Chương 218: Đánh người và giết người
Liễu Hạ Huy
28/03/2013
Tần Lạc mặc dù không biết rõ ràng lắm Lệ Khuynh Thành cùng Cừu gia có quan hệ với nhau như thế nào, nhưng lúc ở Yên Kinh, tận mắt hắn chứng kiến Cừu Yên Mị tự mình bước đến chào hỏi Lệ Khuynh Thành. Hơn nữa, hôm nay, Cừu Yên Mị cũng chủ động đến tìm mình rồi mời đến Cừu gia làm thuyết khách. Dựa trên những manh mối đó, hắn cũng phần nào đoán được chút nguyên do.
Cho dù thanh danh của Lệ Khuynh Thành không được tốt cho lắm, trong trường học, các giáo viên và học sinh cũng đã nhắc đến trường hợp của cô, rằng phụ nữ mà có đôi mắt thoắt thì sáng ngời, thoắt cái đã trở nên hèn mọn, lúc thì trông cao thượng, lúc khác lại thấy bỉ ổi thường lưu lại trong người khác một hình ảnh không đẹp, nhưng trong lòng hắn, Lệ Khuynh Thành vẫn là một người bạn mà hắn có thể tin tưởng được.
Hắn cũng chợt nhớ đến một tối đêm 30, Lệ Khuynh Thành thổ lộ cô có chút nhớ tới Tần Lạc, và Tần Lạc đáp lại là hắn cũng nhớ cô.
Được cùng nàng ở một chỗ thật sự là rất dễ chịu và thoải mái. Hơn nữa, đó là một người biết lấy lòng người khác, kể cả nam nhân hay phụ nữ.
Tần Lạc cẩn thận ngẫm lại lần nữa, hai người bọn họ gặp nhau rất nhiều lần, và lần nào cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Hình như giữa họ chưa từng phát sinh chuyện gì khó xử hay không thoải mái. Hơn nữa, cô cũng là người hay mang lại cho người khác những nỗi ngạc nhiên nho nhỏ. Tính tình đó quả thực không phải nhiều người có được, thậm chí ngay cả ở Lâm Hoán Khê.
Ái chi dục kỳ sanh, hận chi trớ kỳ tử (thích ai muốn họ sống, ghét ai rủa họ chết). Làm người mà khi bạn thân của anh bị nhục mạ mà anh lại không làm gì thì quả là không phải bạn tốt. Tần Lạc hiểu rất rõ điều đó.
Tần Lạc cố nhưng vẫn không thể ngăn mình không cảm thấy chút động lòng. Hắn cảm thấy vô cùng chán ghét cái loại đàn ông, đường đường là nam tử hán lại đi công kích nhục mạ một người phụ nữ như thế.
Lệ Khuynh Thành lúc nào đó đã từng nói với hắn: “Người xấu thì ta có thể khi dễ. Nếu anh có thể làm cho loại người đó khùng lên thì anh sẽ thấy thoải mái ngay”.
Và một lần, vì muốn giữ thể hiện cho hắn mà Lệ Khuynh Thành đã dùng giày cao gót đập bể đèn xe Lý Thanh Ương. Sau đó, cô còn dùng chân dẫm mạnh lên cái đèn đó khi nó rơi xuống đất rồi hai người cười mà chạy.
Lúc này, Tần Lạc cảm thấy vô cùng tức giận nên hắn ra tay ngay lập tức.
Quả nhiên, khi chứng kiến Cừu Trọng Mưu ôm bụng quỳ rạp trên mặt đất kêu la không dứt, tâm trạng của Tần Lạc thoải mái hơn hẳn. Hơn nữa, trong lòng hắn còn dâng lên một cảm giác tự hào lạ thường.
Thấy không? Té ngã lăn lộn trên mặt đất.. ta đánh đó…
Rất nhanh, Tần Lạc bắt đầu suy nghĩ tiếp.
Mặc dù bản thân hắn không được học trong môi trường đại học, cũng chưa từng học cao đẳng nhưng mình có thể coi là một người có văn hóa, có tố chất đẹp. Vậy mà sao lần này hắn lại đánh người ta lăn lộn dưới đất thế kia?
Ừm, vậy là hắn rõ ràng đã bị ảnh hưởng. Kể từ khi thân thiết với cô ấy, hay đi cùng với cô ấy, Tần Lạc cũng tự cảm nhận được rằng tính tình mình trở nên hung bạo hơn. Hắn bắt đầu thích dùng võ lực để giải quyết vấn đề, và khi đó, hắn không chỉ cảm thấy thoải mái hơn mà còn giải quyết được sự việc một cách nhanh nhất.
Nam nhân thường khi làm một chuyện xấu thì luôn cố gắng tìm một nguyên nhân mà đổ lỗi.
Nhưng là, khi nghĩ đến Ly, Tần Lạc tâm lý tựu có chút mơ hồ lo lắng.
Không biết tới giờ nhiệm vụ của cô thực hiện đến đâu rồi? Có thuận lợi không? Tại sao cho tới bây giờ điện thoại di động của cô vẫn không liên lạc được?
“Tần Lạc, anh có sao không vậy?” Cừu Yên Mị lo lắng hỏi. Cô không nghĩ Tần Lạc lại là một người bạo lực như vậy, càng không tưởng tượng được rằng hắn có thể đánh cháu đích tôn của họ Cừu chính tại Cừu gia
Cừu Trọng Mưu có thể nói là đích tôn duy nhất sẽ kế thừa họ Cừu, điều đó có thể nói địa vị của hắn trong tộc quan trọng như thế nào?
“Tôi thì không sao”, Tần Lạc khoát tay nói. Nếu có làm sao thì phải là cái người đang nằm dưới đất giả chết kia mới đáng phải hỏi kìa.
“Trọng Mưu, em cảm thấy thế nào?” Cừu Yên Mị ngồi xổm xuống cạnh Cừu Trọng Mưu hỏi. Cô biết nếu Cừu Trọng Mưu mà có mệnh hệ gì, chú cô chắc chắn sẽ không để cho họ được yên. Và tình hình có thể trở nên vô cùng tồi tệ.
Cừu Trọng Mưu bị Tần Lạc thục mạng thúc một đầu gối vào bụng trên chỉ cảm thấy bụng dạ như muốn đảo lộn, cơ thể như muốn tháo rời ra từng mảnh. Hắn vốn bị rượu sắc hút cạn sinh lực nên cơ thể yếu đuối vô cùng, không chịu nổi dù chỉ chút đau đớn. Lúc này hắn cảm thấy đau đến mức trán đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Nghe thấy Cừu Yên Mị hỏi thăm, trong lòng hắn càng cảm thấy giận dữ không thôi. Nhưng vì đau bụng không thể chịu đựng được nên ngay cả một câu nói hắn cũng không mở mồm mà thốt lên nổi.
Giáo sư Đái Duy Tư dường như cũng bị sốc trước những gì đang diễn ra. Rõ ràng mấy người đó mới nói với nhau được mấy câu đã xông thẳng vào đánh nhau rồi. Người Hoa Hạ quả là rất thô bạo và nguy hiểm.
Ông ta cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Cừu Trọng Mưu rồi cố gắng đỡ hắn dậy, vẻ mặt lộ rõ vẻ oán giận Tần Lạc còn mồm thì đang lẩm bẩm nói cái gì đó. Vì Tần Lạc không biết chút tiếng Anh nào nên hắn cứ mặc kệ để ông ta thoải mái mà nói. Khi nào nói đến chết mệt thì chắc chắn ông ta sẽ phải dừng lại.
“Nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây”, Tần Lạc nói.
Dù sao cũng đã có người xem bệnh cho Cừu lão gia rồi, mình thì không còn được chào đón ở đây nữa, ở lại làm gì để mà chuốc thêm phiền toái.
Hơn nữa, đã đánh người rồi mà không mau mau chạy cho thoát thì chẳng phải là kẻ ngốc sao? Chẳng lẽ cứ ở đây đến khi mọi người trong Cừu gia kéo đến rồi cho mình một trận sao? Có kẻ điên mới làm thế.
“Được, tôi sẽ kêu người đưa anh về”, Cừu Yên Mị nói. Cô vốn định giữ Tần Lạc lại để xem bệnh cho gia gia, nhưng sự tình giờ đã đến mức này, cô cũng nghĩ để Tần Lạc ra đi càng sớm càng tốt.
“Đi? Mày còn muốn chạy sao?” Ngồi trên chiếc ghế làm bằng gỗ lim, Cừu Trọng Mưu nghiến răng nghiến lợi cố gắng mở miệng nói. “Nếu hôm nay tao để cho mày thoát được mà đi Kính Hải, tao nhất định sẽ đổi tên thành họ Tần chúng mày”.
“Thôi, cậu cứ giữ họ Cừu nhà cậu đi. Không phải đổi mà làm xấu mặt họ Tần chúng ta đâu”.
Nói xong hắn chợt suy nghĩ một chút và có cảm giác hình như mình nói câu này không được thích hợp cho lắm. Như vậy chẳng phải mình cũng đang lăng mạ cả Cừu Yên Mị sao?
Vì vậy hắn xấu hổ mà quay sang nói với Cừu Yên Mị: “Tôi không có ý nói cô đâu. Cô là họ Cừu khác loại”
Cừu Yên Mị thật sự đã bị tên tiểu nam nhân này làm cho khóc không được , cười cũng không xong. Cô quay sang hắn nói: “Đi thôi, tôi đưa anh về”.
“Các ngươi chết hết rồi sao? Còn không đi ra ngăn hắn lại cho ta”, Cừu Trọng Mưu la lớn.
Những tiếng loảng xoảng bắt đầu vang lên.
Mấy tên hắc y nhân ở đâu vọt ra, đứng ở phòng khách trong thế khó xử.
Bọn họ đã sớm nghe được trong phòng động tĩnh, và biết có chuyện gì đang xảy ra, chỉ là không muốn tiến vào mà thôi.
Tiến vào làm gì? Một bên là Cừu Trọng Mưu, người thừa kế duy nhất của nhà họ Cừu, còn một bên là Cừu Yên Mị vị đại tiểu thư mà bọn họ cũng không muốn đắc tội. Vậy thì biết phải làm thế nào?
“Chặn hắn lại ngay, bắt lấy hắn cho ta”, Cừu Trọng Mưu lớn tiếng quát. Nếu không vì quá đau bụng đến mức không thể đứng lên được chắc hắn đã xông thẳng đến xử lý mấy tên bảo tiêu không chịu làm theo lệnh hắn. Và mấy cái bạt tai chắc chắn là điều mà hắn sẽ làm.
Cố sức la hét và vận động khiến hắn càng đau hơn, đầu óc trở nên choáng váng.
“Ai dám?” Cừu Yên Mị xoay người lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mấy người bảo tiêu nói.
Mấy tên bảo tiêu non gan làm sao dám đối địch với Cừu Yên Mị. Họ không dám tiến lên bước nào, bất đắc dĩ nhìn về phía Cừu Trọng Mưu dò hỏi.
“Thu đao, nhị cẩu, hai người các ngươi đi theo ta ngay”, Cừu Trọng Mưu giơ tay chỉ vào hai trong số mấy tên bảo tiêu nói.
Lập tức từ trong đám người đứng ta hai nam nhân tuổi còn khá trẻ. Bọn chúng hét lớn chạy đến chỗ Tần Lạc đang đứng.
Tần Lạc biết bọn chúng chắc chắn sẽ không dám đả thương Cừu Yên Mị nên mình chắc không cần thiết phải lo cho sự an nguy của cô. Hắn bắt đầu dạng hai chân, thu mình chuyển sang tư thế trung bình tấn.
Tay phải hắn vung lên, nhanh chóng túm lấy một trong hai tên hắc y. Sau đó, tay hắn trượt theo bả vai rồi cánh tay của tên hắc y xuống tới tận cổ tay hắn. Sau một trảo đẩy ra lôi vào, chỉ nghe “ca băng” một tiếng, cánh tay người này đã bị trật khớp.
Chiêu thức này được gọi là “sai thủ”, thường được dùng khi ai đó không muốn đối thủ bị thương quá nặng, nhưng lại có thể giải trừ được sức lực chiến đấu của đối phương rất hiệu quả, khiến hắn không thể đấu tiếp với mình.
Tần Lạc nhìn đã biết hai tên hắc y này thật ra cũng không muốn chiến đấu nhưng bị Cừu Trọng Mưu bức bách phải tấn công. Vậy nên hắn cũng không muốn làm khó cho bọn họ.
Tần Lạc chưa vào trận đấu đã nhanh chóng khiến một tên hắc y trật cánh tay. Sau đó, thân thể hắn di chuyển, bước dần về phía sau. Hắn cũng cố tình đi đến chỗ Cừu Yên Mị, để cô có thể làm lá chắn cho hắn. Điều đó đã khiến cho quyền cước mà tên hắc y thứ hai vừa tung ra đã buộc phải thu lại.
Sau đó, như mãnh hổ xuống núi, hắn nhanh chóng áp sát tên hắc y thứ hai, tung quyền nện thẳng vào ngực hắn. Tên này còn chưa kịp phản ứng gì Tần Lạc đã nhanh như cắt sử dụng lại đòn lúc trước làm trật nốt tay tên hắc y.
Như vậy, chỉ trong nháy mắt, Tần Lạc đã dễ dàng hạ gục hai tên hắc y bảo tiêu của Cừu gia.
Điều này làm cho tâm lý Tần Lạc có chút dương dương tự đắc. Có vẻ như mấy đòn mà Ly dạy hắn đã chứng tỏ được sự hữu dụng của chúng.
Nếu Ly biết được những ý nghĩ này của Tần Lạc, cô khéo không thể không “làm thịt” hắn. Những chiêu cô dạy cho Tần Lạc đều là kinh nghiệm cô đúc kết bao lâu mới có được, lại rất hữu dụng, vừa có thể phòng ngự, vừa có thể phản công.
Chiêu thức này bọn họ vốn dùng để giết địch ngoài chiến trường, ở những trận chiến khó khăn có thể nói là một mất một còn. Vậy mà giờ Tần Lạc cùng nó để đối phó với mấy tên bảo tiêu. Có chiến thắng thì cũng chẳng lấy gì làm vẻ vang cả.
“Cừu Trọng Mưu, ta nói cho cậu biết, Tần Lạc là bằng hữu của ta. Vậy mà cậu đang làm cái gì vậy?” Cừu Yên Mị đứng ở cửa, ánh mắt như đao tử bàn nhìn chằm chằm vào Cừu Trọng Mưu nói.
Nếu như bình thường, Cừu Trọng Mưu chắc chắn không dám làm điều gì đắc tội với vị đương tả xuất chúng nhưng cũng có tiếng là tàn nhẫn của hắn. Nhưng là, ngày hôm nay hắn bị đánh ngã dúi dụi trước mặt người bạn ngoại quốc của hắn, lại trong chính ngôi nhà của hắn, nơi mà hắn được coi như Thiên Vương lão tử. Hắn mà không ra tay lấy lại oai phong thì còn mặt mũi nào nữa cơ chứ.
“Bằng hữu của chị thì sao cơ chứ? Bằng hữu của chị đánh tôi, chẳng lẽ tôi không thể trả thù sao? Chị phải rõ hơn ai hết chị đang mang họ gì chứ?”, Cừu Trọng Mưu kịch liệt phản bác lại Cừu Yên Mị. Tuy vậy hắn cũng có thể cảm thấy được rằng tiểu tử trước mặt hắn không phải là người dễ bị bắt nạt. Xem ra, hôm nay, muốn ép buộc hắn lưu lại đây cũng không phải là một điều dễ dàng gì.
“Nhục nhân giả, nhân tất nhục chi” (nếu ngươi sỉ nhục người khác thì ngươi sẽ phải lĩnh hậu quả), Tần Lạc cười lạnh nói. “Cái lúc cậu vô cớ mắng chửi người khác, sao cậu không ngẫm xem người khác sẽ nghĩ thế nào. Bây giờ chính mình bị trừng phạt, cậu xứng đáng phải nhận điều đó. Tuy nhiên, tôi cũng phần nào hiểu được tâm trạng của cậu. Nếu chính tôi mà bị đánh trong nhà của mình thì tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa ý chứ”.
“Họ Tần kia, tao sẽ lấy mạng mày”, Cừu Trọng Mưu hai tròng mắt đỏ bừng quát lớn.
Những đường gân xanh trên trán hắn nổi lên, cơ mặt co lại. Mắt hắn trừng lại khiến đồng tử giãn to ra, phảng phất nhìn không thấy lòng trắng của mắt đâu nữa.
Tần Lạc phát hiện ra dị trạng này, tâm lý bỗng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Chẳng lẽ hắn cũng là nạn nhân của căn bệnh thần kinh di truyền trong Cừu gia sao?
Tâm trạng của hắn lúc này có thể nói là rất táo bạo, có vẻ như hắn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Những người như vậy thường có thể gây nguy hiểm cho những người khác. Thậm chí là tử vong.
Bởi vì lúc này, bọn họ có thể nói là đang trong tình trạng vô ý thức nên họ có thể làm bất kỳ điều gì.
Quả nhiên, như thể đã mất hết lý trí, Cừu Trọng Mưu rút từ trong túi quần ra một khẩu súng lục màu đen, nòng súng lạnh như băng nhằm thẳng vào đầu Tần Lạc.
“Bỏ súng xuống”, Tần Lạc tỉnh táo nói.
“Tao nói rồi, tao muốn lấy mạng mày”, Cừu Trọng Mưu cười lạnh nói, “Quỳ xuống ngay”.
“Đừng có mơ”
“Quỳ xuống”, Cừu Trọng Mưu quát. Trong lúc nói, hắn chỉ súng xuống chân Tần Lạc bắn một phát.
Bịch!
Viên đạn bắn thẳng xuống sàn nhà lát đá cẩm thạch khiến nó bị thủng một lỗ to.
Tần Lạc trợn tròn mắt, không ngờ là tên Vương Bát cao tử này lại dám bắn thật.
Mặc dù hắn nói không chịu khuất phục bởi uy vũ, nhưng trong trường hợp này, Cừu Trọng Mưu lại có súng nên hắn không dại gì mà dây vào.
“Được rồi”, Tần Lạc hạ giọng. Rồi hắn quỳ gối xuống mặt đất.
“Tự tát vào mặt mình”, Cừu Trọng Mưu tiếp tục ra lệnh.
“Cừu Trọng Mưu, cậu điên rồi sao?” Cừu Yên Mị đang đứng ở bên cạnh tức giận quát lớn.
“Đồ gái điếm thối tha. Ngươi cũng câm miệng cho ta”, Cừu Trọng Mưu quát. Rồi hắn quay sang Tần Lạc nói tiếp “Tự tát vào mặt cho ta”.
“Tát mấy cái?” Tần Lạc hỏi.
“Mày còn dám nói nhảm. Tao lại bắn cho một phát nữa bây giờ”, Cừu Trọng Mưu ác độc nói.
“Cái này thì không được rồi”, Tần Lạc nói. Đột nhiên, hắn cũng nhấc tay lên, và trong cái tay áo rộng thùng thình của hắn lộ ra một nòng súng đen ngòm.
Không có bất cứ sự do dự nào khi Tần Lạc nhanh chóng nâng khẩu súng, lên cò và nhắm thẳng vào người Cừu Trọng Mưu bắn.
Cho dù thanh danh của Lệ Khuynh Thành không được tốt cho lắm, trong trường học, các giáo viên và học sinh cũng đã nhắc đến trường hợp của cô, rằng phụ nữ mà có đôi mắt thoắt thì sáng ngời, thoắt cái đã trở nên hèn mọn, lúc thì trông cao thượng, lúc khác lại thấy bỉ ổi thường lưu lại trong người khác một hình ảnh không đẹp, nhưng trong lòng hắn, Lệ Khuynh Thành vẫn là một người bạn mà hắn có thể tin tưởng được.
Hắn cũng chợt nhớ đến một tối đêm 30, Lệ Khuynh Thành thổ lộ cô có chút nhớ tới Tần Lạc, và Tần Lạc đáp lại là hắn cũng nhớ cô.
Được cùng nàng ở một chỗ thật sự là rất dễ chịu và thoải mái. Hơn nữa, đó là một người biết lấy lòng người khác, kể cả nam nhân hay phụ nữ.
Tần Lạc cẩn thận ngẫm lại lần nữa, hai người bọn họ gặp nhau rất nhiều lần, và lần nào cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Hình như giữa họ chưa từng phát sinh chuyện gì khó xử hay không thoải mái. Hơn nữa, cô cũng là người hay mang lại cho người khác những nỗi ngạc nhiên nho nhỏ. Tính tình đó quả thực không phải nhiều người có được, thậm chí ngay cả ở Lâm Hoán Khê.
Ái chi dục kỳ sanh, hận chi trớ kỳ tử (thích ai muốn họ sống, ghét ai rủa họ chết). Làm người mà khi bạn thân của anh bị nhục mạ mà anh lại không làm gì thì quả là không phải bạn tốt. Tần Lạc hiểu rất rõ điều đó.
Tần Lạc cố nhưng vẫn không thể ngăn mình không cảm thấy chút động lòng. Hắn cảm thấy vô cùng chán ghét cái loại đàn ông, đường đường là nam tử hán lại đi công kích nhục mạ một người phụ nữ như thế.
Lệ Khuynh Thành lúc nào đó đã từng nói với hắn: “Người xấu thì ta có thể khi dễ. Nếu anh có thể làm cho loại người đó khùng lên thì anh sẽ thấy thoải mái ngay”.
Và một lần, vì muốn giữ thể hiện cho hắn mà Lệ Khuynh Thành đã dùng giày cao gót đập bể đèn xe Lý Thanh Ương. Sau đó, cô còn dùng chân dẫm mạnh lên cái đèn đó khi nó rơi xuống đất rồi hai người cười mà chạy.
Lúc này, Tần Lạc cảm thấy vô cùng tức giận nên hắn ra tay ngay lập tức.
Quả nhiên, khi chứng kiến Cừu Trọng Mưu ôm bụng quỳ rạp trên mặt đất kêu la không dứt, tâm trạng của Tần Lạc thoải mái hơn hẳn. Hơn nữa, trong lòng hắn còn dâng lên một cảm giác tự hào lạ thường.
Thấy không? Té ngã lăn lộn trên mặt đất.. ta đánh đó…
Rất nhanh, Tần Lạc bắt đầu suy nghĩ tiếp.
Mặc dù bản thân hắn không được học trong môi trường đại học, cũng chưa từng học cao đẳng nhưng mình có thể coi là một người có văn hóa, có tố chất đẹp. Vậy mà sao lần này hắn lại đánh người ta lăn lộn dưới đất thế kia?
Ừm, vậy là hắn rõ ràng đã bị ảnh hưởng. Kể từ khi thân thiết với cô ấy, hay đi cùng với cô ấy, Tần Lạc cũng tự cảm nhận được rằng tính tình mình trở nên hung bạo hơn. Hắn bắt đầu thích dùng võ lực để giải quyết vấn đề, và khi đó, hắn không chỉ cảm thấy thoải mái hơn mà còn giải quyết được sự việc một cách nhanh nhất.
Nam nhân thường khi làm một chuyện xấu thì luôn cố gắng tìm một nguyên nhân mà đổ lỗi.
Nhưng là, khi nghĩ đến Ly, Tần Lạc tâm lý tựu có chút mơ hồ lo lắng.
Không biết tới giờ nhiệm vụ của cô thực hiện đến đâu rồi? Có thuận lợi không? Tại sao cho tới bây giờ điện thoại di động của cô vẫn không liên lạc được?
“Tần Lạc, anh có sao không vậy?” Cừu Yên Mị lo lắng hỏi. Cô không nghĩ Tần Lạc lại là một người bạo lực như vậy, càng không tưởng tượng được rằng hắn có thể đánh cháu đích tôn của họ Cừu chính tại Cừu gia
Cừu Trọng Mưu có thể nói là đích tôn duy nhất sẽ kế thừa họ Cừu, điều đó có thể nói địa vị của hắn trong tộc quan trọng như thế nào?
“Tôi thì không sao”, Tần Lạc khoát tay nói. Nếu có làm sao thì phải là cái người đang nằm dưới đất giả chết kia mới đáng phải hỏi kìa.
“Trọng Mưu, em cảm thấy thế nào?” Cừu Yên Mị ngồi xổm xuống cạnh Cừu Trọng Mưu hỏi. Cô biết nếu Cừu Trọng Mưu mà có mệnh hệ gì, chú cô chắc chắn sẽ không để cho họ được yên. Và tình hình có thể trở nên vô cùng tồi tệ.
Cừu Trọng Mưu bị Tần Lạc thục mạng thúc một đầu gối vào bụng trên chỉ cảm thấy bụng dạ như muốn đảo lộn, cơ thể như muốn tháo rời ra từng mảnh. Hắn vốn bị rượu sắc hút cạn sinh lực nên cơ thể yếu đuối vô cùng, không chịu nổi dù chỉ chút đau đớn. Lúc này hắn cảm thấy đau đến mức trán đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Nghe thấy Cừu Yên Mị hỏi thăm, trong lòng hắn càng cảm thấy giận dữ không thôi. Nhưng vì đau bụng không thể chịu đựng được nên ngay cả một câu nói hắn cũng không mở mồm mà thốt lên nổi.
Giáo sư Đái Duy Tư dường như cũng bị sốc trước những gì đang diễn ra. Rõ ràng mấy người đó mới nói với nhau được mấy câu đã xông thẳng vào đánh nhau rồi. Người Hoa Hạ quả là rất thô bạo và nguy hiểm.
Ông ta cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Cừu Trọng Mưu rồi cố gắng đỡ hắn dậy, vẻ mặt lộ rõ vẻ oán giận Tần Lạc còn mồm thì đang lẩm bẩm nói cái gì đó. Vì Tần Lạc không biết chút tiếng Anh nào nên hắn cứ mặc kệ để ông ta thoải mái mà nói. Khi nào nói đến chết mệt thì chắc chắn ông ta sẽ phải dừng lại.
“Nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây”, Tần Lạc nói.
Dù sao cũng đã có người xem bệnh cho Cừu lão gia rồi, mình thì không còn được chào đón ở đây nữa, ở lại làm gì để mà chuốc thêm phiền toái.
Hơn nữa, đã đánh người rồi mà không mau mau chạy cho thoát thì chẳng phải là kẻ ngốc sao? Chẳng lẽ cứ ở đây đến khi mọi người trong Cừu gia kéo đến rồi cho mình một trận sao? Có kẻ điên mới làm thế.
“Được, tôi sẽ kêu người đưa anh về”, Cừu Yên Mị nói. Cô vốn định giữ Tần Lạc lại để xem bệnh cho gia gia, nhưng sự tình giờ đã đến mức này, cô cũng nghĩ để Tần Lạc ra đi càng sớm càng tốt.
“Đi? Mày còn muốn chạy sao?” Ngồi trên chiếc ghế làm bằng gỗ lim, Cừu Trọng Mưu nghiến răng nghiến lợi cố gắng mở miệng nói. “Nếu hôm nay tao để cho mày thoát được mà đi Kính Hải, tao nhất định sẽ đổi tên thành họ Tần chúng mày”.
“Thôi, cậu cứ giữ họ Cừu nhà cậu đi. Không phải đổi mà làm xấu mặt họ Tần chúng ta đâu”.
Nói xong hắn chợt suy nghĩ một chút và có cảm giác hình như mình nói câu này không được thích hợp cho lắm. Như vậy chẳng phải mình cũng đang lăng mạ cả Cừu Yên Mị sao?
Vì vậy hắn xấu hổ mà quay sang nói với Cừu Yên Mị: “Tôi không có ý nói cô đâu. Cô là họ Cừu khác loại”
Cừu Yên Mị thật sự đã bị tên tiểu nam nhân này làm cho khóc không được , cười cũng không xong. Cô quay sang hắn nói: “Đi thôi, tôi đưa anh về”.
“Các ngươi chết hết rồi sao? Còn không đi ra ngăn hắn lại cho ta”, Cừu Trọng Mưu la lớn.
Những tiếng loảng xoảng bắt đầu vang lên.
Mấy tên hắc y nhân ở đâu vọt ra, đứng ở phòng khách trong thế khó xử.
Bọn họ đã sớm nghe được trong phòng động tĩnh, và biết có chuyện gì đang xảy ra, chỉ là không muốn tiến vào mà thôi.
Tiến vào làm gì? Một bên là Cừu Trọng Mưu, người thừa kế duy nhất của nhà họ Cừu, còn một bên là Cừu Yên Mị vị đại tiểu thư mà bọn họ cũng không muốn đắc tội. Vậy thì biết phải làm thế nào?
“Chặn hắn lại ngay, bắt lấy hắn cho ta”, Cừu Trọng Mưu lớn tiếng quát. Nếu không vì quá đau bụng đến mức không thể đứng lên được chắc hắn đã xông thẳng đến xử lý mấy tên bảo tiêu không chịu làm theo lệnh hắn. Và mấy cái bạt tai chắc chắn là điều mà hắn sẽ làm.
Cố sức la hét và vận động khiến hắn càng đau hơn, đầu óc trở nên choáng váng.
“Ai dám?” Cừu Yên Mị xoay người lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mấy người bảo tiêu nói.
Mấy tên bảo tiêu non gan làm sao dám đối địch với Cừu Yên Mị. Họ không dám tiến lên bước nào, bất đắc dĩ nhìn về phía Cừu Trọng Mưu dò hỏi.
“Thu đao, nhị cẩu, hai người các ngươi đi theo ta ngay”, Cừu Trọng Mưu giơ tay chỉ vào hai trong số mấy tên bảo tiêu nói.
Lập tức từ trong đám người đứng ta hai nam nhân tuổi còn khá trẻ. Bọn chúng hét lớn chạy đến chỗ Tần Lạc đang đứng.
Tần Lạc biết bọn chúng chắc chắn sẽ không dám đả thương Cừu Yên Mị nên mình chắc không cần thiết phải lo cho sự an nguy của cô. Hắn bắt đầu dạng hai chân, thu mình chuyển sang tư thế trung bình tấn.
Tay phải hắn vung lên, nhanh chóng túm lấy một trong hai tên hắc y. Sau đó, tay hắn trượt theo bả vai rồi cánh tay của tên hắc y xuống tới tận cổ tay hắn. Sau một trảo đẩy ra lôi vào, chỉ nghe “ca băng” một tiếng, cánh tay người này đã bị trật khớp.
Chiêu thức này được gọi là “sai thủ”, thường được dùng khi ai đó không muốn đối thủ bị thương quá nặng, nhưng lại có thể giải trừ được sức lực chiến đấu của đối phương rất hiệu quả, khiến hắn không thể đấu tiếp với mình.
Tần Lạc nhìn đã biết hai tên hắc y này thật ra cũng không muốn chiến đấu nhưng bị Cừu Trọng Mưu bức bách phải tấn công. Vậy nên hắn cũng không muốn làm khó cho bọn họ.
Tần Lạc chưa vào trận đấu đã nhanh chóng khiến một tên hắc y trật cánh tay. Sau đó, thân thể hắn di chuyển, bước dần về phía sau. Hắn cũng cố tình đi đến chỗ Cừu Yên Mị, để cô có thể làm lá chắn cho hắn. Điều đó đã khiến cho quyền cước mà tên hắc y thứ hai vừa tung ra đã buộc phải thu lại.
Sau đó, như mãnh hổ xuống núi, hắn nhanh chóng áp sát tên hắc y thứ hai, tung quyền nện thẳng vào ngực hắn. Tên này còn chưa kịp phản ứng gì Tần Lạc đã nhanh như cắt sử dụng lại đòn lúc trước làm trật nốt tay tên hắc y.
Như vậy, chỉ trong nháy mắt, Tần Lạc đã dễ dàng hạ gục hai tên hắc y bảo tiêu của Cừu gia.
Điều này làm cho tâm lý Tần Lạc có chút dương dương tự đắc. Có vẻ như mấy đòn mà Ly dạy hắn đã chứng tỏ được sự hữu dụng của chúng.
Nếu Ly biết được những ý nghĩ này của Tần Lạc, cô khéo không thể không “làm thịt” hắn. Những chiêu cô dạy cho Tần Lạc đều là kinh nghiệm cô đúc kết bao lâu mới có được, lại rất hữu dụng, vừa có thể phòng ngự, vừa có thể phản công.
Chiêu thức này bọn họ vốn dùng để giết địch ngoài chiến trường, ở những trận chiến khó khăn có thể nói là một mất một còn. Vậy mà giờ Tần Lạc cùng nó để đối phó với mấy tên bảo tiêu. Có chiến thắng thì cũng chẳng lấy gì làm vẻ vang cả.
“Cừu Trọng Mưu, ta nói cho cậu biết, Tần Lạc là bằng hữu của ta. Vậy mà cậu đang làm cái gì vậy?” Cừu Yên Mị đứng ở cửa, ánh mắt như đao tử bàn nhìn chằm chằm vào Cừu Trọng Mưu nói.
Nếu như bình thường, Cừu Trọng Mưu chắc chắn không dám làm điều gì đắc tội với vị đương tả xuất chúng nhưng cũng có tiếng là tàn nhẫn của hắn. Nhưng là, ngày hôm nay hắn bị đánh ngã dúi dụi trước mặt người bạn ngoại quốc của hắn, lại trong chính ngôi nhà của hắn, nơi mà hắn được coi như Thiên Vương lão tử. Hắn mà không ra tay lấy lại oai phong thì còn mặt mũi nào nữa cơ chứ.
“Bằng hữu của chị thì sao cơ chứ? Bằng hữu của chị đánh tôi, chẳng lẽ tôi không thể trả thù sao? Chị phải rõ hơn ai hết chị đang mang họ gì chứ?”, Cừu Trọng Mưu kịch liệt phản bác lại Cừu Yên Mị. Tuy vậy hắn cũng có thể cảm thấy được rằng tiểu tử trước mặt hắn không phải là người dễ bị bắt nạt. Xem ra, hôm nay, muốn ép buộc hắn lưu lại đây cũng không phải là một điều dễ dàng gì.
“Nhục nhân giả, nhân tất nhục chi” (nếu ngươi sỉ nhục người khác thì ngươi sẽ phải lĩnh hậu quả), Tần Lạc cười lạnh nói. “Cái lúc cậu vô cớ mắng chửi người khác, sao cậu không ngẫm xem người khác sẽ nghĩ thế nào. Bây giờ chính mình bị trừng phạt, cậu xứng đáng phải nhận điều đó. Tuy nhiên, tôi cũng phần nào hiểu được tâm trạng của cậu. Nếu chính tôi mà bị đánh trong nhà của mình thì tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa ý chứ”.
“Họ Tần kia, tao sẽ lấy mạng mày”, Cừu Trọng Mưu hai tròng mắt đỏ bừng quát lớn.
Những đường gân xanh trên trán hắn nổi lên, cơ mặt co lại. Mắt hắn trừng lại khiến đồng tử giãn to ra, phảng phất nhìn không thấy lòng trắng của mắt đâu nữa.
Tần Lạc phát hiện ra dị trạng này, tâm lý bỗng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Chẳng lẽ hắn cũng là nạn nhân của căn bệnh thần kinh di truyền trong Cừu gia sao?
Tâm trạng của hắn lúc này có thể nói là rất táo bạo, có vẻ như hắn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Những người như vậy thường có thể gây nguy hiểm cho những người khác. Thậm chí là tử vong.
Bởi vì lúc này, bọn họ có thể nói là đang trong tình trạng vô ý thức nên họ có thể làm bất kỳ điều gì.
Quả nhiên, như thể đã mất hết lý trí, Cừu Trọng Mưu rút từ trong túi quần ra một khẩu súng lục màu đen, nòng súng lạnh như băng nhằm thẳng vào đầu Tần Lạc.
“Bỏ súng xuống”, Tần Lạc tỉnh táo nói.
“Tao nói rồi, tao muốn lấy mạng mày”, Cừu Trọng Mưu cười lạnh nói, “Quỳ xuống ngay”.
“Đừng có mơ”
“Quỳ xuống”, Cừu Trọng Mưu quát. Trong lúc nói, hắn chỉ súng xuống chân Tần Lạc bắn một phát.
Bịch!
Viên đạn bắn thẳng xuống sàn nhà lát đá cẩm thạch khiến nó bị thủng một lỗ to.
Tần Lạc trợn tròn mắt, không ngờ là tên Vương Bát cao tử này lại dám bắn thật.
Mặc dù hắn nói không chịu khuất phục bởi uy vũ, nhưng trong trường hợp này, Cừu Trọng Mưu lại có súng nên hắn không dại gì mà dây vào.
“Được rồi”, Tần Lạc hạ giọng. Rồi hắn quỳ gối xuống mặt đất.
“Tự tát vào mặt mình”, Cừu Trọng Mưu tiếp tục ra lệnh.
“Cừu Trọng Mưu, cậu điên rồi sao?” Cừu Yên Mị đang đứng ở bên cạnh tức giận quát lớn.
“Đồ gái điếm thối tha. Ngươi cũng câm miệng cho ta”, Cừu Trọng Mưu quát. Rồi hắn quay sang Tần Lạc nói tiếp “Tự tát vào mặt cho ta”.
“Tát mấy cái?” Tần Lạc hỏi.
“Mày còn dám nói nhảm. Tao lại bắn cho một phát nữa bây giờ”, Cừu Trọng Mưu ác độc nói.
“Cái này thì không được rồi”, Tần Lạc nói. Đột nhiên, hắn cũng nhấc tay lên, và trong cái tay áo rộng thùng thình của hắn lộ ra một nòng súng đen ngòm.
Không có bất cứ sự do dự nào khi Tần Lạc nhanh chóng nâng khẩu súng, lên cò và nhắm thẳng vào người Cừu Trọng Mưu bắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.