Chương 979: Anh không xứng
Liễu Hạ Huy
27/03/2013
Ở Trung Quốc, xe Audi có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Nếu trên xe còn treo một tấm biển màu đỏ, thì lại càng chứng mình được rằng đây là vật tượng trưng cho thân phận nhà quan.
Hai chiếc xe cùng chạy trên đường, một đi trước một đi sau, ở giữa lúc nào cũng phải giữ một khoảng cách nhất định, không nhanh cũng không chậm, giống như là ăn ý lắm hay là những giai điệu có sẵn vậy.
Có bốn người ngồi ở chiếc xe phía sau, ngồi ở buồng lái là tài xế, ngồi ở ghế phụ là nhân viên thư ký đeo kính.
Ở chiếc ghế sau to rộng thoải mái thì chỉ có hai người ngồi, một người là Hoàng Thiên Trọng với bộ đồ vest đen vừa người cùng chiếc sơ mi màu trắng, còn ngồi bên cạnh hắn là một người đàn ông trạc tuổi trung niên cũng mặc vest đen cùng với một kiểu đầu ngắn đầy tính công kích.
“Có cần đi vào cùng cháu không?” Người đàn ông trung niên lên tiếng. Khi nói điều này thì ánh mắt ông hướng thẳng về phía trước, như thể đang nói chuyện với người ngồi ở ghế phía trước vậy.
“Không cần đâu.” Hoàng Thiên Trọng híp mắt cười nói. “Để cháu tự vào là được rồi.”
“Cháu phải hiểu rằng … có khá nhiều tranh cãi xung quanh việc cháu trở thành đội trưởng. Hơn nữa, trong Long Tức nhất định sẽ có người cảm thấy không phục cho mà xem.”
“Đây là việc của cháu.” Hoàng Thiên Trọng nói. “Hôm nay chú đưa cháu vào, thế thì ngày mai thì sao? Cháu vẫn phải tự vào một mình. Nếu đã như thế thì ngay từ hôm nay cứ để cháu đối mặt một mình còn hơn. Cũng không thể để cho bọn họ xem thường mình được.”
“Tùy cháu.” Người đàn ông trung niên nói. “Xe dừng ở cổng nhé.”
Câu thứ hai của ông ta là nói với người thư ký ngồi đàng trước, thư ký vội vàng nói với ‘chiếc xe dẫn đường’ ở phía trước một tiếng, sau đó xe liền dừng lại ở cổng của viện điều dưỡng.
Người đàn ông trung niên mở tập văn kiện trong tay mình ra, rồi rút bức thư bổ nhiệm có in dấu ở trong đó cho Hoàng Thiên Trọng, nói: “Tự thu xếp lấy đi.”
“Làm phiền chú Triệu hộ tống suốt dọc đường rồi.” Hoàng Thiên Trọng cung kính nói.
“Ngày trước là vì cha của cháu, còn bây giờ thì … hy vọng biểu hiện của cháu có thể làm cho chúng tôi hài lòng.” Người đàn ông ngắn gọn nói. “Chúng tôi sẽ không đi dìu đỡ một người què đâu, vì cho dù là đỡ dậy rồi thì vẫn bị ngã dúi dụi tiếp mà thôi.”
“Cháu hiểu rồi.” Hoàng Thiên Trọng trịnh trọng gật đầu đáp. “Cháu sẽ không để cho mọi người phải thất vọng đâu.”
“Vào đi.” Người đàn ông vừa nói dứt lời thì chiếc xe Audi liền chếch sang một bên rồi quay đầu rời đi.
Lúc này đúng vào giữa trưa, không có một ngọn gió nào, nhưng mặt trời thì lại chói chang.
Người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt thanh tú, nho nhã đứng ở cổng ra vào, nheo mắt nhìn chiếc cổng lớn không có biển chữ ở trên, nhìn vào bên trong sâu thăm thẳm và những hồi ức xưa kia hiện về, và cũng nhìn cả niềm vinh dự và nỗi nhục nhã ở bên trong đó nữa.
“Lại quay trở về rồi.” Hoàng Thiên Trọng tự nói. “Lần này, tao sẽ không đi nữa đâu. Chẳng ai có thể đuổi được tao đi nữa.”
Nói xong thì hắn liền bước thẳng vào phía trong.
Khi Hoàng Thiên Trọng đi đến võ quán thì thấy không có một bóng người nào ở trong đó cả.
Bên trên rõ ràng đã gọi điện tới đây nói rằng hôm nay đội trưởng mới sẽ tới nhiệm chức, bảo tất cả những đội viên và những người làm việc ở đây đều phải đến võ quán tập hợp để họp.
Có thể nhận thấy rõ một điều, đó là bọn chẳng hề xem trọng gì việc này cả.
Không thèm quan tâm.
Thể hiện một cách trần trụi.
Hoàng Thiên Trọng khẽ co rút vài cái, sau đó quay sang hỏi một người làm việc ở võ quán đứng bên cạnh: “Những đội viên khác đâu rồi?”
“Đang ở bãi huấn luyện.” Người làm việc ở đó nói với vẻ lạnh lùng.
“Cảm ơn.” Hoàng Thiên Trọng cười với anh ta một cái rồi quay người đi, vừa đi vừa cười như thể nhạo báng cái đại sảnh võ quán của anh ta vậy.
Bãi huấn luyện là hậu viện của viện điều dưỡng Long Tức. Ở đó mở một khu đất trống chỉ dành riêng cho đội viên luyện tập thể chất hàng ngày.
Quả nhiên, khi Hoàng Thiên Trọng đến đó thì trông thấy mấy bóng hình đang chuyển động.
Hai mắt của Tiểu Lý Thám Hoa được che lại bởi một miếng vải đen, thân thể của anh ta giống như một con báo săn mồi đang xuyên qua rừng cây vậy. Những động vật, chim hay những con côn trùng mà anh ta chạm phải thì đều không còn sống sót, cái giết chúng có thể là một con dao, một cục đá hay một cành cây, hoặc thậm chí đó chỉ là một lá kim nhỏ của cây thông.
Mặt Hỏa Dược đang hướng sang một bên, nhắm thẳng vào tấm bia di động mà bắn. Phát nào trúng phát đó, không có bất kỳ ngoại lệ nào.
Hai anh em Khỉ và Chuột thì đang đánh nhau tay đôi với nhau, hai người lúc thì tiến lên khi thì lùi xuống, lúc thì dính lấy nhau, lúc thì lại tách rời nhau ra, động tác nhanh không thể tả nổi.
Những người trong bọn họ ai nấy nhìn đều khá bận rộn, có lẽ đây chính là nguyên nhân vì sao mà bọn họ không tập trung ở võ quán.
Tất nhiên là cũng có ngoại lệ.
Một cô gái mặc một bộ đồ da màu đen đang nằm dài trên một tảng đá lớn nhô lên ở phía đằng xa, vẻ mặt thản nhiên ngước nhìn lên những đám mây trắng ngần trên bầu trời xanh thẳm, không biết là nàng đang nghĩ gì nữa.
Hoàng Thiên Trọng bước lại gần, hét lên: “T
Nếu trên xe còn treo một tấm biển màu đỏ, thì lại càng chứng mình được rằng đây là vật tượng trưng cho thân phận nhà quan.
Hai chiếc xe cùng chạy trên đường, một đi trước một đi sau, ở giữa lúc nào cũng phải giữ một khoảng cách nhất định, không nhanh cũng không chậm, giống như là ăn ý lắm hay là những giai điệu có sẵn vậy.
Có bốn người ngồi ở chiếc xe phía sau, ngồi ở buồng lái là tài xế, ngồi ở ghế phụ là nhân viên thư ký đeo kính.
Ở chiếc ghế sau to rộng thoải mái thì chỉ có hai người ngồi, một người là Hoàng Thiên Trọng với bộ đồ vest đen vừa người cùng chiếc sơ mi màu trắng, còn ngồi bên cạnh hắn là một người đàn ông trạc tuổi trung niên cũng mặc vest đen cùng với một kiểu đầu ngắn đầy tính công kích.
“Có cần đi vào cùng cháu không?” Người đàn ông trung niên lên tiếng. Khi nói điều này thì ánh mắt ông hướng thẳng về phía trước, như thể đang nói chuyện với người ngồi ở ghế phía trước vậy.
“Không cần đâu.” Hoàng Thiên Trọng híp mắt cười nói. “Để cháu tự vào là được rồi.”
“Cháu phải hiểu rằng … có khá nhiều tranh cãi xung quanh việc cháu trở thành đội trưởng. Hơn nữa, trong Long Tức nhất định sẽ có người cảm thấy không phục cho mà xem.”
“Đây là việc của cháu.” Hoàng Thiên Trọng nói. “Hôm nay chú đưa cháu vào, thế thì ngày mai thì sao? Cháu vẫn phải tự vào một mình. Nếu đã như thế thì ngay từ hôm nay cứ để cháu đối mặt một mình còn hơn. Cũng không thể để cho bọn họ xem thường mình được.”
“Tùy cháu.” Người đàn ông trung niên nói. “Xe dừng ở cổng nhé.”
Câu thứ hai của ông ta là nói với người thư ký ngồi đàng trước, thư ký vội vàng nói với ‘chiếc xe dẫn đường’ ở phía trước một tiếng, sau đó xe liền dừng lại ở cổng của viện điều dưỡng.
Người đàn ông trung niên mở tập văn kiện trong tay mình ra, rồi rút bức thư bổ nhiệm có in dấu ở trong đó cho Hoàng Thiên Trọng, nói: “Tự thu xếp lấy đi.”
“Làm phiền chú Triệu hộ tống suốt dọc đường rồi.” Hoàng Thiên Trọng cung kính nói.
“Ngày trước là vì cha của cháu, còn bây giờ thì … hy vọng biểu hiện của cháu có thể làm cho chúng tôi hài lòng.” Người đàn ông ngắn gọn nói. “Chúng tôi sẽ không đi dìu đỡ một người què đâu, vì cho dù là đỡ dậy rồi thì vẫn bị ngã dúi dụi tiếp mà thôi.”
“Cháu hiểu rồi.” Hoàng Thiên Trọng trịnh trọng gật đầu đáp. “Cháu sẽ không để cho mọi người phải thất vọng đâu.”
“Vào đi.” Người đàn ông vừa nói dứt lời thì chiếc xe Audi liền chếch sang một bên rồi quay đầu rời đi.
Lúc này đúng vào giữa trưa, không có một ngọn gió nào, nhưng mặt trời thì lại chói chang.
Người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt thanh tú, nho nhã đứng ở cổng ra vào, nheo mắt nhìn chiếc cổng lớn không có biển chữ ở trên, nhìn vào bên trong sâu thăm thẳm và những hồi ức xưa kia hiện về, và cũng nhìn cả niềm vinh dự và nỗi nhục nhã ở bên trong đó nữa.
“Lại quay trở về rồi.” Hoàng Thiên Trọng tự nói. “Lần này, tao sẽ không đi nữa đâu. Chẳng ai có thể đuổi được tao đi nữa.”
Nói xong thì hắn liền bước thẳng vào phía trong.
Khi Hoàng Thiên Trọng đi đến võ quán thì thấy không có một bóng người nào ở trong đó cả.
Bên trên rõ ràng đã gọi điện tới đây nói rằng hôm nay đội trưởng mới sẽ tới nhiệm chức, bảo tất cả những đội viên và những người làm việc ở đây đều phải đến võ quán tập hợp để họp.
Có thể nhận thấy rõ một điều, đó là bọn chẳng hề xem trọng gì việc này cả.
Không thèm quan tâm.
Thể hiện một cách trần trụi.
Hoàng Thiên Trọng khẽ co rút vài cái, sau đó quay sang hỏi một người làm việc ở võ quán đứng bên cạnh: “Những đội viên khác đâu rồi?”
“Đang ở bãi huấn luyện.” Người làm việc ở đó nói với vẻ lạnh lùng.
“Cảm ơn.” Hoàng Thiên Trọng cười với anh ta một cái rồi quay người đi, vừa đi vừa cười như thể nhạo báng cái đại sảnh võ quán của anh ta vậy.
Bãi huấn luyện là hậu viện của viện điều dưỡng Long Tức. Ở đó mở một khu đất trống chỉ dành riêng cho đội viên luyện tập thể chất hàng ngày.
Quả nhiên, khi Hoàng Thiên Trọng đến đó thì trông thấy mấy bóng hình đang chuyển động.
Hai mắt của Tiểu Lý Thám Hoa được che lại bởi một miếng vải đen, thân thể của anh ta giống như một con báo săn mồi đang xuyên qua rừng cây vậy. Những động vật, chim hay những con côn trùng mà anh ta chạm phải thì đều không còn sống sót, cái giết chúng có thể là một con dao, một cục đá hay một cành cây, hoặc thậm chí đó chỉ là một lá kim nhỏ của cây thông.
Mặt Hỏa Dược đang hướng sang một bên, nhắm thẳng vào tấm bia di động mà bắn. Phát nào trúng phát đó, không có bất kỳ ngoại lệ nào.
Hai anh em Khỉ và Chuột thì đang đánh nhau tay đôi với nhau, hai người lúc thì tiến lên khi thì lùi xuống, lúc thì dính lấy nhau, lúc thì lại tách rời nhau ra, động tác nhanh không thể tả nổi.
Những người trong bọn họ ai nấy nhìn đều khá bận rộn, có lẽ đây chính là nguyên nhân vì sao mà bọn họ không tập trung ở võ quán.
Tất nhiên là cũng có ngoại lệ.
Một cô gái mặc một bộ đồ da màu đen đang nằm dài trên một tảng đá lớn nhô lên ở phía đằng xa, vẻ mặt thản nhiên ngước nhìn lên những đám mây trắng ngần trên bầu trời xanh thẳm, không biết là nàng đang nghĩ gì nữa.
Hoàng Thiên Trọng bước lại gần, hét lên: “T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.