Chương 1216: Bởi vì cậu sợ!
Liễu Hạ Huy
15/05/2013
Hành động này xảy ra hoàn toàn nằm ngoải dự tính của Lạc Sân.
Không, phải nói là phản ứng của Tần Lạc khiến Lạc Sân vô cùng kinh ngạc.
Theo dự đoán ban đầu của Lạc Sân, khi Tần Lạc đi theo bà tới nhà, trước sự cố tình quyển rũ của mình, dục hỏa bốc lên, khó mà làm chủ được bản thân. Sau khi hai người thì thầm tâm sự một lát. mình bắt đầu cời quần áo thế nhưng khi bước vào giai đoạn kịch liệt nhất, đột nhiên Tần Lạc nhớ tới Long Vương, nhớ tới Phó Phong Tuyết, nhớ tới Lâm Hoán Khê, nhớ tới vợ cả, nhớ tới vợ hai, nhớ tới vợ ba, nhớ tới ông, nhớ tới bà, nhớ tới mẹ, nhớ tới luật pháp, nhớ tới kỷ luật đảng, nhớ tới luân lý làm người vì vậy hắn sẽ thét lên một tiếng: “Dừng”.
Vào lúc đó chính mình mới chi cởi áo tới dưới vai, chỉ hơi lộ ra một chút, là vị trí mê người nhất vì vậy bản thân mình sẽ dừng lại và hỏi: “Tại sao muốn dừng lại?”
“Bảo bà dừng thì bà dừng lại” Tần Lạc kích động nói, hai mắt đỏ ngầu như mắt sói đang nhìn chằm chằm vào ngực mình…
“Thế nhưng...”
“Không cần phải nói” Tần Lạc khoát mạnh tay nói: “Tôi biết bà muốn cái gi, tôi sẽ trị thương giúp Hoàng Thiên Trọng”.
“… không có công không hường thụ. Tôi còn…”.
“…”
Vì vậy Lạc Sân rất oan ức nhận ý tốt của Tần Lạc hơn nữa bản thân còn tiếc nuối vì không thể trao thân cho Tần Lạc.
Một vờ kịch rất hoàn mỹ
Thế nhưng vờ kịch này nửa đường đã bị viết lại, kịch tính hoàn toàn thay đổi.
Khi bà quyến rũ Tần Lạc, biểu hiện của người thanh niên này vẫn rất bình tĩnh, điềm nhiên. Khi mình cời áo ngủ, hắn không chì không nhớ tới ông, bà, bố mẹ mà ngược lại vẻ mặt còn rất tục tằn, hỏi một câu: “Cời hả?”
“Chẳng lẽ thật sự giao thân thể cho tiểu tử này sao?” Không phải Lạc Sân không muốn mà là bà không thể. Đây là một cái giá quá lớn.
Cuối cùng khi chính mình còn đang cò kè mặc cả với hắn, hắn đột nhiên bạt tai mình, âm thanh bạt tai rất quen thuộc. Trước kia bà đã từng đánh Hoàng Thiên Trọng như vậy mà.
Không thể không nói Tần Lạc ra tay rất tàn nhẫn.
Sau cái tát này, da mặt vốn vô cùng mịn màng của Lạc Sân lập tức xuất hiện dấu bàn tay đỏ ửng.
Rồi không biết chuyện gi xảy ra„ khóe miệng Lạc Sân bắt đầu rì máu. Có trời đất chứng giám, Tần Lạc không đánh vào miệng Lạc Sân. Đây chỉ là do Lạc Sân bất cẩn cắn phải đầu lưỡi của mình mà thôi…
“Bà coi tôi là hạng người nào hả?” Tần Lạc quát to.
“Đàn ông” Lạc Sân cẳn răng nói, trên gương mặt xuất hiện một nụ cười rất hồn nhiên. Bởi vì vết thương trên mặt và máu tươi ờ miệng, nụ cười hồn nhiên quyến rũ đó trông có vẻ cực thê lương. “Không phải tất cả đàn ông đều thích đều này sao? Tôi vẫn chưa già. Cậu hãy thử rồi sẽ biết”.
“Thử...” suýt chút nữa Tần Lạc phun máu mũi vào mặt Lạc Sân. “Thử cái đầu bà ấy”.
Nghe câu chửi thề của Tần Lạc, Lạc Sân cười nghiêng ngả, cười hoàn toàn không kiêng dè điều gi.
Trong kịch bản của Lạc Sân vốn có câu chửi thề này thế nhưng khi đó Tần Lạc lại nói câu “cởi hả?”. Mình quả thật vẫn là một nhà biên kịch rất giỏi, đúng vậy không?
“Mẹ tôi đã chết” Lạc Sân nói: “Nếu không hai người chúng tôi còn có thể ngồi cùng với cậu”.
“Lạc Sân” Tần Lạc tức giận nghiến răng nghiến lợi. “Có phải bà rất tự tin với bản thân minh không? Có phải bà nghĩ rằng bản thân mình chính là đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh không? Có phải bà nghĩ rằng trên thể giới này sẽ không có người đàn ông nào cự tuyệt được sự hấp dẫn của bà không? Có phải bà nghĩ rằng tất cả đàn ông đểu như quân cờ đùa bỡn trong tay mình không?”
“Tôi không nghĩ như vậy” Lạc Sân lẳc đầu nói: “Tôi rất tự tin về bản thân minh. Đó là sự thật”.
Lạc Sân chỉ tay vào mặt mình nói: “Chẳng lẽ tôi không đẹp sao?”
Lạc Sân kéo dây áo ngủ xuống, nói: “Cậu hãy nhìn ngực tôi. Nó vẫn không xệ”.
Lạc Sân lại chỉ vào bụng và đùi mình nói: “Tôi vẫn chăm sóc hàng ngày, nó vẫn không có chút thịt thừa nào. Còn đùi này... cảm giác rất tốt. Mỗi khỉ rãnh rỗi tôi vẫn thường vuốt ve nó”.
“Nhưng bà già rồi” Tần Lạc cắt ngang câu nói khoe khoang của Lạc Sân, cười khẩy nói: “Bà già rồi”.
“Tôi không” Lạc Sân gầm lên: “Tôi không”.
Lạc Sân nhổm dậy ngồi lên đùi Tẩn Lạc, cầm bàn tay Tần Lạc vuốt ve ngực mình, nói: “Cậu nói dối. Cậu nói dối. Cậu Hiểu rẩt rõ. Cậu đã nhìn thấy tất cà... cậu biết tôi vẫn chưa già. Cậu cũng động tâm nhưng cậu không dám... cậu không dám”.
Tần Lạc chống cự lại sự lôi kéo của Lạc Sân. Một lần nữa hắn lại tát Lạc Sân.
“Bà điên rồi hả? Tần Lạc chỉ muốn đẩy Lạc Sân khòi đùi mình. “Có phải bà điên rồi phải không?”
Trước kia Lạc Sân là người phụ nữ cực kỳ dịu dàng, tao nhã, cao quý tới cỡ nào sao hôm nay bà ta lại biến thành người như này?
“Tôi không điên” Lạc Sân để mặc máu tươi trào ra miệng, lan rộng, không lau. Hai mắt Lạc Sân nhìn thẳng vào Tần Lạc, không yêu, không hận, không có sự ham muốn, hoàn toàn không có gi, yên lặng giống như trong cảnh ao tù nước đọng: “Tôi chi muốn thỏa thuận làm ăn với cậu. Tôi là người bán, cậu là người mua Người bán muốn bán hàng luôn muốn cho người mua kiểm hàng. Cậu cứ sờ thử. Da tay tôi còn mịn lắm. hoàn toàn không nhăn nheo, non lắm. Hàng ngày tôi đều dùng sữa và thảo dược để tắm”.
“Bà có biết Lâm Hoán Khê không?”
“Biết”.
“Bà có biết Lệ Khuynh Thành không?”
“Biết”
“Bà...”
“Tôi còn biết Vương Cửu Cửu và Tô Tử” Lúc này Lạc Sân tự đưa ra câu trả lời. Tần Lạc vẫn chưa hỏi tới vẩn đề này, Lạc Sân đã có câu trả lời. Điều khiến Tần Lạc xấu hổ chính là câu trả lời rất chính xác. Xem ra ai cũng biết hắn có mấy người phụ nữ. Trước kia hắn rõ ràng làm đà điểu, bịt tai trộm chuông.
“Bọn họ có bằng bà không?” Tần Lạc hỏi.
“Mỗi một người đều không kém tôi” Lạc Sân nói.
“Nếu như vậy sao tôi còn lý do nào tiệp nhận cuộc làm ăn này không?” Tần Lạc hỏi ngược lại.
“Cậu có Lâm Hoán Khê, tại sao còn có Lệ Khuynh Thành? Cậu có Lâm Hoán Khê và Lệ Khuynh Thành, tại sao còn có Vương Cửu Cửu và Tô Tử?” Lạc Sân không trực tiệp trả lời câu hỏi của Tần Lạc mà đưa ra một vấn đề khác
“Bởi vì cậu biết Lâm Hoán Khê chỉ là Lâm Hoán Khê. Cho dù cô ấy có là mỹ nữ cũng không thể thay thế Lệ Khuynh Thành. Cũng như vậy Lâm Hoán Khê và Lệ Khuynh Thành cũng không thể thay thế Vưang Cửu Cửu và Tô Tử. Trên thể giới này chỉ có một Lâm Hoán Khê, một Lệ Khuynh Thành. Mỗi người bọn họ là độc nhất vô nhị mà đàn ông... đàn ông rất tham lam” Lạc Sân vạch trần Tần Lạc.
“Tôi công nhận” Tần Lạc nói: “Điều này thi có liên quan gì tới bà?”
“Trên thế giới này cũng chỉ có mỗi một Lạc Sân” Lạc Sân nghiêm mặt, thản nhiên nói. “Hơn nữa bản thân cô ấy từng là đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh”.
Lạc Sân vẫn ngồi trên đùi Tần Lạc, khoảng cách giữa hai người rất gần, trong gang tấc, thậm chí Tần Lạc có thể nghe thấy hơi thờ của Lạc Sân: “Có vẻ rất hấp dẫn”.
“Vậy tại sao cậu còn do dự?” Lạc Sân hỏi: “Vụ làm ăn này, chúng ta không ai thiệt hết”.
Tần Lạc nhìn Lạc sân cười hỏi: “Nếu là như vậy vì sao lúc nãy bà không cởi hết?”
“Bời vì cậu vẫn chưa đồng ý với điều kiện của tôi” Lạc Sân trả lời.
“Bà thủ tiết nhiều năm. Nhất định có rất nhiều người đàn ông theo đuổi bà?” Tần Lạc hỏi.
“Khá nhiều” Lạc Sân khiêm nhường nói. Thế nào là khá nhiều? Thật ra có thể dùng từ như nước Trường Giang đề hình dung. Mặc dù Lạc Sân không còn trẻ nhưng đúng như lời bà đã nói. Bà có gương mặt xinh đẹp, bộ ngực cao vút, không xệ, thân hình không chút thịt thừa, bắp đùi tròn, mềm. Quả thật Lạc Sân là người vô cùng hấp dẫn.
“Tại sao bà không nhận lời bọn họ?” Tần Lạc hòi.
Lạc Sân cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tần Lạc nói: “Cậu muốn cái gì?”
“Tại sao bà không tiệp nhận bọn họ?” Tần Lạc hòi. “Chẳng lẽ không có người đàn ông nào lọt vào mắt bà sao? Hơn nữa sao có chuyện người phụ nữ lớn tuổi không suy nghĩ về chuyện tình cảm đây?”
“Tôi không thích” Lạc Sân nói:”Tôi có thói quen cuộc sống của mình”.
“Không, là bà sợ hãi” Tần Lạc mim cười nói. Nụ cười của Tần Lạc rất bìrih thường nhưng trong mắt Lạc Sân nó trở nên rất âm trầm. Thì ra người thanh niên này đã hiểu bà rất rõ. “Bà đang sợ hãi. Bà không dám làm như vậy, cũng tuyệt đối không thể làm như vậy”.
“Tôi sợ cái gì?” Lạc Sân thà chết cũng không cháp nhận: “Tôi có gi mà phải sợ?”
“Bà sợ sư phụ tôi, Long Vương, bà sợ Long Chủ Phó Phong Tuyết.” Lời nói của Tần Lạc như một lưỡi dao sắc bén, dã man, tàn nhẫn cắt phăng lợp vỏ cứng bao phù trái tim Lạc Sân. “Bà sợ Long Tức. Bà sợ đám con cháu đông đúc của Long Tức. Chồng bà đã chết, bà và con bà nhất định phải có chỗ dựa. Bọn họ chính là chỗ dựa lớn nhất của mẹ con bà. Bà hiều rất rõ rằng cho đù bà chọn ai đi nữa, mối quan hệ này có thể gãy hay bị ảnh hưởng, chính vì vậy bà vẫn độc thân cho tới giờ, vẫn xa cách với tất cả đàn ông”.
Tần Lạc giơ tay lau mấy giọt máu ở mặt Lạc Sân, sắc mặt như suy nghĩ rồi nói: “Đương nhiên bà luôn giữ mối quan hệ thân mật với mỗi người bọn họ. Có làm như vậy bà mới liên tục tìm kiếm được sự hỗ trợ, cũng không sợ đắc tội với bắt kỳ kẻ nào, đúng vậy không?”
Tần Lạc nhéo cằm lạc Sân, càng lúc càng mạnh, lạnh lùng nói: “Nếu như tôi muốn bà, kết quả sẽ như thế nào? Tôi nghĩ bà không phải muốn cầu tôi chữa bệnh cho con của bà, mà là muốn con của mình báo thù”.
Không, phải nói là phản ứng của Tần Lạc khiến Lạc Sân vô cùng kinh ngạc.
Theo dự đoán ban đầu của Lạc Sân, khi Tần Lạc đi theo bà tới nhà, trước sự cố tình quyển rũ của mình, dục hỏa bốc lên, khó mà làm chủ được bản thân. Sau khi hai người thì thầm tâm sự một lát. mình bắt đầu cời quần áo thế nhưng khi bước vào giai đoạn kịch liệt nhất, đột nhiên Tần Lạc nhớ tới Long Vương, nhớ tới Phó Phong Tuyết, nhớ tới Lâm Hoán Khê, nhớ tới vợ cả, nhớ tới vợ hai, nhớ tới vợ ba, nhớ tới ông, nhớ tới bà, nhớ tới mẹ, nhớ tới luật pháp, nhớ tới kỷ luật đảng, nhớ tới luân lý làm người vì vậy hắn sẽ thét lên một tiếng: “Dừng”.
Vào lúc đó chính mình mới chi cởi áo tới dưới vai, chỉ hơi lộ ra một chút, là vị trí mê người nhất vì vậy bản thân mình sẽ dừng lại và hỏi: “Tại sao muốn dừng lại?”
“Bảo bà dừng thì bà dừng lại” Tần Lạc kích động nói, hai mắt đỏ ngầu như mắt sói đang nhìn chằm chằm vào ngực mình…
“Thế nhưng...”
“Không cần phải nói” Tần Lạc khoát mạnh tay nói: “Tôi biết bà muốn cái gi, tôi sẽ trị thương giúp Hoàng Thiên Trọng”.
“… không có công không hường thụ. Tôi còn…”.
“…”
Vì vậy Lạc Sân rất oan ức nhận ý tốt của Tần Lạc hơn nữa bản thân còn tiếc nuối vì không thể trao thân cho Tần Lạc.
Một vờ kịch rất hoàn mỹ
Thế nhưng vờ kịch này nửa đường đã bị viết lại, kịch tính hoàn toàn thay đổi.
Khi bà quyến rũ Tần Lạc, biểu hiện của người thanh niên này vẫn rất bình tĩnh, điềm nhiên. Khi mình cời áo ngủ, hắn không chì không nhớ tới ông, bà, bố mẹ mà ngược lại vẻ mặt còn rất tục tằn, hỏi một câu: “Cời hả?”
“Chẳng lẽ thật sự giao thân thể cho tiểu tử này sao?” Không phải Lạc Sân không muốn mà là bà không thể. Đây là một cái giá quá lớn.
Cuối cùng khi chính mình còn đang cò kè mặc cả với hắn, hắn đột nhiên bạt tai mình, âm thanh bạt tai rất quen thuộc. Trước kia bà đã từng đánh Hoàng Thiên Trọng như vậy mà.
Không thể không nói Tần Lạc ra tay rất tàn nhẫn.
Sau cái tát này, da mặt vốn vô cùng mịn màng của Lạc Sân lập tức xuất hiện dấu bàn tay đỏ ửng.
Rồi không biết chuyện gi xảy ra„ khóe miệng Lạc Sân bắt đầu rì máu. Có trời đất chứng giám, Tần Lạc không đánh vào miệng Lạc Sân. Đây chỉ là do Lạc Sân bất cẩn cắn phải đầu lưỡi của mình mà thôi…
“Bà coi tôi là hạng người nào hả?” Tần Lạc quát to.
“Đàn ông” Lạc Sân cẳn răng nói, trên gương mặt xuất hiện một nụ cười rất hồn nhiên. Bởi vì vết thương trên mặt và máu tươi ờ miệng, nụ cười hồn nhiên quyến rũ đó trông có vẻ cực thê lương. “Không phải tất cả đàn ông đều thích đều này sao? Tôi vẫn chưa già. Cậu hãy thử rồi sẽ biết”.
“Thử...” suýt chút nữa Tần Lạc phun máu mũi vào mặt Lạc Sân. “Thử cái đầu bà ấy”.
Nghe câu chửi thề của Tần Lạc, Lạc Sân cười nghiêng ngả, cười hoàn toàn không kiêng dè điều gi.
Trong kịch bản của Lạc Sân vốn có câu chửi thề này thế nhưng khi đó Tần Lạc lại nói câu “cởi hả?”. Mình quả thật vẫn là một nhà biên kịch rất giỏi, đúng vậy không?
“Mẹ tôi đã chết” Lạc Sân nói: “Nếu không hai người chúng tôi còn có thể ngồi cùng với cậu”.
“Lạc Sân” Tần Lạc tức giận nghiến răng nghiến lợi. “Có phải bà rất tự tin với bản thân minh không? Có phải bà nghĩ rằng bản thân mình chính là đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh không? Có phải bà nghĩ rằng trên thể giới này sẽ không có người đàn ông nào cự tuyệt được sự hấp dẫn của bà không? Có phải bà nghĩ rằng tất cả đàn ông đểu như quân cờ đùa bỡn trong tay mình không?”
“Tôi không nghĩ như vậy” Lạc Sân lẳc đầu nói: “Tôi rất tự tin về bản thân minh. Đó là sự thật”.
Lạc Sân chỉ tay vào mặt mình nói: “Chẳng lẽ tôi không đẹp sao?”
Lạc Sân kéo dây áo ngủ xuống, nói: “Cậu hãy nhìn ngực tôi. Nó vẫn không xệ”.
Lạc Sân lại chỉ vào bụng và đùi mình nói: “Tôi vẫn chăm sóc hàng ngày, nó vẫn không có chút thịt thừa nào. Còn đùi này... cảm giác rất tốt. Mỗi khỉ rãnh rỗi tôi vẫn thường vuốt ve nó”.
“Nhưng bà già rồi” Tần Lạc cắt ngang câu nói khoe khoang của Lạc Sân, cười khẩy nói: “Bà già rồi”.
“Tôi không” Lạc Sân gầm lên: “Tôi không”.
Lạc Sân nhổm dậy ngồi lên đùi Tẩn Lạc, cầm bàn tay Tần Lạc vuốt ve ngực mình, nói: “Cậu nói dối. Cậu nói dối. Cậu Hiểu rẩt rõ. Cậu đã nhìn thấy tất cà... cậu biết tôi vẫn chưa già. Cậu cũng động tâm nhưng cậu không dám... cậu không dám”.
Tần Lạc chống cự lại sự lôi kéo của Lạc Sân. Một lần nữa hắn lại tát Lạc Sân.
“Bà điên rồi hả? Tần Lạc chỉ muốn đẩy Lạc Sân khòi đùi mình. “Có phải bà điên rồi phải không?”
Trước kia Lạc Sân là người phụ nữ cực kỳ dịu dàng, tao nhã, cao quý tới cỡ nào sao hôm nay bà ta lại biến thành người như này?
“Tôi không điên” Lạc Sân để mặc máu tươi trào ra miệng, lan rộng, không lau. Hai mắt Lạc Sân nhìn thẳng vào Tần Lạc, không yêu, không hận, không có sự ham muốn, hoàn toàn không có gi, yên lặng giống như trong cảnh ao tù nước đọng: “Tôi chi muốn thỏa thuận làm ăn với cậu. Tôi là người bán, cậu là người mua Người bán muốn bán hàng luôn muốn cho người mua kiểm hàng. Cậu cứ sờ thử. Da tay tôi còn mịn lắm. hoàn toàn không nhăn nheo, non lắm. Hàng ngày tôi đều dùng sữa và thảo dược để tắm”.
“Bà có biết Lâm Hoán Khê không?”
“Biết”.
“Bà có biết Lệ Khuynh Thành không?”
“Biết”
“Bà...”
“Tôi còn biết Vương Cửu Cửu và Tô Tử” Lúc này Lạc Sân tự đưa ra câu trả lời. Tần Lạc vẫn chưa hỏi tới vẩn đề này, Lạc Sân đã có câu trả lời. Điều khiến Tần Lạc xấu hổ chính là câu trả lời rất chính xác. Xem ra ai cũng biết hắn có mấy người phụ nữ. Trước kia hắn rõ ràng làm đà điểu, bịt tai trộm chuông.
“Bọn họ có bằng bà không?” Tần Lạc hỏi.
“Mỗi một người đều không kém tôi” Lạc Sân nói.
“Nếu như vậy sao tôi còn lý do nào tiệp nhận cuộc làm ăn này không?” Tần Lạc hỏi ngược lại.
“Cậu có Lâm Hoán Khê, tại sao còn có Lệ Khuynh Thành? Cậu có Lâm Hoán Khê và Lệ Khuynh Thành, tại sao còn có Vương Cửu Cửu và Tô Tử?” Lạc Sân không trực tiệp trả lời câu hỏi của Tần Lạc mà đưa ra một vấn đề khác
“Bởi vì cậu biết Lâm Hoán Khê chỉ là Lâm Hoán Khê. Cho dù cô ấy có là mỹ nữ cũng không thể thay thế Lệ Khuynh Thành. Cũng như vậy Lâm Hoán Khê và Lệ Khuynh Thành cũng không thể thay thế Vưang Cửu Cửu và Tô Tử. Trên thể giới này chỉ có một Lâm Hoán Khê, một Lệ Khuynh Thành. Mỗi người bọn họ là độc nhất vô nhị mà đàn ông... đàn ông rất tham lam” Lạc Sân vạch trần Tần Lạc.
“Tôi công nhận” Tần Lạc nói: “Điều này thi có liên quan gì tới bà?”
“Trên thế giới này cũng chỉ có mỗi một Lạc Sân” Lạc Sân nghiêm mặt, thản nhiên nói. “Hơn nữa bản thân cô ấy từng là đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh”.
Lạc Sân vẫn ngồi trên đùi Tần Lạc, khoảng cách giữa hai người rất gần, trong gang tấc, thậm chí Tần Lạc có thể nghe thấy hơi thờ của Lạc Sân: “Có vẻ rất hấp dẫn”.
“Vậy tại sao cậu còn do dự?” Lạc Sân hỏi: “Vụ làm ăn này, chúng ta không ai thiệt hết”.
Tần Lạc nhìn Lạc sân cười hỏi: “Nếu là như vậy vì sao lúc nãy bà không cởi hết?”
“Bời vì cậu vẫn chưa đồng ý với điều kiện của tôi” Lạc Sân trả lời.
“Bà thủ tiết nhiều năm. Nhất định có rất nhiều người đàn ông theo đuổi bà?” Tần Lạc hỏi.
“Khá nhiều” Lạc Sân khiêm nhường nói. Thế nào là khá nhiều? Thật ra có thể dùng từ như nước Trường Giang đề hình dung. Mặc dù Lạc Sân không còn trẻ nhưng đúng như lời bà đã nói. Bà có gương mặt xinh đẹp, bộ ngực cao vút, không xệ, thân hình không chút thịt thừa, bắp đùi tròn, mềm. Quả thật Lạc Sân là người vô cùng hấp dẫn.
“Tại sao bà không nhận lời bọn họ?” Tần Lạc hòi.
Lạc Sân cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tần Lạc nói: “Cậu muốn cái gì?”
“Tại sao bà không tiệp nhận bọn họ?” Tần Lạc hòi. “Chẳng lẽ không có người đàn ông nào lọt vào mắt bà sao? Hơn nữa sao có chuyện người phụ nữ lớn tuổi không suy nghĩ về chuyện tình cảm đây?”
“Tôi không thích” Lạc Sân nói:”Tôi có thói quen cuộc sống của mình”.
“Không, là bà sợ hãi” Tần Lạc mim cười nói. Nụ cười của Tần Lạc rất bìrih thường nhưng trong mắt Lạc Sân nó trở nên rất âm trầm. Thì ra người thanh niên này đã hiểu bà rất rõ. “Bà đang sợ hãi. Bà không dám làm như vậy, cũng tuyệt đối không thể làm như vậy”.
“Tôi sợ cái gì?” Lạc Sân thà chết cũng không cháp nhận: “Tôi có gi mà phải sợ?”
“Bà sợ sư phụ tôi, Long Vương, bà sợ Long Chủ Phó Phong Tuyết.” Lời nói của Tần Lạc như một lưỡi dao sắc bén, dã man, tàn nhẫn cắt phăng lợp vỏ cứng bao phù trái tim Lạc Sân. “Bà sợ Long Tức. Bà sợ đám con cháu đông đúc của Long Tức. Chồng bà đã chết, bà và con bà nhất định phải có chỗ dựa. Bọn họ chính là chỗ dựa lớn nhất của mẹ con bà. Bà hiều rất rõ rằng cho đù bà chọn ai đi nữa, mối quan hệ này có thể gãy hay bị ảnh hưởng, chính vì vậy bà vẫn độc thân cho tới giờ, vẫn xa cách với tất cả đàn ông”.
Tần Lạc giơ tay lau mấy giọt máu ở mặt Lạc Sân, sắc mặt như suy nghĩ rồi nói: “Đương nhiên bà luôn giữ mối quan hệ thân mật với mỗi người bọn họ. Có làm như vậy bà mới liên tục tìm kiếm được sự hỗ trợ, cũng không sợ đắc tội với bắt kỳ kẻ nào, đúng vậy không?”
Tần Lạc nhéo cằm lạc Sân, càng lúc càng mạnh, lạnh lùng nói: “Nếu như tôi muốn bà, kết quả sẽ như thế nào? Tôi nghĩ bà không phải muốn cầu tôi chữa bệnh cho con của bà, mà là muốn con của mình báo thù”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.