Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 943: Có giỏi thì cứ việc đến đây

Liễu Hạ Huy

28/03/2013

Cách phản ứng nằm trong đúng dự đoán của Tần Lạc, nhưng tốc độ phản ứng của bọn chúng thì lại nằm ngoài dự tính của hắn.

Tần Lạc đoán rằng bọn chúng nhất định phải chịu áp lực từ các bệnh nhân nhiễm viêm gan B, nhưng bản thân hắn vừa mới công bố niêm yết cho Ất can giải độc vương trên thị trường nhằm bài trừ tin tức từ Nhật Bản và Hàn Quốc. Cho dù bệnh nhân viêm gan B của Hàn Quốc đã xem những tin tức có liên quan đến việc này, nhưng cũng không thể đưa ra những kháng nghị có hiệu quả ngay được. Bây giờ bọn họ tự tìm đến hắn nhanh như vậy, chứng tỏ rằng tốc độ phản ứng của họ vô cùng nhanh nhạy.

Công ty đầu tiên cũng như to nhất của Hàn Quốc tìm đến chính là công ty Chế dược Tây Á Murakami, chủ tịch công ty Tây Á Choi Si Jun là một thương nhân trung niên vô cùng thanh tao nho nhã.

“Tần tiên sinh! Chúng tôi đem thành ý của chúng tôi tới đây, nếu như anh cần chúng tôi làm gì thì xin cứ việc lên tiếng, chúng tôi sẽ chọn lựa suy nghĩ kỹ càng!” Choi Si Jun mỉm cười nhìn Tần Lạc nói, trên mặt ông ta lúc nào cũng nở một nụ cười gần gũi và thân thiện như vậy. Nhưng thực chất bên trong lại ẩn chứa một thái độ vô cùng ngạo mạn, cao cao tại thượng, và cũng vô cùng dễ tỏ ra cho Tần Lạc nhận biết được điều đó.

Chọn lựa suy nghĩ kỹ càng?

Tần Lạc suýt chút nữa thì bật phì cười khành khạch. Thằng cha này hay thật, tự thân mình đến nhờ cậy người ta thế mà còn lại làm trò? Thế này chẳng bằng tự vứt một cục tiền vào mặt Tần Lạc, rồi nói: “Đồng ý với điều kiện của tôi, số tiền này sẽ là của anh!” Như vậy hiệu quả có khi còn tốt hơn cái kiểu đạo đức giả này.

“Cảm ơn ông Choi đã vất vả đường xá xa xôi tới đất Trung Quốc này! Tôi cũng ti rằng ông đem lòng thành tâm của mình tới đây, nhưng ông cũng nên biết rằng Hàn Quốc và Nhật Bản vừa mới có một làn sóng phản đối Trung y vô cùng dữ dội, hơn nữa chính phủ của các ông còn yêu cầu bộ y tế của chúng tôi bồi thường nữa! Các ông còn nói chúng tôi rằng chỉ vì cái Ất can giải độc vương của chúng tôi làm cho người bệnh bên các ông bị trúng độc! Trong những lúc như thế này, tôi thật sự không dám bán loại thuốc này cho Hàn Quốc và Nhật Bản chút nào cả!” Tần Lạc vừa nâng tách trà lên vừa cười tủm tỉm đáp lại, trong bụng hắn không ngừng cười thầm đắc chí: “Mày làm hàng với tao hả, tao sẽ cho mày biết thế nào là bố của làm hàng!”

Nghe Tần Lạc nói vậy ngón tay cái của Choi Si Jun lúc này bỗng hơi máy lên một cái, sau đó ông lại cười hề hề nói: “Đúng vậy, đúng vậy! Đúng là đã phát sinh ra những chuyện như vậy, tôi nghĩ trong đây chắc chắn là có hiểu lầm gì đó. Nhưng đây là việc giữa hai quốc gia với nhau. Tần tiên sinh à, chúng ta đều là thương nhân làm ăn buôn bán, mà đã là thương nhân thì chỉ cần có lợi là làm. Tôi nghĩ Tần tiên sinh cũng không muốn từ bỏ cái thị trường màu mỡ của Hàn Quốc đúng không? Có tiền tội gì không kiếm cùng với nhau chứ?”

“Chủ tịch Choi nói vậy là hơi quá rồi, thuốc của chúng tôi là của đất nước chúng tôi, và y thuật cũng vậy. Ví dụ như lần ở Hàn Quốc này, hầu hết mọi người đều ra đường phản đối Trung y cả. Nếu không có chính phủ của ông đứng sau xúi giục, thì chuyện này liệu có xảy ra không? Trung y bị tổn thương, sao lại không có quan hệ tới quốc gia hai nước được cơ chứ?”

Choi Si Jun nghe vậy liền đặt tách trà xuống, nghiêm nét mặt nhìn Tần Lạc rồi nói: “Vậy ý của Tần tiên sinh là gì?”

“Tôi thì vẫn cứ cho rằng chờ chính phủ của các ông điều tra rõ ràng bệnh tình của các bệnh nhân mắc viêm gan B xong đã, rồi chúng ta mới bàn tới việc làm ăn.” Nụ cười trên môi của Tần Lạc cũng tắt hẳn, để cho đối phương biết được lòng quyết tâm của hắn ra sao.

“Tôi nghĩ chính phủ của các anh sẽ vui hơn nếu chúng ta hợp tác với nhau.” Choi Si Jun chuẩn bị dùng sức mạnh từ chính phủ để gia tăng sức ép lên Tần Lạc.

“Vậy sao? Có lẽ là vậy.” Tần Lạc bất cần nhúng vai nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa, thì tôi nghĩ tôi chẳng cần phải tiễn ông ra về rồi.”

Hắn đã không đi tiễn, thì người khác trong này cũng không được phép đi tiễn Choi Si Jun.

Dĩ nhiên, vì hắn không hay đến Công hội Trung y, nên cũng không có thư ký riêng của hắn ở đây.

Choi Si Jun nghe vậy liền gật đầu rồi nghiêm nét mặt lại đứng dậy đi luôn.

“Chủ Tịch! Thằng ranh đó quá hỗn láo rồi, chúng ta phải kiện hắn về tội vô lễ mới được.” Vừa bước ra khỏi cửa, thư ký của Choi Si Jun tức mình oán trách nói.

“Câm miệng!” Choi Si Jun gắt lên: “Kiện ai hả? Kiện củ khoai à? Nếu như không phải có người khác đỡ lưng cho hắn, thì hắn cũng làm gì có quyền ở đây? Nếu như không có người giúp đỡ thì hắn làm sao quyết định được cái Ất can giải độc vương được niêm yết trên thị trường? Đồ ngu!”

“…………………….”

………………………..

Lâm Hoán Khê đẩy cửa bước vào hỏi: “Anh muốn uống gì không?”

“Cho anh tách trà.” Tần Lạc nói. “Vừa rồi bận cãi nhau với người khác, thư ký bưng trà vào đây anh còn chưa kịp uống.”

Lâm Hoán Khê nghe vậy nhoẻn miệng cười nói: “Anh từ chối rồi hả?”



“Ừm.” Tần Lạc đáp: “Nếu mà để chuyện đó được giải quyết dễ dãi như vậy, thì chắc Thái bộ trưởng băm vằm anh ra mất.”

“Thái bộ trưởng không phải đem toàn quyền giải quyết chuyện này cho anh rồi hay sao?”

“Cái gì mà toàn quyền giao cho anh giải quyết? Anh chỉ là rung cây dọa khỉ thôi, lần này bọn chúng làm dấy lên làn sóng phản đối Trung y dữ như vậy là vì cái gì? Không phải là muốn bôi nhọ Trung y hay sao? Hình tượng của Trung y bây giờ đang bị tổn thương nghiêm trọng. Quốc gia không tiện ra tay, thì cứ để cái thằng như anh đứng ra đàm phán điều kiện có khi còn hay hơn ấy chứ.”

Tần Lạc và Thái bộ trưởng cũng đã bàn bạc qua rồi, cả hai đều nhất trí cho rằng muốn giải quyết vụ việc lần này phải ít nhất thỏa mãn được ba điều kiện sau.

Thứ nhất, đích thân chính phủ của bọn họ đúng ra chứng minh rằng các bệnh nhân viêm gan B bị trúng độc chẳng liên quan gì tới Trung y cả.

Thứ hai, phải xin lỗi bộ y tế Trung Quốc và Trung y trước toàn thể mọi người.

Thứ ba, Hứa Đông Lâm phải xin lỗi Trung y vì những lời lẽ khó nghe đã phát biểu. Dĩ nhiên, cái điều kiện cuối cùng này là do Tần Lạc tự cho thêm.

Thỏa mãn ba điều kiện này, Tần Lạc mới cho họ cơ hội được hợp tác. Dĩ nhiên, giá cả thì hắn cũng sẽ chém đẹp thêm một chút.

Lâm Hoán Khê rửa sạch chiếc cốc, sau đó pha cho Tần Lạc một tách trà mới rồi bưng lên nói: “Cái móng của Trung y building cũng đã làm xong rồi, anh có muốn đi xem không? Toái Toái dạo gần đây cũng hay ra đó theo dõi công trình, cô ấy sợ có vấn đề. Vì đây là hạng mục đầu tiên của cô ấy, do vậy cố ấy cũng rất lo lắng.”

Tần Lạc đặt tách trà lên trên bàn, quàng tay ôm Lâm Hoán Khê vào trong lòng và nói: “Em cố gắng khuyên cô ấy cho anh, không việc gì phải lo lắng đâu, anh hoàn toàn tin tưởng vào cô ấy.”

Lâm Hoán Khê lúc này đột nhiên đưa mắt hướng về phía cửa, vì nàng sợ có người đi vào trong này bắt gặp cảnh hai người đang …

Tần Lạc đưa tay lên xoa xoa vào hông của Lâm Hoán Khê cười nói: “Sợ cái gì chứ? Chúng ta không phải là vợ chồng rồi hay sao?”

Lâm Hoán Khê vẫn nhẩy ra khỏi đùi Tần Lạc, ngồi lên chiếc ghế sofa bên cạnh hắn.

“Mấy hôm trước cô có gọi cho anh.” Tần Lạc nhìn Lâm Hoán Khê nói.

“Cô ở nước ngoài có khỏe không?” Lâm Hoán Khê hỏi.

“Khỏe.” Tần Lạc đáp: “Cô ấy hỏi chúng ta bao giờ mới có baby đấy.”

Lâm Hoán Khê nghe vậy khẽ quay mặt đi ngượng đáp: “Là hỏi anh, chứ có hỏi em đâu?”

“Là hỏi chúng ta, anh một mình thì có baby thế nào được?”

Ngập ngừng một lúc, Lâm Hoán Khê nhìn Tần Lạc nói: “Chờ cho thời cơ chín hơn một chút nữa.”

Nói xong nàng không cho Tần Lạc có cơ hội nói, liền đứng dậy quay người vào trong đi luôn.

“Chờ cho thời cơ chín hơn à?” Tần Lạc mỉm cười thầm nghĩ, mình vẫn còn nợ cô ấy một thứ chưa đưa.

Ít ra, một buổi lễ thành hôn lãng mạn hoành tráng là không thể thiếu được rồi.



……………………….

Viện điều dưỡng Long Tức.

Trong viện, Long Vương đang nhắm mắt ngồi trên chiếc ghế mây, gương mặt ông vẫn vậy, trông như một hung thần giáng thế, làm cho người khác nhìn vào luôn cảm thấy run sợ trước ông.

Ngồi cạnh ông lúc này là một thiếu phụ vô cùng đẹp, đẹp đến mê hồn vậy. Đứng sau lưng thiếu phụ là một người trẻ tuổi vô cùng thanh tú anh tuấn.

Người trẻ tuổi này cũng cúi đầu, hai mắt nhìn xuống im lặng như các vị sư ngồi thiền vậy.

Lạc Sân nhìn Long Vuơng khẻ thở dài nói: “Bao nhiêu năm qua rồi. Sao cái tính của ông vẫn ương ngạnh vậy? Năm xưa tôi chọn cha của Thiên Trọng chính là vì cái tính này của ông đấy.”

Trên thế gian này, có lẽ chỉ có người phụ nữ này mới dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện với Long Vương.

Nghe Lạc Sân nói vậy, Long Vương bất giác mở mắt ra nhìn bà ta một cái, sau đó cầm tách trà lên uống một hơi cạn sạch nói: “Bà hôm nay tới đây rồi, có gì thì cứ nói luôn ra đi.”

Lạc Sân nhìn vào cái tách không còn lấy một giọt trà của Long Vương, rồi lại quay sang con trai của mình Hoàng Thiên Trọng nói: “Thiên Trọng mau rót trà cho bác đi con.”

Hoàng Thiên Trọng nghe vậy liền bước tới lấy ấm trà rót cho Long Vương, nhưng hắn không ngờ bàn tay của Long Vương che luôn miệng tách nói: “Không cần đâu.”

“Để con nó rót trà cho ông có gì mà phải từ chối như vậy?” Lạc Sân oán hờn nói.

Hoành Thiên Trọng lúc này tay vẫn cầm ấm trà mà tiến thoái lưỡng nan. Nhưng sau khi nghe Lạc Sân nói vậy, hắn lại một lần nữa cầm ấm trà định rót cho Long Vương một lần nữa.

“Tôi đã nói không cần là không cần.” Long Vương vẫn lấy tay che lấy miệng tách trà, không để cho Hoàng Thiên Trọng có lấy một kẽ hở nào có thể rót trà vào được.

Ánh mắt của Hoàng Thiên Trọng lúc này ánh lên một tia sát khí, nhưng rất nhanh nó lại vụt biến mất, hắn đặt ấm trà cuống lùi lại, rồi tiếp tục im lặng không nói câu gì.

“Thiên Trượng, cho Thiên Trọng một cơ hội đi.” Lạc Sân nói: “Nó có năng lực, ông cũng biết, tuy nó ra ngoài đời bao năm như vậy rồi, nhưng nó vẫn còn tình cảm vô cùng sâu đậm với Long Tức.”

“Không đời nào.” Long Vương thẳng thừng từ chối.

“Tại sao vậy?” Lạc Sân ngước gương mặt xinh đẹp lên nói: “Thiên Trượng. Ông tại sao lại không suy nghĩ cho kỹ rồi quyết định? Để nó kế vị ông và Thiên Minh không được sao? Long Tức là do một tay ông và Thiên Minh lập nên, tại sao lại giao nó cho người ngoài?”

“Tôi không hề trao nó cho người ngoài.” Long Vương lạnh nhạt nói: “Tôi giao nó cho quốc gia, tôi phòng thù trong giặc ngoài, tức là cũng có thể giết mấy đứa Hán gian đấy.”

Long Vương cũng không thèm nhìn Hoàng Thiên Trọng lấy một cái, mà ông cứ nhìn về phía trước như đang nói với không khí vậy.

“Nếu như tôi mà là cậu, tôi sẽ cút đi thật xa, tôi cũng chẳng cần quan tâm tới cậu sống chết thế nào, nhưng tôi không muốn tự tay mình giết chết cậu.”

Các mô cơ trên mặt của Hoàng Thiên Trọng căn cứng hẳn lên, cứ như dưới lớp da mịn màng của hắn có mấy con giun, con dòi đang cong mình gồng lên cuồn cuộn vậy.

“Cháu mà đã muốn thì chắc chắn là phải đoạt cho bằng được.” Hoàng Thiên Trọng nghiến răng nói.

“Vậy thì cứ việc xin mời.” Ánh mắt của Long Vương như tóe hai hàng lửa điện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook