Chương 698: Chất dịch màu xanh!
Liễu Hạ Huy
29/03/2013
Bao ngày không gặp, nhớ nhung vô cùng. Lâu lắm rồi Ly mới gọi đến cho hắn, vậy mà vừa mới gọi đã đòi kem dưỡng Kim Dũng thì làm sao mà không làm cho Tần Lạc lo lắng cơ chứ?
Tần Lạc biết tính chất công việc của Ly là rất đặc biệt, những vết trầy xước ngoài da thông thường nàng thường ngại không nói ra, tự mình khử độc rồi bôi thuốc là xong. Nàng là một người phụ nữ, nhưng lại không phải là một người phụ nữ thông thường, nàng có thể chịu đựng được những đau khổ, thương tổn mà những cô gái thành thị hiện đại và những người phụ nữ làm việc văn phòng khó mà có thể tưởng tượng được.
Nàng vội vã bảo Tần Lạc đến viện điều dưỡng, lại còn bảo hắn đem theo kem dưỡng Kim Dũng đến nữa, chứng tỏ là nàng bị thương vô cùng nghiêm trọng..........Nếu không nghiêm trọng, thì nàng không bao giờ chủ động gọi điện thoại cho mình thế này.
Tần Lạc hiểu Ly, rất hiểu là đằng khác.
“Sao không nói gì thế? Rốt cuộc là bị thương ở đâu vậy?” Tần Lạc không đợi Ly đáp lại, hắn lại hỏi thêm.
“Không phải là tôi, mà là Quân Sư.” Giọng Ly có phần trầm lắng, nhưng ngay sau đó giọng nói lại the thé lên: “Mau đến đây ngay, không được làm lỡ thời giờ.”
“Được. Tôi sẽ đến ngay đây.” Tần Lạc nói. Thấy Ly nói không phải nàng bị thương thì Tần Lạc mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng Quân Sư cũng có ơn với hắn, vì vậy mà hắn cũng không bỏ lỡ thời giờ, vội vàng đến viện dưỡng lão với thời gian nhanh nhất có thể.
Tần Lạc nói lời từ biệt Tôn Thiếu Phương và Lôi Diệu Dương, nói là có có bạn bị thương, cần phải đến đó xem sao. Tôn Thiếu Phương chủ động hỏi Tần Lạc xem có cần hắn đi cùng giúp đỡ không, vì nói gì thì nói hắn cũng là bác sỹ quân đội.
Tần Lạc nghĩ một lát rồi cuối cùng vẫn từ chối ý tốt của hắn. Long Tức và 160 là hai nơi khác hẳn nhau, hơn nữa Long Tức còn có vô số bí mật không thể để cho người ngoài biết được, nên tốt hơn cả vẫn nên thận trọng hơn một chút thì hơn. Hiện tại Tần Lạc và Tôn Thiếu Phương cũng chỉ là những người bạn thông thường, chứ vẫn chưa phải là những người bạn tâm phúc.
Tần Lạc chạy xuống dưới lầu, nói với Đại Đầu là đến viện điều dưỡng. Nghĩ đến quan hệ giữa Đại Đầu và Long Tức, hắn liền nói thêm một câu: “Quân Sư bị thương rồi.”
Đôi mắt lúc nào cũng tĩnh lặng của Đại Đầu bỗng nhiên sắc lẹm hẳn lên, cậu ta không nói không rằng mà chỉ nhấn mạnh chân ga, chiếc Chervolet cũ kỹ bỗng dưng giống như một con bò tót to lớn tức giận rú gào, bay thẳng về phía trước.
“Quân Sư? Cái tên này có phần quen thuộc.” Jesus ngẫm nghĩ nói.
“Cô ấy mới là thần.” Đại Đầu lạnh lùng nói.
Tần Lạc thở dài một hơi, hy vọng Quân Sư không sao, nếu không thì sẽ có rất nhiều người phát điên lên mất.
Từ khu ngoại ô phía tây đi sang khu ngoại ô phía đông, chẳng khác nào đi nửa vòng Yến Kinh cả, nhưng Đại Đầu đi với tốc độ thần tốc, thậm chí còn không dùng đến ba mươi phút.
Xe xông thẳng vào bên trong viện điều dưỡng, sau đó dừng lại ở sân, Đại Đầu nhìn Jesus một cái rồi nói: “Anh đứng đợi ở đây.”
Jesus là một sát thủ, hơn nữa còn là một sát thủ ngoại quốc. Bất luận là hắn ta tiếp cận Tần Lạc với mục đích gì, nhưng cũng không có lý do gì để cho hắn tiếp cận gần Long Tức.
Cho dù hắn ta có đứng ở ngoài vườn của Long Tức, thì vẫn sẽ có người theo dõi từng bước đi, cử chỉ, hành động của hắn.
“Ồ, cách đối đãi thật là hiếu khách.” Jesus nhún vai nói. Hắn có thể hiểu được mình sẽ được người ta đối xử thế này.
Đại Đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng hắn cũng coi như là không nhìn thấy gì.
Tần Lạc và Đại Đầu chạy đến khu lầu phía sau Long Tức, không ít người vây kín xung quanh. Kiều Mộc đem theo vài người đứng ở bên ngoài cửa, thấy Tần Lạc đi đến thì vội vàng bước lên nghênh đón, nói: “Mau vào đi, mọi người đều đang đợi cậu đấy.”
Tần Lạc gật gật đầu, cũng không hàn huyên thêm câu nào liền dẫn theo Đại Đầu vào bên trong.
Hòa Thượng, Hỏa Dược, Tiểu Lý Phi Đao cùng những cao thủ trong Long Tức đều tụ tập đông đủ trong phòng khách, vẻ mặt ai nấy đều rất nặng nề, sát khí đầy mình, vẻ tức giận hiện rõ trên khuôn mặt từng người.
Đến cả Long Vương cũng được người ta đẩn đến đây, ông ngồi trên xe lăn, vẻ mặt âm trầm, u ám, không nói câu gì. Như thế thôi cũng đủ nhận ra được, người phụ nữ tên Quân Sư này có địa vị như thế nào trong Long Tức rồi. Việc nàng bị thương đã khiến cho không biết bao nhiêu người phải lo lắng.
“Ở bên trong.” Hòa Thượng chỉ vào căn phòng được đóng kín mít, nói.
Tần Lạc đẩn cửa bước vào trong, bỗng nhiên tầm mắt của hắn gặp ngay phải trở ngại, bởi vì chiếc rèm được kéo chặt như bưng, đến một lọn ánh sáng cũng khó mà có thể xuyên qua được.
Một bóng đen đứng ở trước giường, đó chính là Ly, người chuyên môn mặc đồ da màu đen, quần da đen, áo da cũng màu đen.
“Thế nào rồi?” Tần Lạc hỏi.
“Ngủ rồi.” Ly nói.
“Kéo rèm ra.” Tần Lạc nói.
Xoẹt!!
Chiếc rèm được kéo sang một bên, trong nháy mắt ánh sáng đã tràn ngập căn phòng. Lúc này mắt Tần Lạc mới có thể nhìn rõ được mọi thứ.
Mới ít ngày không gặp, mà nhìn Ly hao gầy đi rất nhiều. Khuôn mặt thanh tú, lanh lợi của Ly ngày nào bây giờ trông nàng mỏi mệt, trên trán còn có mấy vết nứt với mức độ nông sâu không đồng nhất nữa, nên khiến cho Tần Lạc đau lòng vô cùng.
Với thân thủ lợi hại như vậy của bọn họ mà vẫn còn bị thương, thì đủ để hiểu bọn họ đã gặp phải đợt tấn công ghê ghớm như thế nào rồi.
“Đã có bác sỹ đến khám chưa? Bác sỹ nói thế nào?” Không cần ai nói gì, Tần Lạc tự động ngồi xuống cạnh giường, giơ tay ra bắt mạch cho Quân Sư. Hắn định tiến hành cùng một lúc tứ chẩn trong trung y là vọng, văn, vấn, thiết.
Không ngờ vừa rồi Quân Sư còn nằm trong trạng thái ngủ say mà giờ lại giơ tay ra, chiêu cầm nã thủ được xuất ra nhanh chóng, tóm chặt lấy cánh tay của Tần Lạc, vừa kéo vừa lôi, khiến cho hắn ngồi không yên, toàn thân hắn hướng thẳng đến ngực của Quân Sư, một tay còn lại của Quân Sư giơ lên cho hắn một chưởng vào mặt.
Bốp!
Tần Lạc làm sao có thể nghĩ tới biến cố như vậy chứ, vì quá cảm thấy bất ngờ nên không kịp phòng ngự, cũng không thể né tránh, mũi của hắn phải ghánh chịu một đòn tấn công nặng nề.
Tiếp đó còn tồi tệ hơn nữa. Chân của Quân Sư đã được đắp kín cẩn thận rồi, vậy mà vẫn giơ cao chân lên được, đá thẳng vào người hắn, sau đó toàn thân hắn bị nhấc bổng lên rồi bay ra xa đập thẳng vào tường.
Đau!
Đau nhức đến ê ẩm!
Tần Lạc đưa tay sờ vào mũi mình, trên tay còn dính một chất dịch màu đỏ tươi.
Chảy máu rồi!
Sau đó thì mắt hắn đỏ lựng lên, hai hàng nước mắt trào ra như suối.
Chín phần đau đớn cộng thêm một phần tủi thân khiến cho hắn không kìm nổi mình, nước mắt rơi xuống ào ào một cách rẻ mạt.
Tần Lạc với kinh nghiệm lâu năm trong nghề y tự nhận thấy rằng, mũi của mình đã bị cú đấm của nàng ta làm cho gãy xương rồi. Cũng không biết là có bị hủy nhan sắc hay không nữa, hắn cũng ngại không dám bảo Ly tìm giúp cho mình một chiếc gương ngay.
Bác sỹ bị chính bệnh nhân của mình đánh, đây quả thực là một chuyện không thể tha thứ.
Nếu mà là người khác thì hắn đã đánh lại cho một trận rồi vuỗi áo ra đi. Nhưng .........bây giờ phải làm thế nào đây?
“Mũi của anh chảy máu rồi kia.” Ly đứng trước mặt Tần Lạc nói, sau đó nàng đưa cho hắn một hộp giấy ăn.
“Tôi biết.” Tần Lạc tức giận nói. “Cô ấy bị làm sao thế? Sao lại đánh người như vậy?”
Phía sau lưng cũng đau nhức nhối, như thể xương cốt sắp gãy đến nơi rồi vậy. May mà mình từng luyện tập trong vài năm, chứ nếu là một bác sỹ với thân thể bình thường mà bị nàng ta giày vò như vậy rồi chắc chỉ có đường đi đời mà thôi.
“Đây là sự tự vệ của một quân nhân.” Ly nói. “Cho dù có ngủ rồi, thì vẫn luôn phòng kẻ địch áp sát vào gần. Sao anh trước lúc ngồi ra đó không nói với tôi một tiếng?”
“.........” Tần Lạc không nói được câu nào.
Hắn chưa từng trải qua, cũng không có cách nào tưởng tưởng được bọn họ rốt cuộc là khi thực thi nhiệm vụ thì ở trong hoàn cảnh tồi tệ ra sao, phải trải qua những nguy hiểm như thế nào, nhưng, từ những biểu hiện trên người bọn họ có thể nhận ra được rằng, bọn họ phải chịu một gánh nặng vô cùng nặng nề.
Có lẽ chỉ khi nào về đến nhà họ mới có thể yên tâm mà ngủ ngon giấc cũng nên.
Một người phụ nữ như vậy thì hắn làm sao có thể tức giận hay oán hận được cơ chứ?
Nghe thấy bên trong có động tĩnh thì những người đứng bên ngoài đều đổ xô vào trong.
Nhìn thấy Tần Lạc máu me đầy mặt ngồi ở một chỗ, thì ai nấy đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Tiểu Lý Thám Hoa hỏi.
“Là Quân Sư đánh đấy.” Ly nói.
Mọi người quay ra nhìn Quân Sư vẫn nằm yên một chỗ ngủ ngon lành thì ai nấy đều rùng mình ớn lạnh.
Đại Đầu bước tới đỡ Tần Lạc dậy, hỏi: “Có cần băng bó một chút không?”
Tần Lạc móc chiếc bình nhỏ đựng kem dưỡng Kim Dũng từ trong lồng ngực ra, bảo Đại Đầu thoa kem lên mũi để cầm máu, sau đó dùng giấy ăn vo thành hai cục nhỏ bằng lỗ mũi rồi nhét vào mũi, để cho máu từ bên trong tạm thời không thể chảy ra ngoài làm ướt quần áo được.
Tần Lạc cẩn thận bước đến bên giường, nhưng lại không dám tiến lại gần Quân Sư, nói: “Cô ấy sẽ không ra tay đánh người một lần nữa chứ?”
Ly bước tới cầm lấy tay Quân Sư, nói: “Đồ nhát gan, được rồi.”
Đồ nhát gan?
Nếu người đứng trước mặt hắn không phải là Ly thì hắn đã chửi thề rồi. Mình bị người ta đánh đến mức này rồi mà còn chưa sợ chạy mất, thế mà vẫn bị gọi là kẻ nhát gan hay sao? Đã thấy một bác sỹ nào đại nhân đại nghĩa có tình yêu nước mãnh liệt và một sự đồng cảm cao cả như thế này chưa?
Tần Lạc run rẩy nắm lấy cổ tay Quân Sư, vừa cẩn thận bắt mạch lại vừa phải phòng ngừa nàng tấn công mình lần nữa. Có điều, có Ly ngồi bên cạnh làm cho hắn yên tâm hơn rất nhiều.
Ly chắc không đến nỗi cứ đứng trơ mắt ra nhìn mình bị đánh một lần nữa chứ?..........Dĩ nhiên là có thể nàng sẽ nhắm mắt lại.
“Khí huyết bất hòa, âm dương không đều.” Tần Lạc lên tiếng nói. “Vết thương ở đâu vậy?”
“Ở sau lưng.” Ly đáp lại.
“Để tôi xem xem.” Tần Lạc nói.
Ly lướt mắt nhìn những người đứng ở cửa một cái rồi nói: “Đối với tôi mà nói thì mọi người đứng đó cũng không sao, nhưng đối với cô ấy mà nói thì có sao đấy.”
Mấy người nhìn nhau một cái rồi hoảng sợ bước ra. Bọn họ không thể chịu được sự nổi giận của Quân Sư.
Lúc này Ly mới kéo chăn xuống, lật người Quân Sư lên, sau đó cởi chiếc áo bệnh nhân trên người Quân Sư ra.
Thế là một đường cong không hề mỹ quan chút nào hiện ra trước mắt Tần Lạc.
Ở phần eo bên trái lưng nàng có một vết thương được bao bọc cẩn thận bằng băng gạc. Vết thương bị che kín, Tần Lạc không thể nhìn rõ xem nàng rốt cuộc là bị làm sao, nhưng xung quanh vết thương lại có triệu chứng sưng đỏ, thối rữa.
“Bác sỹ nói là trúng độc, nhưng đã tiêm bao nhiêu mũi trừ độc, giải độc rồi mà chẳng có tác dụng gì. Đến cả viện nghiên cứu vừa nghiên cứu ra loại thuốc giải độc có tên là Hoàn Mỹ cũng dùng lên người cô ấy rồi nhưng vẫn không loại trừ được chất độc đi.” Ly sốt ruột nói.
Hoàn Mỹ là thành quả nghiên cứu của viện nghiên cứu, được mệnh danh là có thể trừ cả trăm loại độc. Loại thuốc này chỉ được cung cấp cho quân đội và một số đơn vị tác chiến đặc biệt mà thôi, giá cả không rẻ chút nào, nhưng dùng lên người Quân Sư thì vẫn vô tác dụng. Thảo nào Ly lại lo lắng, cuống cuồng như vậy.
Tần Lạc dùng tay ấn vào nơi sưng đỏ rữa nát xung quanh vết thương một cái, thì thấy có một chất dịch màu xanh chảy ra bên ngoài.
Mặt hắn bỗng tái nhợt đi, nói với Ly: “Cắt băng gạc ra.”
.
Tần Lạc biết tính chất công việc của Ly là rất đặc biệt, những vết trầy xước ngoài da thông thường nàng thường ngại không nói ra, tự mình khử độc rồi bôi thuốc là xong. Nàng là một người phụ nữ, nhưng lại không phải là một người phụ nữ thông thường, nàng có thể chịu đựng được những đau khổ, thương tổn mà những cô gái thành thị hiện đại và những người phụ nữ làm việc văn phòng khó mà có thể tưởng tượng được.
Nàng vội vã bảo Tần Lạc đến viện điều dưỡng, lại còn bảo hắn đem theo kem dưỡng Kim Dũng đến nữa, chứng tỏ là nàng bị thương vô cùng nghiêm trọng..........Nếu không nghiêm trọng, thì nàng không bao giờ chủ động gọi điện thoại cho mình thế này.
Tần Lạc hiểu Ly, rất hiểu là đằng khác.
“Sao không nói gì thế? Rốt cuộc là bị thương ở đâu vậy?” Tần Lạc không đợi Ly đáp lại, hắn lại hỏi thêm.
“Không phải là tôi, mà là Quân Sư.” Giọng Ly có phần trầm lắng, nhưng ngay sau đó giọng nói lại the thé lên: “Mau đến đây ngay, không được làm lỡ thời giờ.”
“Được. Tôi sẽ đến ngay đây.” Tần Lạc nói. Thấy Ly nói không phải nàng bị thương thì Tần Lạc mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng Quân Sư cũng có ơn với hắn, vì vậy mà hắn cũng không bỏ lỡ thời giờ, vội vàng đến viện dưỡng lão với thời gian nhanh nhất có thể.
Tần Lạc nói lời từ biệt Tôn Thiếu Phương và Lôi Diệu Dương, nói là có có bạn bị thương, cần phải đến đó xem sao. Tôn Thiếu Phương chủ động hỏi Tần Lạc xem có cần hắn đi cùng giúp đỡ không, vì nói gì thì nói hắn cũng là bác sỹ quân đội.
Tần Lạc nghĩ một lát rồi cuối cùng vẫn từ chối ý tốt của hắn. Long Tức và 160 là hai nơi khác hẳn nhau, hơn nữa Long Tức còn có vô số bí mật không thể để cho người ngoài biết được, nên tốt hơn cả vẫn nên thận trọng hơn một chút thì hơn. Hiện tại Tần Lạc và Tôn Thiếu Phương cũng chỉ là những người bạn thông thường, chứ vẫn chưa phải là những người bạn tâm phúc.
Tần Lạc chạy xuống dưới lầu, nói với Đại Đầu là đến viện điều dưỡng. Nghĩ đến quan hệ giữa Đại Đầu và Long Tức, hắn liền nói thêm một câu: “Quân Sư bị thương rồi.”
Đôi mắt lúc nào cũng tĩnh lặng của Đại Đầu bỗng nhiên sắc lẹm hẳn lên, cậu ta không nói không rằng mà chỉ nhấn mạnh chân ga, chiếc Chervolet cũ kỹ bỗng dưng giống như một con bò tót to lớn tức giận rú gào, bay thẳng về phía trước.
“Quân Sư? Cái tên này có phần quen thuộc.” Jesus ngẫm nghĩ nói.
“Cô ấy mới là thần.” Đại Đầu lạnh lùng nói.
Tần Lạc thở dài một hơi, hy vọng Quân Sư không sao, nếu không thì sẽ có rất nhiều người phát điên lên mất.
Từ khu ngoại ô phía tây đi sang khu ngoại ô phía đông, chẳng khác nào đi nửa vòng Yến Kinh cả, nhưng Đại Đầu đi với tốc độ thần tốc, thậm chí còn không dùng đến ba mươi phút.
Xe xông thẳng vào bên trong viện điều dưỡng, sau đó dừng lại ở sân, Đại Đầu nhìn Jesus một cái rồi nói: “Anh đứng đợi ở đây.”
Jesus là một sát thủ, hơn nữa còn là một sát thủ ngoại quốc. Bất luận là hắn ta tiếp cận Tần Lạc với mục đích gì, nhưng cũng không có lý do gì để cho hắn tiếp cận gần Long Tức.
Cho dù hắn ta có đứng ở ngoài vườn của Long Tức, thì vẫn sẽ có người theo dõi từng bước đi, cử chỉ, hành động của hắn.
“Ồ, cách đối đãi thật là hiếu khách.” Jesus nhún vai nói. Hắn có thể hiểu được mình sẽ được người ta đối xử thế này.
Đại Đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng hắn cũng coi như là không nhìn thấy gì.
Tần Lạc và Đại Đầu chạy đến khu lầu phía sau Long Tức, không ít người vây kín xung quanh. Kiều Mộc đem theo vài người đứng ở bên ngoài cửa, thấy Tần Lạc đi đến thì vội vàng bước lên nghênh đón, nói: “Mau vào đi, mọi người đều đang đợi cậu đấy.”
Tần Lạc gật gật đầu, cũng không hàn huyên thêm câu nào liền dẫn theo Đại Đầu vào bên trong.
Hòa Thượng, Hỏa Dược, Tiểu Lý Phi Đao cùng những cao thủ trong Long Tức đều tụ tập đông đủ trong phòng khách, vẻ mặt ai nấy đều rất nặng nề, sát khí đầy mình, vẻ tức giận hiện rõ trên khuôn mặt từng người.
Đến cả Long Vương cũng được người ta đẩn đến đây, ông ngồi trên xe lăn, vẻ mặt âm trầm, u ám, không nói câu gì. Như thế thôi cũng đủ nhận ra được, người phụ nữ tên Quân Sư này có địa vị như thế nào trong Long Tức rồi. Việc nàng bị thương đã khiến cho không biết bao nhiêu người phải lo lắng.
“Ở bên trong.” Hòa Thượng chỉ vào căn phòng được đóng kín mít, nói.
Tần Lạc đẩn cửa bước vào trong, bỗng nhiên tầm mắt của hắn gặp ngay phải trở ngại, bởi vì chiếc rèm được kéo chặt như bưng, đến một lọn ánh sáng cũng khó mà có thể xuyên qua được.
Một bóng đen đứng ở trước giường, đó chính là Ly, người chuyên môn mặc đồ da màu đen, quần da đen, áo da cũng màu đen.
“Thế nào rồi?” Tần Lạc hỏi.
“Ngủ rồi.” Ly nói.
“Kéo rèm ra.” Tần Lạc nói.
Xoẹt!!
Chiếc rèm được kéo sang một bên, trong nháy mắt ánh sáng đã tràn ngập căn phòng. Lúc này mắt Tần Lạc mới có thể nhìn rõ được mọi thứ.
Mới ít ngày không gặp, mà nhìn Ly hao gầy đi rất nhiều. Khuôn mặt thanh tú, lanh lợi của Ly ngày nào bây giờ trông nàng mỏi mệt, trên trán còn có mấy vết nứt với mức độ nông sâu không đồng nhất nữa, nên khiến cho Tần Lạc đau lòng vô cùng.
Với thân thủ lợi hại như vậy của bọn họ mà vẫn còn bị thương, thì đủ để hiểu bọn họ đã gặp phải đợt tấn công ghê ghớm như thế nào rồi.
“Đã có bác sỹ đến khám chưa? Bác sỹ nói thế nào?” Không cần ai nói gì, Tần Lạc tự động ngồi xuống cạnh giường, giơ tay ra bắt mạch cho Quân Sư. Hắn định tiến hành cùng một lúc tứ chẩn trong trung y là vọng, văn, vấn, thiết.
Không ngờ vừa rồi Quân Sư còn nằm trong trạng thái ngủ say mà giờ lại giơ tay ra, chiêu cầm nã thủ được xuất ra nhanh chóng, tóm chặt lấy cánh tay của Tần Lạc, vừa kéo vừa lôi, khiến cho hắn ngồi không yên, toàn thân hắn hướng thẳng đến ngực của Quân Sư, một tay còn lại của Quân Sư giơ lên cho hắn một chưởng vào mặt.
Bốp!
Tần Lạc làm sao có thể nghĩ tới biến cố như vậy chứ, vì quá cảm thấy bất ngờ nên không kịp phòng ngự, cũng không thể né tránh, mũi của hắn phải ghánh chịu một đòn tấn công nặng nề.
Tiếp đó còn tồi tệ hơn nữa. Chân của Quân Sư đã được đắp kín cẩn thận rồi, vậy mà vẫn giơ cao chân lên được, đá thẳng vào người hắn, sau đó toàn thân hắn bị nhấc bổng lên rồi bay ra xa đập thẳng vào tường.
Đau!
Đau nhức đến ê ẩm!
Tần Lạc đưa tay sờ vào mũi mình, trên tay còn dính một chất dịch màu đỏ tươi.
Chảy máu rồi!
Sau đó thì mắt hắn đỏ lựng lên, hai hàng nước mắt trào ra như suối.
Chín phần đau đớn cộng thêm một phần tủi thân khiến cho hắn không kìm nổi mình, nước mắt rơi xuống ào ào một cách rẻ mạt.
Tần Lạc với kinh nghiệm lâu năm trong nghề y tự nhận thấy rằng, mũi của mình đã bị cú đấm của nàng ta làm cho gãy xương rồi. Cũng không biết là có bị hủy nhan sắc hay không nữa, hắn cũng ngại không dám bảo Ly tìm giúp cho mình một chiếc gương ngay.
Bác sỹ bị chính bệnh nhân của mình đánh, đây quả thực là một chuyện không thể tha thứ.
Nếu mà là người khác thì hắn đã đánh lại cho một trận rồi vuỗi áo ra đi. Nhưng .........bây giờ phải làm thế nào đây?
“Mũi của anh chảy máu rồi kia.” Ly đứng trước mặt Tần Lạc nói, sau đó nàng đưa cho hắn một hộp giấy ăn.
“Tôi biết.” Tần Lạc tức giận nói. “Cô ấy bị làm sao thế? Sao lại đánh người như vậy?”
Phía sau lưng cũng đau nhức nhối, như thể xương cốt sắp gãy đến nơi rồi vậy. May mà mình từng luyện tập trong vài năm, chứ nếu là một bác sỹ với thân thể bình thường mà bị nàng ta giày vò như vậy rồi chắc chỉ có đường đi đời mà thôi.
“Đây là sự tự vệ của một quân nhân.” Ly nói. “Cho dù có ngủ rồi, thì vẫn luôn phòng kẻ địch áp sát vào gần. Sao anh trước lúc ngồi ra đó không nói với tôi một tiếng?”
“.........” Tần Lạc không nói được câu nào.
Hắn chưa từng trải qua, cũng không có cách nào tưởng tưởng được bọn họ rốt cuộc là khi thực thi nhiệm vụ thì ở trong hoàn cảnh tồi tệ ra sao, phải trải qua những nguy hiểm như thế nào, nhưng, từ những biểu hiện trên người bọn họ có thể nhận ra được rằng, bọn họ phải chịu một gánh nặng vô cùng nặng nề.
Có lẽ chỉ khi nào về đến nhà họ mới có thể yên tâm mà ngủ ngon giấc cũng nên.
Một người phụ nữ như vậy thì hắn làm sao có thể tức giận hay oán hận được cơ chứ?
Nghe thấy bên trong có động tĩnh thì những người đứng bên ngoài đều đổ xô vào trong.
Nhìn thấy Tần Lạc máu me đầy mặt ngồi ở một chỗ, thì ai nấy đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Tiểu Lý Thám Hoa hỏi.
“Là Quân Sư đánh đấy.” Ly nói.
Mọi người quay ra nhìn Quân Sư vẫn nằm yên một chỗ ngủ ngon lành thì ai nấy đều rùng mình ớn lạnh.
Đại Đầu bước tới đỡ Tần Lạc dậy, hỏi: “Có cần băng bó một chút không?”
Tần Lạc móc chiếc bình nhỏ đựng kem dưỡng Kim Dũng từ trong lồng ngực ra, bảo Đại Đầu thoa kem lên mũi để cầm máu, sau đó dùng giấy ăn vo thành hai cục nhỏ bằng lỗ mũi rồi nhét vào mũi, để cho máu từ bên trong tạm thời không thể chảy ra ngoài làm ướt quần áo được.
Tần Lạc cẩn thận bước đến bên giường, nhưng lại không dám tiến lại gần Quân Sư, nói: “Cô ấy sẽ không ra tay đánh người một lần nữa chứ?”
Ly bước tới cầm lấy tay Quân Sư, nói: “Đồ nhát gan, được rồi.”
Đồ nhát gan?
Nếu người đứng trước mặt hắn không phải là Ly thì hắn đã chửi thề rồi. Mình bị người ta đánh đến mức này rồi mà còn chưa sợ chạy mất, thế mà vẫn bị gọi là kẻ nhát gan hay sao? Đã thấy một bác sỹ nào đại nhân đại nghĩa có tình yêu nước mãnh liệt và một sự đồng cảm cao cả như thế này chưa?
Tần Lạc run rẩy nắm lấy cổ tay Quân Sư, vừa cẩn thận bắt mạch lại vừa phải phòng ngừa nàng tấn công mình lần nữa. Có điều, có Ly ngồi bên cạnh làm cho hắn yên tâm hơn rất nhiều.
Ly chắc không đến nỗi cứ đứng trơ mắt ra nhìn mình bị đánh một lần nữa chứ?..........Dĩ nhiên là có thể nàng sẽ nhắm mắt lại.
“Khí huyết bất hòa, âm dương không đều.” Tần Lạc lên tiếng nói. “Vết thương ở đâu vậy?”
“Ở sau lưng.” Ly đáp lại.
“Để tôi xem xem.” Tần Lạc nói.
Ly lướt mắt nhìn những người đứng ở cửa một cái rồi nói: “Đối với tôi mà nói thì mọi người đứng đó cũng không sao, nhưng đối với cô ấy mà nói thì có sao đấy.”
Mấy người nhìn nhau một cái rồi hoảng sợ bước ra. Bọn họ không thể chịu được sự nổi giận của Quân Sư.
Lúc này Ly mới kéo chăn xuống, lật người Quân Sư lên, sau đó cởi chiếc áo bệnh nhân trên người Quân Sư ra.
Thế là một đường cong không hề mỹ quan chút nào hiện ra trước mắt Tần Lạc.
Ở phần eo bên trái lưng nàng có một vết thương được bao bọc cẩn thận bằng băng gạc. Vết thương bị che kín, Tần Lạc không thể nhìn rõ xem nàng rốt cuộc là bị làm sao, nhưng xung quanh vết thương lại có triệu chứng sưng đỏ, thối rữa.
“Bác sỹ nói là trúng độc, nhưng đã tiêm bao nhiêu mũi trừ độc, giải độc rồi mà chẳng có tác dụng gì. Đến cả viện nghiên cứu vừa nghiên cứu ra loại thuốc giải độc có tên là Hoàn Mỹ cũng dùng lên người cô ấy rồi nhưng vẫn không loại trừ được chất độc đi.” Ly sốt ruột nói.
Hoàn Mỹ là thành quả nghiên cứu của viện nghiên cứu, được mệnh danh là có thể trừ cả trăm loại độc. Loại thuốc này chỉ được cung cấp cho quân đội và một số đơn vị tác chiến đặc biệt mà thôi, giá cả không rẻ chút nào, nhưng dùng lên người Quân Sư thì vẫn vô tác dụng. Thảo nào Ly lại lo lắng, cuống cuồng như vậy.
Tần Lạc dùng tay ấn vào nơi sưng đỏ rữa nát xung quanh vết thương một cái, thì thấy có một chất dịch màu xanh chảy ra bên ngoài.
Mặt hắn bỗng tái nhợt đi, nói với Ly: “Cắt băng gạc ra.”
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.