Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1419: Hai người cũng chữa!

Liễu Hạ Huy

23/06/2017

Không chỉ có thế. Chân tay ông cũng gãy, rơi vào thảm cảnh giống hệt Hoàng Thiên Trọng.

Điều khác biệt chính là đầu khớp xương Hoàng Thiên Trọng bị Phó Phong Tuyết bóp nát. Nếu như không có biện pháp chữa trị diệu kỳ, rất khó khôi phục.

Mà tay chân của Phó Phong Tuyết lại bị Hoàng Đế dùng lực mạnh làm gãy, là do chính ông đưa ra chịu trận. Nói một cách chính xác, khi đó quyền chủ động nằm trong tay Phó Phong Tuyết. Là một người luyện võ uyên bác, mặc dù phải đối mặt với cao thủ vô địch như Hoàng Đế, ông vẫn biết cách bảo vệ thân thể mình khỏi những vết thương trí mạng.

Cũng chính, vì như thế mới tạo cơ hội cho Tần Lạc cứu chữa sau này, giữ lại con đường sống.

Đối với việc chữa trị chấn thương xương cốt, Tần Lạc cũng rất có kiến thức. Đầu tiên hắn thu được rất nhiều kiến thức trong cuốn sách "xương gãy" của Quốc Thủ y học triều Minh là Liễu Thời Nguyên, sau đó hắn lại học từ Dược vương Tần Tranh. Sau khi vào Yến Kinh đã nhiều lần thảo luận, nghiệm chứng với Chẩn cốt đại sư cố Bách Hiền, y thuật tăng tiến.

Ngay khi mới xuống núi, ngay trong khách sạn dưới chân núi Thái Sơn, Tần Lạc đã giúp Phó Phong Tuyết nối xương rất tốt. Chấn thương phải nối xương càng nhanh càng tốt. Để muộn hậu quả là vô cùng.

Hắn cũng sắp xếp xương vỡ về vị trí cũ sau đó kê phương thuốc cho người ta đi mua luôn hơn mười loại thuốc về sắc nước. Tiếp đó hắn lại cho người đi mua mười mấy vị thuốc sống về đập nát vụn, trộn nhão, bôi chúng lên chân tay Phó Phong Tuyết. Khi trước Mễ Tử An bị thương ở bắp chân, Tần Lạc cũng dùng hai phương pháp này để chữa trị. Thế nhưng thân thể Phó Phong Tuyết mạnh hơn nhiều, Tần Lạc còn tăng thêm mấy vị thuốc cho ông.

Cho nên trên tay và chân Phó Phong Tuyết trát một lớp bùn thuốc đen sì, không dùng thạch cao hay sắt cố định xương.

Khi nhìn thấy vẻ mặt không tốt của Tần Lạc, Ly ngồi xổm trước mặt Tần Lạc hỏi: "Thế nào?"

Tần Lạc quay người, từ trên cao nhìn xuống nhìn thấy chiếc T-shirt màu trắng không thể bao trọn khuôn ngực đầy của Ly, một mảng trắng xóa, thoáng trông vô cúng lóa mắt. Những người phụ nữ thường xuyên vận động, quả thật thân thể nẩy nở, hấp dẫn hơn nhiều.

Tần Lạc vội vàng quay mắt đi, nói: "Không tốt lắm. Thế nhưng không có chuyện gì đáng ngại".

Đánh một trận cùng Hoàng Đế, có thể nói Phó Phong Tuyết đã xuất ra tuyệt đỉnh vũ kỹ của mình, cùng như đã sử dụng tất cả khí lực toàn thân.

Đặc biệt sau khi phối hợp với Long Vương tấn công một đòn, gần như suýt chút nữa khiến ông thoát lực mất mạng.

May là Tần Lạc có mặt ở hiện trường nên mới bảo vệ được tính mạng ông.

Tình trạng bệnh của Phó Phong Tuyết là di chứng sau khi thoát lực nghiêm trọng, chỉ có điều tình hình của ông còn nghiêm trọng hơn thoát lực nhiều. Nếu như không phải muốn tìm một từ để giải thích Tần Lạc chỉ có thể gọi nó là "Trống rỗng".

Thân thể hoàn toàn trống rỗng. Hư không thể bổ. Mặc dù lúc này đã dùng phương thuốc đại bổ để bổ sung nhưng vẫn không hiệu quả.

Cũng chính là Thái Ất Thần Châm của Tần Lạc có chút tác dụng bởi vì khí được Tần Lạc vận chuyển vào có thể lập tức dung hợp với khí trong cơ thể Phó Phong Tuyết.

Vấn đề là "nguyên khí" hợp làm một kia lại đang tiêu tan, không hình thành một thể tuần hoàn trong cơ thể. Chính vì vậy cơ thể Phó Phong Tuyết vẫn chỉ là một cái xác không.

Nghe Tần Lạc nói "không đáng ngại", Ly khá yên tâm.

Tần Lạc nói không đáng ngại, chứng minh quả thật không đáng ngại.

Tần Lạc an ủi người khác nhưng hắn không lừa được chính bản thân mình.

Thật ra tình trạng hiện nay của Phó Phong Tuyết không lấy gì làm lạc quan. Nếu như sống sót, không có vấn đề gì. Với thân phận của ông, trại an dưỡng Long Tức có thể cung cấp cho ông tất cả các loại thiết bị chữa trị. Với y thuật của hắn, ông có thể sống thêm mấy chục năm cũng không thành vấn đề.

Thế nhưng Phó Phong Tuyết là một người luyện võ, là một nhân vật anh hùng trong thiên hạ. Một anh hùng tê liệt nằm trên giường khiến người ta có cảm giác tội phạm.

Long Vương tê liệt mấy năm mà chán chường tới nhường nào. Nửa đời người còn lại của Phó Phong Tuyết không sống không chết nằm trên giường, ông có chịu được không?

Hắn muốn Phó Phong Tuyết bình phục, hắn còn muốn cho ông đứng dậy, hắn còn muốn ông khôi phục lại hoàn toàn thực lực trước đây. Điều thứ ba là khó khăn nhất.

Tần Lạc nhìn Phó Phong Tuyết nói: "Trước tiên tôi muốn dùng ngân châm thử xem".

Phó Phong Tuyết không lên tiếng, Tần Lạc cũng không nói tiếp. Hắn lấy hộp chân, sau khi trừ độc ngân châm, lập tức thi triển Quan Âm Thủ Bình Hòa Thái Ất Thần Châm.

Quan Âm Thủ, bề ngoài ôn hòa, bên trong bá đạo. Đối vói Phó Phong Tuyết mà nói,. đây chính là hốt thuốc đúng bệnh bởi vì kinh mạch và đan điền của ông rất yếu ớt nên phương thức dẫn khí không thể quá bá đạo. Thân thể ông trống rỗng, nếu như dẫn khí bổ dưỡng lại mất thời gian quá lâu. Rất có thể khí dẫn sau vào cơ thể, khí dẫn trước đã tiêu tan hết.

Chính vì vậy nội khí bá đạo có thể ngay lập tức tưới nhuần đại huyệt, kinh mạch toàn thân.

Một phút, hai phút, ba phút...



Sau nửa tiếng đồng hồ, trên trán Tần Lạc bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi.

Tần Lạc thu châm lau mồ hôi rồi nhìn Phó Phong Tuyết hỏi: "Phó lão, cảm giác thế nào?"

"khò khò khò" tiếng ngáy của Phó Phong Tuyết vang lên.

Tần Lạc ngạc nhiên.

Trong khi hắn đang châm cứu cho Phó Phong Tuyết, ông lại ngủ thiếp đi.

-------------------

"Sao anh nói chuyện không đáng ngại?" Ly oán hận nói. Khi nói chuyện, Ly và Tần Lạc đã rời khỏi biệt thự Phó Phong Tuyết, đi về biệt thự màu trắng, nơi các đội viên Long Tức ở.

"Quả thật không có gì đáng ngại" Tần Lạc kiên nhẫn giải thích. Hắn biết Ly cực kỳ quan tâm tới Phó Phong Tuyết. Cho dù là Long Vương hay Phó Phong Tuyết đều giống như cha ruột của nàng. "Thế nhưng cần thêm một thời gian nữa".

"Vậy tại sao ông ấy ngủ thiếp đi?" Ly cau mày, đầu óc nàng rối bời, không thể tìm ra câu trả lời.

"Bởi vì ông ấy cảm thấy rất thoải mái" Tần Lạc cười nói: "Quan Âm Thủ có vẻ rất ôn hòa, có thể nhanh chóng tràn ngập cơ thể ông ấy, giống như ánh nắng mùa xuân thổi bay khí lạnh mùa đông, khiến cơ thể ông ấy rất thoải mái, tinh thần ông ấy không tốt. Thân thể thoải mái hiển nhiên có thể dễ dàng ngủ"

"Em rất khó chịu khi nhìn thấy tình trạng đó của ông ấy" Ly nói nhỏ.

Tần Lạc trầm tư.

Một lúc sau hắn nói: "Anh cũng vậy".

Một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất vậy mà lúc này thương thế tới mức này khiến người ta có cảm giác anh hùng mạt lộ.

Sau đó Tần Lạc cười nói: "Yên tâm đi. Anh nhất định sẽ chữa khỏi cho ông ấy. Chứng bệnh dần đông lạnh của sư phụ khó chữa như vậy không phải anh cũng chữa khỏi sao?"

"Chính là do ông ấy tốt" Ly nói.

"…".

Tần Lạc chỉ muốn khóc. Cho dù em không muốn thực hiện lời hứa khi xưa thì cũng đừng xóa bỏ công trạng của anh chứ?

Ban đầu khi Tần Lạc tới Long Tức chữa trị cho Long Vương, Ly luôn có thái độ nghi ngờ với y thuật của hắn. Hơn nữa nàng còn nói nếu như Tần Lạc có thể chữa khỏi bệnh cho Long Vương, nàng sẽ lấy hắn ... xem ra cô gái này muốn chối cãi.

Trong phòng khách của biệt thự màu trắng không có người. Tất cả mọi người đều có nhiệm vụ, có rất ít thời gian ở trong phòng nghỉ ngơi.

Ly gõ cửa phòng Quân Sư. Cánh cửa phòng nhanh chóng được mỡ ra. Quân Sư mặc một bộ đồ ở nhà đứng trước cửa.

Chiếc áo ngủ màu xanh lam, dép lê vải bông, mái tóc ngang vai, thanh tú, xinh xắn, giống như sen nỡ trên mặt nước.

Quân Sư không ngờ cũng nhìn thấy Tần Lạc ở trước cửa. Cô nói: "Hai người ngồi, tôi đi thay quần áo".

Cạch...

Cô lại đóng cửa.

Ly liếc nhìn Tần Lạc rồi nói vào trong: "Không cần thay, Tần Lạc phải trị vết thương cho chị".

Trong phòng yên tĩnh một lát rồi cánh cửa phòng lại được Quân Sư mỡ ra.

Hai gò má như ráng mây hồng, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Lạc.

Quân Sư nhìn Ly nói: "Trước tiên hãy để anh ấy chữa cho em".

"Chị không chữa hả?" Ly hỏi.



"…" Quả thật Quân Sư rất khó trả lời vấn đề này.

Nếu không chữa, bản thân cò không đành lòng. Ai chả yêu thích cái đẹp. Có người phụ nữ nào tình nguyện để lại một vết sẹo dài trên người mình không?

Chữa trị, lại có phần xấu hổ bởi vì cô hiểu rất rõ rằng nếu như muốn Tần Lạc chữa trị vết thương cho mình, đương nhiên cô phải cởi quần áo ... liệu cô không xấu hổ khi để Ly biết mình cởi quần áo hoàn toàn trước mặt Tần Lạc sao?

Nghĩ vậy Quân Sư có vẻ tức giận với chỉ số thông minh của Tần Lạc.

"Đồ ngốc này, sao không một mình tới đây?" Quân Sư thầm nghĩ.

"Em chữa trước" Quân Sư cố chấp nói. "Chị chữa trị hay không ... sau này hãy nói".

"Chị trước" Ly rất có tinh thần "Khổng Dung nhượng Lê", "vết thương của chị nghiêm trọng hơn của em".

"Em còn trẻ, chị già rồi".

"Chị là chị…"

"…"

Bây giờ hai cò gái đang đùn đẩy xem ai là người chữa trị trước. Xem tình hình này không thể một chốc một lát cuộc tranh luận sẽ ngã ngũ.

"Đừng cãi nhau nữa" Tần Lạc nói to.

Quân Sư và Ly cùng nín thinh, cả hai quay nhìn Tần Lạc vẻ nghi ngờ.

"Đi vào" Tần Lạc nói sau đó hắn đi qua người Quân Sư, vào trong phòng ngủ của cô.

Quân Sư ngẩn người rồi cô đi theo sau.

"Ly cũng vào đây" Tần Lạc gọi ra.

Ly chần chừ một vài giây sau đó nàng cùng đi vào trong.

"Đóng cửa lại" Tần Lạc nói.

Ly giữ cánh cửa vẻ cân nhắc sau đó nàng ngơ ngác nhìn Tần Lạc.

"Anh ấy định làm gì? Phi lễ?" Nguồn truyện: Truyện FULL

Sau đó nàng bị ý nghĩ của mình làm phì cười.

Trên thế giới này có người có dũng khí phi lễ Quân Sư và chính nàng, hơn nữa còn tiến hành đồng thời sao? Chẳng lẽ anh ấy không biết chữ "chết" viết thế nào hả?

"Hòm thuốc ở đâu?" Tần Lạc hỏi.

"Ở ngăn dưới của tủ quần áo" Quán Sư nói.

Tần Lạc quen thuộc mỡ tủ quần áo, không quan tâm tới đồ lót các loại của phụ nữ, lấy ra một cái hòm thuốc ở ngăn dưới tủ quần áo.

Tần Lạc mỡ hòm thuốc, lấy từ bên trong dao phải phẫu, kéo, rượu sát trùng, cùng với băng gạc các loại rồi nói mà không quay đầu lại: "Còn ngu ngơ đứng đó làm gì? Cỡi quần áo ra".

"Cỡi quần áo?" Quân Sư và Ly kinh ngạc.

"Không cỡi quần áo thì tôi chữa thế nào?" Tần Lạc cảm thấy câu hỏi của hai người này cục ngớ ngẩn, hết thuốc chữa.3

"Anh chữa cho ai trước?" Quân Sư hỏi.

"Hai người cùng chữa" Tần Lạc nói: "Hãy mau cỡi ra. Cởi hết rồi nằm xuống bên nhau".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook