Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 639: Cô cận thị à?

Liễu Hạ Huy

29/03/2013

Ông của Lý Đằng Huy chính là một người làm viền của Tần gia, một sư phụ cắt sửa trong nghề làm vườn. Hàng ngày ông đều cầm cái kéo to đi cửa tỉa cây hoa cảnh trong vườn. Cuộc sống của ông rất thanh nhã, tiền lương không cao.

Cha của Lý Đằng Huy tiến bộ hơn, ông được vào phòng bếp Tần gia, trợ giúp việc bếp núc. Vì chỉ là người phụ giúp công việc bếp núc chứ không phải là đầu bếp nên không thể cố gắng phấn đấu lên đầu bếp chính thức được. Công việc của ông chỉ đơn giản là trọ giúp sắp đặt món ăn.

Nếu Lý Đằng Huy không bộc lộ tư chất kiệt xuất về vật lý học, có lẽ vận mệnh của Lý gia sẽ tiếp tục như vậy. Lý Đằng Huy có thể tiến bộ hơn làm tài xế cho Tần gia hay hơn nữa thì vào làm nhân viên văn phòng ở công ty của tập đoàn Tần gia.

Mỗi thành công của một gia tộc đều có một người xuất sắc dẫn dắt. Bạn có phải là người đó không?

Gia tộc Lý gia của Lý Đằng Huy vì sự xuất hiện của Lý Đằng Huy mà xảy ra thay đổi long trời lở đất. Cùng với thành tích học tập vật lý ngày càng xuất sắc, Lý Đằng Huy càng lúc càng nhận được nhiều khen thưởng sau đó ông ta bước vào học ở khoa vật lý công nghệ đại học Thanh Hoa, hơn nữa còn được mời tới học tập ở nước Mỹ. Rốt cuộc Tần gia đã phát hiện ra trong gia tộc mình lại có một người trẻ tuổi tài cao như vậy.

Vì vậy Tần gia mới bắt đầu thành lập một quỹ giáo dục trợ giúp cho lứa trẻ trong gia tộc, cung cấp tài chính cho Lý Đằng Huy, trợ giúp cho ông ta tất cả tài chính cần thiết trong quá trình du học ở nước ngoài. Hơn nữa Tần gia còn chỉ động trợ giúp cho Lý Đằng Huy rất nhiều cơ hội để thực tập. Ví dụ như mua chuộc giáo viên hướng dẫn, tiếp tục cung cấp tài chính cho một số giáo sư có các công trình nghiên cứu để những giáo sư này có đi có lại, một là quan tâm tới việc học tập của Lý Đằng Huy, hay mời hắn tham gia vào nhóm nghiên cứu.

Lý Đằng Huy cũng là một người giỏi nắm bắt cơ hội. Ông ta biết nguyên nhân một Tần gia kiêu ngạo làm vậy là chính vì ông ta. Ông ta tuyệt đối không buông tha cơ hội làm thay đổi vận mệnh của mình và của gia đình mình, lấy tấm bằng tốt nghiệp loại ưu. Hơn nữa Lý Đằng Huy còn mang theo tri thức về nguồn năng lượng tái sinh mà trong nước rất khan hiếm cùng với một nửa bạn học của phòng thí nghiệm về nước. Tần gia đã ủng hộ ông ta thành lập phòng nghiên cứu nguồn năng lượng mới.

Vì Lý Đằng Huy được Tần gia coi trọng. Ông của ông ta đã được Tần gia đưa vào trại dưỡng lão. Ông là người làm vườn đầu tiên được vào viện dưỡng lão Tần gia. Chuyện này đã khiến cho những người giúp việc khác của Tần gia đã cố gắng giáo dục con cái trở thành những nhân vật điển hình. Cha của Lý Đằng Huy cũng không giúp việc bếp núc nữa, thậm chí không cần làm đầu bếp. Ông đã trở thành một quản lý trung tầng của khách sạn Tần gia.

Có thể nói vận mệnh của Lý gia đã thay đổi chính là nhờ Lý Đằng Huy. Nhưng vận mệnh của Lý Đằng Huy lại thay đổi vì chính Tần gia. Nếu như không có sự trợ giúp của Tần gia, dù Lý Đằng Huy có thể sang Mỹ du học, ông ta cũng không bao giờ được các giáo sư coi trọng. mặc dù thành tích học tập xuất sắc, ông ta cũng tuyệt đối không thể vào làm việc trong những phòng thí nghiệm tối mật được kiểm tra nghiêm ngặt cùng với kỳ thị chủng tộc.

Nếu như không có Tần gia làm người tài trợ, đầu tư tài chính, một người mới tốt nghiệp đại học như Lý Đằng Huy sao có thể lôi kéo được nhiều bạn học như vậy? Nếu như không có Tần gia ủng hộ tài chính, ông ta sao có thể mang cả đồng nghiệp của một nửa phòng thí nghiệm về trước thành lập phòng nghiên cứu nguồn năng lượng mới.

Trên thế giới này không thiếu nhân tài nhưng chỉ thiếu Bá Nhạc. Tần gia chính là Bá Nhạc của Lý Đằng Huy.

Cho nên như Tần Huy đã nói: không có Tần gia, Lý Đăng Huy không đủ tư cách để bước vào hội sở Tây Hồ uống trà cũng không sai.

Chỉ là câu nói này làm người nghe khó chịu mà thôi.

Quả nhiên nụ cười trên gương mặt Lý Đằng Huy dần biến mất. Ông ta nói: "Huy thiếu gia, tôi và Tần Lạc chỉ ngẫu nhiên gặp nhau, rủ nhau tới đây uống trà, không có ý gì khác, chỉ là quan hệ cá thân mà thôi'.

"Tôi biết. Tôi biết" Hình như Tần Huy là người trở mặt. Vừa mới làm kẻ xấu bây giờ gã lại muốn làm người tốt. "Đương nhiên tôi tin tưởng vào nhân phẩm của ông. Anh tôi coi trọng ông như vậy, hẳn phải có lý do của mình. Anh ấy không nhìn nhầm người".

"Dượng, dượng không nên chấp nhặt với anh cháu" Tần Lam an ủi Lý Đằng Huy. "Kỳ thật anh ấy không có ác ý. Anh ấy chỉ hiểu lầm khi thấy dượng đi với người ngoài mà thôi. Dù sao Tần gia vẫn coi dượng như người ngoài. Khi Tần gia gặp nạn, người Tần gia hẳn nên đoàn kết để vượt quan cửa ải gian khó này".

"Tôi biết" Lý Đằng Huy nói: "Nhưng Tần Lạc quả thực là bạn của tôi".

"Có thể kết giao bạn bè. Chúng tôi đã từng ngăn cấm ông kết giao bạn bè chưa?" Tần Huy cười nói. "Nhưng nếu như kết bạn với những người bất lương thì đừng nói nữa".

Tần Lạc một mực ngồi yên nghe mấy người nói chuyện. Đây là chuyện riêng của Lý Đằng Huy và Tần gia. Chính hắn không nên xen vào. Nếu như hắn can thiệp vào thì dù với lý do gì đi nữa cũng đẩy Lý Đằng Huy vào tình huống xấu.

Thế nhưng hai anh em Tần gia này vẫn nhìn chằm chằm vào hắn như thể canh chằng không cho hắn nhào tới Lý Đằng Huy. Lúc thì "người ngoài", lúc thì "kẻ bất lương" quả thật làm hắn ngồi nghe mà không thể nhẫn nhịn nổi.

Vì vậy Tần Lạc cười nói: "Lý Đằng Huy là thành viên của gia tộc các người chứ không phải là nô lệ của các người. Cho dù anh ấy kết bạn với người tốt hay người xấu, các người cũng không có liên quan gì cả. Đối với các người, có thể đó là bạn xấu nhưng với anh ấy có thể đó là bạn tốt thì sao?"

"Chúng ta là người một nhà. Tôi có trách nhiệm nhắc nhở ông ấy đề phòng tiểu nhân" Tần Huy phản kích.

"Thế nhưng bản thân anh coi bạn bè của anh ấy là tiểu nhân có nghĩa là chính bản thân anh đã không tôn trọng anh ấy" Tần Lạc nói: "Nếu như anh ấy nghĩ rằng tôi là tiểu nhân thì không có gì đáng nói. Còn anh đừng có áp đặt chính lối suy nghĩ của mình lên người khác. Đây không phải là kiểu ngồi trên cao điều khiển người khác sao?"

"Anh đang bôi nhọ, hắt bát nước bẩn" Tần Huy nói. "Tôi vốn chỉ nghĩ anh chỉ biết xem bệnh thì ra anh còn bản lĩnh đó".

"Tôi có rất nhiều, chỉ là các anh không phát hiện ra mà thôi".

"Tôi sẽ chờ biểu hiện của anh" Ánh mắt Tần Huy và Tần Lạc đấu nhau kịch liệt. "Thế nhưng nơi này là Yến Kinh, không phải là Dương Thành. Nếu không dựa vào phụ nữ, anh vĩnh viễn không bao giờ có thể sánh ngang với Bạch Phá Cục và Tần Túng Hoành".

"Còn anh thì sao?" Tần Lạc cười ha hả nói: "Nếu như anh không phải là vật bị loại bỏ của Tần gia, anh xứng đáng là gia chủ của Tần gia sao? Hơn nữa… tôi biết Bạch gia có cuồng nhân Bạch Phá Cục, người điên Bạch Tàn Phổ. Tần gia, ngoại trừ một trí công tử Tần Túng Hoành… còn ai khác nữa đây? Xin thứ cho tôi nói thẳng nếu như không phải là anh chủ động tới đây, trước mặt tôi nói là họ Tần, tôi căn bản không biết anh họ Tần".

"Anh…" Sắc mặt của Tần Huy trở nên vô cùng dữ tợn, giống như Tần Lạc đã nói đúng suy nghĩ của gã.

Không sai. Mọi người đều xuất thân từ Tần gia, tại sao vị trí gia chủ cứ phải là Tần Túng Hoành?

Tần Huy thừa nhận Tần Túng Hoành xuất sắc nhưng chẳng lẽ bản thân gã là một phế vật sao? Vì sao tất cả vinh quang đều tập trung tất trên đầu Tần Túng Hoành, những người khác cũng mang trong người dòng máu Tần gia thì lại chỉ có thể làm bóng ma đứng nhìn?

Dù Tần Huy gã chưa từng nói ra ngoài nhưng trong lòng gã vẫn có một ý nghĩ không cam chịu. Đây chính là bản tính của con người.

"Tôi xin lỗi nếu lời nói của tôi làm tổn thương anh" Tần Lạc thừa thắng xông tới. "Thế nhưng tôi đã cố ý nói vậy".

"…" Nếu như không phải là người xuất thân từ Tần gia, lại thừa hưởng sự giáo dục của gia tộc, Tần Huy chỉ muốn chửi: con mẹ mày. mày là đồ khốn.

Thế nhưng vào lúc này Tần Huy chỉ có thể cảm thấy uất nghẹn, hít thở khó khăn.

"Anh không cảm thấy anh đang quá đáng sao?" Tần Lam nhìn Tần Lạc nói.

"Không có" Tần Lạc thẳng thắn lắc đầu."..

"Lý Đằng Huy là người nhà của chúng tôi. Anh âm mưu tiếp cận, chính là hành động không đạo đức. Anh không phải là thầy thuốc sao? Y đức của anh để ở đâu? Anh dùng lý do đi xem bệnh cho người thân của dượng để lấy cớ uy hiếp dượng. Anh không cảm thấy quá vô sỉ sao?" Đương nhiên Tần Lam cũng biết chuyện Tần Lạc chữa bệnh cho con riêng của Lý Đằng Huy. Cô ta lấy chuyện này để công kích hắn.

"Lương tâm của tôi ở đây" Tần Lạc vỗ vỗ ngực. "Không phải cô nói tôi là một thầy thuốc tốt thì tôi có y đức. Cô nói tôi không phải là một thầy thuốc tốt thì tôi không có y đức. Y đức ở trong lòng tôi, không phải do miệng của các người".

"Hy vọng một ngày nào đó tôi có thể nhìn thấy anh có đủ phẩm chất đó" Tần Lam vuốt tóc, cười nhạt nói. Động tác của cô ta rất nữ tính nhưng trong con mắt Tần Lạc thì không có gì là mỹ quan.

Ai bảo cô ta nói mình là không có y đức? Mình nhất định không thừa nhận cô ta xinh đẹp.

"Toàn bộ người trên thế giới thấy, cô không thấy. Cô bị cận thị sao?" Tần Lạc cười hỏi.

"Đồ lưu manh" Tần Lam tức giận mắng.

"Tôi vẫn nghĩ tôi không bằng cầm thú".

"…"

Trong một gian phòng ở hướng tây trên lầu hai, một đám thanh niên quần áo chỉnh tề đang ngồi uống trà.

Ngồi ở vị trí bên cửa sổ là một người béo mập, gã vẫn đang nói chuyện với cô bạn gái ngồi bên mình nhưng ánh mắt gã vẫn chăm chú vào mấy người đang tranh cãi nhau bên dưới.



Gã mập mạp đột nhiên đứng dậy nói: "Tốt lắm. Hôm nay chỉ như vậy thôi. Tôi có việc. Tối nay chúng ta đi hát. Tôi đãi".

"Bạch Sầu, tại sao hôm nay tan sớm vậy?"

"Đúng vậy, Bạch đại thiếu vội đi tắm uyên ương sao?"

"Á Á, cậu phải cẩn thận thân thể to béo của đại thiếu đè bẹp cậu đó".

Đám bạn bè mèo mả gà đồng vừa trêu ghẹo Bạch Sầu và cô gái bên cạnh vừa thu thập đồ đạc rời khỏi phòng.

Đợi khi mọi người ra về hết, Gã mập Bạch Sầu nói với cô gái có đôi mắt mọng nước ở bên cạnh: "Em cũng về trước đi. Tối nay, anh sẽ cho xe tới đón em".

"Hừ" Cô gái tức giận hừ một tiếng rồi lắc lư mông rời khỏi phòng.

Gã mập Bạch Sầu khép cửa căm phòng lại, gã móc điện thoại, bấm số gọi.

"Anh, em có việc cần báo cáo với anh" Gã mập Bạch Sầu cúi người, gương mặt có vẻ nịnh nọt, giống như người đang nghe điện thoại bên kia đang đứng trước mặt hắn.

"Chuyện gì vậy hả?" Trong điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông rất êm tai.

"Em thấy Tần Huy và Tần Lam đi cùng với nhau" Bạch Sầu cười ha hả nói.

"Bạch Sầu, nếu mày không muốn chết thì hãy mau nói vào vấn đề chính. Nếu như không nói vấn đề chính thì mày hãy chừ chết đi" Đương nhiên người đàn ông đó không chờ được nữa.

"Hai người đó đang ở cùng với Tần Lạc và Lý Đằng Huy" Bạch Sầu nói nhanh như máy: "Có vẻ quan hệ của chúng không tốt lắm. Trông rất căng thẳng".

Điện thoại bên kia vô cùng yên tĩnh.

Một lát sau người đàn ông đó nói: "Tốt lắm. Bạch Sầu, mày cũng không phải là phế vật như tao nghĩ".

"Anh, em không làm được đại sự. Em có thể chia xẻ với anh những việc nhỏ nhặt. Hàng ngày em rất quan tâm tới chuyện của Bạch gia. Vấn đề là anh và anh cả rất tài giỏi".

Bạch Sầu còn nói huyên thuyên một hồi nhưng điện thoại bên kia đã vang lên tiếng tút tút.

Khí trời đột nhiên vô cùng oi bức khiến con người rất khó chịu.

Mưa gió sấm chớp sắp giáng xuống!

Màn đêm tối đen, cuồng phong gào rít. Những hạt mưa to nhat đậu rơi vào cửa sổ, sấm chớp rạch ngang bầu trời, cũng may là xe được cách âm rất tốt nên ngồi trong xe không nghe thấy âm thanh rầm rĩ ngoài trời.

Nửa đêm đi xe đã không an toàn huống chi lai đi trong điều kiện mưa to gió lớn thế này khiến cho hành trình có thể xảy ra những chuyện không may.

Thế nhưng con đường này cũng được sửa sang khá tốt, rộng rãi, bằng phẳng. Hai bên đường là những cột đèn cao ngất. Mặc dù đang có sương mù khiến cho đèn đường khá mờ nhưng cũng đủ soi sáng đường để xe bọn họ nhìn rõ phương hướng, không bị lạc nơi thôn rã này.

"Bình thường con đườn này có rất ít người đi. Tại sao hơn một nửa số đèn lại sáng?" Tần Lạc nói vẻ đau lòng. Một hàng đèn đường dài như vậy, thắp sáng từ tối tới bình minh, hàng ngày lãng phí bao nhiêu điện hả?

"Người với người không giống nhau" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Văn Nhân Mục Nguyệt mặc một chiếc quần màu đen, áo sơ mi trắng cổ bẻ, thắt cà vạt nhỏ màu đen, thoạt nhìn vô cùng

Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi cạnh Tần Lạc ở ghế sau. Mặc dù nàng không sức nước hoa nhưng Tần Lạc vẫn cảm nhận được hương thơm dìu dịu.

Mỗi người phụ nữ đều có một mùi thơm đặc trưng của cơ thể mình. Đó chính là mùi của Văn Nhân Mục Nguyệt.

"Đúng thế" Tần Lạc nói: "Người sống ở những khu ngoại thành đều là người nhiều tiền. Dù sao tiền sửa đường cũng không phải móc từ túi chính phủ, sao không tiếp tục thuận nước giong thuyền?"

Ngồi ở góc xe còn một người đàn ông khác. Người đó dấu mình trong bóng tối, không nhìn rõ mặt, không nói lời nào khiến người khác cảm thấy tính cách người này u sầu.

Két!

Xe dừng lại trước một cánh cổng sắt. Một vệ sĩ mặc áo mưa đi tới, sau khi kiểm tra hắn liền vẫy tay cho xe qua.

Chiếc xe tiếp tục chạy, liên tục rẽ mấy khúc quặt, chạy trong trang viện năm, sáu phút mới dừng lại trước một biệt thự vẫn còn sáng ánh đèn.

Hai anh em Bạch Phá Cục với gương mặt tươi cười, Bạch Tàn Phổ với gương mặt âm trầm đứng song vai nhau ở bậc thềm. Dáng vóc hai người cao lớn, tướng mạo ngông nghênh. Dù hai người trầm mặc, không nói câu nào nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy có một áp lực vô cùng mạnh mẽ.

Nhìn thấy xe dừng lại, cả hai bước xuống đón.

Bạch Tàn Phổ bước chậm lại một cách vô thức, lui lại sau Bạch Phá Cục một thân người. Bạch Phá Cục cảm giác được hành động của em mình nhưng hắn không có ý định quay người lại.

Tần Lạc đẩy cửa xe bước xuống, một chiếc ô to xuất hiện ngay trên đỉnh đầu hắn.

Bạch Phá Cục đi tới vỗ vào vai Tần Lạc cười nói: "Người anh em, đã để cậu chịu khổi rồi".

"Không có gì"Tần Lạc cười nói: "Ngồi xe cũng chẳng khác gì khi tạnh ráo".

Dù sao Tần Lạc cũng không phải là tài xế. Đối với hắn mà nói ngồi trên xe khi trời mưa với ngồi xe khi trời tạnh ráo cũng chẳng có gì khác nhau.

Hơn nữa Tần Lạc lại cảm thấy khi ra ngoài vào trời mưa to gió lớn là một việc vô cùng sảng khoái. Chạy xuyên qua rừng cây nghe lá xào xạc, mưa bay bên ngoài, bên cạnh còn có mỹ nữ làm bạn. Điều này quả thật còn sảng khoái, đã hơn nhiều so với việc đi 'tắm nước lạnh'.

Đương nhiên Đại Đầu có nghĩ như vậy không thì không thể biết được.

Khi Văn Nhân Mục Nguyệt bước xuống xe, sự đón tiếp hoàn toàn khác. Hai chiếc ô, một bên trái, một bên phải xuất hiện trên đỉnh đầu nàng, không một giọt nước mưa nào rơi xuống người nàng, còn cả một cô gái xinh đẹp bước tới khoác lên người nàng một chiếc áo khoác lông đã chuẩn bị sẵn.

"Mục Nguyệt, thiệt thòi cho em quá. Hai anh em chúng tôi đáng lẽ phải tới Văn Nhân gia thăm em nhưng bởi vì một số chuyện mà khiến mọi người phải đi tới đây. Quả thực là rất đáng trách" Bạch Phá Cục xoa tay nói với Văn Nhân Mục Nguyệt. Lời này của hắn không phải là câu nói khách sáo, ngược lại dáng vẻ hắn có phần ngượng ngùng.

Có lẽ một con người ngang tàng như Bạch Phá Cục cũng cảm thấy để một cô gái như Văn Nhân Mục Nguyệt nửa đêm đường xa tới nhà mình là chuyện không có đạo đức.

"Không sao" Văn Nhân Mục Nguyệt nói ngắn gọn. Nàng từ chối không khoác chiếc áo lông của cô gái đưa tới. Nàng không thích chạm vào đồ đạc của người xa lạ. Đặc biệt là quần áo, trang sức cá nhân.

"Mau mời vào" Bạch Phá Cục nói: "Trong nhà ấm hơn".

Nói xong Bạch Phá Cục liền dẫn hai người Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt vào trong nhà.



Hình như Bạch Phá Cục không biết trong xe vẫn còn hai người ngồi. Hình như Tần Lạc cũng quên bản thân mình vẫn còn bạn ngồi trong xe.

Bạch Tàn Phổ không nói câu nào, hắn chỉ chăm chú nhìn Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt. Lúc này Bạch Tàn Phổ giống như con mèo nhà ngoan ngoãn, hoàn toàn không muốn tranh đua danh tiếng với chủ nhân.

Thế nhưng sự trầm tĩnh của Bạch Tàn Phổ không khiến cho người khác có cảm giác an toàn ngược lại hắn còn khiến Tần Lạc không tự chủ được liếc nhìn hắn mấy lần.

Trong phòng bật điều hoà nhiệt độ. Ngay khi vừa bước vào phòng thì một luồng hơi nóng phả vào mặt sau đó nhanh chóng bao vây toàn thân khiến có người ta có cảm giác thư thái không nói nên lời.

Tần Lạc đi tới giúp Văn Nhân Mục Nguyệt cởi áo khoác ngoài, treo ở giá áo. Hắn thầm liếc trộm cặp mông căng tròn cùng bộ ngực tròn đầy của nàng sau đó hắn ngồi ngay ngắn bên cạnh nàng giống như một nam trợ lý đắc lực.

Đây là lần hội đàm bí mật lần thứ tư.

Bên Bạch gia chỉ có hai anh em Bạch Phá Cục và Bạch Tàn Phổ. Bên gia tộc Văn Nhân chỉ có Văn Nhân Mục Nguyệt cùng với Tần Lạc, một người đàn ông có mối quan hệ mập mờ với nàng, không xa cách cũng chẳng thân thiết.

Ngoại trừ những người này ra thì không còn bất kỳ ai. Ngay cả người giúp việc bưng trà cũng không có.

"Chuyện đó có thật đã thành công rồi sao?" Bạch Phá Cục cười ha hả hỏi. Hắn đứng ở quầy rượu rót rượu cho mấy người. Bởi vì không có người làm nên Bạch đại thiếu gia tự mình đảm nhận công việc này.

"Nhờ có Bạch lão gia đã chỉ lối thoát khỏi bến mê nên chuyện trở nên dễ dàng hơn rất nhiều" Văn Nhân Mục Nguyệt nói như nước chảy mây trôi: "Tôi không uống rượu".

"Có trà" Bạch Phá Cục nói. Trước tiên hắn bưng tới cho Tần Lạc và Bạch Tàn Phổ và chính mình mỗi người một chén rượu đỏ đặt trên bàn sau đó lại đi pha trà cho Văn Nhân Mục Nguyệt.

Bạch Phá Cục bưng chén trà lại và nói: "Ông tôi cũng chỉ biết có chuyện đó nên tiện nói ra. Lúc trước chúng tôi cũng đã từng thử nhưng Lý Đằng Huy này rất khó tiếp xúc. Hơn nữa ông ta rất trung thành với Tần gia nên không thể lay động được".

Bạch Phá Cục nhìn thẳng vào mặt Tần Lạc, cầm chén rượu trên bàn nói: "Người anh em, tôi phải chúc cậu một chén. Việc này thành công, cậu đã lập công đầu'.

Tần Lạc cầm chén rượu lên chạm với Bạch Phá Cục và nói: "Tôi chỉ có khả năng làm chuyện nhỏ nhặt này thôi".

"Không cần phải khiêm tốn" Bạch Phá Cục nói: "Chúng ta quen nhau cũng khá lâu. Tới bây giờ cậu không làm người khác thất vọng. Nào, người anh em, cạn'.

Nói cong Bạch Phá Cục uống một hơi cạn chén rượu. Tần Lạc cũng làm theo. Một mùi thơm, chát sộc lên mũi, đầu hắn thoáng choáng váng nhưng cảm giác lại rất thoải mái.

"Người có tới đây không?" Bạch Tàn Phổ ngồi trong góc, gần giá sách đột nhiên hỏi.

"Có" Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Nếu anh ta không tới, chúng tôi cũng sẽ không tới".

"Nói đúng lắm" Bạch Phá Cục nói: "Tôi muốn gặp anh ta. Người đó có thể xuất lĩnh Tần gia phản kích trong tuyệt địa, không lý do gì để không trở thành bạn bè với anh ta".

Tần Lạc đứng lên đi ra ngoài. Khi hắn quay vào phía sau lưng hắn có một đàn ông trung niên tướng mạo khôi ngô cùng đi vào.

"Đây là Lý Đằng Huy" Tần Lạc cười giới thiệu Lý Đằng Huy cho anh em Bạch gia.

Lý Đằng Huy mỉm cười, ông ta đang định lên tiếng thì có cảm giác đang bị hai ánh mắt rất sắc bén chăm chú nhìn. Bị hai ánh mắt đó uy hiếp, đương nhiên Lý Đằng Huy thoáng á khẩu không sao nói được. Tất cả những điều muốn nói đều uất nghẹn quay trở lại.

"Đã sớm nghe tính cách anh em Bạch gia hung hãn. Quả nhiên danh bất hư truyền" Lý Đằng Huy thầm nghĩ. Bản thân ông ta khi đứng trước mặt Tần Túng Hoành cũng không có cảm giác đó. Không ngờ khi đứng trước mặt anh em Bạch gia ông ta lại có cảm giác nguy hiểm, run như cầy sấy, giống như ông ta đang bị một loài động vật hung hãn nhìn thẳng vào mặt vậy.

"Lý Đằng Huy?" Bạch Phá Cục đi tới trước mặt Lý Đằng Huy, cẩn thận quan sát ông ta.

"Là tôi" Cuối cùng Lý Đằng Huy cũng bình tĩnh trở lại. "Lâu nay nghe đại danh của Bạch đại thiếu. Hôm nay nhìn thấy vô cùng vinh hạnh".

"Ha ha, khách khí, khách khí" Dường như lúc này Bạch Phá Cục mới xác định được thân phận của người đứng trước mặt mình. Hắn giơ bàn tay to của mình bắt tay Lý Đằng Huy nói: "Hoan nghênh anh gia nhập đại gia đình ấm cúng của chúng tôi. Mời ngồi xuống nói chuyện. Tôi mời anh rượu".

"Bạch thiếu gia không cần khách khí" Lý Đằng Huy vội vàng nói.

"Ai, anh cũng không nên khách khí" Bạch Phá Cục nói. "Bạn bè tới có rượu ngon. Kẻ thù tới có cuốc. Chỉ một chén rượu mà thôi, không đáng gì".

"Cám ơn" Lý Đằng Huy ngồi xuống bên cạnh Tần Lạc nhưng ông ta chỉ dám đặt một góc mông xuống ghế sô pha. Không dám như Tần Lạc và Bạch Phá Cục ngồi hẳn vào trong ghế.

Con cái nhà nghèo dù sau này làm ăn thăng tiến như diều gặp gió nhưng vẫn cảm thấy bản thân mình không bằng những nhị thế tổ con nhà danh giá sống an nhàn tử nhỏ.

Lý Đằng Huy biết rõ giá trị của mình và những người làm việc ở phòng nghiên cứu năng lượng mới do mình đứng đầu nhưng khi đối diện với đại thiếu gia trong truyền thuyết ở Yến Kinh thì Lý Đằng Huy vẫn thấy căng thẳng.

Số mệnh con người quả thật thần kỳ. Ai có thể ngờ con cháu của một người làm vườn, một người giúp việc bếp núc lại có ngày ngồi uống rượu đỏ ngang bằng với con cháu của những thương nhân cự phú?

Nghĩ vậy đột nhiên Lý Đằng Huy có cảm giác lâng lâng.

Bạch Phá Cục cầm một chén rượu đỏ đi tới. Lý Đằng Huy vội vàng đứng dậy nhận lấy. Ông ta nào dám ngồi yên để người ta hầu hạ mình.

Thế nhưng ngay lúc đó một chuyện kỳ quái đã xảy ra.

Bạch Phá Cục lại lùi lại sau từng bước, từng bước một. Hắn từ chối trao chén rượu cho Lý Đằng Huy, hai tay Lý Đằng Huy trống rỗng. Tình huống người tiến kẻ lui làm nên một tình cảnh rất xấu hổ. Gương mặt Lý Đằng Huy vô cùng tức giận.

"Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu" Bạch Phá Cục nói.

"Vấn đề gì?" Lý Đằng Huy cố nén sự tức giận trong lòng hỏi lại.

"Tại sao anh lại tới đây?" Bạch Phá Cục hỏi.

Tại sao lại tới đây?

"Lại đây" là một cách hỏi thay thế rất uyển chuyển. Thực ra câu hỏi của Bạch Phá Cục là "tại sao anh phản bội?"

Lý Đằng Huy trầm mặc.

Mọi người trong phòng cũng trầm mặc nhưng ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn Lý Đằng Huy.

Ai nấy cũng đang chờ câu trả lời.

"Ông nội tôi là người làm vườn của Tần gia. Cha tôi là đầu bếp của Tần gia" Lý Đằng Huy nói: "Nói một cách khó nghe là hai người bọn họ chính là người làm của Tần gia. Tôi cũng vậy, nhưng tôi chỉ là một người làm thuê cao cấp. Tần gia trọng dụng tôi nhưng sâu thẳm trong suy nghĩ của bọn họ vẫn không thay đổi quan niệm này".

Ánh mắt Lý Đằng Huy trở nên nóng rực: "Tôi không muốn làm một nô tài, tôi cũng không muốn con cháu của tôi tiếp tục làm nô tài cho Tần gia. Chỉ có cách rời khỏi Tần gia, tôi mới có thể ngẩng cao đầu làm người, tôi mới có thể được người khác tôn trọng".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook