Chương 1458: Đã chết!
Liễu Hạ Huy
22/06/2017
Đường xá xóc nảy. Ngồi trong chiếc xe Toyota việt dã đặc chế cho quân đội vẫn lắc lư khiến người ngồi trong chóng mặt buồn nôn. Người trẻ tuổi thì còn khá, người nhiều tuổi hơn hay người hay bị say xe thì mệt mỏi, lắc lư tới mức chết đi sống lại.
Thế nhưng may mắn thay bọn họ là những người hành nghề y, cách thức trị căn bệnh say xe này rất dễ dàng. Tần Lạc đưa cho mỗi thành viên đội y tế Trung Quốc một mảnh lá, bảo bọn họ ngậm trong miệng nhấm nháp. Nước lá mát ngọt dịu khiến toàn thân như được tưới nước, hiện tượng say xe chóng mặt lập tức biến mất.
Hiển nhiên đoàn Hàn y cũng có phương pháp trị liệu của riêng mình. Đây cũng không phải là điều Tần Lạc cần quan tâm.
Vừa thoát khỏi chấn động mạnh, những chấn động nhỏ vẫn liên tục xảy ra những con đường quốc lộ sụt lở tả tơi hay có những đoạn đường bị đất đá núi lở làm tắc nghẽn. Nhân viên cục phòng vệ Nhật Bản nhanh chóng xuống xe tu bổ với một tốc độ kinh người.
Đây là một đất nước sống trong động đất chính vì vậy bọn họ có kinh nghiệm chống động đất cực kỳ phong phú, quý giá.
Hơn nữa Tần Lạc đã đặc biệt chú ý, phát hiện ra: trên khắp đoạn đường đi qua, hắn nhìn thấy nhiều người Nhật Bản đi lại, mặc dù sắc mặt bọn họ cực kỳ đau thương nhưng không lộn xộn, tất thảy đều có trật tự. Chấn động mà không loạn dùng từ này để miêu tả dân tộc này quả thực không gì quá mức.
Nghĩ tới điểm này, tâm trạng Tần Lạc không khỏi nặng nề. Miệng chúng ta luôn nhìn chằm chằm vào khuyết điểm của người khác nhưng hai mắt của chúng ta vẫn cần phải ghi nhớ rõ sở trường của bọn họ.
Chúng ta có thể không tôn trọng đối thủ nhưng chúng ta cần phải biết nhìn thẳng vào đối thủ.
Đội xe lên đường lúc sáng sớm, vào lúc tối đêm mới tới đảo Honshu.
Cho tới tận lúc này cuối cùng bên chính phủ Nhật Bản mới cử nhân viên cao cấp tới gặp mặt.
Cung Thành Giới là một quan chức nội chính cũng là một trong ba trợ lý của trưởng quan nội vụ. Chức vụ trưởng quan nội vụ tương đương với chức thư ký trưởng. Những việc thủ tướng không tiện ra mặt xử lý, đều thay mặt thủ tướng thực hiện. Trong hệ thống chính phủ Nhật Bản, tầm quan trọng chỉ dưới thủ tướng.
Cung Thành Giới là một người đàn ông trung niên đeo kính, dáng mập lùn, nhìn bề ngoài khá hòa ái dễ gần.
Sau khi người phiên dịch giới thiệu thân phận của Tần Lạc. Cung Thành Giới bước nhanh tới, bắt tay Tần Lạc nói: "Bác sỹ Tần Lạc, hoan nghênh anh dẫn đội Trung Y Trung Quốc tới trợ giúp. Chính phủ Nhật Bản và nhân dân vĩnh viễn ghi nhớ thời khắc này".
"Đây là việc chúng tôi phải làm" Tần Lạc bắt tay ông ta, cười nói.
Cung Thành Giới khá bất ngờ liếc nhìn Tần Lạc, ông ta đã từng tiếp xúc với khá nhiều quan chức Trung Quốc, cho dù bọn họ làm chức vụ gì đi nữa, sau khi tới Nhật Bản đều cố gắng hạ thấp bản thân. Cho dù hai bên không có mối liên quan lợi ích hay lệ thuộc nhưng bọn họ vẫn luôn làm vậy.
Bọn họ luôn hô khẩu hiệu phản đối người Nhật nhưng khi bọn họ tới Nhật Bản bọn họ lại cảm giác người Nhật Bản cao quý hơn bọn họ.
Biểu hiện của Đội Trưởng đội y tế Trung Y Trung Quốc này rất bình tĩnh, không kiêu ngạo, không nóng nảy, không làm mất lễ nghi nhưng cũng gây cho người ta một cảm giác "Không mấy thân thiết"
Nếu như các vị khách không muốn tiếp tục nói về chủ đề nhàm chán này. Cung Thành Giới đương nhiên cũng không gượng ép.
"Bác sỹ Tần Lạc, anh và người của mình được sắp xếp ở khu trại 307. Những đội điều trị y tế quốc tế khác cũng đang ở đó. Đợi khi các vị sắp xếp nơi ở xong, nhân viên chúng tôi sẽ giới thiệu tình hình cụ thể cho các vị"
"Được. Cám ơn" Tần Lạc gật đầu. Hắn nhìn lướt qua đội điều trị Hàn y đang đi tới hỏi: "Xin hỏi tình hình nghiên cứu vi rút ngọn lửa tiến hành ra sao?"
Cung Thành Giới kinh ngạc nhìn Tần Lạc nói: "Chúng tôi mới đặt tên cho loại vi rút này. Bác sỹ Tần Lạc đã sớm biết rồi sao?"
Ông ta hoàn toàn không nghi ngờ mấy người Cố Đô Viên đi đoán tiết lộ bí mật vì ngay cả bọn họ cũng không quá hiểu về tình hình.
Tần Lạc gật đầu nói: "Chúng tôi đi trước chuẩn bị".
"Ok" Cung Thành Giới phân công nhân viên bên cạnh mình dẫn đường cho đoàn người Tần Lạc, sau đó ông ta nhanh chóng đi tới nghênh đón đoàn Hàn y.
Doanh trại 307 là nơi đóng quân của cục phòng vệ Nhật Bản ở đảo Honshu, nay dùng làm căn cứ phòng chống phóng xạ hạt nhân. Trang thiết bị của đảo Honshu gần như bị hủy diệt hoàn toàn trong trận động đất cấp 9, công việc của bọn họ không hoàn toàn dễ dàng vì bảo vệ một thiết bị hạt nhân bị phá hủy nguy hiểm gấp trăm lần khó khăn gấp vạn lần khi di chuyên một thiết bị hạt nhân nguyên vẹn.
Đương nhiên đảo Honshu lại là nơi đóng quân của hạm đội Nhật Bản có căn cứ khổng lồ. Thế nhưng quân đội Nhật Bản không có khả năng cho phép các đội điều trị quốc tế vào trong khu vực của mình. Khu vực bọn họ là khu vực quân sự. Mặc dù lúc này đang rơi vào tình trạng nguy hiểm, bọn họ cũng không dễ dàng từ bỏ lệnh cấm.
Ngay khi bước vào khu doanh trại mọi người lập tức cảm nhận được bầu không khí khẩn trương.
Binh lính canh gác nghiêm ngặt, các chuyên gia y học Âu Mỹ hay Nhật Bản đi lại tấp nập, sắc mặt ai nấy đều rất nghiêm trọng. Khi nhìn thấy mấy người Tần Lạc tới, bọn họ cũng chỉ hờ hững liếc nhìn rồi lại lập tức di chuyển ánh mắt, tập trung vào công việc của mình.
Mọi người được phân vào các phòng ở của binh lính. Hai người một phòng. Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm một phòng, Jesus và Đại Đầu một phòng, Ly ở cùng với một nữ nhân viên phiên dịch.
Khi bỏ hành lý ra ở trong phòng, Tần Lạc tìm một chiếc khăn rồi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Sau khi đi ra hắn nói với Vương Dưỡng Tâm đang ngồi trên giường đối diện thu dọn hành lý: "Xem ra chúng ta phải tăng cường tốc độ hơn nữa".
Vương Dưỡng Tâm gật đầu nói: "Rõ ràng người Hàn Quốc biết nhiều hơn chúng ta. Không rõ là do chính phủ Nhật Bản cung cấp tài liệu cho bọn họ hay do thành viên các đội đội y tế khác cung cấp. Có vẻ như chúng ta không được hoan nghênh cho lắm".
Tần Lạc mỉm cười nói: "Em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng sao?"
"Cùng đi với anh, tình huống kiểu này xuất hiện cũng không có gì bất ngời" Vương Dưỡng Tâm nói vẻ đầy khí phách. "Chúng ta đơn độc chiến đấu hăng hái cũng không phải mới trải qua lần đầu. Mấy kẻ vô dụng đi cùng chỉ khiến chúng ta vướng víu".
"Quả thật chúng ta cũng nghĩ như vậy" Tần Lạc gật đầu nói: "Nhưng những hãy đi xung quanh xem chúng ta có gặp người quen không, thu thập ít thông tin từ bọn họ".
"Rõ rồi" Vương Dưỡng Tâm nói. Anh ta rất thích tác phong chết vẫn không biết xấu hổ này của Tần Lạc.
"Đi, chúng ta phải đi tìm người hỏi thăm. Nếu được, trước tiên phải tiếp xúc với bệnh nhân" Tần Lạc nói.
"Chờ một chút. Em cần rửa mặt đã" Vương Dưỡng Tâm nhảy khỏi giường. "Ngồi xe một ngày, mặt đầy bụi và nước bẩn. Em lại là người đại diện của anh. Hình tượng quá kém sẽ khiến anh mắt thể diện".
Một nhân viên trẻ tuổi tên là Koizumi Saburo dẫn mấy người Tần Lạc đi tới khu bệnh nhân lây nhiễm. Khu này được hình thành bởi những căn phòng bằng sắt, có binh lính canh gác ở cửa. Hiển nhiên khi chưa nghiên cứu ra thuốc kháng vi rút ngọn lửa, căn bệnh được cho khống chế hoàn toàn những bệnh nhân ở đây tuyệt đối không được thả.
Koizumi Saburo giới thiệu thân phận của mấy người Tần Lạc với binh lính canh gác. Sau khi kiểm tra chứng nhận, mấy người Tần Lạc được phép vào bên trong.
Khu nhà sắt này có hơn hai mươi gian phòng. Mỗi gian đều có người canh gác trước cửa. Tần Lạc thầm kinh hãi. Nếu như hai mươi mấy gian này đều có người lây nhiễm vi rút ngọn lửa, tình hình quả thực rất nghiêm trọng.
Những người bị quản chế đã có từng này, còn những người lây nhiễm chưa bị phát hiện ra thì có bao nhiêu?
"Tôi có thể vào xem không?" Tần Lạc hỏi Koizumi Saburo
Người phiên dịch kịp thời dịch câu của Tần Lạc, Koizumi Saburo gật đầu nói: "Đương nhiên là được".
Nói xong anh ta dẫn Tần Lạc đi tới một căn phòng sắt.
Koizumi Saburo nói mấy câu với binh lính bảo vệ. Người lính gật đầu, đi tới mở cánh cửa sắt thứ nhất vào nói: "Bên ngoài có quần áo phòng độc. Hai vị mặc quần áo phòng độc rồi vào. Thế nhưng chỉ có hai bộ quần áo phòng độc. Mọi người không thể cùng đi vào hết"
"Cám ơn" Tân Lạc nói với người lính sau đó hắn quay người nói với mấy người Jesus và Đại Đầu: "Mấy người ở bên ngoài tôi và Dưỡng Tâm cùng vào".
"Không thành vấn để" Jesus nhún vai thờ ơ nói.
Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm tiến hành trừ độc, sát khuẩn toàn thân sau đó mặc trang phục bảo hộ màu trắng, đội mặt nạ phòng độc sau đó bình tĩnh đi vào trong.
Đi hai mươi mấy bước, mở một cánh cửa sắt nữa nhìn thấy trong phòng có một người bệnh lây nhiễm đang nằm.
Trong phòng có hai người bệnh lây nhiễm. Một người đàn ông trung niên, một người phụ nữ còn trẻ, dung mạo có vẻ không tệ lắm. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Bọn họ nằm một chỗ, trông không còn sức lực. Khi nhìn thấy hai người Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm cùng đi vào, bọn họ chỉ giương đôi mắt lờ đờ nhìn sau đó lại nhắm lại.
Sắc mặt trắng bệch, hai mắt hõm sâu, giống như nghiện một loại chất ma túy nào đó đã lâu ngày.
Tần Lạc đi tới trước mặt người đàn ông trung niên, bỏ bao tay xuống, giơ tay bắt mạch cho người đàn ông trung niên.
Vương Dưỡng Tâm học theo, hắn cũng tháo bao tay. bắt mạch cho người phụ nữ trẻ kia.
Mạch của người đàn ông rất yếu. Bị căn bệnh lây nhiễm hành hạ, cơ thể ông ta không còn nhiều sự sống. Công năng trái tim mất cân đối, ngũ tạng lục phủ vận hành đứt quãng khiến cho người ta cảm thấy bất kỳ lúc nào cũng mất đi tính mạng của mình.
Tần Lạc bỏ cổ tay người đàn ông, chuẩn bị ghi lại tình hình của ông ta.
Đúng lúc này người đàn ông trung niên thoạt nhìn đang mơ màng ngủ. đột nhiên ngồi bật dậy, ôm chặt tay Tần Lạc, khàn khàn kêu gì đó.
Gương mặt dữ tợn, trạng thái điên cuồng.
Tần Lạc muốn giãy dụa thoát ra nhưng ống tay áo hắn bị người đàn ông túm chặt, cho dù hắn lôi kéo thế nào đi nữa cũng không cách nào giựt ra được.
Trong tình huống bắt đắc dĩ, Tần Lạc đành giơ tay chém vào cổ ông ta.
Hai mắt người đàn ông trung niên trắng dã, người mềm nhũn ngã xuống đất.
"Tần Lạc, có việc gì không?" Vương Dưỡng Tâm vội vàng chạy tới hỏi.
"Không có việc gì" Tần Lạc nói: "Hắn quay người đặt tay lên nghe tim người bệnh, khi biết kết quả tâm trạng hắn trầm xuống."
"Chết rồi sao?" Tần Lạc hoảng hốt nói.
Thế nhưng may mắn thay bọn họ là những người hành nghề y, cách thức trị căn bệnh say xe này rất dễ dàng. Tần Lạc đưa cho mỗi thành viên đội y tế Trung Quốc một mảnh lá, bảo bọn họ ngậm trong miệng nhấm nháp. Nước lá mát ngọt dịu khiến toàn thân như được tưới nước, hiện tượng say xe chóng mặt lập tức biến mất.
Hiển nhiên đoàn Hàn y cũng có phương pháp trị liệu của riêng mình. Đây cũng không phải là điều Tần Lạc cần quan tâm.
Vừa thoát khỏi chấn động mạnh, những chấn động nhỏ vẫn liên tục xảy ra những con đường quốc lộ sụt lở tả tơi hay có những đoạn đường bị đất đá núi lở làm tắc nghẽn. Nhân viên cục phòng vệ Nhật Bản nhanh chóng xuống xe tu bổ với một tốc độ kinh người.
Đây là một đất nước sống trong động đất chính vì vậy bọn họ có kinh nghiệm chống động đất cực kỳ phong phú, quý giá.
Hơn nữa Tần Lạc đã đặc biệt chú ý, phát hiện ra: trên khắp đoạn đường đi qua, hắn nhìn thấy nhiều người Nhật Bản đi lại, mặc dù sắc mặt bọn họ cực kỳ đau thương nhưng không lộn xộn, tất thảy đều có trật tự. Chấn động mà không loạn dùng từ này để miêu tả dân tộc này quả thực không gì quá mức.
Nghĩ tới điểm này, tâm trạng Tần Lạc không khỏi nặng nề. Miệng chúng ta luôn nhìn chằm chằm vào khuyết điểm của người khác nhưng hai mắt của chúng ta vẫn cần phải ghi nhớ rõ sở trường của bọn họ.
Chúng ta có thể không tôn trọng đối thủ nhưng chúng ta cần phải biết nhìn thẳng vào đối thủ.
Đội xe lên đường lúc sáng sớm, vào lúc tối đêm mới tới đảo Honshu.
Cho tới tận lúc này cuối cùng bên chính phủ Nhật Bản mới cử nhân viên cao cấp tới gặp mặt.
Cung Thành Giới là một quan chức nội chính cũng là một trong ba trợ lý của trưởng quan nội vụ. Chức vụ trưởng quan nội vụ tương đương với chức thư ký trưởng. Những việc thủ tướng không tiện ra mặt xử lý, đều thay mặt thủ tướng thực hiện. Trong hệ thống chính phủ Nhật Bản, tầm quan trọng chỉ dưới thủ tướng.
Cung Thành Giới là một người đàn ông trung niên đeo kính, dáng mập lùn, nhìn bề ngoài khá hòa ái dễ gần.
Sau khi người phiên dịch giới thiệu thân phận của Tần Lạc. Cung Thành Giới bước nhanh tới, bắt tay Tần Lạc nói: "Bác sỹ Tần Lạc, hoan nghênh anh dẫn đội Trung Y Trung Quốc tới trợ giúp. Chính phủ Nhật Bản và nhân dân vĩnh viễn ghi nhớ thời khắc này".
"Đây là việc chúng tôi phải làm" Tần Lạc bắt tay ông ta, cười nói.
Cung Thành Giới khá bất ngờ liếc nhìn Tần Lạc, ông ta đã từng tiếp xúc với khá nhiều quan chức Trung Quốc, cho dù bọn họ làm chức vụ gì đi nữa, sau khi tới Nhật Bản đều cố gắng hạ thấp bản thân. Cho dù hai bên không có mối liên quan lợi ích hay lệ thuộc nhưng bọn họ vẫn luôn làm vậy.
Bọn họ luôn hô khẩu hiệu phản đối người Nhật nhưng khi bọn họ tới Nhật Bản bọn họ lại cảm giác người Nhật Bản cao quý hơn bọn họ.
Biểu hiện của Đội Trưởng đội y tế Trung Y Trung Quốc này rất bình tĩnh, không kiêu ngạo, không nóng nảy, không làm mất lễ nghi nhưng cũng gây cho người ta một cảm giác "Không mấy thân thiết"
Nếu như các vị khách không muốn tiếp tục nói về chủ đề nhàm chán này. Cung Thành Giới đương nhiên cũng không gượng ép.
"Bác sỹ Tần Lạc, anh và người của mình được sắp xếp ở khu trại 307. Những đội điều trị y tế quốc tế khác cũng đang ở đó. Đợi khi các vị sắp xếp nơi ở xong, nhân viên chúng tôi sẽ giới thiệu tình hình cụ thể cho các vị"
"Được. Cám ơn" Tần Lạc gật đầu. Hắn nhìn lướt qua đội điều trị Hàn y đang đi tới hỏi: "Xin hỏi tình hình nghiên cứu vi rút ngọn lửa tiến hành ra sao?"
Cung Thành Giới kinh ngạc nhìn Tần Lạc nói: "Chúng tôi mới đặt tên cho loại vi rút này. Bác sỹ Tần Lạc đã sớm biết rồi sao?"
Ông ta hoàn toàn không nghi ngờ mấy người Cố Đô Viên đi đoán tiết lộ bí mật vì ngay cả bọn họ cũng không quá hiểu về tình hình.
Tần Lạc gật đầu nói: "Chúng tôi đi trước chuẩn bị".
"Ok" Cung Thành Giới phân công nhân viên bên cạnh mình dẫn đường cho đoàn người Tần Lạc, sau đó ông ta nhanh chóng đi tới nghênh đón đoàn Hàn y.
Doanh trại 307 là nơi đóng quân của cục phòng vệ Nhật Bản ở đảo Honshu, nay dùng làm căn cứ phòng chống phóng xạ hạt nhân. Trang thiết bị của đảo Honshu gần như bị hủy diệt hoàn toàn trong trận động đất cấp 9, công việc của bọn họ không hoàn toàn dễ dàng vì bảo vệ một thiết bị hạt nhân bị phá hủy nguy hiểm gấp trăm lần khó khăn gấp vạn lần khi di chuyên một thiết bị hạt nhân nguyên vẹn.
Đương nhiên đảo Honshu lại là nơi đóng quân của hạm đội Nhật Bản có căn cứ khổng lồ. Thế nhưng quân đội Nhật Bản không có khả năng cho phép các đội điều trị quốc tế vào trong khu vực của mình. Khu vực bọn họ là khu vực quân sự. Mặc dù lúc này đang rơi vào tình trạng nguy hiểm, bọn họ cũng không dễ dàng từ bỏ lệnh cấm.
Ngay khi bước vào khu doanh trại mọi người lập tức cảm nhận được bầu không khí khẩn trương.
Binh lính canh gác nghiêm ngặt, các chuyên gia y học Âu Mỹ hay Nhật Bản đi lại tấp nập, sắc mặt ai nấy đều rất nghiêm trọng. Khi nhìn thấy mấy người Tần Lạc tới, bọn họ cũng chỉ hờ hững liếc nhìn rồi lại lập tức di chuyển ánh mắt, tập trung vào công việc của mình.
Mọi người được phân vào các phòng ở của binh lính. Hai người một phòng. Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm một phòng, Jesus và Đại Đầu một phòng, Ly ở cùng với một nữ nhân viên phiên dịch.
Khi bỏ hành lý ra ở trong phòng, Tần Lạc tìm một chiếc khăn rồi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Sau khi đi ra hắn nói với Vương Dưỡng Tâm đang ngồi trên giường đối diện thu dọn hành lý: "Xem ra chúng ta phải tăng cường tốc độ hơn nữa".
Vương Dưỡng Tâm gật đầu nói: "Rõ ràng người Hàn Quốc biết nhiều hơn chúng ta. Không rõ là do chính phủ Nhật Bản cung cấp tài liệu cho bọn họ hay do thành viên các đội đội y tế khác cung cấp. Có vẻ như chúng ta không được hoan nghênh cho lắm".
Tần Lạc mỉm cười nói: "Em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng sao?"
"Cùng đi với anh, tình huống kiểu này xuất hiện cũng không có gì bất ngời" Vương Dưỡng Tâm nói vẻ đầy khí phách. "Chúng ta đơn độc chiến đấu hăng hái cũng không phải mới trải qua lần đầu. Mấy kẻ vô dụng đi cùng chỉ khiến chúng ta vướng víu".
"Quả thật chúng ta cũng nghĩ như vậy" Tần Lạc gật đầu nói: "Nhưng những hãy đi xung quanh xem chúng ta có gặp người quen không, thu thập ít thông tin từ bọn họ".
"Rõ rồi" Vương Dưỡng Tâm nói. Anh ta rất thích tác phong chết vẫn không biết xấu hổ này của Tần Lạc.
"Đi, chúng ta phải đi tìm người hỏi thăm. Nếu được, trước tiên phải tiếp xúc với bệnh nhân" Tần Lạc nói.
"Chờ một chút. Em cần rửa mặt đã" Vương Dưỡng Tâm nhảy khỏi giường. "Ngồi xe một ngày, mặt đầy bụi và nước bẩn. Em lại là người đại diện của anh. Hình tượng quá kém sẽ khiến anh mắt thể diện".
Một nhân viên trẻ tuổi tên là Koizumi Saburo dẫn mấy người Tần Lạc đi tới khu bệnh nhân lây nhiễm. Khu này được hình thành bởi những căn phòng bằng sắt, có binh lính canh gác ở cửa. Hiển nhiên khi chưa nghiên cứu ra thuốc kháng vi rút ngọn lửa, căn bệnh được cho khống chế hoàn toàn những bệnh nhân ở đây tuyệt đối không được thả.
Koizumi Saburo giới thiệu thân phận của mấy người Tần Lạc với binh lính canh gác. Sau khi kiểm tra chứng nhận, mấy người Tần Lạc được phép vào bên trong.
Khu nhà sắt này có hơn hai mươi gian phòng. Mỗi gian đều có người canh gác trước cửa. Tần Lạc thầm kinh hãi. Nếu như hai mươi mấy gian này đều có người lây nhiễm vi rút ngọn lửa, tình hình quả thực rất nghiêm trọng.
Những người bị quản chế đã có từng này, còn những người lây nhiễm chưa bị phát hiện ra thì có bao nhiêu?
"Tôi có thể vào xem không?" Tần Lạc hỏi Koizumi Saburo
Người phiên dịch kịp thời dịch câu của Tần Lạc, Koizumi Saburo gật đầu nói: "Đương nhiên là được".
Nói xong anh ta dẫn Tần Lạc đi tới một căn phòng sắt.
Koizumi Saburo nói mấy câu với binh lính bảo vệ. Người lính gật đầu, đi tới mở cánh cửa sắt thứ nhất vào nói: "Bên ngoài có quần áo phòng độc. Hai vị mặc quần áo phòng độc rồi vào. Thế nhưng chỉ có hai bộ quần áo phòng độc. Mọi người không thể cùng đi vào hết"
"Cám ơn" Tân Lạc nói với người lính sau đó hắn quay người nói với mấy người Jesus và Đại Đầu: "Mấy người ở bên ngoài tôi và Dưỡng Tâm cùng vào".
"Không thành vấn để" Jesus nhún vai thờ ơ nói.
Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm tiến hành trừ độc, sát khuẩn toàn thân sau đó mặc trang phục bảo hộ màu trắng, đội mặt nạ phòng độc sau đó bình tĩnh đi vào trong.
Đi hai mươi mấy bước, mở một cánh cửa sắt nữa nhìn thấy trong phòng có một người bệnh lây nhiễm đang nằm.
Trong phòng có hai người bệnh lây nhiễm. Một người đàn ông trung niên, một người phụ nữ còn trẻ, dung mạo có vẻ không tệ lắm. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Bọn họ nằm một chỗ, trông không còn sức lực. Khi nhìn thấy hai người Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm cùng đi vào, bọn họ chỉ giương đôi mắt lờ đờ nhìn sau đó lại nhắm lại.
Sắc mặt trắng bệch, hai mắt hõm sâu, giống như nghiện một loại chất ma túy nào đó đã lâu ngày.
Tần Lạc đi tới trước mặt người đàn ông trung niên, bỏ bao tay xuống, giơ tay bắt mạch cho người đàn ông trung niên.
Vương Dưỡng Tâm học theo, hắn cũng tháo bao tay. bắt mạch cho người phụ nữ trẻ kia.
Mạch của người đàn ông rất yếu. Bị căn bệnh lây nhiễm hành hạ, cơ thể ông ta không còn nhiều sự sống. Công năng trái tim mất cân đối, ngũ tạng lục phủ vận hành đứt quãng khiến cho người ta cảm thấy bất kỳ lúc nào cũng mất đi tính mạng của mình.
Tần Lạc bỏ cổ tay người đàn ông, chuẩn bị ghi lại tình hình của ông ta.
Đúng lúc này người đàn ông trung niên thoạt nhìn đang mơ màng ngủ. đột nhiên ngồi bật dậy, ôm chặt tay Tần Lạc, khàn khàn kêu gì đó.
Gương mặt dữ tợn, trạng thái điên cuồng.
Tần Lạc muốn giãy dụa thoát ra nhưng ống tay áo hắn bị người đàn ông túm chặt, cho dù hắn lôi kéo thế nào đi nữa cũng không cách nào giựt ra được.
Trong tình huống bắt đắc dĩ, Tần Lạc đành giơ tay chém vào cổ ông ta.
Hai mắt người đàn ông trung niên trắng dã, người mềm nhũn ngã xuống đất.
"Tần Lạc, có việc gì không?" Vương Dưỡng Tâm vội vàng chạy tới hỏi.
"Không có việc gì" Tần Lạc nói: "Hắn quay người đặt tay lên nghe tim người bệnh, khi biết kết quả tâm trạng hắn trầm xuống."
"Chết rồi sao?" Tần Lạc hoảng hốt nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.