Bác Sĩ Thiên Tài Và Người Vợ Lẽ Không Dễ Động Tới
Chương 70: Mọi Người Cười Nhạo
Cô Tô Tiểu Thất
08/05/2023
Vân Nhược Nguyệt ngẩng đầu theo hướng phát ra âm thành phát ra thì thấy một người đàn ông với khuôn mặt u ám và một người đàn ông kiên cường đang đứng đối diện với nhau.
Nhìn y phục của nam nhân cùng chiếc vương miện bằng ngọc trên đầu, Vân Nhược Nguyệt đoán rằng đây hẳn là Tấn Vương Chu Thiên Vũ.
“Tấn vương, mở mắt ra và nhìn cho rõ, đây là vương phi của ta.” Chu Hiên Thần lạnh lùng nói, vóc dáng cao lớn của hắn ta toát ra một luồng khí chết chóc.
Tấn vương lại liếc nhìn Vân Nhược Nguyệt, và ngay lập tức, hắn ta rất ngạc nhiên, "Đây là Lệ vương phi? Nàng ta không phải là một con quái vật xấu xí sao? Nàng làm thế nào mà trở nên xinh đẹp? Lệ vương, không phải ngươi tự tiện đổi vương phi chứ?"
"Liên quan gì đến ngươi?" Chu Hiên Thần nghiêm mặt nói: "Tấn Vương, những binh lính ở đây của ta đều là do người của ngươi đả thương?"
Tấn Vương nghe vậy, sắc mặt tràn đầy tức giận, "Lệ vương, là Thẩm phó tướng ra tay trước, bản vương người không thể không đánh trả, muốn trách chỉ có thể trách Thẩm phó tướng quản lý thuộc hạ không tốt, hơn nữa binh lính của ngươi kỹ năng cũng không bằng người khác.”
Chu Hiên Thần sắc mặt càng ngày càng đen, ánh mắt sắc bén, trong mắt dâng lên lửa giận, "Ai chặt đứt tay phó tướng Thẩm?"
“Là phó tướng Thẩm đánh nhau với phó tướng Tề, sau đó hắn vô ý bị thương." Tấn vương nói.
Sau khi hắ nói xong, bên cạnh hắn có một người đàn ông trung niên ước chừng bốn mươi tuổi khẽ khịt mũi, khinh thường nhìn phó tướng Thẩm, hướng Chu Hiên Thần nói: “Lệ Vương, thực xin lỗi, đao kiếm không có mắt. Phó tướng Thẩm vốn đang công kích kịch liệt, hạ thần chỉ lo bảo hộ mình, cuối cùng lại vô ý đả thương hắn."
Ngụ ý muốn trách thì chỉ có thể trách phó tướng Thẩm không đánh thắng được hắn.
Phó tướng Thẩm, người đã bị mất tay nghe thấy những lời này thì tức giận đến nỗi phun ra máu, ông ta lấy tay phải che ngực và giận dữ hét lên: “Phó tướng Tề, nếu ngươi không đánh lén ta khi ta đang cứu binh lính, ta làm sao có thể thua ngươi? Ngươi không đánh lại ta, chỉ có thể đánh lén, đồ hèn hạ!”
“Đánh nhau thì làm gì có phân biệt giữa đánh lén và không đánh lén, chỉ có thắng và thua. Phó tướng Thẩm, ngươi là đồ bại trận, cánh tay của ngươi đã bị đánh gãy, ngươi đã là một tên vô dụng, ta khuyên ngươi nên chôn cánh tay của mình rồi trở về nhà đi." Phó tướng Tề khinh thường nói.
"Ngươi, đồ hèn hạ..." Phó tướng Thẩm gầm lên xong lại phun ra một búng máu.
Những người của Tấn vương phía đối diện nghe thấy lời này, đều giễu cợt nhìn phó tướng Thẩm, có người cười nói: "Phó tướng Thẩm, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Đồ vô dụng, đối với Lệ Vương mà nói, ngươi đã không còn giá trị sử dụng, đừng níu kéo nữa, ngươi ở lại cũng chỉ là kẻ vô dụng.”
“Phải, đồ rác rưởi, ngươi không còn phù hợp để làm phó tướng nữa.”
“Đồ vô dụng, mau về lo hậu sự dần đi là vừa.”
Những binh lính này lưu manh, châm chọc mỉa mai, nói ở đây không còn muốn chưa hắn nữa.
Phó tướng Thẩm bị nhóm người này chọc tức đến mức tái mét mặt, suýt chút nữa thì cắn lưỡi mà chết.
Đúng lúc này, Vân Nhược Nguyệt đột nhiên bước tới, nhặt bàn tay bị cắt đứt của hắn ta lên, khẽ nói: “Vương gia, tay của phó tướng Thẩm vẫn còn dùng được và có thể nối lại được, xin người hãy cho người chuẩn bị giúp ta một một nơi yên tĩnh, ta sẽ giúp hắn phẫu thuật."
Khi mọi người nghe thấy điều này, tất cả đều nhìn Vân Nhược Nguyệt với vẻ hoài nghi.
Họ nhìn cô như thể đang lắng nghe những lời của thần tiên, sau khi nghe những lời của nàng, mọi người càng cười to hơn.
"Không thể nào? Gãy tay còn nối được, kể cả ngươi có là Lệ vương phi, cũng không thể nói lời khoa trương như vậy chứ?”.
“Đừng nói là Lệ vương phi, cho dù có là vị thần mạnh nhất trên đời này cũng không nối được, Ta chưa bao giờ nghe thấy việc tay đứt rồi còn có thể nối.”
“Đúng vậy, ta cũng chưa nghe thấy những lời vô nghĩa đó bao giờ.”
“Không làm được thì cũng đừng có khoe khoang thế chứ, đừng gieo hy vọng cho người khác.”
Nhìn y phục của nam nhân cùng chiếc vương miện bằng ngọc trên đầu, Vân Nhược Nguyệt đoán rằng đây hẳn là Tấn Vương Chu Thiên Vũ.
“Tấn vương, mở mắt ra và nhìn cho rõ, đây là vương phi của ta.” Chu Hiên Thần lạnh lùng nói, vóc dáng cao lớn của hắn ta toát ra một luồng khí chết chóc.
Tấn vương lại liếc nhìn Vân Nhược Nguyệt, và ngay lập tức, hắn ta rất ngạc nhiên, "Đây là Lệ vương phi? Nàng ta không phải là một con quái vật xấu xí sao? Nàng làm thế nào mà trở nên xinh đẹp? Lệ vương, không phải ngươi tự tiện đổi vương phi chứ?"
"Liên quan gì đến ngươi?" Chu Hiên Thần nghiêm mặt nói: "Tấn Vương, những binh lính ở đây của ta đều là do người của ngươi đả thương?"
Tấn Vương nghe vậy, sắc mặt tràn đầy tức giận, "Lệ vương, là Thẩm phó tướng ra tay trước, bản vương người không thể không đánh trả, muốn trách chỉ có thể trách Thẩm phó tướng quản lý thuộc hạ không tốt, hơn nữa binh lính của ngươi kỹ năng cũng không bằng người khác.”
Chu Hiên Thần sắc mặt càng ngày càng đen, ánh mắt sắc bén, trong mắt dâng lên lửa giận, "Ai chặt đứt tay phó tướng Thẩm?"
“Là phó tướng Thẩm đánh nhau với phó tướng Tề, sau đó hắn vô ý bị thương." Tấn vương nói.
Sau khi hắ nói xong, bên cạnh hắn có một người đàn ông trung niên ước chừng bốn mươi tuổi khẽ khịt mũi, khinh thường nhìn phó tướng Thẩm, hướng Chu Hiên Thần nói: “Lệ Vương, thực xin lỗi, đao kiếm không có mắt. Phó tướng Thẩm vốn đang công kích kịch liệt, hạ thần chỉ lo bảo hộ mình, cuối cùng lại vô ý đả thương hắn."
Ngụ ý muốn trách thì chỉ có thể trách phó tướng Thẩm không đánh thắng được hắn.
Phó tướng Thẩm, người đã bị mất tay nghe thấy những lời này thì tức giận đến nỗi phun ra máu, ông ta lấy tay phải che ngực và giận dữ hét lên: “Phó tướng Tề, nếu ngươi không đánh lén ta khi ta đang cứu binh lính, ta làm sao có thể thua ngươi? Ngươi không đánh lại ta, chỉ có thể đánh lén, đồ hèn hạ!”
“Đánh nhau thì làm gì có phân biệt giữa đánh lén và không đánh lén, chỉ có thắng và thua. Phó tướng Thẩm, ngươi là đồ bại trận, cánh tay của ngươi đã bị đánh gãy, ngươi đã là một tên vô dụng, ta khuyên ngươi nên chôn cánh tay của mình rồi trở về nhà đi." Phó tướng Tề khinh thường nói.
"Ngươi, đồ hèn hạ..." Phó tướng Thẩm gầm lên xong lại phun ra một búng máu.
Những người của Tấn vương phía đối diện nghe thấy lời này, đều giễu cợt nhìn phó tướng Thẩm, có người cười nói: "Phó tướng Thẩm, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Đồ vô dụng, đối với Lệ Vương mà nói, ngươi đã không còn giá trị sử dụng, đừng níu kéo nữa, ngươi ở lại cũng chỉ là kẻ vô dụng.”
“Phải, đồ rác rưởi, ngươi không còn phù hợp để làm phó tướng nữa.”
“Đồ vô dụng, mau về lo hậu sự dần đi là vừa.”
Những binh lính này lưu manh, châm chọc mỉa mai, nói ở đây không còn muốn chưa hắn nữa.
Phó tướng Thẩm bị nhóm người này chọc tức đến mức tái mét mặt, suýt chút nữa thì cắn lưỡi mà chết.
Đúng lúc này, Vân Nhược Nguyệt đột nhiên bước tới, nhặt bàn tay bị cắt đứt của hắn ta lên, khẽ nói: “Vương gia, tay của phó tướng Thẩm vẫn còn dùng được và có thể nối lại được, xin người hãy cho người chuẩn bị giúp ta một một nơi yên tĩnh, ta sẽ giúp hắn phẫu thuật."
Khi mọi người nghe thấy điều này, tất cả đều nhìn Vân Nhược Nguyệt với vẻ hoài nghi.
Họ nhìn cô như thể đang lắng nghe những lời của thần tiên, sau khi nghe những lời của nàng, mọi người càng cười to hơn.
"Không thể nào? Gãy tay còn nối được, kể cả ngươi có là Lệ vương phi, cũng không thể nói lời khoa trương như vậy chứ?”.
“Đừng nói là Lệ vương phi, cho dù có là vị thần mạnh nhất trên đời này cũng không nối được, Ta chưa bao giờ nghe thấy việc tay đứt rồi còn có thể nối.”
“Đúng vậy, ta cũng chưa nghe thấy những lời vô nghĩa đó bao giờ.”
“Không làm được thì cũng đừng có khoe khoang thế chứ, đừng gieo hy vọng cho người khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.