Chương 209: Chim hải âu trong bão tố (3)
Liễu Hạ Huy
28/03/2013
Tần Lạc đẩy cửa văn phòng, Cam Vân và thư ký Thái Lâm của bà đang ghé sát máy vi tính xem cái gì đó. Vẻ mặt hai người đều hết sức ngưng trọng, hiển nhiên là tình huống trên mạng không lạc quan lắm.
Thấy Tần Lạc đi vào, Cam Vân từ trên ghế làm việc đứng dậy, nói: "Cho tới thời điểm hiện tại, số lượng truy cập chỉ một diễn đàn Đồng Thành Tú này đã vượt quá ba mươi lăm vạn. Số trả lời vượt quá ba vạn năm ngàn, dài đến mấy ngàn trang. Hơn nữa, một số truyền thông inte lớn trong nước đã đăng topic này, số truy cập ở đó còn khủng bố hơn. Chắc chắn rất nhanh một vài truyền thông chủ lưu trong nước sẽ chú ý chuyện này".
"Bọn họ tin tính chân thực của topic đó à?" Tần Lạc lúc nói chuyện, đã ngồi trước mặt máy vi tính. Dưới thao tác của Thái Lâm, hắn thấy được topic ở Đồng Thành Tú kia được đánh dấu chú ý.
Đằng sau tiêu đề có một chữ "Hot" chói mắt, hiển nhiên, vì người chú ý quá nhiều nên topic này đã thành topic hot.
"Bọn họ đời nào xem xét tính chân thực của topic này chứ?" Cam Vân cười khổ nói. "Con tốt nhất là đừng xem. Đại bộ phần là nhục mạ công kích. Nguyên một đám cực kỳ ác độc, bảo người Tần gia chúng ta thật sự nên bị sét đánh. Thỉnh thoảng cũng có mấy người hoài nghi động cơ của người lập topic, cũng bị sỉ vả ngập đầu. Ôi, thế đạo bây giờ, sao lại thành dạng như thế chứ? Có gì khác với thời viết báo chữ lớn đâu?"
"Chúng ta sao không gọi điện bảo diễn đàn bên kia xóa bỏ topic này?" Tần Minh ở cạnh nhắc nhở.
"Đã tới mức này, xóa topic không phải là giấu đầu hở đuôi à?" Cam Vân lắc đầu nói.
Với quan hệ của Tần gia, mặc dù không cần mời Hạ Dương ra tay, bảo diễn đàn xóa một topic cũng là chuyện phi thường dễ dàng. Nhưng Cam Vân vẫn không chọn làm thế.
Tần Lạc sau khi xem hết topic trong mấy diễn đàn cùng với những bình luận khó coi kia, liền nói: "Xem ra, người này biết chút tin túc. Bằng không, hắn sẽ không biết cô là đại biểu pháp định của xí nghiệp Thân Tâm. Chứ ngay cả những người bệnh kia cũng không biết, người khác sao lại biết chứ?"
Nếu Lý Quốc Tân vẫn còn ở trên đời này thì Tần Lạc có thể tìm được một đối tượng hoài nghi. Nhưng mà Lý Quốc Tân đã sớm vì ngộ độc thực ăn mà biến mất ở thế giới này, sao còn có thể làm ra chuyện ác độc thế được chứ?
Xem ra, ở sau lưng còn có một đôi mắt tàn nhẫn khác đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tần gia, như rắn hổ mang tiềm phục ở chỗ tối, bất động thì không nói, vừa động liền lấy mạng người ta.
"Đúng nhỉ. Hôm nay tôi còn suy nghĩ, cho dù là những phóng viên kia, cũng không biết tin tức đó. Có điều, nếu bọn họ thật là cố tình thăm dò, thì cũng có thể tra được đại biểu phát nhân của xí nghiệp Thân Tâm ở ngành công thương là ai, Tần Lam cũng thật mệnh khổ. Người khác lại lần nữa lợi dụng nàng hắt nước bẩn lên người Tần gia. Nếu như để người khác thực hiện được, Tần Lam chắc chắn sẽ cảm thấy mình không còn mặt mũi ở lại Tần gia nữa. Hôm trước còn nói giỡn với tôi, hết năm nay nàng muốn đi Mỹ, để Bối Bối ở lại trong nước nhờ tôi chiếu cố giúp một thời gian ngắn. Tôi nói vậy sao được? Bối Bối mặc dù khá thân với mình, nhưng người bé cần nhất vẫn là mẹ".
Tần Lạc cười cười, cũng không giải thích với mẹ hắn, mấy ngày nữa Tần Lam đúng là muốn đi nước ngoài. Tần Lam không nói rõ, là vì nàng có lý do riêng của mình.
Tần Lạc cảm thấy, ngay lúc này để nàng ra nước ngoài một thời gian cũng tốt. Bên này thật quá không yên ổn.
Mấy người ở trong văn phòng bàn bạc đối sách một lúc, Hạ Dương liền hấp tấp chạy tới. Theo sát đít hắn là Hạ Nguyệt Nguyệt đã gần một năm Tần Lạc không gặp.
Đều nói nữ tới mười tám thì thay đổi, càng thay đổi càng xinh đẹp. Hạ Nguyệt Nguyệt trước kia là một em gái mập, khuôn mặt nung núc thịt, đeo kính đen, mặc đồng phục màu trắng hơi rộng,đi đường luôn thích khom người cúi đầu, tóc dài che hết cả mặt, giống như Trinh Tử trong "Cú điện thoại kinh hồn". Vì thế, nàng từng bị ông Hạ mắng không ít lần.
Dùng thẩm mỹ quan của Tần Lạc, Hạ Nguyệt Nguyệt lúc đó thật sự không thể coi là người đẹp được.
Nhưng chỉ một thời gian ngắn không gặp, khuôn mặt của Hạ Nguyệt Nguyệt gầy đi không ít, tóc cắt ngắn. Kính đen dày cộm kia cũng bỏ đi, tròng mắt có màu lao bảo thạch, có thể đã thay kính sát tròng đổi màu. Mặc một cái áo khoác nhỏ bó sát người, phía dưới mặc một quần jean túi lớn, mang giày vải, hình tượng có biến hóa rất lớn.
Có lẽ là vì biết cách ăn mặc, Hạ Nguyệt Nguyệt bây giờ đi trên đường cũng có thể hấp dẫn một vài ánh mắt si mê của nam sinh.
Đâu có kinh khủng như Hạ Dương nói đâu?
Hạ Dương ngay cả thở cũng không kịp thở, vừa vào cửa đã nói: "Tôi vừa mới từ bộ truyền thông của "Tin tức N+1 về đây. Tôi bảo chủ biên gọi hai thằng cháu nội tới văn phòng, tát bọn chúng hai bạt tai tại chỗ, hỏi chuyện kia đến cùng có phải do bọn chúng làm không".
"Thế nào? Bọn họ thừa nhận sao?" Tần Lạc cười hỏi. Trước kia, chúng ta nói là bạn bè giúp nhau không tiếc cả mạng sống. Bây giờ, chúng ta luôn nói là tiền tài hoặc nói nữ nhân đâm bạn bè hai đao.
Có một số người bạn, có thể lấy mạng đổi mạng. Hạ Dương vì chuyện Tần gia bôn ba khắp nơi, thậm chí chạy tới tòa soạn tìm người tính sổ... đương nhiên, bởi vì bối cảnh và thân phận của gã, gã không chắc sẽ chịu trách nhiệm gì cả. Nhưng mà, làm như vậy sẽ tổn thương lông chim của chính gã.
Người tầng lớp bọn họ, sống là vì bộ mặt. Gã làm vậy, thì ở trong tầng lớp của gã sẽ bị một số người cho là chuyện mất mặt.
"Không có. Hai người bọn chúng lại rất kiên cường, cho dù tôi bức cung thế nào, bọn họ cũng không nói. Chủ biên kia cũng ở bên cạnh đe dọa cùng dụ dỗ, nhưng bọn họ vẫn căn chặt răng không hé miệng nửa lời, tôi hoài nghi thật đúng là không phải do bọn họ làm".
Hạ Dương liếc phía sau lưng một cái, nói: "Hừ, hai thằng nhãi kia cùng đi theo tôi. Tôi vốn cảm thấy phiền toái, nhưng chủ biên bọn họ có nói, nhất định phải tới đây nói lời xin lỗi với anh, anh có muốn gặp không?"
Tần Lạc không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại hai phóng viên kia. Có điều, nhớ tới thân phận của Hạ Dương, hết thảy những chuyện này cũng không khiến người khác cảm thấy kỳ quái. Chỉ cần chủ biên kia không ngốc, chắc chắc sẽ biết làm sao để tạo niềm vui cho Hạ Dương.
Nếu có thể kéo gần quan hệ với Hạ Dương, hắn sao không làm chứ?
Hơn nữa, lần này còn là cơ hội tốt chủ động đưa tới cửa như vậy. Bình thường, bọn họ muốn nói với Hạ Dương cũng khó nữa là.
"Khách đã tới cửa, sao có thể ngăn người ta ở ngoài cửa được?" Tần Lạc cười nói.
Cho nên, Hạ Dương chạy tới kéo cửa phòng ra, nói: "Tất cả vào đi".
Đi trước là một gã béo đeo kính, bộ dạng hào hoa phong nhã, mặc đồ Tây màu đen vừa vặn, thắt cà vạt có vân, trắng trắng mềm mềm, xem ra là một nam nhân rất hiểu đời.
Gã đầy vẻ tươi cười đi về phía Tần Lạc, nói: "Tần tiên sinh, thật xin lỗi. Chuyện ngày hôm qua tôi cũng không rõ cho lắm, nếu không phải hôm nay Hạ thiếu gia tới nhắc, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra. Có điều, bọn họ đều là cấp dưới của tôi, tôi nên chịu trách nhiệm với chuyện hôm qua. Bây giờ, tôi đại biểu công ty và cá nhân tôi chân thành xin lỗi Tần tiên sinh. Nếu Tần tiên sinh có thời gian, nhất định phải cho tôi một cơ hội chủ động bồi tội. Tần tiên sinh có chuyện gì cần tôi thì không cần khách sáo".
Lúc nói chuyện, gã nhanh tay đưa danh thiếp của mình lên.
Tần Lạc nghĩ mình bây giờ chính là lúc cần dùng truyền thông nhất, liền lễ phép mà nhận danh thiếp của gã, khách khí nói: "Ngại quá, chuyện này vốn không liên quan gì tới anh, tôi sao có thể nhận lời xin lỗi của anh được chứ? Có điều, tôi cũng rất vui khi kết giao được thêm một vài người bạn giới truyền thông. Dù sao, các anh dõi mắt trong ngoài nước, quen biết nhiều hơn, cũng có thể tăng thêm kiến thức".
"Khách sao. Tần tiên sinh khách sao quá". Mập mạp nói. Tiếp theo, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, quay sang nhìn chằm chằm hai gã cấp dưới ngày hôm qua diễu võ dương oai, hôm nay đứng trước mặt Tần Lạc ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nói: "Hai người các cậu, còn chưa chịu xin lỗi Tần tiên sinh sao? Ngành chúng ta sao lại có loại bại hoại như các cậu chứ, tôi cũng vì cùng ngành với các cậu mà cảm thấy hổ thẹn".
Gã đeo kính đen ngẩng đầu nhìn Tần Lạc, đầy vẻ xấu hổ nói: "Tần tiên sinh, thật xin lỗi. Tôi biết tôi sai rồi. Topic trên diễn đàn thật không phải do chúng tôi đăng mà. Tôi dùng tính mạng của cha mẹ tôi để thề. Tôi tin, các anh không thể nào làm ra chuyện như vậy. Tôi xin lỗi anh vì chuyện mạo phạm của tôi ngày hôm qua. Kính xin anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không nên chấp nhặt với loại người như bọn tôi".
Gã mặc áo nike kia có chút thành thật mà đưa phong bì dày cột cho Tần Lạc, nói: "Đây là mười vạn đồng anh bồi thường cameras. Bọn tôi về đếm, quả thật quá nhiều, cameras bọn tôi chỉ cần mấy ngàn đồng, thật sự không cần nhiều như vậy".
Tần Lạc cũng lười chấp nhặt với bọn họ. Hắn biết, mặc dù mình không nói gì thì cấp trên của bọn họ cũng sẽ thu thập bọn họ vô cùng thảm.
Khoát tay, nói: "Các anh đi đi. Nếu, tôi nói là nếu, các anh còn cơ hội làm phóng viên, xin các anh tìm hiểu chân tướng sự tình rõ ràng đã rồi hãy viết, được không? Giống như các anh nói vậy, bản thân vì lợi ích của dân chúng mà la hét bôn tẩu. Nếu làm được như vậy, dù các anh đã làm sai chuyện gì, tôi cũng có thể tha thứ".
Hai người liên tục gật đầu, sau đó cúi người xin lỗi Tần Lạc xong, lúc này mới xoay người rời đi.
Chủ biên mập mạp cũng là người thức thời, nói: "Tôi biết Tần tiên sinh công việc bận rộn, tôi cũng không quấy rầy nữa. Danh tiếng của Dược vương Tần lão tôi cũng từng nghe nói, vẫn luôn khâm phục vô cùng. Tôi tin rằng, Tần gia tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này. Đây tuyệt đối là sự vu tội của một vài kẻ tiểu nhân. Nếu Tần tiên sinh có chuyện gì cần, có thể gọi số điện thoại trên danh thiếp. Hàn Tiên Bình mặc dù năng lực yếu kém, nhưng lúc nào cũng có thể giao mạng".
Tần Lạc cảm thấy gã là một người rất biết giao thiệp, sau khi rất cảm động mà bắt tay gã thì tự mình tiễn gã tới cửa.
Đợi tới khi Tần Lạc đóng cửa phòng lại, trong phòng chỉ còn lại một đám "Người trong nhà".
Hạ Dương ảo não nói: "Mịa con bà nó, mất mặt quá. Bị người khác làm mất mặt rồi. Hôm qua tôi còn luôn miệng cam đoan với anh, chuyện này tôi có thể giải quyết giúp anh, không ngờ hôm nay chuyện lại ra như vậy. Cũng không ngờ đến truyền trên inte, tôi thật quá sơ suất".
"Chuyện này cũng không thể trách anh". Tần Lạc an ủi nói. "Cho dù trên inte không xảy ra chuyện, bọn họ cũng có thể nghĩ ra những cách khác".
"Đúng rồi. Diễn đàn kia tên gì? Bây giờ tôi bảo người xóa topic kia đi". Hạ Dương cầm điện thoại di động nói.
"Không cần đâu". Tần Lạc ngăn lại nói. "Tôi cảm thấy chuyện này ngăn không bằng mặc kệ. Chuyện đã truyền ra, xóa topic phong tỏa tin tức chỉ đem lại hiệu quả trái ngược. Chi bằng chúng ta chủ động công khai tin tức. Do tự chúng ta nói rõ tình huống chân thực với công chúng, đỡ phải bị người khác núp sau lưng hắt nước bẩn".
"Phương pháp công khai thế nào?" Hạ Dương hỏi.
"Dùng danh nghĩ Tần gia, mở cuộc họp báo". Tần Lạc không chút do dự nói.
Có lẽ quyết định này hắn đã suy nghĩ lâu rồi.
Thấy Tần Lạc đi vào, Cam Vân từ trên ghế làm việc đứng dậy, nói: "Cho tới thời điểm hiện tại, số lượng truy cập chỉ một diễn đàn Đồng Thành Tú này đã vượt quá ba mươi lăm vạn. Số trả lời vượt quá ba vạn năm ngàn, dài đến mấy ngàn trang. Hơn nữa, một số truyền thông inte lớn trong nước đã đăng topic này, số truy cập ở đó còn khủng bố hơn. Chắc chắn rất nhanh một vài truyền thông chủ lưu trong nước sẽ chú ý chuyện này".
"Bọn họ tin tính chân thực của topic đó à?" Tần Lạc lúc nói chuyện, đã ngồi trước mặt máy vi tính. Dưới thao tác của Thái Lâm, hắn thấy được topic ở Đồng Thành Tú kia được đánh dấu chú ý.
Đằng sau tiêu đề có một chữ "Hot" chói mắt, hiển nhiên, vì người chú ý quá nhiều nên topic này đã thành topic hot.
"Bọn họ đời nào xem xét tính chân thực của topic này chứ?" Cam Vân cười khổ nói. "Con tốt nhất là đừng xem. Đại bộ phần là nhục mạ công kích. Nguyên một đám cực kỳ ác độc, bảo người Tần gia chúng ta thật sự nên bị sét đánh. Thỉnh thoảng cũng có mấy người hoài nghi động cơ của người lập topic, cũng bị sỉ vả ngập đầu. Ôi, thế đạo bây giờ, sao lại thành dạng như thế chứ? Có gì khác với thời viết báo chữ lớn đâu?"
"Chúng ta sao không gọi điện bảo diễn đàn bên kia xóa bỏ topic này?" Tần Minh ở cạnh nhắc nhở.
"Đã tới mức này, xóa topic không phải là giấu đầu hở đuôi à?" Cam Vân lắc đầu nói.
Với quan hệ của Tần gia, mặc dù không cần mời Hạ Dương ra tay, bảo diễn đàn xóa một topic cũng là chuyện phi thường dễ dàng. Nhưng Cam Vân vẫn không chọn làm thế.
Tần Lạc sau khi xem hết topic trong mấy diễn đàn cùng với những bình luận khó coi kia, liền nói: "Xem ra, người này biết chút tin túc. Bằng không, hắn sẽ không biết cô là đại biểu pháp định của xí nghiệp Thân Tâm. Chứ ngay cả những người bệnh kia cũng không biết, người khác sao lại biết chứ?"
Nếu Lý Quốc Tân vẫn còn ở trên đời này thì Tần Lạc có thể tìm được một đối tượng hoài nghi. Nhưng mà Lý Quốc Tân đã sớm vì ngộ độc thực ăn mà biến mất ở thế giới này, sao còn có thể làm ra chuyện ác độc thế được chứ?
Xem ra, ở sau lưng còn có một đôi mắt tàn nhẫn khác đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tần gia, như rắn hổ mang tiềm phục ở chỗ tối, bất động thì không nói, vừa động liền lấy mạng người ta.
"Đúng nhỉ. Hôm nay tôi còn suy nghĩ, cho dù là những phóng viên kia, cũng không biết tin tức đó. Có điều, nếu bọn họ thật là cố tình thăm dò, thì cũng có thể tra được đại biểu phát nhân của xí nghiệp Thân Tâm ở ngành công thương là ai, Tần Lam cũng thật mệnh khổ. Người khác lại lần nữa lợi dụng nàng hắt nước bẩn lên người Tần gia. Nếu như để người khác thực hiện được, Tần Lam chắc chắn sẽ cảm thấy mình không còn mặt mũi ở lại Tần gia nữa. Hôm trước còn nói giỡn với tôi, hết năm nay nàng muốn đi Mỹ, để Bối Bối ở lại trong nước nhờ tôi chiếu cố giúp một thời gian ngắn. Tôi nói vậy sao được? Bối Bối mặc dù khá thân với mình, nhưng người bé cần nhất vẫn là mẹ".
Tần Lạc cười cười, cũng không giải thích với mẹ hắn, mấy ngày nữa Tần Lam đúng là muốn đi nước ngoài. Tần Lam không nói rõ, là vì nàng có lý do riêng của mình.
Tần Lạc cảm thấy, ngay lúc này để nàng ra nước ngoài một thời gian cũng tốt. Bên này thật quá không yên ổn.
Mấy người ở trong văn phòng bàn bạc đối sách một lúc, Hạ Dương liền hấp tấp chạy tới. Theo sát đít hắn là Hạ Nguyệt Nguyệt đã gần một năm Tần Lạc không gặp.
Đều nói nữ tới mười tám thì thay đổi, càng thay đổi càng xinh đẹp. Hạ Nguyệt Nguyệt trước kia là một em gái mập, khuôn mặt nung núc thịt, đeo kính đen, mặc đồng phục màu trắng hơi rộng,đi đường luôn thích khom người cúi đầu, tóc dài che hết cả mặt, giống như Trinh Tử trong "Cú điện thoại kinh hồn". Vì thế, nàng từng bị ông Hạ mắng không ít lần.
Dùng thẩm mỹ quan của Tần Lạc, Hạ Nguyệt Nguyệt lúc đó thật sự không thể coi là người đẹp được.
Nhưng chỉ một thời gian ngắn không gặp, khuôn mặt của Hạ Nguyệt Nguyệt gầy đi không ít, tóc cắt ngắn. Kính đen dày cộm kia cũng bỏ đi, tròng mắt có màu lao bảo thạch, có thể đã thay kính sát tròng đổi màu. Mặc một cái áo khoác nhỏ bó sát người, phía dưới mặc một quần jean túi lớn, mang giày vải, hình tượng có biến hóa rất lớn.
Có lẽ là vì biết cách ăn mặc, Hạ Nguyệt Nguyệt bây giờ đi trên đường cũng có thể hấp dẫn một vài ánh mắt si mê của nam sinh.
Đâu có kinh khủng như Hạ Dương nói đâu?
Hạ Dương ngay cả thở cũng không kịp thở, vừa vào cửa đã nói: "Tôi vừa mới từ bộ truyền thông của "Tin tức N+1 về đây. Tôi bảo chủ biên gọi hai thằng cháu nội tới văn phòng, tát bọn chúng hai bạt tai tại chỗ, hỏi chuyện kia đến cùng có phải do bọn chúng làm không".
"Thế nào? Bọn họ thừa nhận sao?" Tần Lạc cười hỏi. Trước kia, chúng ta nói là bạn bè giúp nhau không tiếc cả mạng sống. Bây giờ, chúng ta luôn nói là tiền tài hoặc nói nữ nhân đâm bạn bè hai đao.
Có một số người bạn, có thể lấy mạng đổi mạng. Hạ Dương vì chuyện Tần gia bôn ba khắp nơi, thậm chí chạy tới tòa soạn tìm người tính sổ... đương nhiên, bởi vì bối cảnh và thân phận của gã, gã không chắc sẽ chịu trách nhiệm gì cả. Nhưng mà, làm như vậy sẽ tổn thương lông chim của chính gã.
Người tầng lớp bọn họ, sống là vì bộ mặt. Gã làm vậy, thì ở trong tầng lớp của gã sẽ bị một số người cho là chuyện mất mặt.
"Không có. Hai người bọn chúng lại rất kiên cường, cho dù tôi bức cung thế nào, bọn họ cũng không nói. Chủ biên kia cũng ở bên cạnh đe dọa cùng dụ dỗ, nhưng bọn họ vẫn căn chặt răng không hé miệng nửa lời, tôi hoài nghi thật đúng là không phải do bọn họ làm".
Hạ Dương liếc phía sau lưng một cái, nói: "Hừ, hai thằng nhãi kia cùng đi theo tôi. Tôi vốn cảm thấy phiền toái, nhưng chủ biên bọn họ có nói, nhất định phải tới đây nói lời xin lỗi với anh, anh có muốn gặp không?"
Tần Lạc không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại hai phóng viên kia. Có điều, nhớ tới thân phận của Hạ Dương, hết thảy những chuyện này cũng không khiến người khác cảm thấy kỳ quái. Chỉ cần chủ biên kia không ngốc, chắc chắc sẽ biết làm sao để tạo niềm vui cho Hạ Dương.
Nếu có thể kéo gần quan hệ với Hạ Dương, hắn sao không làm chứ?
Hơn nữa, lần này còn là cơ hội tốt chủ động đưa tới cửa như vậy. Bình thường, bọn họ muốn nói với Hạ Dương cũng khó nữa là.
"Khách đã tới cửa, sao có thể ngăn người ta ở ngoài cửa được?" Tần Lạc cười nói.
Cho nên, Hạ Dương chạy tới kéo cửa phòng ra, nói: "Tất cả vào đi".
Đi trước là một gã béo đeo kính, bộ dạng hào hoa phong nhã, mặc đồ Tây màu đen vừa vặn, thắt cà vạt có vân, trắng trắng mềm mềm, xem ra là một nam nhân rất hiểu đời.
Gã đầy vẻ tươi cười đi về phía Tần Lạc, nói: "Tần tiên sinh, thật xin lỗi. Chuyện ngày hôm qua tôi cũng không rõ cho lắm, nếu không phải hôm nay Hạ thiếu gia tới nhắc, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra. Có điều, bọn họ đều là cấp dưới của tôi, tôi nên chịu trách nhiệm với chuyện hôm qua. Bây giờ, tôi đại biểu công ty và cá nhân tôi chân thành xin lỗi Tần tiên sinh. Nếu Tần tiên sinh có thời gian, nhất định phải cho tôi một cơ hội chủ động bồi tội. Tần tiên sinh có chuyện gì cần tôi thì không cần khách sáo".
Lúc nói chuyện, gã nhanh tay đưa danh thiếp của mình lên.
Tần Lạc nghĩ mình bây giờ chính là lúc cần dùng truyền thông nhất, liền lễ phép mà nhận danh thiếp của gã, khách khí nói: "Ngại quá, chuyện này vốn không liên quan gì tới anh, tôi sao có thể nhận lời xin lỗi của anh được chứ? Có điều, tôi cũng rất vui khi kết giao được thêm một vài người bạn giới truyền thông. Dù sao, các anh dõi mắt trong ngoài nước, quen biết nhiều hơn, cũng có thể tăng thêm kiến thức".
"Khách sao. Tần tiên sinh khách sao quá". Mập mạp nói. Tiếp theo, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, quay sang nhìn chằm chằm hai gã cấp dưới ngày hôm qua diễu võ dương oai, hôm nay đứng trước mặt Tần Lạc ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nói: "Hai người các cậu, còn chưa chịu xin lỗi Tần tiên sinh sao? Ngành chúng ta sao lại có loại bại hoại như các cậu chứ, tôi cũng vì cùng ngành với các cậu mà cảm thấy hổ thẹn".
Gã đeo kính đen ngẩng đầu nhìn Tần Lạc, đầy vẻ xấu hổ nói: "Tần tiên sinh, thật xin lỗi. Tôi biết tôi sai rồi. Topic trên diễn đàn thật không phải do chúng tôi đăng mà. Tôi dùng tính mạng của cha mẹ tôi để thề. Tôi tin, các anh không thể nào làm ra chuyện như vậy. Tôi xin lỗi anh vì chuyện mạo phạm của tôi ngày hôm qua. Kính xin anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không nên chấp nhặt với loại người như bọn tôi".
Gã mặc áo nike kia có chút thành thật mà đưa phong bì dày cột cho Tần Lạc, nói: "Đây là mười vạn đồng anh bồi thường cameras. Bọn tôi về đếm, quả thật quá nhiều, cameras bọn tôi chỉ cần mấy ngàn đồng, thật sự không cần nhiều như vậy".
Tần Lạc cũng lười chấp nhặt với bọn họ. Hắn biết, mặc dù mình không nói gì thì cấp trên của bọn họ cũng sẽ thu thập bọn họ vô cùng thảm.
Khoát tay, nói: "Các anh đi đi. Nếu, tôi nói là nếu, các anh còn cơ hội làm phóng viên, xin các anh tìm hiểu chân tướng sự tình rõ ràng đã rồi hãy viết, được không? Giống như các anh nói vậy, bản thân vì lợi ích của dân chúng mà la hét bôn tẩu. Nếu làm được như vậy, dù các anh đã làm sai chuyện gì, tôi cũng có thể tha thứ".
Hai người liên tục gật đầu, sau đó cúi người xin lỗi Tần Lạc xong, lúc này mới xoay người rời đi.
Chủ biên mập mạp cũng là người thức thời, nói: "Tôi biết Tần tiên sinh công việc bận rộn, tôi cũng không quấy rầy nữa. Danh tiếng của Dược vương Tần lão tôi cũng từng nghe nói, vẫn luôn khâm phục vô cùng. Tôi tin rằng, Tần gia tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này. Đây tuyệt đối là sự vu tội của một vài kẻ tiểu nhân. Nếu Tần tiên sinh có chuyện gì cần, có thể gọi số điện thoại trên danh thiếp. Hàn Tiên Bình mặc dù năng lực yếu kém, nhưng lúc nào cũng có thể giao mạng".
Tần Lạc cảm thấy gã là một người rất biết giao thiệp, sau khi rất cảm động mà bắt tay gã thì tự mình tiễn gã tới cửa.
Đợi tới khi Tần Lạc đóng cửa phòng lại, trong phòng chỉ còn lại một đám "Người trong nhà".
Hạ Dương ảo não nói: "Mịa con bà nó, mất mặt quá. Bị người khác làm mất mặt rồi. Hôm qua tôi còn luôn miệng cam đoan với anh, chuyện này tôi có thể giải quyết giúp anh, không ngờ hôm nay chuyện lại ra như vậy. Cũng không ngờ đến truyền trên inte, tôi thật quá sơ suất".
"Chuyện này cũng không thể trách anh". Tần Lạc an ủi nói. "Cho dù trên inte không xảy ra chuyện, bọn họ cũng có thể nghĩ ra những cách khác".
"Đúng rồi. Diễn đàn kia tên gì? Bây giờ tôi bảo người xóa topic kia đi". Hạ Dương cầm điện thoại di động nói.
"Không cần đâu". Tần Lạc ngăn lại nói. "Tôi cảm thấy chuyện này ngăn không bằng mặc kệ. Chuyện đã truyền ra, xóa topic phong tỏa tin tức chỉ đem lại hiệu quả trái ngược. Chi bằng chúng ta chủ động công khai tin tức. Do tự chúng ta nói rõ tình huống chân thực với công chúng, đỡ phải bị người khác núp sau lưng hắt nước bẩn".
"Phương pháp công khai thế nào?" Hạ Dương hỏi.
"Dùng danh nghĩ Tần gia, mở cuộc họp báo". Tần Lạc không chút do dự nói.
Có lẽ quyết định này hắn đã suy nghĩ lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.