Chương 1207: Ai đánh, người đó chịu trách nhiệm
Liễu Hạ Huy
15/05/2013
Mễ Tử An đôi chút không hài lòng với Vu Tĩnh. Là một người đại diện đủ tư cách, tức là phải suy nghĩ tới cảm nhận của ngôi sao, cũng như làm việc vì lợi ích của công ty nhưng cách thức làm việc của Vu Tĩnh hoàn toàn dựa trên thái độ dàn xếp ổn thỏa.
Lấy sự kiện lần này mà nói, thái độ của Vu Tĩnh chính là nhẫn nại, nhẫn nại và nhẫ nại, thậm chí nếu như Mễ Tử An đồng ý, Vu Tĩnh sẽ không ngần ngại để Mễ Tử An dùng thân thể mình trao đổi lấy một chút lợi ích cho công ty.
Thế nhưng Mễ Tử An vẫn tương đối coi trọng Bá Nhạc Triệu Khải Hùng, người đã tự tay lăng xê nàng lên tới địa vị như bây giờ.
Khi nhìn thấy Triệu Khải Hùng nhanh chóng bay từ Đài Loan sang, Mễ Tử An cực kỳ chấn động, nàng cố gắng ngồi thẳn người chào Triệu Khải Hùng: "Triệu tổng, sao anh lại sang đây? Làm phiền anh nhiều quá."
Triệu Khải Hùng cười ha hả, âm thanh ồm ồm, cực kỳ khí thế. Anh ta nói: "An An, cô chính là ái tướng của tôi. Tôi sao có thể để cho cô chịu oan ức? Khi biết cô ngã bị thương, tôi rất lo lắng. Nếu như ngay hôm nay tôi không bay sang đây, chỉ sợ tối nay tôi cũng không ngủ ngon nữa."
"Cám ơn Triệu tổng." Một lần nữa Mễ Tử An lại nói câu cảm ơn.
Triệu Khải Hung nhìn lớp bùn màu đen quanh bắp chân Mễ Tử An, cau mày hỏi: "Đây là cái gì vậy? Sao lại có mùi vị kỳ quái? Đây là thuốc bệnh viện kê hả?"
"Không phải, là thuốc của một người bạn tôi." Mễ Tử An nói.
"Hồ đồ. Thật sự rất hồ đồ." Triệu Khải Hùng nói: "An An, tại sao cô lại hồ đồ như vậy hả? Tại sao cô không biết quý trọng bản thân mình? Bác sĩ bệnh viện mới là chính quy. Các đơn thuốc của bọn họ khoa học nhất, hiệu quả nhất. Co trát cái thứ này làm gì hả? Nếu như làm chậm lại quá trình bình phục của cô thì sao hả? Nếu như làm cho vết thương của cô thêm trầm trọng hơn thì sao hả? An An, chúng ta phải tin tưởng vào khoa học."
Triệu Khải Hùng nói tất cả những điều này chỉ là biểu thị mối quan tâm tới Mễ Tử An, anh ta không biết câu nói của mình đã đắc tội với mấy người.
"Ồ, vậy theo ý của anh Trung Y không phải là khoa học sao? Dùng Trung Y chính là không biết quý trọng mạng sống sao?" Lệ Khuynh Thành cười nhạt nói: "Đã là một người lớn như vậy sao vẫn chưa học được cách nói tiếng người vậy?"
Triệu Khải Hùng là ai hả? Anh ta chính là đại ca của đại ca trong giới giải trí, cho dù đại minh tinh hay tiểu minh tinh khi nhìn thấy anh đều phải gọi một tiếng "Hùng gia".
Người phụ nữ kia mắng anh ta, không chỉ châm chọc khiêu khích anh ta mà còn mắng anh ta không biết "nói tiếng người". Sao Triệu Khải Hùng có thể dễ dàng tha thứ cho điều này?
Triệu Khải Hùng liếc nhìn Lệ Khuynh Thành, trong nháy mắt trong lòng anh ta ngập tràn cảm giác kinh ngạc, chấn động. Giới giải trí có nhiều tuấn nam, mỹ nữ, có người trong sáng, có người xinh đẹp, có người có khí chất cực kỳ mạnh mẽ nhưng người phụ nữ trước mặt anh ta vừa có "xinh đẹp" cộng với "mị lực" bộc phát tới mức tận cùng. Đúng là anh ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Triệu Khải Hùng có thể dùng con mắt chuyên nghiệp của mình bảo đảm rằng chỉ cần đầu tư đúng mức cho người phụ nữ này, cô ta có thể bùng nổ khắp cả nướic bởi vì căn bản co ta không cần diễn, chỉ cần biểu đạt
Thế nhưng thích chỉ là thích mà thôi, không vì thế mà thái độ không hài lòng với nàng giảm đi.
"Xin hỏi vị tiểu thư này xưng hô thế nào?"
"Lệ Khuynh Thành." Lệ Khuynh Thành không ngần ngại nói tên của mình. Nàng nghe nói người này có thế lực hắc đạo chống lưng, thế thì đã sao nào?
"Lệ Khuynh Thành?" Triệu Khải Hùng cau mày suy nghĩ một lát, nhìn Lệ Khuynh Thành hỏi: "Lệ chủ tịch của Khuynh Thành Quốc Tế."
"Là tôi." Lệ Khuynh Thành trả lời.
"Ôi, thảo nào Lệ chủ tịch thẳng thắn như vậy, thì ra có lai lịch không nhỏ." Triệu Khải Hùng châm biếm.
"Tôi thẳng thắn chỉ để nhìn người. Người khác kính tôi một ly, tôi sẽ kính lại mười phần. Nếu người khác không biết tốt xấu, tôi cũng không cần nể mặt." Lệ Khuynh Thành đáp trả tẳng thừng.
"Ồ, tôi thật sự không hiểu. Tôi đã từng đắc tôi với Lệ tiểu thư sao?" Triệu Khải Hùng hỏi lại. Anh ta cảm thấy bản thân mình còn hơn cả nàng Đậu Nga. Chính bản thân mình vừa mới đi vào phòng bệnh, còn chưa nói sai điều gì mà.
"Triệu tổng hạ thấp Trung Y. Tôi không thể đồng ý."
"Chẳng lẽ tôi nói gì sai sao?" Triệu Khải Hùng cũng không khách khí: "Trung Y chỉ là đồ lừa đảo. Khắp nơi chỉ là lang băm giả thần giả quỷ lừa người, có mấy người có chân tài thực học? Mễ Tử An là nghệ sĩ vương bài của công ty chúng tôi. Tôi quan tâm tới cố ấy, muốn cô ấy tìm được phương pháp chữa trị khoa học nhất. Chẳng lẽ điều này sai sao? Nếu như Lệ chủ tịch đã ở trong căn phòng này chứng tỏ Lệ chủ tịch cũng là bạn của An An. Chẳng lẽ cô không quan tâm tới sự an nguy của An An sao?"
"Chính vì chúng tôi lo lắng cho sự an nguy của An An cho nên chúng tôi mới tới đây." Lệ Khuynh Thành nói: "Quả thật Trung Y có nhiều kẻ lừa đảo nhưng không có nghĩa tất cả Trung Y đều lừa đảo. Ít nhất người chữa bệnh cho An An không phải như vậy."
"Người chữa bệnh cho An An chính là?" Triệu Khải Hùng nghi ngờ hỏi. Thật ra anh ta đã sớm biết vần đề này. Anh ta đã sớm biết tin Mễ Tử An có quan hệ thân thiết với Tần Lạc. Không phải lần trước Mễ Tử An chỉ vì Tần Lạc này mà trở mặt với người đại diện của mình sao? Lần đó chính anh ta phải cân nhắc đua ra quyết định, mời Vu Tĩnh tới làm đại diện cho Mễ Tử An, khi đó mới dẹp yên được nguy cơ nghệ sĩ của mình đảo ngũ. Nay Mễ Tử An bị thương, sao có chuyện Tần Lạc không xuất hiện?
Bây giờ Triệu Khải Hùng lôi Tần Lạc àm bình phong sau đó. Nói cách khác Triệu Khải Hùng có thể mắng Tần Lạc một trận. Tần Lạc làm như vậy cũng chỉ vì Mễ Tử An. Anh ta vô duyên vô cớ trách mắng, không phải sẽ làm Mễ Tử An tức giận, sinh lòng bất mãn sao?
"Là tôi." Tần Lạc đã rửa tay xong, hắn cầm chiếc khăn lau tay, đẩy cánh cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài.
"Tần Lạc?" Triệu Khải Hùng sửng sốt sau đó anh ta tươi cười nói: "Là Tần tiên sinh ra tay trợ giúp thì chuyện này có thể hiểu được. Tôi cứ lo lắng chuyện chữa trị cho An An mắc sai lầm, chúng tôi thật sự không thể gánh chịu được tổn thất này."
Tần Lạc cười nói: "Triệu tổng hãy yên tâm, không có vấn đề gì đâu."
Một khi Tần Lạc đã xuất hiện, Triệu Khải Hùng không muốn tiếp tục dính dáng tới vấn đề chữa trị chấn thương cho Mễ Tử An nữa.
Triệu Khải Hùng nghiêm túc nhìn Mễ Tử An nói: "An An, tôi mới nghe Vu Tĩnh thuật lại nên chưa hiểu rõ chuyện này. Bây giờ cô hãy nói lại cho tôi nghe, nhất định phải kể chi tiết. Hãy cố gắng kể càng rõ càng tốt."
Mễ Tử An biết Triệu Khải Hùng bay sang đây chính là muốn giải quyết mâu thuẫn với Chu Lý. Chuyện này nói lớn thì không lớn nhưng cũng không phải nhỏ. Nếu như Chu đại thiếu gia gà mờ kia không biết chừng mực, rất có thể buổi biểu diễn sẽ thất bại trong tay anh ta.
Đây là kết quả mà Mễ Tử An và công ty không muốn nhận. Nếu như thật sự có kết quả đó, tất cả tiền đầu tư trước đó và công sức bỏ ra đều tan thành mây khói. Hơn nữa tất cả vé của buổi diễn đều đã bán hết, phải giải thích thế nào cho người hâm mộ cũng là một vấn đề rất phiền phức.
Mễ Tử An suy nghĩ một lát rồi nói: "Mười một giờ sáng nay, tôi đang luyện tập ca khúc cho buổi diễn ở sân Tổ Chim. Bài hát này cần dùng tới giàn giáo trên sân khấu. Khi tôi ở trên không trung từ từ hạ giàn giáo, khi chưa xuống tới nơi đột nhiên Tổ Chim mất điện. Khi đó giàn dây thép bảo vệ không còn tác dụng. Tôi không cẩn thận ngã xuống đất, sau đó được đưa tới bệnh viện."
"Chuyện sau đó xử lý như thế nào? Bên Tồ Chim có giải thích với chúng ta không?" Triệu Khải Hùng tức giận hỏi.
"Chủ nhiệm quản lý sân Tổ Chim đã tới bệnh viện nhưng khi ấy chúng tôi đang tức giận, không cho ông ta vào trong này." Mễ Tử An nói.
"Sau đó anh ta bỏ đi?" Triệu Khải Hùng hỏi.
Mễ Tử An nhìn thoáng qua Tần Lạc và nói: "Ông ta xảy ra tranh cãi với Tần Lạc, thái độ cực kỳ căng thẳng."
Tần Lạc vì muốn giúp Mễ Tử An nên mới ra tay đánh người, đương nhiên Mễ Tử An muốn bao che cho Tần Lạc.
"Nghe nói Tần tiên sinh bạt tai người ta?" Triệu Khải Hùng nhìn Tần Lạc nghi ngờ hỏi.
Tần Lạc gật đầu nói: "Có chuyện như vậy."
Triệu Khải Hùng nóng nảy nói: "Tần tiên sinh ơi, sao anh lại kích động như vậy hả? Không phải anh không biết lai lịch của những ngườ đó. Chu Lý kia là ai, mọi người đều là người Yến Kinh, hẳn rất quen thuộc với anh ta? Bây giờ anh đánh người của anh ta, bọn họ sao có thể từ bỏ ý đồ của mình? Nếu như bọn họ muốn trả thù, chúng ta sao có thể gánh được hậu quả này? Còn nữa chuyện này ảnh hưởng tới buổi biểu diễn của An An thì sao? Sau này An An sao có thể phát triển ở Trung Quốc nữa đây?"
"Chuyện không nghiêm trọng như vậy đâu." Tần Lạc nói: "Đây vốn là lỗi của bọn họ."
"Tôi biết là lỗi của bọn họ nhưng chúng ta hông có chứng minh người ta cố ý, phải không? Chuyện này vốn không có gì to tát. Tôi có quen biết mấy người ở Yến Kinh, chỉ cần bọn họ nói hộ mấy câu, chuyện này sẽ cho qua. Nhưng bây giờ anh đánh người ta, chuyện này biến thành mối tử thù, không phải trở nên bế tắc sao? Lúc này còn ai tình nguyện chịu xui xẻo đi gặp Chu Lý không?"
Tần Lạc xua tay nói: "Triệu tiên sinh không cần lo lắng. Không vấn đề gì. Bọn họ sẽ nhanh chóng tới đây xin lỗi."
"Xin lỗi?" Triệu Khải Hùng lên giọng. "Tần tiên sinh, đây là chuyện đại sự sinh tồn, không thể nói chơi. Anh đánh người ta, sao bọn họ có thể tới xin lỗi anh, còn không hành hạ An An tới chết sao?"
"Xem ra anh vẫn không tin." Tần Lạc nheo mắt quan sát Triệu Khải Hùng, đánh giá mức độ chân thật trong thái độ của anh ta.
"Tôi không thể tin được." Triệu Khải Hùng nói. "Tần tiên sinh, anh là người đánh người ta, tôi hy vọng anh có thể đứng ra nói chuyện với bọn họ, mở cho chúng tôi một lối thoát. Có vài người chúng tôi không thể đắc tội được cho nên có một vài việc chúng tôi không thể gánh vác được. Có lẽ anh có thể hiểu được điều này."
Ý tứ của Triệu Khải Hùng rất rõ ràng. Thứ nhất anh là người đánh người, không liên quan tới chúng tôi. Tốt nhất anh hãy chủ động đứng ra xin lỗi người ta. Thứ hai chúng tôi là người là ăn. Người làm ăn chú trọng giữ hòa khí cùng phát tài, chúng tôi không chọc Chu Lý, anh là người trêu chọc, anh tự mình gánh chịu.
Lấy sự kiện lần này mà nói, thái độ của Vu Tĩnh chính là nhẫn nại, nhẫn nại và nhẫ nại, thậm chí nếu như Mễ Tử An đồng ý, Vu Tĩnh sẽ không ngần ngại để Mễ Tử An dùng thân thể mình trao đổi lấy một chút lợi ích cho công ty.
Thế nhưng Mễ Tử An vẫn tương đối coi trọng Bá Nhạc Triệu Khải Hùng, người đã tự tay lăng xê nàng lên tới địa vị như bây giờ.
Khi nhìn thấy Triệu Khải Hùng nhanh chóng bay từ Đài Loan sang, Mễ Tử An cực kỳ chấn động, nàng cố gắng ngồi thẳn người chào Triệu Khải Hùng: "Triệu tổng, sao anh lại sang đây? Làm phiền anh nhiều quá."
Triệu Khải Hùng cười ha hả, âm thanh ồm ồm, cực kỳ khí thế. Anh ta nói: "An An, cô chính là ái tướng của tôi. Tôi sao có thể để cho cô chịu oan ức? Khi biết cô ngã bị thương, tôi rất lo lắng. Nếu như ngay hôm nay tôi không bay sang đây, chỉ sợ tối nay tôi cũng không ngủ ngon nữa."
"Cám ơn Triệu tổng." Một lần nữa Mễ Tử An lại nói câu cảm ơn.
Triệu Khải Hung nhìn lớp bùn màu đen quanh bắp chân Mễ Tử An, cau mày hỏi: "Đây là cái gì vậy? Sao lại có mùi vị kỳ quái? Đây là thuốc bệnh viện kê hả?"
"Không phải, là thuốc của một người bạn tôi." Mễ Tử An nói.
"Hồ đồ. Thật sự rất hồ đồ." Triệu Khải Hùng nói: "An An, tại sao cô lại hồ đồ như vậy hả? Tại sao cô không biết quý trọng bản thân mình? Bác sĩ bệnh viện mới là chính quy. Các đơn thuốc của bọn họ khoa học nhất, hiệu quả nhất. Co trát cái thứ này làm gì hả? Nếu như làm chậm lại quá trình bình phục của cô thì sao hả? Nếu như làm cho vết thương của cô thêm trầm trọng hơn thì sao hả? An An, chúng ta phải tin tưởng vào khoa học."
Triệu Khải Hùng nói tất cả những điều này chỉ là biểu thị mối quan tâm tới Mễ Tử An, anh ta không biết câu nói của mình đã đắc tội với mấy người.
"Ồ, vậy theo ý của anh Trung Y không phải là khoa học sao? Dùng Trung Y chính là không biết quý trọng mạng sống sao?" Lệ Khuynh Thành cười nhạt nói: "Đã là một người lớn như vậy sao vẫn chưa học được cách nói tiếng người vậy?"
Triệu Khải Hùng là ai hả? Anh ta chính là đại ca của đại ca trong giới giải trí, cho dù đại minh tinh hay tiểu minh tinh khi nhìn thấy anh đều phải gọi một tiếng "Hùng gia".
Người phụ nữ kia mắng anh ta, không chỉ châm chọc khiêu khích anh ta mà còn mắng anh ta không biết "nói tiếng người". Sao Triệu Khải Hùng có thể dễ dàng tha thứ cho điều này?
Triệu Khải Hùng liếc nhìn Lệ Khuynh Thành, trong nháy mắt trong lòng anh ta ngập tràn cảm giác kinh ngạc, chấn động. Giới giải trí có nhiều tuấn nam, mỹ nữ, có người trong sáng, có người xinh đẹp, có người có khí chất cực kỳ mạnh mẽ nhưng người phụ nữ trước mặt anh ta vừa có "xinh đẹp" cộng với "mị lực" bộc phát tới mức tận cùng. Đúng là anh ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Triệu Khải Hùng có thể dùng con mắt chuyên nghiệp của mình bảo đảm rằng chỉ cần đầu tư đúng mức cho người phụ nữ này, cô ta có thể bùng nổ khắp cả nướic bởi vì căn bản co ta không cần diễn, chỉ cần biểu đạt
Thế nhưng thích chỉ là thích mà thôi, không vì thế mà thái độ không hài lòng với nàng giảm đi.
"Xin hỏi vị tiểu thư này xưng hô thế nào?"
"Lệ Khuynh Thành." Lệ Khuynh Thành không ngần ngại nói tên của mình. Nàng nghe nói người này có thế lực hắc đạo chống lưng, thế thì đã sao nào?
"Lệ Khuynh Thành?" Triệu Khải Hùng cau mày suy nghĩ một lát, nhìn Lệ Khuynh Thành hỏi: "Lệ chủ tịch của Khuynh Thành Quốc Tế."
"Là tôi." Lệ Khuynh Thành trả lời.
"Ôi, thảo nào Lệ chủ tịch thẳng thắn như vậy, thì ra có lai lịch không nhỏ." Triệu Khải Hùng châm biếm.
"Tôi thẳng thắn chỉ để nhìn người. Người khác kính tôi một ly, tôi sẽ kính lại mười phần. Nếu người khác không biết tốt xấu, tôi cũng không cần nể mặt." Lệ Khuynh Thành đáp trả tẳng thừng.
"Ồ, tôi thật sự không hiểu. Tôi đã từng đắc tôi với Lệ tiểu thư sao?" Triệu Khải Hùng hỏi lại. Anh ta cảm thấy bản thân mình còn hơn cả nàng Đậu Nga. Chính bản thân mình vừa mới đi vào phòng bệnh, còn chưa nói sai điều gì mà.
"Triệu tổng hạ thấp Trung Y. Tôi không thể đồng ý."
"Chẳng lẽ tôi nói gì sai sao?" Triệu Khải Hùng cũng không khách khí: "Trung Y chỉ là đồ lừa đảo. Khắp nơi chỉ là lang băm giả thần giả quỷ lừa người, có mấy người có chân tài thực học? Mễ Tử An là nghệ sĩ vương bài của công ty chúng tôi. Tôi quan tâm tới cố ấy, muốn cô ấy tìm được phương pháp chữa trị khoa học nhất. Chẳng lẽ điều này sai sao? Nếu như Lệ chủ tịch đã ở trong căn phòng này chứng tỏ Lệ chủ tịch cũng là bạn của An An. Chẳng lẽ cô không quan tâm tới sự an nguy của An An sao?"
"Chính vì chúng tôi lo lắng cho sự an nguy của An An cho nên chúng tôi mới tới đây." Lệ Khuynh Thành nói: "Quả thật Trung Y có nhiều kẻ lừa đảo nhưng không có nghĩa tất cả Trung Y đều lừa đảo. Ít nhất người chữa bệnh cho An An không phải như vậy."
"Người chữa bệnh cho An An chính là?" Triệu Khải Hùng nghi ngờ hỏi. Thật ra anh ta đã sớm biết vần đề này. Anh ta đã sớm biết tin Mễ Tử An có quan hệ thân thiết với Tần Lạc. Không phải lần trước Mễ Tử An chỉ vì Tần Lạc này mà trở mặt với người đại diện của mình sao? Lần đó chính anh ta phải cân nhắc đua ra quyết định, mời Vu Tĩnh tới làm đại diện cho Mễ Tử An, khi đó mới dẹp yên được nguy cơ nghệ sĩ của mình đảo ngũ. Nay Mễ Tử An bị thương, sao có chuyện Tần Lạc không xuất hiện?
Bây giờ Triệu Khải Hùng lôi Tần Lạc àm bình phong sau đó. Nói cách khác Triệu Khải Hùng có thể mắng Tần Lạc một trận. Tần Lạc làm như vậy cũng chỉ vì Mễ Tử An. Anh ta vô duyên vô cớ trách mắng, không phải sẽ làm Mễ Tử An tức giận, sinh lòng bất mãn sao?
"Là tôi." Tần Lạc đã rửa tay xong, hắn cầm chiếc khăn lau tay, đẩy cánh cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài.
"Tần Lạc?" Triệu Khải Hùng sửng sốt sau đó anh ta tươi cười nói: "Là Tần tiên sinh ra tay trợ giúp thì chuyện này có thể hiểu được. Tôi cứ lo lắng chuyện chữa trị cho An An mắc sai lầm, chúng tôi thật sự không thể gánh chịu được tổn thất này."
Tần Lạc cười nói: "Triệu tổng hãy yên tâm, không có vấn đề gì đâu."
Một khi Tần Lạc đã xuất hiện, Triệu Khải Hùng không muốn tiếp tục dính dáng tới vấn đề chữa trị chấn thương cho Mễ Tử An nữa.
Triệu Khải Hùng nghiêm túc nhìn Mễ Tử An nói: "An An, tôi mới nghe Vu Tĩnh thuật lại nên chưa hiểu rõ chuyện này. Bây giờ cô hãy nói lại cho tôi nghe, nhất định phải kể chi tiết. Hãy cố gắng kể càng rõ càng tốt."
Mễ Tử An biết Triệu Khải Hùng bay sang đây chính là muốn giải quyết mâu thuẫn với Chu Lý. Chuyện này nói lớn thì không lớn nhưng cũng không phải nhỏ. Nếu như Chu đại thiếu gia gà mờ kia không biết chừng mực, rất có thể buổi biểu diễn sẽ thất bại trong tay anh ta.
Đây là kết quả mà Mễ Tử An và công ty không muốn nhận. Nếu như thật sự có kết quả đó, tất cả tiền đầu tư trước đó và công sức bỏ ra đều tan thành mây khói. Hơn nữa tất cả vé của buổi diễn đều đã bán hết, phải giải thích thế nào cho người hâm mộ cũng là một vấn đề rất phiền phức.
Mễ Tử An suy nghĩ một lát rồi nói: "Mười một giờ sáng nay, tôi đang luyện tập ca khúc cho buổi diễn ở sân Tổ Chim. Bài hát này cần dùng tới giàn giáo trên sân khấu. Khi tôi ở trên không trung từ từ hạ giàn giáo, khi chưa xuống tới nơi đột nhiên Tổ Chim mất điện. Khi đó giàn dây thép bảo vệ không còn tác dụng. Tôi không cẩn thận ngã xuống đất, sau đó được đưa tới bệnh viện."
"Chuyện sau đó xử lý như thế nào? Bên Tồ Chim có giải thích với chúng ta không?" Triệu Khải Hùng tức giận hỏi.
"Chủ nhiệm quản lý sân Tổ Chim đã tới bệnh viện nhưng khi ấy chúng tôi đang tức giận, không cho ông ta vào trong này." Mễ Tử An nói.
"Sau đó anh ta bỏ đi?" Triệu Khải Hùng hỏi.
Mễ Tử An nhìn thoáng qua Tần Lạc và nói: "Ông ta xảy ra tranh cãi với Tần Lạc, thái độ cực kỳ căng thẳng."
Tần Lạc vì muốn giúp Mễ Tử An nên mới ra tay đánh người, đương nhiên Mễ Tử An muốn bao che cho Tần Lạc.
"Nghe nói Tần tiên sinh bạt tai người ta?" Triệu Khải Hùng nhìn Tần Lạc nghi ngờ hỏi.
Tần Lạc gật đầu nói: "Có chuyện như vậy."
Triệu Khải Hùng nóng nảy nói: "Tần tiên sinh ơi, sao anh lại kích động như vậy hả? Không phải anh không biết lai lịch của những ngườ đó. Chu Lý kia là ai, mọi người đều là người Yến Kinh, hẳn rất quen thuộc với anh ta? Bây giờ anh đánh người của anh ta, bọn họ sao có thể từ bỏ ý đồ của mình? Nếu như bọn họ muốn trả thù, chúng ta sao có thể gánh được hậu quả này? Còn nữa chuyện này ảnh hưởng tới buổi biểu diễn của An An thì sao? Sau này An An sao có thể phát triển ở Trung Quốc nữa đây?"
"Chuyện không nghiêm trọng như vậy đâu." Tần Lạc nói: "Đây vốn là lỗi của bọn họ."
"Tôi biết là lỗi của bọn họ nhưng chúng ta hông có chứng minh người ta cố ý, phải không? Chuyện này vốn không có gì to tát. Tôi có quen biết mấy người ở Yến Kinh, chỉ cần bọn họ nói hộ mấy câu, chuyện này sẽ cho qua. Nhưng bây giờ anh đánh người ta, chuyện này biến thành mối tử thù, không phải trở nên bế tắc sao? Lúc này còn ai tình nguyện chịu xui xẻo đi gặp Chu Lý không?"
Tần Lạc xua tay nói: "Triệu tiên sinh không cần lo lắng. Không vấn đề gì. Bọn họ sẽ nhanh chóng tới đây xin lỗi."
"Xin lỗi?" Triệu Khải Hùng lên giọng. "Tần tiên sinh, đây là chuyện đại sự sinh tồn, không thể nói chơi. Anh đánh người ta, sao bọn họ có thể tới xin lỗi anh, còn không hành hạ An An tới chết sao?"
"Xem ra anh vẫn không tin." Tần Lạc nheo mắt quan sát Triệu Khải Hùng, đánh giá mức độ chân thật trong thái độ của anh ta.
"Tôi không thể tin được." Triệu Khải Hùng nói. "Tần tiên sinh, anh là người đánh người ta, tôi hy vọng anh có thể đứng ra nói chuyện với bọn họ, mở cho chúng tôi một lối thoát. Có vài người chúng tôi không thể đắc tội được cho nên có một vài việc chúng tôi không thể gánh vác được. Có lẽ anh có thể hiểu được điều này."
Ý tứ của Triệu Khải Hùng rất rõ ràng. Thứ nhất anh là người đánh người, không liên quan tới chúng tôi. Tốt nhất anh hãy chủ động đứng ra xin lỗi người ta. Thứ hai chúng tôi là người là ăn. Người làm ăn chú trọng giữ hòa khí cùng phát tài, chúng tôi không chọc Chu Lý, anh là người trêu chọc, anh tự mình gánh chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.