Chương 1027: Cú điện thoại của bọn cướp
Liễu Hạ Huy
27/03/2013
“Tấn công.” Tần Lạc lớn tiếng hét.
Jesus dang rộng hai tay ra rồi xông đến từ bên trái.
Anh ta còn chưa giơ nắm đấm ra thì khuôn mặt anh tuấn của anh ta đã phải chịu một cái bạt tai đau điếng.
“Tấn công.” Tần Lạc lại một lần nữa hét lên.
Lần này Jesus nghiến răng xông đến từ bên phải.
Cũng giống như lần trước, bên mặt phải của anh ta ăn một bạt tai rắn chắc.
“Lần này không được đánh vào mặt đâu đấy.” Jesus lấy tay che kín mặt nói.
Tên Tần Lạc này cũng thật đểu, lần nào cũng bắt đầu câu chuyện với người ta ở trên mặt.
Jesus còn định hẹn Lữ Hàm Yên đi uống café trong một hai ngày này cơ. Giờ thế này thì còn mặt mũi nào mà đi gặp người đẹp nữa chứ?
Tần Lạc đồng ý một cách sảng khoái. Đối với hắn mà nói thì đánh ở đâu cũng như nhau cả, chủ yếu là có người để hắn tìm lại cảm giác và phát tiết cho hả cơn giận nữa.
Đến giờ mà vẫn không liên lạc được với Tần Lam, bạn bè và công nhân viên ở Mỹ cũng đều đang tìm kiếm giúp, nhưng vẫn không thu được kết quả gì.
Hắn lại không thể chủ động liên lạc với mấy người Quỷ Ảnh, Kim Đồng, nên chỉ có thể ngồi mà đợi bọn họ tự gọi điện tới cho mình.
Nếu đó là chờ đợi người mình yêu thương thì việc chờ đợi sẽ là việc hạnh phúc nhất trên thế gian này. Nhưng nếu là chờ đợi tin tức của người thân bị bắt cóc thì đó quả thực sẽ là một cực hình tàn khốc nhất trên thế gian. Đó là một cảm giác đứng ngồi không yên đến từng giây từng phút, như thể là dùng thời gian để mà cứa từng nhát dao trên da thịt mình vậy.
Vì vậy mà hắn muốn dùng một việc gì đó để hướng suy nghĩ của mình sang chuyện khác.
Jesus quyết định lần này sẽ tấn công từ phía trước luôn.
Anh ta không tin cậu con trai bé nhỏ ngày nào bị đánh bại một cách dễ dàng mà giờ đột nhiên lại trở nên vô địch như ăn phải Đại Hoàn Đơn của Thiếu Lâm vậy.
Anh ta là Jesus chứ không phải ai khác, ngày trước còn là một sát thủ đỉnh nhất nhì trong giới sát thủ. Chẳng nhẽ đến một nhân vật như thế này mà lại không có cách nào đối phó lại được hay sao?
Toàn thân Jesus áp sát xuống dưới, lao đến với một tốc độ được phát huy tới cực điểm của mình. Hơn nữa, tay phải khẽ rung lên, thanh nhuyễn kiếm cũng được rút ra khỏi vỏ trong nháy mắt.
Mũi kiếm rung lên, nhất kiếm tam hoa, chỉ thẳng vào người Tần Lạc, đây đã là trong những tuyệt kỹ tất sát của anh ta rồi.
Lần này, anh ta thực sự đã coi Tần Lạc như đối thủ, như tình địch của mình.
Anh ta biết làm vậy cũng có phần mạo hiểm, nhưng … nhưng đây là yêu cầu mà đối phương tự đề ra mà. Là Tần Lạc đã hết lần này đến lần khác muốn anh ta phải đánh hết mình, phải xuất ra những chiêu thật hiểm hóc với hắn. Nếu anh ta vẫn cứ né tránh, thì đó không khác gì là đang xỉ nhục người khác và cũng là xỉ nhục chính bản thân mình nữa.
Ly nãy giờ vẫn đứng ở một góc tường quan sát với con mắt thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lúc này nàng bỗng trở nên lo lắng, nàng giữ chặt chiếc phi đao trong lòng bàn tay mình. Nàng biết độ nguy hiểm của chiêu này, cho dù là mình thì cũng không thể nắm vững được việc né tránh một trăm phần trăm. Nếu không khống chế được tình hình, thì nàng cũng không ngại phi luôn nhát dao vào người Jesus, trước khi thanh nhuyễn kiếm của Jesus đâm vào ngực Tần Lạc.
Nếu làm vậy, thì cho dù Tần Lạc không có cách nào né được mũi kiếm của Jesus, thì Jesus trong tình trạng bị trọng thương cũng không thể đâm vào người Tần Lạc với một lực lớn được. Như thế cũng đồng nghĩa với việc, Tần Lạc sẽ bị thương, nhưng không phải là vết thương chí mạng.
“Không xong rồi.” Jesus thầm kêu lên.
Vì bóng dáng Tần Lạc đột nhiên biến mất.
Hoặc có thể nói rằng, mục tiêu mà anh ta ngắm nãy giờ đã rời khỏi vị trí.
Ba điểm tấn công lần này của anh ta đều nhằm vào ngực Tần Lạc, bất luận là điểm nào thì hắn đều khó mà chạy thoát mới đúng chứ. Nhưng, thực tế lại không là như thế, Tần Lạc đã biến mất.
Thanh trường kiếm đâm thẳng vào không khí mà không phải chịu bất kỳ chướng ngại vật nào, giờ thu chiêu lại đã không kịp nữa rồi.
Lần này, mặt của Jesus lại phải chịu thêm một cái bạt tai nữa.
Lúc này toàn thân Ly mới có phần thả lỏng hơn, chỉ cần là Tần Lạc đánh vào mặt người khác thì chẳng làm sao cả.
Một không khí yên lặng đến chết chóc.
Một lát sau, Jesus cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Anh ta đút thanh nhuyễn kiếm vào bao ở eo mình, sau đó chỉ tay vào Tần Lạc chửi: “Hèn hạ, vô liêm sỉ. Đã nói là không được đánh vào mặt nữa, sao anh vẫn còn cố đánh vào mặt tôi? Anh cố ý phải không? Chắc chắn là anh cố ý làm vậy rồi … anh cho rằng tôi đẹp trai hơn anh nên anh muốn hủy hoại dung nhan của tôi.”
Tần Lạc cười khổ, hắn nhìn vào bàn tay đỏ lựng của mình và nói với vẻ có lỗi: “Kỳ thực là tôi cũng muốn đổi mục tiêu tấn công cơ, nhưng tôi phát hiện ra rằng, nếu tôi tấn công vào bộ phận khác thì sẽ rất tốn thì giờ, kéo dài các bước tấn công … nên đánh vào mặt là đơn giản, tiện lợi và thuận tay nhất. Một chốc một lát khó mà sửa được, hay là chúng ta luyện tiếp xem sao?”
“Không luyện nữa.” Jesus từ chối một cách dứt khoát. “Nếu anh muốn luyện tiếp thì tìm Ly mà luyện, mà sao anh không tìm cô ấy chứ?”
“Vì cô ấy là phụ nữ mà.” Tần Lạc ngại ngùng giải thích. “Đánh vào mặt phụ nữ thì có vẻ không được thích hợp cho lắm.”
“Ồ, lạy chúa.” Jesus thực sự đã bị tổn thương quá mức. “Nhưng tôi cũng là đàn ông mà. Tôi là Jesus, một Jesus đứng trong bảng xếp hạng top 30 của thế giới đấy, anh cứ đánh vào mặt tôi thế này, nếu mà để người trong nghề biết được thì tôi còn mặt mũi nào mà nhìn người ta đây?”
“Không thể có chuyện đó được.” Tần Lạc nói. “Bọn họ sẽ không bao giờ biết chuyện đâu.”
Nghĩ ngợi một lát, Tần Lạc lại tiếp: “Nếu chẳng may mà để cho họ biết được, thì anh cứ nói là Quỷ Ảnh cũng bị tôi đánh như thế … danh tiếng của Quỷ Ảnh chắc là hơn hẳn anh rồi phải không? Như thế thì mọi người chỉ có thể chê cười anh ta chứ kkhông chê cười gì anh đâu.”
Jesus hứ lên một tiếng nói: “Danh tiếng của anh ta lớn là vì anh ta đi theo một ông chủ có tiếng, …. hề hề cho dù là một con chó ở bên cạnh Hoàng Đế thì cũng khá là có tiếng đấy.”
Tần Lạc nhìn Jesus rồi tủm tỉm cười nói: “Nếu tôi mà đánh bại được Hoàng Đế thì sẽ thế nào nhỉ?”
“…………..” Tần Lạc quả thật là rất hối hận vì lúc đó không kéo theo Jesus vào bên trong tiểu viện của Long Vương, vì nếu làm thế thì anh ta sẽ biết được sự kỳ vọng của Long Vương vào mình nó lớn như thế nào.
“Nếu đúng là sẽ có một ngày như thế thì sao?” Tần Lạc hỏi.
“Nếu thế thì …” Jesus nhìn Tần Lạc với ánh mắt sáng quắc, nói: “Anh sẽ thành một ông hoàng mới. Anh có quyền xây dựng một trật tự mới ở một thế giới khác.”
Tần Lạc cười cười, nói: “Tôi chẳng hứng thú gì đối với cái gọi là ông hoàng mới đó cả, nhưng … tôi thích cái biệt hiệu ‘Hoàng Đế’ này.”
Tần Lạc cảm thấy cái tên ‘Hương Soái’ so với cái tên ‘Hoàng Đế’ này của người ta quả là kém quá, đến cả ‘Cuồng Nhân’ và ‘Trí Công Tử’ cũng tồn tại cả một khoảng cách lớn.
Hương Soái tức là vừa nho nhã lại vừa đẹp trai, nghe như mình là một tên công tử bột không học không hành không nghề nghiệp gì vậy.
Tần Lạc cảm thấy cái biệt hiệu này có vẻ hợp với Văn Nhân Chiếu hơn. Còn mình thì, dùng cái danh ‘Hoàng Đế’ là thích hợp nhất.
Hơn nữa, Hoàng Hậu là Quân Sư, vì vậy mà Hoàng Đế có thể không phải là mình, nhưng cũng không thể là một tên người châu Âu chứ?
“Nếu anh thực sự có thể đánh bại được Hoàng Đế, thì bọn họ sẽ khen ngợi con mắt nhìn người của tôi, vì tôi là người đầu tiên đi theo anh, nếu có một ngày đó thật thì tất cả những lời lăng mạ và sỉ vả tôi sẽ biến mất hoàn toàn.”
Jesus là một sát thủ, sát thủ mà từ bỏ nhiệm vụ ám sát của mình để trở thành vệ sĩ cho chính mục tiêu ám sát của mình, đây là một việc có một không hai trên đời này, và cũng là một nỗi sỉ nhục trong giới sát thủ.
Sẽ có vô số sát thủ coi Jesus là cái gai trong mắt, cho rằng anh ta đã làm nhơ bẩn cái nghề sát thủ vĩ đại này. Mặc dù người ngoài chẳng có thiện cảm gì cho lắm đối với cái ngành nghề này, nhưng những người trong ngành thì coi đây là một niềm kiêu hãnh, vô cùng thần thnh.
Vì vậy mà có không ít sát thủ thậm chí còn không tiếc tính mạng của mình để tìm đến giết anh ta.
Nhưng Jesus quả thực là rất mạnh, nên những người yếu hơn anh ta thì khó mà đấu nổi với anh ta, còn những người mạnh hơn thì … chưa chắc đã có cơ hội chạm mặt với anh ta.
Vì dù gì thì ngày thường mọi người rất bận rộn.
Tần Lạc hiểu được những áp lực và những lời chửi rủa từ những người khác mà Jesus phải chịu đựng, hắn dùng tay vỗ vỗ lên vai của Jesus, cười hỏi: “Nếu anh cho rằng cuộc sống hiện tại của anh trở nên phong phú và hạnh phúc hơn, thì sự lựa chọn của anh là đúng đắn đấy. Người khác không thay thế được anh và cũng không thay đổi được anh.”
Jesus cũng nhếch mép cười cười, nói: “Điều đáng ăn mừng đó là giờ đây tôi đã có thời gian để hưởng thụ trò chơi tình ái.”
Hai bên má anh ta sưng đỏ, mũi còn bị Kim Đồng đánh cho gãy xương, bên trên vẫn còn dán một miếng băng gạt dầy cộm, vì vậy mà nếu luận về sắc đẹp trong lúc này thì Tần Lạc lúc này đúng là có phần nhỉnh hơn anh ta.
Tần Lạc nhìn Ly hỏi: “Em có muốn thử một chút không?”
“Được.” Ly nói. “Anh tấn công tôi đi.”
“ … Hay là nghỉ một chút đã đi.” Tần Lạc chỉ có thể bỏ dở ở đó. Hắn cho rằng Ly hôm nay có vẻ nóng nảy, vội vàng, hắn đoán chắc, chỉ cần có cơ hội một cái là người phụ nữ này sẽ đánh cho hắn một trận tơi bời khói lửa, hay là nàng đến tháng rồi nhỉ?
“…………” Trời đất chứng giám, nếu có thể đánh lại được Ly thì hắn chỉ muốn đè nàng xuống đất mà đả cho một trận thôi.
Đúng vào lúc này thì chiếc di động của Tần Lạc vang lên.
Tần Lạc sau khi nhìn dãy số hiện lên trên màn hình thì sắc mặt càng trở nên khó hiểu hơn.
“Xin hỏi ai ở đầu dây bên kia vậy?” Tần Lạc nhấn nút nghe rồi trầm giọng hỏi.
“Là Tần Lạc tiên sinh phải không?” Một giọng đàn ông khàn khàn truyền đến. Giọng nói của đối phương rất kỳ lạ, rõ ràng là đã dùng một loại chỉnh âm tu sửa qua rồi.
“Là tôi đây.” Tần Lạc nói. May mà hắn ta dùng tiếng Trung để nói chuyện, nên mình cũng đỡ phải tìm phiên dịch làm gì cho mệt.
“Trong tay chúng tôi có một người, tôi chắc rằng anh sẽ rất có hứng thú đấy.”
“Trong tay tôi cũng có một người, tôi cũng chắc là mấy người cũng rất có hứng thú đấy. Cô ấy là cô của tôi, đối với tôi mà nói thì cũng chẳng có trợ giúp gì là to lớn lắm, mà chắc cũng chẳng có tác dụng gì lớn đối với các anh, nhưng chúng tôi lại có quan hệ huyết thống với nhau. Cô gái trong tay tôi rất đẹp, hơn nữa thân thủ lại không tồi, cô ấy sẽ làm được không ít việc cho các anh đâu đấy. Tôi nghĩ các anh nhất định là rất muốn tiến hành vụ trao đổi này thì phải?”
“Anh đã thuyết phục được tôi rồi đấy.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói. “Đem theo Ngọc Nữ đến Mỹ. Chúng ta trao đổi con tin.”
Jesus dang rộng hai tay ra rồi xông đến từ bên trái.
Anh ta còn chưa giơ nắm đấm ra thì khuôn mặt anh tuấn của anh ta đã phải chịu một cái bạt tai đau điếng.
“Tấn công.” Tần Lạc lại một lần nữa hét lên.
Lần này Jesus nghiến răng xông đến từ bên phải.
Cũng giống như lần trước, bên mặt phải của anh ta ăn một bạt tai rắn chắc.
“Lần này không được đánh vào mặt đâu đấy.” Jesus lấy tay che kín mặt nói.
Tên Tần Lạc này cũng thật đểu, lần nào cũng bắt đầu câu chuyện với người ta ở trên mặt.
Jesus còn định hẹn Lữ Hàm Yên đi uống café trong một hai ngày này cơ. Giờ thế này thì còn mặt mũi nào mà đi gặp người đẹp nữa chứ?
Tần Lạc đồng ý một cách sảng khoái. Đối với hắn mà nói thì đánh ở đâu cũng như nhau cả, chủ yếu là có người để hắn tìm lại cảm giác và phát tiết cho hả cơn giận nữa.
Đến giờ mà vẫn không liên lạc được với Tần Lam, bạn bè và công nhân viên ở Mỹ cũng đều đang tìm kiếm giúp, nhưng vẫn không thu được kết quả gì.
Hắn lại không thể chủ động liên lạc với mấy người Quỷ Ảnh, Kim Đồng, nên chỉ có thể ngồi mà đợi bọn họ tự gọi điện tới cho mình.
Nếu đó là chờ đợi người mình yêu thương thì việc chờ đợi sẽ là việc hạnh phúc nhất trên thế gian này. Nhưng nếu là chờ đợi tin tức của người thân bị bắt cóc thì đó quả thực sẽ là một cực hình tàn khốc nhất trên thế gian. Đó là một cảm giác đứng ngồi không yên đến từng giây từng phút, như thể là dùng thời gian để mà cứa từng nhát dao trên da thịt mình vậy.
Vì vậy mà hắn muốn dùng một việc gì đó để hướng suy nghĩ của mình sang chuyện khác.
Jesus quyết định lần này sẽ tấn công từ phía trước luôn.
Anh ta không tin cậu con trai bé nhỏ ngày nào bị đánh bại một cách dễ dàng mà giờ đột nhiên lại trở nên vô địch như ăn phải Đại Hoàn Đơn của Thiếu Lâm vậy.
Anh ta là Jesus chứ không phải ai khác, ngày trước còn là một sát thủ đỉnh nhất nhì trong giới sát thủ. Chẳng nhẽ đến một nhân vật như thế này mà lại không có cách nào đối phó lại được hay sao?
Toàn thân Jesus áp sát xuống dưới, lao đến với một tốc độ được phát huy tới cực điểm của mình. Hơn nữa, tay phải khẽ rung lên, thanh nhuyễn kiếm cũng được rút ra khỏi vỏ trong nháy mắt.
Mũi kiếm rung lên, nhất kiếm tam hoa, chỉ thẳng vào người Tần Lạc, đây đã là trong những tuyệt kỹ tất sát của anh ta rồi.
Lần này, anh ta thực sự đã coi Tần Lạc như đối thủ, như tình địch của mình.
Anh ta biết làm vậy cũng có phần mạo hiểm, nhưng … nhưng đây là yêu cầu mà đối phương tự đề ra mà. Là Tần Lạc đã hết lần này đến lần khác muốn anh ta phải đánh hết mình, phải xuất ra những chiêu thật hiểm hóc với hắn. Nếu anh ta vẫn cứ né tránh, thì đó không khác gì là đang xỉ nhục người khác và cũng là xỉ nhục chính bản thân mình nữa.
Ly nãy giờ vẫn đứng ở một góc tường quan sát với con mắt thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lúc này nàng bỗng trở nên lo lắng, nàng giữ chặt chiếc phi đao trong lòng bàn tay mình. Nàng biết độ nguy hiểm của chiêu này, cho dù là mình thì cũng không thể nắm vững được việc né tránh một trăm phần trăm. Nếu không khống chế được tình hình, thì nàng cũng không ngại phi luôn nhát dao vào người Jesus, trước khi thanh nhuyễn kiếm của Jesus đâm vào ngực Tần Lạc.
Nếu làm vậy, thì cho dù Tần Lạc không có cách nào né được mũi kiếm của Jesus, thì Jesus trong tình trạng bị trọng thương cũng không thể đâm vào người Tần Lạc với một lực lớn được. Như thế cũng đồng nghĩa với việc, Tần Lạc sẽ bị thương, nhưng không phải là vết thương chí mạng.
“Không xong rồi.” Jesus thầm kêu lên.
Vì bóng dáng Tần Lạc đột nhiên biến mất.
Hoặc có thể nói rằng, mục tiêu mà anh ta ngắm nãy giờ đã rời khỏi vị trí.
Ba điểm tấn công lần này của anh ta đều nhằm vào ngực Tần Lạc, bất luận là điểm nào thì hắn đều khó mà chạy thoát mới đúng chứ. Nhưng, thực tế lại không là như thế, Tần Lạc đã biến mất.
Thanh trường kiếm đâm thẳng vào không khí mà không phải chịu bất kỳ chướng ngại vật nào, giờ thu chiêu lại đã không kịp nữa rồi.
Lần này, mặt của Jesus lại phải chịu thêm một cái bạt tai nữa.
Lúc này toàn thân Ly mới có phần thả lỏng hơn, chỉ cần là Tần Lạc đánh vào mặt người khác thì chẳng làm sao cả.
Một không khí yên lặng đến chết chóc.
Một lát sau, Jesus cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Anh ta đút thanh nhuyễn kiếm vào bao ở eo mình, sau đó chỉ tay vào Tần Lạc chửi: “Hèn hạ, vô liêm sỉ. Đã nói là không được đánh vào mặt nữa, sao anh vẫn còn cố đánh vào mặt tôi? Anh cố ý phải không? Chắc chắn là anh cố ý làm vậy rồi … anh cho rằng tôi đẹp trai hơn anh nên anh muốn hủy hoại dung nhan của tôi.”
Tần Lạc cười khổ, hắn nhìn vào bàn tay đỏ lựng của mình và nói với vẻ có lỗi: “Kỳ thực là tôi cũng muốn đổi mục tiêu tấn công cơ, nhưng tôi phát hiện ra rằng, nếu tôi tấn công vào bộ phận khác thì sẽ rất tốn thì giờ, kéo dài các bước tấn công … nên đánh vào mặt là đơn giản, tiện lợi và thuận tay nhất. Một chốc một lát khó mà sửa được, hay là chúng ta luyện tiếp xem sao?”
“Không luyện nữa.” Jesus từ chối một cách dứt khoát. “Nếu anh muốn luyện tiếp thì tìm Ly mà luyện, mà sao anh không tìm cô ấy chứ?”
“Vì cô ấy là phụ nữ mà.” Tần Lạc ngại ngùng giải thích. “Đánh vào mặt phụ nữ thì có vẻ không được thích hợp cho lắm.”
“Ồ, lạy chúa.” Jesus thực sự đã bị tổn thương quá mức. “Nhưng tôi cũng là đàn ông mà. Tôi là Jesus, một Jesus đứng trong bảng xếp hạng top 30 của thế giới đấy, anh cứ đánh vào mặt tôi thế này, nếu mà để người trong nghề biết được thì tôi còn mặt mũi nào mà nhìn người ta đây?”
“Không thể có chuyện đó được.” Tần Lạc nói. “Bọn họ sẽ không bao giờ biết chuyện đâu.”
Nghĩ ngợi một lát, Tần Lạc lại tiếp: “Nếu chẳng may mà để cho họ biết được, thì anh cứ nói là Quỷ Ảnh cũng bị tôi đánh như thế … danh tiếng của Quỷ Ảnh chắc là hơn hẳn anh rồi phải không? Như thế thì mọi người chỉ có thể chê cười anh ta chứ kkhông chê cười gì anh đâu.”
Jesus hứ lên một tiếng nói: “Danh tiếng của anh ta lớn là vì anh ta đi theo một ông chủ có tiếng, …. hề hề cho dù là một con chó ở bên cạnh Hoàng Đế thì cũng khá là có tiếng đấy.”
Tần Lạc nhìn Jesus rồi tủm tỉm cười nói: “Nếu tôi mà đánh bại được Hoàng Đế thì sẽ thế nào nhỉ?”
“…………..” Tần Lạc quả thật là rất hối hận vì lúc đó không kéo theo Jesus vào bên trong tiểu viện của Long Vương, vì nếu làm thế thì anh ta sẽ biết được sự kỳ vọng của Long Vương vào mình nó lớn như thế nào.
“Nếu đúng là sẽ có một ngày như thế thì sao?” Tần Lạc hỏi.
“Nếu thế thì …” Jesus nhìn Tần Lạc với ánh mắt sáng quắc, nói: “Anh sẽ thành một ông hoàng mới. Anh có quyền xây dựng một trật tự mới ở một thế giới khác.”
Tần Lạc cười cười, nói: “Tôi chẳng hứng thú gì đối với cái gọi là ông hoàng mới đó cả, nhưng … tôi thích cái biệt hiệu ‘Hoàng Đế’ này.”
Tần Lạc cảm thấy cái tên ‘Hương Soái’ so với cái tên ‘Hoàng Đế’ này của người ta quả là kém quá, đến cả ‘Cuồng Nhân’ và ‘Trí Công Tử’ cũng tồn tại cả một khoảng cách lớn.
Hương Soái tức là vừa nho nhã lại vừa đẹp trai, nghe như mình là một tên công tử bột không học không hành không nghề nghiệp gì vậy.
Tần Lạc cảm thấy cái biệt hiệu này có vẻ hợp với Văn Nhân Chiếu hơn. Còn mình thì, dùng cái danh ‘Hoàng Đế’ là thích hợp nhất.
Hơn nữa, Hoàng Hậu là Quân Sư, vì vậy mà Hoàng Đế có thể không phải là mình, nhưng cũng không thể là một tên người châu Âu chứ?
“Nếu anh thực sự có thể đánh bại được Hoàng Đế, thì bọn họ sẽ khen ngợi con mắt nhìn người của tôi, vì tôi là người đầu tiên đi theo anh, nếu có một ngày đó thật thì tất cả những lời lăng mạ và sỉ vả tôi sẽ biến mất hoàn toàn.”
Jesus là một sát thủ, sát thủ mà từ bỏ nhiệm vụ ám sát của mình để trở thành vệ sĩ cho chính mục tiêu ám sát của mình, đây là một việc có một không hai trên đời này, và cũng là một nỗi sỉ nhục trong giới sát thủ.
Sẽ có vô số sát thủ coi Jesus là cái gai trong mắt, cho rằng anh ta đã làm nhơ bẩn cái nghề sát thủ vĩ đại này. Mặc dù người ngoài chẳng có thiện cảm gì cho lắm đối với cái ngành nghề này, nhưng những người trong ngành thì coi đây là một niềm kiêu hãnh, vô cùng thần thnh.
Vì vậy mà có không ít sát thủ thậm chí còn không tiếc tính mạng của mình để tìm đến giết anh ta.
Nhưng Jesus quả thực là rất mạnh, nên những người yếu hơn anh ta thì khó mà đấu nổi với anh ta, còn những người mạnh hơn thì … chưa chắc đã có cơ hội chạm mặt với anh ta.
Vì dù gì thì ngày thường mọi người rất bận rộn.
Tần Lạc hiểu được những áp lực và những lời chửi rủa từ những người khác mà Jesus phải chịu đựng, hắn dùng tay vỗ vỗ lên vai của Jesus, cười hỏi: “Nếu anh cho rằng cuộc sống hiện tại của anh trở nên phong phú và hạnh phúc hơn, thì sự lựa chọn của anh là đúng đắn đấy. Người khác không thay thế được anh và cũng không thay đổi được anh.”
Jesus cũng nhếch mép cười cười, nói: “Điều đáng ăn mừng đó là giờ đây tôi đã có thời gian để hưởng thụ trò chơi tình ái.”
Hai bên má anh ta sưng đỏ, mũi còn bị Kim Đồng đánh cho gãy xương, bên trên vẫn còn dán một miếng băng gạt dầy cộm, vì vậy mà nếu luận về sắc đẹp trong lúc này thì Tần Lạc lúc này đúng là có phần nhỉnh hơn anh ta.
Tần Lạc nhìn Ly hỏi: “Em có muốn thử một chút không?”
“Được.” Ly nói. “Anh tấn công tôi đi.”
“ … Hay là nghỉ một chút đã đi.” Tần Lạc chỉ có thể bỏ dở ở đó. Hắn cho rằng Ly hôm nay có vẻ nóng nảy, vội vàng, hắn đoán chắc, chỉ cần có cơ hội một cái là người phụ nữ này sẽ đánh cho hắn một trận tơi bời khói lửa, hay là nàng đến tháng rồi nhỉ?
“…………” Trời đất chứng giám, nếu có thể đánh lại được Ly thì hắn chỉ muốn đè nàng xuống đất mà đả cho một trận thôi.
Đúng vào lúc này thì chiếc di động của Tần Lạc vang lên.
Tần Lạc sau khi nhìn dãy số hiện lên trên màn hình thì sắc mặt càng trở nên khó hiểu hơn.
“Xin hỏi ai ở đầu dây bên kia vậy?” Tần Lạc nhấn nút nghe rồi trầm giọng hỏi.
“Là Tần Lạc tiên sinh phải không?” Một giọng đàn ông khàn khàn truyền đến. Giọng nói của đối phương rất kỳ lạ, rõ ràng là đã dùng một loại chỉnh âm tu sửa qua rồi.
“Là tôi đây.” Tần Lạc nói. May mà hắn ta dùng tiếng Trung để nói chuyện, nên mình cũng đỡ phải tìm phiên dịch làm gì cho mệt.
“Trong tay chúng tôi có một người, tôi chắc rằng anh sẽ rất có hứng thú đấy.”
“Trong tay tôi cũng có một người, tôi cũng chắc là mấy người cũng rất có hứng thú đấy. Cô ấy là cô của tôi, đối với tôi mà nói thì cũng chẳng có trợ giúp gì là to lớn lắm, mà chắc cũng chẳng có tác dụng gì lớn đối với các anh, nhưng chúng tôi lại có quan hệ huyết thống với nhau. Cô gái trong tay tôi rất đẹp, hơn nữa thân thủ lại không tồi, cô ấy sẽ làm được không ít việc cho các anh đâu đấy. Tôi nghĩ các anh nhất định là rất muốn tiến hành vụ trao đổi này thì phải?”
“Anh đã thuyết phục được tôi rồi đấy.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói. “Đem theo Ngọc Nữ đến Mỹ. Chúng ta trao đổi con tin.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.