Chương 102: Đấu Y
Liễu Hạ Huy
28/03/2013
Tần Lạc hiểu rõ. Hôm nay phái đoàn thầy thuốc giỏi của trường đại học Day Woods xuống dự giờ của hắn, thế nhưng bọn họ không có chỗ ngồi, phải đứng.
Tần Lạc sẽ không vì cái gọi là vì thể diện với bạn bè quốc tế hay cái gọi là ‘nghi lễ quốc gia” mà đuổi học sinh của mình đứng nghe giảng nhường ghế cho bọn họ ngồi.
Những sinh viên giỏi này sau này sẽ có đủ khả năng kế thừa và phát huy Trung y. Tần Lạc không thích chuyện nịch hót cũng như không thích làm việc dựa vào sắc mặt của kẻ khác.
Quách Hoài Nhân không thể tin vào tai mình, ông ta cố nén cơn tức giận trong lòng nói: “Thầy Tần. đoàn đại biểu trường đại học Day Woods tới tham quan trường chúng ta, đó chính là vinh hạnh của trường chúng ta. Chúng ta không thể để khách quý đứng nghe được. Phép lịch sự để đâu vậy? Chuyện này truyền ra ngoài chúng ta sẽ bị chê cười”.
“Sinh viên của tôi có thể đứng nghe giảng, tại sao bọn họ không thể? Tôi hoan nghênh bọn họ tới thăm trường. Đây là cơ hội để bọn họ hiểu rõ hơn về Trung y. Không bao lâu nữa sẽ có một ngày Trung, tây y dung hòa với nhau”
“Tôi tôn trọng bộ môn Tây y của bọn họ, bọn họ cũng nên tôn trọng tư cách giảng viên ở trong lớp của tôi. Nếu bọn họ muốn nghe bài giảng của tôi, bọn họ sẽ phải tuân thủ các quy định của lớp học. Ở ngay trong lớp học này thân phận của bọn họ cũng chỉ giống như những sinh viên” Tần Lạc bình thản nói.
“Tần Lạc, cậu…”.
“Nếu ông cố tình làm như thế, buổi học của tôi tới đây chấm dứt” Tần Lạc ngắt lời ông ta.
Sắc mặt Quách Hoài Nhân vô cùng khó chịu, ông ta chỉ hận không thể trở mặt với Tần Lạc ngay tại đây.
Ông ta cố tình dẫn phái đoàn đi thăm lớp học khác nhưng các giảng viên đó đều không chuẩn bị gì cả. Khi giảng bài nói hưu nói vượn chắc chắn sẽ bị phái đoàn chê cười.
Thế nhưng bây giờ dẫn phái doàn đi chỗ khác ông ta thực sự mất mặt với các sinh viên trong lớp, thậm chí không biết ăn nói thế nào với đoàn khách.
“Chủ nhiệm Quách, sao lại xảy ra chuyện này?” Trong đoàn khách có một người đàn ông trung niên, sắc mặt âm tràm nói giọng miền nam hỏi.
Bởi vì đại học Day Woods có dịa vị cao trong các trường dại học và giới y học trên thế giới, bộ giáo dục đã cử người tháp tùng chuyến thăm lần này của phái đoàn trường đại học Day Woods. Không ngờ tới đây lại bị người đóng cửa không cho vào.
“Bởi vì nhiều sinh viên quá, chúng ta không có chõ ngồi” Quách Hoài Nhân lúng túng nói.
Bị cấp trên quở mắng, Quách Hoài Nhân càng hận Tần Lạc đến chết đi được nhưng ông ta thực sự không có cách nào trả hận. Lần trước sa thải hắn làm mọi chuyện ầm ĩ, thiếu chút nữa ông ta phải gánh chịu hậu quả thảm khốc của việc đó.
Trừ khi Tần Lạc chủ động từ chức hay hắn phạm phải sai lầm khủng khiếp, ông ta thực sự không có cách nào trừng phạt hắn.
“Tại sao anh không bố trí từ trước?” Người đàn ông trung niên tức giận trừng mắt nhìn Quách Hoài Nhân quát to. Trước mặt đoàn khách quốc tế, ông ta cũng không kiêng nể gì cả, quát tháo ầm ĩ.
“Không sao. Chúng tôi đứng nghe cũng được. Chúng tôi tôn trọng quyết định của ginảg viên” Một người đàn ông có gương mặt dài, gầy, đầu lơ thơ tóc nói.
Người đàn ông này khoảng chừng hơn bốn mươi, mặc một bộ âu phục vừa khít người, đeo kính cận, giọng nói ngiêm túc, có vẻ là người khá nghiêm nghị.
Ông ta nói tiếng Trung Quốc khá tốt thế nhưng khi phát âm, âm lưỡi không rõ ràng.
Thế nhưng mọi người vẫn hiểu được ông ta nói gì.
Sau đó ông ta dùng tiếng Anh thuật lại cho những người trong đoàn nghe.
Những người đó vô cùng ngạc nhiên, có người thể hiện sự tức giận, bọn họ không ngờ bản thân mình lại bị đối xử như vậy.
Trước đó bọn họ tới thăm bất kỳ trường đại học y khoa nào ở Trung Quốc cũng được đón tiếp trọng thể.
Các giảng viên không chỉ đã chuẩn bị cho bọn họ ngồi ở hàng ghế đầu, trên bàn đã để sẵn nước uống, cùng bút giấy để ghi chép.
Bọn họ cực kỳ hài lòng khi với sự tiếp đãi vô cùng chu đáo đó thế nhưng hôm nay lại có người bắt bọn họ đứng nghe giảng bài.
Gã người Trung Quốc này không thân thiện lắm, thực sự không thân thiện.
Nhưng trưởng đoàn của họ đã quyết định như vậy nên bọn họ không thể nói gì. Bọn họ đành đứng cuối lớp học đợi nghe gã giảng viên trẻ tuổi có phần quá đáng đó nói về Trung y.
Tần Lạc quay nhìn gật đầu cám ơn tiến sĩ Jake, trưởng đoàn khách của trường đại học Day Woods vì ông đã thấu hiểu cách cư xử của hắn.
Những người có tu dưỡng chân chính sẽ hiểu ý nghĩa của tôn sư trọng đạo. Nếu như đặt cấp bậc và quyền lợi ở trên tri thức và đạo lý sẽ là một điều cực kỳ nguy hiểm với một quốc gia.
Mặc dù có sự hiện diện của đoàn khách quốc tế, Tần Lạc cũng không chuẩn bị gì cả bởi vì phương pháp của hắn là thay đổi bài giảng của mình ngay trên lớp. Hắn cũng sẽ không giảng lại chương trình đã học qua, để giành được sự ‘hỗ trợ nhiệt liệt” của các sinh viên. Chính bản thân hắn cũng không cấp cho sinh viên chương trình học tập cụ thể, nếu như thế có thể tạo cho sinh viên thói quen học tập xấu. Trừ phi sinh viên theo học đầy đủ bọn họ sẽ không có cách nào bắt kịp chương trình.
Bởi vì Tần Lạc giảng dạy Trung y chẩn đoán học nên hắn luôn thích gắn lý thuyết với thực tế để truyền thụ cho sinh viên, có như thế sinh viên mới khắc sâu, nhớ lâu.
“Tứ chi bải hoải, ăn uống ít, ngực đau tức, khó chịu. Như vậy rất có thể là chứng Đại khí hạ hãm”.
“Giáo sư, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo’ Tiến sĩ Jake giơ tay nói.
“Xin mời” Tần Lạc cười gật đầu. Người ngoại quốc này còn muốn học hỏi.
“Đại khí hạ hãm là cái gì? Đại khí là gì? Là há mồm thở dốc à? Hay là giống như gió thổi?” Tiến sĩ Jake nghiêm túc hỏi.
Một số sinh viên trong phòng bật cười, dù một số sinh viên cũng không biết: Đại khí hạ hãm là gì. Thế nhưng bọn họ biết nó không như người ngoại quốc hỏi.
Tần Lạc khoát tay ra hiệu cho sinh viên yên lặng, hắn nhìn tiến sĩ Jake nói: “Chúng ta hoàn toàn có thể suy xét, hỏi vần đề này. Trong cơ thể con người cái gì đã giúp ngũ tạng lục phủ vận hành? Vật gì làm cho cơ quan nội tạng cố định trong lồng ngực, bụng, không rơi xuống?”.
Trung y của chúng tôi có nói ( Sách: Kim quỹ yếu lược ) Ngũ tạng lục phủ, đại kinh tiểu lạc, ngày đêm không ngừng vận hành, nhất định nhờ vào luồng đại khí trong lồng ngực điều hòa. Trong lồng ngực con người có luồng khí, chủ quản phế hô hấp, chống đỡ toàn thân, chấn tác tinh thần. Đây chính là đại khí, cũng còn gọi là tinh khí. Tinh, khí, thần ba thứ này con người thiếu một là không sống được”.
“Thế nhưng làm thế nào chúng ta có thể cảm nhận luồng khí này? “ Hàng lông mi màu vàng của Tiến sĩ Jake nhíu lại thành hình chữ S, ông ta hỏi Tần Lạc.
“Nhịp đập của mạch, trái tim cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của luồng khí này” Tần Lạc nói.
“Nhưng đấy là thuộc về phản ứng hiển nhiên của cơ thể người. Tại sao lại có luồng khí đó? Giáo sư, ngài còn cách nào khác chứng minh không?”
Tần Lạc cười nói: “Đương nhiên có thể”.
Hắn nhìn sinh viên trong phòng hỏi: “Có ai mang theo hộp kim châm không?”
“Em mang” vương Cửu Cửu ngồi ở hàng ghế thứ nhất như mọi ngày lên tiếng.
“Cho tôi mượn một chút” Tần Lạc cười nói với nàng.
Vương Cửu Cửu mở túi lấy hộp kim châm cứu tinh xảo mang lên.
Trong túi của nàng có hàng trăm hộp linh tinh như điện thoại di động, ví tiền, MP3, bình nước nóng, hộp châm. Nếu bạn muốn nàng có thể đưa cho bạn bất kỳ cái gì thông dụng.
Khi Tần Lạc cầm hộp châm, đầu ngón tay của hắn khẽ chạm vào tay Vương Cửu Cửu, Vương Cửu Cửu giật mình như bị điện giật, gương mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ.
Hình ảnh hai người ôm nhau tối qua lúc nào cũng lởn vởn trong đầu nàng. Sáng nay gặp lại làm nàng cảm thấy bối rối nhưng tâm hồn thiếu nữ của nàng vẫn cảm thấy ngọt ngào, hạnh phúc.
Với nỗ lực của nàng, quan hệ của nàng và Tần Lạc đã tiến thêm một bước quan trọng.
Tần Lạc mở hộp kim châm lấy ra một cây kim dài sáu tấc, hắn dùng rượu sát trùng rồi mời tiến sĩ Jake đi lên bục giảng.
“Tiến sĩ, ngài có cảm thấy miệng khô, lưỡi nóng, ngực khó chịu. Có cảm giác khi nói rất mệt mỏi không?” Tần Lạc cười hỏi.
Tiến sĩ Jake sửng sốt sau đó gật đầu nói: “Đúng vậy”.
Ông ta mới tới Yến Kinh, không thích ứng với thời tiết khô ráo ở đây. Đó là lý do vừa tới đã mắc chứng thượng hỏa.
Thế nhưng tại sao anh ta lại biết?
Xem ra đây chính là ‘vọng chẩn” trong Trung y tứ chẩn. Nhưng triệu chứng bệnh của mình hiện ra chỗ nào?
“Trung y chúng tôi chia thân thể con người thành âm và dương, lại chia thành nhiệt chứng và hàn chứng. Tiến sĩ Jake bị nhiệt chứng” Tần Lạc giải thích. “Nếu tiến sĩ Jake không ngại, tôi có thể giúp ngài chữa trị. Trong quá trình chữa trị ngài có thể cảm nhận được sự tồn tại của một luồng khí”.
“Đây là châm cứu của Trung y Trung Quốc à? Tôi nghe nói rất thần kỳ. Tôi thực sự muốn thưởng thức” Tiến sĩ Jake, người đã dành cả cuộc đời cho y học, nói không chút sợ hãi.
Ông ta thậm chí dùng từ “thưởng thức”, ông ta lại còn coi châm cứu như một món ăn ngon của Trung Quốc.
“Hãy cởi áo khoác. Sau đó ông đặt tay lên đây” Tần Lạc nói.
Tiến sĩ Jake cầm sổ ghi chép đưa cho một người bạn, sau đó ông cởi áo khoác, chìa tay ra.
“Xin mời ngài hãy cởi cúc áo tay ra” Tần Lạc nói.
Tiến sĩ Jake rất hợp tác, ông ta nhanh chóng cởi cúc áo tay ra.
Tần Lạc vén tay áo tiến sĩ Jake lên tận khủy, lộ ra cánh tay có khá nhiều lông.
Tây Tần Lạc đè cánh tay tiến sĩ Jack, sau đó ngân châm trong tay hắn đâm xuống nhanh như chớp.
Một nữ giáo sư đại học Day Woods nhìn thấy Tần Lạc cầm cây châm dài đâm vào tay tiến sĩ Jake hoảng sợ hét lên, luôn miệng kêu: “Oh, my God”.
Nhưng bà ta thấy tiến sĩ Jake vẫn không có cảm giác gì, chỉ chăm chú nhìn cây ngân châm đang hoạt động trên cánh tay mình thì cảm thấy rất kỳ quái.
Tại sao một vật sắc bén như vậy đâm vào thân thể mà lại không có cảm giác đau đớn?
Nếu như không châm đúng vào vị trí huyệt đạo thì rất đau đớn. Nhưng tìm đúng vị trí huyệt đạo thì không đau đớn, ngược lại còn có cảm giác vô cùng dễ chịu. Tần Lạc hiển nhiên sẽ không mắc phải sai lầm sơ đẳng đó.
Hai ngón tay Tần Lạc miết châm, hắn nhẹ nhàng xoa xoa châm, tiếp tục đâm châm đi vào sâu.
“Cảm giác thế nào?” Tần Lạc cười hỏi.
“Cảm giác gì?’
“Khí. Một luồng khí lạnh lưu truyền từ cánh tay “ Tần Lạc nhắc nhở.
Tiến sĩ Jake cẩn thận cảm nhận thân thể mình, sau đó ông ta kình ngạc kêu lên: “A, tôi cảm thấy rồi. Tôi cảm giác được nó tồn tại. Một luồng khí lạnh giống như con rắn nhỏ lan ra. Trời ơi, rất thần kỳ. Đây là đại khí à?”
Tần Lạc sẽ không vì cái gọi là vì thể diện với bạn bè quốc tế hay cái gọi là ‘nghi lễ quốc gia” mà đuổi học sinh của mình đứng nghe giảng nhường ghế cho bọn họ ngồi.
Những sinh viên giỏi này sau này sẽ có đủ khả năng kế thừa và phát huy Trung y. Tần Lạc không thích chuyện nịch hót cũng như không thích làm việc dựa vào sắc mặt của kẻ khác.
Quách Hoài Nhân không thể tin vào tai mình, ông ta cố nén cơn tức giận trong lòng nói: “Thầy Tần. đoàn đại biểu trường đại học Day Woods tới tham quan trường chúng ta, đó chính là vinh hạnh của trường chúng ta. Chúng ta không thể để khách quý đứng nghe được. Phép lịch sự để đâu vậy? Chuyện này truyền ra ngoài chúng ta sẽ bị chê cười”.
“Sinh viên của tôi có thể đứng nghe giảng, tại sao bọn họ không thể? Tôi hoan nghênh bọn họ tới thăm trường. Đây là cơ hội để bọn họ hiểu rõ hơn về Trung y. Không bao lâu nữa sẽ có một ngày Trung, tây y dung hòa với nhau”
“Tôi tôn trọng bộ môn Tây y của bọn họ, bọn họ cũng nên tôn trọng tư cách giảng viên ở trong lớp của tôi. Nếu bọn họ muốn nghe bài giảng của tôi, bọn họ sẽ phải tuân thủ các quy định của lớp học. Ở ngay trong lớp học này thân phận của bọn họ cũng chỉ giống như những sinh viên” Tần Lạc bình thản nói.
“Tần Lạc, cậu…”.
“Nếu ông cố tình làm như thế, buổi học của tôi tới đây chấm dứt” Tần Lạc ngắt lời ông ta.
Sắc mặt Quách Hoài Nhân vô cùng khó chịu, ông ta chỉ hận không thể trở mặt với Tần Lạc ngay tại đây.
Ông ta cố tình dẫn phái đoàn đi thăm lớp học khác nhưng các giảng viên đó đều không chuẩn bị gì cả. Khi giảng bài nói hưu nói vượn chắc chắn sẽ bị phái đoàn chê cười.
Thế nhưng bây giờ dẫn phái doàn đi chỗ khác ông ta thực sự mất mặt với các sinh viên trong lớp, thậm chí không biết ăn nói thế nào với đoàn khách.
“Chủ nhiệm Quách, sao lại xảy ra chuyện này?” Trong đoàn khách có một người đàn ông trung niên, sắc mặt âm tràm nói giọng miền nam hỏi.
Bởi vì đại học Day Woods có dịa vị cao trong các trường dại học và giới y học trên thế giới, bộ giáo dục đã cử người tháp tùng chuyến thăm lần này của phái đoàn trường đại học Day Woods. Không ngờ tới đây lại bị người đóng cửa không cho vào.
“Bởi vì nhiều sinh viên quá, chúng ta không có chõ ngồi” Quách Hoài Nhân lúng túng nói.
Bị cấp trên quở mắng, Quách Hoài Nhân càng hận Tần Lạc đến chết đi được nhưng ông ta thực sự không có cách nào trả hận. Lần trước sa thải hắn làm mọi chuyện ầm ĩ, thiếu chút nữa ông ta phải gánh chịu hậu quả thảm khốc của việc đó.
Trừ khi Tần Lạc chủ động từ chức hay hắn phạm phải sai lầm khủng khiếp, ông ta thực sự không có cách nào trừng phạt hắn.
“Tại sao anh không bố trí từ trước?” Người đàn ông trung niên tức giận trừng mắt nhìn Quách Hoài Nhân quát to. Trước mặt đoàn khách quốc tế, ông ta cũng không kiêng nể gì cả, quát tháo ầm ĩ.
“Không sao. Chúng tôi đứng nghe cũng được. Chúng tôi tôn trọng quyết định của ginảg viên” Một người đàn ông có gương mặt dài, gầy, đầu lơ thơ tóc nói.
Người đàn ông này khoảng chừng hơn bốn mươi, mặc một bộ âu phục vừa khít người, đeo kính cận, giọng nói ngiêm túc, có vẻ là người khá nghiêm nghị.
Ông ta nói tiếng Trung Quốc khá tốt thế nhưng khi phát âm, âm lưỡi không rõ ràng.
Thế nhưng mọi người vẫn hiểu được ông ta nói gì.
Sau đó ông ta dùng tiếng Anh thuật lại cho những người trong đoàn nghe.
Những người đó vô cùng ngạc nhiên, có người thể hiện sự tức giận, bọn họ không ngờ bản thân mình lại bị đối xử như vậy.
Trước đó bọn họ tới thăm bất kỳ trường đại học y khoa nào ở Trung Quốc cũng được đón tiếp trọng thể.
Các giảng viên không chỉ đã chuẩn bị cho bọn họ ngồi ở hàng ghế đầu, trên bàn đã để sẵn nước uống, cùng bút giấy để ghi chép.
Bọn họ cực kỳ hài lòng khi với sự tiếp đãi vô cùng chu đáo đó thế nhưng hôm nay lại có người bắt bọn họ đứng nghe giảng bài.
Gã người Trung Quốc này không thân thiện lắm, thực sự không thân thiện.
Nhưng trưởng đoàn của họ đã quyết định như vậy nên bọn họ không thể nói gì. Bọn họ đành đứng cuối lớp học đợi nghe gã giảng viên trẻ tuổi có phần quá đáng đó nói về Trung y.
Tần Lạc quay nhìn gật đầu cám ơn tiến sĩ Jake, trưởng đoàn khách của trường đại học Day Woods vì ông đã thấu hiểu cách cư xử của hắn.
Những người có tu dưỡng chân chính sẽ hiểu ý nghĩa của tôn sư trọng đạo. Nếu như đặt cấp bậc và quyền lợi ở trên tri thức và đạo lý sẽ là một điều cực kỳ nguy hiểm với một quốc gia.
Mặc dù có sự hiện diện của đoàn khách quốc tế, Tần Lạc cũng không chuẩn bị gì cả bởi vì phương pháp của hắn là thay đổi bài giảng của mình ngay trên lớp. Hắn cũng sẽ không giảng lại chương trình đã học qua, để giành được sự ‘hỗ trợ nhiệt liệt” của các sinh viên. Chính bản thân hắn cũng không cấp cho sinh viên chương trình học tập cụ thể, nếu như thế có thể tạo cho sinh viên thói quen học tập xấu. Trừ phi sinh viên theo học đầy đủ bọn họ sẽ không có cách nào bắt kịp chương trình.
Bởi vì Tần Lạc giảng dạy Trung y chẩn đoán học nên hắn luôn thích gắn lý thuyết với thực tế để truyền thụ cho sinh viên, có như thế sinh viên mới khắc sâu, nhớ lâu.
“Tứ chi bải hoải, ăn uống ít, ngực đau tức, khó chịu. Như vậy rất có thể là chứng Đại khí hạ hãm”.
“Giáo sư, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo’ Tiến sĩ Jake giơ tay nói.
“Xin mời” Tần Lạc cười gật đầu. Người ngoại quốc này còn muốn học hỏi.
“Đại khí hạ hãm là cái gì? Đại khí là gì? Là há mồm thở dốc à? Hay là giống như gió thổi?” Tiến sĩ Jake nghiêm túc hỏi.
Một số sinh viên trong phòng bật cười, dù một số sinh viên cũng không biết: Đại khí hạ hãm là gì. Thế nhưng bọn họ biết nó không như người ngoại quốc hỏi.
Tần Lạc khoát tay ra hiệu cho sinh viên yên lặng, hắn nhìn tiến sĩ Jake nói: “Chúng ta hoàn toàn có thể suy xét, hỏi vần đề này. Trong cơ thể con người cái gì đã giúp ngũ tạng lục phủ vận hành? Vật gì làm cho cơ quan nội tạng cố định trong lồng ngực, bụng, không rơi xuống?”.
Trung y của chúng tôi có nói ( Sách: Kim quỹ yếu lược ) Ngũ tạng lục phủ, đại kinh tiểu lạc, ngày đêm không ngừng vận hành, nhất định nhờ vào luồng đại khí trong lồng ngực điều hòa. Trong lồng ngực con người có luồng khí, chủ quản phế hô hấp, chống đỡ toàn thân, chấn tác tinh thần. Đây chính là đại khí, cũng còn gọi là tinh khí. Tinh, khí, thần ba thứ này con người thiếu một là không sống được”.
“Thế nhưng làm thế nào chúng ta có thể cảm nhận luồng khí này? “ Hàng lông mi màu vàng của Tiến sĩ Jake nhíu lại thành hình chữ S, ông ta hỏi Tần Lạc.
“Nhịp đập của mạch, trái tim cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của luồng khí này” Tần Lạc nói.
“Nhưng đấy là thuộc về phản ứng hiển nhiên của cơ thể người. Tại sao lại có luồng khí đó? Giáo sư, ngài còn cách nào khác chứng minh không?”
Tần Lạc cười nói: “Đương nhiên có thể”.
Hắn nhìn sinh viên trong phòng hỏi: “Có ai mang theo hộp kim châm không?”
“Em mang” vương Cửu Cửu ngồi ở hàng ghế thứ nhất như mọi ngày lên tiếng.
“Cho tôi mượn một chút” Tần Lạc cười nói với nàng.
Vương Cửu Cửu mở túi lấy hộp kim châm cứu tinh xảo mang lên.
Trong túi của nàng có hàng trăm hộp linh tinh như điện thoại di động, ví tiền, MP3, bình nước nóng, hộp châm. Nếu bạn muốn nàng có thể đưa cho bạn bất kỳ cái gì thông dụng.
Khi Tần Lạc cầm hộp châm, đầu ngón tay của hắn khẽ chạm vào tay Vương Cửu Cửu, Vương Cửu Cửu giật mình như bị điện giật, gương mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ.
Hình ảnh hai người ôm nhau tối qua lúc nào cũng lởn vởn trong đầu nàng. Sáng nay gặp lại làm nàng cảm thấy bối rối nhưng tâm hồn thiếu nữ của nàng vẫn cảm thấy ngọt ngào, hạnh phúc.
Với nỗ lực của nàng, quan hệ của nàng và Tần Lạc đã tiến thêm một bước quan trọng.
Tần Lạc mở hộp kim châm lấy ra một cây kim dài sáu tấc, hắn dùng rượu sát trùng rồi mời tiến sĩ Jake đi lên bục giảng.
“Tiến sĩ, ngài có cảm thấy miệng khô, lưỡi nóng, ngực khó chịu. Có cảm giác khi nói rất mệt mỏi không?” Tần Lạc cười hỏi.
Tiến sĩ Jake sửng sốt sau đó gật đầu nói: “Đúng vậy”.
Ông ta mới tới Yến Kinh, không thích ứng với thời tiết khô ráo ở đây. Đó là lý do vừa tới đã mắc chứng thượng hỏa.
Thế nhưng tại sao anh ta lại biết?
Xem ra đây chính là ‘vọng chẩn” trong Trung y tứ chẩn. Nhưng triệu chứng bệnh của mình hiện ra chỗ nào?
“Trung y chúng tôi chia thân thể con người thành âm và dương, lại chia thành nhiệt chứng và hàn chứng. Tiến sĩ Jake bị nhiệt chứng” Tần Lạc giải thích. “Nếu tiến sĩ Jake không ngại, tôi có thể giúp ngài chữa trị. Trong quá trình chữa trị ngài có thể cảm nhận được sự tồn tại của một luồng khí”.
“Đây là châm cứu của Trung y Trung Quốc à? Tôi nghe nói rất thần kỳ. Tôi thực sự muốn thưởng thức” Tiến sĩ Jake, người đã dành cả cuộc đời cho y học, nói không chút sợ hãi.
Ông ta thậm chí dùng từ “thưởng thức”, ông ta lại còn coi châm cứu như một món ăn ngon của Trung Quốc.
“Hãy cởi áo khoác. Sau đó ông đặt tay lên đây” Tần Lạc nói.
Tiến sĩ Jake cầm sổ ghi chép đưa cho một người bạn, sau đó ông cởi áo khoác, chìa tay ra.
“Xin mời ngài hãy cởi cúc áo tay ra” Tần Lạc nói.
Tiến sĩ Jake rất hợp tác, ông ta nhanh chóng cởi cúc áo tay ra.
Tần Lạc vén tay áo tiến sĩ Jake lên tận khủy, lộ ra cánh tay có khá nhiều lông.
Tây Tần Lạc đè cánh tay tiến sĩ Jack, sau đó ngân châm trong tay hắn đâm xuống nhanh như chớp.
Một nữ giáo sư đại học Day Woods nhìn thấy Tần Lạc cầm cây châm dài đâm vào tay tiến sĩ Jake hoảng sợ hét lên, luôn miệng kêu: “Oh, my God”.
Nhưng bà ta thấy tiến sĩ Jake vẫn không có cảm giác gì, chỉ chăm chú nhìn cây ngân châm đang hoạt động trên cánh tay mình thì cảm thấy rất kỳ quái.
Tại sao một vật sắc bén như vậy đâm vào thân thể mà lại không có cảm giác đau đớn?
Nếu như không châm đúng vào vị trí huyệt đạo thì rất đau đớn. Nhưng tìm đúng vị trí huyệt đạo thì không đau đớn, ngược lại còn có cảm giác vô cùng dễ chịu. Tần Lạc hiển nhiên sẽ không mắc phải sai lầm sơ đẳng đó.
Hai ngón tay Tần Lạc miết châm, hắn nhẹ nhàng xoa xoa châm, tiếp tục đâm châm đi vào sâu.
“Cảm giác thế nào?” Tần Lạc cười hỏi.
“Cảm giác gì?’
“Khí. Một luồng khí lạnh lưu truyền từ cánh tay “ Tần Lạc nhắc nhở.
Tiến sĩ Jake cẩn thận cảm nhận thân thể mình, sau đó ông ta kình ngạc kêu lên: “A, tôi cảm thấy rồi. Tôi cảm giác được nó tồn tại. Một luồng khí lạnh giống như con rắn nhỏ lan ra. Trời ơi, rất thần kỳ. Đây là đại khí à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.