Chương 945: Có ý giết người
Liễu Hạ Huy
28/03/2013
Chẳng ai biết được tình cảm của Hoàng Thiên Trọng đối với mẹ mình là như thế nào. Cho dù đó là bản thân Hoàng Thiên Trọng, thì e rằng hắn cũng khó có thể nói rõ ra được.
Đây là kiểu dựa dẫm nương tựa vào nhau, cũng là một thứ tình cảm bất thường tự tư tự lợi.
Từ sau khi cha mất, thì hắn sống cùng với mẹ. Mẹ hắn là trụ cột, là hậu thuẩn cho cuộc sống và sự sinh tồn của hắn, đồng thời cũng là một người dẫn đường chỉ lối trên con đường sự nghiệp cho hắn.
Hắn yêu bà mà cũng hận bà. Hắn tôn trọng bà, nhưng cũng khinh rẻ bà.
Hắn cho rằng bà là người đàn bà đẹp nhất trên thế giới này, nhưng … bà lại không thể trở thành người đàn bà của hắn.
Hắn biết mẹ mình dẫn mình đến Long Tức là có việc muốn nhờ cậy đến người khác, hy vọng Long Vương có thể thay đổi chủ ý mà cho hắn quay về.
Long Vương không thèm để ý đến hắn, thậm chí còn không nhìn vào mặt hắn lấy một cái, hắn có thể chịu đựng được.
Long Vương cự tuyệt hắn, không muốn uống trà mà hắn rót, hắn cũng có thể chịu đựng được.
Nhưng khi Tần Lạc nói mẹ hắn là bình hoa di động thì hắn không thể chịu đựng nổi nữa.
Hắn chỉ cảm thấy đầu nóng hừng hực, toàn thân xông thẳng đến Tần Lạc như chim ưng vồ thỏ vậy.
Không làm gì thì thôi, mà làm một cái là khiến cho người ta phải kinh hồn. Không ngờ Hoàng Thiên Trọng lại ẩn dấu trong mình một thực lực lớn vậy, rõ ràng là cách xa cả hai, ba thước, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã tiến đến trước mặt Tần Lạc.
Hoàng Thiên Trọng nắm chặt lấy cổ áo của Tần Lạc, tay phải vung lên nhằm thẳng vào mặt Tần Lạc mà đấm.
“Ông già mãi không chết kia không phải xem thường tôi sao? Hôm nay tôi đem đồ đệ ông ra để luyện tay cho đã.” Hoàng Thiên Trọng nghĩ thầm.
Tần Lạc không ngờ một tên nhãi ranh như Hoàng Thiên Trọng đây lại dám ra tay đánh người ngay trong tiểu viện của Long Vương.
Hắn sau khi phát hiện thấy tình hình không ổn thì định né sang một bên, toàn thân lùi lại đàng sau, nhưng hắn lùi nhanh bao nhiêu thì Hoàng Thiên Trọng lại nhanh hơn bấy nhiêu, thoắt một cái đã bị hắn ta tóm lấy cổ áo rồi.
Bốp!
Tần Lạc giơ cánh tay lên đỡ lấy một quyền như trời giáng của Hoàng Thiên Trọng.
Cánh tay đau rát, trong tình cảnh không để ý gì mà lại phải đối phó với một kẻ có ý đánh mình, thì Tần Lạc coi như đã bị thiệt chút xíu.
Chiêu đầu tiên thất bại, Hoàng Thiên Trọng lập tức đổi nắm đấm thành móng vuốt, cánh tay phải của hắn giống như một linh xà vậy, cứ thế mà luồn lách từ cổ tay Tần Lạc, hung hãn tiến tới mạn xương sườn bên dưới cánh tay.
Đây là nơi yếu nhất của cơ thể, một khi bị tóm vào đó thì Tần Lạc sẽ chẳng còn sức lực đâu mà đánh trả lại nữa.
Nhưng Tần Lạc làm sao chịu để hắn ta tóm lấy?
Hắn lại tiếp tục lùi về phía sau làm bước đệm cho mình. Một quyền hướng thẳng đến mũi Hoàng Thiên Trọng, đồng thời giơ chân nhằm vào háng của hắn ta.
Đây là đấu pháp lưỡng bại câu thương. Một là Hoàng Thiên Trọng sẽ xé nát xương sườn của Tần Lạc, nhưng cùng lúc đó Tần Lạc cũng đập nát mũi và đá vỡ hai hòn trứng của Hoàng Thiên Trọng.
Hai là mỗi người lui một bước bảo toàn tính mạng cho mình.
Hoàng Thiên Trọng lùi về sau, nhưng mới chỉ lùi lại một bước nhỏ thì hắn lại tấn công lên một bước lớn. Hai chân đạp mạnh một cái, toàn thân nhấc bổng lên một trăm tám mươi độ, sau đó hai chân giống như một cây thương dài lao thẳng vào cổ họng Tần Lạc.
‘Song thương’, đòn chí mạng của đặc chủng binh.
Lần này thì Tần Lạc thực sự cảm thấy được nguy hiểm.
Đây là một loại hơi thở của sự chết chóc. Hắn có thể cảm nhận được từ trên người Ly, có thể cảm nhận được từ trên người Hỏa Dược, và cũng có thể cảm nhận được từ trên người Jesus và Kiếm Khách.
Một đòn chết chắc, chỉ có đi mà không có về. Đây là phong cách ra tay của những cao thủ đẳng cấp.
Tần Lạc có một cảm giác bất lực vô cùng. Hắn không ngờ một tên công tử bột nhìn còn đàn bà hơn cả đàn bà này lại mạnh đến vậy.
Nếu đã như thế, sao lần trước khi Vương Cửu Cửu dùng súng chỉa vào hắn mà hắn lại không nghĩ cách phản kích?
Tần Lạc vả mồ hôi lạnh.
Hắn giấu nghề, đúng là hắn đã giấu nghề.
Cái đất Yến Kinh quỷ tha ma bắt này, ai nấy đều không đơn giản như bề ngoài họ có, người nào người nấy đều có những chiêu đòn sát thủ của riêng mình.
Tần Lạc cảm thấy một người thật thà, lương thiện, ngây thơ, thuần khiết như mình quả thật là không thích hợp sống ở một thành phố nguy hiểm thế này chút nào.
Lùi một bước thì chết.
Tiến một bước thì cả hai cùng chết.
Xoạt!
Không biết từ lúc nào trong tay Tần Lạc lại có một cây ngân châm, đuôi của cây ngân châm xiết chặt vào lòng bàn tay hắn, đầu cây ngân châm hướng tới cổ chân của Hoàng Thiên Trọng.
Ánh sáng từ cây ngân châm lóe ra xung quanh.
Tần Lạc biết là Hoàng Thiên Trọng không có cách nào né tránh được cây ngân châm trong tay mình.
Đây là bảo bối mà hắn giấu trên người, phòng khi liều sống chết với người khác hắn mới giở tuyệt chiêu này ra.
Hoàng Thiên Trọng đang phi người trên không trung cũng thất sắc với ngọn đòn hiểm này. Lần tấn công đầu tiên thất bại đã là hắn kinh ngạc vô cùng rồi, vì vậy chiêu độc này của hắn giở ra cũng là đòn cuối chỉ nhằm hạ gục đối thủ nhanh gọn, và cũng là chiêu phòng thân độc nhất vô nhị mà hắn đã giấu bài rất kỹ từ lâu.
Nhưng khi độc chiêu này của hắn tung vào một gã bác sĩ tầm thường, thì hắn lại không ngờ lang băm này lại phản kích thâm hiểm như vậy.
Làm thế nào đây?
Hai chân Hoàng Thiên Trọng lập tức hướng xuống, chuyển từ đá vào cổ họng thành đá vào ngực. Như vậy uy lực của tuyệt chiêu tất sát của hắn bổng chốc suy giảm đi rất nhiều.
Tần Lạc múa hai tay lên, một chiêu trong là Song thủ ôm nguyệt, một tay chuyển động, một tay kéo lại làm cho hai chân của hắn chỉ đạp được vào bụng của hắn.
Hai tay của Tần Lạc ôm lấy đùi của Hoàng Thiên Trọng, hắn dùng hết sức mình quăng Hoàng Thiên Trọng về phía bức tường.
Uỳnh!
Hai tay của Hoàng Thiên Trọng đỡ lấy lực va đập với tường, rồi rơi bịch xuống đất.
Hắn vừa định đứng dậy thì thấy chân và cổ của mình đau buốt vô cùng.
Hai chân hắn bây giờ không còn cảm thấy có lực nữa, hắn muốn giơ chân lên nhìn xem có vết thương nào không, nhưng lại cố gắng nhịn lại, vì làm như vậy hắn sẽ vô cùng mất mặt.
Còn Tần Lạc vẫn đứng ở chỗ đó hai mắt nhìn Hoàng Thiên Trọng như tóe lửa, một tay của hắn cũng đang xoa xoa cánh tay bị Hoàng Thiên Trọng đá phải khi che phần bụng của mình.
Hoàng Thiên Trọng thấy vậy nghiến răng, lại tiếp tục xông tới tấn công Tần Lạc.
Tần Lạc không lui lại nữa mà hắn lại tiến lên, quyết ăn thua đủ với Hoàng Thiên Trọng.
Uỳnh!
Khi thân thể hai người sắp tiếp cận nhau, thì lập tức bị một luồng sức mạnh hất văng ra, cả hai lập tức văng sang hai bên như hai bịch gạo bị người ta quăng đi một cách rẻ tiền.
Hoàng Thiên Trọng một lần nữa đập người vào bờ tường,, còn Tần Lạc thì rơi ngay dưới mái hiên của căn viện.
“Dừng tay lại.” Long Vương cầm nạng đứng dậy quát: “Đứa nào dám đánh nhau trên địa bàn của ta hả?”
Hoàng Thiên Trọng nghe vậy kinh sợ nhìn Long Vương một cái, hắn không ngờ ông lão bị què này lại vẫn còn sức mạnh thần kỳ như vậy. Hắn cảm giác như mình đang đứng trước một người khổng lồ sức mạnh vô biên, mặc cho hắn cố sức dãy dụa cũng không thể nào vật nổi một ngón tay của gã khổng lồ này vậy.
“Cháu không muốn mạo phạm. Nhưng vì nó sỉ nhục mẹ cháu, cháu thà chết chứ không muốn chịu nhục như vậy.” Hoàng Thiên Trọng cắn răng nói, hắn tìm được một lý do không tồi chút nào, hắn làm vậy thực chất chỉ là muốn bảo vệ danh dự cho mẹ hắn mà thôi.
“Làm gì có chuyện đó.” Tần Lạc cũng ấm ức nói: “Tôi có sỉ nhục dì Lạc bao giờ đâu? Đến một từ bẩn thỉu tôi cũng có thốt ra đâu mà nói như vậy?”
“Có hay không thì mày tự biết, cần gì phải thanh minh như thế?”
“Muốn gán tội cho người khác thì thiếu gì lý do, anh nói đúng thì nó là đúng à. Đến cả cơ hội giải thích tôi cũng chẳng có nữa là, tôi khen dì Lạc là người xinh đẹp, nên mới đưa dì vào như vậy, như thế mà cũng gọi là sỉ nhục à? Nếu anh coi như vậy là sỉ nhục, thì anh cứ khen tôi là đẹp trai đi, rồi cho tôi vào cuốn sách gọi là cũng được mà.”
“Tần Lạc, mày …” Hai mắt của Hoàng Thiên Trọng như tia lửa điện nhìn Tần Lạc tóe lửa.
“Muốn nói gì thì nói, đừng có trừng mắt dọa người khác như thế.”
“Được rồi, được rồi.” Lúc này Lạc Sân đứng ra giảng hòa cho đôi bên: “Thiên Trọng con có hiếu quá rồi đấy, Tần Lạc cũng chỉ có ý khen mẹ thôi, cậu cũng đâu có nói mẹ là bình hoa di động đâu, mà con phải tức giận như vậy làm gì? Lần sau đừng có động thủ như vậy nữa, có gì thì cứ ăn nói đàng hoàng với nhau.”
Nói thực lòng, khi nghe Tần Lạc nói mình như vậy, Lạc Sân cũng muốn bửa thằng bác sĩ lang băm này ra làm đôi ấy chứ.
Những người phụ nữ xinh đẹp tài hoa, lại thông minh như bà thì cũng ghét nhất ai nói bà cái gì đó, nhất là nói bà là bình hoa di động.
Nhưng bà cũng biết, nếu như hôm nay Hoàng Thiên Trọng và Tần Lạc đánh nhau trước mặt Long Vương, thì mục đích của hai mẹ con bà tới đây sẽ tan thành bọt nước hết cả.
Bà cũng không biết được là cái thằng bác sĩ thối tha này đã cho Long Vương uống bùa mê thuốc lú gì mà Long Vương lại thương yêu hắn tới như vậy.
Lạc Sân thậm chí còn nghĩ, cũng may là tên khốn Tần Lạc này không phải là một quân nhân, chứ nếu không thì dưới sự ảnh hưởng của Long Vương, thì thằng ranh Tần Lạc này không biết sẽ còn ngang ngược, hống hách và ngang tàng tới đâu nữa.
“Dì Lạc à, cháu thật sự không có ý nói dì là bình hoa di động, thật đấy. Dì vốn là đệ nhất mỹ nữ của Yến Kinh, danh tiếng lại nổi như cồn, đến cả mấy cánh mày râu còn không bằng nữa là. Hơn nữa được liệt vào trong thì đâu phải là những người phụ nữ tầm thường đâu, Lý Sư Sư, Tô Tiểu Tiểu, Huyết Đào, Đồng Tiểu Uyển … bọn họ cũng đều là những người rất có tài hoa, những truyền thuyết mà họ để lại vẫn được người đời ca tụng đến tận bây giờ đấy thôi.”
“……….” Lạc Sân chỉ thấy ***g ngực của mình căng đầy, tức không thở nổi. Bà chỉ muốn dùng nước bọt của mình mà dìm chết thằng khốn bác sĩ chó chết trước mặt mình ngay tức khắc.
Đúng là những người mà Tần Lạc vừa nêu trong đều là những người rất nổi tiếng và cũng rất có tài.
Nhưng, bọn họ đều có một điểm chung đó là: Thân phận của bọn họ nếu dùng từ ngữ bây giờ, thì đều là những con điếm.
“Nó đang ám chỉ mình dùng mỹ sắc tới đây mê hoặc Long Vương, để Long Vương giúp đỡ con trai mình hay sao?” Lạc Sân thầm nghĩ.
“Tần Lạc. Phải tôn trọng người lớn chứ.” Long Vương nhất thời cũng phải đứng lên nói.
Tần Lạc nói Lạc Sân là bình hoa di động trước mặt Long Vương, cũng làm cho ông cảm thấy có gì đó hơi khó chịu.
Vì nói gì thì nói Lạc Sân ngày trước cũng là người yêu của ông. Khi đó vì người đàn bà này, mà ông đã đấu đá với người đàn ông khác đến sứt đầu mẻ trán, suýt chút nữa mất hết cả tình bạn.
Nhưng bây giờ Lạc Sân đã là vợ người khác, và cũng có con với người ta, do vậy cái tình cảm của ông đối với bà cũng theo đó mà tan biến đi hết.
Bây giờ Lạc Sân lại một lần nữa xuất hiện trước mặt ông, muốn lợi dụng quan hệ xưa kia của hai người mà giúp đỡ con trai của mình. Điều này cũng làm cho Long Vương thầm cảm thấy tiếc nuối trong lòng, nó giống như ông đã đánh mất thứ gì đó vô cùng đáng quý và trân trọng vậy.
Bây giờ lại được Tần Lạc đứng ngoài châm chọc thêm vào, thế là bao nhiêu tiếc nuối, cùng với thương tiếc của ông cũng theo đó mà tiêu tan đi hết.
“Vâng con biết rồi, thưa sư phụ.” Tần Lạc gật đầu nói.
Long Vương lúc này quay sang nhìn Lạc Sân, giọng ông âm trầm bình bình nói: “Chuyện quốc gia là chuyện quốc gia, chuyện trong nhà là chuyện trong nhà. Hai cái không được lẫn lộn làm một được. Lạc Sân à, sau này bà cũng đừng nhắc tới chuyện này nữa, nếu như tôi thấy nó thích hợp thì tôi sẽ cho người tới tìm nó quay lại.”
Đây là kiểu dựa dẫm nương tựa vào nhau, cũng là một thứ tình cảm bất thường tự tư tự lợi.
Từ sau khi cha mất, thì hắn sống cùng với mẹ. Mẹ hắn là trụ cột, là hậu thuẩn cho cuộc sống và sự sinh tồn của hắn, đồng thời cũng là một người dẫn đường chỉ lối trên con đường sự nghiệp cho hắn.
Hắn yêu bà mà cũng hận bà. Hắn tôn trọng bà, nhưng cũng khinh rẻ bà.
Hắn cho rằng bà là người đàn bà đẹp nhất trên thế giới này, nhưng … bà lại không thể trở thành người đàn bà của hắn.
Hắn biết mẹ mình dẫn mình đến Long Tức là có việc muốn nhờ cậy đến người khác, hy vọng Long Vương có thể thay đổi chủ ý mà cho hắn quay về.
Long Vương không thèm để ý đến hắn, thậm chí còn không nhìn vào mặt hắn lấy một cái, hắn có thể chịu đựng được.
Long Vương cự tuyệt hắn, không muốn uống trà mà hắn rót, hắn cũng có thể chịu đựng được.
Nhưng khi Tần Lạc nói mẹ hắn là bình hoa di động thì hắn không thể chịu đựng nổi nữa.
Hắn chỉ cảm thấy đầu nóng hừng hực, toàn thân xông thẳng đến Tần Lạc như chim ưng vồ thỏ vậy.
Không làm gì thì thôi, mà làm một cái là khiến cho người ta phải kinh hồn. Không ngờ Hoàng Thiên Trọng lại ẩn dấu trong mình một thực lực lớn vậy, rõ ràng là cách xa cả hai, ba thước, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã tiến đến trước mặt Tần Lạc.
Hoàng Thiên Trọng nắm chặt lấy cổ áo của Tần Lạc, tay phải vung lên nhằm thẳng vào mặt Tần Lạc mà đấm.
“Ông già mãi không chết kia không phải xem thường tôi sao? Hôm nay tôi đem đồ đệ ông ra để luyện tay cho đã.” Hoàng Thiên Trọng nghĩ thầm.
Tần Lạc không ngờ một tên nhãi ranh như Hoàng Thiên Trọng đây lại dám ra tay đánh người ngay trong tiểu viện của Long Vương.
Hắn sau khi phát hiện thấy tình hình không ổn thì định né sang một bên, toàn thân lùi lại đàng sau, nhưng hắn lùi nhanh bao nhiêu thì Hoàng Thiên Trọng lại nhanh hơn bấy nhiêu, thoắt một cái đã bị hắn ta tóm lấy cổ áo rồi.
Bốp!
Tần Lạc giơ cánh tay lên đỡ lấy một quyền như trời giáng của Hoàng Thiên Trọng.
Cánh tay đau rát, trong tình cảnh không để ý gì mà lại phải đối phó với một kẻ có ý đánh mình, thì Tần Lạc coi như đã bị thiệt chút xíu.
Chiêu đầu tiên thất bại, Hoàng Thiên Trọng lập tức đổi nắm đấm thành móng vuốt, cánh tay phải của hắn giống như một linh xà vậy, cứ thế mà luồn lách từ cổ tay Tần Lạc, hung hãn tiến tới mạn xương sườn bên dưới cánh tay.
Đây là nơi yếu nhất của cơ thể, một khi bị tóm vào đó thì Tần Lạc sẽ chẳng còn sức lực đâu mà đánh trả lại nữa.
Nhưng Tần Lạc làm sao chịu để hắn ta tóm lấy?
Hắn lại tiếp tục lùi về phía sau làm bước đệm cho mình. Một quyền hướng thẳng đến mũi Hoàng Thiên Trọng, đồng thời giơ chân nhằm vào háng của hắn ta.
Đây là đấu pháp lưỡng bại câu thương. Một là Hoàng Thiên Trọng sẽ xé nát xương sườn của Tần Lạc, nhưng cùng lúc đó Tần Lạc cũng đập nát mũi và đá vỡ hai hòn trứng của Hoàng Thiên Trọng.
Hai là mỗi người lui một bước bảo toàn tính mạng cho mình.
Hoàng Thiên Trọng lùi về sau, nhưng mới chỉ lùi lại một bước nhỏ thì hắn lại tấn công lên một bước lớn. Hai chân đạp mạnh một cái, toàn thân nhấc bổng lên một trăm tám mươi độ, sau đó hai chân giống như một cây thương dài lao thẳng vào cổ họng Tần Lạc.
‘Song thương’, đòn chí mạng của đặc chủng binh.
Lần này thì Tần Lạc thực sự cảm thấy được nguy hiểm.
Đây là một loại hơi thở của sự chết chóc. Hắn có thể cảm nhận được từ trên người Ly, có thể cảm nhận được từ trên người Hỏa Dược, và cũng có thể cảm nhận được từ trên người Jesus và Kiếm Khách.
Một đòn chết chắc, chỉ có đi mà không có về. Đây là phong cách ra tay của những cao thủ đẳng cấp.
Tần Lạc có một cảm giác bất lực vô cùng. Hắn không ngờ một tên công tử bột nhìn còn đàn bà hơn cả đàn bà này lại mạnh đến vậy.
Nếu đã như thế, sao lần trước khi Vương Cửu Cửu dùng súng chỉa vào hắn mà hắn lại không nghĩ cách phản kích?
Tần Lạc vả mồ hôi lạnh.
Hắn giấu nghề, đúng là hắn đã giấu nghề.
Cái đất Yến Kinh quỷ tha ma bắt này, ai nấy đều không đơn giản như bề ngoài họ có, người nào người nấy đều có những chiêu đòn sát thủ của riêng mình.
Tần Lạc cảm thấy một người thật thà, lương thiện, ngây thơ, thuần khiết như mình quả thật là không thích hợp sống ở một thành phố nguy hiểm thế này chút nào.
Lùi một bước thì chết.
Tiến một bước thì cả hai cùng chết.
Xoạt!
Không biết từ lúc nào trong tay Tần Lạc lại có một cây ngân châm, đuôi của cây ngân châm xiết chặt vào lòng bàn tay hắn, đầu cây ngân châm hướng tới cổ chân của Hoàng Thiên Trọng.
Ánh sáng từ cây ngân châm lóe ra xung quanh.
Tần Lạc biết là Hoàng Thiên Trọng không có cách nào né tránh được cây ngân châm trong tay mình.
Đây là bảo bối mà hắn giấu trên người, phòng khi liều sống chết với người khác hắn mới giở tuyệt chiêu này ra.
Hoàng Thiên Trọng đang phi người trên không trung cũng thất sắc với ngọn đòn hiểm này. Lần tấn công đầu tiên thất bại đã là hắn kinh ngạc vô cùng rồi, vì vậy chiêu độc này của hắn giở ra cũng là đòn cuối chỉ nhằm hạ gục đối thủ nhanh gọn, và cũng là chiêu phòng thân độc nhất vô nhị mà hắn đã giấu bài rất kỹ từ lâu.
Nhưng khi độc chiêu này của hắn tung vào một gã bác sĩ tầm thường, thì hắn lại không ngờ lang băm này lại phản kích thâm hiểm như vậy.
Làm thế nào đây?
Hai chân Hoàng Thiên Trọng lập tức hướng xuống, chuyển từ đá vào cổ họng thành đá vào ngực. Như vậy uy lực của tuyệt chiêu tất sát của hắn bổng chốc suy giảm đi rất nhiều.
Tần Lạc múa hai tay lên, một chiêu trong là Song thủ ôm nguyệt, một tay chuyển động, một tay kéo lại làm cho hai chân của hắn chỉ đạp được vào bụng của hắn.
Hai tay của Tần Lạc ôm lấy đùi của Hoàng Thiên Trọng, hắn dùng hết sức mình quăng Hoàng Thiên Trọng về phía bức tường.
Uỳnh!
Hai tay của Hoàng Thiên Trọng đỡ lấy lực va đập với tường, rồi rơi bịch xuống đất.
Hắn vừa định đứng dậy thì thấy chân và cổ của mình đau buốt vô cùng.
Hai chân hắn bây giờ không còn cảm thấy có lực nữa, hắn muốn giơ chân lên nhìn xem có vết thương nào không, nhưng lại cố gắng nhịn lại, vì làm như vậy hắn sẽ vô cùng mất mặt.
Còn Tần Lạc vẫn đứng ở chỗ đó hai mắt nhìn Hoàng Thiên Trọng như tóe lửa, một tay của hắn cũng đang xoa xoa cánh tay bị Hoàng Thiên Trọng đá phải khi che phần bụng của mình.
Hoàng Thiên Trọng thấy vậy nghiến răng, lại tiếp tục xông tới tấn công Tần Lạc.
Tần Lạc không lui lại nữa mà hắn lại tiến lên, quyết ăn thua đủ với Hoàng Thiên Trọng.
Uỳnh!
Khi thân thể hai người sắp tiếp cận nhau, thì lập tức bị một luồng sức mạnh hất văng ra, cả hai lập tức văng sang hai bên như hai bịch gạo bị người ta quăng đi một cách rẻ tiền.
Hoàng Thiên Trọng một lần nữa đập người vào bờ tường,, còn Tần Lạc thì rơi ngay dưới mái hiên của căn viện.
“Dừng tay lại.” Long Vương cầm nạng đứng dậy quát: “Đứa nào dám đánh nhau trên địa bàn của ta hả?”
Hoàng Thiên Trọng nghe vậy kinh sợ nhìn Long Vương một cái, hắn không ngờ ông lão bị què này lại vẫn còn sức mạnh thần kỳ như vậy. Hắn cảm giác như mình đang đứng trước một người khổng lồ sức mạnh vô biên, mặc cho hắn cố sức dãy dụa cũng không thể nào vật nổi một ngón tay của gã khổng lồ này vậy.
“Cháu không muốn mạo phạm. Nhưng vì nó sỉ nhục mẹ cháu, cháu thà chết chứ không muốn chịu nhục như vậy.” Hoàng Thiên Trọng cắn răng nói, hắn tìm được một lý do không tồi chút nào, hắn làm vậy thực chất chỉ là muốn bảo vệ danh dự cho mẹ hắn mà thôi.
“Làm gì có chuyện đó.” Tần Lạc cũng ấm ức nói: “Tôi có sỉ nhục dì Lạc bao giờ đâu? Đến một từ bẩn thỉu tôi cũng có thốt ra đâu mà nói như vậy?”
“Có hay không thì mày tự biết, cần gì phải thanh minh như thế?”
“Muốn gán tội cho người khác thì thiếu gì lý do, anh nói đúng thì nó là đúng à. Đến cả cơ hội giải thích tôi cũng chẳng có nữa là, tôi khen dì Lạc là người xinh đẹp, nên mới đưa dì vào như vậy, như thế mà cũng gọi là sỉ nhục à? Nếu anh coi như vậy là sỉ nhục, thì anh cứ khen tôi là đẹp trai đi, rồi cho tôi vào cuốn sách gọi là cũng được mà.”
“Tần Lạc, mày …” Hai mắt của Hoàng Thiên Trọng như tia lửa điện nhìn Tần Lạc tóe lửa.
“Muốn nói gì thì nói, đừng có trừng mắt dọa người khác như thế.”
“Được rồi, được rồi.” Lúc này Lạc Sân đứng ra giảng hòa cho đôi bên: “Thiên Trọng con có hiếu quá rồi đấy, Tần Lạc cũng chỉ có ý khen mẹ thôi, cậu cũng đâu có nói mẹ là bình hoa di động đâu, mà con phải tức giận như vậy làm gì? Lần sau đừng có động thủ như vậy nữa, có gì thì cứ ăn nói đàng hoàng với nhau.”
Nói thực lòng, khi nghe Tần Lạc nói mình như vậy, Lạc Sân cũng muốn bửa thằng bác sĩ lang băm này ra làm đôi ấy chứ.
Những người phụ nữ xinh đẹp tài hoa, lại thông minh như bà thì cũng ghét nhất ai nói bà cái gì đó, nhất là nói bà là bình hoa di động.
Nhưng bà cũng biết, nếu như hôm nay Hoàng Thiên Trọng và Tần Lạc đánh nhau trước mặt Long Vương, thì mục đích của hai mẹ con bà tới đây sẽ tan thành bọt nước hết cả.
Bà cũng không biết được là cái thằng bác sĩ thối tha này đã cho Long Vương uống bùa mê thuốc lú gì mà Long Vương lại thương yêu hắn tới như vậy.
Lạc Sân thậm chí còn nghĩ, cũng may là tên khốn Tần Lạc này không phải là một quân nhân, chứ nếu không thì dưới sự ảnh hưởng của Long Vương, thì thằng ranh Tần Lạc này không biết sẽ còn ngang ngược, hống hách và ngang tàng tới đâu nữa.
“Dì Lạc à, cháu thật sự không có ý nói dì là bình hoa di động, thật đấy. Dì vốn là đệ nhất mỹ nữ của Yến Kinh, danh tiếng lại nổi như cồn, đến cả mấy cánh mày râu còn không bằng nữa là. Hơn nữa được liệt vào trong thì đâu phải là những người phụ nữ tầm thường đâu, Lý Sư Sư, Tô Tiểu Tiểu, Huyết Đào, Đồng Tiểu Uyển … bọn họ cũng đều là những người rất có tài hoa, những truyền thuyết mà họ để lại vẫn được người đời ca tụng đến tận bây giờ đấy thôi.”
“……….” Lạc Sân chỉ thấy ***g ngực của mình căng đầy, tức không thở nổi. Bà chỉ muốn dùng nước bọt của mình mà dìm chết thằng khốn bác sĩ chó chết trước mặt mình ngay tức khắc.
Đúng là những người mà Tần Lạc vừa nêu trong đều là những người rất nổi tiếng và cũng rất có tài.
Nhưng, bọn họ đều có một điểm chung đó là: Thân phận của bọn họ nếu dùng từ ngữ bây giờ, thì đều là những con điếm.
“Nó đang ám chỉ mình dùng mỹ sắc tới đây mê hoặc Long Vương, để Long Vương giúp đỡ con trai mình hay sao?” Lạc Sân thầm nghĩ.
“Tần Lạc. Phải tôn trọng người lớn chứ.” Long Vương nhất thời cũng phải đứng lên nói.
Tần Lạc nói Lạc Sân là bình hoa di động trước mặt Long Vương, cũng làm cho ông cảm thấy có gì đó hơi khó chịu.
Vì nói gì thì nói Lạc Sân ngày trước cũng là người yêu của ông. Khi đó vì người đàn bà này, mà ông đã đấu đá với người đàn ông khác đến sứt đầu mẻ trán, suýt chút nữa mất hết cả tình bạn.
Nhưng bây giờ Lạc Sân đã là vợ người khác, và cũng có con với người ta, do vậy cái tình cảm của ông đối với bà cũng theo đó mà tan biến đi hết.
Bây giờ Lạc Sân lại một lần nữa xuất hiện trước mặt ông, muốn lợi dụng quan hệ xưa kia của hai người mà giúp đỡ con trai của mình. Điều này cũng làm cho Long Vương thầm cảm thấy tiếc nuối trong lòng, nó giống như ông đã đánh mất thứ gì đó vô cùng đáng quý và trân trọng vậy.
Bây giờ lại được Tần Lạc đứng ngoài châm chọc thêm vào, thế là bao nhiêu tiếc nuối, cùng với thương tiếc của ông cũng theo đó mà tiêu tan đi hết.
“Vâng con biết rồi, thưa sư phụ.” Tần Lạc gật đầu nói.
Long Vương lúc này quay sang nhìn Lạc Sân, giọng ông âm trầm bình bình nói: “Chuyện quốc gia là chuyện quốc gia, chuyện trong nhà là chuyện trong nhà. Hai cái không được lẫn lộn làm một được. Lạc Sân à, sau này bà cũng đừng nhắc tới chuyện này nữa, nếu như tôi thấy nó thích hợp thì tôi sẽ cho người tới tìm nó quay lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.