Chương 921: Chết không nhắm mắt
Liễu Hạ Huy
28/03/2013
Kinh hoàng, phẫn nộ, tức giận đến ói máu.
Tất cả nhũng tỉnh từ có tính chất phản diện đều có thể dùng để miêu tả tâm tình của Bạch Tàn Phổ lúc này, vì hắn ta thực sự đang vô cùng phẫn uất.
Sau lưng mỗi một người đàn ông thành công thì đều có một người phụ nữ thành công, còn đàng sau những đại thiếu gia con nhà giàu thì luôn có một tên nô tài trung thành.
Lý Vệ là người giúp việc cho Bạch gia, lớn hơn Bạch Tàn Phổ mấy tuổi. Không biết vì lý do gì mà anh ta không được Bạch Phá Cục đối đãi tử tế. Có một lần trong khi anh ta đang lau chùi chiếc Hummer của Bạch Phá Cục, thì không cẩn thận làm đổ chậu nước lên trên chiếc ghế của Bạch Phá Cục đang ngồi.
Bạch Phá Cục tức điên lên, cho ngay anh ta hai bạt tai vào mặt. Nhưng Bạch Tàn Phổ lại có ấn tượng khá tốt về anh ta, thấy anh ta rất nhanh nhẹn và biết làm việc.
Đợi đến khi anh ta dọn ra khỏi Bạch gia, thì sau một hồi lựa chọn kỹ lưỡng, cuối cùng Bạch Tàn Phổ vẫn quyết định chọn Lý Vệ làm quản gia cho nhà mình.
Những năm trở lại đây, tất cả mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do Lý Vệ xử lý giúp hắn, dần dà, hắn ta cũng rất tín nhiệm anh ta, có những việc vốn không nên để lộ ra ngoài thì đều giao cho anh ta xử lý hết.
Thậm chí, mấy lần kế hoạch ám sát Bạch Phá Cục cũng do Lý Vệ đi lo liệu bàn bạc hết.
Giờ thì hắn mới hiểu, thảo nào lần ám sát nào cũng bị thất bại, Bạch Tàn Phổ vốn vẫn cho rằng Bạch Phá Cục may mắn hơn người, hoặc vệ sĩ bên cạnh anh ta vô cùng lợi hại, bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là do tên Lý Vệ này đã nghĩ cách để báo trước cho Bạch Phá Cục biết rồi.
Nghĩ đến đây thì Bạch Tàn Phổ tức đến nghiến răng ken két.
Giả sử Bạch Phá Cục chết ở trong rừng sâu núi thẳm, thì liệu giờ đây hắn còn bị đè không đứng nổi dậy như bây giờ không?
“Lý Vệ.” Bạch Tàn Phổ nghiến răng nghiến lợi hét lên. “Mày muốn làm gì?”
“Làm gì thì phải nghe theo lời của đại thiếu gia.” Lý Vệ thẳng lưng nói với giọng kiên định.
“Được, được, được lắm. Con chó mà tao nuôi dưỡng bao lâu nay vậy mà đi vẫy đuôi với người khác.” Bạch Tàn Phổ cười lớn nói: “Đúng là không hổ danh là đại ca tốt của tôi. Mười mấy năm về trước đã bắt đầu gài tai mắt bên cạnh tôi rồi.”
“Đây không phải là gài tai mắt, mà là câu cá. Lưỡi câu là thứ đã chết, cá thì còn sống, tự mày cắn mồi thì liên quan gì đến tao?” Bạch Phá Cục bình thản nói. Không nhanh cũng không chậm, giống như là đang kể một câu chuyện vậy.
Nếu không cần thiết thì anh ta cũng không hy vọng sẽ đến nông nỗi như thế này.
Đáng tiếc là hiện thực bao giờ cũng tàn nhẫn hơn những gì người ta vẫn nghĩ.
“Nếu Lý Vệ đã là người của anh, thì chắc anh cũng biết hết mọi chuyện rồi phải không?” Bạch Tàn Phổ cười khẩy nói. “Tôi đưa tiền thưởng cho thợ săn giết chết anh, tôi mua chuộc những người bên cạnh anh để hãm hại anh, tôi cưỡng hiếp cô bạn gái đầu tiên của anh hơn nữa còn để cô ta làm thú cưng ở Đồng Tước Thái nữa, mỗi lần tâm tình tôi không được tốt là lại đến đó nhìn cô ta một cái, ngay lập tức tôi cảm thấy trong người thoải mái hơn rất nhiều. Khi đó cũng chính người phụ nữ này đã bỏ rơi anh, thì ra trên thế giới này vẫn có người bỏ rơi anh. Chỉ với điều này thôi thì tôi sẽ đối đãi với cô ta thật tốt.”
“Tao biết.” Bạch Phá Cục nói với vẻ điềm tĩnh, tựa như những việc mà Bạch Tàn Phổ đang nói chẳng liên quan gì đến mình vậy. “Tao còn biết mày có ý đồ dùng thuốc để khống chế ông nội, hạ độc hại Văn Nhân Mục Nguyệt, còn có qua lại với Tần Tung Hoành, vụ hỏa hoạn ở trường đua ngựa Hoa Điền chắc cũng có liên quan đến mày phải không? Tao không có cách gì để xác định xem người phóng hỏa là mày hay là người hợp tác làm ăn thần bí của mày nữa.”
“Nếu cái gì anh cũng biết rồi, thì sao anh vẫn nhẫn nhịn được thế? Chỉ với việc tôi thuê người giết anh thôi, thì với tính cách của anh, đáng lẽ đã phải báo thù tôi rồi mới phải chứ.” Bạch Tàn Phổ không thể nào lý giải nổi nói.
“Lúc đó cha mày vẫn là gia chủ của Bạch gia, ông nội cho rằng tính tình của tao nóng vội, vì thế cho dù mày có chết rồi thì tao cũng chưa chắc đã được ngồi lên cái vị trí đó. Hơn nữa, cha của mày sẽ hận tao.”
“Chỉ là vì nguyên nhân này thôi sao?”
“Còn nữa, tao vẫn luôn do dự xem có nên giết mày hay không.” Bạch Phá Cục giận dữ nói. “Mặc dù mày chưa từng nhận một người anh là tao bao giờ, nhưng tao vẫn coi mày là anh em, tao tranh quyền đoạt thế với mày, nhưng tao chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giành được chiến thắng với kết cục một mất một còn cả.”
Bạch Tàn Phổ cười phá lên, như thể vừa nghe thấy một câu chuyện tếu buồn cười nhất trên thế giới này, sau đó hắn chỉ vào Bạch Phá Cục nói: “Thật là nực cười, trên thế gian này vẫn còn có việc mà cuồng nhân Bạch Phá Cục chưa làm à? Bạch Phá Cục, anh làm những việc đốn mạt chẳng ít gì hơn tôi đâu.”
“Tin hay không là tùy mày.” Bạch Phá Cục nói. “Đi theo tao đi. Nói rõ sự tình ra, sau đó tao sẽ nói đỡ giúp cho mày.”
“Anh coi tôi là thằng ngu à? Thằng họ Tần nếu biết tôi hại nó bao nhiêu lần như thế, chẳng lẽ nó còn để cho tôi sống mà quay về?”
“Mày còn sự lựa chọn nào khác à?” Bạch Phá Cục hỏi lại.
“Cho dù anh có thằng chó nô tài này giúp anh thì đã sao chứ?” Bạch Tàn Phổ căn bản là chẳng thêm chú ý gì đến con dao của Lý Vệ đang kề sát cổ mình, vẫn ương nghạnh nói: “Tôi chết rồi thì anh cũng không sống nổi đâu.”
“Đúng là chết đến nơi rồi mà còn không biết hối cải.” Bạch Phá Cục kéo chốt an toàn, nhắm thẳng họng súng vào ngực Bạch Tàn Phổ và bóp cò.
Bùm! Bùm! Bùm!
Ba phát đạn liên tiếp được bắn ra một cách dứt khoát, phát nào phát nấy đều hiểm cả.
Bạch Tàn Phổ trợn tròn mắt nhìn với vẻ mặt khó tin, chết không nhắm mắt.
“Anh … anh …” Người bận đồ đen cầm súng chỉ vào Bạch Phá Cục kia đang do dự không biết có nên nổ súng với Bạch Phá Cục hay không thì …
Bùm!
Người đứng bên cạnh anh ta đã nổ súng trước, có điều, mục tiêu của gã không phải là Bạch Phá Cục mà là người đồng hành đứng sát bên mình.
Anh ta còn chưa kịp hiểu rõ rốt cuộc cái gì đang diễn ra ở đây, thì toàn thân cũng ngã khuỵu vào vũng máu lênh láng trên sàn nhà.
Bạch Phá Cục bước tới trước mặt Bạch Tàn Phổ, nhìn vào lòng ngực đã bị nhuốn đỏ màu máu và vẻ mặt kinh ngạc của hắn ta, khẽ nói: “Từ nhỏ mày đã thông minh hơn tao, nhưng cái trí thông minh của mày lại biểu hiện rõ rệt một cách thái quá, vì vậy mà ai nấy đều sợ mày, không thể không phòng mày.”
“Đại thiếu gia…” Lý Vệ thu con dao trong tay mình lại, nói với bộ dạng thấp thỏm lo âu.
“Cậu làm tốt lắm.” Bạch Phá Cục nhìn anh ta nói.
“Cảm ơn đại thiếu gia.” Lý Vệ trong lòng vui sướng, điều đó cũng được thể hiện rõ trên khuôn mặt.
“Có điều lần sau không được như thế này nữa.” Bạch Phá Cục dặn dò một câu rồi quay người đi ra ngoài.
“Lần sau không được như thế này nữa? Lần sau không được như thế này nữa?” Lý Vệ lẩm bẩm nói. “Cái gì mà lần sau không được như thế này nữa?”
Anh ta nhìn Bạch Tàn Phổ đang nằm trên ghế salon một cái, rồi đột nhiên như bừng tỉnh lại, mồ hôi lạnh toát ra đầy trán.
“Lần sau không được như thế này nữa có nghĩa là … không có cơ hội để phản bội thêm lần nữa.”
………………….
Nhìn ba cổ thi thể nằm trên mặt đất, Tần Lạc chỉ biết cười khổ nói: “Không còn ai sống sót ư?”
“Không.” Hồng Phu buồn bực nói.
Raymond là do bị kiến kim tuyến cắn chết, không thể cứu chữa nổi nữa. Ciro thì dành riêng cho mình một viên đạn cuối cùng, mặc dù nàng đã cố gắng để ngăn cản lại, nhưng cũng không kịp lại với hắn ta. Hắn ta nổ súng với người khác thì không được, nhưng với bản thân mình thì lại rất chuẩn xác.
Còn người phụ nữ mà giao đấu với nàng kia thì, vốn dĩ nàng nghĩ rằng làm cho cô ta mất đi khả năng đi lại là đủ rồi, sau đó nàng đợi cho cuộc chiến kết thúc hẳn rồi nàng sẽ đi bắt tù binh là xong. Hơn nữa, trong trường hợp đó nàng cũng không thể phân thân ra được.
Nhưng đợi đến khi Ciro tự sát rồi thì nàng mới phát hiện người phụ nữ kia đã cắn thuốc độc tự sát được một hồi lâu rồi.
Thế là chẳng bắt được tên sống sót nào trong trận phục kích này cả.
“Sao lại đều chết hết cả thế?” Tần Lạc có phần tiếc nuối nói. Hắn còn đặt hy vọng vào một người còn sống sót nào đó, như thế thì cũng sẽ tìm được chút xíu tin tức hữu dụng từ bọn chúng.
Nhưng những người này chết rồi thì coi như sợi dây nối đó cũng đứt đoạn hết cả, vì thế mà công lao của Hồng Phu cũng bị giảm đi đáng kể.
Đúng vậy, Hồng Phu nhận lời ủy thác của Tần Lạc đến để giám sát Bạch Tàn Phổ. Ngày trước hắn cũng giao việc này cho Bạch Phá Cục, chỉ có điều là vụ hỏa hoạn ở trường đua ngựa Hoa Điền đã hủy hoại hết cả lòng tin của hắn đối với nhiều người khác, trong đó bao gồm cả Bạch Phá Cục.
Thế nên hắn chuẩn bị tìm một người đáng tin hơn để trông cậy.
Đại Đầu bị thương phải nhập viện, Jesus thì làm vệ sĩ tùy thân của mình, vì vậy, người thích hợp nhất chính là Hồng Phu. Mặc dù hắn cũng có thể tìm người của Long Tức đến giúp đỡ, nhưng nói cho cùng thì Long Tức vẫn thuộc bộ máy nhà nước, bọn họ cũng có nhiệm vụ phải làm.
Hơn nữa lần này người mà hắn định đối phó là Bạch Tàn Phổ, có bối cảnh không tầm thường chút nào, những việc như thế này thì tìm người có quan hệ tư nhân với mình đi làm là thích hợp nhất, nếu không, nhỡ bị lộ ra ngoài sẽ ít nhiều ảnh hưởng tới Long Vương.
Long Vương bị bệnh nằm liệt trên giường nhiều năm, lúc nào cũng có người muốn hất ông ra khỏi vị trí hiện tại. Ngày trước không thành công là vì những người đó không muốn tuyệt tình quá, bọn họ cho rằng dù sao thì Long Vương cũng chẳng sống thêm được vài năm nữa, đợi đến khi ông chết rồi hoặc tình trạng sức khỏe tồi tệ tới mức không còn nhận thức được thì đoạt quyền vẫn chưa muộn.
Nhưng chẳng ai ngờ được là bệnh tình của Long Vương lại được một tên nhãi ranh trị khỏi, hơn nữa bây giờ còn có thể xuống đất đi lại được rồi. Mặc dù đi đứng còn chưa được thoải mái cho lắm, nhưng tình hình ngày càng đi theo chiều hướng tốt lên.
Điều đó đã kích thích lòng tham của một số người, thúc giục bọn họ nhanh chân cướp quyền đoạt thế.
Trong thời khắc then chốt như thế này, Tần Lạc không muốn gây thêm phiền phức gì cho Long Vương cả.
“Bản thân bọn chúng muốn chết thì tôi có cách gì chứ?” Hồng Phu tức giận đáp lại. Đôi mắt tròn trĩnh nhìn chằm chằm vào Tần Lạc nói: “Không phải anh định giở trò đấy chứ?”
“Cô cho rằng tôi là loại người sẽ giở trò hay sao?” Tần Lạc cũng giận dữ quát lại.
“Đúng thế.” Hồng Phu gật đầu khẳng định.
“Được rồi. Nếu đã bị cô nhìn ra rồi, thì chúng ta tính toán với nhau cho hẳn hoi nhé.” Tần Lạc nói. “Người mà tôi muốn cô theo dõi là Bạch Tàn Phổ, thế cô bắt mấy người này để làm gì? Bọn họ là ai tôi còn không biết nữa là… Còn nữa, hiện giờ bọn họ còn chết hết rồi nữa, Tôi chẳng lấy được chút tin tức gì trên người bọn họ cả, nó cũng đồng nghĩa với việc những người này chẳng có bất kỳ tác dụng gì với tôi. Có điều, cô cũng vất vả một phen rồi, vì vậy mà tôi cũng không thể không báo đáp gì. Điều kiện ban đầu tôi đồng ý với cô vẫn được tính, nhưng phải giảm đi một nửa, như thế thì tôi mới không bị thiệt thòi, còn cô cũng không lợi dụng được gì từ tôi.”
“Tần Lạc, anh là một tên khốn nạn…” Hồng Phu gào lên.
Tất cả nhũng tỉnh từ có tính chất phản diện đều có thể dùng để miêu tả tâm tình của Bạch Tàn Phổ lúc này, vì hắn ta thực sự đang vô cùng phẫn uất.
Sau lưng mỗi một người đàn ông thành công thì đều có một người phụ nữ thành công, còn đàng sau những đại thiếu gia con nhà giàu thì luôn có một tên nô tài trung thành.
Lý Vệ là người giúp việc cho Bạch gia, lớn hơn Bạch Tàn Phổ mấy tuổi. Không biết vì lý do gì mà anh ta không được Bạch Phá Cục đối đãi tử tế. Có một lần trong khi anh ta đang lau chùi chiếc Hummer của Bạch Phá Cục, thì không cẩn thận làm đổ chậu nước lên trên chiếc ghế của Bạch Phá Cục đang ngồi.
Bạch Phá Cục tức điên lên, cho ngay anh ta hai bạt tai vào mặt. Nhưng Bạch Tàn Phổ lại có ấn tượng khá tốt về anh ta, thấy anh ta rất nhanh nhẹn và biết làm việc.
Đợi đến khi anh ta dọn ra khỏi Bạch gia, thì sau một hồi lựa chọn kỹ lưỡng, cuối cùng Bạch Tàn Phổ vẫn quyết định chọn Lý Vệ làm quản gia cho nhà mình.
Những năm trở lại đây, tất cả mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do Lý Vệ xử lý giúp hắn, dần dà, hắn ta cũng rất tín nhiệm anh ta, có những việc vốn không nên để lộ ra ngoài thì đều giao cho anh ta xử lý hết.
Thậm chí, mấy lần kế hoạch ám sát Bạch Phá Cục cũng do Lý Vệ đi lo liệu bàn bạc hết.
Giờ thì hắn mới hiểu, thảo nào lần ám sát nào cũng bị thất bại, Bạch Tàn Phổ vốn vẫn cho rằng Bạch Phá Cục may mắn hơn người, hoặc vệ sĩ bên cạnh anh ta vô cùng lợi hại, bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là do tên Lý Vệ này đã nghĩ cách để báo trước cho Bạch Phá Cục biết rồi.
Nghĩ đến đây thì Bạch Tàn Phổ tức đến nghiến răng ken két.
Giả sử Bạch Phá Cục chết ở trong rừng sâu núi thẳm, thì liệu giờ đây hắn còn bị đè không đứng nổi dậy như bây giờ không?
“Lý Vệ.” Bạch Tàn Phổ nghiến răng nghiến lợi hét lên. “Mày muốn làm gì?”
“Làm gì thì phải nghe theo lời của đại thiếu gia.” Lý Vệ thẳng lưng nói với giọng kiên định.
“Được, được, được lắm. Con chó mà tao nuôi dưỡng bao lâu nay vậy mà đi vẫy đuôi với người khác.” Bạch Tàn Phổ cười lớn nói: “Đúng là không hổ danh là đại ca tốt của tôi. Mười mấy năm về trước đã bắt đầu gài tai mắt bên cạnh tôi rồi.”
“Đây không phải là gài tai mắt, mà là câu cá. Lưỡi câu là thứ đã chết, cá thì còn sống, tự mày cắn mồi thì liên quan gì đến tao?” Bạch Phá Cục bình thản nói. Không nhanh cũng không chậm, giống như là đang kể một câu chuyện vậy.
Nếu không cần thiết thì anh ta cũng không hy vọng sẽ đến nông nỗi như thế này.
Đáng tiếc là hiện thực bao giờ cũng tàn nhẫn hơn những gì người ta vẫn nghĩ.
“Nếu Lý Vệ đã là người của anh, thì chắc anh cũng biết hết mọi chuyện rồi phải không?” Bạch Tàn Phổ cười khẩy nói. “Tôi đưa tiền thưởng cho thợ săn giết chết anh, tôi mua chuộc những người bên cạnh anh để hãm hại anh, tôi cưỡng hiếp cô bạn gái đầu tiên của anh hơn nữa còn để cô ta làm thú cưng ở Đồng Tước Thái nữa, mỗi lần tâm tình tôi không được tốt là lại đến đó nhìn cô ta một cái, ngay lập tức tôi cảm thấy trong người thoải mái hơn rất nhiều. Khi đó cũng chính người phụ nữ này đã bỏ rơi anh, thì ra trên thế giới này vẫn có người bỏ rơi anh. Chỉ với điều này thôi thì tôi sẽ đối đãi với cô ta thật tốt.”
“Tao biết.” Bạch Phá Cục nói với vẻ điềm tĩnh, tựa như những việc mà Bạch Tàn Phổ đang nói chẳng liên quan gì đến mình vậy. “Tao còn biết mày có ý đồ dùng thuốc để khống chế ông nội, hạ độc hại Văn Nhân Mục Nguyệt, còn có qua lại với Tần Tung Hoành, vụ hỏa hoạn ở trường đua ngựa Hoa Điền chắc cũng có liên quan đến mày phải không? Tao không có cách gì để xác định xem người phóng hỏa là mày hay là người hợp tác làm ăn thần bí của mày nữa.”
“Nếu cái gì anh cũng biết rồi, thì sao anh vẫn nhẫn nhịn được thế? Chỉ với việc tôi thuê người giết anh thôi, thì với tính cách của anh, đáng lẽ đã phải báo thù tôi rồi mới phải chứ.” Bạch Tàn Phổ không thể nào lý giải nổi nói.
“Lúc đó cha mày vẫn là gia chủ của Bạch gia, ông nội cho rằng tính tình của tao nóng vội, vì thế cho dù mày có chết rồi thì tao cũng chưa chắc đã được ngồi lên cái vị trí đó. Hơn nữa, cha của mày sẽ hận tao.”
“Chỉ là vì nguyên nhân này thôi sao?”
“Còn nữa, tao vẫn luôn do dự xem có nên giết mày hay không.” Bạch Phá Cục giận dữ nói. “Mặc dù mày chưa từng nhận một người anh là tao bao giờ, nhưng tao vẫn coi mày là anh em, tao tranh quyền đoạt thế với mày, nhưng tao chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giành được chiến thắng với kết cục một mất một còn cả.”
Bạch Tàn Phổ cười phá lên, như thể vừa nghe thấy một câu chuyện tếu buồn cười nhất trên thế giới này, sau đó hắn chỉ vào Bạch Phá Cục nói: “Thật là nực cười, trên thế gian này vẫn còn có việc mà cuồng nhân Bạch Phá Cục chưa làm à? Bạch Phá Cục, anh làm những việc đốn mạt chẳng ít gì hơn tôi đâu.”
“Tin hay không là tùy mày.” Bạch Phá Cục nói. “Đi theo tao đi. Nói rõ sự tình ra, sau đó tao sẽ nói đỡ giúp cho mày.”
“Anh coi tôi là thằng ngu à? Thằng họ Tần nếu biết tôi hại nó bao nhiêu lần như thế, chẳng lẽ nó còn để cho tôi sống mà quay về?”
“Mày còn sự lựa chọn nào khác à?” Bạch Phá Cục hỏi lại.
“Cho dù anh có thằng chó nô tài này giúp anh thì đã sao chứ?” Bạch Tàn Phổ căn bản là chẳng thêm chú ý gì đến con dao của Lý Vệ đang kề sát cổ mình, vẫn ương nghạnh nói: “Tôi chết rồi thì anh cũng không sống nổi đâu.”
“Đúng là chết đến nơi rồi mà còn không biết hối cải.” Bạch Phá Cục kéo chốt an toàn, nhắm thẳng họng súng vào ngực Bạch Tàn Phổ và bóp cò.
Bùm! Bùm! Bùm!
Ba phát đạn liên tiếp được bắn ra một cách dứt khoát, phát nào phát nấy đều hiểm cả.
Bạch Tàn Phổ trợn tròn mắt nhìn với vẻ mặt khó tin, chết không nhắm mắt.
“Anh … anh …” Người bận đồ đen cầm súng chỉ vào Bạch Phá Cục kia đang do dự không biết có nên nổ súng với Bạch Phá Cục hay không thì …
Bùm!
Người đứng bên cạnh anh ta đã nổ súng trước, có điều, mục tiêu của gã không phải là Bạch Phá Cục mà là người đồng hành đứng sát bên mình.
Anh ta còn chưa kịp hiểu rõ rốt cuộc cái gì đang diễn ra ở đây, thì toàn thân cũng ngã khuỵu vào vũng máu lênh láng trên sàn nhà.
Bạch Phá Cục bước tới trước mặt Bạch Tàn Phổ, nhìn vào lòng ngực đã bị nhuốn đỏ màu máu và vẻ mặt kinh ngạc của hắn ta, khẽ nói: “Từ nhỏ mày đã thông minh hơn tao, nhưng cái trí thông minh của mày lại biểu hiện rõ rệt một cách thái quá, vì vậy mà ai nấy đều sợ mày, không thể không phòng mày.”
“Đại thiếu gia…” Lý Vệ thu con dao trong tay mình lại, nói với bộ dạng thấp thỏm lo âu.
“Cậu làm tốt lắm.” Bạch Phá Cục nhìn anh ta nói.
“Cảm ơn đại thiếu gia.” Lý Vệ trong lòng vui sướng, điều đó cũng được thể hiện rõ trên khuôn mặt.
“Có điều lần sau không được như thế này nữa.” Bạch Phá Cục dặn dò một câu rồi quay người đi ra ngoài.
“Lần sau không được như thế này nữa? Lần sau không được như thế này nữa?” Lý Vệ lẩm bẩm nói. “Cái gì mà lần sau không được như thế này nữa?”
Anh ta nhìn Bạch Tàn Phổ đang nằm trên ghế salon một cái, rồi đột nhiên như bừng tỉnh lại, mồ hôi lạnh toát ra đầy trán.
“Lần sau không được như thế này nữa có nghĩa là … không có cơ hội để phản bội thêm lần nữa.”
………………….
Nhìn ba cổ thi thể nằm trên mặt đất, Tần Lạc chỉ biết cười khổ nói: “Không còn ai sống sót ư?”
“Không.” Hồng Phu buồn bực nói.
Raymond là do bị kiến kim tuyến cắn chết, không thể cứu chữa nổi nữa. Ciro thì dành riêng cho mình một viên đạn cuối cùng, mặc dù nàng đã cố gắng để ngăn cản lại, nhưng cũng không kịp lại với hắn ta. Hắn ta nổ súng với người khác thì không được, nhưng với bản thân mình thì lại rất chuẩn xác.
Còn người phụ nữ mà giao đấu với nàng kia thì, vốn dĩ nàng nghĩ rằng làm cho cô ta mất đi khả năng đi lại là đủ rồi, sau đó nàng đợi cho cuộc chiến kết thúc hẳn rồi nàng sẽ đi bắt tù binh là xong. Hơn nữa, trong trường hợp đó nàng cũng không thể phân thân ra được.
Nhưng đợi đến khi Ciro tự sát rồi thì nàng mới phát hiện người phụ nữ kia đã cắn thuốc độc tự sát được một hồi lâu rồi.
Thế là chẳng bắt được tên sống sót nào trong trận phục kích này cả.
“Sao lại đều chết hết cả thế?” Tần Lạc có phần tiếc nuối nói. Hắn còn đặt hy vọng vào một người còn sống sót nào đó, như thế thì cũng sẽ tìm được chút xíu tin tức hữu dụng từ bọn chúng.
Nhưng những người này chết rồi thì coi như sợi dây nối đó cũng đứt đoạn hết cả, vì thế mà công lao của Hồng Phu cũng bị giảm đi đáng kể.
Đúng vậy, Hồng Phu nhận lời ủy thác của Tần Lạc đến để giám sát Bạch Tàn Phổ. Ngày trước hắn cũng giao việc này cho Bạch Phá Cục, chỉ có điều là vụ hỏa hoạn ở trường đua ngựa Hoa Điền đã hủy hoại hết cả lòng tin của hắn đối với nhiều người khác, trong đó bao gồm cả Bạch Phá Cục.
Thế nên hắn chuẩn bị tìm một người đáng tin hơn để trông cậy.
Đại Đầu bị thương phải nhập viện, Jesus thì làm vệ sĩ tùy thân của mình, vì vậy, người thích hợp nhất chính là Hồng Phu. Mặc dù hắn cũng có thể tìm người của Long Tức đến giúp đỡ, nhưng nói cho cùng thì Long Tức vẫn thuộc bộ máy nhà nước, bọn họ cũng có nhiệm vụ phải làm.
Hơn nữa lần này người mà hắn định đối phó là Bạch Tàn Phổ, có bối cảnh không tầm thường chút nào, những việc như thế này thì tìm người có quan hệ tư nhân với mình đi làm là thích hợp nhất, nếu không, nhỡ bị lộ ra ngoài sẽ ít nhiều ảnh hưởng tới Long Vương.
Long Vương bị bệnh nằm liệt trên giường nhiều năm, lúc nào cũng có người muốn hất ông ra khỏi vị trí hiện tại. Ngày trước không thành công là vì những người đó không muốn tuyệt tình quá, bọn họ cho rằng dù sao thì Long Vương cũng chẳng sống thêm được vài năm nữa, đợi đến khi ông chết rồi hoặc tình trạng sức khỏe tồi tệ tới mức không còn nhận thức được thì đoạt quyền vẫn chưa muộn.
Nhưng chẳng ai ngờ được là bệnh tình của Long Vương lại được một tên nhãi ranh trị khỏi, hơn nữa bây giờ còn có thể xuống đất đi lại được rồi. Mặc dù đi đứng còn chưa được thoải mái cho lắm, nhưng tình hình ngày càng đi theo chiều hướng tốt lên.
Điều đó đã kích thích lòng tham của một số người, thúc giục bọn họ nhanh chân cướp quyền đoạt thế.
Trong thời khắc then chốt như thế này, Tần Lạc không muốn gây thêm phiền phức gì cho Long Vương cả.
“Bản thân bọn chúng muốn chết thì tôi có cách gì chứ?” Hồng Phu tức giận đáp lại. Đôi mắt tròn trĩnh nhìn chằm chằm vào Tần Lạc nói: “Không phải anh định giở trò đấy chứ?”
“Cô cho rằng tôi là loại người sẽ giở trò hay sao?” Tần Lạc cũng giận dữ quát lại.
“Đúng thế.” Hồng Phu gật đầu khẳng định.
“Được rồi. Nếu đã bị cô nhìn ra rồi, thì chúng ta tính toán với nhau cho hẳn hoi nhé.” Tần Lạc nói. “Người mà tôi muốn cô theo dõi là Bạch Tàn Phổ, thế cô bắt mấy người này để làm gì? Bọn họ là ai tôi còn không biết nữa là… Còn nữa, hiện giờ bọn họ còn chết hết rồi nữa, Tôi chẳng lấy được chút tin tức gì trên người bọn họ cả, nó cũng đồng nghĩa với việc những người này chẳng có bất kỳ tác dụng gì với tôi. Có điều, cô cũng vất vả một phen rồi, vì vậy mà tôi cũng không thể không báo đáp gì. Điều kiện ban đầu tôi đồng ý với cô vẫn được tính, nhưng phải giảm đi một nửa, như thế thì tôi mới không bị thiệt thòi, còn cô cũng không lợi dụng được gì từ tôi.”
“Tần Lạc, anh là một tên khốn nạn…” Hồng Phu gào lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.