Chương 880: Chị dâu
Liễu Hạ Huy
28/03/2013
Trăng sáng nhô lên cao, gió núi nhẹ đưa phây phẩy.
Sau khi tiễn Vương mập, Lưu Trạch Dương cùng với Lý Nhạc đi rồi thì Tần Lạc và Tôn Nhân Diệu liền chuyển chỗ qua một cái chòi ở giữa khe núi vừa ngắm cảnh vừa nói chuyện.
Nơi này được bố trí ở bên cạnh một hồ nước, một bên là một vách đá cao và dốc, bên còn lại là một con đường đá nhỏ, rất phù hợp cho những cặp đôi đến đây để nói chuyện yêu đương… tất nhiên là bạn cũng có thể ‘yêu’ nhau luôn ở đây nữa.
Tôn Nhân Diệu ngồi dựa vào chiếc ghế dài, cười nói: “Chủ nhân của cái trường đua ngựa Hoa Điền này rốt cuộc là ai thế không biết? Mới khởi nghiệp chưa đến nửa năm mà đã cướp hết khách thượng hạng của những nơi hội tụ cao cấp như Kinh Hoa, Danh Viện hay Mỹ Châu rồi, thế mà lại không có ai đến đây để phá đám, thật là kỳ lạ hết sức. Mình đã cho dò hỏi không biết bao nhiêu nơi rồi mà vẫn không nghe ngóng được tin tức gì đáng tin cả.”
Tần Lạc nhìn Tôn Nhân Diệu một cái, thì không thấy cậu ta cố ý muốn nghe ngóng gì ở mình, thì cười nói: “Đây cũng coi như là sản nghiệp của mình đi.”
Mặc dù Lệ Khuynh Thành muốn giữ cái cảm giác thần bí đó, không muốn cho người ta biết thân phận thực sự của chủ nhân trường đua ngựa Hoa Điền là ai, nhưng Tôn Nhân Diệu lại là bạn của mình, nếu cậu ta đã nhắc tới chuyện này thì mình cũng chẳng có lý do hay viện cớ gì mà lừa gạt cậu ta làm gì.
Nếu không thì cũng có lỗi với tình cảm anh em hết lòng mà bọn họ dành cho mình.
Tần Lạc thì vẫn ở Yến Kinh còn bọn họ thì ở xa tít Dương Thành, vậy mà bọn họ lúc nào cũng đặt tầm mắt của mình lên người Tần Lạc.
Ví dụ như lần này, Bách Giai Nhạc gặp phải một tình cảnh quẩn bách ở Đông Nam Thành, trở thành chuột chạy qua đường, ai nhìn cũng muốn đánh, bên trong sự việc này không thể nào không có bóng dáng của Tôn Nhân Diệu. Nếu không thì giới truyền thông cũng không thể nào đi đưa tin một cách không kiêng nể gì như thế.
Hơn nữa, Tôn Nhân Diệu lần này đem người đến đây cũng đã trải qua một sự lựa chọn gắt gao rồi, mỗi một người trong số bọn họ đều có thể trở thành một sự trợ giúp to lớn cho hắn. Hạ Dương là con cháu quân nhân, nước Trung quốc có pháp lệnh ‘quân nhân không được can thiệp vào sự vụ ở địa phương’, vậy nhưng cậu ta vẫn phái một nhân tài mà Tần Lạc cần đến đây.
Đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác thì mới có được một tình hữu nghị cao quý.
“Thật á?” Tôn Nhân Diệu tỏ ra hết sức kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm của cậu ta có chút hoa dung thất sắc. “Mình biết là cậu chẳng bao giờ nói giỡn cả. Những điều cậu nói là thật đấy chứ?”
“Kỳ thực cũng không phải là của một mình mình đâu, là hợp tác làm ăn cùng với người khác.” Tần Lạc sờ sờ lên mũi nói. Hắn mặc dù là người đầu tư, nhưng khi trường đua ngựa được dựng lên và đi hoạt động rồi thì hắn mới biết, vì thế mà bây giờ nói đây là của mình thì cũng có phần xấu hổ.
“Người hợp tác với cậu là ai thế?”
“Văn Nhân Mục Nguyệt.”
“Thì ra là cô ấy.” Tôn Nhân Diệu tỏ ra hết sức thản nhiên khi đối mặt với cái tin này, chẳng có chút gì gọi là bất ngờ cả, rồi lại nói tiếp: “Thảo nào chẳng có ai dám tìm đến gây sự, thì ra là có một pho tượng thần đứng ở đàng sau che chở. Hai người có kế hoạch xây dựng lên từ lúc nào thế? Sao mình chưa từng nghe cậu nhắc đến bao giờ?”
“Thực ra thì là do Khuynh Thành và Mục Nguyệt bàn bạc với nhau hết, mãi tới tận khi trường đua ngựa chính thức đi vào hoạt động rồi mình mới biết đấy.” Tần Lạc ngượng ngùng nói.
“Ài, mình thật là ngưỡng mộ cậu đấy.” Tôn Nhân Diệu cười hô hố nói. “Việc trong nhà, việc ngoài xóm đều để cho phụ nữ làm hết, giờ cậu đã trở thành ông chủ ngồi chỉ tay năm ngón rồi. Nói thực nhé, chỉ với năng lực của người phụ nữ này thôi, thì cậu có giúp cô ấy nhiều thế nào đi chăng nữa cũng là đáng lắm.”
“Cái này chẳng liên quan gì đến năng lực cả. Chỉ là vì cô ấy là người phụ nữ của mình, vì vậy mình sẽ giúp đến cùng.” Tần Lạc nghiêm túc nói.
“Cậu chẳng thay đổi chút nào.” Tôn Nhân Diệu thở dài nói. “Nếu nói cậu chung thủy trong tình yêu thì cũng không phải, vì bên cạnh cậu chẳng thiếu gì đàn bà cả. Nhưng nếu nói cậu trăng hoa thì cũng không đúng, vì cậu dường như là đối với người phụ nữ nào cũng trước sau như một… dù gì thì cũng hơn bọn mình rất nhiều. Bọn mình thì thay hết cô này đến cô khác, cuối cùng lại chẳng có cô nào trong tay.”
“Nhưng kỳ lạ ở chỗ là những cô gái đó lại cứ thích để cho mấy người thay như thay áo chứ.” Tần Lạc trêu chọc nói.
Tôn Nhân Diệu cười cười, rồi đứng thẳng dậy từ trên chiếc ghế đá, đi đến bên cạnh hồ, nắm chặt lấy thành lan can rồi nhìn xuống mặt nước tối mù mịt ở phía dưới, nói: “Ngày trước mình chẳng có cách nào tiếp nhận việc cậu cứ ôm một lý tưởng chẳng thực tế chút nào, cảm thấy cái hành vi như vậy vô cùng ngu ngốc. Có vô số việc còn phong quang, thoải mái hơn việc này nhiều… nhưng bây giờ thì mình đã hiểu được rồi. Cái này gọi là chất lượng của cuộc sống.”
“Bây giờ mục tiêu của mình chỉ là kiếm tiền, kiếm tiền và kiếm tiền, thật nhiều tiền… mình cũng không rõ mình hiện giờ rốt cuộc là có bao nhiêu nữa. Có lẽ là cả mấy đời cũng không tiêu hết… nhưng vẫn đâm đầu về mục tiêu phía trước như một cái xác không hồn. Đôi khi nghĩ cũng thấy vô vị thật.”
Tần Lạc bước đến đứng bên cạnh cậu ta, kề vai sát cánh rồi cùng nhìn về khoãng không gian tĩnh mịt, cười nói: “Đấy là cậu ăn no rửng mỡ, nếu thật sự muốn tiêu tiền thì mình có thể giúp cậu.”
“Là làm gì?” Tôn Nhân Diệu hỏi.
“Mình có ‘quỹ trợ giúp khó khăn Tần Lạc’, cậu có thể bỏ tiền vào trong đấy, có lẽ sẽ tìm được niềm vui nào trong đó cũng nên.” Tần Lạc cười nói.
“Được, về sau để mình tìm hiểu phương thức hoạt động của các cậu, sau đó sẽ làm một số việc cùng cậu.” Tôn Nhân Diệu cười ha hả nói: “Đợi đến khi tên của cậu được lưu danh sử sách, thì sau tên của cậu liệu có tên của mình không?”
“Cậu không sợ người ta gọi cậu là gay (tên của Tôn Nhân Diệu phát âm giống với gay) hay sao?” Tần Lạc cười lớn nói.
Đúng lúc Tôn Nhân Diệu mặt mũi đần thối ra thì có tiếng giầy cao gót bước trên đá phát ra những tiếng cộc cộc cộc truyền tới.
Một người phụ nữ mặc một bộ đồ công sở màu bạc, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo tránh gió màu đen đang từ từ bước tới.
Thấy người phụ nữ bước lại, thì Tôn Nhân Diệu mau chóng đi tới cửa của cái chòi nghêng tiếp.
“Nghe nói anh em hai người đang ở đây ngâm thơ ngắm trăng, tôi đến để phục vụ trà cho hai người đây.” Lệ Khuynh Thành đoan trang khôi hài nói.
Khuôn mặt tươi đẹp rạng rỡ giống như đóa hồng của nàng có phần mông lung trước bóng đêm, giống như người với người bị ngăn cách bởi một tấm voan mỏng vậy. Cũng vì sự tồn tại của tấm voan mỏng này khiến cho người ta có cảm giác khuôn mặt nàng càng trở nên mỹ miều, mềm mại lạ thường.
Bất luận ở bên ngoài nàng có là người phụ nữ kiên cường, cứng cỏi, đòi hỏi cao đến mấy, bất luận là những cuốn sách bán chạy hàng đầu cả nước hay những tạp chí tài chánh và kinh tế có thổi phòng nàng lên thế nào, thì ở trước mặt Tần Lạc nàng vẫn là một người phụ nữ bé nhỏ cần được che chở, cần được bảo vệ.
“Chị dâu, chị khách khí quá. Sao có thể phiền chị đến để phục vụ trà được chứ?” Tôn Nhân Diệu khách sáo nói.
Vẻ mặt của Lệ Khuynh Thành khẽ cứng đờ lại, trong lòng như vừa được thứ gì đó lấp đầy chỗ trống vậy, một cảm giác hạnh phúc ngập tràn toàn thân.
Nhưng rất nhanh, nàng đã trấn tĩnh trở lại, cười nói: “Người một nhà thì không cần phải khách khí nữa.”
Đợi cho Tôn NHân Diệu cáo từ rời đi rồi, thì Lệ Khuynh Thành mới ôm lấy cánh tay Tần Lạc, dịu dàng nói: “Cậu ấy gọi em là chị dâu đấy.”
“Thích không?”
“Thích. Chỉ muốn tóm cổ cậu ta lại gọi thêm lần nữa thôi.”
… …
Những khu nhà cao cấp ở Yến Kinh nhiều vô kể, tất cả đều do trùm nhà đất nước ngoài khai phá, có phong cách đặc thù riêng biệt.
Cừu Trọng Dung đang ngồi trên sàn trong phòng khách chơi trò với máy vi tính, đây từng là một trò chơi được thịnh hành khắp trên thế giới, Cừu Trọng Dung sau khi vô tình chơi hai lần, thì mê mệt luôn trò chơi này. Về sau cứ có vấn đề gì khó giải quyết thì lại thích phát tiết một hồi vào trong trò chơi đó.
Trong trò chơi đánh nhau kịch liệt này, thì những phần tử bạo lực ẩn núp trong người hắn đều được phóng thoát ra bên ngoài một cách trọn vẹn.
Đang trong lúc đại chiến say sưa, thì chuông cửa của khu biệt thự vang lên.
Cô bảo mẫu xinh đẹp trẻ trung nhanh chân chạy ra mở cửa, rất nhanh, Cừu Trọng Mưu với mùi rược nồng nặc trên người bước vào bên trong.
“Thế nào rồi?” Cừu Trọng Dung vẫn chuyên tâm vào trò chơi trên tay mình, thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn người em họ của mình một cái, hỏi.
Cừu Trọng Mưu biết là anh họ mình thích trò chơi này, và càng rõ hơn là chỉ có lúc nào anh mình cảm thấy phiền não hoặc có một áp lực to lớn thì thích tìm cái cảm giác nhẹ nhõm, thoải mái trong giây lát ở trong đó.
Vì hắn có thể chơi qua hết cửa trò chơi này, chẳng có ai có thể là đối thủ của hắn.
Trong thực tế không thể làm được thì có thể trải nghiệm trong trò chơi một phen cũng được. Đây cũng là nguyên nhân mà những trò chơi hư cấu có thể hot đến thế.
“Em đã nói chuyện với anh ta rồi, anh ta đồng ý cho chúng ta mượn hai người.” Cừu Trọng Mưu ngã người trên ghế salon, thở hổn hển nói.
“Thân thủ thế nào?”
“Cũng không tồi. Nghe nói đó là cao thủ mà Lý Thừa Minh đem từ Hàn quốc tới, xuất thân từ đặc chủng binh.”
Cừu Trọng Dung khó chịu nói: “Bọn chúng thì có cái đặc chủng binh gì? Có điều cứ là người của anh ta là được rồi. Đến lúc đó có chuyện gì chúng ta không tiện lộ diện thì bảo bọn chúng đi làm.”
Cừu Trọng Mưu rên rỉ một hồi, nói: “Anh à, em đã cho người điều tra qua rồi, con tiện nhân Lệ Khuynh Thành đó không ở thẩm mỹ viện, cũng không ở căn hộ trong Tử Trúc Uyển. Cứ như là đột nhiên mất tích luôn rồi vậy.”
“Mất tích?” Cừu Trọng Dung cuối cùng cũng nhấn nút tạm ngừng. “Lẽ nào nó đã biết là chúng ta muốn đối phó với nó hay sao?”
“Em cũng không rõ nữa.” Cừu Trọng Mưu nói.
“Có thể là tìm nơi lánh nạn rồi.” Cừu Trọng Dung thở dài nói. “Tối hôm nay sẽ mở phiên giao dịch, cổ phiếu của Bách Giai Nhạc toàn bộ xuống giá hoặc ngưng trệ. Nếu cơn giông ba bão táp này không bình lặng được thì Bách Giai Nhạc sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị bắn ra khỏi thị trường mất.”
Cừu Trọng Mưu trong cơn giận dữ nói: “Nhất định phải tìm cho ra chỗ ở của con tiện nhân đó mới được. Nếu không phải là nó đứng sau giật dây thì là sao có thể xãy ra bao nhiêu chuyện như vậy được?”
Đúng vào lúc này thì điện thoại của Cừu Trọng Mưu vang lên.
Hắn ta thấy số gọi đến là số lạ, thì do dự một hồi nhưng vẫn bấm máy nghe, nói: “Xin hỏi ai đấy?”
“Tôi biết mấy người có hứng thú với tung tích của Lệ Khuynh Thành.” Giọng một người đàn ông lạ mặt ở đầu dây bên kia vang lên.
Cừu Trọng Mưu lập tức ngồi thẳng người dậy, hỏi: “Anh là?”
“Đừng hỏi tôi là ai. Nếu anh muốn biết Lệ Khuynh Thành ở đâu thì không ngại đến trường đua ngựa Hoa Điền tìm xem. Cô ta là chủ nhân của nơi đó ……tít tít tít ……”
Vừa dứt lời một cái thì điện thoại cũng bị dập máy ngay.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Cừu Trọng Dung thấy Cừu Trọng Mưu mặt mày tái mét, lo lắng hỏi.
“Có người gọi điện tới….” Cừu Trọng Mưu lạnh hết cả gáy nói. “Anh ta nói với em là Lệ Khuynh Thành đang ở trường đua ngựa Hoa Điền.”
Cừu Trọng Dung nghe được tin này thì cũng mặt mày xám xịt lại.
Là ai mà lại biết rõ những việc làm của bọn họ như trong lòng bàn tay vậy? Những hắc thủ ߠphía sau rốt cuộc là muốn đùa giỡn với mấy con cờ trong tay họ này đến vị trí nào đây?
Sau khi tiễn Vương mập, Lưu Trạch Dương cùng với Lý Nhạc đi rồi thì Tần Lạc và Tôn Nhân Diệu liền chuyển chỗ qua một cái chòi ở giữa khe núi vừa ngắm cảnh vừa nói chuyện.
Nơi này được bố trí ở bên cạnh một hồ nước, một bên là một vách đá cao và dốc, bên còn lại là một con đường đá nhỏ, rất phù hợp cho những cặp đôi đến đây để nói chuyện yêu đương… tất nhiên là bạn cũng có thể ‘yêu’ nhau luôn ở đây nữa.
Tôn Nhân Diệu ngồi dựa vào chiếc ghế dài, cười nói: “Chủ nhân của cái trường đua ngựa Hoa Điền này rốt cuộc là ai thế không biết? Mới khởi nghiệp chưa đến nửa năm mà đã cướp hết khách thượng hạng của những nơi hội tụ cao cấp như Kinh Hoa, Danh Viện hay Mỹ Châu rồi, thế mà lại không có ai đến đây để phá đám, thật là kỳ lạ hết sức. Mình đã cho dò hỏi không biết bao nhiêu nơi rồi mà vẫn không nghe ngóng được tin tức gì đáng tin cả.”
Tần Lạc nhìn Tôn Nhân Diệu một cái, thì không thấy cậu ta cố ý muốn nghe ngóng gì ở mình, thì cười nói: “Đây cũng coi như là sản nghiệp của mình đi.”
Mặc dù Lệ Khuynh Thành muốn giữ cái cảm giác thần bí đó, không muốn cho người ta biết thân phận thực sự của chủ nhân trường đua ngựa Hoa Điền là ai, nhưng Tôn Nhân Diệu lại là bạn của mình, nếu cậu ta đã nhắc tới chuyện này thì mình cũng chẳng có lý do hay viện cớ gì mà lừa gạt cậu ta làm gì.
Nếu không thì cũng có lỗi với tình cảm anh em hết lòng mà bọn họ dành cho mình.
Tần Lạc thì vẫn ở Yến Kinh còn bọn họ thì ở xa tít Dương Thành, vậy mà bọn họ lúc nào cũng đặt tầm mắt của mình lên người Tần Lạc.
Ví dụ như lần này, Bách Giai Nhạc gặp phải một tình cảnh quẩn bách ở Đông Nam Thành, trở thành chuột chạy qua đường, ai nhìn cũng muốn đánh, bên trong sự việc này không thể nào không có bóng dáng của Tôn Nhân Diệu. Nếu không thì giới truyền thông cũng không thể nào đi đưa tin một cách không kiêng nể gì như thế.
Hơn nữa, Tôn Nhân Diệu lần này đem người đến đây cũng đã trải qua một sự lựa chọn gắt gao rồi, mỗi một người trong số bọn họ đều có thể trở thành một sự trợ giúp to lớn cho hắn. Hạ Dương là con cháu quân nhân, nước Trung quốc có pháp lệnh ‘quân nhân không được can thiệp vào sự vụ ở địa phương’, vậy nhưng cậu ta vẫn phái một nhân tài mà Tần Lạc cần đến đây.
Đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác thì mới có được một tình hữu nghị cao quý.
“Thật á?” Tôn Nhân Diệu tỏ ra hết sức kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm của cậu ta có chút hoa dung thất sắc. “Mình biết là cậu chẳng bao giờ nói giỡn cả. Những điều cậu nói là thật đấy chứ?”
“Kỳ thực cũng không phải là của một mình mình đâu, là hợp tác làm ăn cùng với người khác.” Tần Lạc sờ sờ lên mũi nói. Hắn mặc dù là người đầu tư, nhưng khi trường đua ngựa được dựng lên và đi hoạt động rồi thì hắn mới biết, vì thế mà bây giờ nói đây là của mình thì cũng có phần xấu hổ.
“Người hợp tác với cậu là ai thế?”
“Văn Nhân Mục Nguyệt.”
“Thì ra là cô ấy.” Tôn Nhân Diệu tỏ ra hết sức thản nhiên khi đối mặt với cái tin này, chẳng có chút gì gọi là bất ngờ cả, rồi lại nói tiếp: “Thảo nào chẳng có ai dám tìm đến gây sự, thì ra là có một pho tượng thần đứng ở đàng sau che chở. Hai người có kế hoạch xây dựng lên từ lúc nào thế? Sao mình chưa từng nghe cậu nhắc đến bao giờ?”
“Thực ra thì là do Khuynh Thành và Mục Nguyệt bàn bạc với nhau hết, mãi tới tận khi trường đua ngựa chính thức đi vào hoạt động rồi mình mới biết đấy.” Tần Lạc ngượng ngùng nói.
“Ài, mình thật là ngưỡng mộ cậu đấy.” Tôn Nhân Diệu cười hô hố nói. “Việc trong nhà, việc ngoài xóm đều để cho phụ nữ làm hết, giờ cậu đã trở thành ông chủ ngồi chỉ tay năm ngón rồi. Nói thực nhé, chỉ với năng lực của người phụ nữ này thôi, thì cậu có giúp cô ấy nhiều thế nào đi chăng nữa cũng là đáng lắm.”
“Cái này chẳng liên quan gì đến năng lực cả. Chỉ là vì cô ấy là người phụ nữ của mình, vì vậy mình sẽ giúp đến cùng.” Tần Lạc nghiêm túc nói.
“Cậu chẳng thay đổi chút nào.” Tôn Nhân Diệu thở dài nói. “Nếu nói cậu chung thủy trong tình yêu thì cũng không phải, vì bên cạnh cậu chẳng thiếu gì đàn bà cả. Nhưng nếu nói cậu trăng hoa thì cũng không đúng, vì cậu dường như là đối với người phụ nữ nào cũng trước sau như một… dù gì thì cũng hơn bọn mình rất nhiều. Bọn mình thì thay hết cô này đến cô khác, cuối cùng lại chẳng có cô nào trong tay.”
“Nhưng kỳ lạ ở chỗ là những cô gái đó lại cứ thích để cho mấy người thay như thay áo chứ.” Tần Lạc trêu chọc nói.
Tôn Nhân Diệu cười cười, rồi đứng thẳng dậy từ trên chiếc ghế đá, đi đến bên cạnh hồ, nắm chặt lấy thành lan can rồi nhìn xuống mặt nước tối mù mịt ở phía dưới, nói: “Ngày trước mình chẳng có cách nào tiếp nhận việc cậu cứ ôm một lý tưởng chẳng thực tế chút nào, cảm thấy cái hành vi như vậy vô cùng ngu ngốc. Có vô số việc còn phong quang, thoải mái hơn việc này nhiều… nhưng bây giờ thì mình đã hiểu được rồi. Cái này gọi là chất lượng của cuộc sống.”
“Bây giờ mục tiêu của mình chỉ là kiếm tiền, kiếm tiền và kiếm tiền, thật nhiều tiền… mình cũng không rõ mình hiện giờ rốt cuộc là có bao nhiêu nữa. Có lẽ là cả mấy đời cũng không tiêu hết… nhưng vẫn đâm đầu về mục tiêu phía trước như một cái xác không hồn. Đôi khi nghĩ cũng thấy vô vị thật.”
Tần Lạc bước đến đứng bên cạnh cậu ta, kề vai sát cánh rồi cùng nhìn về khoãng không gian tĩnh mịt, cười nói: “Đấy là cậu ăn no rửng mỡ, nếu thật sự muốn tiêu tiền thì mình có thể giúp cậu.”
“Là làm gì?” Tôn Nhân Diệu hỏi.
“Mình có ‘quỹ trợ giúp khó khăn Tần Lạc’, cậu có thể bỏ tiền vào trong đấy, có lẽ sẽ tìm được niềm vui nào trong đó cũng nên.” Tần Lạc cười nói.
“Được, về sau để mình tìm hiểu phương thức hoạt động của các cậu, sau đó sẽ làm một số việc cùng cậu.” Tôn Nhân Diệu cười ha hả nói: “Đợi đến khi tên của cậu được lưu danh sử sách, thì sau tên của cậu liệu có tên của mình không?”
“Cậu không sợ người ta gọi cậu là gay (tên của Tôn Nhân Diệu phát âm giống với gay) hay sao?” Tần Lạc cười lớn nói.
Đúng lúc Tôn Nhân Diệu mặt mũi đần thối ra thì có tiếng giầy cao gót bước trên đá phát ra những tiếng cộc cộc cộc truyền tới.
Một người phụ nữ mặc một bộ đồ công sở màu bạc, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo tránh gió màu đen đang từ từ bước tới.
Thấy người phụ nữ bước lại, thì Tôn Nhân Diệu mau chóng đi tới cửa của cái chòi nghêng tiếp.
“Nghe nói anh em hai người đang ở đây ngâm thơ ngắm trăng, tôi đến để phục vụ trà cho hai người đây.” Lệ Khuynh Thành đoan trang khôi hài nói.
Khuôn mặt tươi đẹp rạng rỡ giống như đóa hồng của nàng có phần mông lung trước bóng đêm, giống như người với người bị ngăn cách bởi một tấm voan mỏng vậy. Cũng vì sự tồn tại của tấm voan mỏng này khiến cho người ta có cảm giác khuôn mặt nàng càng trở nên mỹ miều, mềm mại lạ thường.
Bất luận ở bên ngoài nàng có là người phụ nữ kiên cường, cứng cỏi, đòi hỏi cao đến mấy, bất luận là những cuốn sách bán chạy hàng đầu cả nước hay những tạp chí tài chánh và kinh tế có thổi phòng nàng lên thế nào, thì ở trước mặt Tần Lạc nàng vẫn là một người phụ nữ bé nhỏ cần được che chở, cần được bảo vệ.
“Chị dâu, chị khách khí quá. Sao có thể phiền chị đến để phục vụ trà được chứ?” Tôn Nhân Diệu khách sáo nói.
Vẻ mặt của Lệ Khuynh Thành khẽ cứng đờ lại, trong lòng như vừa được thứ gì đó lấp đầy chỗ trống vậy, một cảm giác hạnh phúc ngập tràn toàn thân.
Nhưng rất nhanh, nàng đã trấn tĩnh trở lại, cười nói: “Người một nhà thì không cần phải khách khí nữa.”
Đợi cho Tôn NHân Diệu cáo từ rời đi rồi, thì Lệ Khuynh Thành mới ôm lấy cánh tay Tần Lạc, dịu dàng nói: “Cậu ấy gọi em là chị dâu đấy.”
“Thích không?”
“Thích. Chỉ muốn tóm cổ cậu ta lại gọi thêm lần nữa thôi.”
… …
Những khu nhà cao cấp ở Yến Kinh nhiều vô kể, tất cả đều do trùm nhà đất nước ngoài khai phá, có phong cách đặc thù riêng biệt.
Cừu Trọng Dung đang ngồi trên sàn trong phòng khách chơi trò với máy vi tính, đây từng là một trò chơi được thịnh hành khắp trên thế giới, Cừu Trọng Dung sau khi vô tình chơi hai lần, thì mê mệt luôn trò chơi này. Về sau cứ có vấn đề gì khó giải quyết thì lại thích phát tiết một hồi vào trong trò chơi đó.
Trong trò chơi đánh nhau kịch liệt này, thì những phần tử bạo lực ẩn núp trong người hắn đều được phóng thoát ra bên ngoài một cách trọn vẹn.
Đang trong lúc đại chiến say sưa, thì chuông cửa của khu biệt thự vang lên.
Cô bảo mẫu xinh đẹp trẻ trung nhanh chân chạy ra mở cửa, rất nhanh, Cừu Trọng Mưu với mùi rược nồng nặc trên người bước vào bên trong.
“Thế nào rồi?” Cừu Trọng Dung vẫn chuyên tâm vào trò chơi trên tay mình, thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn người em họ của mình một cái, hỏi.
Cừu Trọng Mưu biết là anh họ mình thích trò chơi này, và càng rõ hơn là chỉ có lúc nào anh mình cảm thấy phiền não hoặc có một áp lực to lớn thì thích tìm cái cảm giác nhẹ nhõm, thoải mái trong giây lát ở trong đó.
Vì hắn có thể chơi qua hết cửa trò chơi này, chẳng có ai có thể là đối thủ của hắn.
Trong thực tế không thể làm được thì có thể trải nghiệm trong trò chơi một phen cũng được. Đây cũng là nguyên nhân mà những trò chơi hư cấu có thể hot đến thế.
“Em đã nói chuyện với anh ta rồi, anh ta đồng ý cho chúng ta mượn hai người.” Cừu Trọng Mưu ngã người trên ghế salon, thở hổn hển nói.
“Thân thủ thế nào?”
“Cũng không tồi. Nghe nói đó là cao thủ mà Lý Thừa Minh đem từ Hàn quốc tới, xuất thân từ đặc chủng binh.”
Cừu Trọng Dung khó chịu nói: “Bọn chúng thì có cái đặc chủng binh gì? Có điều cứ là người của anh ta là được rồi. Đến lúc đó có chuyện gì chúng ta không tiện lộ diện thì bảo bọn chúng đi làm.”
Cừu Trọng Mưu rên rỉ một hồi, nói: “Anh à, em đã cho người điều tra qua rồi, con tiện nhân Lệ Khuynh Thành đó không ở thẩm mỹ viện, cũng không ở căn hộ trong Tử Trúc Uyển. Cứ như là đột nhiên mất tích luôn rồi vậy.”
“Mất tích?” Cừu Trọng Dung cuối cùng cũng nhấn nút tạm ngừng. “Lẽ nào nó đã biết là chúng ta muốn đối phó với nó hay sao?”
“Em cũng không rõ nữa.” Cừu Trọng Mưu nói.
“Có thể là tìm nơi lánh nạn rồi.” Cừu Trọng Dung thở dài nói. “Tối hôm nay sẽ mở phiên giao dịch, cổ phiếu của Bách Giai Nhạc toàn bộ xuống giá hoặc ngưng trệ. Nếu cơn giông ba bão táp này không bình lặng được thì Bách Giai Nhạc sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị bắn ra khỏi thị trường mất.”
Cừu Trọng Mưu trong cơn giận dữ nói: “Nhất định phải tìm cho ra chỗ ở của con tiện nhân đó mới được. Nếu không phải là nó đứng sau giật dây thì là sao có thể xãy ra bao nhiêu chuyện như vậy được?”
Đúng vào lúc này thì điện thoại của Cừu Trọng Mưu vang lên.
Hắn ta thấy số gọi đến là số lạ, thì do dự một hồi nhưng vẫn bấm máy nghe, nói: “Xin hỏi ai đấy?”
“Tôi biết mấy người có hứng thú với tung tích của Lệ Khuynh Thành.” Giọng một người đàn ông lạ mặt ở đầu dây bên kia vang lên.
Cừu Trọng Mưu lập tức ngồi thẳng người dậy, hỏi: “Anh là?”
“Đừng hỏi tôi là ai. Nếu anh muốn biết Lệ Khuynh Thành ở đâu thì không ngại đến trường đua ngựa Hoa Điền tìm xem. Cô ta là chủ nhân của nơi đó ……tít tít tít ……”
Vừa dứt lời một cái thì điện thoại cũng bị dập máy ngay.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Cừu Trọng Dung thấy Cừu Trọng Mưu mặt mày tái mét, lo lắng hỏi.
“Có người gọi điện tới….” Cừu Trọng Mưu lạnh hết cả gáy nói. “Anh ta nói với em là Lệ Khuynh Thành đang ở trường đua ngựa Hoa Điền.”
Cừu Trọng Dung nghe được tin này thì cũng mặt mày xám xịt lại.
Là ai mà lại biết rõ những việc làm của bọn họ như trong lòng bàn tay vậy? Những hắc thủ ߠphía sau rốt cuộc là muốn đùa giỡn với mấy con cờ trong tay họ này đến vị trí nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.