Chương 556: Anh hùng đất nước chó má
Liễu Hạ Huy
29/03/2013
Trán Hồng Ngọc Long nổi gân xanh, ông ta kích động như chỉ muốn xông tới quát tháo, xé tên hỗn láo đó thành từng mảnh nhỏ.
Rất đáng hận!
Thật sự rất đáng hận!
Từ nhỏ tới lớn, có ai dám nói chuyện với ông ta như vậy không? Từ khi ông ta trèo lên được địa vị cao đó, có ai mà nhìn thấy ông ta không thể hiện dáng vẻ tôn kính cùng nịnh nọt không?
Mặc dù hắn có cùng cấp trên với mình, khi nói chuyện với mình nhất định phải thêm vào hai từ "đồng chí" chứ. Hắn dựa vào cái gì mà ăn nói với mình kiểu đó? Dựa vào cái gì?
Đây là anh hùng đất nước chó má gì? Rõ ràng đây chính là một thăng lưu manh không có giáo dục mà thôi.
Kinh nghiệm quan trường của Hồng Ngọc Long rất lịch lãm, công phu dưỡng khí có thể nói là hạng nhất. Ông ta nhanh chóng đè nén được sự tức giận cùng sự thô bạo trong lòng mình. Ánh mắt sáng quắc xen lẫn sự uy hiếp nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, ông ta nói: "Tần Lạc tiên sinh. Tôi biết giữa hai bên tồn tại một số chuyện hiểu lầm. Quả thật Mông Lâu đã làm một số chuyện tổn thương mấy người. Tôi sẽ tổ chức tiệc rượu để Mộng Lâu chính thức xin lỗi hai người".
"Thiết tiệc rượu sao? Vậy tiền rượu ai trả? Xin lỗi sao? Chỉ một câu nói mà thôi. Ngoài mặt thì "xin lỗi" trong lòng lại chửi mắng là "đồ chó má'. Việc đó có ý nghĩa gì không? Hơn nữa điều xin lỗi này có đáng tiền không?" Tần Lạc cười nói. "Tiệc rượu dùng tiền nhà nước. Xin lỗi không đáng tiền như vậy xin lỗi cũng không có thành ý".
"Vậy Tần Lạc tiên sinh muốn cái gì?' Hồng Ngọc Long cau mày hỏi.
"Anh ta đáng lẽ nên bồi thường cho tôi mới đúng" Tần Lạc phản bác lại: "Thứ nhất con của ông cáo mượn oai hùm, dùng ông để bức bách chúng tôi bán Khuynh Thành Quốc Tế. Hành nvi này đã làm tổn thương nghiêm trọng tình cảm của chúng ta".
"Thế nhưng theo như tôi biết Tần tiên sinh đã đánh nó bị thương…'.
"Đó là do anh ta đáng ăn đòn".
"…'
"Tôi có cần phải nói tiếp không?" Tần Lạc cười hỏi. "Nếu như không cần phải nói gì, các người đỗ xuống ven đường cho tôi xuống. Các người đừng nghĩ sẽ đưa tôi tới một chỗ vắng vẻ uy hiếp, đe đoạ giết người dịêt khẩu. Mặc dù tay tôi bị thương nhưng đối phó với ba người các ông vẫn dư sức. Hơn nữa ở đằng sau vẫn còn có một vệ sĩ siêu hạng bí mật đi bảo vệ tôi. Tốt nhất các người không nên làm xằng bậy".
"Hãy đưa ra điều kiện của mình" Hồng Ngọc Long nói.
"Tôi đã nói rồi con của ông làm tổn thương nghiêm trọng tình cảm của chúng tôi. Làm tinh thần chúng tôi bị tổn thương rất nhiều. Thứ hai anh ta cố tình để bên thanh tra tới điều tra sản phẩm của chúng tôi, hơn nữa còn cố ý reo rắc thông tin bột phấn dưỡng da Kim Dũng của chúng tôi có chất gây hại đối với sức khoẻ con người làm cho sản phẩm của chúng tôi giảm mất bốn mươi phần trăm lượng tiêu thụ. Ông có biết mỗi ngày chúng tôi thu bao nhiêu tiền không? Ông có biết bốn mươi phần trăm là tổn thất bao nhiêu không?"
"Còn nữa hình tượng của công ty chúng tôi đã bị hoen ố, sản phẩm thẩm mỹ đã bị tổn hại nghiêm trọng. Chúng tôi muốn giữ gìn hình tượng công ty, muốn lấy lại uy tín cho sản phẩm mỹ phẩm. Ông có biết những cái đó cần bao nhiêu tiền không?"
"…hãy ra giá đi" Hồng Ngọc Long âm trầm nói.
"Không cần ra giá. Tôi đã tính rồi. Với tiền lương bây giờ của ông có kiếm tiền một ngàn năm cũng không thể bồi thưởng nổi. Nếu như ông có thể bồi thường, chứng minh ông đã tham ô" Tần Lạc khó chịu nói.
"Tần Lạc tiên sinh, hãy chú ý từ ngữ của mình" Rốt cuộc người thư ký ngồi ở ghế cạnh lái xe nghe vậy không chịu được tức giận nói: "Anh có biết chỉ dựa vào câu nói sỉ nhục của anh, chúng tôi đã đủ để đưa anh vào nhà tù".
"Nếu ông cho tôi vài tù thì ông chính là cháu tôi" Nói xong Tần Lạc lập tức hối hận chữa lại: "Không phải là cháu tôi. Nếu như ông không thể cho tôi vào tù thì ông chính là cháu nội của con Quỷ Diện Ngao đang được nuôi trong nhà tôi".
Tần Lạc thầm nghĩ nếu như cháu của hắn cũng giống như gã này như loài bò sát không xương thì hắn dứt khoát sẽ giết chết ngay lập tức.
Tần gia là Trung y thế gia trăm năm, tuyệt đối không có loại hèn nhát như vậy.
"Ngươi…" Gương mặt người thư ký co rúm lại nhưng anh ta không thể làm gì được.
Quả thực anh ta không có cách nào tống Tần Lạc vào nhà tù. Ít nhất là lúc này không thể làm được.
Hai bàn tay Hồng Mộng Long đan chéo thành hình chữ thập, ngón tay gõ gõ trên mu bàn tay, hình như đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc lâu sau ông ta lên tiếng: 'Tần Lạc tiên sinh, tôi thừa nhận, tiên sinh là một đối thủ rất đáng tôn trọng thế nhưng tôi không cho rằng công khai chuyện này có gì tốt cho tiên sinh".
"Đối với ông càng không có lợi".
"Đúng. Tôi thừa nhận. Nếu như phóng viên điều tra ra thân phận của Hồng Mộng Lâu, rất có thể nó sẽ phải ngồi tù mà danh dự của tôi cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng thế nhưng điều này cũng sẽ không có nhiều lợi ích".
"Vậy là đủ rồi" Tần Lạc cười nói. Chỉ cần bản thân mình không thiệt thòi mà có thể làm cho kẻ thù xui xẻo thì hắn sẽ không bao giờ từ bỏ.
"Vẫn không đủ" Hồng Mộng Lâu nói: "Phần ghi âm này của các người rất mơ hồ, tôi có thể tìm người gánh tội thay. Cấp trên sẽ ra mặt xử lý chuyện này cho tôi, chỉ cần giải thích rõ ràng cho những phóng viên và người dân là đủ. Chân tướng sự việc thực sự là gì bọn họ cũng không cần quan tâm".
"Mộng Lâu không việc gì, danh dự của tôi không bị ảnh hưởng. Có lẽ tôi không thể bồi thường thiệt hại kinh tế cho hai người nhưng Khuynh Thành Quốc Tế thuộc về lĩnh vực quản lý của tôi. Sau này chỉ cần bất kỳ chuyện nào có liên quan tới Khuynh Thành Quốc Tế, tôi sẽ tuyệt đối bật đèn xanh ủng hộ. Hơn nữa tất cả các chính sách đều nghiêng về Khuynh Thành Quốc Tế như vậy cũng gián tiếp bồi thường thiệt hại kinh tế cho hai người. Nếu cần phải nói thì tôi sẽ dùng danh nghĩa chính phủ giúp Khuynh Thành Quốc Tế khôi phục lại danh dự".
Tần Lạc cười gượng nói: "Đề nghị này quả thực rất hay, suy nghĩ rất thấu đáo, thảo nào Hồng Mộng Lâu không chịu bán ông. Nếu tôi có một người cha như vậy, tôi cũng không bán".
"Tần Lạc tiên sinh, tôi rất nghiêm chỉnh thương lượng với tiên sinh, xin tiên sinh nghiêm chỉnh một chút" Hồng Mộng Long cố nén sự tức giận nói.
"Được rồi. Được rồi" Tần Lạc gật đầu nói: "Tôi không đồng ý".
Gân xanh trên trán Hồng Mộng Long một lần nữa nổi lên. "Tiên sinh cảm thấy điều kiện chưa đủ ưu đãi hay sao?"
"Rất ưu đãi".
"Vậy tại sao tiên sinh từ chối?"
"Ông muốn biết sao?"
"Thực sự mong muốn".
Tần Lạc gật đầu nói: "Tôi có nói chuyện với một trưởng bối. Tôi nói người tốt chịu thiệt hại một chút sẽ đòi lại trên người người xấu. Tôi chung quy lại vẫn là người bị hại. Hôm nay tôi nhất định phải đòi một ít lợi ích từ các người".
Sắc mặt Hồng Ngọc Long trở nên âm trầm, ông ta nói: "Nói như vậy tiên sinh nhất định làm cá chết lưới rách sao?"
"Cá thì nhất định chết" Tần Lạc cười nói: "Nhưng lưới chưa chắc đã rách".
"Tiên sinh cho rằng Thái Công Dân có thể bao bọc được mình cả đời này sao?"
"Tôi là Tần Lạc. Tôi cũng là một người đàn ông. Tôi có khả năng bảo vệ chính mình" Tần Lạc cười nói.
"Tiên sinh không cảm thấy như vậy là quá ngây thơ sao?" Hồng Ngọc Long nói: "Bây giờ mỗi chuyện tiên sinh làm đều rất nguy hiểm. Nhất định sẽ có người tới tìm tiên sinh gây chuyện".
"Tôi không quan tâm" Tần Lạc nói: "Điều tôi quan tâm chính là bây giờ làm cho người ức hiếp mình phải trả một cái giá quá đắt. Sau này bất kỳ ai muốn gây chuyện với tôi đều phải suy nghĩ rất nghiêm chỉnh".
"Thôi được, tiên sinh hãy cân nhắc đề nghị của tôi. Có lẽ tiên sinh nên quay về thương lượng với những người khác. Ví dụ như tiểu thư thông minh Lệ Khuynh Thành".
Tần Lạc lắc đầu nói: "Ông vẫn chưa hiểu rõ ý của tôi. Đương nhiên những người như ông không thể nào hiểu được. Ông có biết tại sao tôi với con ông phải có một kết quả không chết không ngừng không?"
"…" Điều này quả thực Hồng Mộng Long cũng không hiểu.
"Chúng tôi không sợ đối thủ cạnh tranh. Nhưng chúng tôi sợ những người bám gót ngoại bang" Tần Lạc nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Nếu như công ty chúng tôi thua công ty Procter & Gamble trong cạnh tranh, chúng tôi sẽ tâm phục khẩu phục. Nhưng nếu chúng tôi thua vì âm mưu hãm hại của người nhà, chúng tôi tuyệt đối không phục".
"Quyền lợi của các ông là ai cấp cho các ông? Chính là chúng tôi cấp cho các ông. Nhưng anh ta lại dùng quyền lợi đó giúp các công ty ngoại quốc chèn ép chúng tôi. Hành vi này có khác gì với Hán gian thời kháng chiến không?"
"Nếu con của ông có thể khiến chúng tôi để cho công ty Procter & Gamble thua mua, chính tôi sẽ phải dập đầu xuống lạy anh ta. Thế nhưng anh ta không thể làm như vậy, chúng tôi đã trở thành kẻ thù. Anh ta muốn tôi chết, tôi muốn anh ta chết".
"Những lời nói chân thành" Hồng Ngọc Long thở dài nói.
"Quả thật tôi không thể buông tha cho anh ta vì vậy ông cũng đừng lãng phí công sức của mình".
"Tiên sinh còn trẻ, không biết xuống nước cùng thoả hiệp sau này nhất định chết thảm" Hồng Ngọc Long nhìn Tần Lạc đột nhiên cười nói.
Tần Lạc gật đầu nói: "Tôi nhất định chờ tới ngày đó".
Chiếc Audi dừng lại ven đường, Tần Lạc xuống xe.
Đợi sau khi Tần Lạc rời đi, đóng cửa xe lại, viên thư ký quay đầu hỏi: "Ông chủ, bây giờ phải làm gì?"
Hồng Ngọc Long vỗ vỗ trán, chán nản nói: Sinh ra một đứa con ngu xuẩn, gặp phải một đối thủ khó chơi như vậy. Bây giờ tôi có thể làm gì?"
Cùng với sự thông dụng của inte và sự bùng nổ của các thiết bị cầm tay. Tốc độ đã trở thành yêu cầu cơ bản nhất của các phóng viên.
Voà lúc nửa đêm, tin tức liên quan tới sự hãm hại Khuynh Thành Quốc Tế đều được đăng tải rộng rãi trên inte, radio và các phương tiện truyền thông chủ yếu.
"Khuynh Thành Quốc Tế bị hãm hại. Nguyên nhân vì trùm quốc tế có dụng ý xấu để thu mua".
"Ngàn phòng, vạn phòng, cướp nhà khó phòng. Khuynh Thành Quốc Tế gặp hiểm nguy do người nhà ra tay…'.
"Băng ghi âm đã vạch trần một âm mưu kinh thiên động địa. Khuynh Thành Quốc Tế bị hạ độc thủ là do một nhân vật thần bí thao túng".
"Độc thủ của tôi, tiền của anh".
Cả một loạt các tiều đề nhìn thấy mà giật mình. Các thông tin đăng chi tiết, mỗi một câu châm chọc, mỗi một chữ đều đâm vào lòng người.
Mỹ nữ chủ tịch công ty Lệ Khuynh Thành, người vốn luôn hấp dẫn ánh mắt của người khác đã tô điểm thêm cho cái gọi là "âm mưu", "hãm hại", "băng ghi âm', "nhân vật thần bí" lập tức làm náo động các trang mạng.
Tất cả tập trung chú ý xem thận phận của con người thần bí đứng sau màn độc thủ này khi nào bị bại lộ.
Rất đáng hận!
Thật sự rất đáng hận!
Từ nhỏ tới lớn, có ai dám nói chuyện với ông ta như vậy không? Từ khi ông ta trèo lên được địa vị cao đó, có ai mà nhìn thấy ông ta không thể hiện dáng vẻ tôn kính cùng nịnh nọt không?
Mặc dù hắn có cùng cấp trên với mình, khi nói chuyện với mình nhất định phải thêm vào hai từ "đồng chí" chứ. Hắn dựa vào cái gì mà ăn nói với mình kiểu đó? Dựa vào cái gì?
Đây là anh hùng đất nước chó má gì? Rõ ràng đây chính là một thăng lưu manh không có giáo dục mà thôi.
Kinh nghiệm quan trường của Hồng Ngọc Long rất lịch lãm, công phu dưỡng khí có thể nói là hạng nhất. Ông ta nhanh chóng đè nén được sự tức giận cùng sự thô bạo trong lòng mình. Ánh mắt sáng quắc xen lẫn sự uy hiếp nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, ông ta nói: "Tần Lạc tiên sinh. Tôi biết giữa hai bên tồn tại một số chuyện hiểu lầm. Quả thật Mông Lâu đã làm một số chuyện tổn thương mấy người. Tôi sẽ tổ chức tiệc rượu để Mộng Lâu chính thức xin lỗi hai người".
"Thiết tiệc rượu sao? Vậy tiền rượu ai trả? Xin lỗi sao? Chỉ một câu nói mà thôi. Ngoài mặt thì "xin lỗi" trong lòng lại chửi mắng là "đồ chó má'. Việc đó có ý nghĩa gì không? Hơn nữa điều xin lỗi này có đáng tiền không?" Tần Lạc cười nói. "Tiệc rượu dùng tiền nhà nước. Xin lỗi không đáng tiền như vậy xin lỗi cũng không có thành ý".
"Vậy Tần Lạc tiên sinh muốn cái gì?' Hồng Ngọc Long cau mày hỏi.
"Anh ta đáng lẽ nên bồi thường cho tôi mới đúng" Tần Lạc phản bác lại: "Thứ nhất con của ông cáo mượn oai hùm, dùng ông để bức bách chúng tôi bán Khuynh Thành Quốc Tế. Hành nvi này đã làm tổn thương nghiêm trọng tình cảm của chúng ta".
"Thế nhưng theo như tôi biết Tần tiên sinh đã đánh nó bị thương…'.
"Đó là do anh ta đáng ăn đòn".
"…'
"Tôi có cần phải nói tiếp không?" Tần Lạc cười hỏi. "Nếu như không cần phải nói gì, các người đỗ xuống ven đường cho tôi xuống. Các người đừng nghĩ sẽ đưa tôi tới một chỗ vắng vẻ uy hiếp, đe đoạ giết người dịêt khẩu. Mặc dù tay tôi bị thương nhưng đối phó với ba người các ông vẫn dư sức. Hơn nữa ở đằng sau vẫn còn có một vệ sĩ siêu hạng bí mật đi bảo vệ tôi. Tốt nhất các người không nên làm xằng bậy".
"Hãy đưa ra điều kiện của mình" Hồng Ngọc Long nói.
"Tôi đã nói rồi con của ông làm tổn thương nghiêm trọng tình cảm của chúng tôi. Làm tinh thần chúng tôi bị tổn thương rất nhiều. Thứ hai anh ta cố tình để bên thanh tra tới điều tra sản phẩm của chúng tôi, hơn nữa còn cố ý reo rắc thông tin bột phấn dưỡng da Kim Dũng của chúng tôi có chất gây hại đối với sức khoẻ con người làm cho sản phẩm của chúng tôi giảm mất bốn mươi phần trăm lượng tiêu thụ. Ông có biết mỗi ngày chúng tôi thu bao nhiêu tiền không? Ông có biết bốn mươi phần trăm là tổn thất bao nhiêu không?"
"Còn nữa hình tượng của công ty chúng tôi đã bị hoen ố, sản phẩm thẩm mỹ đã bị tổn hại nghiêm trọng. Chúng tôi muốn giữ gìn hình tượng công ty, muốn lấy lại uy tín cho sản phẩm mỹ phẩm. Ông có biết những cái đó cần bao nhiêu tiền không?"
"…hãy ra giá đi" Hồng Ngọc Long âm trầm nói.
"Không cần ra giá. Tôi đã tính rồi. Với tiền lương bây giờ của ông có kiếm tiền một ngàn năm cũng không thể bồi thưởng nổi. Nếu như ông có thể bồi thường, chứng minh ông đã tham ô" Tần Lạc khó chịu nói.
"Tần Lạc tiên sinh, hãy chú ý từ ngữ của mình" Rốt cuộc người thư ký ngồi ở ghế cạnh lái xe nghe vậy không chịu được tức giận nói: "Anh có biết chỉ dựa vào câu nói sỉ nhục của anh, chúng tôi đã đủ để đưa anh vào nhà tù".
"Nếu ông cho tôi vài tù thì ông chính là cháu tôi" Nói xong Tần Lạc lập tức hối hận chữa lại: "Không phải là cháu tôi. Nếu như ông không thể cho tôi vào tù thì ông chính là cháu nội của con Quỷ Diện Ngao đang được nuôi trong nhà tôi".
Tần Lạc thầm nghĩ nếu như cháu của hắn cũng giống như gã này như loài bò sát không xương thì hắn dứt khoát sẽ giết chết ngay lập tức.
Tần gia là Trung y thế gia trăm năm, tuyệt đối không có loại hèn nhát như vậy.
"Ngươi…" Gương mặt người thư ký co rúm lại nhưng anh ta không thể làm gì được.
Quả thực anh ta không có cách nào tống Tần Lạc vào nhà tù. Ít nhất là lúc này không thể làm được.
Hai bàn tay Hồng Mộng Long đan chéo thành hình chữ thập, ngón tay gõ gõ trên mu bàn tay, hình như đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc lâu sau ông ta lên tiếng: 'Tần Lạc tiên sinh, tôi thừa nhận, tiên sinh là một đối thủ rất đáng tôn trọng thế nhưng tôi không cho rằng công khai chuyện này có gì tốt cho tiên sinh".
"Đối với ông càng không có lợi".
"Đúng. Tôi thừa nhận. Nếu như phóng viên điều tra ra thân phận của Hồng Mộng Lâu, rất có thể nó sẽ phải ngồi tù mà danh dự của tôi cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng thế nhưng điều này cũng sẽ không có nhiều lợi ích".
"Vậy là đủ rồi" Tần Lạc cười nói. Chỉ cần bản thân mình không thiệt thòi mà có thể làm cho kẻ thù xui xẻo thì hắn sẽ không bao giờ từ bỏ.
"Vẫn không đủ" Hồng Mộng Lâu nói: "Phần ghi âm này của các người rất mơ hồ, tôi có thể tìm người gánh tội thay. Cấp trên sẽ ra mặt xử lý chuyện này cho tôi, chỉ cần giải thích rõ ràng cho những phóng viên và người dân là đủ. Chân tướng sự việc thực sự là gì bọn họ cũng không cần quan tâm".
"Mộng Lâu không việc gì, danh dự của tôi không bị ảnh hưởng. Có lẽ tôi không thể bồi thường thiệt hại kinh tế cho hai người nhưng Khuynh Thành Quốc Tế thuộc về lĩnh vực quản lý của tôi. Sau này chỉ cần bất kỳ chuyện nào có liên quan tới Khuynh Thành Quốc Tế, tôi sẽ tuyệt đối bật đèn xanh ủng hộ. Hơn nữa tất cả các chính sách đều nghiêng về Khuynh Thành Quốc Tế như vậy cũng gián tiếp bồi thường thiệt hại kinh tế cho hai người. Nếu cần phải nói thì tôi sẽ dùng danh nghĩa chính phủ giúp Khuynh Thành Quốc Tế khôi phục lại danh dự".
Tần Lạc cười gượng nói: "Đề nghị này quả thực rất hay, suy nghĩ rất thấu đáo, thảo nào Hồng Mộng Lâu không chịu bán ông. Nếu tôi có một người cha như vậy, tôi cũng không bán".
"Tần Lạc tiên sinh, tôi rất nghiêm chỉnh thương lượng với tiên sinh, xin tiên sinh nghiêm chỉnh một chút" Hồng Mộng Long cố nén sự tức giận nói.
"Được rồi. Được rồi" Tần Lạc gật đầu nói: "Tôi không đồng ý".
Gân xanh trên trán Hồng Mộng Long một lần nữa nổi lên. "Tiên sinh cảm thấy điều kiện chưa đủ ưu đãi hay sao?"
"Rất ưu đãi".
"Vậy tại sao tiên sinh từ chối?"
"Ông muốn biết sao?"
"Thực sự mong muốn".
Tần Lạc gật đầu nói: "Tôi có nói chuyện với một trưởng bối. Tôi nói người tốt chịu thiệt hại một chút sẽ đòi lại trên người người xấu. Tôi chung quy lại vẫn là người bị hại. Hôm nay tôi nhất định phải đòi một ít lợi ích từ các người".
Sắc mặt Hồng Ngọc Long trở nên âm trầm, ông ta nói: "Nói như vậy tiên sinh nhất định làm cá chết lưới rách sao?"
"Cá thì nhất định chết" Tần Lạc cười nói: "Nhưng lưới chưa chắc đã rách".
"Tiên sinh cho rằng Thái Công Dân có thể bao bọc được mình cả đời này sao?"
"Tôi là Tần Lạc. Tôi cũng là một người đàn ông. Tôi có khả năng bảo vệ chính mình" Tần Lạc cười nói.
"Tiên sinh không cảm thấy như vậy là quá ngây thơ sao?" Hồng Ngọc Long nói: "Bây giờ mỗi chuyện tiên sinh làm đều rất nguy hiểm. Nhất định sẽ có người tới tìm tiên sinh gây chuyện".
"Tôi không quan tâm" Tần Lạc nói: "Điều tôi quan tâm chính là bây giờ làm cho người ức hiếp mình phải trả một cái giá quá đắt. Sau này bất kỳ ai muốn gây chuyện với tôi đều phải suy nghĩ rất nghiêm chỉnh".
"Thôi được, tiên sinh hãy cân nhắc đề nghị của tôi. Có lẽ tiên sinh nên quay về thương lượng với những người khác. Ví dụ như tiểu thư thông minh Lệ Khuynh Thành".
Tần Lạc lắc đầu nói: "Ông vẫn chưa hiểu rõ ý của tôi. Đương nhiên những người như ông không thể nào hiểu được. Ông có biết tại sao tôi với con ông phải có một kết quả không chết không ngừng không?"
"…" Điều này quả thực Hồng Mộng Long cũng không hiểu.
"Chúng tôi không sợ đối thủ cạnh tranh. Nhưng chúng tôi sợ những người bám gót ngoại bang" Tần Lạc nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Nếu như công ty chúng tôi thua công ty Procter & Gamble trong cạnh tranh, chúng tôi sẽ tâm phục khẩu phục. Nhưng nếu chúng tôi thua vì âm mưu hãm hại của người nhà, chúng tôi tuyệt đối không phục".
"Quyền lợi của các ông là ai cấp cho các ông? Chính là chúng tôi cấp cho các ông. Nhưng anh ta lại dùng quyền lợi đó giúp các công ty ngoại quốc chèn ép chúng tôi. Hành vi này có khác gì với Hán gian thời kháng chiến không?"
"Nếu con của ông có thể khiến chúng tôi để cho công ty Procter & Gamble thua mua, chính tôi sẽ phải dập đầu xuống lạy anh ta. Thế nhưng anh ta không thể làm như vậy, chúng tôi đã trở thành kẻ thù. Anh ta muốn tôi chết, tôi muốn anh ta chết".
"Những lời nói chân thành" Hồng Ngọc Long thở dài nói.
"Quả thật tôi không thể buông tha cho anh ta vì vậy ông cũng đừng lãng phí công sức của mình".
"Tiên sinh còn trẻ, không biết xuống nước cùng thoả hiệp sau này nhất định chết thảm" Hồng Ngọc Long nhìn Tần Lạc đột nhiên cười nói.
Tần Lạc gật đầu nói: "Tôi nhất định chờ tới ngày đó".
Chiếc Audi dừng lại ven đường, Tần Lạc xuống xe.
Đợi sau khi Tần Lạc rời đi, đóng cửa xe lại, viên thư ký quay đầu hỏi: "Ông chủ, bây giờ phải làm gì?"
Hồng Ngọc Long vỗ vỗ trán, chán nản nói: Sinh ra một đứa con ngu xuẩn, gặp phải một đối thủ khó chơi như vậy. Bây giờ tôi có thể làm gì?"
Cùng với sự thông dụng của inte và sự bùng nổ của các thiết bị cầm tay. Tốc độ đã trở thành yêu cầu cơ bản nhất của các phóng viên.
Voà lúc nửa đêm, tin tức liên quan tới sự hãm hại Khuynh Thành Quốc Tế đều được đăng tải rộng rãi trên inte, radio và các phương tiện truyền thông chủ yếu.
"Khuynh Thành Quốc Tế bị hãm hại. Nguyên nhân vì trùm quốc tế có dụng ý xấu để thu mua".
"Ngàn phòng, vạn phòng, cướp nhà khó phòng. Khuynh Thành Quốc Tế gặp hiểm nguy do người nhà ra tay…'.
"Băng ghi âm đã vạch trần một âm mưu kinh thiên động địa. Khuynh Thành Quốc Tế bị hạ độc thủ là do một nhân vật thần bí thao túng".
"Độc thủ của tôi, tiền của anh".
Cả một loạt các tiều đề nhìn thấy mà giật mình. Các thông tin đăng chi tiết, mỗi một câu châm chọc, mỗi một chữ đều đâm vào lòng người.
Mỹ nữ chủ tịch công ty Lệ Khuynh Thành, người vốn luôn hấp dẫn ánh mắt của người khác đã tô điểm thêm cho cái gọi là "âm mưu", "hãm hại", "băng ghi âm', "nhân vật thần bí" lập tức làm náo động các trang mạng.
Tất cả tập trung chú ý xem thận phận của con người thần bí đứng sau màn độc thủ này khi nào bị bại lộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.