khác đang giữ Tuyết Nhi, cô mạnh dạn đi khám xét người của Tuyết Nhi.
Sau khi tìm kiếm, cô bất ngờ tìm thấy một vật cứng trong tay áo của Tuyết Nhi, được gói trong một chiếc túi vải màu đen.
"Ngươi làm gì vậy?" Tuyết Nhi lập tức gầm lên, khẩn trương muốn giật lại thứ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.