Chương 836: Độc xâm nhập từ miệng
Liễu Hạ Huy
28/03/2013
Trên thế giới này tuyệt đối không có thù hận vô cớ, càng tuyệt đối không có tình yêu vô cớ.
Nếu như một người phụ nữ có một cảm giác không thể nói được với người đàn ông nào đó, người đó không phải là muốn người đàn ông đó trở thành chồng mình, hay muốn làm tình nhân của mình. Dù sao cả hai cũng là bạn bè, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tần Lạc không biết chủ nhân của trường săn bắn Hoa Điền, thậm chí hắn còn chưa gặp mặt người đó nhưng hắn lại bất ngờ nhận được đại lễ của người ta. Điều này khiến trong lòng hắn vẫn vô cùng tò mò cùng với ý định tìm hiểu về trường săn bắn này.
Chính vì thế khi nghe Văn Nhân Chiếu nói muốn mọi người đi tới Hoa Điền ăn món ăn đồng quê, Tần Lạc không từ chối.
Vì để đảm bảo an toàn cho mình và cũng vì tính cách của mình, Văn Nhân Mục Nguyệt cực kỳ hiếm khi đi ăn bên ngoài. Tất cả thức ăn của nàng đều do chuyên gia dinh dưỡng định ra sau đó chuyển cho đầu bếp tin cậy nấu. Không hiểu hôm này vì nguyên nhân gì nàng lại chủ động nói muốn ra ngoài ăn cơm.
Thật sự Văn Nhân Mục Nguyệt không hiểu biết nhiều về những nơi ăn uổng. Khi thấy Văn Nhân Chiếu đề nghị, Tần Lạc đồng ý, cả đội xe của nàng cuồn cuồn tiến về phía trường săn bắn Hoa Điền.
Nhiều khi Tần Lạc rất đồng tình với Văn Nhân Mục Nguyệt. Mỗi khi hắn ra ngoài, dẫn theo hai vệ sĩ đã có cảm giác cực kỳ phiền phức nhưng mỗi lần Văn Nhân Mục Nguyệt ra ngoài đều phải mang theo mười ba, mười bốn chiếc xe. Mỗi một bước đi đều phải sắp đặt tỉ mỉ cùng với kiểm tra kỹ lưỡng giống như Hoàng đế đời xưa. Một cuộc sống như vậy, người bình thường không thể chịu được nổi.
Bởi vì trường săn bắn Hoa Điền ở vùng ngoại thành nên khi đội xe chạy tới đây thì chiều đã muộn, bóng tối dần buông xuống.
Lần trước Tần Lạc dẫn theo Tần Song Song tới đổi chất với Tần Dật, hắn chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi. Lần này hắn tới với tâm trạng thưởng thức và tiêu khiển nên chú tâm quan sát, đánh giá phong cảnh, kiến trúc nơi này.
Trường săn bắn Hoa Điền xây dựng dựa vào thế núi, chiếm một diện tích rộng, đặc biệt có con đường nhựa nối liên hai sườn núi. Nhà cửa xây dựng nơi sườn núi dùng chất liệu gỗ là chủ yếu.
Quần thể kiến trúc chủ yếu dùng để cung cấp nơi ăn cơm và uống trà cho khách với nơi ở của nhân viên. Nếu như muốn săn bắn thì phải tới trường săn được xây dựng ở sau núi.
Bởi vì Tần Lạc có thẻ hội viên khách quý ở nơi này nên hắn thử gọi sổ điện thoại trên thẻ hội viên. Cô gái tiếp tân nhận điện thoại cực kỳ tôn kính và nhiệt tình đã ghi lại phòng đặt cho bọn họ.
Chính vì thế khi Tần Lạc tới báo tên của mình, lập tức một cô gái mặc đồng phục đi tới đón tiếp, cung kính nói: “Tần tiên sinh, phòng của ngài chúng tôi đã chuẩn bị xong, ở phía sau Uyển Nhất Hào. Bây giờ tôi sẽ dẫn mọi người tới đó, được không?”
“Cám ơn” Tần Lạc cười nói.
Bao sương là căn phòng nhỏ, thoạt nhìn có vẻ cổ điển, thanh nhã. Hai mặt tường thì một mặt tường là cánh cửa. Mặt tường còn lại bên trong thì mở rộng một nửa. Từ cửa sổ có thể ngắm cánh đồi núi trăng sáng bên ngoài.
Gió núi thổi nhè nhẹ. Mặc dù căn phòng nhỏ này không có khí lạnh nhưng cũng không khiến người có có cảm giác nóng. Ăn món ăn đồng quê, ngắm cảnh chính là mục đích hướng tới trong cuộc sống của những người sống trong bốn bức tường xi măng.
Văn Nhân Chiếu đương nhiên là khách quen ở nơi này, hắn tìm nhân viên phục vụ, gọi mấy món ăn nổi tiếng ở nơi nàv. Văn Nhân Chiếu đưa thực đơn cho Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt chọn nhưng cả hai từ chối nói là một mình hắn chọn là được.
“May mà anh rể là khách quý ở chỗ này. Nói cách khác là chúng ta tuyệt đổi không thể vào trong phòng này” Văn Nhân Chiếu cười ha hả nói: “Những căn phòng này chỉ dành cho hội viên mà thôi. Người không phải là hội viên thì chỉ có thể ngồi ở tòa nhà phía trước ăn cơm. Em định làm một cái thẻ hội viên nhưng giá cả rất đắt. Hơn nữa em sợ mình chỉ ăn ít ngày nên không làm nữa”.
“Cậu mà còn biết tiết kiệm” Tần Lạc trêu chọc Văn Nhân Chiếu. Văn Nhân Chiếu chính là con cháu dòng chính của gia tộc Văn Nhân. Mặc dù hắn không tham gia quản lý công ty nhưng tiền chia cổ phần hàng năm cũng mấv ngàn vạn.
Thế nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt lại không giao cả số tiền này cho Văn Nhân Chiếu. Nàng chỉ cho hắn mấy trăm vạn. Nếu như Văn Nhân Chiếu muốn xin thêm tiền, hắn phải có lý do của mình. Đó là do Văn Nhân Mục Nguyệt lo lắng Văn Nhân Chiếu tiêu xài hoang phí nên mới nghĩ ra cách hạn chế. Đương nhiên mấy trăm vạn một năm đối với rất nhiều người thì đã là một con số trên trời.
Không biết có phải vì khách quý được đổi đãi đặc biệt hay không mà thức ăn cho mấy người Tần Lạc nhanh chóng được đưa lên.
“Chị, chị ăn thịt heo rừng. Béo mà không ngấy” Văn Nhân Chiếu gắp từng miếng thịt heo rừng bỏ vào trong bát của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Văn Nhân Mục Nguyệt không động đũa vào miếng thịt lợn rừng trông vàng óng, mà nàng giơ đũa gắp một miếng măng non xào.
Thật ra Tần Lạc rất thích món thịt lợn rừng xào cay, vấn đề bất tiện với hắn là hắn không thể ăn cay, chỉ cần hắn ăn mấy miếng là không thể cử động được.
Khi món ăn thứ ba được mang lên, Tần Lạc không nhịn được hắn vỗ vai Văn Nhân Chiếu, chỉ vào vật thể như giáp xác có màu vàng tươi hỏi: “Đây là cái gì vậy?"
“Nhộng" Văn Nhân Chiếu đắc ý gắp một con nhộng, chấm với nước tương pha, cuối cùng đưa vào miệng nhau dòn như xổ băng đạn.
Văn Nhân Chiếu vừa nhai, hắn vừa gắp bỏ vào bát Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt mỗi người một con nhộng.
“Hai người cũng ăn thử đi. Ăn ngon lắm, lại rất béo. Đây là món ăn cực ngon, chỉ là hơi khó ăn một chút”.
Sắc mặt Văn Nhân Mục Nguyệt khá kỳ lạ, nàng bỏ đôi đũa trong tay xuống, buông chén nước uống một ngụm.
Tần Lạc không nói câu nào nhưng dù gì đi nữa, hắn cũng không động vào con nhộng vàng, giòn bóng loáng trong bát của mình.
Lần trước, khi ở chỗ Bạch Tàn Phổ, sau khi Tần Lạc tìm thấy Kim tằm cổ trên người thảo cổ bà, hắn có một cảm giác ghét cay ghét đắng đối với vật này.
Tần Lạc vốn định nhắc nhở Văn Nhân Chiếu một chút nhưng hắn nghĩ rằng nếu nói chuyện đó ra lại ảnh hưởng tới bữa ăn vì vậy hắn lại thôi.
“Những kẻ có tiền đều ăn những vật như này sao?" Tần Lạc đau đớn nghĩ thầm.
“Tại sao hai người không ăn?” Văn Nhân Chiếu lại gắp một miếng bỏ vào trong miệng và hỏi: “Hãy mau ăn đi. Để nguội ăn sẽ không ngon. Món ăn này ăn ngon nhất trong vòng ba phút. Sau năm phút da của nó mềm ra. Sau mười phút phải đảo lại vì khi đó nó nằm duỗi ra như một miếng thịt mỡ vậy.”
“Em ăn đi” Tần Lạc cười nói: “Bọn anh không thích thứ nàỵ”.
Món ăn thứ tư chính là một món súp. Súp cá, lươn.
Món súp vừa mang vào tỏa hương thơm ngát mũi, cả phòng ngập tràn hương thơm nồng nặc.
Thật ra Tần Lạc rất thích món súp này. Sau khi lấy giúp hai chị em Văn Nhân Mục Nguyệt và Văn Nhân Chiếu mỗi người một bát, hắn cũng múc cho mình một bát.
“Thơm thật” Văn Nhân Chiếu uổng một ngụm nói: “Lần nào em tới đây cũng phải uống một bát này. Rất bổ”.
Tần Lạc múc lớp mỡ trên bát súp, hắn đang định uống súp thì bất chợt gương mặt hắn trở nên nghiêm trọng.
Tần Lạc giật cái thìa trong tay Văn Nhân Chiếu nói: “Đừng hấp tấp. Súp rất nóng, từ từ hãy uống.”
“Anh rể, suýt chút nữa anh làm em bỏng chết” Văn Nhân Chiếu nhảy lên khỏi ghế. Hắn xoa vị trí trên đùi bị thìa súp hắt vào, cuống quýt nói: “Mới rồi em đã uống, không nóng mà”.
Khi nhìn thấy cử chỉ khác thường của Tần Lạc, Văn Nhân Mục Nguyệt lập tức cảnh giác, nàng ngừng ngay động tác chuẩn bị uống súp của mình.
Tần Lạc gật đầu nói với Văn Nhân Mục Nguyệt sau đó hắn gọi to: “Đại Đầu”.
Đại Đầu nhanh chóng đẩy cánh cửa gỗ đi vào. Tần Lạc thì thào nói mấy câu vào tai Đại Đầu. Đại Đầu lập tức đi ra ngoài cửa.
Mấy phút sau, Đại Đầu lại xuất hiện trong phòng ăn.
“Thế nào?” Tần Lạc hỏi.
“Không phát hiện điều dị thường".
“Hãy chú ý. Tôi có cảm giác khá quái dị” Tần Lạc nói.
“Lấy đâu ra cổ quái?” Văn Nhân Chiêu cười nói: “Ở nơi này rất an toàn. Nghe nói nơi này mời tới rất nhiều quân nhân xuất ngũ, còn có cả vũ khí. Bây giờ súp lạnh rồi, em có uống được chưa?”
Văn Nhân Chiếu vừa nói, hắn vừa bưng bát súp lên uống.
Tần Lạc cười gượng, xem ra hắn đã quá mẫn cảm.
Tần Lạc không lo lắng cho sự an toàn của mình, hắn chỉ lo lắng cho sự an toàn của Văn Nhân Mục Nguyệt. Khi ra ngoài cùng cô gái cao quý, có giá trị liên thành này, thần kinh hắn theo bản năng cũng trở nên căng thẳng.
“A…..” Đột nhiên Văn Nhân Chiếu ôm bụng gào lên.
Cùng với tiếng kêu đó, hắn cũng ngã xuống mặt đất.
“Đau quá. Đau quá” Văn Nhân Chiếu ôm bụng kêu lên: “Em đau chết đi được. Anh rể, đau quá, mau cứu em”.
Khi nghe tiếng kêu bên trong, Đại Đầu và Jesus cùng với mấy vệ sĩ của Văn Nhân Mục Nguyệt cùng chạy vào trong.
Khi nhìn thấy Văn Nhân Chiếu ôm bụng lăn lộn trên nền nhà, ai cũng tưởng hắn trúng đạn. Có người nhảy ra khỏi cửa sổ canh chừng. Đại Đầu và Jesus giữ cửa, không cho bất kỳ kẻ nào vào trong phòng.
“Anh rể, anh mau cứu em đi ... em đau chết đi được ...” Văn Nhân Chiếu rên rỉ khóc lóc. Lúc này hắn vẫn chưa mất đi lý trí, hắn vẫn biết trong phòng, người nào có thể giúp đỡ hắn.
Lúc này Tần Lạc đã ngồi xổm bên người Văn Nhân Chiếu, cầm tay Văn Nhân Chiếu bắt mạch, an ủi hắn: “Không sợ. Anh sẽ cứu em”.
Sau khi khẽ bóp cỗ tay Văn Nhân Chiếu bắt mạch, Tần Lạc cực kỳ lo lắng. Hắn chưa từng gặp trường hợp mạch đập bất an, lộn xộn như này, giống như một đường cong di chuyển lớn nhất của cổ phiếu. Trong chốc lát lên cao nhất nhưng rồi ngay lập tức lại chìm xuống đáy vực. Xem ra tình hình vô cùng nghiêm trọng.
Sau khi Tần Lạc bắt mạch, xem sắc mặt Văn Nhân Chiếu, hắn biết Văn Nhân Chiếu đã trúng độc. Hơn nữa loại độc này cực kỳ mạnh, giống với loại cổ độc Văn Nhân Mục Nguyệt đã mắc lần trước...
“Cổ độc?” Đột nhiên một dự cảm rất xấu xuất hiện trong đầu Tần Lạc: “Chẳng lẽ Văn Nhân Chiếu trúng cổ độc sao?”
Suy nghĩ đầu tiên của Tần Lạc chính là yêu nữ Hồng Phu kia đã chạy thoát ra ngoài thế nhưng khi nghĩ tới sự đề phòng nghiêm ngặt của Long Tức, cao thủ nhiều như mây, hắn biết Hồng Phu rất khó bỏ trốn mà cho dù Hồng Phu có chạy trốn được, bên Long Tức cũng sẽ thông báo cho hắn biết.
Chẳng lẽ còn thảo cổ bà khác nữa?
Thật ra Tần Lạc cực kỳ hận đám quái vật này. Một đám người không còn nhân tính. Khi ra tay không phải là bị thương đổi phương mà là lấy mạng đối phương. Hơn nữa đám người này thông thạo tấn công từ xa, không một tiếng động nên rất khó có thể nhận ra, không biết là trúng cổ độc nên rất khó phòng bị.
Một vệ sĩ bên ngoài cửa cũng ngã xuống đất, gào lên đau đớn. Đây là người phụ trách nếm thức ăn cho Văn Nhân Mục Nguyệt. Không ngờ hắn cũng trúng độc.
Tần Lạc kéo Văn Nhân Chiếu nằm ngửa trên mặt đất, hắn cởi áo Văn Nhân Chiếu, lục tìm sau đó Tần Lạc lấy một cây ngân châm trong người, đâm thẳng vào vùng ngực đã biến thành màu tím của Văn Nhân Chiếu.
Một châm đâm xuống, lập tức nước đen bắn ra ngoài, bắn cả lên người mọi người.
Tần Lạc đợi tới khi trên ngực Văn Nhân Chiếu xuất hiện một nọc độc dài ra rồi chảy hết ra ngoài, Tần Lạc cho người kéo viên vệ sĩ đó vào trong phòng, cũng đâm một châm trên ngực viên vệ sĩ, hút độc ra ngoài.
Sau đó Tần Lạc lần tay ra sau cổ hai người, ấn tay một cái để hai người rơi vào hôn mê, hắn la lớn: “Lập tức rời khỏi nơi này”.
Nếu như một người phụ nữ có một cảm giác không thể nói được với người đàn ông nào đó, người đó không phải là muốn người đàn ông đó trở thành chồng mình, hay muốn làm tình nhân của mình. Dù sao cả hai cũng là bạn bè, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tần Lạc không biết chủ nhân của trường săn bắn Hoa Điền, thậm chí hắn còn chưa gặp mặt người đó nhưng hắn lại bất ngờ nhận được đại lễ của người ta. Điều này khiến trong lòng hắn vẫn vô cùng tò mò cùng với ý định tìm hiểu về trường săn bắn này.
Chính vì thế khi nghe Văn Nhân Chiếu nói muốn mọi người đi tới Hoa Điền ăn món ăn đồng quê, Tần Lạc không từ chối.
Vì để đảm bảo an toàn cho mình và cũng vì tính cách của mình, Văn Nhân Mục Nguyệt cực kỳ hiếm khi đi ăn bên ngoài. Tất cả thức ăn của nàng đều do chuyên gia dinh dưỡng định ra sau đó chuyển cho đầu bếp tin cậy nấu. Không hiểu hôm này vì nguyên nhân gì nàng lại chủ động nói muốn ra ngoài ăn cơm.
Thật sự Văn Nhân Mục Nguyệt không hiểu biết nhiều về những nơi ăn uổng. Khi thấy Văn Nhân Chiếu đề nghị, Tần Lạc đồng ý, cả đội xe của nàng cuồn cuồn tiến về phía trường săn bắn Hoa Điền.
Nhiều khi Tần Lạc rất đồng tình với Văn Nhân Mục Nguyệt. Mỗi khi hắn ra ngoài, dẫn theo hai vệ sĩ đã có cảm giác cực kỳ phiền phức nhưng mỗi lần Văn Nhân Mục Nguyệt ra ngoài đều phải mang theo mười ba, mười bốn chiếc xe. Mỗi một bước đi đều phải sắp đặt tỉ mỉ cùng với kiểm tra kỹ lưỡng giống như Hoàng đế đời xưa. Một cuộc sống như vậy, người bình thường không thể chịu được nổi.
Bởi vì trường săn bắn Hoa Điền ở vùng ngoại thành nên khi đội xe chạy tới đây thì chiều đã muộn, bóng tối dần buông xuống.
Lần trước Tần Lạc dẫn theo Tần Song Song tới đổi chất với Tần Dật, hắn chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi. Lần này hắn tới với tâm trạng thưởng thức và tiêu khiển nên chú tâm quan sát, đánh giá phong cảnh, kiến trúc nơi này.
Trường săn bắn Hoa Điền xây dựng dựa vào thế núi, chiếm một diện tích rộng, đặc biệt có con đường nhựa nối liên hai sườn núi. Nhà cửa xây dựng nơi sườn núi dùng chất liệu gỗ là chủ yếu.
Quần thể kiến trúc chủ yếu dùng để cung cấp nơi ăn cơm và uống trà cho khách với nơi ở của nhân viên. Nếu như muốn săn bắn thì phải tới trường săn được xây dựng ở sau núi.
Bởi vì Tần Lạc có thẻ hội viên khách quý ở nơi này nên hắn thử gọi sổ điện thoại trên thẻ hội viên. Cô gái tiếp tân nhận điện thoại cực kỳ tôn kính và nhiệt tình đã ghi lại phòng đặt cho bọn họ.
Chính vì thế khi Tần Lạc tới báo tên của mình, lập tức một cô gái mặc đồng phục đi tới đón tiếp, cung kính nói: “Tần tiên sinh, phòng của ngài chúng tôi đã chuẩn bị xong, ở phía sau Uyển Nhất Hào. Bây giờ tôi sẽ dẫn mọi người tới đó, được không?”
“Cám ơn” Tần Lạc cười nói.
Bao sương là căn phòng nhỏ, thoạt nhìn có vẻ cổ điển, thanh nhã. Hai mặt tường thì một mặt tường là cánh cửa. Mặt tường còn lại bên trong thì mở rộng một nửa. Từ cửa sổ có thể ngắm cánh đồi núi trăng sáng bên ngoài.
Gió núi thổi nhè nhẹ. Mặc dù căn phòng nhỏ này không có khí lạnh nhưng cũng không khiến người có có cảm giác nóng. Ăn món ăn đồng quê, ngắm cảnh chính là mục đích hướng tới trong cuộc sống của những người sống trong bốn bức tường xi măng.
Văn Nhân Chiếu đương nhiên là khách quen ở nơi này, hắn tìm nhân viên phục vụ, gọi mấy món ăn nổi tiếng ở nơi nàv. Văn Nhân Chiếu đưa thực đơn cho Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt chọn nhưng cả hai từ chối nói là một mình hắn chọn là được.
“May mà anh rể là khách quý ở chỗ này. Nói cách khác là chúng ta tuyệt đổi không thể vào trong phòng này” Văn Nhân Chiếu cười ha hả nói: “Những căn phòng này chỉ dành cho hội viên mà thôi. Người không phải là hội viên thì chỉ có thể ngồi ở tòa nhà phía trước ăn cơm. Em định làm một cái thẻ hội viên nhưng giá cả rất đắt. Hơn nữa em sợ mình chỉ ăn ít ngày nên không làm nữa”.
“Cậu mà còn biết tiết kiệm” Tần Lạc trêu chọc Văn Nhân Chiếu. Văn Nhân Chiếu chính là con cháu dòng chính của gia tộc Văn Nhân. Mặc dù hắn không tham gia quản lý công ty nhưng tiền chia cổ phần hàng năm cũng mấv ngàn vạn.
Thế nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt lại không giao cả số tiền này cho Văn Nhân Chiếu. Nàng chỉ cho hắn mấy trăm vạn. Nếu như Văn Nhân Chiếu muốn xin thêm tiền, hắn phải có lý do của mình. Đó là do Văn Nhân Mục Nguyệt lo lắng Văn Nhân Chiếu tiêu xài hoang phí nên mới nghĩ ra cách hạn chế. Đương nhiên mấy trăm vạn một năm đối với rất nhiều người thì đã là một con số trên trời.
Không biết có phải vì khách quý được đổi đãi đặc biệt hay không mà thức ăn cho mấy người Tần Lạc nhanh chóng được đưa lên.
“Chị, chị ăn thịt heo rừng. Béo mà không ngấy” Văn Nhân Chiếu gắp từng miếng thịt heo rừng bỏ vào trong bát của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Văn Nhân Mục Nguyệt không động đũa vào miếng thịt lợn rừng trông vàng óng, mà nàng giơ đũa gắp một miếng măng non xào.
Thật ra Tần Lạc rất thích món thịt lợn rừng xào cay, vấn đề bất tiện với hắn là hắn không thể ăn cay, chỉ cần hắn ăn mấy miếng là không thể cử động được.
Khi món ăn thứ ba được mang lên, Tần Lạc không nhịn được hắn vỗ vai Văn Nhân Chiếu, chỉ vào vật thể như giáp xác có màu vàng tươi hỏi: “Đây là cái gì vậy?"
“Nhộng" Văn Nhân Chiếu đắc ý gắp một con nhộng, chấm với nước tương pha, cuối cùng đưa vào miệng nhau dòn như xổ băng đạn.
Văn Nhân Chiếu vừa nhai, hắn vừa gắp bỏ vào bát Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt mỗi người một con nhộng.
“Hai người cũng ăn thử đi. Ăn ngon lắm, lại rất béo. Đây là món ăn cực ngon, chỉ là hơi khó ăn một chút”.
Sắc mặt Văn Nhân Mục Nguyệt khá kỳ lạ, nàng bỏ đôi đũa trong tay xuống, buông chén nước uống một ngụm.
Tần Lạc không nói câu nào nhưng dù gì đi nữa, hắn cũng không động vào con nhộng vàng, giòn bóng loáng trong bát của mình.
Lần trước, khi ở chỗ Bạch Tàn Phổ, sau khi Tần Lạc tìm thấy Kim tằm cổ trên người thảo cổ bà, hắn có một cảm giác ghét cay ghét đắng đối với vật này.
Tần Lạc vốn định nhắc nhở Văn Nhân Chiếu một chút nhưng hắn nghĩ rằng nếu nói chuyện đó ra lại ảnh hưởng tới bữa ăn vì vậy hắn lại thôi.
“Những kẻ có tiền đều ăn những vật như này sao?" Tần Lạc đau đớn nghĩ thầm.
“Tại sao hai người không ăn?” Văn Nhân Chiếu lại gắp một miếng bỏ vào trong miệng và hỏi: “Hãy mau ăn đi. Để nguội ăn sẽ không ngon. Món ăn này ăn ngon nhất trong vòng ba phút. Sau năm phút da của nó mềm ra. Sau mười phút phải đảo lại vì khi đó nó nằm duỗi ra như một miếng thịt mỡ vậy.”
“Em ăn đi” Tần Lạc cười nói: “Bọn anh không thích thứ nàỵ”.
Món ăn thứ tư chính là một món súp. Súp cá, lươn.
Món súp vừa mang vào tỏa hương thơm ngát mũi, cả phòng ngập tràn hương thơm nồng nặc.
Thật ra Tần Lạc rất thích món súp này. Sau khi lấy giúp hai chị em Văn Nhân Mục Nguyệt và Văn Nhân Chiếu mỗi người một bát, hắn cũng múc cho mình một bát.
“Thơm thật” Văn Nhân Chiếu uổng một ngụm nói: “Lần nào em tới đây cũng phải uống một bát này. Rất bổ”.
Tần Lạc múc lớp mỡ trên bát súp, hắn đang định uống súp thì bất chợt gương mặt hắn trở nên nghiêm trọng.
Tần Lạc giật cái thìa trong tay Văn Nhân Chiếu nói: “Đừng hấp tấp. Súp rất nóng, từ từ hãy uống.”
“Anh rể, suýt chút nữa anh làm em bỏng chết” Văn Nhân Chiếu nhảy lên khỏi ghế. Hắn xoa vị trí trên đùi bị thìa súp hắt vào, cuống quýt nói: “Mới rồi em đã uống, không nóng mà”.
Khi nhìn thấy cử chỉ khác thường của Tần Lạc, Văn Nhân Mục Nguyệt lập tức cảnh giác, nàng ngừng ngay động tác chuẩn bị uống súp của mình.
Tần Lạc gật đầu nói với Văn Nhân Mục Nguyệt sau đó hắn gọi to: “Đại Đầu”.
Đại Đầu nhanh chóng đẩy cánh cửa gỗ đi vào. Tần Lạc thì thào nói mấy câu vào tai Đại Đầu. Đại Đầu lập tức đi ra ngoài cửa.
Mấy phút sau, Đại Đầu lại xuất hiện trong phòng ăn.
“Thế nào?” Tần Lạc hỏi.
“Không phát hiện điều dị thường".
“Hãy chú ý. Tôi có cảm giác khá quái dị” Tần Lạc nói.
“Lấy đâu ra cổ quái?” Văn Nhân Chiêu cười nói: “Ở nơi này rất an toàn. Nghe nói nơi này mời tới rất nhiều quân nhân xuất ngũ, còn có cả vũ khí. Bây giờ súp lạnh rồi, em có uống được chưa?”
Văn Nhân Chiếu vừa nói, hắn vừa bưng bát súp lên uống.
Tần Lạc cười gượng, xem ra hắn đã quá mẫn cảm.
Tần Lạc không lo lắng cho sự an toàn của mình, hắn chỉ lo lắng cho sự an toàn của Văn Nhân Mục Nguyệt. Khi ra ngoài cùng cô gái cao quý, có giá trị liên thành này, thần kinh hắn theo bản năng cũng trở nên căng thẳng.
“A…..” Đột nhiên Văn Nhân Chiếu ôm bụng gào lên.
Cùng với tiếng kêu đó, hắn cũng ngã xuống mặt đất.
“Đau quá. Đau quá” Văn Nhân Chiếu ôm bụng kêu lên: “Em đau chết đi được. Anh rể, đau quá, mau cứu em”.
Khi nghe tiếng kêu bên trong, Đại Đầu và Jesus cùng với mấy vệ sĩ của Văn Nhân Mục Nguyệt cùng chạy vào trong.
Khi nhìn thấy Văn Nhân Chiếu ôm bụng lăn lộn trên nền nhà, ai cũng tưởng hắn trúng đạn. Có người nhảy ra khỏi cửa sổ canh chừng. Đại Đầu và Jesus giữ cửa, không cho bất kỳ kẻ nào vào trong phòng.
“Anh rể, anh mau cứu em đi ... em đau chết đi được ...” Văn Nhân Chiếu rên rỉ khóc lóc. Lúc này hắn vẫn chưa mất đi lý trí, hắn vẫn biết trong phòng, người nào có thể giúp đỡ hắn.
Lúc này Tần Lạc đã ngồi xổm bên người Văn Nhân Chiếu, cầm tay Văn Nhân Chiếu bắt mạch, an ủi hắn: “Không sợ. Anh sẽ cứu em”.
Sau khi khẽ bóp cỗ tay Văn Nhân Chiếu bắt mạch, Tần Lạc cực kỳ lo lắng. Hắn chưa từng gặp trường hợp mạch đập bất an, lộn xộn như này, giống như một đường cong di chuyển lớn nhất của cổ phiếu. Trong chốc lát lên cao nhất nhưng rồi ngay lập tức lại chìm xuống đáy vực. Xem ra tình hình vô cùng nghiêm trọng.
Sau khi Tần Lạc bắt mạch, xem sắc mặt Văn Nhân Chiếu, hắn biết Văn Nhân Chiếu đã trúng độc. Hơn nữa loại độc này cực kỳ mạnh, giống với loại cổ độc Văn Nhân Mục Nguyệt đã mắc lần trước...
“Cổ độc?” Đột nhiên một dự cảm rất xấu xuất hiện trong đầu Tần Lạc: “Chẳng lẽ Văn Nhân Chiếu trúng cổ độc sao?”
Suy nghĩ đầu tiên của Tần Lạc chính là yêu nữ Hồng Phu kia đã chạy thoát ra ngoài thế nhưng khi nghĩ tới sự đề phòng nghiêm ngặt của Long Tức, cao thủ nhiều như mây, hắn biết Hồng Phu rất khó bỏ trốn mà cho dù Hồng Phu có chạy trốn được, bên Long Tức cũng sẽ thông báo cho hắn biết.
Chẳng lẽ còn thảo cổ bà khác nữa?
Thật ra Tần Lạc cực kỳ hận đám quái vật này. Một đám người không còn nhân tính. Khi ra tay không phải là bị thương đổi phương mà là lấy mạng đối phương. Hơn nữa đám người này thông thạo tấn công từ xa, không một tiếng động nên rất khó có thể nhận ra, không biết là trúng cổ độc nên rất khó phòng bị.
Một vệ sĩ bên ngoài cửa cũng ngã xuống đất, gào lên đau đớn. Đây là người phụ trách nếm thức ăn cho Văn Nhân Mục Nguyệt. Không ngờ hắn cũng trúng độc.
Tần Lạc kéo Văn Nhân Chiếu nằm ngửa trên mặt đất, hắn cởi áo Văn Nhân Chiếu, lục tìm sau đó Tần Lạc lấy một cây ngân châm trong người, đâm thẳng vào vùng ngực đã biến thành màu tím của Văn Nhân Chiếu.
Một châm đâm xuống, lập tức nước đen bắn ra ngoài, bắn cả lên người mọi người.
Tần Lạc đợi tới khi trên ngực Văn Nhân Chiếu xuất hiện một nọc độc dài ra rồi chảy hết ra ngoài, Tần Lạc cho người kéo viên vệ sĩ đó vào trong phòng, cũng đâm một châm trên ngực viên vệ sĩ, hút độc ra ngoài.
Sau đó Tần Lạc lần tay ra sau cổ hai người, ấn tay một cái để hai người rơi vào hôn mê, hắn la lớn: “Lập tức rời khỏi nơi này”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.