Bác Sĩ Thiên Tài Và Người Vợ Lẽ Không Dễ Động Tới
Chương 400: Võ Công Lợi Hại
Cô Tô Tiểu Thất
29/09/2023
"Tuyết Nhi?" Vân Nhược Nguyệt nhẹ nhàng thì thầm.
Nói xong, nàng kiểm tra lại chiếc ví.
Đột nhiên, nàng chạm vào một chỗ cứng ở dưới đáy ví, nàng vội lộn đáy ví lên thì thấy phía trên thực ra có chữ “Tuyết” thêu bằng chỉ vàng.
Vân Nhược Nguyệt kinh ngạc khi nhìn thấy chữ “Tuyết" đó.
Chẳng lẽ chiếc ví này thực sự là của Tuyết Nhi?
Vậy là Tuyết Nhi đã giết Phấn Nhi sao?
Làm sao có thể, một tiểu nha hoàn, lại có thể khiến Phấn Nhi ra nông nỗi này?
Để tránh cho mọi người hoảng sợ, chuyện này Vân Nhược Nguyệt cũng chưa nói cho mọi người biết, nàng nhẹ giọng hỏi: "Trong phủ chúng ta có nha hoàn nào biết võ công không?"
Hồng Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như không có thì phải? Nô tỳ chưa từng gặp qua nha hoàn nào biết võ công.”
Một tiểu nha đầu sao có thể biết võ công? Bọn họ cũng chẳng phải là giang hồ thích đánh người a.
"Tại sao không? Tuyết Nhi bên cạnh Nhu phi biết võ công. Võ công của cô ấy không tệ. Lần trước ta nhìn thấy con diều của Đan Nhi vô tình bị treo trên cây. Chính Tuyết Nhi này đã bay lên lấy nó xuống giúp cô ấy. Đừng nghĩ Tuyết Nhi này bình thường không có gì đặc biệt, võ công của cô ấy rất lợi hại, còn biết khinh công nữa." Tiểu Lục ở bên cạnh nói.
"Thật sao?" Vân Nhược Nguyệt hỏi.
“Đương nhiên, nô tỳ đi ngang qua đúng lúc Tuyết Nhi bay lên lấy con diều xuống cho Đan Nhi, mọi người ở đó đều vỗ tay khen ngợi cô ấy.” Tiểu Lục nói.
"Tại sao bên cạnh Nhu phi lại một nha hoàn biết võ công?" Vân Nhược Nguyệt hỏi.
Bên cạnh một tiểu thư khuê các, sẽ không tự nhiên giữ một nha hoàn biết võ công làm nô tỳ cận thân, giống như người hiện đại sẽ không tự nhiên thuê vệ sĩ riêng cho mình.
"Nghe nói Tuyết Nhi này, sau khi Nhu trắc phi vào phủ một thời gian, liền được nàng đến tiệm môi giới chuộc về, có lẽ để bảo vệ Nhu trắc phi." Tiểu Lục đáp.
Vân Nhược Nguyệt cho rằng ngoài việc muốn được bảo vệ, Nam Cung Nhu còn mua Tuyết Nhi về để làm việc cho mình.
Nghĩ đến những chuyện kỳ lạ xảy ra trong cung hai ngày qua, Vân Nhược Nguyệt chợt phát hiện ra những chuyện kỳ lạ này không thể không dính dáng đến Nam Cung Nhu, mục đích của những chuyện kỳ lạ đó đều nhằm vào nàng.
Trong hai ngày đầu, nàng vẫn còn có chút hoang mang bối rối, không thể nhìn rõ sự rình.
Bây giờ, nàng đang dần xóa tan lớp mây mù, tiến gần đến chân tướng suụ việc
Chuỗi sự kiện này rất có thể được dàn dựng để mọi người nghĩ nàng là một con yêu quái, hồ ly tinh.
Và người đứng sau rất có thể là Nam Cung Nhu.
*****
Sau khi Thôi Nhi theo Nam Cung Nhu trở về Ngọc Nhu Các, nàng ta theo thói quen đưa tay sờ sờ chiếc ví treo trên thắt lưng, nhưng lần này sờ vào lại chẳng thấy gì.
Lúc này, nàng ta lo lắng cúi đầu xuống tìm kiếm ở thắt lưng mình.
Kết quả là chẳng có gì cả.
Trời ạ, đừng nói là nàng ta làm rơi ví của mình nha?
Nó chứa toàn bộ tiền lương của nàng ta trong tháng này, cũng như đôi bông tai ngọc trai yêu thích của nàng ta.
Nhưng việc mất tiền và khuyên tai chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là nếu ví rơi ở hiện trường mà có người nhặt được thì kết cục sẽ rất thảm.
Nam Cung Nhu vừa vào phòng, liền nhìn thấy Tuyết Nhi vẻ mặt hoảng sợ sờ sờ eo mình, đột nhiên nheo mắt lại: "Tuyết Nhi, ngươi đang tìm cái gì? Làm mất đồ sao?"
“Không. Nô tỳ không mất gì cả, chỉ đang chỉnh lại y phục thôi.” Tuyết Nhi sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, giọng nói cũng run rẩy.
Tất nhiên nàng ta không dám nói với Nam Cung Nhu về việc mình bị mất ví.
Nếu không, Nam Cung Nhu sẽ trách phạt nàng ta.
Nói xong, nàng ta kiếm cớ đi mao sí, nhanh chóng chạy ra khỏi Ngọc Nhu Các, đi về phía hồ nước ở hậu viện.
Lúc Tuyết Nhi chạy, tim nàng ta đập nhanh, sợ bị lính canh khám xét phát hiện nên dùng khinh công lao nhanh qua mái nhà, cuối cùng nhẹ nhàng dừng lại ở sân sau.
Nói xong, nàng kiểm tra lại chiếc ví.
Đột nhiên, nàng chạm vào một chỗ cứng ở dưới đáy ví, nàng vội lộn đáy ví lên thì thấy phía trên thực ra có chữ “Tuyết” thêu bằng chỉ vàng.
Vân Nhược Nguyệt kinh ngạc khi nhìn thấy chữ “Tuyết" đó.
Chẳng lẽ chiếc ví này thực sự là của Tuyết Nhi?
Vậy là Tuyết Nhi đã giết Phấn Nhi sao?
Làm sao có thể, một tiểu nha hoàn, lại có thể khiến Phấn Nhi ra nông nỗi này?
Để tránh cho mọi người hoảng sợ, chuyện này Vân Nhược Nguyệt cũng chưa nói cho mọi người biết, nàng nhẹ giọng hỏi: "Trong phủ chúng ta có nha hoàn nào biết võ công không?"
Hồng Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như không có thì phải? Nô tỳ chưa từng gặp qua nha hoàn nào biết võ công.”
Một tiểu nha đầu sao có thể biết võ công? Bọn họ cũng chẳng phải là giang hồ thích đánh người a.
"Tại sao không? Tuyết Nhi bên cạnh Nhu phi biết võ công. Võ công của cô ấy không tệ. Lần trước ta nhìn thấy con diều của Đan Nhi vô tình bị treo trên cây. Chính Tuyết Nhi này đã bay lên lấy nó xuống giúp cô ấy. Đừng nghĩ Tuyết Nhi này bình thường không có gì đặc biệt, võ công của cô ấy rất lợi hại, còn biết khinh công nữa." Tiểu Lục ở bên cạnh nói.
"Thật sao?" Vân Nhược Nguyệt hỏi.
“Đương nhiên, nô tỳ đi ngang qua đúng lúc Tuyết Nhi bay lên lấy con diều xuống cho Đan Nhi, mọi người ở đó đều vỗ tay khen ngợi cô ấy.” Tiểu Lục nói.
"Tại sao bên cạnh Nhu phi lại một nha hoàn biết võ công?" Vân Nhược Nguyệt hỏi.
Bên cạnh một tiểu thư khuê các, sẽ không tự nhiên giữ một nha hoàn biết võ công làm nô tỳ cận thân, giống như người hiện đại sẽ không tự nhiên thuê vệ sĩ riêng cho mình.
"Nghe nói Tuyết Nhi này, sau khi Nhu trắc phi vào phủ một thời gian, liền được nàng đến tiệm môi giới chuộc về, có lẽ để bảo vệ Nhu trắc phi." Tiểu Lục đáp.
Vân Nhược Nguyệt cho rằng ngoài việc muốn được bảo vệ, Nam Cung Nhu còn mua Tuyết Nhi về để làm việc cho mình.
Nghĩ đến những chuyện kỳ lạ xảy ra trong cung hai ngày qua, Vân Nhược Nguyệt chợt phát hiện ra những chuyện kỳ lạ này không thể không dính dáng đến Nam Cung Nhu, mục đích của những chuyện kỳ lạ đó đều nhằm vào nàng.
Trong hai ngày đầu, nàng vẫn còn có chút hoang mang bối rối, không thể nhìn rõ sự rình.
Bây giờ, nàng đang dần xóa tan lớp mây mù, tiến gần đến chân tướng suụ việc
Chuỗi sự kiện này rất có thể được dàn dựng để mọi người nghĩ nàng là một con yêu quái, hồ ly tinh.
Và người đứng sau rất có thể là Nam Cung Nhu.
*****
Sau khi Thôi Nhi theo Nam Cung Nhu trở về Ngọc Nhu Các, nàng ta theo thói quen đưa tay sờ sờ chiếc ví treo trên thắt lưng, nhưng lần này sờ vào lại chẳng thấy gì.
Lúc này, nàng ta lo lắng cúi đầu xuống tìm kiếm ở thắt lưng mình.
Kết quả là chẳng có gì cả.
Trời ạ, đừng nói là nàng ta làm rơi ví của mình nha?
Nó chứa toàn bộ tiền lương của nàng ta trong tháng này, cũng như đôi bông tai ngọc trai yêu thích của nàng ta.
Nhưng việc mất tiền và khuyên tai chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là nếu ví rơi ở hiện trường mà có người nhặt được thì kết cục sẽ rất thảm.
Nam Cung Nhu vừa vào phòng, liền nhìn thấy Tuyết Nhi vẻ mặt hoảng sợ sờ sờ eo mình, đột nhiên nheo mắt lại: "Tuyết Nhi, ngươi đang tìm cái gì? Làm mất đồ sao?"
“Không. Nô tỳ không mất gì cả, chỉ đang chỉnh lại y phục thôi.” Tuyết Nhi sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, giọng nói cũng run rẩy.
Tất nhiên nàng ta không dám nói với Nam Cung Nhu về việc mình bị mất ví.
Nếu không, Nam Cung Nhu sẽ trách phạt nàng ta.
Nói xong, nàng ta kiếm cớ đi mao sí, nhanh chóng chạy ra khỏi Ngọc Nhu Các, đi về phía hồ nước ở hậu viện.
Lúc Tuyết Nhi chạy, tim nàng ta đập nhanh, sợ bị lính canh khám xét phát hiện nên dùng khinh công lao nhanh qua mái nhà, cuối cùng nhẹ nhàng dừng lại ở sân sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.