Chương 187: Đổi bố
Liễu Hạ Huy
28/03/2013
“Các anh muốn gì? Giữa ban ngày ban mặt định bắt cóc người sao?” Tần Lạc cười nhạt hỏi. Tần Lạc cố ý nói to để mọi người xung quanh nghe thấy, kéo “lẽ phải” về phía mình.
Dù gã đầu trọc kia giở thủ đoạn hèn hạ với Bối Bối, Tần Lạc lại ra tay bẻ gẫy tay gã. Dù có đợi được cảnh sát tới, Tần Lạc cũng phải gánh trách nhiệm của việc này.
Thật đúng là tự nhiên mắc vào tay bay vạ gió này.
“Bắt cóc? Ở đây có nhiều người chúng tôi sao có gan?"Gã đầu cua cười nhạt. “Ý chúng tôi muốn anh cùng chúng tôi tới bệnh viện. Anh đánh đại ca chúng tôi bị thương như vậy, anh bạn phải giải thích rõ ràng chứ? Chẳng lẽ anh bạn muốn trốn tội à? Nếu anh bạn trốn mất, chúng tôi sẽ tìm anh bạn ở đâu? Tìm ai trả tiền viện phí?”
“Vậy chúng ta cứ chờ cảnh sát tới giải quyết” Tần Lạc nói. Hắn cố ý tiến lên phía trước. Hắn sợ khi ra tay sẽ ảnh hưởng tới Lâm Hoán Khê và Bối Bối.
“Trước hết anh bạn cứ nên đi theo chúng tôi. Đại ca của tôi bị thương nặng. Cánh tay này không bó ngay thì làm sao bây giờ?” Gã đầu cua nói, gã đánh mắt cho hai tên đàn em đang đứng sau Tần Lạc.
Tất cả hành động mờ ám của gã đều bị Tần Lạc nhìn thấy. Tần Lạc cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân phía sau rồi hắn xoay người mạnh mẽ đánh ra một quyền.
Răng rắc!
Tên đàn em chuẩn bị đánh lén không kịp dề phòng, mũi của hắn bị quyền của Tần Lạc đập vỡ nát.
Chiêu này gọi là “Nghịch Long Đầu” sử dụng thính giác để biết đối phương tiếp cận, bất ngờ quay đầu lại ra chiêu, tốc độ phải nhanh, lực phải mạnh, tàn nhẫn. Tần Lạc từng bị Ly dùng cách này đánh bắn đi nhiều lần vì thế hắn xử dụng chiêu này rất thuần thục.
Ly nói rất đúng. Học xong bị đánh mới có thể đánh người.
Lời này của Ly thực chất vô cùng sâu sắc. Đó là khi bạn bị người khác dùng cách này đánh ngã, tâm trí bạn sẽ khắc sâu thủ đoạn tấn công này, thời gian học cũng nhanh hơn.
Máu tươi từ lỗ mũi tên đàn em đó trào ra, hắn dùng tay bịt mũi vẫn không bịt được. Hắn bị Tần Lạc đập vỡ mũi, không ra tay được, sắc mặt vô cùng đau đớn, hắn ngồi xổm trên mặt đất.
Tên đàn em kia lộ vẻ sợ hãi nhưng do gã đầu cua thúc giục, hắn hét to một tiếng, quyền như mãnh hổ sổ lồng đánh về phía Tần Lạc.
Tần Lạc ngạo nghễ đứng ngay tại chỗ. Hắn để mặc cho đối phương đánh tới. Khi nắm đấm của tên còn đang vung vẩy trên không trung, Tần Lạc đã ra tay nhanh như chớp, một tay hắn đánh ra nắm lấy cổ tay của tên kia.
Tên áo đen ngẩn người, hắn muốn giãy giụa, nhưng không được, hơn nữa thân thể hắn tê cứng, không tài nào động đậy nổi.
Hắn khó khắn mới nắm tay trái lại nhưng tay hắn mềm nhũn, tốc độ cũng chậm chạp, không đánh trúng người Tần Lạc, ngược lại bị bàn tay kia của Tần Lạc khống chế.
Ca!
Tần Lạc tung ra một cước nhanh như chớp, chiêu "Tuyệt Hộ Liêu Âm Thối" đánh trúng hạ thể của tên áo đen.
Bởi vì hai tay của tên áo đen vẫn bị Tần Lạc không chế nên xuất hiện một cảnh tượng rất kỳ lạ.
Hai chân của tên áo đen bay lên cao, rất cao nhưng thân hình hắn vẫn không thoát khỏi sự khống chế của Tần Lạc.
Tần Lạc thậm chí có thể nhìn thấy gương mặt vô cùng đau đớn của tên áo đen ở cự ly rất gần.
Đợi khi hắn hạ nửa người xuống đất, Tần Lạc tung chân đá ra một cước.
Lúc này Tần Lạc đã buông cả hai tay ra nên tên đó bay ngược trở lại, nặng nề ngã xuống đất, ôm đũng quần lăn lộn kêu rên.
Một loạt hành động này căn bản nhanh như ánh chớp, không đủ thời gian để người khác kịp phản ứng.
Tần Lạc xoa nhẹ hai nắm đấm hơi nhức nhưng tâm trạng hắn vô cùng dễ chịu.
Kỹ thuật cận chiến của Ly thực sự rất hiệu quả. Mỗi ngày Ly đều thay đổi chiêu thức dậy Tần Lạc, chiêu nào cũng hiểm độc, không ra tay thì thôi, đã ra tay là máu chảy.
Gã đầu cua cười nhạt nhìn Tần Lạc nói: “Thực sự không nhìn ra. Rất có bản lĩnh. Thảo nào dám kiêu căng như thế. Anh bạn, xưng tên đi. Không lại như hồng thủy cuốn trôi miếu Long Vương. Người nhà đánh phải người nhà”.
“Ai là người nhà của bọn mày?” Tần Lạc khinh bỉ nói. Bản thân tao là thế gia Trung y, chúng mày là lưu manh gia truyền. Tao sao có thể là người một nhà với bọn mày? Có người nhà như chúng mày thực sự là một sự sỉ nhục.
‘Được rồi, mày đã không nể mặt thì đừng trách anh em bọn tao độc ác” Gã đầu cua cười khẩy nói. Hắn đã bị Tần Lạc làm cho tức tối.
Hắn ngoắc tay một cái, trừ một tên đỡ gã đầu trọc còn bốn tên còn lại vây xung quanh Tần Lạc.
Tần Lạc thấy bọn chúng có nhiều người hắn lui lại từng bước, đứng che chắn Lâm Hoán Khê và Bối Bối ở góc phòng , tránh bọn chúng gây chuyện với hai người.
Đội trưởng đội bảo vệ khu cửa hàng tiến tới trước mặt gã đầu cua nói: “Người anh em, hãy nể mặt chút. Mọi người hãy dừng tay lại. Có chuyện gì cũng thương lượng với nhau được. Người anh em làm vậy rất khó xử cho bọn tôi”.
‘Dừng tay?” Gã đầu cua chỉ vào gã đầu trọc nói: “Đại ca của tao bị như này, mày lại bảo tao dừng tay sao? Sao khi lúc nó mới ra tay đánh người, mày không khuyên nó dừng lại?”
“… khi tôi tới thì đã xảy ra chuyện rồi” Đội trưởng đội bảo vệ giải thích.
“Vậy mày cứ làm như không nhìn thấy gì” Gã đầu cua nói.
"-- "
“Biến” Gã đầu cua đột nhiên quát to với đội trưởng đội bảo vệ. Hai mắt gã trợn tròn, hàng mi dựng thẳng lên, gương mặt gầy gò đỏ bừng, thoáng nhìn trông rất kinh khủng.
Một tên đàn em thấy gã đầu cua tức giận, hắn cầm vai đội trưởng bảo vệ đẩy mạnh một cái, đẩy thẳng ra tận cửa.
Hai nhân viên bảo vệ khác thấy thế muốn xông lại đánh, đội trưởng đội bảo vệ vội vàng ngăn lại.
Nếu bọn họ lại tham dự vào chuyện này, mọi chuyện càng lúc càng phiền toái. Mọi người sẽ đánh lộn lẫn nhau.
“Bắt nó mang đi. Chúng ta tới bệnh viện” Gã đầu cua quát to.
Mấy tên đàn em nghe lệnh lập tức tiến lên bao vây tấn công Tần Lạc.
Tần Lạc đứng thủ thế, hắn chuẩn bị ra chiêu tấn công. Thân thủ hắn vốn đã rất khá, sau một thời gian huấn luyện, tốc độ càng kinh người. Mấy tên tiểu lưu manh cậy mạnh hiếp yếu này căn bản không phải đối thủ của Tần Lạc.
“Có chuyện gì? Có chuyện gì? Đang làm gì vậy?” Một tiếng quát bất chợt vang lên bên ngoài cửa.
Sau đó một đám cảnh sát chạy vào, trong tay bọn họ cầm cảnh côn, vây chặt đám người đang định đánh lộn vào giữa.
Gã đầu cua liếc mắt nhìn gã đầu trọc ý muốn bảo chuyện kế tiếp anh phải xử lý.
Gã đầu trọc bị gẫy tay vẫn cắn răng đi tới, gã nhìn người chỉ huy cảnh sát hỏi: “Các anh ở cục nào?”
“Phân cục Thiên Hà, có chuyện gì vậy?” Người cảnh sát trung niên nhìn gã đầu trọc nói.
"Ha, ha, phân cục Thiên Hà hả? Đái Vọng Kính cục trưởng gần đây có khỏe không? Dạo này tôi bận nhiều việc, không cùng Đái thúc thúc uống trà. Tôi là…" Gã đầu trọc thò tay lấy chứng minh, nhưng cánh tay gẫy làm hắn cử động rất khó khăn.
“Tôi là trưởng phòng Vạn Siêu ở cục hàng hải. Hôm nay tôi đưa con trai đi dạo, không ngờ gặp phải gã lưu manh này. Hắn ra tay đánh tôi. Anh xem, tay tôi đã bị nó đánh gẫy”.
Người cảnh sát trung niên nhíu mày nói: "Anh nói một việc không hiểu, cục trưởng của chúng tôi là Lý Minh Đường, Đái Vọng Kính chỉ là phó cục trưởng của chúng tôi".
Gã đầu trọc kinh ngạc, ở trong quan trường có một quy tắc bất thành văn, cho dù chính thức chỉ là cấp phó, chỉ cần người đó có chức quyền cao hơn mình, khi xưng hô đều xưng người đó là cục trưởng, làm gì có ai dám xưng hô người đó là phó cục trưởng đâu?
Gã đầu trọc nhìn người cảnh sát trung niên thầm nghĩ chẳng lẽ anh ta là người của Lý Minh Đường?
Gã đầu trọc nói: “Đúng, đúng. Tôi cùng chú Lý cũng thường xuyên uống trà với nhau”.
Sau đó gã chỉ vào Tần Lạc nói: “Chính thằng này ra tay đánh tôi. Các anh hãy mau bắt nó lại”.
Người cảnh sát trung niên tức giận, cười nhạt nói: “Anh là người của cục hàng hải, không phải ở cục cảnh sát. Bắt người hay không thì có quan hệ gì với anh?
“Anh…” Vạn Siêu suýt chút nữa đã không kiềm chế được văng tục ra. Dương Thành gần biển. Ông già gã là người đứng đầu cục hàng hải. Có thể nói ở Dương Thành gã được người khác rất nể trọng, cho dù người đó là ai cũng đều vì ông già hắn mà kiêng dè hắn. Cái gã đầu cua kia cũng là đệ tử làm ăn của gã. Gã ra lệnh một tiếng, bọn chúng đương nhiên sẽ ngoan ngoãn bán mạng cho gã.
Điều làm gã buồn bực là một đội trưởng cảnh sát phân cục xem ra không biết nể mặt người khác.
"Có chuyện gì xảy ra với mấy người áo đen nằm trên đất thế kia?" Người cảnh sát trung niên không để ý tới gã đầu trọc nữa, anh ta lên tiếng hỏi.
"Là do nó" Gã đầu trọc lạnh lùng nói. Gã thực sự muốn xem mấy người cảnh sát này giải quyết như thế nào.
“Anh ta có một mình sao có thể đánh ngã nhiều người như vậy?” Người cảnh sát trung niên nghi ngờ nhìn Tần Lạc hỏi.
“Không tin anh cứ hỏi mấy người đó” Giọng nói của gã đầu trọc khá tức giận, không còn vẻ hòa nhã nữa.
“Tôi thấy kỳ quái hình như nhóm người này chạy tới đây để cho anh ta bắt nạt à?” Người cảnh sát trung niên châm chọc.
"…" Gã đầu trọc suýt chút nữa tức giận ngất xỉu. Chẳng lẽ ý anh ta là đám áo đen đó không phải là người vì thế mới bị người ta đánh ngã?
“Bắt mấy người đó. Điều tra lai lịch. Hãy kiểm tra hồ sơ của chúng” Người cảnh sát trung niên nói.
“Dạ” Mấy người cảnh sát trả lời rồi tiến tới không chế mấy tên đàn em.
“Anh cũng đi theo chúng tôi, tới cục trợ giúp chúng tôi điều tra” Người cảnh sát trung niên đi tới nói với Tần Lạc.
“Được” Tần Lạc gật đầu.
‘Trước tiên tôi muốn đi viện” Gã đầu trọc nói.
"Còn phải lấy khẩu cung đã" Người cảnh sát trung niên trừng mắt nhìn gã, sau đó anh ta phất tay nói: "Mọi người giải tán, giải tán".
Đợi khi cảnh sát bắt hết đám áo đen và gã đầu trọc lên xe cảnh sát rồi chạy đi người cảnh sát trung niên đi tới trước mặt Tần Lạc cười nói: "Tần thiếu, quay về khi nào vậy? Không phải nghe nói Tần thiếu phải đi xa một thời gian sao?"
“Trở về hôm qua” Tần Lạc cười gật đầu.
"Tần thiếu bận nhiều chuyện nên không cần phải tới cục cảnh sát" Người cảnh sát nói.
"Có được không?" Tần Lạc hỏi.
"Không sao" Người cảnh sát nói. "À, Lý cục trưởng bảo tôi chuyển lời tới Tần thiếu, Lý cục mời khi nào Tần thiếu có thời gian hãy tới uống trà với ông ấy".
"Được, anh hãy cám ơn Lý cục hộ tôi" Tần Lạc cười nói.
Sau khi đám cảnh sát rời khỏi, Lâm Hoán Khê hỏi Tần Lạc: "Anh biết mấy người này hả?"
“Không quen” Tần Lạc cười lắc đầu. “Anh biết cục trưởng của bọn họ”.
Tính mạng của cục trưởng Lý Minh Đường do Tần Lạc cứu. Đương nhiên ông ta phải ra sức báo đáp.
Tần Lạc đưa tay đón Bối Bối, ôm cô bé, hắn nhìn cô bé bị hù dọa sợ hãi, không dám nói, cười, hắn cười hỏi: "Bối Bối, em đang nghĩ gì vậy?"
"Em đang nghĩ xem em có thể đổi người bố khác không?" Bối Bối ngẩng đầu nhìn Tần Lạc nói.
"Đổi bố?" Tần Lạc kinh ngạc nhìn Bối Bối, cô bé này quả có lối suy nghĩ làm người khác không biết đâu mà lần. Bố mà cũng có thể đổi được sao?
"Ừ!" Bối Bối nghiêm túc gật đầu. "Em không muốn người bố kia nữa. Em muốn anh là bố em, vậy đám người xấu sẽ không dám bắt bạt em nữa".
Tần Lạc và Lâm Hoán Khê nhìn nhau, cả hai cảm thấy rất chua xót, Tần Lạc vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Bối Bối nói: "Có anh ở đây, người xấu sẽ không dám động tới Bối Bối".
"Ôi chao, đây không phải Dương Thành Tam Tú, Tần đại thần y của chúng ta sao? Anh quay về lúc nào vậy?" Giọng nói có vẻ õng ẹo của một người đàn ông vang lên.
Tần Lạc quay ra nhìn thì thấy một đám đông đang tiến lại gần chỗ hắn.
Dù gã đầu trọc kia giở thủ đoạn hèn hạ với Bối Bối, Tần Lạc lại ra tay bẻ gẫy tay gã. Dù có đợi được cảnh sát tới, Tần Lạc cũng phải gánh trách nhiệm của việc này.
Thật đúng là tự nhiên mắc vào tay bay vạ gió này.
“Bắt cóc? Ở đây có nhiều người chúng tôi sao có gan?"Gã đầu cua cười nhạt. “Ý chúng tôi muốn anh cùng chúng tôi tới bệnh viện. Anh đánh đại ca chúng tôi bị thương như vậy, anh bạn phải giải thích rõ ràng chứ? Chẳng lẽ anh bạn muốn trốn tội à? Nếu anh bạn trốn mất, chúng tôi sẽ tìm anh bạn ở đâu? Tìm ai trả tiền viện phí?”
“Vậy chúng ta cứ chờ cảnh sát tới giải quyết” Tần Lạc nói. Hắn cố ý tiến lên phía trước. Hắn sợ khi ra tay sẽ ảnh hưởng tới Lâm Hoán Khê và Bối Bối.
“Trước hết anh bạn cứ nên đi theo chúng tôi. Đại ca của tôi bị thương nặng. Cánh tay này không bó ngay thì làm sao bây giờ?” Gã đầu cua nói, gã đánh mắt cho hai tên đàn em đang đứng sau Tần Lạc.
Tất cả hành động mờ ám của gã đều bị Tần Lạc nhìn thấy. Tần Lạc cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân phía sau rồi hắn xoay người mạnh mẽ đánh ra một quyền.
Răng rắc!
Tên đàn em chuẩn bị đánh lén không kịp dề phòng, mũi của hắn bị quyền của Tần Lạc đập vỡ nát.
Chiêu này gọi là “Nghịch Long Đầu” sử dụng thính giác để biết đối phương tiếp cận, bất ngờ quay đầu lại ra chiêu, tốc độ phải nhanh, lực phải mạnh, tàn nhẫn. Tần Lạc từng bị Ly dùng cách này đánh bắn đi nhiều lần vì thế hắn xử dụng chiêu này rất thuần thục.
Ly nói rất đúng. Học xong bị đánh mới có thể đánh người.
Lời này của Ly thực chất vô cùng sâu sắc. Đó là khi bạn bị người khác dùng cách này đánh ngã, tâm trí bạn sẽ khắc sâu thủ đoạn tấn công này, thời gian học cũng nhanh hơn.
Máu tươi từ lỗ mũi tên đàn em đó trào ra, hắn dùng tay bịt mũi vẫn không bịt được. Hắn bị Tần Lạc đập vỡ mũi, không ra tay được, sắc mặt vô cùng đau đớn, hắn ngồi xổm trên mặt đất.
Tên đàn em kia lộ vẻ sợ hãi nhưng do gã đầu cua thúc giục, hắn hét to một tiếng, quyền như mãnh hổ sổ lồng đánh về phía Tần Lạc.
Tần Lạc ngạo nghễ đứng ngay tại chỗ. Hắn để mặc cho đối phương đánh tới. Khi nắm đấm của tên còn đang vung vẩy trên không trung, Tần Lạc đã ra tay nhanh như chớp, một tay hắn đánh ra nắm lấy cổ tay của tên kia.
Tên áo đen ngẩn người, hắn muốn giãy giụa, nhưng không được, hơn nữa thân thể hắn tê cứng, không tài nào động đậy nổi.
Hắn khó khắn mới nắm tay trái lại nhưng tay hắn mềm nhũn, tốc độ cũng chậm chạp, không đánh trúng người Tần Lạc, ngược lại bị bàn tay kia của Tần Lạc khống chế.
Ca!
Tần Lạc tung ra một cước nhanh như chớp, chiêu "Tuyệt Hộ Liêu Âm Thối" đánh trúng hạ thể của tên áo đen.
Bởi vì hai tay của tên áo đen vẫn bị Tần Lạc không chế nên xuất hiện một cảnh tượng rất kỳ lạ.
Hai chân của tên áo đen bay lên cao, rất cao nhưng thân hình hắn vẫn không thoát khỏi sự khống chế của Tần Lạc.
Tần Lạc thậm chí có thể nhìn thấy gương mặt vô cùng đau đớn của tên áo đen ở cự ly rất gần.
Đợi khi hắn hạ nửa người xuống đất, Tần Lạc tung chân đá ra một cước.
Lúc này Tần Lạc đã buông cả hai tay ra nên tên đó bay ngược trở lại, nặng nề ngã xuống đất, ôm đũng quần lăn lộn kêu rên.
Một loạt hành động này căn bản nhanh như ánh chớp, không đủ thời gian để người khác kịp phản ứng.
Tần Lạc xoa nhẹ hai nắm đấm hơi nhức nhưng tâm trạng hắn vô cùng dễ chịu.
Kỹ thuật cận chiến của Ly thực sự rất hiệu quả. Mỗi ngày Ly đều thay đổi chiêu thức dậy Tần Lạc, chiêu nào cũng hiểm độc, không ra tay thì thôi, đã ra tay là máu chảy.
Gã đầu cua cười nhạt nhìn Tần Lạc nói: “Thực sự không nhìn ra. Rất có bản lĩnh. Thảo nào dám kiêu căng như thế. Anh bạn, xưng tên đi. Không lại như hồng thủy cuốn trôi miếu Long Vương. Người nhà đánh phải người nhà”.
“Ai là người nhà của bọn mày?” Tần Lạc khinh bỉ nói. Bản thân tao là thế gia Trung y, chúng mày là lưu manh gia truyền. Tao sao có thể là người một nhà với bọn mày? Có người nhà như chúng mày thực sự là một sự sỉ nhục.
‘Được rồi, mày đã không nể mặt thì đừng trách anh em bọn tao độc ác” Gã đầu cua cười khẩy nói. Hắn đã bị Tần Lạc làm cho tức tối.
Hắn ngoắc tay một cái, trừ một tên đỡ gã đầu trọc còn bốn tên còn lại vây xung quanh Tần Lạc.
Tần Lạc thấy bọn chúng có nhiều người hắn lui lại từng bước, đứng che chắn Lâm Hoán Khê và Bối Bối ở góc phòng , tránh bọn chúng gây chuyện với hai người.
Đội trưởng đội bảo vệ khu cửa hàng tiến tới trước mặt gã đầu cua nói: “Người anh em, hãy nể mặt chút. Mọi người hãy dừng tay lại. Có chuyện gì cũng thương lượng với nhau được. Người anh em làm vậy rất khó xử cho bọn tôi”.
‘Dừng tay?” Gã đầu cua chỉ vào gã đầu trọc nói: “Đại ca của tao bị như này, mày lại bảo tao dừng tay sao? Sao khi lúc nó mới ra tay đánh người, mày không khuyên nó dừng lại?”
“… khi tôi tới thì đã xảy ra chuyện rồi” Đội trưởng đội bảo vệ giải thích.
“Vậy mày cứ làm như không nhìn thấy gì” Gã đầu cua nói.
"-- "
“Biến” Gã đầu cua đột nhiên quát to với đội trưởng đội bảo vệ. Hai mắt gã trợn tròn, hàng mi dựng thẳng lên, gương mặt gầy gò đỏ bừng, thoáng nhìn trông rất kinh khủng.
Một tên đàn em thấy gã đầu cua tức giận, hắn cầm vai đội trưởng bảo vệ đẩy mạnh một cái, đẩy thẳng ra tận cửa.
Hai nhân viên bảo vệ khác thấy thế muốn xông lại đánh, đội trưởng đội bảo vệ vội vàng ngăn lại.
Nếu bọn họ lại tham dự vào chuyện này, mọi chuyện càng lúc càng phiền toái. Mọi người sẽ đánh lộn lẫn nhau.
“Bắt nó mang đi. Chúng ta tới bệnh viện” Gã đầu cua quát to.
Mấy tên đàn em nghe lệnh lập tức tiến lên bao vây tấn công Tần Lạc.
Tần Lạc đứng thủ thế, hắn chuẩn bị ra chiêu tấn công. Thân thủ hắn vốn đã rất khá, sau một thời gian huấn luyện, tốc độ càng kinh người. Mấy tên tiểu lưu manh cậy mạnh hiếp yếu này căn bản không phải đối thủ của Tần Lạc.
“Có chuyện gì? Có chuyện gì? Đang làm gì vậy?” Một tiếng quát bất chợt vang lên bên ngoài cửa.
Sau đó một đám cảnh sát chạy vào, trong tay bọn họ cầm cảnh côn, vây chặt đám người đang định đánh lộn vào giữa.
Gã đầu cua liếc mắt nhìn gã đầu trọc ý muốn bảo chuyện kế tiếp anh phải xử lý.
Gã đầu trọc bị gẫy tay vẫn cắn răng đi tới, gã nhìn người chỉ huy cảnh sát hỏi: “Các anh ở cục nào?”
“Phân cục Thiên Hà, có chuyện gì vậy?” Người cảnh sát trung niên nhìn gã đầu trọc nói.
"Ha, ha, phân cục Thiên Hà hả? Đái Vọng Kính cục trưởng gần đây có khỏe không? Dạo này tôi bận nhiều việc, không cùng Đái thúc thúc uống trà. Tôi là…" Gã đầu trọc thò tay lấy chứng minh, nhưng cánh tay gẫy làm hắn cử động rất khó khăn.
“Tôi là trưởng phòng Vạn Siêu ở cục hàng hải. Hôm nay tôi đưa con trai đi dạo, không ngờ gặp phải gã lưu manh này. Hắn ra tay đánh tôi. Anh xem, tay tôi đã bị nó đánh gẫy”.
Người cảnh sát trung niên nhíu mày nói: "Anh nói một việc không hiểu, cục trưởng của chúng tôi là Lý Minh Đường, Đái Vọng Kính chỉ là phó cục trưởng của chúng tôi".
Gã đầu trọc kinh ngạc, ở trong quan trường có một quy tắc bất thành văn, cho dù chính thức chỉ là cấp phó, chỉ cần người đó có chức quyền cao hơn mình, khi xưng hô đều xưng người đó là cục trưởng, làm gì có ai dám xưng hô người đó là phó cục trưởng đâu?
Gã đầu trọc nhìn người cảnh sát trung niên thầm nghĩ chẳng lẽ anh ta là người của Lý Minh Đường?
Gã đầu trọc nói: “Đúng, đúng. Tôi cùng chú Lý cũng thường xuyên uống trà với nhau”.
Sau đó gã chỉ vào Tần Lạc nói: “Chính thằng này ra tay đánh tôi. Các anh hãy mau bắt nó lại”.
Người cảnh sát trung niên tức giận, cười nhạt nói: “Anh là người của cục hàng hải, không phải ở cục cảnh sát. Bắt người hay không thì có quan hệ gì với anh?
“Anh…” Vạn Siêu suýt chút nữa đã không kiềm chế được văng tục ra. Dương Thành gần biển. Ông già gã là người đứng đầu cục hàng hải. Có thể nói ở Dương Thành gã được người khác rất nể trọng, cho dù người đó là ai cũng đều vì ông già hắn mà kiêng dè hắn. Cái gã đầu cua kia cũng là đệ tử làm ăn của gã. Gã ra lệnh một tiếng, bọn chúng đương nhiên sẽ ngoan ngoãn bán mạng cho gã.
Điều làm gã buồn bực là một đội trưởng cảnh sát phân cục xem ra không biết nể mặt người khác.
"Có chuyện gì xảy ra với mấy người áo đen nằm trên đất thế kia?" Người cảnh sát trung niên không để ý tới gã đầu trọc nữa, anh ta lên tiếng hỏi.
"Là do nó" Gã đầu trọc lạnh lùng nói. Gã thực sự muốn xem mấy người cảnh sát này giải quyết như thế nào.
“Anh ta có một mình sao có thể đánh ngã nhiều người như vậy?” Người cảnh sát trung niên nghi ngờ nhìn Tần Lạc hỏi.
“Không tin anh cứ hỏi mấy người đó” Giọng nói của gã đầu trọc khá tức giận, không còn vẻ hòa nhã nữa.
“Tôi thấy kỳ quái hình như nhóm người này chạy tới đây để cho anh ta bắt nạt à?” Người cảnh sát trung niên châm chọc.
"…" Gã đầu trọc suýt chút nữa tức giận ngất xỉu. Chẳng lẽ ý anh ta là đám áo đen đó không phải là người vì thế mới bị người ta đánh ngã?
“Bắt mấy người đó. Điều tra lai lịch. Hãy kiểm tra hồ sơ của chúng” Người cảnh sát trung niên nói.
“Dạ” Mấy người cảnh sát trả lời rồi tiến tới không chế mấy tên đàn em.
“Anh cũng đi theo chúng tôi, tới cục trợ giúp chúng tôi điều tra” Người cảnh sát trung niên đi tới nói với Tần Lạc.
“Được” Tần Lạc gật đầu.
‘Trước tiên tôi muốn đi viện” Gã đầu trọc nói.
"Còn phải lấy khẩu cung đã" Người cảnh sát trung niên trừng mắt nhìn gã, sau đó anh ta phất tay nói: "Mọi người giải tán, giải tán".
Đợi khi cảnh sát bắt hết đám áo đen và gã đầu trọc lên xe cảnh sát rồi chạy đi người cảnh sát trung niên đi tới trước mặt Tần Lạc cười nói: "Tần thiếu, quay về khi nào vậy? Không phải nghe nói Tần thiếu phải đi xa một thời gian sao?"
“Trở về hôm qua” Tần Lạc cười gật đầu.
"Tần thiếu bận nhiều chuyện nên không cần phải tới cục cảnh sát" Người cảnh sát nói.
"Có được không?" Tần Lạc hỏi.
"Không sao" Người cảnh sát nói. "À, Lý cục trưởng bảo tôi chuyển lời tới Tần thiếu, Lý cục mời khi nào Tần thiếu có thời gian hãy tới uống trà với ông ấy".
"Được, anh hãy cám ơn Lý cục hộ tôi" Tần Lạc cười nói.
Sau khi đám cảnh sát rời khỏi, Lâm Hoán Khê hỏi Tần Lạc: "Anh biết mấy người này hả?"
“Không quen” Tần Lạc cười lắc đầu. “Anh biết cục trưởng của bọn họ”.
Tính mạng của cục trưởng Lý Minh Đường do Tần Lạc cứu. Đương nhiên ông ta phải ra sức báo đáp.
Tần Lạc đưa tay đón Bối Bối, ôm cô bé, hắn nhìn cô bé bị hù dọa sợ hãi, không dám nói, cười, hắn cười hỏi: "Bối Bối, em đang nghĩ gì vậy?"
"Em đang nghĩ xem em có thể đổi người bố khác không?" Bối Bối ngẩng đầu nhìn Tần Lạc nói.
"Đổi bố?" Tần Lạc kinh ngạc nhìn Bối Bối, cô bé này quả có lối suy nghĩ làm người khác không biết đâu mà lần. Bố mà cũng có thể đổi được sao?
"Ừ!" Bối Bối nghiêm túc gật đầu. "Em không muốn người bố kia nữa. Em muốn anh là bố em, vậy đám người xấu sẽ không dám bắt bạt em nữa".
Tần Lạc và Lâm Hoán Khê nhìn nhau, cả hai cảm thấy rất chua xót, Tần Lạc vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Bối Bối nói: "Có anh ở đây, người xấu sẽ không dám động tới Bối Bối".
"Ôi chao, đây không phải Dương Thành Tam Tú, Tần đại thần y của chúng ta sao? Anh quay về lúc nào vậy?" Giọng nói có vẻ õng ẹo của một người đàn ông vang lên.
Tần Lạc quay ra nhìn thì thấy một đám đông đang tiến lại gần chỗ hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.