Chương 929: Giăng mồi bắt cá
Liễu Hạ Huy
28/03/2013
Lưu Uy khom người cúi đầu với những người mà trên đường đi gã nhìn thấy, rồi che lấy khuôn mặt sưng vù của mình chạy thẳng ra ngoài với vẻ thảm hại.
Sau khi chạy ra khỏi cổng thì mới thở hào nhẹ nhõm, rồi vẫn quay lại liếc nhìn một cái với ánh mắt sợ hãi, sau đó thì nhanh chóng tiến về phía góc đường.
Gã giơ tay vẫy một chiếc taxi, nói: “Ngõ Tiên Hà.”
Người lái xe đáp lại một tiếng rồi khởi động xe.
Ngõ Tiên Hà là nơi tiếp đón khách của hiệp hội trinh thám Hắc Miêu. Nếu có bà nào nghi ngờ chồng mình có vợ bé hoặc có ông chồng nào nghi bà vợ mình ngoại tình thì đều đến đây tìm sự giúp đỡ, nghiệp vụ chủ yếu của bọn họ cũng đều là những thứ này.
Tình yêu bây giờ không đáng tiền, nhưng những đôi vợ chồng lại rất sẳn lòng bỏ tiền ra để tìm ra bằng chứng ngoại tình của đối phương.
Khi Lưu Uy đến phòng làm việc thì cô trợ lý Tiểu Miêu của gã vẫn còn ngồi trước máy vi tính chơi điện tử.
Thấy Lưu Uy bước vào, Tiểu Miêu vội đứng dậy, cung kính nói: “Tổng giám đốc Lưu, anh về rồi à … á, tổng giám đốc Lưu, mặt anh làm sao vậy? Trời đất, ai mà tàn nhẫn thế? Có cần phải báo cảnh sát không anh?”
“Tôi không sao.” Lưu Uy nói. “Hôm nay có ai đến tìm tôi không?”
Ánh mắt gã dừng lại trên chiếc cổ áo được hé mở của cô trợ lý, nó là cho gã phải nhạo nhược hết cả người lên.
Bên dưới người gã lập tức có hành động, gã đang suy nghĩ xem có nên bảo cô ta tiến đến làm một trận cho ra trò không.
Nhưng khi gã nghĩ đến vẫn còn việc quan trọng phải làm, thì liền gạt bỏ những ý nghĩ đen tối đó ra ngoài tầm suy nghĩ của mình.
“Có hai bà đến tìm sự giúp đỡ. Tôi đã để lại tài liệu và số điện thoại liên lạc của họ rồi, đợi anh về thì sẽ liên hệ với họ sau …, có một cú điện thoại gọi đến tìm anh, tôi vừa nói là anh không có đây thì họ cúp máy luôn. Tôi cũng ghi lại số điện thoại của anh ta rồi.” Tiểu Miêu báo cáo lại một lượt tình hình công việc của ngày hôm nay.
“Ừm.” Lưu Uy gật đầu hài lòng. “Cô nghĩ trước đi, ở đây không còn việc gì nữa đâu.”
Tiểu Miêu nhìn vào mặt Lưu Uy nói: “Tổng giám đốc Lưu, có cần tôi giúp anh xử lý vết thương không? Nếu không bôi thuốc vào là dễ bị nhiễm trùng lắm đó.”
Lưu Uy túm lấy ngực của Tiểu Miêu, từ từ hưởng thụ cái cảm giác đẫy đà, mềm mại đó, rồi cười hề hề nói: “Vết thương cần cô xử lý ở bên dưới cơ, chứ không phải trên mặt. Thôi mau về đi, tôi còn phải xử lý một số việc khác nữa.”
Tiểu Miêu khẽ đáp lại một tiếng rồi tắt máy vi tính, thu dọn đồ đạc và rời đi.
Đợi cho Tiểu Miêu đi rồi, cả phòng làm việc không còn ai nữa thì Lưu Uy liền đóng chốt cửa lại, sau đó mới đi vào phòng làm việc của mình.
Gã bật máy vi tính lên rồi mở một văn kiện bí mật bên trong đó ra.
Sau đó một video clip liền hiện ra trước mặt gã.
Gã liền nhấn nút play, video clip từ từ được mở ra.
Những hình ảnh này đã trở nên quá quen thuộc với gã, đó là cánh cửa ra vào, là nơi tiếp đãi của Tiểu Miêu, là những bước đi của Tiểu Miêu khi đi rót nước, và còn có hai người phụ nữ hơn ba mươi tuổi tới nhờ giúp đỡ, một người tóc thẳng và một người tóc xoăn …
Những hình ảnh này nhạt nhẽo hết sức, khiến cho người ta nhìn vào chỉ thấy mệt mõi và buồn ngủ.
Đột nhiên, có một hình ảnh hiện ra làm gã phải nheo mắt lại nhìn.
Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh bước vào, gã chẳng còn lạ gì người đàn ông này nữa, chính anh ta là người đã bắt gã vào trong vườn và đánh cho một trận tơi bời.
Không biết là anh ta đã nói với Tiểu Miêu cái gì mà Tiểu Miêu cười tươi như trăm hoa đua nở, và thế là hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau, thậm chí anh ta còn cầm tay Tiểu Miêu, Tiểu Miêu không những không tức giận, mà sắc mặt còn thẹn thùng e ấp, hai mắt sáng lấp lánh như sao.
Những hình ảnh tiếp theo hiện ra càng làm cho gã căm phẫn hơn, không biết là có phải do người đàn ông tóc vàng chủ động yêu cầu không, mà Tiểu Miêu còn mở cửa phòng mình mời anh ta vào nữa.
Người đàn ông đó đưa tay ra ôm Tiểu Miêu vào lòng, rồi Tiểu Miêu thẹn thùng nhắm mắt lại …, tiếp sau đó thì cô ta ngất xỉu đi và chẳng còn biết trời đất gì hết.
Người đàn ông sau khi quăng cô ta lên trên ghế salon, thì bắt đầu đưa mắt nhìn ra xung quanh. Không biết có phải anh ta đã phát hiện ra chiếc camera được giấu trong phòng làm việc của mình không, mà anh ta nhìn chằm chằm vào bình hoa một lúc rồi nhếch mép cười cười, sau đó lại bắt đầu lục lọi khắp nơi.
Đáng tiếc là cuối cùng anh ta cũng chẳng có được thu hoạch gì, thậm chí còn không đánh thức Tiểu Miêu đang ngủ say trên ghế salon mà rời đi luôn.
“Thảo nào bọn chúng lại thả mình ra, hóa ra là chúng đã phái người đến điều tra về mình, biết mình là một thám tử tư chính cống thì cũng đồng nghĩa với việc mình không nói dối.” Lưu Uy nghĩ thầm trong bụng.
Nhìn Tiểu Miêu vẫn còn ngủ li bì trong video clip, Lưu Uy tức nổ máu, chửi: “Con đĩ thối tha này, mày thích đàn ông lắm à? Mai tao tìm cả trăm thằng đến hiếp mày cho mày sướng điên lên nhé.”
Gã tắt màn hình đi, rồi đi đi lại lại trong phòng.
Một lát sau, gã liền hạ quyết tâm.
Gã cởi bỏ đôi giầy da ở chân xuống, vặn gót giầy ra, sau đó móc một chiếc sim từ bên trong đó ra.
Gã lại rút một chiếc di động mới toanh từ trong ngăn kéo ra, nhét chiếc sim vào và nhấn một loạt số đã nhớ sẳn trong đầu.
Đợi sau khi điện thoại kêu lên hai hồi chuông thì gã cúp luôn, một phút sau, chiếc di động trong tay gã lại reo lên.
“Anh không nên gọi điện đến cho tôi vào lúc này.” Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm, thấp của một người đàn ông.
“Chủ nhân, bọn chúng đã đến phòng làm việc của tôi kiểm tra, sau khi xác nhận thân phận tôi rồi thì mới thả tôi ra …, chắc là bọn chúng tin tôi là một thám tử tư thật.” Lưu Uy đứng thẳng người, như thể người bên kia đầu dây có thể nhìn thấy hết những cử chỉ, hành vi của gã vậy.
“Có thu hoạch gì không?” Người đàn ông hỏi.
“Tôi cố ý làm lộ thân phận để cho bọn chúng bắt vào trong, thì thấy có người của Nhị môn Nhất phái đều đông đủ trong đó …, Cốc Thiên Phàm của Chính Khí môn, Tô Tử của Bồ Tát môn và còn cả Âu Dương Lâm của Quỷ Y phái nữa, bọn chúng đến đây có lẽ là vì muốn giải quyết vần đề xoay quanh phương thuốc đó.”
Đầu dây bên kia yên lặng hồi lâu, Lưu Uy cũng đứng im chờ đợi. Gã không dám hỏi đối phương còn đó hay không, thậm chí đến cả hơi thở của mình gã cũng phải ra sức khống chế.
“Bọn chúng giải quyết được chưa?”
“Có lẽ là chưa.” Lưu Uy nói. “Âu Dương Lâm nhìn có vẻ tức giận lắm, không giống với tâm tình khi đã giải quyết được vấn đề bức thiết …”
“Bọn chúng nói gì với anh?”
“Tôi nói với Tần Lạc rằng có người ủy thác qua điện thoại bảo tôi theo dõi hắn ta …. Hắn ta liền nói, nếu có người liên lạc với tôi tiếp thì phải kịp thời thông báo cho hắn ta.”
“Chắc anh biết làm lộ thân phận mình thì sẽ có hậu quả thế nào rồi chứ?” Người đàn ông lạnh lùng hỏi.
Lưu Uy không khỏi rùng mình một cái, nói: “Tôi biết.”
“Tốt lắm.” Người đàn ông nói. “Ngày mà chúng giải quyết được vần đề xoay quanh phương thuốc ấy, chính là ngày mà chúng ta ra tay.”
“Tôi hiểu rồi.” Lưu Uy gật đầu nói. “Tôi sẽ tiếp tục theo dõi bọn chúng.”
“Không. Người đi theo dõi tiếp không phải là anh. Anh cứ tiếp tục làm nghề thám tử tư của anh đi.”
“Tôi hiểu rồi.” Lưu Uy không cam tâm nói. Xem ra chủ nhân sẽ dùng đến người khác rồi, cái công lao to lớn này chẳng thể rơi vào mình nữa rồi.
……………………………..
“Cứ thế mà thả gã ta ra sao?” Tô Tử nói.
“Chúng ta đâu phải cảnh sát, bắt giữ công dân là phạm pháp đó.” Tần Lạc cười đùa.
“Anh đánh người ta thế thì không phạm pháp đâu hả?” Tô Tử sẳng giọng cười nói.
“Đâu có phải anh đánh đâu, là Âu Dương Lâm chứ.” Tần Lạc nhanh chóng trốn tránh trách nhiệm.
“Đúng là chẳng có chút nghĩa khí gì cả.” Tô Tử nói. “Em cứ cảm thấy gã đàn ông này không tử tế chút nào.”
“Nếu tử tế thì đã chẳng lén lén lút lút mà chạy đến đây thăm dò tình hình của chúng ta rồi.” Tần Lạc cười nói.
“Á. Gã ta cố tình muốn vào trong này phải không? Anh biết thế rồi sao còn thả gã ta ra?” Tô Tử kinh ngạc hỏi. Nàng có phần không hiểu nổi người đàn ông nhìn có vẻ thuần khiết, đáng yêu, lương thiện này rố cuộc là đang nghĩ gì nữa.
“Anh đã bảo Jesus đi đến phòng làm việc của gã điều tra rồi, nhưng không tìm thấy bất kỳ thứ gì khả nghi cả …, thậm chí đến cả chứng cớ trốn lậu thuế cũng không có nữa.” Tần Lạc nhìn Tô Tử, cười nói tiếp: “Em có biết như thế nghĩa là gì không?”
“Có nghĩa là gã ta rất thận trọng, vô cùng thận trọng.” Tô Tử khẻ cau mày lại, đây là thói quen mỗi khi nàng suy nghĩ điều gì đó. “Gã ta không có cảm giác an toàn, hoặc giả cũng có thể nói rằng gã biết là bất kể lúc nào cũng sẽ có người xông vào bên trong.”
“Không sai.” Tần Lạc gật đầu tán thưởng. “Là một thám tử tư thì thận trọng một chút cũng đúng thôi, nhưng nếu quá ư là thận trọng thì lại có vấn đề. Bất kể việc gì cũng đều có một điểm dừng của nó, không thể vượt quá xa được. Còn nữa, gã ta ngoài gắn camera ở trước cửa công ty, phòng tiếp khách, nhà vệ sinh, thì còn gắn thêm cả ở trong phòng làm việc của hắn nữa. Điều đó có thể thấy rằng, đến cả những người kề cận gã, gã cũng không tin. Một người như vậy, không phải rất là kỳ lạ sao?”
“Thế sao anh lại biết gã ta cố tình muốn vào trong này để thăm dò tin tức?”
“Một người cẩn thận như vậy mà lại cố tình để lộ kẻ hở cho người ta bắt đi, thì ngoài việc gã ta muốn vào trong này ra, sẽ chẳng còn lý do gì có thể giải thích được.”
“Thế tại sao anh không thẩm vấn gã ta đi?”
Tần Lạc lắc đầu nói: “Em có biết gã ta làm thám tử bao nhiêu năm rồi không?”
“Em không biết.” Tô Tử lắc đầu đáp.
“Chín năm.” Tần Lạc nói. “Mà cái hiệp hội trinh thám Hắc Miêu này đã có hơn ba mươi năm lịch sử rồi đấy. Người sau lưng gã có thể điều động một quân cờ ẩn núp cả chín năm trời …, em nói xem hắn ta là người thế nào?”
“Là người gì?” Tô Tử hỏi.
“Siêu nhân.” Tần Lạc nghiêm nghị nói.
“………………..”
“Ít nhất hắn ta là một siêu nhân rất có tính nhẫn nại.” Tần Lạc cười, giải thích câu nói ‘siêu nhân’ của mình. “Chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu lên. Sớm giải quyết được vần đề, không để cho những người bạn đang chờ đợi phải đợi quá lâu.”
Tô Tử giờ mới hiểu ra, thì ra Tần Lạc cố tình giăng mồi để bắt cá. Người mà hắn muốn tìm không phải là người đàn ông xông vào đây ngày hôm nay, mà là tên ‘siêu nhân’ đứng sau lưng đã bố trí cả một quân cờ chín năm mà không biết xuất phát từ mục đích gì.
Tần Lạc ngẩng mặt lên nhìn trời, nói: “Sắp mưa rồi. Tối nay anh không về nữa. Em ngủ với anh nhé.”
“Anh đừng có mơ.” Không biết từ khi nào Cốc Tử Lễ đã chạy ra ngoài này, cô bé nói với Tần Lạc bằng giọng khó chịu: “Tối nay chị Tô Tử phải ngủ với em.”
Tần Lạc giận dữ, con nhóc con này, sao dám tranh cướp phụ nữ với mình?
Sau khi chạy ra khỏi cổng thì mới thở hào nhẹ nhõm, rồi vẫn quay lại liếc nhìn một cái với ánh mắt sợ hãi, sau đó thì nhanh chóng tiến về phía góc đường.
Gã giơ tay vẫy một chiếc taxi, nói: “Ngõ Tiên Hà.”
Người lái xe đáp lại một tiếng rồi khởi động xe.
Ngõ Tiên Hà là nơi tiếp đón khách của hiệp hội trinh thám Hắc Miêu. Nếu có bà nào nghi ngờ chồng mình có vợ bé hoặc có ông chồng nào nghi bà vợ mình ngoại tình thì đều đến đây tìm sự giúp đỡ, nghiệp vụ chủ yếu của bọn họ cũng đều là những thứ này.
Tình yêu bây giờ không đáng tiền, nhưng những đôi vợ chồng lại rất sẳn lòng bỏ tiền ra để tìm ra bằng chứng ngoại tình của đối phương.
Khi Lưu Uy đến phòng làm việc thì cô trợ lý Tiểu Miêu của gã vẫn còn ngồi trước máy vi tính chơi điện tử.
Thấy Lưu Uy bước vào, Tiểu Miêu vội đứng dậy, cung kính nói: “Tổng giám đốc Lưu, anh về rồi à … á, tổng giám đốc Lưu, mặt anh làm sao vậy? Trời đất, ai mà tàn nhẫn thế? Có cần phải báo cảnh sát không anh?”
“Tôi không sao.” Lưu Uy nói. “Hôm nay có ai đến tìm tôi không?”
Ánh mắt gã dừng lại trên chiếc cổ áo được hé mở của cô trợ lý, nó là cho gã phải nhạo nhược hết cả người lên.
Bên dưới người gã lập tức có hành động, gã đang suy nghĩ xem có nên bảo cô ta tiến đến làm một trận cho ra trò không.
Nhưng khi gã nghĩ đến vẫn còn việc quan trọng phải làm, thì liền gạt bỏ những ý nghĩ đen tối đó ra ngoài tầm suy nghĩ của mình.
“Có hai bà đến tìm sự giúp đỡ. Tôi đã để lại tài liệu và số điện thoại liên lạc của họ rồi, đợi anh về thì sẽ liên hệ với họ sau …, có một cú điện thoại gọi đến tìm anh, tôi vừa nói là anh không có đây thì họ cúp máy luôn. Tôi cũng ghi lại số điện thoại của anh ta rồi.” Tiểu Miêu báo cáo lại một lượt tình hình công việc của ngày hôm nay.
“Ừm.” Lưu Uy gật đầu hài lòng. “Cô nghĩ trước đi, ở đây không còn việc gì nữa đâu.”
Tiểu Miêu nhìn vào mặt Lưu Uy nói: “Tổng giám đốc Lưu, có cần tôi giúp anh xử lý vết thương không? Nếu không bôi thuốc vào là dễ bị nhiễm trùng lắm đó.”
Lưu Uy túm lấy ngực của Tiểu Miêu, từ từ hưởng thụ cái cảm giác đẫy đà, mềm mại đó, rồi cười hề hề nói: “Vết thương cần cô xử lý ở bên dưới cơ, chứ không phải trên mặt. Thôi mau về đi, tôi còn phải xử lý một số việc khác nữa.”
Tiểu Miêu khẽ đáp lại một tiếng rồi tắt máy vi tính, thu dọn đồ đạc và rời đi.
Đợi cho Tiểu Miêu đi rồi, cả phòng làm việc không còn ai nữa thì Lưu Uy liền đóng chốt cửa lại, sau đó mới đi vào phòng làm việc của mình.
Gã bật máy vi tính lên rồi mở một văn kiện bí mật bên trong đó ra.
Sau đó một video clip liền hiện ra trước mặt gã.
Gã liền nhấn nút play, video clip từ từ được mở ra.
Những hình ảnh này đã trở nên quá quen thuộc với gã, đó là cánh cửa ra vào, là nơi tiếp đãi của Tiểu Miêu, là những bước đi của Tiểu Miêu khi đi rót nước, và còn có hai người phụ nữ hơn ba mươi tuổi tới nhờ giúp đỡ, một người tóc thẳng và một người tóc xoăn …
Những hình ảnh này nhạt nhẽo hết sức, khiến cho người ta nhìn vào chỉ thấy mệt mõi và buồn ngủ.
Đột nhiên, có một hình ảnh hiện ra làm gã phải nheo mắt lại nhìn.
Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh bước vào, gã chẳng còn lạ gì người đàn ông này nữa, chính anh ta là người đã bắt gã vào trong vườn và đánh cho một trận tơi bời.
Không biết là anh ta đã nói với Tiểu Miêu cái gì mà Tiểu Miêu cười tươi như trăm hoa đua nở, và thế là hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau, thậm chí anh ta còn cầm tay Tiểu Miêu, Tiểu Miêu không những không tức giận, mà sắc mặt còn thẹn thùng e ấp, hai mắt sáng lấp lánh như sao.
Những hình ảnh tiếp theo hiện ra càng làm cho gã căm phẫn hơn, không biết là có phải do người đàn ông tóc vàng chủ động yêu cầu không, mà Tiểu Miêu còn mở cửa phòng mình mời anh ta vào nữa.
Người đàn ông đó đưa tay ra ôm Tiểu Miêu vào lòng, rồi Tiểu Miêu thẹn thùng nhắm mắt lại …, tiếp sau đó thì cô ta ngất xỉu đi và chẳng còn biết trời đất gì hết.
Người đàn ông sau khi quăng cô ta lên trên ghế salon, thì bắt đầu đưa mắt nhìn ra xung quanh. Không biết có phải anh ta đã phát hiện ra chiếc camera được giấu trong phòng làm việc của mình không, mà anh ta nhìn chằm chằm vào bình hoa một lúc rồi nhếch mép cười cười, sau đó lại bắt đầu lục lọi khắp nơi.
Đáng tiếc là cuối cùng anh ta cũng chẳng có được thu hoạch gì, thậm chí còn không đánh thức Tiểu Miêu đang ngủ say trên ghế salon mà rời đi luôn.
“Thảo nào bọn chúng lại thả mình ra, hóa ra là chúng đã phái người đến điều tra về mình, biết mình là một thám tử tư chính cống thì cũng đồng nghĩa với việc mình không nói dối.” Lưu Uy nghĩ thầm trong bụng.
Nhìn Tiểu Miêu vẫn còn ngủ li bì trong video clip, Lưu Uy tức nổ máu, chửi: “Con đĩ thối tha này, mày thích đàn ông lắm à? Mai tao tìm cả trăm thằng đến hiếp mày cho mày sướng điên lên nhé.”
Gã tắt màn hình đi, rồi đi đi lại lại trong phòng.
Một lát sau, gã liền hạ quyết tâm.
Gã cởi bỏ đôi giầy da ở chân xuống, vặn gót giầy ra, sau đó móc một chiếc sim từ bên trong đó ra.
Gã lại rút một chiếc di động mới toanh từ trong ngăn kéo ra, nhét chiếc sim vào và nhấn một loạt số đã nhớ sẳn trong đầu.
Đợi sau khi điện thoại kêu lên hai hồi chuông thì gã cúp luôn, một phút sau, chiếc di động trong tay gã lại reo lên.
“Anh không nên gọi điện đến cho tôi vào lúc này.” Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm, thấp của một người đàn ông.
“Chủ nhân, bọn chúng đã đến phòng làm việc của tôi kiểm tra, sau khi xác nhận thân phận tôi rồi thì mới thả tôi ra …, chắc là bọn chúng tin tôi là một thám tử tư thật.” Lưu Uy đứng thẳng người, như thể người bên kia đầu dây có thể nhìn thấy hết những cử chỉ, hành vi của gã vậy.
“Có thu hoạch gì không?” Người đàn ông hỏi.
“Tôi cố ý làm lộ thân phận để cho bọn chúng bắt vào trong, thì thấy có người của Nhị môn Nhất phái đều đông đủ trong đó …, Cốc Thiên Phàm của Chính Khí môn, Tô Tử của Bồ Tát môn và còn cả Âu Dương Lâm của Quỷ Y phái nữa, bọn chúng đến đây có lẽ là vì muốn giải quyết vần đề xoay quanh phương thuốc đó.”
Đầu dây bên kia yên lặng hồi lâu, Lưu Uy cũng đứng im chờ đợi. Gã không dám hỏi đối phương còn đó hay không, thậm chí đến cả hơi thở của mình gã cũng phải ra sức khống chế.
“Bọn chúng giải quyết được chưa?”
“Có lẽ là chưa.” Lưu Uy nói. “Âu Dương Lâm nhìn có vẻ tức giận lắm, không giống với tâm tình khi đã giải quyết được vấn đề bức thiết …”
“Bọn chúng nói gì với anh?”
“Tôi nói với Tần Lạc rằng có người ủy thác qua điện thoại bảo tôi theo dõi hắn ta …. Hắn ta liền nói, nếu có người liên lạc với tôi tiếp thì phải kịp thời thông báo cho hắn ta.”
“Chắc anh biết làm lộ thân phận mình thì sẽ có hậu quả thế nào rồi chứ?” Người đàn ông lạnh lùng hỏi.
Lưu Uy không khỏi rùng mình một cái, nói: “Tôi biết.”
“Tốt lắm.” Người đàn ông nói. “Ngày mà chúng giải quyết được vần đề xoay quanh phương thuốc ấy, chính là ngày mà chúng ta ra tay.”
“Tôi hiểu rồi.” Lưu Uy gật đầu nói. “Tôi sẽ tiếp tục theo dõi bọn chúng.”
“Không. Người đi theo dõi tiếp không phải là anh. Anh cứ tiếp tục làm nghề thám tử tư của anh đi.”
“Tôi hiểu rồi.” Lưu Uy không cam tâm nói. Xem ra chủ nhân sẽ dùng đến người khác rồi, cái công lao to lớn này chẳng thể rơi vào mình nữa rồi.
……………………………..
“Cứ thế mà thả gã ta ra sao?” Tô Tử nói.
“Chúng ta đâu phải cảnh sát, bắt giữ công dân là phạm pháp đó.” Tần Lạc cười đùa.
“Anh đánh người ta thế thì không phạm pháp đâu hả?” Tô Tử sẳng giọng cười nói.
“Đâu có phải anh đánh đâu, là Âu Dương Lâm chứ.” Tần Lạc nhanh chóng trốn tránh trách nhiệm.
“Đúng là chẳng có chút nghĩa khí gì cả.” Tô Tử nói. “Em cứ cảm thấy gã đàn ông này không tử tế chút nào.”
“Nếu tử tế thì đã chẳng lén lén lút lút mà chạy đến đây thăm dò tình hình của chúng ta rồi.” Tần Lạc cười nói.
“Á. Gã ta cố tình muốn vào trong này phải không? Anh biết thế rồi sao còn thả gã ta ra?” Tô Tử kinh ngạc hỏi. Nàng có phần không hiểu nổi người đàn ông nhìn có vẻ thuần khiết, đáng yêu, lương thiện này rố cuộc là đang nghĩ gì nữa.
“Anh đã bảo Jesus đi đến phòng làm việc của gã điều tra rồi, nhưng không tìm thấy bất kỳ thứ gì khả nghi cả …, thậm chí đến cả chứng cớ trốn lậu thuế cũng không có nữa.” Tần Lạc nhìn Tô Tử, cười nói tiếp: “Em có biết như thế nghĩa là gì không?”
“Có nghĩa là gã ta rất thận trọng, vô cùng thận trọng.” Tô Tử khẻ cau mày lại, đây là thói quen mỗi khi nàng suy nghĩ điều gì đó. “Gã ta không có cảm giác an toàn, hoặc giả cũng có thể nói rằng gã biết là bất kể lúc nào cũng sẽ có người xông vào bên trong.”
“Không sai.” Tần Lạc gật đầu tán thưởng. “Là một thám tử tư thì thận trọng một chút cũng đúng thôi, nhưng nếu quá ư là thận trọng thì lại có vấn đề. Bất kể việc gì cũng đều có một điểm dừng của nó, không thể vượt quá xa được. Còn nữa, gã ta ngoài gắn camera ở trước cửa công ty, phòng tiếp khách, nhà vệ sinh, thì còn gắn thêm cả ở trong phòng làm việc của hắn nữa. Điều đó có thể thấy rằng, đến cả những người kề cận gã, gã cũng không tin. Một người như vậy, không phải rất là kỳ lạ sao?”
“Thế sao anh lại biết gã ta cố tình muốn vào trong này để thăm dò tin tức?”
“Một người cẩn thận như vậy mà lại cố tình để lộ kẻ hở cho người ta bắt đi, thì ngoài việc gã ta muốn vào trong này ra, sẽ chẳng còn lý do gì có thể giải thích được.”
“Thế tại sao anh không thẩm vấn gã ta đi?”
Tần Lạc lắc đầu nói: “Em có biết gã ta làm thám tử bao nhiêu năm rồi không?”
“Em không biết.” Tô Tử lắc đầu đáp.
“Chín năm.” Tần Lạc nói. “Mà cái hiệp hội trinh thám Hắc Miêu này đã có hơn ba mươi năm lịch sử rồi đấy. Người sau lưng gã có thể điều động một quân cờ ẩn núp cả chín năm trời …, em nói xem hắn ta là người thế nào?”
“Là người gì?” Tô Tử hỏi.
“Siêu nhân.” Tần Lạc nghiêm nghị nói.
“………………..”
“Ít nhất hắn ta là một siêu nhân rất có tính nhẫn nại.” Tần Lạc cười, giải thích câu nói ‘siêu nhân’ của mình. “Chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu lên. Sớm giải quyết được vần đề, không để cho những người bạn đang chờ đợi phải đợi quá lâu.”
Tô Tử giờ mới hiểu ra, thì ra Tần Lạc cố tình giăng mồi để bắt cá. Người mà hắn muốn tìm không phải là người đàn ông xông vào đây ngày hôm nay, mà là tên ‘siêu nhân’ đứng sau lưng đã bố trí cả một quân cờ chín năm mà không biết xuất phát từ mục đích gì.
Tần Lạc ngẩng mặt lên nhìn trời, nói: “Sắp mưa rồi. Tối nay anh không về nữa. Em ngủ với anh nhé.”
“Anh đừng có mơ.” Không biết từ khi nào Cốc Tử Lễ đã chạy ra ngoài này, cô bé nói với Tần Lạc bằng giọng khó chịu: “Tối nay chị Tô Tử phải ngủ với em.”
Tần Lạc giận dữ, con nhóc con này, sao dám tranh cướp phụ nữ với mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.