Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1364: Hoàng Đế thăm Lệ Khuynh Thành

Liễu Hạ Huy

23/06/2017

"Nếu cậu không đáp ứng thì tớ sẽ bảo Tần Lạc tự mình đi mời?" Lệ Khuynh Thành cười hì hì nói.

"Được rồi". Trần Tư Tuyền khoát tay nói: "Tớ cũng không có cái sĩ diện hảo như vậy. Đây cũng là thăng chức và tăng tiền lương cho ta, sao lại không đáp ứng chứ? Tại sao phải đợi đến lúc hắn đến mời? Mỹ nam kế sao? Tỷ tỷ ta đây đâu phải chưa thấy nam nhân đẹp trai chứ? Người mẫu có thiếu cái gì chứ, nam nhân đẹp trai thì tùy tiện chọn ra một người cũng đẹp trai hơn Tần Lạc gấp 10 lần ấy chứ".

Lệ Khuynh Thành liếc mắt nhìn Trần Tư Tuyền nói : "Nếu cậu đã nghĩ như vậy thì sao nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không tìm lấy một nam nhân đẹp trai của mình?"

Trần Tư Tuyền rõ ràng bị vấn đề này cho nghẹn ở, tức giận trừng mắt nhìn Lệ Khuynh Thành nói : "Khi đó ta còn bận rộn sự nghiệp, làm sao có thời giờ đi lo chuyện nam nhân ? Nói đi nói lại, cái nghề nghiệp này của chúng ta nếu để nam nhân dễ dàng sở hữu thì lại không đáng giá nữa, cậu cũng vậy nhiều năm như vậy sao không đi tìm nam nhân, chẳng lẽ là đang đợi Tần Lạc?"

"Ta đợi được rồi". Lệ Khuynh Thành cười đắc ý nói sau đó duỗi lưng một cái, một lần ưỡn bộ ngực sữa căng tròn của mình lên mà nói tiếp: "Không nói nữa. Tắm rửa rồi ngủ đi. Mệt đến chết rồi".

"Tớ ngủ trước đây". Trần Tư Tuyền cũng ngáp một cái nói. Lúc này đã hai giờ sáng rồi, cho dù các cô có thói quen làm việc muộn cũng có chút không chịu nổi.

Lạch cạch.

Cửa ra vào chợt có tiếng gõ cửa. Lệ Khuynh Thành vốn đang muốn đi vào toilet bước chân thoáng dừng lại, cô đi đến chỗ cửa sổ nhìn xuống cái xe tải phía dưới, thấy chiếc xe tải vẫn còn ở chỗ cũ, tình hình không có gì đáng khả nghi thì mới lên tiếng hỏi: "Ai đó?"

Bên trong Thẩm mỹ viện không chỉ có một mình cô mà còn có một số chuyên gia làm đẹp, người làm bếp nên cô tưởng có ai trong đó tìm mình. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Tuy nhiên không có ai trả lời.

Lệ Khuynh Thành lập tức cảm giác được tình huống không đúng nên vội bước nhanh về phía điện thoại trên mặt bàn.

Cạch

Cánh cửa nhẹ nhàng vang lên một tiếng động giống như là có người từ phía ngoài dùng chìa khóa mở ra. Sau đó cửa phòng bị người ta đẩy ra và một bóng người màu đỏ vọt vào.

Tay Lệ Khuynh Thành vừa muốn cầm điện thoại lên thì một bàn tay lớn đã đập tới.

Rắc

Chiếc điện thoại vỡ tan, có một số bộ phận đã biến thành bột phấn.

Thời gian từ lúc tiếng đập cửa vang lên đến lúc Lệ Khuynh Thành bước về phía điện thoại rồi cửa phòng bị mở ra và điện thoại bị hủy tính ra chỉ hơn mười giây.



Có thể nói là sét đánh không kịp bưng tai, vô luận là hành động của Lệ Khuynh Thành hay là bóng đỏ kia đều nhanh không thể tướng tượng nổi.

Lệ Khuynh Thành chỉ thông qua việc đối phương không kịp thời trả lời mà đã dự liệu được đối phương lai giả bất thiện vì vậy muốn báo cho vệ sỹ dưới lầu.

Cô cho rằng chỉ cần đóng cửa là có thể ngăn càn bọn hắn một thời gian ngắn, thời gian này đủ cho cô đi gọi điện thoại cho vệ sỹ nhưng đáng tiếc là điện thoại đã bị huỷ.

Tuy sự tình diễn biến rất đột ngột nhưng cô cũng không quá kinh hoàng. Cô lại ôm lấy cái mô hình địa cầu trên bàn vung mạnh ném ra phía cửa sổ thủy tinh.

Phía dưới có vệ sỹ, chỉ cần phía trên có chút ít động tĩnh vệ sỹ nhất định sẽ biết rõ tình huống không đúng chạy lên ứng cứu.

Đáng tiếc là ý nghĩ của cô tốt nhưng sự thật lại rất tàn nhẫn. Cái mô hình địa cầu kia sắp chạm vào cửa kính thì một đầu dây thừng mềm như thiểm điện lao tới cuốn lấy nó rồi kéo lại sau đó rơi vào trong ngực một kẻ đầu đội mũ dạ.

Lệ Khuynh Thành lại muốn há mồm kêu cứu thì chợt cảm thấy cổ họng mát lạnh rồi một thanh dao nhỏ sáng loáng đã kề vào cô. Thấy vậy nên hai từ "cứu mạng" trong miệng Trần Tư Tuyền vốn chuẩn bị phát ra cũng phải nuốt trở về.

Có thể nói Lệ Khuynh Thành phàn ứng rất nhanh, lúc tiếng đập cửa vang lên, phản ứng đầu tiên của Lệ Khuynh Thành là đi ra cửa sổ nhìn xe tải, sau đó cảnh giác hỏi xem ai đến, lúc cô không nghe thấy đối phương trả lời thì cũng đã ý thức được tình huống không đúng lập tức đi gọi điện thoại cầu cứu.

Đầu óc của cô nhanh chóng nhưng động tác của đối thủ còn nhanh hơn nên cuối cùng vẫn rơi vào tay địch.

Trần Tư Tuyền thì hoàn toàn khác, lúc cô nghe tiếng đập cửa thì còn cho rằng do người trong Thẩm mỹ viện muốn tìm Lệ Khuynh Thành báo cáo công việc hoặc là trong tiệm có chuyện gì xảy ra, nhưng cô là khách của Khuynh Thành quốc tế và là khách của Lệ Khuynh Thành nên trong thâm tâm vẫn cho là mọi chuyện nên để Lệ Khuynh Thành đi an bài, cũng không nghĩ là sẽ có người đến

bắt cóc.

Đợi đến lúc cô phát hiện tình huống không đúng thì Lệ Khuynh Thành đã bị bọn hắn bắt giữ.

Tổng cộng có ba kẻ bắt cóc, gã thứ nhất chính là một nam nhân tóc đỏ đập vỡ điện thoại, người thứ hai là một nữ nhân mặc dù trời rất nóng nhưng lại mặc áo bành tô, chính ả đã dùng dây thừng ngăn trở quả địa cầu do Lệ Khuynh Thành ném vào cửa kính, lúc này vẫn còn ôm cái mô hình địa cầu kia. Thứ ba là một nam nhân mặc âu phục màu trắng, trong tay hắn cầm một tấm khăn lụa trắng che mũi. Người này tóc cũng có màu đỏ nhưng không đỏ bằng người đàn ông đầu tiên, thoạt nhìn có vẻ tự nhiên.

"Các người là ai?" Trần Tư Tuyền kinh hãi hỏi: "Các ngươi muốn làm gì? Tôi nói cho các người biết, các người tốt nhất là không nên làm xằng bậy, vệ sỹ của chúng ta đang ở ngay dưới lầu. Chỉ cần hơi có động tĩnh bọn họ sẽ xông lên tiêu diệt các người, bọn họ đều là bộ đội đặc chủng. Các người tốt nhất là không nên trêu chọc vào chúng ta".

Cô và Lệ Khuynh Thành, hai cô gái có thể hô phong hoán vũ trong lĩnh vực kinh doanh nhưng cuối cùng vẫn chỉ là hai cô con gái yếu ớt. So với mấy gã nam nhân này thì đang ở vào hoàn cảnh xấu cho nên trước tiên cô muốn tạo thế cho mình, có được vốn liếng mặc cả tránh để cho bọn hắn làm càn.

"Tiểu thư xinh đẹp, xin cô nói tiếng Anh có được không?". Hỏa Thần đang dùng đao gác lên cổ Lệ Khuynh Thành cười tủm tỉm nói: "Tiếng Pháp hay tiếng Ý cũng được. Đối với tiếng Hoa Hạ chúng ta không có hứng thú mấy"



Trình độ Anh văn của Trần Tư Tuyền không tệ hơn nữa cô còn biết mấy ngoại ngữ khác nên nghe Hỏa Thần mờ miệng bảo cô nói tiếng Anh thì liền dùng Anh ngữ nói : "Các người có mục đích gì? Có phải muốn tống tiền hay không ? Nếu như đòi tiền thì ra giá đi, vô luận như thế nào không nên tổn thương bằng hữu của tôi".

"Nha. Đã minh bạch". Hóa Thần nhẹ gật đầu: "Thế nhưng, tiểu thư, cô đang vũ nhục chúng ta đó? Chẳng lẽ trong mắt cô, chúng ta những khách nhân cao quý này chính là đám đạo tặc chuyên đi vơ vét tài sán tiền tài sao?"

Không phải đạo tặc thì là cái gì?

Trần Tư Tuyền có chút không rõ ràng cho lắm.

Lúc này nam nhân mặc trang phục màu trắng kia nhìn lướt qua căn phòng rồi rốt cục cam lòng đem cái khăn màu trắng kia ra mắng: "Yến Kinh chết tiệt, tại sao không khí ở đây ô nhiễm như vậy. Miệng đầy cát, cũng không biết người ở nơi đây làm sao sống sót được. Sớm biết như thế này thì tao tuyệt đối sẽ không tới cái chốn địa ngục này. Bất quá không khí trong căn phòng này cũng không tệ lắm, nhẹ nhàng khoan khoái, cuối cùng có thể thở được rồi".

Lệ Khuynh Thành không nói gì, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào người cuối cùng đi vào này.

Nghe lời hắn nói Lệ Khuynh Thành liền lên tiếng hỏi thăm nói : "ông là Hoàng Đế?"

"A?" Hoàng Đế giương mắt nhìn Lệ Khuynh Thành, trong đôi mắt xanh thẳm thần quang lập loè chọt hiện vè vui vẻ cười cười nói : "Nha. Thật là một tiểu thư xinh đẹp. Thật có lỗi, muộn như vậy rồi lại tới làm khách, nhất định là đã quấy rầy giấc ngủ của cô rồi?"

"Là có chút bất tiện". Lệ Khuynh Thành nói. Há chỉ là không quá thuận tiện? Nếu như không phải trên cổ còn có thanh đao thì cô thật muốn gọi điện thoại mòi cảnh sát tới đuổi bọn này đi.

"Tôi biết rõ cái này là phi thường mạo muội, cũng là do tôi thật sự không có phương pháp xử lý tốt hơn". Hoàng Đế nhìn Lệ Khuynh Thành rồi có chút cúi đầu, lễ nghi mười phần, rất giống một thân sĩ được huấn luyện bài bản vậy: "Tôi muốn cô tìm giúp ta một người?"

"Ông muốn tìm ai?" Lệ Khuynh Thành hỏi. Tuy cô đã biết đáp án nhung vẫn cố tình hỏi. Thời điểm lúc này cũng không thể tự cho là thông minh mà hỏi "ông muốn tìm Tần Lạc sao"? Vạn nhất bọn hắn không phải tìm Tần Lạc thì không phải là đem Tần Lạc bán đi sao?

Bất cứ lúc nào, trong hoàn cành nào Lệ Khuynh Thành đều bảo trì thái độ cẩn thận.

"Tần Lạc". Hoàng Đế vừa cười vừa nói: "Tiểu thư xinh đẹp, tôi nghĩ cô nhất định sẽ không cự tuyệt yêu cầu tôi?"

"Hắn hiện tại đã đi ngủ rồi". Lệ Khuynh Thành nói.

"Tôi nghĩ nếu như Lệ tiểu thư tự mình gọi điện thoại cho hắn thì hắn nhất định sẽ thích ý từ trong chăn chui ra", đối với quan hệ giữa Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành thì Hoàng Đế rất rõ ràng, lần này hắn đến Hoa Hạ đã có chuẩn bị. "Đứng trên lập trường cá nhân, tôi không hy vọng cô cự tuyệt bởi vì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng mà tôi cũng không muốn chứng kiến kết quả như vậy. Trên thế giới này mỹ nữ là tài nguyên rất khan hiếm, tôi thật sự không đành lòng chứng kiến nữ nhân xinh đẹp như thế này lại cứ như vậy mà chết đi tan biến vào lòng đất".

"Tôi đi gọi điện thoại cho hắn?" Lệ Khuynh Thành nói.

"Không, không". Hoàng Đế lấc đầu: "Tạm thời chưa cần. Trước khi đến Hoa Hạ có một bằng hữu nói cho tôi biết Thái Sơn là một ngọn núi phi thường đẹp đẽ, trong lòng tôi chờ mong đã lâu, không biết tôi có vinh hạnh mời Lệ tiểu thư làm hướng dẫn viên du lịch cho chúng ta hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook