Bác Sĩ Thiên Tài Và Người Vợ Lẽ Không Dễ Động Tới
Chương 75: Tấn Vương Kiện Cáo
Cô Tô Tiểu Thất
11/05/2023
Chẳng lẽ những thứ này là do Vân Nhược Nguyệt tự mình biến ra?
Hắn đột nhiên nghĩ tới giả thiết yêu quái do Mộ Ly đề ra.
Dù vậy, hắn cũng không có chất vấn nàng, mà là yên lặng kéo rèm xuống, nhẹ giọng nói với Vương tướng quân ở cửa: "Nhớ kỹ, không cho bất luận kẻ nào tiến vào, cho dù ta tới, ngươi cũng phải ngăn ta lại.”
"Đã rõ, thuộc hạ xin tuân lệnh." Vương Thọ khum tay.
Sau khi nhắc nhở bọn họ, Chu Hiên Thần lạnh lùng rời đi.
Trong lều chính, Vân Nhược Nguyệt tìm thấy một vài sợi dây Kirschner sau khi hoàn thành ca phẫu thuật cắt bỏ mảnh vỡ, nàng cắm nẹp vào cánh tay của phó tướng Thẩm, đóng đinh vào để cố định xương cánh tay trên và cánh tay bị gãy của ông ta, rồi ghép hai xương lại với nhau dưới sự giúp đỡ của Mộ Ly. Tất nhiên những gì hắn có thể giúp là giúp nàng lấy thiết bị.
Sau đó, Vân Nhược Nguyệt bắt đầu công việc quan trọng nhất.
Nàng bắt đầu nối các động mạch, những động mạch nhỏ đến mức chúng cần được thực hiện với sự trợ giúp của kính hiển vi.
Nàng nhờ Mộ Ly mang kính hiển vi đến, dưới sự trợ giúp của kính hiển vi, nàng bắt đầu khâu động mạch giữa cánh tay trên và với cánh tay bị đứt lìa.
Trong lúc này này, nàng cũng đã tiêm cho phó tướng Thẩm thuốc chống đông máu heparin để ngăn máu của ông ta đông lại.
Sau khi nối bốn động mạch lại, lại một giờ nữa trôi qua, sau khi nối xong, nàng thả kẹp cầm máu ở hai đầu ra, chợt phát hiện máu trên cánh tay của phó tướng Thẩm không chảy nữa.
Nàng bỗng trở nên căng thẳng.
Nàng nhanh chóng kiểm tra thì phát hiện phó tướng Thẩm mất máu quá nhiều, huyết áp quá thấp nên không có tuần hoàn.
Nàng nhanh chóng lấy túi máu ra, cắm kim và truyền một ít máu cho phó tướng Thẩm
Lúc này, máu trong động mạch lại tiếp tục chảy, Vân Nhược Nguyệt mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Khi Mộ Ly nhìn thấy hành động của Vân Nhược Nguyệt, hắn ngay lập tức vô cùng ngưỡng mộ nàng.
Có năm vết khâu dưới kính hiển vi chỉ dày bằng sợi tóc, vậy mà nàng có thể nhìn rõ, có thể luồn kim, khâu vết thương, nàng thật sự rất tuyệt vời, nghĩ đến đó làm hắn thấy bản thân thật kém cỏi.
*****
Lúc này, Chu Hiên Thần đã đến cung điện.
Hắn vừa đi tới ngự thư phòng, bên trong liền truyền đến thanh âm oán trách của Tấn vương: "Phụ hoàng, Lệ vương thật sự quá kiêu ngạo, rõ ràng là Thẩm phó tướng và người của hắn ra tay trước, vậy mà hắn lại đánh Tề phó tướng sống dở chết dở. Một trăm trượng đó đánh xuống, Tề phó tướng hắn không chết cũng tàn phế. Nước Sở ta đã mất đi một vị tướng tài, đó là lỗi của Lệ vương, xin phụ vương minh xét."
Chu Hiên Thần yên lặng quan sát, lông mày khẽ nhướng lên, hắn uy nghiêm bước vào bên trong hành lễ với hoàng đế:” Thần tham kiến bệ hạ.”
