Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 763: Giá trị của một con mèo

Liễu Hạ Huy

28/03/2013

Con mèo đen tặng cho Công Chúa đúng là có liên quan đến việc chữa trị cho nàng.

Vì Garbo ẩn cư đã nhiều năm, gần như là sống một cuộc sống cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Ngoài tiếp xúc với đôi vợ chồng trung niên hàng ngày chăm sóc nàng ra này thì nàng cơ hồ chẳng có kinh nghiệm giao tiếp với bất kỳ người nào khác nữa.

Cho dù có là mẹ Madrin hay anh trai Philip thì quan hệ giữa bọn họ hiện giờ cũng vô cùng xa lạ.

Tất nhiên là Tần Lạc thậm chí còn không chắc chắn được rằng nàng có biết được mối quan hệ giữa nàng và hai người này hay không.

Hơn nữa, Garbo không biết nói. Mà cho dù nàng có biết nói đi chăng nữa thì vì ngôn ngữ bất đồng, thì Tần Lạc cũng chẳng có cách nào để giao tiếp với nàng.

Vì vậy mà một bác sỹ như hắn cũng chỉ có thể bị người bệnh nhỏ này hoài nghi và lúc nào cũng nhìn mình với con mắt thù địch mà thôi.

Điều này đối với một người bác sỹ mà nói thì thật là thất bại. Không những thế nó còn ảnh hưởng khá lớn đến quá trình điều trị bệnh nữa.

Bệnh của Garbo không phải là loại bệnh tật thông thường. Chứ nếu đó là ốm sốt gì thì cho dù là trong lúc nàng ngủ thì Tần Lạc cũng có thể giải quyết một cách nhanh gọn được.

Nhưng loại bệnh này thì không được. Tần Lạc bắt buộc phải tìm được ra một chiếc cầu nối để hai người có thể giao tiếp được với nhau.

Vì sau khi học được Thái Ất Châm và có được cái cảm giác kỳ diệu đó, thì hắn cũng có thể cảm nhận được niềm vui nỗi buồn cùng với cả sự tổn thương từng có của nàng nữa.

Ở trong tâm trí như tờ giấy trắng của nàng bỗng nhiên hiện lên hình ảnh một loài động vật giống như một con mèo, điều này gây sự chú ý của Tần Lạc.

Khi Tần Lạc đến đây thì trong cái vườn này đâu có mèo đâu. Nàng lại không thể ra khỏi cửa, vậy thì vì sao lại có thể xuất hiện cái vật thể này được nhỉ?

Hơn nữa, nàng còn cảm nhận được tình cảm đặc biệt của mình giành cho con mèo này. Nếu không thì cái hình tượng con mèo đó không thể rõ ràng như thế được.

Thậm chí đến cả đôi vợ chồng trung niên cũng chỉ hiện ra một cách mơ hồ trong tâm trí nàng, nhưng con mèo đó thì lại có lông tơ và đường viền rõ rệt.

“Chắc cô ấy từng có một con mèo.” Tần Lạc thầm đoán vậy. “Nhưng về sau không biết vì lý do gì mà nó đã biến mất.”

Điều này chẳng có gì quan trọng đối với một người bình thường, làm gì có đứa trẻ nào không bị cha mẹ xé rách những cuộn tiểu thuyết cấp ba, vứt người máy đồ chơi đi chứ?

Nhưng điều này đối với Garbo mà nói thì nó lại là một vết thương lòng khó mà xóa nhòa được.

Sau khi nàng kêu lên và ôm chầm lấy cái lồng mèo từ trên tay Tần Lạc thì Tần Lạc liền biết rằng những suy đoán của hắn không sai chút nào. Giữa bọn họ cuối cùng cũng đã có một bước ngoặt mới.

Qủa nhiên, Garbo không còn nhìn Tần Lạc với ánh mắt sợ sệt và khiếp đảm nữa, mỗi lần nàng nhìn về phía này thì đều kèm theo một nụ cười mãn nguyện.

Cong như ánh trăng non, long lanh, rạng ngời và trong suốt. Đó là một đôi mắt chưa hề bị cuộc đời thế tục này làm cho ô nhiễm.

Tần Lạc không khỏi cảm thấy buồn lòng, hóa ra người lại không bằng được mèo. Việc mà hắn cố gắng để làm, vậy mà cuối cùng lại được một con mèo làm giúp.

“Mấy người đang làm cái gì thế?” Giống như là một cô công chúa trong truyện cổ tích cùng với con trai một ông nông dân đang hẹn hò hôn trộm nhau thì bị người ta dội cho gáo nước lạnh lên đầu, mẹ kế của công chúa xuất hiện.

Nhưng cái khác nhau ở đây đó là người đứng trước mặt đây không phải là mẹ kế của công chúa mà là mẹ ruột.

Hoàng Hậu Madrin quăng ánh nhìn căm tức vào Tần Lạc và Philip xong thì gào lên: “Các người đang làm cái gì thế này? Các người muốn hại chết Garbo sao? Ai cho phép các người được làm thế?”

Đôi vợ chồng trung niên nép sau lưng Hoàng Hậu Madrin, ánh mắt không dám ngước lên nhìn Philip. Rõ ràng là việc Hoàng Hậu có thể nhận được tin tức nhanh chóng và đến đây kịp thời như vậy, thì chắc hẳn là do hai người đó đã đi báo tin cho bà.

“Thưa mẹ kính mến, có chuyện gì xảy ra vậy?” Philip bước lên trước cung kính hành lễ với Hoàng Hậu Madrin rồi hỏi.

“Mẹ hỏi con, là ai đã cho phép mấy người tặng cho Garbo cái thứ đó?” Madrin chỉ vào con mèo đen mà Garbo đang ôm trong lòng, nói với giọng không chút thiện chí.

Cho dù bà đã cố gắng kiềm chế bản thân mình trước mặt con gái, nhưng cứ nghĩ đến việc mà bọn họ làm thì vẫn khiến cho bà cảm thấy tức giận vô cùng.

“Có vấn đề gì sao ạ?” Philip không hiểu hỏi. “Tần Lạc nói điều đó có lợi cho việc chữa trị cho Garbo.”



“Có lợi ư? Có lợi gì nào? Đây rốt cuộc là y học trị liệu hay là những phép thuật lừa gạt người?” Madrin nghe Philip giải thích xong thì cơn giận lại càng bùng lên ghê ghớm hơn.

“Đây chính là bác sỹ Trung Quốc cao mình mà con nói đó sao? Nếu bọn họ chỉ có thể dựa vào những thủ đoạn đê tiện để lừa gạt chữa trị cho người khác, thì mẹ quyết không thể để cậu ta chữa trị cho Garbo nữa! Mẹ cũng không đồng ý cho trung y tiếp tục phát triển tại Thụy Điển_____ Mẹ không thể đem tính mạng của Garbo và toàn thể dân chúng của Thụy Điển ra để đổi lấy tình hữu nghị giữa con và cậu ta!”

Tần Lạc nghe không hiểu tiếng Thụy Điển, tuy trông thây hai mẹ con Hoàng Tử Philip tranh cãi rất quyết liệt, nhưng hắn cũng không biết vừa xảy ra chuyện gì nữa.

Dĩ nhiên là cũng may mà hắn nghe không hiểu, nếu không thì có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Garbo nét mặt trở nên lo âu hơn trước. Nàng nhìn vào nét mặt hung dữ của Hoàng Hậu Madrin mà càng ôm chặt con mèo vào lòng hơn, cứ như nàng sợ hãi sẽ bị cướp đi một lần nữa.

“Thưa mẹ kính mến! Không phải như mẹ đã nghĩ đâu!” Philip cố gắng biện hộ thay cho Tần Lạc: “Mẹ cũng trông thấy rồi đấy, Garbo rất thích con mèo này!”

“Lẽ nào con không biết làn da của Garbo nó ra sao ư? Lẽ nào con không biết móng vuốt và răng nanh của mèo có thể làm tổn thương sao?” Hoàng Hậu Madrin càng nói càng tỏ ra giận dữ: “Lẽ nào con không biết rằng, nếu như da của Garbo bị rách, nó rất khó có thể khép miệng lại hay sao?”

Ngày trước đôi vợ chồng trung niên kia cảm thấy Garbo tội nghiệp, nên bọn họ đã mua một con mèo đen tặng cho Garbo.

Garbo rất yêu quý con mèo, coi nó như một người bạn thân thiết nhất.

Nhưng trong lúc vui đùa với nhau, con mèo kia không may cào rách làn da của Garbo.

Đôi vợ chồng trung niên kia sợ quá, lại không dám giấu diếm sự việc. Thế là bọn họ liền chạy đi thông báo cho Hoàng Hậu Madrin biết.

Hoàng Hậu Madrin sau khi biết tin vô cùng tức giận, bà đã trừng phạt đôi vợ chồng kia ba mươi roi, còn con mèo thì bị dìm chết ngay sau đó.

Từ đó trở đi, trong này không còn xuất hiện bóng dáng của con vật nuôi nào nữa.

“Tần Lạc đã cắt móng vuốt của con mèo đi rồi!”

“Thế còn răng nanh của nó thì sao? Mẹ chưa trông thấy cái răng của nó đã được nhổ đi!”

“_________”

Hoàng Hậu Madrin quay ra đôi vợ chồng trung niên ra lệnh: “Mau đem con mèo đi!”

Đôi vợ chồng kia nghe xong, liền bước tới chỗ của Garbo.

Ban đầu Garbo không hiểu đang có chuyện gì xảy ra, nhưng khi trông thấy người đàn ông trung niên kia tay cầm chiếc lồng sắt đi tới, thì nàng bỗng nhiên hoảng hốt vô cùng.

Nàng kêu gào thảm thiết, cố gắng phản kháng lại như một con thú bị thương. Nàng ôm chặt con mèo vào trong người, quyết không để cho người đàn ông trung niên kia mang đi.

“Ông định làm cái gì vậy?” Tần Lạc bước tới đưa tay ra ngăn người đàn ông trung niên kia lại.

Nhưng thật không ngờ, người đàn ông này lắc tay lên một cái, nắm luôn vào cổ áo của hắn.

“Biết công phu?” Tần Lạc thầm kinh hãi.

Nhưng rất nhanh hắn hiểu rằng, làm một người canh giữ ở đây cho Công Chúa, thì người ta cũng phải có khả năng hơn người chứ.

Tần Lạc không hề lùi lại, mà dùng thân thể húc thẳng về phía người đàn ông trung niên này.

Sau đó đầu gối của hắn thúc lên, trúng vào vùng bụng của ông ta.

Người đàn ông kia chỉ hự lên một tiếng, rồi lui lại đằng sau mấy bước.

Vợ người đàn ông này vội chạy tới đỡ ông dậy, để ông ngồi xuống đất hít thở.



Người đàn ông trung niên ôm lấy bụng mình, dương mắt kinh hãi nhìn vào chàng thanh niên Trung Quốc trẻ tuổi kia.

Trước khi vào trong này làm việc, ông là vệ sỹ cung đình bảo vệ cho Nữ Vương. Tuy sau khi vào đây thì tính chất công việc đã có phần thay đôi, ông cũng ít tập luyện hơn trước, nhưng khả năng thì vẫn còn đó.

Vậy mà chỉ trong nháy mắt, ông đã bị chàng thanh niên này đả thương.

“Đây là công phu Trung Hoa sao?”

“Cậu đang làm cái quỷ gì thế hả?” Hoàng Hậu Madrin không ngờ Tần Lạc dám ra tay với vệ sỹ của mình, tức đến xanh mặt quát lên.

Nhưng lại nghĩ tới đối phương không hiểu mình nói gì, bà đành quay ra Ryan gầm lên: “Ông hỏi hắn xem, hắn ta đang làm cái gì vậy?”

Sau khi nghe phiên dịch xong thì Tần Lạc đáp: “Tôi chẳng muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn chữa bệnh mà thôi!”

“Không cần cậu phải lo nữa! Cậu rời khỏi đây ngay lập tức!” Madrin gào lên. Bà đã rất thất vọng với trung y rồi, bà cũng vô cùng thất vọng về con trai của mình nữa.

Tần Lạc nhìn vào Philip cười nói: “Anh cũng có ý này phải không?”

Philip nghe vậy sợ hãi vội nói: “Tần Lạc! Anh không được đi, anh phải ở lại đây chữa trị cho Garbo, vì chỉ có anh mới làm được việc đó!”

“Đừng có viên dịch!” Madrin quát lên ngăn chặn Ryan lại.

Ryan sợ hãi nhìn vào Hoàng Hậu Madrin, sau đó lại nhìn Hoàng Tử Philip, rồi cúi đầu xuống im lặng không nói.

Hoàng Tử Philip nhìn ra được ý của Ryan. Anh lập tức đi tới bên Tần Lạc nắm lấy vạt áo của hắn, để tỏ rõ ý kiến của mình cho Tần Lạc biết.

“Philip_______! Con dám chống đối lại mệnh lệnh của mẹ hay sao?” Hoàng Hậu Madrin tức đến hộc máu mồm nói.

Bởi vì đây là nơi vô cùng bí mật, nên Hoàng Hậu Madrin không mang theo vệ sỹ.

Nếu không thì bà đã xách cổ con trai mình cùng với tên khốn Trung Quốc này ra khỏi đây rồi.

“Thưa mẹ kính mến! Con xin mẹ hãy tin Tần Lạc lần này! Anh ấy chắc chắn sẽ chữa trị được cho Garbo, mẹ không trông thấy sao? Anh ấy biết Garbo thích mèo, nên đã đem mèo tới đây tặng cho Garbo_________ Con nhìn ra được là anh ấy thực lòng rất muốn chữa trị cho Garbo của chúng ta!” Philip vẫn muốn thuyết phục người mẹ đáng kính của mình một lần nữa.

“Mẹ đã quyết định rồi!” Hoàng Hậu Madrin nói: “Từ bây giờ trở đi! Con không được tới đây nửa bước, và cả cậu ta cũng vậy!”

Philip biết rằng Hoàng Hậu Madrin đã quyết định phong tỏa nƠrồi.

Nếu mà bà làm như vậy thì Garbo sẽ ra sao? Lẽ nào nàng cứ như vậy mà chết già trong này ư?

“Con cũng quyết định rồi, trưa mai ba giờ con lại đưa anh ấy tới đây tiếp!” Giọng Philip cứng lại. Hai mẹ con họ bây giờ đúng là đã đứng ở hai bên đầu chiến tuyến rồi.

Nhưng tiếp sau đó một sự việc làm tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi.

Garbo đột nhiên bò tới núp đằng sau lưng của Tần Lạc.

Một tay nàng túm lấy vạt áo của Tần Lạc, một tay ôm lấy con mèo. Nàng sợ hãi thò đầu sau phía lưng hắn đưa mắt lên nhìn mẹ con Philip đang cãi nhau kịch liệt.

“_____________”

Hoàng Hậu Madrin sững người sửng sốt!

Philip cũng sửng sốt không kém!

Cả đôi vợ chồng kia cũng vậy!

Công Chúa của bọn họ, đã bị tên ranh này dùng một con mèo mua chuộc rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook