Chương 1096: Bán thân không bán cơm.
Liễu Hạ Huy
27/03/2013
Thân thể cô gái rất mềm mại, đôi môi mềm, thân thể nóng như lửa ép sát giống như sắp bốc lửa vậy.
Khi nghe câu nói nỉ non vô thức của cô gái “nhớ anh tới phát điên rồi” lòng Tần Lạc vừa ám áp, vừa đau đớn. Hắn như điên cuồng ôm chặt thân thể cô gái như thể chỉ hận không thể khiến thân thể cô gái tiến vào trong người mình.
Lúc này đây màn hôn lưỡi đúng quy cách cực kỳ dài. Bàn tay Tần Lạc lập tức theo bản năng công thành đoạt lụy, bắt đầu luồn lách từ cổ áo, lần mò một lát khiến hơi thở cô gái trở nên dồn dập nhưng không có ý định ngăn cản.
Tần Lạc liếc mắt nhìn bốn xung quanh, lập tức hắn tỉnh lại.
Đây chính là trước cổng nhà mình. Nếu như để cho người nhà nhìn thấy mình và một người phụ nữ khác, không phải là Lâm Hoán Khê thân mật với nhau như này, hắn sẽ rất khó giải thích với bọn họ.
Tần Lạc rút tay lại, cười nói: “Trước tiên lái xe đi đã.”
“Ừ.” Có lẽ cô gái cũng hiểu được nơi này quá nhạy cảm. Chỉ vì không kiềm chế được cảm xúc mình nên bỏ qua chuyện cố kỵ lúc nìmh thường, trả lời một tiếng rồi lập tức khởi động xe.
Ngay khi Tần Lạc nhận điện thoại liền đi ra ngoài, đương nhiên điều này đã khiến người nhà hắn chú ý.
Đương nhiên Tần lão gia và lão thái thái không đứng dậy như Tần Lam và Cam Vân lại cùng nhau đi ra ngoài.
Hai người Cam Vân đứng ở trước mái hiên nhô ra chứng kiến tình cảnh khó xử này ở ngoài cổng. Mặc dù còn cách một lớp kiếng nhưng dù vậy thì có thể che được cái gì?
Ban đầu Tần Lam kinh ngạc rồi cô nở nụ cười nói: “Thàng nhóc này đa tình thật.”
Đứa con chính mình đẻ ra đang làm chuyện cực kỳ phóng đãng ngay trước mặt mình khiến lúc này Cam Vân cực kỳ bối rối. Bà nói: “Thời này mấy người trẻ tuổi có cách chào hỏi, ôm ấp kỳ lạ thật. Học của mấy người nước ngoài sao?”
Tần Lam không nhận ra cô gái ngồi trong xe là ai nhưng Cam Vân nào không thể nhận ra?
Mới rồi mình và con còn nói tới cô ấy, không ngờ bây giờ cô ấy lại đóng vai người phụ nữ tìm tới tận cửa. Cam Vân quả thật không có cách nào chấp nhận hành vi quan hệ thân mật của Tần Lạc với mỗi người phụ nữ khác nhau. Thế nhưng là một người mẹ, bà thực sự xúc động trước hành động hy sinh vì chữ tình của Vương Cửu Cửu. Vương Cửu Cửu này xinh đẹp, con nhà thế gia nhưng sao người ta phải không biết xấu hổ, cúi đầu làm tình nhân cho người khác?
“Đúng vậy.” Tần Lam cười tủm tỉm nhìn Cam Vân nói: “Chị dâu, chỉ sợ sau này chị không đảm đương tốt vai trò người bà rồi.”
“Con cháu có phúc của con cháu. Chúng ta cứ phải suy nghĩ nhiều làm gì?” Cam Vân có tật giật mình nên không dám tiếp tục dính dáng tới vấn đề này nữa. “Hãy vào nhà thôi. Em khó có cơ hội quay về nhà, hãy trò chuyện với cha mẹ nhiều vào. Suốt ngày mẹ chỉ nhắc tới em thôi đó.”
Khi quay vào trong phòng, Cam Vân nói với hai người Tần lão gia, lão thái thái rằng Tần Lạc nhận được điện thoại của bạn bè và đã đi ra ngoài. Hai lão nhân gia không quan tâm nhiều. Dù Tần Lam hiểu rõ một vài chuyện nhưng hiển nhiên sẽ không làm người vạch trần sau lưng.
Con nhà ai, nhà đó đau lòng, Tần Lam chỉ lớn hơn Tần Lạc mấy tuổi mà thôi. Từ nhỏ Tần Lam đối xử với Tần Lạc chẳng khác nào như chính em trai của mình.
Đừng nói là Tần Lạc có nhiều bạn gái hơn bình thường, cho dù hắn có làm chuyện gì quá đáng chút nhưng chỉ cần không phạm pháp, Tần Lam tuyệt đối sẽ không nói.
So với Tôn Nhân Diệu và Hạ Dương, Tần Lạc này đã tính là gì? Không nói là những công tử hạng nhất Dương Thành, mà mỗi người đều thay phụ nữ như thay áo vậy.
Trên đường.
Khi xe chạy được một quãng xa, Vương Cửu Cửu mới yêu kiều lè lưỡi nói: “Vừa rồi to gan thật.”
“Em vẫn còn biết sao? Ngay trước cửa nhà anh mà dám nhào vào.” Tần Lạc trêu chọc Vương Cửu Cửu. Hắn có thể cảm nhận được sự lo lắng và nhớ nhung của Vương Cửu Cửu. So với hai người Lệ Khuynh Thành và Lâm Hoán Khê, Vương Cửu Cửu ít hơn mấy tuổi nên đương nhiên tính tình thoải mái hơn, cư xử tự nhiên, tiến thoái có chừng mực, đương nhiên không khiến người khác có thể nhận ra tật xấu trong tính cách của nàng. Tính cách nàng hoạt bát, vui vẻ, không phải là người hay nặng nhẹ. Trong tình huống công khai nàng được coi là cô gái thông minh, độc lập, tự chủ. Một cô gái như này mà trở thành một tình nhân, thật đáng tiếc!
Vương Cửu Cửu cũng đỏ mặt khi nhớ tới tình cảnh điên cuồng, chủ động của mình khi nãy.
Thế nhưng lúc này đang là đêm tối Vương Cửu Cửu tự dối lừa mình, nghĩ rằng nhất định Tần Lạc sẽ không nhận ra. Hai mắt nàng nhìn chằm chằm về phía trước, chăm chú lái xe nhưng miệng vẫn không chịu thua: “Không được. Dựa vào cái gì mà chỉ đàn ông mới được nhào vào phụ nữ mà phụ nữ không được lao về phía đàn ông hả?”
“Anh không nói là không được.” Tần Lạc cười nói: “Nếu như em tình nguyện, hoan nghêng em ngày nào cũng tới.”
“Em thật sự cũng muốn làm như vậy, chỉ sợ anh lại suốt ruột thôi.” Vương Cửu Cửu bĩu môi nói. Người ta nào có là con bé mặt dày như vậy, làm gì có chuyện tốt đó? Thế nhưng khi nghe Tần Lạc nói câu đó, trong lòng Vương Cửu Cửu vẫn cảm thấy cực kỳ ngọt ngào.
Tần Lạc cười, không tiếp tục chủ đề này nữa, hắn chí hỏi: “Tại sao em biết anh quay về?”
“Anh về tới Thâm Quyến em đã biết. Không phải anh phải qua hải quan sao?” Vương Cửu Cửu nói: “Thế nhưng vì em nghĩ tới người nhà anh đoàn tụ, nhất định sẽ có nhiều chuyện để nói nên mới tới gặp anh muộn như này. Em vốn định đợi tới ngày mai nhưng cuối cùng vẫn không chờ được.”
“Em biết bọn anh quay về qua đường Hongkong sao?” Tần Lạc kinh ngạc hỏi. Nên nhớ rằng sau khi thoát khỏi nguy hiểm, lập tức bọn họ chạy tới gặp mặt Jesus. Mặc dù trước đó bọn họ đã từng có kế hoạch chạy trốn nhưng ngay trong thời khắc bước chân lên thuyền, Tần Lạc cũng không biết lộ trình con đường bỏ trốn của bọn họ.
Trong khi đó Vương Cửu Cửu ở tít Yến Kinh xa xôi lại có thể đoán được hành trình bỏ trốn của bọn họ.
“Không phải em hiểu hết.” Vương Cửu Cửu giải thích: “Em biết anh đi tới nước Mỹ. Nếu như đi bằng máy bay, ở sân bay hẳn có đăng ký nhưng ở tất cả sân bay đều không có đang ký của anh vậy chỉ còn duy nhất đường biển. Đường biển là con đường tắt trực tiếp nhất mà cũng an toàn nhất. Chỉ cần không phải đầu đất cũng nghĩ ra.”
Vương Cửu Cửu hờ hững nói nhưng Tần Lạc vẫn cảm nhận được sự quan tâm thiết tha, tình cảm sâu nặng của nàng trong đó.
Cô ấy có thể nghĩ được những điều này, điều này đại diện cho cái gì?
Chứng minh từ sau khi mình tới nước Mỹ, cô ấy vẫn quan tâm theo dõi sát sao về thình huống bên nước Mỹ. Hơn nữa Cửu Cửu còn liên hệ với bên hàng không. Chỉ cần bọn họ làm thủ tục quay về là Cửu Cửu sẽ nhận được tin tức, điều này cũng nói rõ cô đã nghiên cứu kỹ lưỡng lộ trình của bọn họ, luôn chú tâm theo dõi chuyện này. Nếu như không vì quan tâm tới một người đàn ông, một người phụ nữ có làm nhiều chuyện như vậy không?
Câu trả lời đương nhiên sẽ là không.
Khi một người đàn ông chủ động quan tâm chăm sóc một người phụ nữ, không nhất định là yêu người phụ nữ.
Thế nhưng khi một người phụ nữ tình nguyện là hết thảy vì một người đàn ông, đương nhiên sẽ có liên quan đến chuyện tình cảm.
Khi nhìn thấy vẻ mặt âu yếm của Tần Lạc nhìn mình, Vương Cửu Cửu cười hỏi: “Thế nào? Xúc động hả?”
“Anh không ngờ mọi người lại lo lắng cho anh.” Tần Lạc giơ tay vuốt ve bắp đùi Vương Cửu Cửu. Tuy còn cách một lớp tất chân màu đen mỏng như cánh ve sầu nhưng cảm xúc vẫn cực kỳ hiệu quả.
Lúc này động tác của Tần Lạc thể hiện sự trân trọng và thân mật nhưng Vương Cửu Cửu vẫn không nhịn được, người nàng thoáng run bắn, thân thể căng cứng.
“Không được làm bậy. Em đang lái xe.” Vương Cửu Cửu sẵng giọng.
“Được.” Tần Lạc trả lời, hắn bỏ tay ra khỏi đùi Vương Cửu Cửu: “Anh không xằng bậy với em mà chờ em xằng bậy với anh.”
Vương Cửu Cửu cười khúch khích nói: “Láu lỉnh.”
TầnLạc nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn cảm thấy nơi này rất xa lạ với mình liền hỏi: “Chúng mình đang đi đâu vậy?”
“Mang anh đi bán.”
“Được, anh giúp em kiếm tiền nhưng không thể đem cầm cho người ta, lấy tiền cấp cho em được.”
“Cho dù muốn thì em cũng không nỡ.” Vương Cửu Cửu lại cười khúch khích nói.
Mỉm cười nhưng hai mắt Vương Cửu Cửu đỏ lên.
“Em đã cho người điều tra về những người đó, biết chúng là những người rất đáng sợ, em chỉ sợ anh không thể quay về.”
“Dừng xe.” Tần Lạc quát nhỏ.
Vương Cửu Cửu chấp hành mệnh lệnh của Tần Lạc một cách vô thức. Chân nàng đạp phang, chiếc xe dừng lại một cách gấp gáp.
Tần Lạc giơ tay kéo Vương Cửu Cửu vào trong ngực mình điên cuồng hôn nàng.
Khi xe tiếp tục nổ máy, thời gian đã trôi qua được hơn mười phút.
Vương Cửu Cửu không lái xe tới khách sạn mà chạy thẳng tới khu biệt thự ở tiểu khu gần bờ tây Châu Giang.
Khi xe dừng lại, Vương Cửu Cửu dùng chiếc chìa khóa điện tử mở cổng, cười nói: “Em đã mua ngôi nhà này.”
“Được lắm.” Tần Lạc nhìn ngôi biệt thự hai tầng nói: “Làm một học sinh ngoan không bằng có một người cha làm lãnh đạo.”
“Anh nói cái gì hả? Em mua bằng tiền buôn bán của em đó.” Vương Cửu Cửu cấu Tần Lạc, nói: “Anh quên khi trước em là người phụ trách quỹ Tần Lạc hả? Em đều được chia hoa hồng từ doanh thu các hạng mục đó.”
Tần Lạc cười, không phản bác lại nàng. Vương Cửu Cửu quẳng ra ba triệu là chuyện gì đó không khiến người ta ngạc nhiên với Vương gia ở sau chống lưng. Một người thuộc dòng chính chẳng lẽ không được như vậy sao?
Vương Cửu Cửu mở cửa, Tần Lạc quan sát bốn xung quanh.
Có thể nói đồ dùng được lắp đặt trong nhà rất xa hoa.
Trong phòng bếp có sẵn tất cả bát đũa. Đột nhiên Tần Lạc có cảm giác đói bụng. Dù gì đi nữa lúc trước hắn mới châm cứu cho ông nên hao tổn khá nhiều thể lực. Tần Lạc nhìn Vương Cửu Cửu nói: “Cô bé, hãy nấu cho ông chủ bát mì.”
Vương Cửu Cửu tựa người vào cửa, nhìn Tần Lạc tới mức mắt như có thể tan thành hai giọt nước.
“Ông chủ, xin lỗi, tôi chỉ bán thân, không bán cơm.”
Khi nghe câu nói nỉ non vô thức của cô gái “nhớ anh tới phát điên rồi” lòng Tần Lạc vừa ám áp, vừa đau đớn. Hắn như điên cuồng ôm chặt thân thể cô gái như thể chỉ hận không thể khiến thân thể cô gái tiến vào trong người mình.
Lúc này đây màn hôn lưỡi đúng quy cách cực kỳ dài. Bàn tay Tần Lạc lập tức theo bản năng công thành đoạt lụy, bắt đầu luồn lách từ cổ áo, lần mò một lát khiến hơi thở cô gái trở nên dồn dập nhưng không có ý định ngăn cản.
Tần Lạc liếc mắt nhìn bốn xung quanh, lập tức hắn tỉnh lại.
Đây chính là trước cổng nhà mình. Nếu như để cho người nhà nhìn thấy mình và một người phụ nữ khác, không phải là Lâm Hoán Khê thân mật với nhau như này, hắn sẽ rất khó giải thích với bọn họ.
Tần Lạc rút tay lại, cười nói: “Trước tiên lái xe đi đã.”
“Ừ.” Có lẽ cô gái cũng hiểu được nơi này quá nhạy cảm. Chỉ vì không kiềm chế được cảm xúc mình nên bỏ qua chuyện cố kỵ lúc nìmh thường, trả lời một tiếng rồi lập tức khởi động xe.
Ngay khi Tần Lạc nhận điện thoại liền đi ra ngoài, đương nhiên điều này đã khiến người nhà hắn chú ý.
Đương nhiên Tần lão gia và lão thái thái không đứng dậy như Tần Lam và Cam Vân lại cùng nhau đi ra ngoài.
Hai người Cam Vân đứng ở trước mái hiên nhô ra chứng kiến tình cảnh khó xử này ở ngoài cổng. Mặc dù còn cách một lớp kiếng nhưng dù vậy thì có thể che được cái gì?
Ban đầu Tần Lam kinh ngạc rồi cô nở nụ cười nói: “Thàng nhóc này đa tình thật.”
Đứa con chính mình đẻ ra đang làm chuyện cực kỳ phóng đãng ngay trước mặt mình khiến lúc này Cam Vân cực kỳ bối rối. Bà nói: “Thời này mấy người trẻ tuổi có cách chào hỏi, ôm ấp kỳ lạ thật. Học của mấy người nước ngoài sao?”
Tần Lam không nhận ra cô gái ngồi trong xe là ai nhưng Cam Vân nào không thể nhận ra?
Mới rồi mình và con còn nói tới cô ấy, không ngờ bây giờ cô ấy lại đóng vai người phụ nữ tìm tới tận cửa. Cam Vân quả thật không có cách nào chấp nhận hành vi quan hệ thân mật của Tần Lạc với mỗi người phụ nữ khác nhau. Thế nhưng là một người mẹ, bà thực sự xúc động trước hành động hy sinh vì chữ tình của Vương Cửu Cửu. Vương Cửu Cửu này xinh đẹp, con nhà thế gia nhưng sao người ta phải không biết xấu hổ, cúi đầu làm tình nhân cho người khác?
“Đúng vậy.” Tần Lam cười tủm tỉm nhìn Cam Vân nói: “Chị dâu, chỉ sợ sau này chị không đảm đương tốt vai trò người bà rồi.”
“Con cháu có phúc của con cháu. Chúng ta cứ phải suy nghĩ nhiều làm gì?” Cam Vân có tật giật mình nên không dám tiếp tục dính dáng tới vấn đề này nữa. “Hãy vào nhà thôi. Em khó có cơ hội quay về nhà, hãy trò chuyện với cha mẹ nhiều vào. Suốt ngày mẹ chỉ nhắc tới em thôi đó.”
Khi quay vào trong phòng, Cam Vân nói với hai người Tần lão gia, lão thái thái rằng Tần Lạc nhận được điện thoại của bạn bè và đã đi ra ngoài. Hai lão nhân gia không quan tâm nhiều. Dù Tần Lam hiểu rõ một vài chuyện nhưng hiển nhiên sẽ không làm người vạch trần sau lưng.
Con nhà ai, nhà đó đau lòng, Tần Lam chỉ lớn hơn Tần Lạc mấy tuổi mà thôi. Từ nhỏ Tần Lam đối xử với Tần Lạc chẳng khác nào như chính em trai của mình.
Đừng nói là Tần Lạc có nhiều bạn gái hơn bình thường, cho dù hắn có làm chuyện gì quá đáng chút nhưng chỉ cần không phạm pháp, Tần Lam tuyệt đối sẽ không nói.
So với Tôn Nhân Diệu và Hạ Dương, Tần Lạc này đã tính là gì? Không nói là những công tử hạng nhất Dương Thành, mà mỗi người đều thay phụ nữ như thay áo vậy.
Trên đường.
Khi xe chạy được một quãng xa, Vương Cửu Cửu mới yêu kiều lè lưỡi nói: “Vừa rồi to gan thật.”
“Em vẫn còn biết sao? Ngay trước cửa nhà anh mà dám nhào vào.” Tần Lạc trêu chọc Vương Cửu Cửu. Hắn có thể cảm nhận được sự lo lắng và nhớ nhung của Vương Cửu Cửu. So với hai người Lệ Khuynh Thành và Lâm Hoán Khê, Vương Cửu Cửu ít hơn mấy tuổi nên đương nhiên tính tình thoải mái hơn, cư xử tự nhiên, tiến thoái có chừng mực, đương nhiên không khiến người khác có thể nhận ra tật xấu trong tính cách của nàng. Tính cách nàng hoạt bát, vui vẻ, không phải là người hay nặng nhẹ. Trong tình huống công khai nàng được coi là cô gái thông minh, độc lập, tự chủ. Một cô gái như này mà trở thành một tình nhân, thật đáng tiếc!
Vương Cửu Cửu cũng đỏ mặt khi nhớ tới tình cảnh điên cuồng, chủ động của mình khi nãy.
Thế nhưng lúc này đang là đêm tối Vương Cửu Cửu tự dối lừa mình, nghĩ rằng nhất định Tần Lạc sẽ không nhận ra. Hai mắt nàng nhìn chằm chằm về phía trước, chăm chú lái xe nhưng miệng vẫn không chịu thua: “Không được. Dựa vào cái gì mà chỉ đàn ông mới được nhào vào phụ nữ mà phụ nữ không được lao về phía đàn ông hả?”
“Anh không nói là không được.” Tần Lạc cười nói: “Nếu như em tình nguyện, hoan nghêng em ngày nào cũng tới.”
“Em thật sự cũng muốn làm như vậy, chỉ sợ anh lại suốt ruột thôi.” Vương Cửu Cửu bĩu môi nói. Người ta nào có là con bé mặt dày như vậy, làm gì có chuyện tốt đó? Thế nhưng khi nghe Tần Lạc nói câu đó, trong lòng Vương Cửu Cửu vẫn cảm thấy cực kỳ ngọt ngào.
Tần Lạc cười, không tiếp tục chủ đề này nữa, hắn chí hỏi: “Tại sao em biết anh quay về?”
“Anh về tới Thâm Quyến em đã biết. Không phải anh phải qua hải quan sao?” Vương Cửu Cửu nói: “Thế nhưng vì em nghĩ tới người nhà anh đoàn tụ, nhất định sẽ có nhiều chuyện để nói nên mới tới gặp anh muộn như này. Em vốn định đợi tới ngày mai nhưng cuối cùng vẫn không chờ được.”
“Em biết bọn anh quay về qua đường Hongkong sao?” Tần Lạc kinh ngạc hỏi. Nên nhớ rằng sau khi thoát khỏi nguy hiểm, lập tức bọn họ chạy tới gặp mặt Jesus. Mặc dù trước đó bọn họ đã từng có kế hoạch chạy trốn nhưng ngay trong thời khắc bước chân lên thuyền, Tần Lạc cũng không biết lộ trình con đường bỏ trốn của bọn họ.
Trong khi đó Vương Cửu Cửu ở tít Yến Kinh xa xôi lại có thể đoán được hành trình bỏ trốn của bọn họ.
“Không phải em hiểu hết.” Vương Cửu Cửu giải thích: “Em biết anh đi tới nước Mỹ. Nếu như đi bằng máy bay, ở sân bay hẳn có đăng ký nhưng ở tất cả sân bay đều không có đang ký của anh vậy chỉ còn duy nhất đường biển. Đường biển là con đường tắt trực tiếp nhất mà cũng an toàn nhất. Chỉ cần không phải đầu đất cũng nghĩ ra.”
Vương Cửu Cửu hờ hững nói nhưng Tần Lạc vẫn cảm nhận được sự quan tâm thiết tha, tình cảm sâu nặng của nàng trong đó.
Cô ấy có thể nghĩ được những điều này, điều này đại diện cho cái gì?
Chứng minh từ sau khi mình tới nước Mỹ, cô ấy vẫn quan tâm theo dõi sát sao về thình huống bên nước Mỹ. Hơn nữa Cửu Cửu còn liên hệ với bên hàng không. Chỉ cần bọn họ làm thủ tục quay về là Cửu Cửu sẽ nhận được tin tức, điều này cũng nói rõ cô đã nghiên cứu kỹ lưỡng lộ trình của bọn họ, luôn chú tâm theo dõi chuyện này. Nếu như không vì quan tâm tới một người đàn ông, một người phụ nữ có làm nhiều chuyện như vậy không?
Câu trả lời đương nhiên sẽ là không.
Khi một người đàn ông chủ động quan tâm chăm sóc một người phụ nữ, không nhất định là yêu người phụ nữ.
Thế nhưng khi một người phụ nữ tình nguyện là hết thảy vì một người đàn ông, đương nhiên sẽ có liên quan đến chuyện tình cảm.
Khi nhìn thấy vẻ mặt âu yếm của Tần Lạc nhìn mình, Vương Cửu Cửu cười hỏi: “Thế nào? Xúc động hả?”
“Anh không ngờ mọi người lại lo lắng cho anh.” Tần Lạc giơ tay vuốt ve bắp đùi Vương Cửu Cửu. Tuy còn cách một lớp tất chân màu đen mỏng như cánh ve sầu nhưng cảm xúc vẫn cực kỳ hiệu quả.
Lúc này động tác của Tần Lạc thể hiện sự trân trọng và thân mật nhưng Vương Cửu Cửu vẫn không nhịn được, người nàng thoáng run bắn, thân thể căng cứng.
“Không được làm bậy. Em đang lái xe.” Vương Cửu Cửu sẵng giọng.
“Được.” Tần Lạc trả lời, hắn bỏ tay ra khỏi đùi Vương Cửu Cửu: “Anh không xằng bậy với em mà chờ em xằng bậy với anh.”
Vương Cửu Cửu cười khúch khích nói: “Láu lỉnh.”
TầnLạc nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn cảm thấy nơi này rất xa lạ với mình liền hỏi: “Chúng mình đang đi đâu vậy?”
“Mang anh đi bán.”
“Được, anh giúp em kiếm tiền nhưng không thể đem cầm cho người ta, lấy tiền cấp cho em được.”
“Cho dù muốn thì em cũng không nỡ.” Vương Cửu Cửu lại cười khúch khích nói.
Mỉm cười nhưng hai mắt Vương Cửu Cửu đỏ lên.
“Em đã cho người điều tra về những người đó, biết chúng là những người rất đáng sợ, em chỉ sợ anh không thể quay về.”
“Dừng xe.” Tần Lạc quát nhỏ.
Vương Cửu Cửu chấp hành mệnh lệnh của Tần Lạc một cách vô thức. Chân nàng đạp phang, chiếc xe dừng lại một cách gấp gáp.
Tần Lạc giơ tay kéo Vương Cửu Cửu vào trong ngực mình điên cuồng hôn nàng.
Khi xe tiếp tục nổ máy, thời gian đã trôi qua được hơn mười phút.
Vương Cửu Cửu không lái xe tới khách sạn mà chạy thẳng tới khu biệt thự ở tiểu khu gần bờ tây Châu Giang.
Khi xe dừng lại, Vương Cửu Cửu dùng chiếc chìa khóa điện tử mở cổng, cười nói: “Em đã mua ngôi nhà này.”
“Được lắm.” Tần Lạc nhìn ngôi biệt thự hai tầng nói: “Làm một học sinh ngoan không bằng có một người cha làm lãnh đạo.”
“Anh nói cái gì hả? Em mua bằng tiền buôn bán của em đó.” Vương Cửu Cửu cấu Tần Lạc, nói: “Anh quên khi trước em là người phụ trách quỹ Tần Lạc hả? Em đều được chia hoa hồng từ doanh thu các hạng mục đó.”
Tần Lạc cười, không phản bác lại nàng. Vương Cửu Cửu quẳng ra ba triệu là chuyện gì đó không khiến người ta ngạc nhiên với Vương gia ở sau chống lưng. Một người thuộc dòng chính chẳng lẽ không được như vậy sao?
Vương Cửu Cửu mở cửa, Tần Lạc quan sát bốn xung quanh.
Có thể nói đồ dùng được lắp đặt trong nhà rất xa hoa.
Trong phòng bếp có sẵn tất cả bát đũa. Đột nhiên Tần Lạc có cảm giác đói bụng. Dù gì đi nữa lúc trước hắn mới châm cứu cho ông nên hao tổn khá nhiều thể lực. Tần Lạc nhìn Vương Cửu Cửu nói: “Cô bé, hãy nấu cho ông chủ bát mì.”
Vương Cửu Cửu tựa người vào cửa, nhìn Tần Lạc tới mức mắt như có thể tan thành hai giọt nước.
“Ông chủ, xin lỗi, tôi chỉ bán thân, không bán cơm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.