"Hiên Thần, ngươi đến rồi." Khi Hoàng đế Hồng Nguyên nhìn thấy Chu Hiên Thần, đôi mắt hắn ta nheo lại một cách gian xảo, trong lòng ông ta ghen tị với hắn, cũng hận hắn đến chết.
Nhưng bề ngoài, hắn ta phải giả vờ làm người chú tốt bao dung vơi cháu mình để không bị các quan chức và người dân trách cứ, bàn tán không hay về hắn.
Chu Hiên Thần nói: "Bệ hạ, bản vương có vài điều muốn nói về ân oán giữa Phó tướng Thẩm và Phó tướng Tề."
Hoàng đế Hồng Nguyên nhìn hắn thật sâu và nói: "Ồ? Nào, nói cho ta nghe, rốt cuộc giữa bọn họ có uẩn khúc gì.”
" Theo lời của Vương Thọ tướng quân, là do Tề phó tướng đã xúc phạm Thẩm phó tướng trước, Thẩm phó tướng tức giận quá tức giận nên mới đánh nhau với ông ta, cuối cùng, Phó tướng Tề và những người khác quá đông đảo, lại có Tấn vương hậu thuẫn nên người của ta đã bị bọn họ đánh trọng thương. Đặc biệt là Thẩm phó tướng, cánh tay của ông ta đã bị Tề phó tướng chặt đứt. Họ tề kia thân là phó tướng, biết đánh trọng thương đồng đội trong quân doanh là phạm pháp mà vẫn làm, do đó hắn đáng bị trừng phạt.” Chu Hiên Thần nói một mạch.
Tấn vương nghe vậy, hung ác xen vào nói: "Nhưng cho dù như thế nào, Thẩm phó tướng đã ra tay trước, kỹ năng của hắn không bằng người khác, thua thì tự gánh lấy hậu quả, theo lý mà nói, hắn cũng là một phó tướng trong quân doanh. Chức vụ cũng ngang hàng với Tề phó tướng, hắn ta cũng nên duy trì trật tự trong quân doanh, không nên đánh nhau với Tề phó tướng. Ông ta là người phá luật đánh nhau trước, vì vậy ông ta tự làm tự chịu.”
Hắn đột nhiên nghĩ tới giả thiết yêu quái do Mộ Ly đề ra.
Dù vậy, hắn cũng không có chất vấn nàng, mà là yên lặng kéo rèm xuống, nhẹ giọng nói với Vương tướng quân ở cửa: "Nhớ kỹ, không cho bất luận kẻ nào tiến vào, cho dù ta tới, ngươi cũng phải ngăn ta lại.”
"Đã rõ, thuộc hạ xin tuân lệnh." Vương Thọ khum tay.
Sau khi nhắc nhở bọn họ, Chu Hiên Thần lạnh lùng rời đi.
Trong lều chính, Vân Nhược Nguyệt tìm thấy một vài sợi dây Kirschner sau khi hoàn thành ca phẫu thuật cắt bỏ mảnh vỡ, nàng cắm nẹp vào cánh tay của phó tướng Thẩm, đóng đinh vào để cố định xương cánh tay trên và cánh tay bị gãy của ông ta, rồi ghép hai xương lại với nhau dưới sự giúp đỡ của Mộ Ly. Tất nhiên những gì hắn có thể giúp là giúp nàng lấy thiết bị.
Sau đó, Vân Nhược Nguyệt bắt đầu công việc quan trọng nhất.
Nàng bắt đầu nối các động mạch, những động mạch nhỏ đến mức chúng cần được thực hiện với sự trợ giúp của kính hiển vi.
Nàng nhờ Mộ Ly mang kính hiển vi đến, dưới sự trợ giúp của kính hiển vi, nàng bắt đầu khâu động mạch giữa cánh tay trên và với cánh tay bị đứt lìa.
Trong lúc này này, nàng cũng đã tiêm cho phó tướng Thẩm thuốc chống đông máu heparin để ngăn máu của ông ta đông lại.
Sau khi nối bốn động mạch lại, lại một giờ nữa trôi qua, sau khi nối xong, nàng thả kẹp cầm máu ở hai đầu ra, chợt phát hiện máu trên cánh tay của phó tướng Thẩm không chảy nữa.
Nàng bỗng trở nên căng thẳng.
Nàng nhanh chóng kiểm tra thì phát hiện phó tướng Thẩm mất máu quá nhiều, huyết áp quá thấp nên không có tuần hoàn.
Nàng nhanh chóng lấy túi máu ra, cắm kim và truyền một ít máu cho phó tướng Thẩm
Lúc này, máu trong động mạch lại tiếp tục chảy, Vân Nhược Nguyệt mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Khi Mộ Ly nhìn thấy hành động của Vân Nhược Nguyệt, hắn ngay lập tức vô cùng ngưỡng mộ nàng.
Có năm vết khâu dưới kính hiển vi chỉ dày bằng sợi tóc, vậy mà nàng có thể nhìn rõ, có thể luồn kim, khâu vết thương, nàng thật sự rất tuyệt vời, nghĩ đến đó làm hắn thấy bản thân thật kém cỏi.
*****
Lúc này, Chu Hiên Thần đã đến cung điện.
Hắn vừa đi tới ngự thư phòng, bên trong liền truyền đến thanh âm oán trách của Tấn vương: "Phụ hoàng, Lệ vương thật sự quá kiêu ngạo, rõ ràng là Thẩm phó tướng và người của hắn ra tay trước, vậy mà hắn lại đánh Tề phó tướng sống dở chết dở. Một trăm trượng đó đánh xuống, Tề phó tướng hắn không chết cũng tàn phế. Nước Sở ta đã mất đi một vị tướng tài, đó là lỗi của Lệ vương, xin phụ vương minh xét."
Chu Hiên Thần yên lặng quan sát, lông mày khẽ nhướng lên, hắn uy nghiêm bước vào bên trong hành lễ với hoàng đế:” Thần tham kiến bệ hạ.”
"Hiên Thần, ngươi đến rồi." Khi Hoàng đế Hồng Nguyên nhìn thấy Chu Hiên Thần, đôi mắt hắn ta nheo lại một cách gian xảo, trong lòng ông ta ghen tị với hắn, cũng hận hắn đến chết.
Nhưng bề ngoài, hắn ta phải giả vờ làm người chú tốt bao dung vơi cháu mình để không bị các quan chức và người dân trách cứ, bàn tán không hay về hắn.
Chu Hiên Thần nói: "Bệ hạ, bản vương có vài điều muốn nói về ân oán giữa Phó tướng Thẩm và Phó tướng Tề."
Hoàng đế Hồng Nguyên nhìn hắn thật sâu và nói: "Ồ? Nào, nói cho ta nghe, rốt cuộc giữa bọn họ có uẩn khúc gì.”
" Theo lời của Vương Thọ tướng quân, là do Tề phó tướng đã xúc phạm Thẩm phó tướng trước, Thẩm phó tướng tức giận quá tức giận nên mới đánh nhau với ông ta, cuối cùng, Phó tướng Tề và những người khác quá đông đảo, lại có Tấn vương hậu thuẫn nên người của ta đã bị bọn họ đánh trọng thương. Đặc biệt là Thẩm phó tướng, cánh tay của ông ta đã bị Tề phó tướng chặt đứt. Họ tề kia thân là phó tướng, biết đánh trọng thương đồng đội trong quân doanh là phạm pháp mà vẫn làm, do đó hắn đáng bị trừng phạt.” Chu Hiên Thần nói một mạch.
Tấn vương nghe vậy, hung ác xen vào nói: "Nhưng cho dù như thế nào, Thẩm phó tướng đã ra tay trước, kỹ năng của hắn không bằng người khác, thua thì tự gánh lấy hậu quả, theo lý mà nói, hắn cũng là một phó tướng trong quân doanh. Chức vụ cũng ngang hàng với Tề phó tướng, hắn ta cũng nên duy trì trật tự trong quân doanh, không nên đánh nhau với Tề phó tướng. Ông ta là người phá luật đánh nhau trước, vì vậy ông ta tự làm tự chịu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.