Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 584: Điểu thể tạc đạn!

Liễu Hạ Huy

29/03/2013

Mầm liễu đâm chồi, cỏ xanh mơn mởn!

Một đám thiên nga đang nô đùa vui vẻ giữa hồ, trông điệu bộ ngờ nghệch đáng yêu vô cùng.

Vốn là một cảnh rất đỗi thường tình, nhưng trong mắt của Văn Nhân Mục Nguyệt thì nó lại có thêm phần rạng rỡ, diệu kỳ đầy thần bí.

Nàng không khác gì một đứa trẻ sơ sinh, đối với tất cả mọi thứ đều ngập tràn tâm trạng tò mò muốn tìm hiểu.

Mấy ngày này, Tần Lạc đều phải chạy vạy hết viện điều dưỡng lại đến bệnh viện.

Bệnh tình của ông dần hồi phục, mặc dù vẫn chưa xuống giường được, nhưng đã có thể nói chuyện liền một lúc hai giờ đồng hồ không nghỉ.

Tần Lạc ước chừng để cho ông nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một tuần nữa chắc ông sẽ xuống giường được thôi.

Dĩ nhiên là vết thương ở chân của ông thì tạm thời không có cách gì cả, có thể những ngày tháng về sau ông phải làm bạn với xe lăn thôi.

Cho dù là như vậy thì đối với Tần Lạc và những người trong Tần gia mà nói thì việc Tần Tranh còn sống đã là một việc đáng để mọi người phải ăn mừng rồi.

Thông qua chẩn đoán của Tần Lạc thì cổ độc trong người của Văn Nhân Mục Nguyệt đã hoàn toàn biến mất, chỉ cần uống thêm một thang thuốc nữa là có thể gột sạch chỗ độc dược trong người nàng đi.

Thấy cô gái nhỏ cứ ru rú trong phòng mấy ngày, Tần Lạc sợ sẽ làm cho nàng khó chịu, nên đã đưa nàng đi dạo một vòng trong vườn.

“Những vật quý giá, hiếm có không phải là cảnh đẹp, mà những thứ ngày thường ta vẫn thấy mới là đẹp thực thụ.”

Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn vào cảnh vật trước mắt, cảm thán nói.

Khi nói những lời này, thì nàng ngồi trên một chiếc cầu gỗ, cởi bỏ đôi giày vải ra, để mặc đôi chân trần mềm mại, mịn màng thả vào trong nước, đập lên từng hồi tạo ra tầng tầng gợn sóng.

Không chỉ có nhân vật nữ chính ngốc nghếch trong các bộ phim thích làm điều này, hóa ra người phụ nữ nào cũng thích.

Tất nhiên là trừ Ly ra.

Nếu Tần Lạc bảo nàng làm vậy thì nhất định là nàng sẽ cảm thấy vô vị, nhàm chán.

Tần Lạc ngồi bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt, cũng bỏ đôi chân thối của mình vào trong nước.

Vốn hắn định khuyên nhủ Văn Nhân Mục Nguyệt không nên làm vậy, vì nước hồ băng giá, lạnh ngắt, mà thân thể nàng lại vô cùng suy yếu______Văn Nhân Mục Nguyệt bảo hắn thử xem nhiệt độ nước trước.

Tần Lạc dùng tay thử xong thì tự giác thả chân mình xuống đó.

Làm xong, hắn cười nói: “Em có biết người nông thôn ngưỡng mộ người thành phố cái gì không?”

“Cái gì vậy?” Văn Nhân Mục Nguyệt quay mặt lại hỏi.

“Ngưỡng mộ người thành phố có nhà cao tầng và thang máy.” Tần Lạc cười nói.

“Phong cảnh ở Vân Điền là cảnh vật thiên nhiên đẹp nhất mà em từng thấy. Nhưng vì bọn họ nhìn quen rồi nên cũng chỉ nghĩ đây chẳng qua là mấy cây cổ thụ to lớn và mấy cục đá bỏ đi mà thôi_____Bọn họ sẽ cảm thấy những ngôi nhà cao tầng kia mới là cái mà họ muốn.”

Ngừng một lát nàng lại tiếp tục: “Con người ai cũng thích theo đuổi những cái mà mình không có.”

Nàng bận trên mình một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô, một chiếc quần jean ôm sát người để lộ vóc dáng tuyệt mỹ của nàng, từng cơn gió thổi đến khiến cho làn tóc xõa lên bờ vai của nàng tung bay múa lượn, đôi lông mày thanh tú, tinh xảo, khí chất hơn người, một vẻ đẹp khiến cho người ta phải hồn xiêu phách lạc.

Cho dù Tần Lạc có ngồi bên cạnh nàng thì vẫn thấy nàng xa vời vợi, không với tới được.

Nàng giống như một nữ thần đi từ dưới hồ nước lên, sau khi làm cho bạn đắm đuối chết người thì lại nhảy ‘tùm’ một cái xuống hồ và không bao giờ nổi lên nữa vậy.

“Em không phải thế sao?” Tần Lạc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

“Em chỉ theo đuổi những gì mình có thể có được mà thôi.”

“Như thế thì có khác gì với vế trước mấy đâu.” Tần Lạc cười nói.

Người nông thôn theo đuổi những ngôi nhà chọc trời khác gì việc Văn Nhân Mục Nguyệt theo đuổi giá trị lớn hơn chứ? Văn Nhân Mục Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn đàn chim bay lượn trên bầu trời rộng lớn, khẽ nói: “Bất kể ai đều cho rằng mình khác với những người khác. Nhưng thực ra thì không phải vậy____Nếu con chim lớn kia không phải là con chim khi trước, thì nó đã bay trên đầu chúng ta ba vòng rồi.”

“Chim lớn? Em đến cái này cũng chú ý đến à?” Tần Lạc ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy một con chim lớn cách đỉnh đầu bọn họ vài trăm mét lượn đi lượn lại.

“Con người thường để ý hơn đến những vật mà ngày trước chưa từng thấy bao giờ, hoặc gặp qua rồi nhưng lại sơ sót không chú tâm đến nó.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Vì khoảng cách là khá xa nên Tần Lạc không nhìn rõ được diện mạo của con chim đó.

Hơn nữa, Tần Lạc cũng không phải là chuyên gia về lĩnh vực chim chóc, vì vậy mà cho dù có thấy được diện mạo của nó, thì cũng chưa chắc đã biết được nó thuộc loại nào.

Tần Lạc chăm chú nhìn lên trên không trung một lúc lâu, hắn cũng cảm thấy con chim này có phần khả nghi.

Viện điều dưỡng nằm ở vùng non nước như thế này thì có chim bay qua cũng là chuyện bình thường.

Nhưng, những con chim này đều bay thẳng qua đỉnh đầu bọn họ.

Còn bọn chúng có bay trở lại hay không thì Tần Lạc không rõ, vì hắn không hề ngước nhìn lên bầu trời với góc độ là bốn mươi lăm độ như Văn Nhân Mục Nguyệt.

Con chim này có gì đó khác biệt, nó như đang tìm cái gì đó vậy, cứ bay lượn thành vòng trên đầu bọn họ, mà không có lấy một chút ý tứ là muốn bay đi.

Tần Lạc bỗng như nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt biến đổi đột ngột.

“Mau đi khỏi đây.”

Tần Lạc lập tức nhảy dựng lên khỏi chiếc cầu gỗ, cũng chẳng thèm để ý đến cái lễ nghi nam nữ thụ thụ bất thân làm gì, ôm chầm lấy eo của Văn Nhân Mục Nguyệt kéo nàng dậy, sau đó chạy nhanh về chỗ ở.

Đôi mắt của con chim đó vô cùng sắc bén, lợi hại, sau khi phát hiện ra nhất cử nhất động của con mồi, thì vỗ cánh bay thẳng về phía Tần Lạc đang chạy, trông giống như chim ưng vồ thỏ vậy.

Lần này thì Tần Lạc lại càng khẳng định con chim này có lai lịch bất thường.

Văn Nhân Mục Nguyệt dáng điệu uyển chuyển và trọng lượng cơ thể nàng cũng rất nhẹ.

Nhưng nói gì thì nói Tần Lạc cũng đang phải ôm trên mình một người phụ nữ, cơ thể cũng có phần bị ảnh hưởng không nhỏ.

Vì vậy mà chạy đến ngôi nhà màu trắng, nơi mà họ ở là vô cùng khó khăn, vì nơi đó cách đây khá là xa.

Cách nơi này gần nhất là tiểu viện biệt lập của Long Vương, nhưng dẫn theo con chim này về đó liệu có làm hại đến Long Vương hay không? Tần Lạc không phải là một đồ đệ tốt, nhưng cũng không phải là một đồ đệ có dã tâm.

Để bảo vệ cho sự an toàn của Long Vương, hắn chuẩn bị đi vòng qua cổng tiểu viện của Long Vương.

Tốc độ của hắn không thể nào đọ được với tốc độ hạ cánh của con chim này được. Trong nháy mắt, con chim đó càng lúc càng đến sát gần, lộ rõ vẻ hung hãn toan tính.

Một ông lão đang ngủ gật ở trước cổng tiểu viện của Long Vương đột nhiên bật người tỉnh dậy, ông ta liếc mắt nhìn con chim lớn đang bay trên không trung, rồi hét lên: “Nằm xuống.”

Tiếng hét không to lắm nhưng lại vô cùng có uy thế. Tần Lạc nhìn ông ta một cái rồi cuối cùng quyết định ôm Văn Nhân Mục Nguyệt nằm rạp xuống đất.

Hắn đã nghe Ly nói qua về người này, ông ta từng là một nhân vật vô cùng lợi hại______Hy vọng là ông ta vẫn còn lợi hại như vậy.

Nếu không thì người còn nằm gục trên đất kia chắc sẽ không thể chạy trốn được nữa.

Trong lúc ông hét thì một tay cũng giơ lên, một vật thể màu đen xé gió kinh hồn, bay thẳng về phía con chim to lớn đó.

Con chim vô cùng nhạy bén, cơ thể hơi nhếch sang một bên, liền né được cú tấn công này.

Nhưng, ông lão còn lợi hại hơn nó nhiều, ông như sớm dự tính được là đòn tấn công này sẽ thất bại vậy, lại vung tay lên, một vật thể màu đen thoát ra khỏi tay bay lên.

Mục tiêu của lần tấn công này chính là vị trí mà con chim đó muốn né tránh.

Bùm_____Vật thể màu đen bắn trúng vào đầu của con chim, khiến cho cả cái thân thể khổng lồ của nó rơi về phía sau.

Bùm______Toàn thân con chim đột nhiên nổ tung giữa không trung, từng mảng từng mảng bắn ra tung tóe khắp nơi.

Những biến động ở phía này vừa nổi dậy thì đã có một đám người xông ra từ góc tối.



Sau khi thấy nguy hiểm đã bị dập tắt, thì lại nhanh chóng mất tích ở phía rừng rậm không xa chỗ này cho lắm.

Tần Lạc ngẩng đầu lên nhìn thi thể của con chim to lớn đó một cái, rồi quay ra phía ông lão vừa ra tay cứu mình, nhưng đáng tiếc là ông ta như vừa làm xong một việc vô cùng vặt vãnh không đáng nói vậy, lại ngồi phịch xuống chiếc ghế ngủ một giấc ngon lành.

Một sức mạnh dũng mãnh, một thủ pháp chuẩn xác, gọn gàng, đủ để chứng mình ông lão này là một tuyệt thế cao thủ.

Tần Lạc hiểu ra nguyên nhân vì sao mà Long Vương cả đời đầy rẫy kẻ thù, nhưng sau khi ông bị bại liệt và tĩnh dưỡng ở cái viện điều dưỡng này bao nhiêu năm như vậy mà vẫn chẳng vấn đề gì xảy ra cả.

Chỉ cần một người như thế này đã đủ để chống đỡ lại cả thiên quân vạn mã rồi.

“Cảm ơn ông.” Tần Lạc nhìn về phía ông lão nói.

Ông lão không đáp lại, thậm chí như đang ngủ say thật rồi vậy, không có bất kỳ phản ứng gì.

Lúc này Tần Lạc mới bò dậy, kéo Văn Nhân Mục Nguyệt đang nằm bẹp dưới đất lên nói: “Em có sao không?”

“Em không sao.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Tần Lạc cẩn thận kiểm tra lại một hồi, sau khi chắc chắn Văn Nhân Mục Nguyệt không sao thì mới thấy yên lòng.

Mặc dù ý chí của Văn Nhân Mục Nguyệt vô cùng kiên định, tính cách lại kiên cường, dẻo dai, nhưng trong lòng Tần Lạc thì hắn vẫn luôn thấy nàng là một con búp bê bằng gốm sứ rất chi là quý báu.

Mấy người Hỏa Dược, Ly, Tiểu Lý Tham Hoa, Hòa Thượng và Đại Đầu sau khi nghe thấy âm thanh phát ra từ đây thì đều chạy đến hỏi Tần Lạc xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Tần Lạc chỉ vào cái xác đã bị vỡ nát, bắn tung tóe khắp nơi của con chim lớn, nói: “Có một con chim lạ đột nhiên xông đến tấn công chúng tôi, may mà có vị tiền bối kia ra tay giúp đỡ.”

“Chim tấn công người?” Hòa Thượng cười nói.

“Anh ăn cắp trứng của nó sao?”

“Tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn.” Tiểu Lý Tham Hoa nói.

“Đúng vậy. Trên mình con chim này có gắn lựu đạn, chỉ cần chạm vào vật gì đó thì sẽ nổ tung.” Tần Lạc nói.

Nghĩ lại, nếu nó mà đâm vào mình thì mình đã bị nổ thành trăm mảnh rồi.

Đây là loại chim mang theo bom có uy lực vô cùng lớn, làm cho người ta khó có thể đề phòng.

Tiểu Lý Tham Hoa bước đến bãi cỏ, nơi mà những mảnh xác của con chim còn ở đó, sau một hồi tìm kiếm thì lấy cành cây ngoắc đầu con chim đó lên, nói: “Đây là chim di cư Siberia, chủ yếu sống ở khu vực lạnh giá tại Siberia. Không ngờ lại di dời đến Yến Kinh______ở Siberia thì nhiều vô kể, nhưng ở Yến Kinh thì lại hiếm vô cùng. Nó là cao thủ lần theo dấu vết, nếu được thuần dưỡng hẳn hoi thì chỉ cần cho nó ngửi một mùi nào đó, nó liền tìm ra được nơi bắt nguồn của thứ mùi này. Xem ra, cậu bị người ta theo dõi rồi.”

“Chắc chắn đó là Jesus.” Đại Đầu nói

“Hắn ta đến Trung Quốc rồi.”

Tần Lạc gật gật đầu nói: “Đúng vậy. Xem ra vết thương của hắn ta đã khỏi rồi.”

“Jesus?” Tiểu Lý Tham Hoa nghĩ một lát rồi nói: “Tên sát thủ lừng lẫy trong giới sát thủ ở châu Âu sao?”

“Đúng vậy.” Tần Lạc gật đầu nói.

“Hắn ta tự giới thiệu về mình như vậy.”

“Ồ.”

Tiểu Lý Tham Hoa cảm thán nói: “Sao mấy người lại đắc tội với hắn ta vậy? Hắn ta là một bậc thầy trong việc huấn luyện thú vật đó. Có biết bao nhiêu cao thủ chết dưới tay hắn ta_____hơn nữa đều là chết cùng với những con thú mà hắn ta huấn luyện ra, chỉ nghĩ thôi mà cũng thấy thật là nhục nhã.”

Tần Lạc lắc đầu nói: “Tôi không hề đắc tội với hắn ta. Hắn ta là sát thủ, chỉ là tôi không may trở thành mục tiêu của hắn ta mà thôi.”

Tần Lạc căm phẫn nói: “Thầy huấn luyện thú vật thì làm sao chứ? Dám đến căn cứ của chúng ta để khiêu chiến, thực là càn rỡ hết chỗ nói. Bao nhiêu người chúng ta như vậy chẳng lẽ lại không đối phó được với một tên sát thủ đến từ châu Âu hay sao? Khẩu hiệu của chúng ta là gì?”

“Người nào động đến Long Tức, giết không tha!” Mọi người đồng thanh nói.

Nghe thấy bọn họ nói vậy, Tần Lạc mới cảm thấy yên tâm phần nào.

Trong khi nói, trong lòng Tần Lạc đúng là có phần lo lắng đối với Jesus.

Nếu tên đó mà giống với một tên kỵ sĩ ngu ngốc, trước khi giết người còn vứt một găng tay màu trắng ra trước tuyên bố: “Tôi muốn quyết đấu với anh”, thì Tần Lạc đã cho một phát súng gục ngã từ lâu rồi.

Hắn thích dùng gươm súng thật để chiến đấu với đối thủ.

Nhưng, hắn ta lại là một sát thủ.

Một tên sát thủ mà không gì là không dùng đến.

Còn tệ hơn đó là, hắn ta còn là một người chuyên huấn luyện thú vật.

Có thể thuần dưỡng một loại thú dữ như chó ngao mặt quỷ tấn công từ phía sau, hay có thể đứng từ xa chỉ huy chim di cư Siberia bám chết mục tiêu____Chúng ta có thể từng giờ từng phút đề phòng những người xung quanh xem có khả nghi hay không, nhưng những động vật xuất hiện xung quanh mình lại làm cho người ta khó mà phòng bị nổi.

Lần trước là chó, lần này là chim, nhỡ lần sau lại là một con sâu thôi thì sao? Càng đáng sợ hơn, đó là mục tiêu của hắn ta không phải là mình, mà lại chuyển hướng thành người thân của mình thì sao? Nghĩ đến khả năng có thể xảy ra này, Tần Lạc lại cảm giác ghê rợn hết cả người.

“Đúng vậy, người nào động đến Long Tức, giết không tha!” Tần Lạc nói theo.

Có những người này ở bên cạnh, thì hắn cũng có cảm giác an toàn.

“Là Long Tức của chúng tôi chứ, liên quan gì đến anh?” Ly lạnh lùng nói.

Tần Lạc thầm cảm thấy bực mình, người phụ nữ này rốt cuộc là làm sao vậy? Lần này toàn nhằm thẳng vào mình.

Hắn móc từ trong người ra một tấm lệnh bài của Long Tức, nói: “Cái này vẫn không nói lên được tôi là một thành viên của Long Tức hay sao? Bất kể mọi người có bằng lòng chấp nhận không thì tôi vẫn coi mình là một thành viên của Long Tức. Niềm kiêu ngạo của Long Tức cũng chính là niềm kiêu ngạo của tôi.”

Chẳng thèm để ý làm gì nhiều cho mệt, cứ đưa dấu ấn của Long Tức ở trên người mình đã rồi tính tiếp.

Niềm kiêu ngạo của Long Tức cũng chính là niềm kiêu ngạo của bản thân mình.

Nếu thế thì, sự sỉ nhục của mình cũng chính là sự sỉ nhục của Long Tức.

______Mấy người của Long Tức này chắc không muốn thấy mình bị ô nhục thế chứ?

“Chúng tôi không có ý gì ghét bỏ cậu cả.” Tiểu Lý Phi Đao nói.

“Chúng tôi cũng luôn coi cậu như một thành viên của chúng tôi. Nếu không thì lần trước khi ông của cậu bị bắt, chúng tôi cũng sẽ không ra tay đâu_____Cậu phải biết rằng, người để phục vụ cho đất nước phải được dùng vào những việc khác.”

Điều này thì Tần Lạc tất nhiên là hiểu.

Những tinh anh như mấy người này của Long Tức thì đáng lẽ nên dùng vào việc bảo vệ an toàn cho quốc gia hay những việc trọng yếu hơn nữa.

Chứ nếu không thì không thể là chỉ cần một cú điện thoại của mình, mà bọn họ đều tập hợp lại đi cứu ông nội cho mình______Cứ làm như đây là tiểu đội riêng của bản thân mình vậy.

Chỉ có một lý do có thể giải thích được hành vi của Long Vương.

Đó là ông ấy đã coi mình như người một nhà.

Người trong nhà giúp người trong nhà, đây là quy luật trong Long Tức.

Tần Lạc gật gật đầu nói: “Cảm ơn mọi người đã thu nhận. Đây vốn là việc giữa tôi và hắn ta, hắn ta tìm đến tôi là đủ rồi. Nhưng hắn ta không nên ra tay ở viện điều dưỡng, lại càng không nên có một hành vi đầy hung bạo như vậy ở trong địa bàn của Long Tức chúng ta_____Nếu lúc đó đúng vào lúc tôi đang chữa trị cho sư phụ, mà con chim đó đột nhiên xông tới làm thương sư phụ thì làm thế nào?” Tần Lạc phải kích thích cho mấy cao thủ này cảm thấy tức giận, làm cho bọn họ cùng chung kẻ thù với mình, một lòng tiêu diệt kẻ thù không đội trời chung với mình.

Vì hắn biết, nếu chỉ dựa vào hắn và Đại Đầu không thôi, thì chỉ có thể tự bảo vệ mình, nhưng lại không thể giữ Jesus ở lại được.

Lần trước Jesus sơ suất, nhưng cuối cùng thì vẫn chạy trốn một cách dễ dàng.

Lần này đến đây với sự chuẩn bị trước, thậm chí còn không có bất kỳ xung đột trực diện gì với bọn họ, thì tất nhiên là càng khó đối phó.

Qủa nhiên, Tần Lạc vừa nói vậy thôi thì sắc mặt mấy người đã thay đổi rõ rệt.



Ai nấy đều tỏ vẻ căm hận, ánh mắt tràn đầy sát khí.

Tần Lạc biết rằng Long Vương đối với bọn họ mà nói thì quan trọng như thế nào.

“Đây là một đối thủ vô cùng nguy hiểm, hắn ta bắt buộc phải chết.” Đại Đầu nói.

“Hắn ta tấn công mà làm cho người ta khó mà phòng ngừa được. Chúng ta không thể để cho hắn ta có thêm một lần ra tay nào nữa. Nhưng đáng tiếc là tôi chẳng có cách gì để truy lùng tung tích của hắn ta cả______” Hòa Thượng nói.”

Anh ta là một thiên tài truy lùng dấu vết, nhưng phải cung cấp cho anh ta một số tài liệu cơ bản và cả tín hiệu điện tử nữa.

Jesus không gọi điện tới, đưa con chim này đến thì lại bị nổ thành tan tành mây khói____Cho dù Hòa Thượng có năng lực đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không thể định vị được phạm vi mà Jesus đang ở.

“Hắn ta không ở cách xa chúng ta quá xa đâu.” Văn Nhân Mục Nguyệt lên tiếng.

“Thứ nhất, chim di cư Siberia dựa vào mùi để tìm ra mục tiêu. Vì vậy có thể nói lên rằng, hắn ta nhất định là đã có những tiếp xúc trực tiếp hoặc gián tiếp với Tần Lạc, sau đó cung cấp cái mùi đó cho chim di cư Siberia. Thứ hai, hắn ta cần phải nghiệm thu thành quả của việc chim di cư tấn công này. Nếu tôi không đoán nhầm, thì trên mình của con chim đó còn lắp một chiếc camera mini nữa. Chim bay lượn trên bầu trời để cung cấp tin tức trên mặt đất cho thầy huấn luyện thú vật giám sát và điều khiển từ xa. Thấy chúng ta chạy trốn thì hắn ta mới ra lệnh cho con chim đó tấn công. Thứ ba, loài chim này đến từ vùng giá lạnh của Seberia, vì vậy mà nó không thể thích nghi được với thời tiết mùa xuân của Yến Kinh. Vì vậy mà hắn ta sẽ để con chim này ở một nơi vô cùng lạnh giá trước, đợi đến khi cần thiết thì mới thả ra____Chính vì thế mà khoảng cách của hắn ta và con chim đó sẽ không quá xa.”

“Vị này là....?” Tiểu Lý Tham Hoa nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

“Đây là bạn tôi, tên là Văn Nhân Mục Nguyệt.” Tần Lạc cười giới thiệu.

Bất kể lúc nào và ở đâu, Văn Nhân Mục Nguyệt đều không bao giờ làm cho người ta phải thất vọng.

“Là vợ chưa cưới bị anh ta từ hôn.” Ly đột nhiên lên tiếng bổ sung.

“_______” Tiểu Lý Tham Hoa nhìn Ly với ánh mắt có phần kỳ lạ, cười nói: “Vậy mà ta lại cứ tưởng đây là vị Quân Sư thứ hai cơ.”

“Đúng vậy đó. Quân Sư lúc nào cũng thích dùng những câu nói có liên kết chặt chẽ với nhau và một điệu bộ khẳng định để nói chuyện với chúng ta.” Hòa Thượng gật đầu tán đồng nói.

“Đáng tiếc là cô ấy không có cách nào gia nhập Long Tức cả.” Tần Lạc cười nói.

“Tôi cũng cho là hắn ta cách chúng ta không xa đâu, việc chúng ta phải làm đó là tìm cho ra hắn ta mới được.” Hỏa Dược nói.

“Tôi có một cách.” Tần Lạc nói.

“Cách gì?”

“Dắt cho đi dạo.” Tần Lạc nói.

“Dắt chó đi dạo?”_____ Người dắt chó đi dạo thì chẳng thiếu gì, nhưng, dắt một con chó ngao mặt quỷ đi dạo thì Tần Lạc thấy mình là số một.

Vì chó ngao mặt quỷ vốn đã hiếm rồi, có những người có muốn dắt nó cũng chẳng có cơ hội.

Dắt một con chó ngao mặt quỷ mặt mày xấu xí đi đằng trước, mặc dù Tần Lạc đã giúp nó giải quyết con virut muỗi mặt người, nhưng lại cho thêm hai loại độc dược trên người nó.

Hai loại độc dược này đủ để làm cho nó toàn thân kiệt sức, người mềm nhèo ra như con mèo lười vậy.

Mặc dù là như vậy, nhưng Tần Lạc để đề phòng việc nó đột nhiên há miệng cắn người, nên đã chụp vào miệng nó một cái lồng sắt.

Hắn lại còn nhân cơ hội nó ngủ say, cẩn thận cắt bỏ giúp nó móng vuốt ở bốn chân nữa_______ con chó ngao mặt quỷ giờ đây không còn hung dữ đáng sợ như người ta vẫn nhìn thấy nữa, nếu mà bịt luôn cả bộ mắt xấu xí của nó lại, thì không khác gì một con chó sói______Vốn dĩ Tần Lạc muốn đem con chó ngao mặt quỷ này bên mình, như thế sẽ tiện cho việc hắn dùng thuốc khống chế nó hơn.

Nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt đột nhiên trúng độc, ông thì lại bị thương nặng nằm viện_____Vì vậy mà để tránh những phiền toái không cần thiết, thì Tần Lạc bèn bảo Đại Đầu đem con chó ngao mặt quỷ này vào viện điều dưỡng.

Cũng vừa lúc Tần Lạc có thể dùng nó để ‘dụ rắn ra khỏi hang’.

Nếu mà mọi người đều cho rằng Jesus ở đâu đây xung quanh cái viện điều dưỡng này, thì Tần Lạc sẽ dẫn chó ngao này ra để dụ hắn ta xuất hiện.

Mấy người Ly, Đại Đầu, Hỏa Dược, Tiểu Lý Phi Đao và Kiều Mộc đứng ở xung quanh, chỉ cần hắn ta xuất đầu lộ diện là sẽ cho hắn một đòn phủ đầu ngay lập tức.

Nhưng đi dọc theo được quốc lộ cả mấy dặm liền, cũng không phát hiện ra bất kỳ bóng dáng kẻ nào khả nghi cả.

Nếu cứ đi tiếp thì sẽ đi vào đường dẫn vào trong thành phố mất.

Tần Lạc đành phải ôm con chó ngao của Jesus quay về.

Chẳng còn cách nào khác, cái đồ ngu xi này không đi nổi nữa rồi, cứ kéo lê trên mặt đất thì chẳng khác nào một con chó chết rồi cả.

Tần Lạc đúng là một Terminator của bọn thú cưng nuôi trong nhà.

Bất luận đó là những con vật hung hãn đến mức nào thì khi rơi vào tay hắn đều sẽ trở thành những con vật dễ thương chẳng có bất kỳ nguy hiểm gì cả.

Ly nói về kế hoạch của Tần Lạc với giọng giễu cợt, cộng thêm cả giọng đả kích nữa: “Chỉ có thằng ngốc mới không nhìn ra được đây là một cái bẫy.”

Tần Lạc phản bác: “Em chưa gặp Jesus nên chưa biết tính cách của hắn ta. Hắn ta là một sát thủ vô cùng kiêu ngạo, cho dù có biết rõ đó là một cạm bẫy đi chăng nữa thì vẫn xuất hiện_____Kế hoạch dùng chim di cư Siberia để ám sát của hắn thất bại nên có lẽ đã rời khỏi đây rồi cũng nên.”

“Ở vào tình huống mà hắn ta biết rõ là sẽ chết chắc rồi thì hắn ta vẫn xuất hiện sao?” Ly nói.

“Đây không phải là kiêu ngạo mà là ngu ngốc.”

“_______” Tiểu Lý Phi Đao thấy Ly lại phát sinh xung đột với Tần Lạc lần nữa thì chuyển sang chủ đề khác, nói: “Nếu con chó ngao của Jesus ở trong tay chúng ta, thì hắn ta nhất định sẽ xuất hiện. Tôi nghe nói là hắn ta yêu thích chó ngao mặt quỷ này nhất, vì vậy mà hắn ta chắc chắn sẽ quay lại đem nó đi.”

“Ngày mai lại dắt nó ra ngoài một chút đi.” Tần Lạc nói.

Khi mấy người đang ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, thì Kiều Mộc bước tới, sau khi chào hỏi mọi người xong thì nhìn Tần Lạc nói: “Tần Lạc, Long Vương mời anh qua bên đó.”

“Bảo tôi qua bên đó?” Tần Lạc hỏi lại.

“Tôi sẽ qua đó ngay bây giờ.”

Sau khi Tần Lạc đưa Văn Nhân Mục Nguyệt quay về phòng nghỉ ngơi, thì hắn bèn đi theo Kiều Mộc đến tiểu viện của Long Vương.

“Anh có biết sư phụ tìm tôi có chuyện gì không?” Tần Lạc hỏi.

Qua một quãng thời gian gắn bó, thì hắn giờ đây đã vô cùng quen thân với mấy người chủ chốt trong cái viện điều dưỡng này rồi.

Vì vậy mà hắn có gì thì đều hỏi thẳng mà không cảm thấy thất lễ gì cả.

“Tôi không rõ.” Kiều Mộc nói.

“Có điều, chỗ Long Vương hiện giờ đang có khách.”

“Khách? Khách nào vậy?” Tần Lạc hỏi.

“Một người phụ nữ.”

“Một người phụ nữ?” Tần Lạc càng cảm thấy kỳ quái.

Long Vương đang có khách vậy, lại còn là một người phụ nữ nữa, vậy thì bảo mình qua bên đó làm gì? Lẽ nào nàng ta mắc bệnh gì cần đến sự giúp đỡ của mình sao? Hay là Long Vương muốn mình dùng mỹ nam kế? Mỗi lần đi đến cổng tiểu viện nhìn thấy ông lão ngồi ngủ gật ở đó thì Tần Lạc đều cảm thấy vô cùng tôn kính.

Giờ đây ông lão cũng giống như những thành viên khác của Long Tức, khi đi đến cổng của tiểu viện thì bất giác bước chân chậm lại và nhẹ hơn hẳn.

Bọn họ tổng cộng còn chưa nói hết mười câu, nhưng, sự giúp đỡ của ông lão thì quả là quá lớn.

Vừa rồi ông còn cứu Tần Lạc một mạng sống nữa, vì thế mà Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt mới không bị con chim đó giết chết_____Kiều Mộc mở giúp cổng viện ra, sau đó làm động tác mời Tần Lạc vào bên trong nhưng mình thì lại không vào.

Tần Lạc gật gật đầu với Kiều Mộc tỏ vẻ cảm kích rồi bước vào bên trong.

“Sư phụ, người tìm con sao?” Tần Lạc cười nói với Long Vương, nhưng ánh mắt thì lại dừng trên người phụ nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh Long Vương.

Trong sân nhà của Long Vương, chưa bao giờ có ai nói rằng trong này có chỗ ngồi cả.

Tất cả mọi người đến đây đều phải đứng để nói chuyện.

Người phụ nữ này là người đầu tiên được ngồi trước mặt của Long Vương.

Điều này còn không đủ làm cho người ta phải kinh ngạc sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook