Chương 1453: Cứu hỏa!
Liễu Hạ Huy
22/06/2017
Lâm Hoán Khê lái xe. Tần Lạc ngồi ở ghế bên cạnh, ở ghế sau là Tần Lam, Bối Bối, Garbo, ba tiểu, đại mỹ nhân.
Hôm nay mấy người bọn họ tới vườn thú Yến Kinh vui chơi cả ngày, vui vẻ quay về. Cho tới tận lúc này bên tay Tần Lạc vẫn còn vang vọng tiếng cười vui sướng, giòn tan của Bối Bối, tiếng gọi bập bẹ "Tần Tần Tần" của Garbo mỗi khi cô nhìn thấy một loại động vật, mỗi con vật Garbo đều gọi "Tần" giống như con vật đó là Tần vậy.
Bởi vì thói quen này của Garbo mà Lâm Hoán Khê và Tần Lam ôm bụng cười nắc nẻ. Sau đó mỗi khi nhìn thấy một loài vật, ngay khi Garbo còn chưa gọi, Lâm Hoán Khê và Tần Lam đã liên tiếp gọi trước.
Vì vậy Garbo nhìn hai người với vẻ mặt cực kỳ ngơ ngác.
Đương nhiên trước khi ra khỏi nhà. Garbo đã được hóa trang gần như hoàn toàn. Nếu như cô xuất hiện với mái tóc trắng, gương mặt như ngọc, dáng vẻ cực kỳ khả ái, cô sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác. Tóc tết, cho vào trong mũ. Váy hoa nhỏ, giày vải màu xanh còn cả khẩu trang màu trắng che khuất nửa gương mặt khiến người ngoài rất khó nhận ra diện mạo thực sự của cô.
Vốn Tần Lạc chỉ nghĩ đây là một lần ra khỏi nhà bình thường. Đáng tiếc hắn vẫn đánh giá thấp vấn đề liên quan tới chính trị.
Khi Hoàng thất Thụy Điển nghe nói Tần Lạc muốn dẫn Garbo ra ngoài chơi công viên, lập tức trở nên bận rộn. Vệ sĩ, đội xe, báo với đại sứ làm công tác chuẩn bị, gọi điện thoại thông báo với những ban ngành của chính phủ Trung Quốc có liên quan.
Sau khi bọn họ lên đường, đoàn xe tiền hô hậu ủng có tới tám chiếc. Đó là do Tần Lạc đã cương quyết yêu cầu phải "thu lại", hai bên đạt thành một hiệp nghị.
Cũng chính vì thân phận đặc biệt của Tần Lạc nên chuyện này mới dễ dàng được thông qua. Nếu là một người bình thường, chỉ sợ mọi báo cáo phải mắt thời gian một tháng. Đương nhiên người bình thường cũng tuyệt đối không thể mang công chúa Garbo tới vườn thú vui chơi.
"Garbo, hôm nay chơi có vui không?" Tần Lam cầm tay Garbo, nhẹ nhàng hỏi. Bất kỳ người nào trông thấy Garbo cũng đều không kìm nén được sự yêu thích huống chi một người mẹ có con gái như Tần Lam.
Gương mặt nhỏ nhắn của Garbo ngơ ngác nhìn Tần Lam, không hiểu bà đang nói điều gì.
"Mẹ, mẹ hỏi vậy chị ấy không hiểu đâu" Bối Bối nói. "Garbo chỉ biết nói mấy từ: mèo và chuột cùng với Tần đúng không Garbo?"
"Tây" Garbo lắp bắp nói. Hình như cô đang phản đối điều Bối Bối vừa nói.
Tần Lạc vui mừng quay người hỏi: "Garbo, cô mới nói gì hả?"
"Tây" Một lần nữa Garbo lặp lại, lần này rõ ràng hơn lần trước một chút.
Tây? Tây là cái gì?
"Garbo, có phải chị muốn nói sư tử không?" Bối Bối hỏi. Người trẻ tuổi vẫn có thể hiểu nhau nhanh hơn.
"Sư" một lần nữa Garbo lặp lại. Lần này rõ ràng cô đã biểu đạt được ý của mình.
Tần Lạc vui mừng quay đầu hỏi: "Garbo, cô còn nhớ cái gì? Còn nhớ con cọp không?"
"Laohu" Garbo nói.
Lần này không đợi Tần Lạc hỏi mà tự Garbo trả lời.
"Sâu".
"XJ"
Bối Bối kích động nói to: "Hay quá, hay quá. Garbo có thể nói rất nhiều. Garbo, chị thông minh quá. Có phải chị Tô Tử dạy chị không? Nhất định là chị Tô Tử dạy chị, đúng không?"
"Tô Tử?" Tần Lam nghi ngờ hỏi. Khi Tần Lạc đi đón Garbo, bà không đi cùng. Trong khoảng thời gian Tần Lam tới Yến Kinh này, không một ai nói với cô về chuyện Tô Tử, nên lúc này Tần Lam mới biết.
Không một ai trả lời.
Tần Lạc không biết nên trả lời thế nào. Lâm Hoán Khê đang chăm chú lái xe. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Bầu không khí thoáng chốc khá trầm.
Tần Lam thoáng hiểu đôi chút, cô hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lạc, đáng tiếc hắn ngải ở ghế trước. Nếu như hành động của Tần Lam quá lộ liễu, ngược lại sẽ khiến Lâm Hoán Khê khó xử. Tần Lam đành nén ý định răn dạy Tần Lạc lại.
Bối Bối nào hiểu được gút mắc tình cảm của người lớn. Khi cô bé thấy mẹ hỏi mà không ai trả lời, liền nhanh nhảu nói: "Là chị Tô Tử. Chị ấy đẹp lắm. Chị ấy tốt với con. Trước kia chân chị ấy không thể đi lại, chính là cha chữa khỏi cho chị ấy".
Tần Lam gật đầu nói: "Thì ra cô ấy là người bệnh của Tần Lạc hả?"
"Dạ" Bối Bối nghiêm túc nói."Thế nhưng chị ấy cũng là bạn của cha. Cha và con thường xuyên ăn cơm ở nhà chị ấy, cơm nhà chị ấy ngon lắm"
Tần Lam tự biết chủ để này khá mẫn cảm. Nói nhiều sai nhiều. Vì lo lắng Bối Bối không biết che đậy, nói ra tất cả chuyện của Tần Lạc, cô vội vàng chuyển sang chủ để khác: "Bệnh của Garbo là gì vậy? Có phải tình hình của cô ấy tốt hơn trước kia không?"
"Dạ tốt hơn nhiều" Tần Lạc nói. "Khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cảm giác rất chấn động. Lần đầu tiên cháu nhìn thấy một cô bé xinh đẹp như vậy".
"Hừ" Bối Bối ở ghế sau bắt mãn hừ một tiếng.
Tần Lạc tự biết bản thân minh đã nói sai hắn vội vàng đôi giọng: "Ngoại trừ Bối Bối nhà chúng ta, đây là lần đầu tiên cháu nhìn thấy một cô bé đơn thuần trong sáng như vậy, thật ra tuổi cô ấy không nhỏ chỉ là không lớn lên. Bởi vì nguyên nhân bệnh tật nên cơ thê cô ấy không phát triển. Khi đó làn da cô ấy trong suốt, mái tóc trắng tinh khiết. Ngay cả mạch máu cũng màu trắng, giống như trên người được bao bọc bởi một lớp tuyết vậy".
Tần Lam gật đầu nói: "Cô biết. Khi đó cô đang ở Mỹ, đọc báo chí, truyền thông nước Mỹ cũng có nói về chuyện này. Khoảng thời gian đó cháu rất nổi tiếng ở nước Mỹ. Đồng nghiệp của cô nghe nói cháu là người nhà của cô, đều tìm cô nhờ xin chữ ký của cháu".
"Sau một thời gian châm cứu và điều trị bằng thuốc, cuối cùng tình trạng bệnh của cô ấy cũng được cải thiện. Thế nhưng vì từ nhỏ cô ấy bị nhốt trong một ngôi nhà biệt lập, mắc chứng tự bế. Hơn nữa đây cũng không phải là chứng tự bế đơn giản, cô ấy hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài ngoại trừ một con mèo đen. Vì cô ấy không tiếp xúc với cái gì nên thật ra lúc này cô ấy giống như một đứa trẻ hai tuổi. Tất cả mọi thứ đều phải học từ đầu."
Tần Lạc vui mừng nói: "Bây giờ xem ra tình hình càng ngày càng tốt. Trước đó cô ấy chỉ biết kêu sau đó biết gọi từ "Tần". Bây giờ cô ấy còn học được khá nhiều từ. Chỉ cần cô ấy không tự bế nữa mà tự nguyện học tập, rất có thể cô ấy sẽ học được nhiều thứ, hòa nhập vào xã hội như một người bình thường".
"Vậy là tốt rồi" Tần Lam bùi ngùi nói. "Một cô gái đáng yêu thế này, cô không hy vọng nhìn thấy cô ấy bị hủy bởi quái bệnh".
Khi đang nói chuyện, chuông điện thoại di động của Tần Lạc trong túi vang lên.
Tần Lạc lấy điện thoại di động, nhìn qua màn hình. Trên màn hình hiện lên số điện thoại riêng của Thái Công Dân.
Không dám trì hoàn, Tần Lạc lập tức bấm nhận cuộc gọi.
"Thái bộ trưởng, ngài tìm tôi?" Tần Lạc cung kính hỏi.
"Tần Lạc. cậu dẫn theo công chúa Thụy Điển tới vườn thú hả?" Thái Công Dân cười hỏi.
"Thái bộ trưởng cũng biết chuyện này sao?" Tần Lạc liếc nhìn Garbo cười hỏi.
"Công chúa Thụy Điển là khách mời của bộ y tế chúng ta, cô ấy ra ngoài đương nhiên tôi phải biết tin. Nếu không cậu nghĩ rằng cậu có thể dễ dàng mang cô ấy ra ngoài vậy sao?"
Tần Lạc cười gượng. Hắn chỉ biết có nhân vật quan trọng đứng ra nói giúp nếu không hắn sao có thể dễ dàng đưa Garbo ra ngoài?
Nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Ai có thể gánh trách nhiệm?
"Cám ơn Thái bộ trưởng" Tần Lạc cảm kích nói. "Hôm nay Thái bộ trưởng gọi điện tới là vì chuyện này sao?"
Giọng nói của Thái Công Dân trở nên nghiêm túc, ông nói: "Tần Lạc, sau khi đưa Garbo quay về, hãy lập tức tới bộ một chuyến. Tôi có một chuyện quan trọng cần thương lượng với cậu".
"Hiểu rồi. Sau khi đưa Garbo quay về, tôi sẽ lập tức tới đó" Tần Lạc nói.
Khi Tần Lạc đi tới trụ sở bộ y tế, Hậu Vệ Đông đã đang đứng chờ bên dưới.
Bây giờ Hậu Vệ Đông cực kỳ phấn chấn. Anh ta cũng có thể được coi là một nhân vật quan trọng trong bộ. Thư ký của bộ trưởng, rất nhiều khi anh ta chính là đại diện cho bộ trưởng Thái Công Dân cho dù là ai đi nữa cũng phải nể mặt anh ta vài phần.
Thế nhưng anh ta đối xử với Tần Lạc vẫn rất thân thiết như trước kia bởi vì anh ta hiểu rất rõ rằng thể diện hiện nay của mình chính là do Thái Công Dân ban cho nhưng mối quan hệ của Tần Lạc và Thái Công Dân vượt qua chính bản thân anh ta.
"Tần Lạc, tới rồi. Bộ trưởng đang chờ cậu ở phòng làm việc" Hậu Vệ Đông mỉm cười chào hỏi.
"Hậu ca. Thái bộ trưởng tìm tôi có chuyện gì vậy?" Tần Lạc hỏi. Hắn và Hậu Vệ Đông rất thân thiết. Có một vài việc Tần Lạc chỉ cần hỏi trực tiếp Hậu Vệ Đông.
"Thái bộ trưởng không nhắc tới chuyện này trước mặt tôi. Tôi không rõ ý tứ cụ thể" Hậu Vệ Đông cười nói. "Nhưng tôi đoán chắc, rất có thể bộ trưởng cho cậu đi cứu hỏa".
"Cứu hỏa?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi.
Hôm nay mấy người bọn họ tới vườn thú Yến Kinh vui chơi cả ngày, vui vẻ quay về. Cho tới tận lúc này bên tay Tần Lạc vẫn còn vang vọng tiếng cười vui sướng, giòn tan của Bối Bối, tiếng gọi bập bẹ "Tần Tần Tần" của Garbo mỗi khi cô nhìn thấy một loại động vật, mỗi con vật Garbo đều gọi "Tần" giống như con vật đó là Tần vậy.
Bởi vì thói quen này của Garbo mà Lâm Hoán Khê và Tần Lam ôm bụng cười nắc nẻ. Sau đó mỗi khi nhìn thấy một loài vật, ngay khi Garbo còn chưa gọi, Lâm Hoán Khê và Tần Lam đã liên tiếp gọi trước.
Vì vậy Garbo nhìn hai người với vẻ mặt cực kỳ ngơ ngác.
Đương nhiên trước khi ra khỏi nhà. Garbo đã được hóa trang gần như hoàn toàn. Nếu như cô xuất hiện với mái tóc trắng, gương mặt như ngọc, dáng vẻ cực kỳ khả ái, cô sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác. Tóc tết, cho vào trong mũ. Váy hoa nhỏ, giày vải màu xanh còn cả khẩu trang màu trắng che khuất nửa gương mặt khiến người ngoài rất khó nhận ra diện mạo thực sự của cô.
Vốn Tần Lạc chỉ nghĩ đây là một lần ra khỏi nhà bình thường. Đáng tiếc hắn vẫn đánh giá thấp vấn đề liên quan tới chính trị.
Khi Hoàng thất Thụy Điển nghe nói Tần Lạc muốn dẫn Garbo ra ngoài chơi công viên, lập tức trở nên bận rộn. Vệ sĩ, đội xe, báo với đại sứ làm công tác chuẩn bị, gọi điện thoại thông báo với những ban ngành của chính phủ Trung Quốc có liên quan.
Sau khi bọn họ lên đường, đoàn xe tiền hô hậu ủng có tới tám chiếc. Đó là do Tần Lạc đã cương quyết yêu cầu phải "thu lại", hai bên đạt thành một hiệp nghị.
Cũng chính vì thân phận đặc biệt của Tần Lạc nên chuyện này mới dễ dàng được thông qua. Nếu là một người bình thường, chỉ sợ mọi báo cáo phải mắt thời gian một tháng. Đương nhiên người bình thường cũng tuyệt đối không thể mang công chúa Garbo tới vườn thú vui chơi.
"Garbo, hôm nay chơi có vui không?" Tần Lam cầm tay Garbo, nhẹ nhàng hỏi. Bất kỳ người nào trông thấy Garbo cũng đều không kìm nén được sự yêu thích huống chi một người mẹ có con gái như Tần Lam.
Gương mặt nhỏ nhắn của Garbo ngơ ngác nhìn Tần Lam, không hiểu bà đang nói điều gì.
"Mẹ, mẹ hỏi vậy chị ấy không hiểu đâu" Bối Bối nói. "Garbo chỉ biết nói mấy từ: mèo và chuột cùng với Tần đúng không Garbo?"
"Tây" Garbo lắp bắp nói. Hình như cô đang phản đối điều Bối Bối vừa nói.
Tần Lạc vui mừng quay người hỏi: "Garbo, cô mới nói gì hả?"
"Tây" Một lần nữa Garbo lặp lại, lần này rõ ràng hơn lần trước một chút.
Tây? Tây là cái gì?
"Garbo, có phải chị muốn nói sư tử không?" Bối Bối hỏi. Người trẻ tuổi vẫn có thể hiểu nhau nhanh hơn.
"Sư" một lần nữa Garbo lặp lại. Lần này rõ ràng cô đã biểu đạt được ý của mình.
Tần Lạc vui mừng quay đầu hỏi: "Garbo, cô còn nhớ cái gì? Còn nhớ con cọp không?"
"Laohu" Garbo nói.
Lần này không đợi Tần Lạc hỏi mà tự Garbo trả lời.
"Sâu".
"XJ"
Bối Bối kích động nói to: "Hay quá, hay quá. Garbo có thể nói rất nhiều. Garbo, chị thông minh quá. Có phải chị Tô Tử dạy chị không? Nhất định là chị Tô Tử dạy chị, đúng không?"
"Tô Tử?" Tần Lam nghi ngờ hỏi. Khi Tần Lạc đi đón Garbo, bà không đi cùng. Trong khoảng thời gian Tần Lam tới Yến Kinh này, không một ai nói với cô về chuyện Tô Tử, nên lúc này Tần Lam mới biết.
Không một ai trả lời.
Tần Lạc không biết nên trả lời thế nào. Lâm Hoán Khê đang chăm chú lái xe. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Bầu không khí thoáng chốc khá trầm.
Tần Lam thoáng hiểu đôi chút, cô hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lạc, đáng tiếc hắn ngải ở ghế trước. Nếu như hành động của Tần Lam quá lộ liễu, ngược lại sẽ khiến Lâm Hoán Khê khó xử. Tần Lam đành nén ý định răn dạy Tần Lạc lại.
Bối Bối nào hiểu được gút mắc tình cảm của người lớn. Khi cô bé thấy mẹ hỏi mà không ai trả lời, liền nhanh nhảu nói: "Là chị Tô Tử. Chị ấy đẹp lắm. Chị ấy tốt với con. Trước kia chân chị ấy không thể đi lại, chính là cha chữa khỏi cho chị ấy".
Tần Lam gật đầu nói: "Thì ra cô ấy là người bệnh của Tần Lạc hả?"
"Dạ" Bối Bối nghiêm túc nói."Thế nhưng chị ấy cũng là bạn của cha. Cha và con thường xuyên ăn cơm ở nhà chị ấy, cơm nhà chị ấy ngon lắm"
Tần Lam tự biết chủ để này khá mẫn cảm. Nói nhiều sai nhiều. Vì lo lắng Bối Bối không biết che đậy, nói ra tất cả chuyện của Tần Lạc, cô vội vàng chuyển sang chủ để khác: "Bệnh của Garbo là gì vậy? Có phải tình hình của cô ấy tốt hơn trước kia không?"
"Dạ tốt hơn nhiều" Tần Lạc nói. "Khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cảm giác rất chấn động. Lần đầu tiên cháu nhìn thấy một cô bé xinh đẹp như vậy".
"Hừ" Bối Bối ở ghế sau bắt mãn hừ một tiếng.
Tần Lạc tự biết bản thân minh đã nói sai hắn vội vàng đôi giọng: "Ngoại trừ Bối Bối nhà chúng ta, đây là lần đầu tiên cháu nhìn thấy một cô bé đơn thuần trong sáng như vậy, thật ra tuổi cô ấy không nhỏ chỉ là không lớn lên. Bởi vì nguyên nhân bệnh tật nên cơ thê cô ấy không phát triển. Khi đó làn da cô ấy trong suốt, mái tóc trắng tinh khiết. Ngay cả mạch máu cũng màu trắng, giống như trên người được bao bọc bởi một lớp tuyết vậy".
Tần Lam gật đầu nói: "Cô biết. Khi đó cô đang ở Mỹ, đọc báo chí, truyền thông nước Mỹ cũng có nói về chuyện này. Khoảng thời gian đó cháu rất nổi tiếng ở nước Mỹ. Đồng nghiệp của cô nghe nói cháu là người nhà của cô, đều tìm cô nhờ xin chữ ký của cháu".
"Sau một thời gian châm cứu và điều trị bằng thuốc, cuối cùng tình trạng bệnh của cô ấy cũng được cải thiện. Thế nhưng vì từ nhỏ cô ấy bị nhốt trong một ngôi nhà biệt lập, mắc chứng tự bế. Hơn nữa đây cũng không phải là chứng tự bế đơn giản, cô ấy hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài ngoại trừ một con mèo đen. Vì cô ấy không tiếp xúc với cái gì nên thật ra lúc này cô ấy giống như một đứa trẻ hai tuổi. Tất cả mọi thứ đều phải học từ đầu."
Tần Lạc vui mừng nói: "Bây giờ xem ra tình hình càng ngày càng tốt. Trước đó cô ấy chỉ biết kêu sau đó biết gọi từ "Tần". Bây giờ cô ấy còn học được khá nhiều từ. Chỉ cần cô ấy không tự bế nữa mà tự nguyện học tập, rất có thể cô ấy sẽ học được nhiều thứ, hòa nhập vào xã hội như một người bình thường".
"Vậy là tốt rồi" Tần Lam bùi ngùi nói. "Một cô gái đáng yêu thế này, cô không hy vọng nhìn thấy cô ấy bị hủy bởi quái bệnh".
Khi đang nói chuyện, chuông điện thoại di động của Tần Lạc trong túi vang lên.
Tần Lạc lấy điện thoại di động, nhìn qua màn hình. Trên màn hình hiện lên số điện thoại riêng của Thái Công Dân.
Không dám trì hoàn, Tần Lạc lập tức bấm nhận cuộc gọi.
"Thái bộ trưởng, ngài tìm tôi?" Tần Lạc cung kính hỏi.
"Tần Lạc. cậu dẫn theo công chúa Thụy Điển tới vườn thú hả?" Thái Công Dân cười hỏi.
"Thái bộ trưởng cũng biết chuyện này sao?" Tần Lạc liếc nhìn Garbo cười hỏi.
"Công chúa Thụy Điển là khách mời của bộ y tế chúng ta, cô ấy ra ngoài đương nhiên tôi phải biết tin. Nếu không cậu nghĩ rằng cậu có thể dễ dàng mang cô ấy ra ngoài vậy sao?"
Tần Lạc cười gượng. Hắn chỉ biết có nhân vật quan trọng đứng ra nói giúp nếu không hắn sao có thể dễ dàng đưa Garbo ra ngoài?
Nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Ai có thể gánh trách nhiệm?
"Cám ơn Thái bộ trưởng" Tần Lạc cảm kích nói. "Hôm nay Thái bộ trưởng gọi điện tới là vì chuyện này sao?"
Giọng nói của Thái Công Dân trở nên nghiêm túc, ông nói: "Tần Lạc, sau khi đưa Garbo quay về, hãy lập tức tới bộ một chuyến. Tôi có một chuyện quan trọng cần thương lượng với cậu".
"Hiểu rồi. Sau khi đưa Garbo quay về, tôi sẽ lập tức tới đó" Tần Lạc nói.
Khi Tần Lạc đi tới trụ sở bộ y tế, Hậu Vệ Đông đã đang đứng chờ bên dưới.
Bây giờ Hậu Vệ Đông cực kỳ phấn chấn. Anh ta cũng có thể được coi là một nhân vật quan trọng trong bộ. Thư ký của bộ trưởng, rất nhiều khi anh ta chính là đại diện cho bộ trưởng Thái Công Dân cho dù là ai đi nữa cũng phải nể mặt anh ta vài phần.
Thế nhưng anh ta đối xử với Tần Lạc vẫn rất thân thiết như trước kia bởi vì anh ta hiểu rất rõ rằng thể diện hiện nay của mình chính là do Thái Công Dân ban cho nhưng mối quan hệ của Tần Lạc và Thái Công Dân vượt qua chính bản thân anh ta.
"Tần Lạc, tới rồi. Bộ trưởng đang chờ cậu ở phòng làm việc" Hậu Vệ Đông mỉm cười chào hỏi.
"Hậu ca. Thái bộ trưởng tìm tôi có chuyện gì vậy?" Tần Lạc hỏi. Hắn và Hậu Vệ Đông rất thân thiết. Có một vài việc Tần Lạc chỉ cần hỏi trực tiếp Hậu Vệ Đông.
"Thái bộ trưởng không nhắc tới chuyện này trước mặt tôi. Tôi không rõ ý tứ cụ thể" Hậu Vệ Đông cười nói. "Nhưng tôi đoán chắc, rất có thể bộ trưởng cho cậu đi cứu hỏa".
"Cứu hỏa?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.