Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 622: Có gợi cảm không?

Liễu Hạ Huy

29/03/2013

Bạn nên biết rằng bất kỳ người đàn ông nào cũng muốn độc quyền chiếm giữ mỹ nhân ở bên mình cho dù là mỹ nhân này không có quan hệ gì với mình nhưng khi người ngoài nhìn thấy người ta sẽ nghĩ mỹ nhân đó là người của người đó.

Khi bạn ăn mặt đoàng hoàng đi trên đường nhìn thấy một người đàn ông đi bên cạnh một mỹ nữ. Liệu bạn có suy nghĩ rằng nàng là vợ, tình nhân, bạn gái, vợ bé hay thư ký, trợ lý, huấn luyện viên cầu lông, cố vấn đời sống của người đàn ông đó không?

Có lẽ sự thật bon họ chỉ là đồng nghiệp hay bạn học nhiều năm không gặp. Nhưng có ai quan tâm tới điều đó không? Mọi người chỉ biết hâm mộ hay khinh thường người đàn ông đó sau đó tức giận thầm mắng một câu: "Đoá hoa nhài cắm bãi phân trâu".

Trong quán nhỏ này Tần Lạc chính là tiêu điểm của mọi người bởi vì bên cạnh hắn có hai tuyệt sắc đại mỹ nữ. Một người cao đầy đặn, xinh đẹp, mang phong cách điển hình của người Trung Quốc, người còn lại là người nước ngoài với một bộ ngực size cỡ lớn.

Đương nhiên Tần Lạc cũng hiểu hắn là người rất hạnh phúc. Dù hắn không hiểu hai cô gái này nói chuyện gì với nhau nhưng ít nhất hắn cũng là người đàn ông duy nhất đứng gần, thưởng thức vẻ đẹp của hai người.

"Tại sao Tần Lạc lại sợ hãi như vậy?" Đáng lẽ có những mỹ nữ xinh đẹp như mấy người bên cạnh, anh ấy phải miễn dịch với mỹ nữ chứ?" Natasha cười hì hì nhìn Tần Lạc, hỏi Vương Cửu Cửu.

"Trong mắt anh ấy, tôi không được tính là mỹ nữ" Vương Cửu Cửu liếc nhìn Tần Lạc, hờn tủi nói.

Nếu chính bản thân nàng là mỹ nữ vậy thì tại sao anh ấy lại không động tâm? Việc đàn ông không nhìn ngó tới chính là đòn đả kích mạnh nhất đánh là niềm tự tin của phụ nữ.

"Ồ, trời ạ! Vậy thì rất kỳ lạ" Natasha kinh ngạc nói. "Cho dù đối với con mắt người phương tây chúng tôi, dung mạo này của Cửu Cửu cũng xứng được coi là mỹ nữ. Tại sao người Trung Quốc nkhông nghĩ như vậy nhỉ?"

"Hì hì. Điều này không có liên quan gì tới thẩm mỹ, chỉ là lòng người mà thôi" Vương Cửu Cửu rất thích câu khen của Natasha với nàng. Một người là mỹ nữ cực phẩm tán dương một người khác cũng là đại mỹ nữ thì hiệu quả còn tăng lên gấp bội.

Nếu như là chị Phượng khen Vương Cửu Cửu là mỹ nữ thì trong lòng nàng sẽ cảm thấy vô cùng khổ tâm.

Natasha chỉ vào những tên lưu manh bị Đại Đầu đánh ngã trên mặt đất hỏi: "Bọn họ là ai vậy? Tại sao lại gây sự với hai người vậy? Lúc tôi mới tới đây nhìn thấy Cửu Cửu đánh nhau, rất lợi hại. Đây có phải là công phu của người Trung Quốc không?"

"Cũng coi như vậy" Vương Cửu Cửu kiêu ngạo nói: "Đây là quân thể quyền của người Trung Quốc. Trung Quốc quốc quân thể quyền xuất phát từ Vịnh Xuân Thái Cực quyền cùng với tổng hợp từ mấy loại quyền khác mà thành. Là loại quyền thuật có lực sát thương mạnh nhất, cũng coi như là phát triển từ công phu Trung Quốc. Tôi chỉ học được một chút bề ngoài mà thôi".

"Ồ, vậy thì rất lợi hại" Natasha hâm mộ nói: "Nếu có cơ hội Cửu Cửu hãy dạy tôi một chút. Tôi muốn bái Cửu Cửu làm sư phụ'.

'Tốt nhất là không nên bái tôi làm sư phụ" Vương Cửu Cửu chỉ vào Tần Lạc nói: "Chị đừng thấy anh ấy yếu đuối, mong manh, giống như tôi chỉ vung tay cũng có thể đánh ngã anh ấy được. Công phu của anh ấy lợi hại hơn tôi nhiều. Hay chị bái anh ấy làm sư phụ đi".

'Tôi cũng xem anh ấy đánh nhau" Natasha nói: "Nhưng tôi không biết nói tiếng Trung Quốc, tôi không thể nói ra lời thỉnh cầu của mình".

"Tôi có thể giúp chị" Vương Cửu Cửu cười nói.

"Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá. Cửu Cửu, tôi rất biết ơn Cửu Cửu" Natasha nắm tay Vương Cửu Cửu nói. "Bây giờ thì làm gì? Hai ngwoif định đi đâu?"

'Có thể tới cục cảnh sát một chuyến" Vương Cửu Cửu nói. Mấy người đả thương mấy tên lưu manh nên nhất định phải tới cục cảnh sát lấy khẩu cung nếu không ông bà chủ của quán ăn này sẽ gặp rắc rối.

Hơn nữa Vương Cửu Cửu còn định uy hiếp mấy tên lưu manh để chúng từ bỏ ý định trả thù của mình.

"Ồ. Vậy ngày mai chúng ta gặp lại. Tôi muốn đi về. Ôi, cẩn thận" đột nhiên Natasha nhào tới chỗ Tần Lạc, đẩy hắn lùi lại sau.

Bịch!

Đầu của Natasha đau đớn, nàng đã nhận nguyên một côn vào đầu.

Thì ra khi Đại Đầu đang thẩm vấn mấy tên lưu manh đang nằm rên rỉ trên mặt đất thì trong đám người vây quanh vẫn còn đồng bọn của mấy tên đó.



Tên đồng bọn đó coi như cũng là người thông minh, không có hành động rồ dại nhảy vào tham chiến mà đứng lẫn trong đám người vây xung quanh xem, lặng lẽ xuất hiện ngay phía sau Tần Lạc và Vương Cửu Cửu.

Lúc này hắn nhìn thấy Tần Lạc và Vương Cửu Cửu ra tay đánh đồng bọn của mình. Hắn biết đôi cẩu nam nữ này cùng với gã thanh niên một quyền đánh ngã tất cả đồng bọn của mình là người của nhau.

Hắn muốn trả thù nhưng hắn không dám trả thù Đại Đầu nên hắn không còn cách nào khác là lựa chọn hai người có vẻ yếu hơn này làm đối tượng ra tay.

Hắn vốn nghĩ một đòn này đánh vào người Vương Cửu Cửu. Dù sao thân thể phụ nữ yếu ớt, một côn này của hắn có thể gây ra tổn thương rất lớn cho đối phương.

"Đàn ông có thể dùng gậy gộc đánh phụ nữ nhưng nhất định không phải là côn". Dù hắn đã quên mất lời răn dạy của một vị tiền bối Trung Quốc nhưng ở ngay thời khắc ra tay hắn lại quyết định thay đổi mục tiêu.

Ngay khi hắn giơ côn lên đánh thì mục tiêu của hắn thay đổi. Hắn vốn đánh vào đầu Vương Cửu Cửu thì lại chuyển sang đánh vào gáy Tần Lạc.

Nếu hắn có thể đánh trúng vào gáy Tần Lạc. Tần Lạc sẽ không còn khả năng thực hiện bất kỳ phản kháng nào.

Sau đó hắn sẽ ném cây côn bỏ chạy xuyên qua đám người, chỉ cần vượt qua hai ngõ nhỏ thì tới chợ đêm. Ở đó có bán quần áo và các loại hàng hoá khác dành cho người đi bộ. Người đi bộ qua lại chật như nêm cối, nhất định bọn họ sẽ không thể bắt được hắn.

Thế nhưng hắn thật sự không ngờ cô gái ngoại quốc kia lại nhìn thấy hành động của hắn. Hơn nữa hành động tiếp theo của nàng hoàn toàn không giống với người phương tây sợ chết, vào thời điểm quan trọng nàng đã nhào tới dùng thân thể của mình đỡ một côn hộ cho Tần Lạc.

"Không xong rồi" Sau khi sửng sốt tức thì gã ba mắt vứt cây côn xuống đất rồi quay người bỏ chạy.

Hắn muốn bỏ thạy theo kế hoạch đã định trước đó. Trước tiên chạy khỏi đám người sau đó chạy tới hai ngõ nhỏ…

Đoàng!

Một tiếng súng vang lên.

Chân hắn vừa mới giơ lên đột nhiên mất hết sức lực, hắn ngã dập đầu xuống đất. Điều bi kịch hơn với hắn là vì đầu hắn dập xuống nên mấy chiếc răng cửa của hắn bay mất.

Bắp chân hắn đã trúng đạn. Máu chảy ồ ồ ở miệng vết thương. Hắn giơ tay sờ vào vết thương, bàn tay hắn dính đầy máu tươi tức thì hắn gào lên thảm thiết.

Đại Đầu cầm súng đi tới. Lúc này những người dân vốn đang vây xung quanh Tần Lạc và Vương Cửu Cửu mới kịp phản ứng, chạy tản ra xung quanh. Những người to gan hơn thì đứng từ xa, bình tĩnh quan sát chuyện bên này, những người nhát gan tức thì bỏ chạy mất tăm tích.

Đại Đầu đi tới túm áo gã mắt tam giác sau đó kéo hắn tới để chung một chỗ với đồng bọn của mình.

Từ lúc gã mắt tam giác ra tay nhanh như chớp tới lúc Đại Đầu nổ súng bắn trúng bắp chân của hắn, sự việc tiếp diễn rất nhanh, gần như không có khoảng dừng. Điều này giống như một kịch bản đã được tập luyện rất nhiều lần, hơn nữa mỗi phân cảnh cũng được phát đi với tốc độ rất nhanh.

Khi Natasha ôm đầu ngã xuống, Tần Lạc đã ôm được thân thể của nàng. Mềm mại, nóng bỏng, cực kỳ co dãn.

Tần Lạc không biết Natasha dùng loại nước hoa gì, giống như một loại thuốc độc mê hoặc lòng người vậy.

Đương nhiên cũng có thể chính thân thể của nàng chính là thuốc độc mê đắm lòng người nhưng vấn đề là trong một khoảng thời gian ngắn Tần Lạc không hiểu rõ mà thôi.

"Cô không sao chứ? Thế nào rồi?' Tần Lạc sốt ruột hỏi. Dù hắn không quen nàng, hay nói một câu đúng mức alf hai người chưa từng nói chuyện với nhau một câu nào nhưng vì nàng cứu hắn mà bị thương, hắn đương nhiên phải bày tỏ sự quan tâm tới nàng.

Natasha muốn gắng gượng mở mắt ra nhưng sau mấy lần cố mở, hai mắt nàng tối sầm lại, nàng ngất xỉu trong lòng Tần Lạc.

"Chị ấy thế nào?' Vương Cửu Cửu quan tâm hỏi.



Tần Lạc xem mạch của Natasha nói: "Không việc gì. Chỉ là vì bị vật nặng đánh mạnh vào đầu nên tạm thời hôn mê. Nghỉ ngơi là không sao cả".

Bà chủ quán gọi điện báo cảnh sát,. Sau khi xe cảnh sát rú còi chạy tới, Đại Đầu đứng ra giải thích với bọn họ. Đám lưu manh đó bị cảnh sát dẫn giải về đồn.

Tần Lạc ôm Natasha ngồi vào xe nhưng chuyện xảy ra tiếp theo mới làm hai người vô cùng khó xử.

Bây giờ cô gái này đã bất tỉnh nhân sự, hai người Tần Lạc không thể bỏ mặc cô ở lại một mình . Thế nhưng Vương Cửu Cửu đã lục tìm khắp người Natasha mà không tìm thấy phiếu thuê phòng khách sạn nên hai người không thể biết Natasha đang ở khách sạn nào.

"Hay em hãy mang cô ấy về cùng đi?" Tần Lạc nhìn Vương Cửu Cửu hỏi.

"Không được" Vương Cửu Cửu lắc đầu nói.

"Tại sao?"

"Thật sự là không thể được" Vương Cửu Cửu nói: "Ở khu nhà của em, người bình thường không được phép ở lại".

"Vậy tại sao anh có thể ở lại?"

"Anh không phải là người bình thường" Vương Cửu Cửu nói: "Hơn nữa chị ấy chỉ là một người phụ nữ nước ngoài không rõ thân phận. Nếu như không xảy ra chuyện gì thì không sao nhưng nếu xảy ra chuyện thì điều này sẽ trở thành đòn công kích của người khác".

"Nghiêm trọng như vậy sao?" Tần Lạc kinh ngạc nói: "Nhưng anh cũng không thể mang cô ấy về cùng được".

"Anh cũng không dám sao?" Vương Cửu Cửu cười nói: "Hay là chúng ta thuê phòng khách sạn rồi đưa chị ấy tới đó?"

Tần Lạc suy nghĩ một chút, hắn cũng cảm thấy chuyện này không được. Khách sạn là nơi đông người qua lại. Hai người hắn một nam, một nữ mang theo một người phụ nữ khác bất tỉnh nhân sự đi thuê phòng, trong khi đó hắn là người nổi tiếng, phải chú ý hình tượng của mình. Nếu hắn để đám paparazzi chụp trộm ảnh thì sẽ bị người khác lợi dụng.

"Trước tiên anh đưa em về sau đó anh sẽ nghĩ cách thu xếp cho cô ấy' Tần Lạc bất đắc dĩ nói.

"Anh tuyệt đối không thể nhân lúc người ta ngất mà làm chuyện xằng bậy" Vương Cửu Cửu nhìn chằm chằm vào Tần Lạc với anh mắt quỷ dị nói.

"Anh là… là loại người đó sao?' Tần Lạc cười gượng hỏi.

"Ai biết được nhỡ anh ăn món ăn Trung Quốc mãi nên chán, bây giờ muốn chuyển sang món bò bít tết thì sao?"

Khi Tần Lạc gõ cửa phòng của Lệ Khuynh Thành, một cảnh tượng xảy ra sau đó đã làm hắn sợ ngây người.

Đôi gò má ửng hồng như còn vương lại nỗi xấu hổ. Mái tóc xoã ngang vai, gương mặt không trang điểm nhưng lại xinh đẹp một cách tự nhiên.

Một mảnh sa mỏng màu đen khó có thể che hết bộ ngực căng đầy, lộ ra một mảng ngực trắng nõn nà, mờ mờ trong bóng tối của đêm khuya, càng làm thiêu đốt lửa dục vọng của người khác.

Bụng và rốn của Lệ Khuynh Thành hoàn toàn loã lồ. Nàng mặc một đôi tất chân liền quần chíp. Lúc này trông Lệ Khuynh Thành hoàn toàn giống như chiếc bẫy hiện lên trước mắt người khác làm ánh mắt người ta một khi đã nhìn thấy khó có thể di chuyển nổi.

Trông nàng cực kỳ giống những hình ảnh trên những trang web đen mà Tần Lạc thường lén mở ra xem. Những cô gái trên những trang web đó đều thích mặc quần áo như vậy, hai chân làm thành một tư thế vô cùng hấp dẫn. Trên bộ ngực hay mấy vi trí nhạy cảm có mấy chữ màu hồng: chọn em, hãy mau chọn em.

Tần Lạc còn nhớ tên của bộ quần áo này là: Màu đen mê tình.

"Có gợi cảm không?" Lệ Khuynh Thành mỉm cười quyến rũ, nũng nịu hỏi Tần Lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook