Chương 1210: Anh tình nguyện gánh chịu mỹ danh thiên cổ này
Liễu Hạ Huy
15/05/2013
Ánh trăng như nước, tiến vào căn phòng rộng rãi, làm dịu mát hai thân thể đang quấn chặt lấy nhau.
Sau khi cùng Triệu Khải Hùng chia tay trong cảnh không vui, vì phòng bệnh không có nhiều giường, Trần Tư Tuyền ở lại chăm sóc Mễ Tử An, Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành quay về tầng ba thẩm mỹ viện Khuynh Thành.
Lâu ngày không gặp, hai người liên tục quấn lấy nhau. Từng lần, từng lần tiến vào trong nhau đảo điên, cuối cùng hai người mới tạm nghỉ, nằm ôm nhau thở hổn hển.
"Làm vậy có quá mức không?" Lệ Khuynh Thành hỏi. "Nếu Triệu Khải Hùng có ý kiến với An An, liệu anh ta có gây khó dễ cho cô ấy không?"
"Có áp lực mới có động lực." Giọng nói Tần Lạc uể oải, hai mắt hắn đóng mà như không đóng, mơ màng, buồn ngủ. "Cho anh ta một ít áp lực, anh ta mới nhận ra giá trị chân chính của An An nếu không An An trong tay anh ta chỉ như một con gà đẻ trứng vàng. Anh ta có ý kiến với An An. An An cũng sẽ có ý kiến với anh ta. Anh ta chỉ lo nghĩ cho lợi ích của công ty, không nhận ra tổn thương và uất ức của An An. Chẳng lẽ An An không khó chịu trong lòng sao?"
"Chỉ anh mới biết thương hương tiếc ngọc." Lệ Khuynh Thành cắn một cái lên ngực Tần Lạc, nũng nịu nói. Người phụ nữ này khi tức giận cũng có thể khiến người ta long từng khớp xương.
Tần Lạc ôm chặt Lệ Khuynh Thành, không cho nàng tiếp tục hành động nữa. Người phụ nữ này biết thân thể mình rất hấp dẫn nên nàng luôn như vậy, khiêu khích một cách trắng trợn thần kinh yếu ớt của Tần Lạc.
Vấn đề quan trọng lúc này là Tần Lạc thật sự hữu tâm vô lực.
"Em cũng biết phẩm hạnh của đám công tử ca đó. Với tình hình của chúng, lần này chúng cảm thấy mình bị hại, cảm thấy mất mặt, nhất định lần sau chúng sẽ trả thù nghiêm trọng hơn trừ khi phải đánh cho chúng đau đớn, cực kỳ đau đớn, đau tới mức sợ, chúng mới có thể ghi nhớ trong lòng." Tần Lạc giải thích: "Nếu như khôg bắt anh ta tới xin lỗi, lần sau anh ta lại tìm quấy rầy An An thì sao? Khi đó không có mặt anh thì sao? Triệu Khải Hùng rất mềm yếu, không có sự cứng rắn, khí phách của một ông chủ."
"Anh có sao?" Lệ Khuynh Thành ngoan ngoãn nép sát người vào lòng Tần Lạc, cười hỏi.
"Không có." Tần Lạc thẳng thắn trả lời. "Thế nhưng chỉ cần bà chủ có là được rồi."
"Ai là bà chủ?" Lệ Khuynh Thành cười khúc khích nói.
"Anh ngủ đây." Tần Lạc nói.
Sau đó Lệ Khuynh Thành cười càng lúc càng to.
Tiếng cười khúc khích cùng ánh trăng nhè nhẹ như một khúc nhạc nhẹ động lòng người.
Ngay khi tỉnh lại, cảm giác thật sự rất sảng khoái.
Tần Lạc giơ tay tìm kiếm, trong chăn còn mang theo hơi ấm, hương thơm trên người của Lệ Khuynh Thành và cả mùi hormone chưa tan biến. Đáng tiếc giai nhân đã không còn.
Tần Lạc tung chăn ngồi dậy, hắn đi vào toilet tắm rửa. Khi soi mình trong gương, Tần Lạc mới phát hiện ra trên người có hai lỗ thủng không nặng cũng không nhẹ. Khi Lệ Khuynh Thành hưng phấn, nàng thích cắn người nhưng vì nàng sợ chuyện này sẽ gây phiền phức cho Tần Lạc nên không dám cắn mạnh. Lần này nàng cắn hắn tới mức này đủ biết sự hưng phấ của nàng lên cao tới mức độ nào rồi.
Trên giá aó trong phòng có một bộ quần áo ngủ mới tinh. Đó chính là đồ Lệ Khuynh Thành chuẩn bị sẵn cho Tần Lạc.
Tần Lạc thay bộ quần áo ngủ, khi hắn đi ra khỏi phòng tắm, đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của thức ăn.
"Mau tới ăn sáng." Lệ Khuynh Thành cười nói. Nàng đang bày biện thức ăn trên bàn.
Tần Lạc đi tới nhìn. Lệ Khuynh Thành mua rất nhiều thức ăn sáng. Hai bát cháo vàng óng ả, mấy cái bánh bao nhân thịt, hai cái quẩy, hai quả trứng gà cả mấy đĩa dưa muối.
"Nhiều vậy, sao chúng mình có thể ăn hết?" Tần Lạc hỏi, hắn ngồi cạnh Lệ Khuynh Thành bắt đầu ăn. Hôm qua hắn phải vận động quá nhiều nên thật sự cảm thấy đói.
"Biết anh đói nên mua nhiều một chút." Lệ Khuynh Thành nhấp một ngụm cháo nhỏ, nói. Nàng quay người lấy một chồng báo nhỏ trên salon đưa lại nói: "Anh xem đi."
"Tử An xuất hiện trên báo sao?" Tần Lạc cười hỏi. Bàn tay hắn đang cầm bánh bao thịt, dính mỡ nên không muốn cầm tờ báo.
"Anh cũng xuất hiện trên báo." Lệ Khuynh Thành nói.
"Anh?" Tần Lạc sửng sốt. "Khi anh tới đó rất bí mật mà. Cũng bị đám phóng viên chụp được sao?"
"Tự anh xem đi." Lệ Khuynh Thành cười quỷ dị nhưng nàng không giải thích thêm.
Tần Lạc vội vàng nhét miếng bánh bao vào mồm. Sau khi dùng khăn tay lau mỡ dính ở tay, hắn mới chìa tay đón nhận tờ báo.
Ngay trang nhất Tần Lạc đã nhìn thấy một tiêu đề chữ in đậm màu đen có liên quan tới mình: Mẹ của phó tổng thống nước Mỹ cầu thầy chữa bệnh, khen ngợi Trung Y thần kỳ.
Trọng tâm của bài báo đề cập tới việc phó tổng thống Mỹ Jackson vì chữa bện xuất huyết não cho mẹ mà đề nghị bộ y tế Trung Quốc nghiên cứu giới thiệu người. Hơn nữa đối tượng mà phó tổng thống Mỹ muốn mời lại chính là Tần Lạc, người lần trước là trưởng đoàn Trung Y tới nước Mỹ, thi triển thần kỹ y thuật trước mặt dân chúng nước Mỹ. Vì sợ có người còn không hiểu "kỳ tích" Tần Lạc lập được ở nước Mỹ, bài báo còn đề cập tới chuyện trước đó: vì phó trưởng đoàn bệnh nặng nguy hiểm, hôn mê bất tỉnh, nguy hiểm tới tính mạng, danh dự của Trung Y bị tổn hại, Trung Y bị rất nhiều quốc gia nghi ngờ.
Trong thời khắc nguy nan này, Dijia Altman … không chính là Tần Lạc dũng cảm xuất hiện. Anh ấy là người dũng cảm, hiền lành, giàu lòng yêu nước. Anh đã dùng phép khích tướng đánh cuộc với người ta, hơn nữa còn yêu cầu đài truyền hình tới truyền hình trực tiếp. Trước vô số người xem truyền hình, một tay tuyệt kỹ thần châm, diệu thủ hồi xuân, phó đoàn trưởng khạt ra máu và sống sót, có thể nói là kỳ tích vân vân.
Trong khi đó mẹ của phó tổng thống Mỹ Jackson cũng bị bệnh tương tự với Tiền Hoành Lượng, bị tê liệt nhiều năm nằm trên giường nên mới thỉnh cầu Tần Lạc ra tay cứu chữa. Khi Tần Lạc còn ở nước Mỹ bọn họ đã tới mời một lần nhưng không ngờ Tần Lạc vì có việc nên đã về nước sớm. Phó tổng thống Mỹ không thể làm gì hơn đành phải phái người tới Trung Quốc mời Tần Lạc.
Không chỉ có "Nhật Báo Yến Kinh", còn có "Báo Thủ Đô Trung Quốc", "Báo Thanh Niên", "Báo Buổi Sáng Trung Quốc", tất cả những tơ truyền thông chủ yếu của Trung Quốc đều đăng tin này. Tin đã đăng được hai ngày nay, giống như cả thế giới đều đã biết chuyện.
Đương nhiên lúc này toàn bộ thế giới đều đã biết rồi.
"Hành động của bọn họ nhanh thật." Tần Lạc đặt tờ báo sang một bên, tiếp tục ăn bánh bao nhân thịt. Tần Lạc hoàn toàn không ngạc nhiên trước chuyện này, hắn đã sớm dự đoán trước. Đây chính là kế hoạch của hắn. Khi Thái Công Dân tiẽn hắn đã nói sẽ cho giới truyền thông đưa tin này.
"Anh đã sớm biết?" Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc hỏi. "Nếu như em đoán không sai, đây cũng là kế hoạch do anh định ra, phải không?"
"Tại sao em lại khẳng định như vậy?" Tần Lạc hỏi ngược lại.
"Người khác thì em không dám nói nhưng là anh…" Lệ Khuynh Thành nhìn khắp người Tần Lạc, từ trên xuống dưới, nói: "Em đã thấy đây là cơ hội mượn thế của Trung Y. Không một ai hiểu được hữu ích của giới truyền thông hơn anh. Nói thật nếu như anh không phải là ông chủ của em, nhất định em sẽ tuyển anh làm giám đốc bộ phận tuyên truyền."
"Em đánh giá anh cao như vậy sao?" Tần Lạc cười hỏi. "Em đoán đúng. Đây chính là kế hoạch của anh. Bọn họ muốn đắc lợi, sao có thể dễ dàng khiến bọn họ chiếm được lợi ích như thế?"
"Có đôi khi em rất ngạc nhiên. Trước khi đối phó với anh, bọn họ không nghiên cứu tính cách của anh sao?" Lệ Khuynh Thành nhấm nháp bánh bao, gò má căng lên trông càng đáng yêu. "Anh chính là kẻ điển hình cận kề cái chết mà không sợ, liều mạng chiếm tiện nghi của kẻ khác. Đây không phải là bọn họ chủ động mang danh tiếng tới tận cửa cho anh sao?"
"Bọn họ cũng không ngu ngốc." Tần Lạc cười nói: "Nắm lấy nó, có danh tiếng. Nếu như anh không trị khỏi bệnh thì sao nào. Trèo càng cao thì ngã càng đau mà."
"Anh đã định ra kế hoạch này như vậy chứng minh anh tự tin bản thân mình có thể chữa khỏi bệnh cho bà ấy, đúng không?"
Tần Lạc lắc đầu.
"Anh là thầy thuốc, không phải thần tiên. Anh thậm chí còn chưa nhìn thấy bệnh nhân, sao anh có thể xác định sẽ chữa khỏi bệnh cho người ta?"
"Vậy sao anh còn chấp nhận?" Lệ Khuynh Thành giật mình nói.
"Nhận thì sao? Dù gì đi nữa ông ta cũng cầu anh, không phải anh cầu ông ta. Có thể vì người dân trong nước, có thể làm chuyện vinh quang cho Trung Y, chuyện tốt như vậy không tuyên truyền ra ngoài thì quá lãng phí." Tần Lạc nói: "Cùng lắm thì tới khi đó nói mình bận nhiều việc, không có thời gian sang đó chữa bệnh cho mẹ ông ta. Chẳng lẽ mẹ phó tổng thống Mỹ còn quý trọng hơn mẹ một phó thôn trưởng chúng ta sao? Nếu anh nói như vậy nói không chừng mọi người trong nước còn cảm thấy anh không sính ngoại, không nịnh nọt, bọn họ càng ủng hộ anh thêm."
Lệ Khuyn Thành trừng mắt nhìn Tần Lạc nói: "Anh không biết xấu hổ cũng không có giới hạn nào cả sao?"
"Tất thảy đều vì Trung Y." Tần Lạc vừa ăn bánh vừa trả lời hàm hồ. "Anh tình nguyện gánh chịu mỹ danh thiên cổ này."
Bởi vì có quan chức đứng sau thúc đẩy, trong một ngày tin tức phó tổng thống Mỹ mời Tần Lạc, Trung Y Trung Quốc sang Mỹ chữa bệnh cho mẹ mình đã lan truyền khắp đất nước, thậm chí vào từng ngõ ngách của thế giới.
Tần Lạc Trung Quốc, có một không hai!
Sau khi cùng Triệu Khải Hùng chia tay trong cảnh không vui, vì phòng bệnh không có nhiều giường, Trần Tư Tuyền ở lại chăm sóc Mễ Tử An, Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành quay về tầng ba thẩm mỹ viện Khuynh Thành.
Lâu ngày không gặp, hai người liên tục quấn lấy nhau. Từng lần, từng lần tiến vào trong nhau đảo điên, cuối cùng hai người mới tạm nghỉ, nằm ôm nhau thở hổn hển.
"Làm vậy có quá mức không?" Lệ Khuynh Thành hỏi. "Nếu Triệu Khải Hùng có ý kiến với An An, liệu anh ta có gây khó dễ cho cô ấy không?"
"Có áp lực mới có động lực." Giọng nói Tần Lạc uể oải, hai mắt hắn đóng mà như không đóng, mơ màng, buồn ngủ. "Cho anh ta một ít áp lực, anh ta mới nhận ra giá trị chân chính của An An nếu không An An trong tay anh ta chỉ như một con gà đẻ trứng vàng. Anh ta có ý kiến với An An. An An cũng sẽ có ý kiến với anh ta. Anh ta chỉ lo nghĩ cho lợi ích của công ty, không nhận ra tổn thương và uất ức của An An. Chẳng lẽ An An không khó chịu trong lòng sao?"
"Chỉ anh mới biết thương hương tiếc ngọc." Lệ Khuynh Thành cắn một cái lên ngực Tần Lạc, nũng nịu nói. Người phụ nữ này khi tức giận cũng có thể khiến người ta long từng khớp xương.
Tần Lạc ôm chặt Lệ Khuynh Thành, không cho nàng tiếp tục hành động nữa. Người phụ nữ này biết thân thể mình rất hấp dẫn nên nàng luôn như vậy, khiêu khích một cách trắng trợn thần kinh yếu ớt của Tần Lạc.
Vấn đề quan trọng lúc này là Tần Lạc thật sự hữu tâm vô lực.
"Em cũng biết phẩm hạnh của đám công tử ca đó. Với tình hình của chúng, lần này chúng cảm thấy mình bị hại, cảm thấy mất mặt, nhất định lần sau chúng sẽ trả thù nghiêm trọng hơn trừ khi phải đánh cho chúng đau đớn, cực kỳ đau đớn, đau tới mức sợ, chúng mới có thể ghi nhớ trong lòng." Tần Lạc giải thích: "Nếu như khôg bắt anh ta tới xin lỗi, lần sau anh ta lại tìm quấy rầy An An thì sao? Khi đó không có mặt anh thì sao? Triệu Khải Hùng rất mềm yếu, không có sự cứng rắn, khí phách của một ông chủ."
"Anh có sao?" Lệ Khuynh Thành ngoan ngoãn nép sát người vào lòng Tần Lạc, cười hỏi.
"Không có." Tần Lạc thẳng thắn trả lời. "Thế nhưng chỉ cần bà chủ có là được rồi."
"Ai là bà chủ?" Lệ Khuynh Thành cười khúc khích nói.
"Anh ngủ đây." Tần Lạc nói.
Sau đó Lệ Khuynh Thành cười càng lúc càng to.
Tiếng cười khúc khích cùng ánh trăng nhè nhẹ như một khúc nhạc nhẹ động lòng người.
Ngay khi tỉnh lại, cảm giác thật sự rất sảng khoái.
Tần Lạc giơ tay tìm kiếm, trong chăn còn mang theo hơi ấm, hương thơm trên người của Lệ Khuynh Thành và cả mùi hormone chưa tan biến. Đáng tiếc giai nhân đã không còn.
Tần Lạc tung chăn ngồi dậy, hắn đi vào toilet tắm rửa. Khi soi mình trong gương, Tần Lạc mới phát hiện ra trên người có hai lỗ thủng không nặng cũng không nhẹ. Khi Lệ Khuynh Thành hưng phấn, nàng thích cắn người nhưng vì nàng sợ chuyện này sẽ gây phiền phức cho Tần Lạc nên không dám cắn mạnh. Lần này nàng cắn hắn tới mức này đủ biết sự hưng phấ của nàng lên cao tới mức độ nào rồi.
Trên giá aó trong phòng có một bộ quần áo ngủ mới tinh. Đó chính là đồ Lệ Khuynh Thành chuẩn bị sẵn cho Tần Lạc.
Tần Lạc thay bộ quần áo ngủ, khi hắn đi ra khỏi phòng tắm, đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của thức ăn.
"Mau tới ăn sáng." Lệ Khuynh Thành cười nói. Nàng đang bày biện thức ăn trên bàn.
Tần Lạc đi tới nhìn. Lệ Khuynh Thành mua rất nhiều thức ăn sáng. Hai bát cháo vàng óng ả, mấy cái bánh bao nhân thịt, hai cái quẩy, hai quả trứng gà cả mấy đĩa dưa muối.
"Nhiều vậy, sao chúng mình có thể ăn hết?" Tần Lạc hỏi, hắn ngồi cạnh Lệ Khuynh Thành bắt đầu ăn. Hôm qua hắn phải vận động quá nhiều nên thật sự cảm thấy đói.
"Biết anh đói nên mua nhiều một chút." Lệ Khuynh Thành nhấp một ngụm cháo nhỏ, nói. Nàng quay người lấy một chồng báo nhỏ trên salon đưa lại nói: "Anh xem đi."
"Tử An xuất hiện trên báo sao?" Tần Lạc cười hỏi. Bàn tay hắn đang cầm bánh bao thịt, dính mỡ nên không muốn cầm tờ báo.
"Anh cũng xuất hiện trên báo." Lệ Khuynh Thành nói.
"Anh?" Tần Lạc sửng sốt. "Khi anh tới đó rất bí mật mà. Cũng bị đám phóng viên chụp được sao?"
"Tự anh xem đi." Lệ Khuynh Thành cười quỷ dị nhưng nàng không giải thích thêm.
Tần Lạc vội vàng nhét miếng bánh bao vào mồm. Sau khi dùng khăn tay lau mỡ dính ở tay, hắn mới chìa tay đón nhận tờ báo.
Ngay trang nhất Tần Lạc đã nhìn thấy một tiêu đề chữ in đậm màu đen có liên quan tới mình: Mẹ của phó tổng thống nước Mỹ cầu thầy chữa bệnh, khen ngợi Trung Y thần kỳ.
Trọng tâm của bài báo đề cập tới việc phó tổng thống Mỹ Jackson vì chữa bện xuất huyết não cho mẹ mà đề nghị bộ y tế Trung Quốc nghiên cứu giới thiệu người. Hơn nữa đối tượng mà phó tổng thống Mỹ muốn mời lại chính là Tần Lạc, người lần trước là trưởng đoàn Trung Y tới nước Mỹ, thi triển thần kỹ y thuật trước mặt dân chúng nước Mỹ. Vì sợ có người còn không hiểu "kỳ tích" Tần Lạc lập được ở nước Mỹ, bài báo còn đề cập tới chuyện trước đó: vì phó trưởng đoàn bệnh nặng nguy hiểm, hôn mê bất tỉnh, nguy hiểm tới tính mạng, danh dự của Trung Y bị tổn hại, Trung Y bị rất nhiều quốc gia nghi ngờ.
Trong thời khắc nguy nan này, Dijia Altman … không chính là Tần Lạc dũng cảm xuất hiện. Anh ấy là người dũng cảm, hiền lành, giàu lòng yêu nước. Anh đã dùng phép khích tướng đánh cuộc với người ta, hơn nữa còn yêu cầu đài truyền hình tới truyền hình trực tiếp. Trước vô số người xem truyền hình, một tay tuyệt kỹ thần châm, diệu thủ hồi xuân, phó đoàn trưởng khạt ra máu và sống sót, có thể nói là kỳ tích vân vân.
Trong khi đó mẹ của phó tổng thống Mỹ Jackson cũng bị bệnh tương tự với Tiền Hoành Lượng, bị tê liệt nhiều năm nằm trên giường nên mới thỉnh cầu Tần Lạc ra tay cứu chữa. Khi Tần Lạc còn ở nước Mỹ bọn họ đã tới mời một lần nhưng không ngờ Tần Lạc vì có việc nên đã về nước sớm. Phó tổng thống Mỹ không thể làm gì hơn đành phải phái người tới Trung Quốc mời Tần Lạc.
Không chỉ có "Nhật Báo Yến Kinh", còn có "Báo Thủ Đô Trung Quốc", "Báo Thanh Niên", "Báo Buổi Sáng Trung Quốc", tất cả những tơ truyền thông chủ yếu của Trung Quốc đều đăng tin này. Tin đã đăng được hai ngày nay, giống như cả thế giới đều đã biết chuyện.
Đương nhiên lúc này toàn bộ thế giới đều đã biết rồi.
"Hành động của bọn họ nhanh thật." Tần Lạc đặt tờ báo sang một bên, tiếp tục ăn bánh bao nhân thịt. Tần Lạc hoàn toàn không ngạc nhiên trước chuyện này, hắn đã sớm dự đoán trước. Đây chính là kế hoạch của hắn. Khi Thái Công Dân tiẽn hắn đã nói sẽ cho giới truyền thông đưa tin này.
"Anh đã sớm biết?" Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc hỏi. "Nếu như em đoán không sai, đây cũng là kế hoạch do anh định ra, phải không?"
"Tại sao em lại khẳng định như vậy?" Tần Lạc hỏi ngược lại.
"Người khác thì em không dám nói nhưng là anh…" Lệ Khuynh Thành nhìn khắp người Tần Lạc, từ trên xuống dưới, nói: "Em đã thấy đây là cơ hội mượn thế của Trung Y. Không một ai hiểu được hữu ích của giới truyền thông hơn anh. Nói thật nếu như anh không phải là ông chủ của em, nhất định em sẽ tuyển anh làm giám đốc bộ phận tuyên truyền."
"Em đánh giá anh cao như vậy sao?" Tần Lạc cười hỏi. "Em đoán đúng. Đây chính là kế hoạch của anh. Bọn họ muốn đắc lợi, sao có thể dễ dàng khiến bọn họ chiếm được lợi ích như thế?"
"Có đôi khi em rất ngạc nhiên. Trước khi đối phó với anh, bọn họ không nghiên cứu tính cách của anh sao?" Lệ Khuynh Thành nhấm nháp bánh bao, gò má căng lên trông càng đáng yêu. "Anh chính là kẻ điển hình cận kề cái chết mà không sợ, liều mạng chiếm tiện nghi của kẻ khác. Đây không phải là bọn họ chủ động mang danh tiếng tới tận cửa cho anh sao?"
"Bọn họ cũng không ngu ngốc." Tần Lạc cười nói: "Nắm lấy nó, có danh tiếng. Nếu như anh không trị khỏi bệnh thì sao nào. Trèo càng cao thì ngã càng đau mà."
"Anh đã định ra kế hoạch này như vậy chứng minh anh tự tin bản thân mình có thể chữa khỏi bệnh cho bà ấy, đúng không?"
Tần Lạc lắc đầu.
"Anh là thầy thuốc, không phải thần tiên. Anh thậm chí còn chưa nhìn thấy bệnh nhân, sao anh có thể xác định sẽ chữa khỏi bệnh cho người ta?"
"Vậy sao anh còn chấp nhận?" Lệ Khuynh Thành giật mình nói.
"Nhận thì sao? Dù gì đi nữa ông ta cũng cầu anh, không phải anh cầu ông ta. Có thể vì người dân trong nước, có thể làm chuyện vinh quang cho Trung Y, chuyện tốt như vậy không tuyên truyền ra ngoài thì quá lãng phí." Tần Lạc nói: "Cùng lắm thì tới khi đó nói mình bận nhiều việc, không có thời gian sang đó chữa bệnh cho mẹ ông ta. Chẳng lẽ mẹ phó tổng thống Mỹ còn quý trọng hơn mẹ một phó thôn trưởng chúng ta sao? Nếu anh nói như vậy nói không chừng mọi người trong nước còn cảm thấy anh không sính ngoại, không nịnh nọt, bọn họ càng ủng hộ anh thêm."
Lệ Khuyn Thành trừng mắt nhìn Tần Lạc nói: "Anh không biết xấu hổ cũng không có giới hạn nào cả sao?"
"Tất thảy đều vì Trung Y." Tần Lạc vừa ăn bánh vừa trả lời hàm hồ. "Anh tình nguyện gánh chịu mỹ danh thiên cổ này."
Bởi vì có quan chức đứng sau thúc đẩy, trong một ngày tin tức phó tổng thống Mỹ mời Tần Lạc, Trung Y Trung Quốc sang Mỹ chữa bệnh cho mẹ mình đã lan truyền khắp đất nước, thậm chí vào từng ngõ ngách của thế giới.
Tần Lạc Trung Quốc, có một không hai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.