Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 849: ‘Đi ăn cơm’ và ‘anh xin lỗi’

Liễu Hạ Huy

28/03/2013

Tần Lạc trong bữa ăn sáng biết được việc cảnh sát đã theo dõi Hồng Phu và bắt rất nhiều Thảo Cổ Bà về thì phản ứng đầu tiên của hắn đó là nổi giận lôi đình.

Bởi vì nếu không có gì ngoài dự kiến, thì Hồng Phu chắc chắn sẽ đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu hắn cho mà xem. Nàng ta bước ra từ viện điều dưỡng Long Tức, mà cũng chỉ có mình là có cơ hội truy lùng hành tung của nàng mà thôi.

Nếu nàng vì thế mà hiểu lầm, thì không những không giải tán đám Thảo Cổ Bà đó đi, mà còn dẫn bọn họ đến để báo thù nữa, như vậy thì tình hình sẽ vô cùng xấu.

Nhưng đợi đến khi hắn bình tĩnh lại ngẫm nghĩ thì trên mặt lại nở một nụ cười thật tươi.

Nếu đã có người đứng ngồi không yên muốn gây sự thì hãy bắt đầu thu hẹp phạm vi bao vây lại thôi.

“Cảnh sát làm sao biết được hành tung của bọn họ chứ?” Tần Lạc cười hỏi.

Từ đầu dây bên kia, Ly cảm thấy thái độ của Tần Lạc thay đổi nhanh như chớp thì nói: “Tôi đã cho người đi điều tra rồi, phụ trách hành động lần này là phó đội trưởng Trương Đức Lâm của cục cảnh sát thành phố Yến Kinh. Anh ta nói là bọn họ nhận được một cú điện thoại gọi đến nói rằng có hàng trăm người đang tụ tập bất hợp pháp ở khu vực núi Nhạc Nguyên, anh ta cảm thấy việc này trọng yếu liền báo cáo lên cho phó cục trưởng cục thành phố là Hà Hiệp biết, là phó cục trưởng Hà Hiệp đã ra lệnh truy bắt đó đó.”

“Có cách nào lấy được tài liệu về người gọi điện đến tố cáo đó không?” Tần Lạc hỏi.

“Bọn họ nói đó thuộc vào nội dung bảo mật.”

“Đến cả mấy người cũng không có cách nào lấy được tư liệu về người tố cáo đó từ tay cảnh sát ư?”

“Có cách.” Ly nói. “Nếu cần thiết, nhưng nếu chúng tôi thông qua con đường chính phủ để lấy chỗ tài liệu đó thì việc này sẽ bị biến chất ngay.”

“Tôi hiểu rồi.” Tần Lạc gật đầu. Nếu đội đặc chủng của Long Tức, nơi mà có chủ quyền bảo vệ an toàn quốc gia mà tham gia vào việc này, thì việc này ắt sẽ được tăng lên cấp quốc gia, mà Tần Lạc cũng không muốn nhìn thấy cái cục diện đó chút nào.

“Bọn chúng nếu mà đã tìm ra được một người để tố cáo như thế, thì cho dù em có thông qua đường dây của chính phủ để lấy tài liệu, thì cũng chỉ nhận được một số điện thoại công cộng ở một góc phố phồn hoa nào đó hoặc một số di động đã bị bỏ đi mà thôi. Thôi thì vẫn không nên đánh rắn động cỏ thì hơn.”

“Vậy bây giờ phải làm thế nào?” Ly hỏi.

“Làm thế nào?” Tần Lạc không trả lời ngay.

Mục đích của bọn chúng làm vậy là gì? Tần Lạc bắt đầu đặt mình vào vị trí của người có âm mưu kia để suy nghĩ.

Thứ nhất, hắn ta muốn làm cho thù hận giữa mình và Hồng Phu trở nên sâu sắc hơn, thậm chí làm cho hai người trở thành kẻ địch sống chết của nhau. Với tính cách ngu ngốc của một người như Hồng Phu, thì chưa biết chừng đúng là sẽ bị người ta biến nàng thành một vũ khí sắc bén để ám hại hắn một cách mê muội và ngốc nghếch.

Thứ hai, là làm cho đám phần tử khủng bố có thể quay về Miêu Cương này ở lại Yến Kinh, phụ giúp và tăng cường sức mạnh cho nàng.

Thứ ba, là nếu người này ra tay đúng lúc hỗ trợ cho Hồng Phu, thì hắn chắc chắn sẽ lấy được lòng của Hồng Phu ngay.

Có thể vẫn còn những nguyên do khác nữa mà Tần Lạc chưa nghĩ tới, nhưng chỉ với ba điều mà hắn biết này thôi cũng đủ làm cho họ gặp nguy rồi.

“Thân phận của em đặc biệt, vì vậy mà thôi đừng tham gia vào việc này nữa.” Tần Lạc nói. “Con chuột này khó khăn lắm mới chịu ló cái đầu ra, em không được làm cho nó sợ đến nỗi phải chui vào trong hang được.”

“Được.” Ly nói một cách dứt khoát rồi cúp luôn điện thoại.

Khi Tần Lạc đút chiếc điện thoại vào trong túi, thì bắt gặp ánh mắt không hề chớp lấy một cái của Bối Bối đang nhìn mình.

“Nhìn gì thế?” Tần Lạc nhéo vào khuôn mặt bầu bỉnh của Bối Bối nói.

“Lúc cha tức giận nhìn đẹp trai lắm.” Bối Bối nói với vẻ nghiêm túc.

“Vậy sao? Có đẹp trai bằng cậu bạn tặng con bút chì lần trước không?”

“Cậu ấy thì làm sao mà so với cha được?” Bối Bối khó chịu nói. “Đồ con nít, chẳng người lớn chút nào.”

“…..” Tần Lạc đang ngồi uống trà, nghe xong câu nói này của Bối Bối thì phù luôn hớp trà trong miệng mình ra.

Còn tồi tệ hơn đó là, khi mà hắn uống thì hắn ngồi đối diện với Bối Bối, vì thế mà nước trà bắn tung lên mặt và quần áo của Bối Bối.

Lâm Hoán Khê tức giận lườm Tần Lạc một cái, sau đó vội đi lấy khăn lau mặt cho Bối Bối, Tần Lạc cũng vội vàng phủi đi những giọt nước bẩn trên quần áo của cô bé.

“Bẩn chết đi được.” Bối Bối dùng bàn tay bé nhỏ của mình lau mặt nói.

“Xin lỗi con, xin lỗi con, không phải cha cố ý đâu.” Tần Lạc cuống quýt xin lỗi, nhưng trong lòng thầm nghĩ, ai bảo con lại nói những lời như thế cơ chứ.



Con nói người ta là đồ con nít, vậy lẽ nào con không phải là con nít hay sao? Nếu một đứa trẻ mới năm, sáu tuổi mà lại có thể trưởng thành như một người lớn, thì trái đất này không phải là loạn cào cào hết rồi hay sao?

“Cha dẫn con đi chơi đi, con sẽ tha lỗi cho cha.” Bối Bối cuối cùng cũng tìm ra được một cơ hội ngàn năm có một này, thì ắt sẽ không chịu dễ dàng bỏ qua.

Tần Lạc cũng thấy mình lâu lắm rồi không đưa Bối Bối đi chơi, vừa lúc hôm nay là thứ bảy, Bối Bối cũng không phải đi học, liền nói: “Được, cả nhà chúng ta hôm nay sẽ đi chơi.”

“Em đã hẹn với Toái Toái đến công trường rồi.” Lâm Hoán Khê nói.

Tần Lạc tiếc nuối nói: “Vậy để anh đưa Bối Bối đi chơi. Anh với Bối Bối sẽ không về ăn cơm trưa đâu.”

“Đi đi. Đưa Bối Bối đi chơi vui vào nhé. Mấy hôm trước đưa nó đi học, nó còn có ý kiến về cháu đấy, nói là cháu chẳng bao giờ đưa nó đi chơi cả.” Lâm Thanh Nguyên bỏ tờ báo trên tay mình xuống, nhìn Tần Lạc cười hề hề nói.

Người già sợ nhất là cô đơn, bây giờ cháu gái và cháu rể đều ở bên cạnh, đã thế lại còn có một cô nhóc tỳ ngây thơ dễ thương này nữa thì cuộc sống về già của Lâm Thanh Nguyên chẳng có chút gì gọi là cô đơn cả.

Sau khi ăn sáng xong, Tần Lạc bèn đi thay đồ rồi dắt Bối Bối ra ngoài chơi.

“Muốn đi đâu chơi nào?” Tần Lạc hỏi.

“Thần Thái Phi Dương.” Bối Bối khẽ nói.

“Cha biết ngay là con sẽ chọn nơi này mà.” Tần Lạc cười nói.

Nhìn Bối Bối ngồi trên ghế chơi trò đua xe mà Tần Lạc cảm thấy có gì đó buồn chán, nên đã ngồi vào trong KFC ở cạnh đó uống trà.

Nghĩ ngợi một lát, sau đó hắn liền rút điện thoại ra mà bấm số mà lâu lắm hắn không liên lạc.

“Tần Lạc?” Giọng nói to lớn truyền lại từ đầu dây bên kia.

“Là tôi đây.” Tần Lạc cười nói. “Bạch thiếu gia không chạy đến khu thâm sơn rừng già nào để săn gấu sao?”

“Đừng có gọi Bạch thiếu gia. Người khác nói thì tôi không cảm thấy gì, nhưng từ miệng anh thốt ra thì tôi thấy anh không hảo tâm chút nào.” Bạch Phá Cục cười hề hề nói. “Săn bắt gấu là việc của người trẻ tuổi hay làm, bây giờ có tuổi rồi, còn phải bận buôn bán nhỏ nữa.”

“Của anh thế mà còn gọi là buôn bán nhỏ thì anh còn muốn những thương nhân khác ra ngoài còn biết ngẩng đầu nhìn ai nữa?” Tần Lạc trêu đùa nói. “Bạch thiếu gia có thời gian không? Tôi có chút việc nhỏ cần sự giúp đỡ của anh.”

“Người khác gọi tới thì tôi sẽ nói là không có, nhưng anh mà có việc gì thì tôi nhất định sẽ đến, nói đi, anh đang ở đâu?”

“Thần Thái Phi Dương ở trung tâm Quốc Mậu.” Tần Lạc ngượng ngùng nói. Anh ta sẽ không nghĩ mình muốn chạy đến khu vui chơi trẻ em để vui chơi chứ?

“……..”

Khi Tần Lạc đang chơi bắn súng với Bối Bối thì cảm giác sau lưng đang có người nhìn mình.

Hắn quay người lại thì thấy Bạch Phá Cục đang đứng sau lưng nhìn mình cười.

“Tự chơi nhé.” Tần Lạc xoa vào đầu Bối Bối nói, sau đó bước tới bắt tay Bạch Phá Cục, nói: “Chúng ta qua bên KFC đằng kia uống chút gì đi?”

“Anh chỉ mời tôi uống cái này à?” Bạch Phá Cục nhìn Tần Lạc với ánh mắt kỳ quái hỏi.

“Thôi chịu khó vậy. Ngồi trong đó có thể trông cô nhóc này.” Tần Lạc chỉ vào Bối Bối nói.

Hai người tìm một chỗ ngồi trong góc của KFC rồi ngồi xuống, Bạch Phá Cục cười nói: “Đây là lần đầu tiên trong đời tôi bước vào KFC đấy.”

“Điều đó là hiển nhiên rồi. Nơi này cũng không hợp với thân phận của Bạch đại thiếu gia chút nào.” Tần Lạc cười nói. Nếu người ngoài mà biết người cầm lái chính của nhà họ Bạch lại ngồi trong KFC nói chuyện với người khác, thì chắc là họ phải cười đến rụng răng mất.

“Thôi đừng thổi phồng tôi lên nữa. Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Tần Lạc cười nói: “Muốn nhờ anh điều tra giúp tôi một việc.”

Nụ cười trên mặt Bạch Phá Cục bỗng dưng biến mất, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Giúp tôi điều tra một người.”

“Ai thế?”



“Bạch Tàn Phổ.”

Bạch Phá Cục khẽ nhướn lông mày lên, trầm giọng hỏi: “Thế có nghĩa là gì?”

“Chẳng là gì cả, vì thế cho nên tôi mới nhờ anh điều tra giúp.” Tần Lạc nói.

Bạch Phá Cục cứ nhìn chăm chăm Tần Lạc như vậy một hồi lâu, Tần Lạc cũng nhìn thẳng vào mặt anh ta mà chẳng sợ sệt gì.

“Tôi hiểu rồi.” Bạch Phá Cục nói.

Anh ta đứng dậy rồi rời đi, hai người vệ sĩ ngồi đó không xa cũng đứng dậy đi theo sau.

Bạch Phá Cục vừa mới rời đi thì di động của Tần Lạc lại một lần nữa vang lên.

Tần Lạc lướt mắt nhìn ra xung quanh một lượt rồi mới nhấn nút nghe, trong lòng vui sướng nói: “Em cho người ở bên cạnh anh đấy à?”

Đầu dây bên kia không có bất kỳ tiếng động gì.

“Sao không nói gì vậy?” Tần Lạc hỏi.

“Em không có thói quen giải thích.”

Nàng vừa nói dứt lời thì điện thoại cũng bị ngắt luôn.

“Làm gì mà nhỏ nhen thế chứ?” Tần Lạc cầm lấy chiếc điện thoại cười khổ nói.

Bối Bối chạy lại nói: “Cha, con đói rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

“Con không ăn MacDonal sao?” Tần Lạc hỏi.

“Ông nội nói MacDonal là thực phẩm có hại cho sức khỏe, chẳng có dinh dưỡng gì hết.” Bối Bối nói.

“Được, thế thì cha sẽ dẫn con đi ăn đồ ăn ngon hơn.” Tần Lạc cầm bàn tay bé xíu của Bối Bối nói.

Nghĩ một lát, Tần Lạc lại cảm thấy bất an trong lòng, liền ngồi xuống nói với Bối Bối: “Bối Bối, con có nghe lời cha không?”

“Thế thì còn phải xem là lời gì chứ?”

“…..Cha làm cho một đại tiểu thư tức giận rồi, chúng ta trước khi đi ăn thì đến đó nói lời xin lỗi được không?”

“Được ạ.” Bối Bối gật đầu đáp, nhưng nghĩ một lúc rồi Bối Bối thấp giọng hỏi: “Cha sợ con sẽ nói cho mẹ phải không?”

Tần Lạc kinh ngạc nhìn vào cô nhóc này, nói: “Ai dạy con những thứ này thế? Trong đầu con chứa cái gì thế không biết?”

“Con không thể phản bội mẹ được.” Bối Bối lắc đầu nói.

“………………”

“Trừ phi ngày mai cha lại dẫn con đi chơi.” Bối Bối nói với bộ dạng cò kè mặc cả.

Khi Tần Lạc dẫn theo Bối Bối xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Văn Nhân Mục Nguyệt, thì thấy nàng cứ nhìn chằm vào hắn và Bối Bối.

“Anh dẫn Bối Bối đi ăn!” Tần Lạc cười nói.

“…………..” Văn Nhân Mục Nguyệt lặng thinh không nói.

“Khi đi ngang qua đây anh mới nhớ ra là em cũng chưa ăn cơm trưa, thế nên tìm em đi ăn cùng luôn, được không vậy?”

“Không đi!” Văn Nhân Mục Nguyệt thẳng thừng từ chối.

“Nếu mà như vậy…..” Tần Lạc ngượng ngùng cười nói: “Vậy thì anh vẫn phải nói lời xin lỗi em, có lẽ anh vừa rồi đã làm tổn thương em, nhưng anh không hề có ác ý gì cả!”

Văn Nhân Mục Nguyệt nghe vậy liền đứng luôn dậy nói: “Chúng ta đi ăn thôi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook