Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 94: Cô dựa vào cái gì mà không gọi tôi là mẹ?

Liễu Hạ Huy

28/03/2013

Tần Lạc đứng đợi ở cửa Yến Viên một lúc thì một chiếc Audi mang biển quân đội phóng tới.

Tần Lạc đoán chiếc xe này có lẽ là tới đón hắn.

Quả nhiên điện thoại trong túi hắn reo lên.

Tần Lạc mở máy, trong điện thoại vang lên một giọng nói của đàn ông, rất lễ độ nhưng hơi cứng nhắc.

"Alo, chào Tần tiên sinh. Tôi là nhận lệnh tiểu thư tới đón cậu. Xe đã đến trước cửa Yến Viên. Xin hỏi cậu đang ở đâu vậy?"

"Đang ở phía sau anh." Tần Lạc cười nói rồi giơ tay ra hiệu với lái xe.

Cửa xe mở ra, một thanh niên khá trẻ bước xuống, giúp Tần Lạc mở cửa xe phía sau.

"Cảm ơn." Tần Lạc cười nói.

"Không cần khách khí." Mặt người này mặt vẫn cứng đơ trả lời.

Tần Lạc biết vì thân phận đối phương là quân nhân, có nhiều chuyện không thể nói. Mình và hắn không thể nào bắt chuyện được nên cũng không cố gắng tìm chủ đề.

Hắn dựa lưng lên chiếc ghế mềm mại nghỉ ngơi một chút, trong lòng cũng nghĩ về buổi tiệc tối hôm nay.

Cha Vương Cửu Cửu có thể nhà không? Nếu ông ấy ở nhà thì sẽ nói chuyện với hắn về những vấn đề gì?

Hắn xem trên TV, tính tình quân nhân ai cũng cứng nhắc và đáng ghét. Chắc cũng không sai đâu.

Nếu chọc giận ông ta, rồi ông ta lôi mình ra bắn, có cần gọi lão gia tử ra cứu mạng không nhỉ?

Uhm, nhất định phải gọi. Cái gì cũng không quan trọng tính mạng mà.

Ăn nhiều cơm, ăn ít rau. Không uống rượu, nói ít.

Để tránh xuất hiện vấn đề, Tần Lạc thầm vạch ra những việc làm trong buổi tối hôm nay.

Tuy tay lái xe này không nói chuyện được nhưng kỹ thuật lái xe đúng là không tệ. Lái nhanh nhưng ổn định, gần như không có cảm giác xe đang chạy.

Hơn nửa giờ sau, xe dừng lại trước cửa một đại viện được canh phòng cẩn mật.

Hai bên cửa chính có hai binh sĩ cầm súng, vẻ mặt nghiêm cẩn nhìn chằm chằm vào những chiếc xe qua lại.

Hai tên binh sĩ đứng nghiêm chào chiếc xe của Tần Lạc rồi mới chạy tới xem xét bên trong xe hơi. Lái xe cũng rất phối hợp, hạ kính xe xuống để họ thuận tiện tra xét.

Tên binh sĩ sau không không phát giác ra điều gì bất thường liền lại đứng nghiêm chào. Lúc này xe của Tần Lạc mới chậm rãi tiến vào.

"Chẳng trách Cửu Cửu lại phải cho xe tới đón. Nếu không chỉ sợ mình tự đến cũng chẳng vào được." Tần Lạc thầm nghĩ.

"Nhưng mà cả lớp có nhiều sinh viên như vậy. Nếu ai cũng được cho xe tới đón thì chẳng phải là rất phiền phức sao? Có lẽ là cô ấy chỉ mời những người thân quen thôi."

Lúc này Tần Lạc vẫn còn chưa biết, khách khứa chỉ có một mình hắn mà thôi.

Hắn đến là khách đã đến đủ luôn...

Chiếc xe phóng vào trong sân, chay xuyên qua một dãy những căn nhà nhỏ, vượt qua một trậm kiếm soát nữa, tới trước cửa một tòa tiểu viện trong cùng mới dừng lại.

Lái xe nhanh chóng xuống xe, mở cửa cho Tần Lạc. Sau đó xoay người gõ lên chiếc cửa sắt của tiểu viện.

Chiếc cửa sắt từ từ mở ra, Vương Cửu Cửu thanh tú, tràn đầy sức sống đứng trước cửa, cười nói: " Thầy Tần, hoan nghênh thầy tới nhà em."



Vương Cửu Cửu mặc một bộ váy dài, lộ ra chiếc cổ trắng nõn và chiếc xương quai xanh gợi cảm. Thân hình cao ráo, chân dài. Đôi chân trần mịn màng như ngọc, thẳng tắp không chút tì vết hiện ra trước mắt Tần Lạc.

Dưới chân cô là một giày cao gót màu bạc đơn giản thời thượng, ôm lấy đôi bàn chân hoãn mỹ của cô. Trên mặt cô trang diểm thoáng qua một chút phấn, kiều diễm mà không mị tục (xinh đẹp kiểu lẳng lơ). Toàn bộ những điều đó khiến vẻ kiều diễm của cô lại càng kiều diễm.

Ánh sáng của đèn ven đường chiếu lên người cô, khiến cả người cô toát ra một khí chất ấm áp, thuần khiết.

Cảnh tượng này thật giống với cảnh tượng, trong một đêm gió tuyết, anh trai về muộn, khi hắn làm ám hiệu đã ước định từ trước, cô em gái trong nhà lén chạy ra mở cửa cho hắn...

"Có một người em gái như vậy cũng không tệ. Nếu ai ức hiếp mình thì thì gọi em gái ra đập chết bọn chúng." Trong lòng Tần Lạc nghĩ thầm. Làm anh trai Vương Cửu Cửu, hắn có cảm giác rất an toàn.

"Cửu Cửu hôm nay đẹp quá." Tần Lạc cười nói.

Trước kia Vương Cửu Cửu thường thích mặc quần Jean, đi giày vải, lưng đeo ba lô. Nhưng bây h đột nhiên thay đổi sang phong cách khác, thật khiến cho người ta cảm thấy phi thường kinh ngạc.

"Thật sao? Cám ơn thầy Tần." Vương Cửu Cửu mặt cười tươi rói. Mất cả buổi tối để trang điểm quả nhiên là không uổng phí. Xem ra sau này phải thường xuyên ăn mặc theo kiuẻ thục nữ mới được.

"Thật. Rất đẹp. Em so với trước kia đúng là khác nhau rất nhiều." Tần Lạc gật đầu: " Những người khác đến rồi sao?"

"Những người khác? Còn có người nào sao?" Vương Cửu Cửu giả vờ không biết hỏi.

"Không phải là em có mời cả bạn học sao?""

"Em chưa từng nói là có mời bạn học khác mà." Trên mặt Vương Cửu Cửu càng tỏ vẻ vô tội.

"Cái này...." Tần Lạc nghĩ, thế mà Vương Cửu Cửu lại nói như đã mời cả bạn học khác đến dự tiệc sinh nhật mẹ cô. "Chỉ có một mình tôi thôi sao?"

"Đúng vậy. Khách chỉ có một mình thầy thôi." Vương Cửu Cửu cười hi hi.

Trong lòng Tần Lạc bỗng cảm thấy lo lắng, sao đó cúi xuống nói nhỏ vào tai vcc: "Cha em có nhà không?"

"Cha em hả? Không có nhà. Ông ấy đi công tác, cả tháng nay em không gặp ông ấy rồi." Vương Cửu Cửu cười nói. Bộ dáng lúc này của Tần Lạc lúc này thực sự trông rất thú vị.

Cái này người ta gọi là ' yêu ai yêu cả đường đi lối về'. Nếu như người yêu mến một người thì tất cả những việc làm của người đó đều là đáng yêu trong mắt ngươi. Kể cả hắn ngoáy mũi, nhổ nước bọt trước mặt ngươi thì ngươi vẫn cảm thấy đó là điều bình thường.

Lúc này Tần Lạc mới cảm thấy tảng đá lớn trong lòng biến mất, thở phào một hơi.

Nhưng lập tức chán hắn lại đổ mồ hôi lạnh. Sắc mặt lại trắng bệch.

Nếu chỉ có mình hắn là khách, cha cô ấy lại không có nhà... nói cách khác, tối hôm nay chỉ có hắn cùng Vương Cửu Cửu và mẹ cô ấy, đôi mẹ con như hoa như ngọc này, ba người ở với nhau....

Tần Lạc lập tức muốn xoay người bỏ chạy. Nếu để cha Vương Cửu Cửu biết chuyện này, hắn không lôi mình ra tặng cho mình vài viên kẹo động thì hơi phí..

"Thầy Tần, thầy làm sao vậy?" Nhận thấy Tần Lạc vẻ mặt trắng bệch, Vương Cửu Cửu lo lắng hỏi thăm.

"Cửu Cửu, tôi đột nhiên nhớ ra tôi có một chuyện cực kỳ quan trọng phải làm ngay. Vậy... thay tôi chúc mẹ em sinh nhật vui vẻ nhé. Tôi đi trước đây." Tần Lạc cười khổ nói.

Vương Cửu Cửu còn chưa kịp nói gì thì một giọng nói của phụ nữ sặc mùi thuốc súng từ phòng khách vọng ra: "Phải đi? Không có cửa đâu."

Hai chân Tần Lạc khẽ run, chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh.

Tiếp đó giọng nói kia lại trở nên ngọt ngào vô cùng: "Tiểu Tần, đã đến đây rồi thì nếm thử nồi súp tôi vừa nấu đi. Sao lại cửa còn chưa vào mà đã vội bỏ về như vậy?"

"Đúng đó thầy Tần. Chuyện đó có quan trọng lắm không? Sao lại gấp gáp như vậy? Bất kể thế nào cũng phải ăn cơm tối xong mới đi chứ." Vương Cửu Cửu ai oán nói. Trên mặt lộ vẻ chờ mong nhìn Tần Lạc.

Nhìn ánh mắt của cô, trong lòng Tần Lạc bỗng dâng lên một cảm giác áy náy.

Mình đã thiếu nợ cô bé này khá nhiều lần nhân tình. Chuyện ở KTV là do cô gọi người tới giải quyết. Chuyện Vương Hạo cũng vì có cô trợ giúp mà bắt được kẻ đầu sỏ, mình không bị đuổi việc cũng là do cô dẫn đầu học sinh cả lớp đấu tranh... còn có mùi hương thơm ngát, thấm vào lòng người của trà Long Tỉnh cuối mỗi buổi học...

Mình sao có thể phụ lòng cô ấy một lần nữa? sao có thể từ chối một yêu cầu nho nhỏ này được?



Cho dù cô ấy muốn thân thể ' băng thanh ngọc khiết' của mình thì cũng phải không hề do dự cho cô ấy luôn mới phải.

"Cũng được, ăn chút bánh rồi đi." Tần Lạc cười nói.

"Có thể chứ. Làm sao lại có chuyện đến cửa nhà rồi lại bỏ về chứ?" Vương Cửu Cửu nói: "Thầy Tần, vào nhà ngồi đi."

Tần Lạc vừa cùng Vương Cửu Cửu bước vào nhà liền nhìn thấy Trương Nghi Y trong phòng khách.

Chiếc váy màu lam, ngực xẻ hình chữ V để lộ ra một khoảng ngực trắng nõn, đầy đặn, quyến rũ đến mê người. Tà váy rất ngắn, thậm chí còn không dài đến đầu gối. Cũng may có một đôi tất lưới bao phủ toàn bộ những chỗ mà váy không thể che được. Hơn nữa vì ở trong nhà mình nên chân Trương Nghi Y chỉ đi một đôi dép vải. Nhìn rất phóng khoáng nhưng lại có nét gợi cảm.

Tóc được làm xoăn, lông mi cong vút. Đang luống cuống châm nến trên chiếc bánh gato.

Nói thật nếu không phải đã gặp Trương Nghi Y từ trước thì chỉ sợ ai cũng cho rằng Trương Nghi Y là chị Vương Cửu Cửu chứ không phải là hai mẹ con.

Vì được chăm sóc cẩn thận nên khuôn mặt Trương Nghi Y thật sự là mịn như da trẻ con, rất dễ làm người ta hiểu lầm.

Đương nhiên Tần Lạc cũng biết đây chính là hiệu quả mà Trương Nghi Y mong muốn.

Phụ nữ sợ già. Mà Trương Nghi Y chính là một điển hình.

"Con rể, đến đây nào. Ngồi đi." Trương Nghi Y cười nói với Tần Lạc.

Con rể? Tần Lạc ngẩn người ra.

Vương Cửu Cửu thấy vẻ mặt mờ mịt của Tần Lạc, trong lòng nhảy dựng lên, vội quát: "Trương Nghi Y, mẹ nói gì thế?"

"A, mẹ nói gì hả? Vậy mẹ hỏi con. Cửu Cửu, mẹ con năm nay bao nhiêu tuổi?" Trương Nghi Y rút một cây nến ra, vẻ mặt buồn bã hỏi Vương Cửu Cửu.

"Mười tám." Vương Cửu Cửu tức giận nói. Mẹ hơi tí đã suýt làm lộ ra rồi. Mình còn chưa chuẩn bị tâm lý để thổ lộ mà.

Hơn nữa cho dù muốn thổ lộ cũng phải xem trong lòng Tần Lạc có tình ý với mình không nữa chứ.

Làm con gái trong gia định quân nhân, bất kể là trên chiến trường hay trên tình trường, chỉ đánh khi đã nắm chắc trận chiến.

"Mười tám?" Trương Nghi Y mặt mày nhăn nhó, xấu hổ nói: "Không nhỏ như vậy chứ?"

"Mẹ lúc nào cũng 18. Hơn nữa còn 18 tuổi 20 năm nay rồi." Vương Cửu Cửu nói.

"Tôi làm gì mà già như vậy chứ. Cô xem xem, nhìn thật cẩn thận lại xem? Tôi mà hơn 30 tuổi sao? Phụ nữ hơn 30 tuổi làm sao trẻ như tôi?" Trương Nghi Y hai tay chống hông, vẻ mặt hung dữ đáp trả con gái.

Tần Lạc toát mồ hôi hôt.

Chẳng trách Vương Cửu Cửu lại nói hai mẹ con thường xuyên cãi nhau. Nhà ai có một bà mẹ cực phẩm như vậy chỉ sợ cũng cãi nhau suốt ngày.

Hơn nữa, hai mẹ con nhà này còn hiếu chiến nữa chứ....

"Vậy mẹ nói mẹ bao nhiêu tuổi? Cầm chứng minh thư của mẹ ra xem nào?"

"Tại sao tôi phải cho cô xem chứng minh thư? Cô là cảnh sát đi tra hộ khẩu à?"

"Con là con mẹ, chẳng lẽ con không được biết mẹ bao nhiêu tuổi?"

"Ai nói cô là con tôi? Chúng ta đi xét nghiệm ADN. Cô là do tôi nhặt được trên đường, tôi sợ cô thương tâm nên mới không nói cho cô sự thật tàn khốc này thôi..."

"Được. Đây mà mẹ nói nhé. Sau này mẹ đừng mong con gọi là mẹ."

"Không gọi thì không gọi. Ai cần chứ? Không đúng. Cho dù cô không phải do tôi sinh ra, nhưng cô có biết cô đã uông bao nhiêu hộp sữa quý không? Cô có biết bỉm bao nhiêu tiền một bịch không? Tôi nuôi cô lớn đâu có dễ dàng gì. Cô dựa vào cái gì mà không gọi tôi là mẹ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook