Chương 1412: Huynh đệ tương tàn!
Liễu Hạ Huy
23/06/2017
"Nếu như hắn đồng ý với phương án chúng ta
đưa ra, không phải chứng minh hắn rất sốt ruột sao?" Tần Dã Hồ nói.
"Mọi người đều thích truy đuổi nhưng gì không dễ đoạt được. Càng là cái gì phải trải qua đau khổ, càng hiểu được quý trọng".
"Nói vậy là chúng ta cho hắn cơ hội cò kẻ mặc cả sao?" Nguồn truyện: Truyện FULL
"Đúng vậy" Tần Dã Hồ gặt đầu.
"Tại sao chúng ta không đưa ra điều kiện thấp một chút khiến hắn nâng lên từ từ?"
"Như vậy sẽ thể hiện chúng ta không có thành ý hợp tác" Tần Dã Hồ nói.
"Cái đó có liên quan gì tới đoạt thế?"
"Hắn không muốn bị chúng ta dắt mủi" Tần Dã Hồ giải thích. "Hắn muốn nắm giữ quyền chủ động trong cuộc đàm phán này chứ không phải chúng ta đưa ra điều kiện nào là hắn đồng ý điều kiện đó mặc dù rõ ràng hắn đã rất hài lòng với điều kiện đó".
Tần Lạc Thổ không biết nói gì cho phải. Rõ ràng trong chuyện này còn rất nhiều huyền cơ. Những người này cả ngày chỉ nghĩ mấy thứ đó, không mệt mỏi à?
"Thắng không kiêu, bại không nản. Hiểu được tiến thoái" Tần Dã Hồ khẽ thở dài nói. "Điều quan trọng là hắn vẫn chỉ coi mình có vị trí thấp kém. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn chiến thắng Tung Hoành. Tung Hoành nó, quá chói sáng".
"Đó là tạo hóa của mỗi người. Cha cũng không cần đau đớn" Tần Lạc Thổ nhìn thấy tâm trạng cha mình sa sút, ông ta vội vàng lên tiếng an ủi.
"Đúng vậy" Tần Dã Hồ nói: "Đó là tạo hóa của mỗi người. Trách cũng chẳng thể trách. Tiếc cũng không thể tiếc".
Khi hai cha con đang nói chuyện, cánh cửa phòng lại bị mỡ ra.
Tần Lạc đi vào trong cười nói: "Tôi đã thương lượng với mấy người bạn. Bọn họ rất vui khi có thể đạt thành quan hệ hợp tác chiến lược với Tần gia ... thế nhưng phương án này vẫn cần một vài thay đổi nho nhỏ. Tôi nói ra có khiến Tần lão hãy cân nhắc, được không?"
--------------------
"Thật sự liên kết đồng minh với Tần gia sao?" Vương Cửu Cửu hỏi. Tần Lạc. Vương Cửu Cửu và Trương Nghi Y, ba người rời khỏi building Hoàn Cầu. Tần Lạc không biết lái xe nên không còn cách nào khác đành ngồi xe do Vương Cửu Cửu lái.
"Đúng vậy" Tần Lạc thả người ngồi xuống ghế, gật đầu nói: "Con thỏ nóng nảy vẫn có thể cắn chết người. Nếu như quá bức bách bọn họ vào bước đường cùng, chỉ e bọn họ sẽ tiến sang hợp tác với Bạch gia. Điều này sẽ rất bất lợi với chúng ta. Văn Nhân gia trước bại sau thắng, cần phải có thời gian tiêu hóa chiến lợi phẩm của mình. Hơn nữa cho dù tập đoàn Văn Nhân hay Bạch gia hoàn toàn không thể tự mình thôn tính hoàn toàn Tần gia. Gia tộc trăm năm nội lực cực mạnh".
"Ôi. Em vẫn cứ muốn nuốt chửng một ít" Vương Cửu Cửu tiếc nuối nói: "Bọn họ rất đáng hận".
"Một khi đã là đối thủ làm gì còn chuyện đáng yêu?" Tần Lạc yêu mến nhìn nghiêng gương mặt đẹp của Vương Cửu Cửu nói: "Hiện tại em cũng không cần thu tay lại. Trước khi hiệp định hợp tác được ký kết, mọi người có thể tăng cường hành động hơn".
"Đương nhiên" Vương Cửu Cửu cười nói. "Phạm sai làm tất phải trả một cái giá rất lớn. Lúc này cần phải cắt bọn họ từng mảng một nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ không nớ lâu".
"May là thắng" Tần Lạc bùi ngùi nói. "Nếu không anh thật sự hổ thẹn với Vương gia".
"Thẹn cái gì? Dù sao tất cả mọi người cũng là người một nhà" Trương Nghi Y ngôi ở ghế sau vẫn đang căng tai nghe lén hai người nói chuyện, cười tủm tim nói: "Cháu còn không biết khi núi Thái Sơn nổ tung, cháu sống chết không rõ, ông Cửu Cửu không đồng ý cho Vương gia trợ giúp Văn Nhân gia vì dù sao trước đó Vương gia đồng ý chỉ là vì cháu.
Cháu không còn, Vương gia còn lý do để mạo hiểm không? Thế nhưng Cửu Cửu kiên trì thuyết phục, còn nói cái gì một trăm năm sau cô vẫn là mẹ nó ..."
Két...
Bàn tay cầm tay lái của Vương Cửu Cửu thoáng rung rung, chiếc xe suýt chút nữa đâm vào vỉa hè.
"Trương Nghi Y" Vương Cửu Cửu tức giận nói to: "Mẹ không nói thì sợ người khác coi mẹ là người câm điếc hả?"
"Cái gì mà không thể nói?" Trương Nghi Y bĩu môi nói. "Đàn ông là loại động vật chỉ thích giả ngu. Con yêu cậu ấy như nào thì phải nói cho cậu ấy biết. Con không nói, cô gái khác sẽ nói…"
"Cháu biết" Tần Lạc cười nói. "Cửu Cửu biết, cháu biết".
Vương Cửu Cửu mĩm cười nói: "ừ, em biết".
"Cô không biết" Trương Nghi Y bắt mãn nói. "Này hai người đang trêu chọc tính thông minh của tôi sao?"
----------------
Trong phòng khách của biệt thự, khói thuốc lượn lờ, hai thanh niên đang ngồi trong phòng, nhả khói như đốt lò gạch.
Lúc này rõ ràng là ban ngày nhưng cửa sổ biệt thự vẫn đóng kín, giống như làm thế này mới khiến cho bọn họ cảm thấy an toàn hơn.
"Bây giờ phải làm gì đây?" Cừu Trọng Mưu cuống cuồng rút điếu thuốc rồi quay người nhìn Cừu Trọng Huân. Ánh mắt gã ngập tràn tia máu, giống như đã mấy ngày không ngủ, sắc mặt mệt mỏi, đầu óc hỗn loạn, dáng vẻ trông cực kỳ nhếch nhác, sợ hãi. "Bây giờ phải làm gì hả?"
Cừu Trọng Huân đập mạnh tay xuống bàn, tức giận quát to: "Em hỏi anh, anh hỏi ai? Em có thấy phiền không hả? Em hỏi anh càu này mấy trăm lần rồi?"
Cừu Trọng Mưu cùng nổi giận, gã gào lên: "Em không hỏi anh thì hỏi ai? Chính anh đưa ra chủ ý đó, anh cũng tự tìm người. Bây giờ xảy ra chuyện, anh không nghĩ cách, ai nghĩ hả?"
"Anh đưa ra chủ ý? Anh tìm người? Vậy khi anh nói thì sao nào? Không phải khi đó em cũng rất ủng hộ sao? Bây giờ muốn trốn tránh trách nhiệm hả? Muộn rồi".
"Em trốn tránh trách nhiệm sao? Em có cần phải trốn tránh trách nhiệm không? Anh chết, em có sống được không?"
Sau khi hai người làm ầm mấy câu, cơn tức giận trong lòng bất ngờ tan biến. Tâm trạng lập tức trở lại bình thường.
Cừu Trọng Huân thở dài. Y rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc ra đưa cho Cừu Trọng Mưu sau đó tự rút cho mình một điếu đặt lên miệng nói: "Xin lỗi, anh quá kích động".
Cừu Trọng Mưu nhận điếu thuốc nhưng lần này gã không hút, nói: "Bây giờ không phải là lúc nói điều này. Chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết vấn đề. Họ Cừu kia không chết, con ả họ Lệ kia cũng quay về ... nếu chúng ta không nhanh chóng nghĩ cách, người kia sẽ tới tìm chúng ta".
"Anh cũng đang nghĩ cách" Cừu Trọng Huân nói. "Nhưng còn cách nào nữa? chỉ còn cách duy nhất là chạy trốn".
"Chạy trốn?" Cừu Trọng Mưu kinh hãi nói. "Chạy trốn như nào? Nếu như chạy trốn, không phải chứng minh chúng ta thật sự đã ra tay giết chị họ sao? Nếu như vậy chúng ta sẽ bị gia tộc xóa tên sau này chúng ta không thể nhận được tiền cổ phần".
"Lúc này mà em còn nghĩ tới tiền cổ phần sao?" Cừu Trọng Huân dỡ khóc dỡ cười. "Lần này nếu có thể sống sót thì phải cám ơn trời đất".
"Cô ta sẽ hạ độc thủ với chúng ta sao?" Cừu Trọng Mưu hoảng sợ hỏi.
"Nếu như cô ta biết chân tướng, nhất định sẽ làm vậy" Cừu Trọng Huân cười nhạt nói. "Cho tới tận bây giờ anh vẫn không nghi ngờ cô ta không đủ độc ác".
"Vậy thì phải làm sao? Chúng ta phải lập tức bổ trốn".
"Nếu như có thể chạy trốn, anh đã sớm bỏ chạy rồi, còn chờ tới bây giờ sao?" Cừu Trọng Huân nói.
"Không chạy thoát?" Cừu Trọng Mưu đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hình như bên ngoài có người, bất kỳ lúc nào cùng có thể vọt vào bên trong.
"Không cần nhìn" Cừu Trọng Huân mệt mỏi nói. "Anh đã cho người thử qua ở bên ngoài. Bọn họ thật sự không thể vào trong này. Từ khi chúng ta vào trong biệt thự này, ngoài cửa đã bị người ta phong tỏa rồi".
"Vậy phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Cừu Trọng Mưu thật sự lúng túng. "Gọi điện thoại cầu cứu bác cả, cầu cứu cha em ... nhất định bọn họ sẽ nghĩ ra cách".
Khi Cừu Trọng Mưu nói, gã nhào tới lấy điện thoại di động của mình trên sa lon, sau đó gọi điện thoại về nhà.
Bây giờ không còn có thể che giấu người nhà. Nhất định phải nói cho bọn họ biết chân tướng sự việc sau đó để bọn họ nghĩ cách giải quyết.
Cừu Trọng Huân vội vàng chạy tới đoạt điện thoại trong tay Cừu Trọng Mưu mắng: "Em điên rồi hả? Nếu như nói cho bọn họ biết sự thật, bọn họ sẽ dùng lý do nào để cứu chúng ta?"
"Vậy bây giờ phải làm gì? Anh nói xem chúng ta phải làm gì?" Cừu Trọng Mưu hung tợn gào lên.
"Nhưng thật ra anh có một cách" Cừu Trọng Huân nói.
"Cách gì?"
Cừu Trọng Mưu móc từ trong cặp của mình một con dao nhò. Y đưa con dao cho Cừu Trọng Mưu nói: "Cắt anh một đao".
"Hả?" Cừu Trọng Mưu kinh hãi hô lên.
"Cắt đi" Cừu Trọng Huân thúc giục. "Sau đó chúng ta sẽ báo cảnh sát. chỉ có cách này mới có thể bảo vệ chúng ta".
Cừu Trọng Mưu hiểu rõ, gã cầm con dao đâm vào tay Cừu Trọng Huân.
Vù...
Vết cắt cực kỳ sắc bén, cắt một lỗ rách khá to trên cánh tay Cừu Trọng Huân.
Máu tươi chảy tràn, nhanh chóng thầm đẫm quần áo của Cừu Trọng Huân.
Cừu Trọng Mưu trả thanh đao cho Cừu Trọng Huân và nói: "Anh cùng đâm em một đao".
Cừu Trọng Huân nhận con dao nhỏ. Y cũng nắm con dao nhắm ngay cánh tay Cừu Trọng Mưu.
Cừu Trọng Mưu sợ hãi tới mức nhắm nghiền hai mắt. Từ nhỏ gã đã sợ đau.
Thế nhưng đúng lúc này con dao nhỏ trong tay Cừu Trọng Huân lại thay đổi hướng tấn công, vẻ một đường cong về phía cổ Cừu Trọng Mưu.
Vù...
Cừu Trọng Mưu không thấy cánh tay đau đớn nhưng ngược lại gã cảm nhận được sự lạnh lẽo ở cổ.
Bàn tay gã lần mò, máu tươi chảy thấm đẫm bàn tay gã.
Hai mắt Cừu Trọng Mưu mỡ chằm chằm nhìn Cừu Trọng Huân, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói.
"Tóm lại một người chết vẫn tốt hơn là cả hai người chết" Cừu Trọng Huân cười độc ác. "Người anh em. Lần này coi như anh nợ em".
Phịch...
Cừu Trọng Mưu cực kỳ không cam lòng nhưng thân thể gã không sao được ngã xuống đất.
"Nói vậy là chúng ta cho hắn cơ hội cò kẻ mặc cả sao?" Nguồn truyện: Truyện FULL
"Đúng vậy" Tần Dã Hồ gặt đầu.
"Tại sao chúng ta không đưa ra điều kiện thấp một chút khiến hắn nâng lên từ từ?"
"Như vậy sẽ thể hiện chúng ta không có thành ý hợp tác" Tần Dã Hồ nói.
"Cái đó có liên quan gì tới đoạt thế?"
"Hắn không muốn bị chúng ta dắt mủi" Tần Dã Hồ giải thích. "Hắn muốn nắm giữ quyền chủ động trong cuộc đàm phán này chứ không phải chúng ta đưa ra điều kiện nào là hắn đồng ý điều kiện đó mặc dù rõ ràng hắn đã rất hài lòng với điều kiện đó".
Tần Lạc Thổ không biết nói gì cho phải. Rõ ràng trong chuyện này còn rất nhiều huyền cơ. Những người này cả ngày chỉ nghĩ mấy thứ đó, không mệt mỏi à?
"Thắng không kiêu, bại không nản. Hiểu được tiến thoái" Tần Dã Hồ khẽ thở dài nói. "Điều quan trọng là hắn vẫn chỉ coi mình có vị trí thấp kém. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn chiến thắng Tung Hoành. Tung Hoành nó, quá chói sáng".
"Đó là tạo hóa của mỗi người. Cha cũng không cần đau đớn" Tần Lạc Thổ nhìn thấy tâm trạng cha mình sa sút, ông ta vội vàng lên tiếng an ủi.
"Đúng vậy" Tần Dã Hồ nói: "Đó là tạo hóa của mỗi người. Trách cũng chẳng thể trách. Tiếc cũng không thể tiếc".
Khi hai cha con đang nói chuyện, cánh cửa phòng lại bị mỡ ra.
Tần Lạc đi vào trong cười nói: "Tôi đã thương lượng với mấy người bạn. Bọn họ rất vui khi có thể đạt thành quan hệ hợp tác chiến lược với Tần gia ... thế nhưng phương án này vẫn cần một vài thay đổi nho nhỏ. Tôi nói ra có khiến Tần lão hãy cân nhắc, được không?"
--------------------
"Thật sự liên kết đồng minh với Tần gia sao?" Vương Cửu Cửu hỏi. Tần Lạc. Vương Cửu Cửu và Trương Nghi Y, ba người rời khỏi building Hoàn Cầu. Tần Lạc không biết lái xe nên không còn cách nào khác đành ngồi xe do Vương Cửu Cửu lái.
"Đúng vậy" Tần Lạc thả người ngồi xuống ghế, gật đầu nói: "Con thỏ nóng nảy vẫn có thể cắn chết người. Nếu như quá bức bách bọn họ vào bước đường cùng, chỉ e bọn họ sẽ tiến sang hợp tác với Bạch gia. Điều này sẽ rất bất lợi với chúng ta. Văn Nhân gia trước bại sau thắng, cần phải có thời gian tiêu hóa chiến lợi phẩm của mình. Hơn nữa cho dù tập đoàn Văn Nhân hay Bạch gia hoàn toàn không thể tự mình thôn tính hoàn toàn Tần gia. Gia tộc trăm năm nội lực cực mạnh".
"Ôi. Em vẫn cứ muốn nuốt chửng một ít" Vương Cửu Cửu tiếc nuối nói: "Bọn họ rất đáng hận".
"Một khi đã là đối thủ làm gì còn chuyện đáng yêu?" Tần Lạc yêu mến nhìn nghiêng gương mặt đẹp của Vương Cửu Cửu nói: "Hiện tại em cũng không cần thu tay lại. Trước khi hiệp định hợp tác được ký kết, mọi người có thể tăng cường hành động hơn".
"Đương nhiên" Vương Cửu Cửu cười nói. "Phạm sai làm tất phải trả một cái giá rất lớn. Lúc này cần phải cắt bọn họ từng mảng một nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ không nớ lâu".
"May là thắng" Tần Lạc bùi ngùi nói. "Nếu không anh thật sự hổ thẹn với Vương gia".
"Thẹn cái gì? Dù sao tất cả mọi người cũng là người một nhà" Trương Nghi Y ngôi ở ghế sau vẫn đang căng tai nghe lén hai người nói chuyện, cười tủm tim nói: "Cháu còn không biết khi núi Thái Sơn nổ tung, cháu sống chết không rõ, ông Cửu Cửu không đồng ý cho Vương gia trợ giúp Văn Nhân gia vì dù sao trước đó Vương gia đồng ý chỉ là vì cháu.
Cháu không còn, Vương gia còn lý do để mạo hiểm không? Thế nhưng Cửu Cửu kiên trì thuyết phục, còn nói cái gì một trăm năm sau cô vẫn là mẹ nó ..."
Két...
Bàn tay cầm tay lái của Vương Cửu Cửu thoáng rung rung, chiếc xe suýt chút nữa đâm vào vỉa hè.
"Trương Nghi Y" Vương Cửu Cửu tức giận nói to: "Mẹ không nói thì sợ người khác coi mẹ là người câm điếc hả?"
"Cái gì mà không thể nói?" Trương Nghi Y bĩu môi nói. "Đàn ông là loại động vật chỉ thích giả ngu. Con yêu cậu ấy như nào thì phải nói cho cậu ấy biết. Con không nói, cô gái khác sẽ nói…"
"Cháu biết" Tần Lạc cười nói. "Cửu Cửu biết, cháu biết".
Vương Cửu Cửu mĩm cười nói: "ừ, em biết".
"Cô không biết" Trương Nghi Y bắt mãn nói. "Này hai người đang trêu chọc tính thông minh của tôi sao?"
----------------
Trong phòng khách của biệt thự, khói thuốc lượn lờ, hai thanh niên đang ngồi trong phòng, nhả khói như đốt lò gạch.
Lúc này rõ ràng là ban ngày nhưng cửa sổ biệt thự vẫn đóng kín, giống như làm thế này mới khiến cho bọn họ cảm thấy an toàn hơn.
"Bây giờ phải làm gì đây?" Cừu Trọng Mưu cuống cuồng rút điếu thuốc rồi quay người nhìn Cừu Trọng Huân. Ánh mắt gã ngập tràn tia máu, giống như đã mấy ngày không ngủ, sắc mặt mệt mỏi, đầu óc hỗn loạn, dáng vẻ trông cực kỳ nhếch nhác, sợ hãi. "Bây giờ phải làm gì hả?"
Cừu Trọng Huân đập mạnh tay xuống bàn, tức giận quát to: "Em hỏi anh, anh hỏi ai? Em có thấy phiền không hả? Em hỏi anh càu này mấy trăm lần rồi?"
Cừu Trọng Mưu cùng nổi giận, gã gào lên: "Em không hỏi anh thì hỏi ai? Chính anh đưa ra chủ ý đó, anh cũng tự tìm người. Bây giờ xảy ra chuyện, anh không nghĩ cách, ai nghĩ hả?"
"Anh đưa ra chủ ý? Anh tìm người? Vậy khi anh nói thì sao nào? Không phải khi đó em cũng rất ủng hộ sao? Bây giờ muốn trốn tránh trách nhiệm hả? Muộn rồi".
"Em trốn tránh trách nhiệm sao? Em có cần phải trốn tránh trách nhiệm không? Anh chết, em có sống được không?"
Sau khi hai người làm ầm mấy câu, cơn tức giận trong lòng bất ngờ tan biến. Tâm trạng lập tức trở lại bình thường.
Cừu Trọng Huân thở dài. Y rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc ra đưa cho Cừu Trọng Mưu sau đó tự rút cho mình một điếu đặt lên miệng nói: "Xin lỗi, anh quá kích động".
Cừu Trọng Mưu nhận điếu thuốc nhưng lần này gã không hút, nói: "Bây giờ không phải là lúc nói điều này. Chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết vấn đề. Họ Cừu kia không chết, con ả họ Lệ kia cũng quay về ... nếu chúng ta không nhanh chóng nghĩ cách, người kia sẽ tới tìm chúng ta".
"Anh cũng đang nghĩ cách" Cừu Trọng Huân nói. "Nhưng còn cách nào nữa? chỉ còn cách duy nhất là chạy trốn".
"Chạy trốn?" Cừu Trọng Mưu kinh hãi nói. "Chạy trốn như nào? Nếu như chạy trốn, không phải chứng minh chúng ta thật sự đã ra tay giết chị họ sao? Nếu như vậy chúng ta sẽ bị gia tộc xóa tên sau này chúng ta không thể nhận được tiền cổ phần".
"Lúc này mà em còn nghĩ tới tiền cổ phần sao?" Cừu Trọng Huân dỡ khóc dỡ cười. "Lần này nếu có thể sống sót thì phải cám ơn trời đất".
"Cô ta sẽ hạ độc thủ với chúng ta sao?" Cừu Trọng Mưu hoảng sợ hỏi.
"Nếu như cô ta biết chân tướng, nhất định sẽ làm vậy" Cừu Trọng Huân cười nhạt nói. "Cho tới tận bây giờ anh vẫn không nghi ngờ cô ta không đủ độc ác".
"Vậy thì phải làm sao? Chúng ta phải lập tức bổ trốn".
"Nếu như có thể chạy trốn, anh đã sớm bỏ chạy rồi, còn chờ tới bây giờ sao?" Cừu Trọng Huân nói.
"Không chạy thoát?" Cừu Trọng Mưu đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hình như bên ngoài có người, bất kỳ lúc nào cùng có thể vọt vào bên trong.
"Không cần nhìn" Cừu Trọng Huân mệt mỏi nói. "Anh đã cho người thử qua ở bên ngoài. Bọn họ thật sự không thể vào trong này. Từ khi chúng ta vào trong biệt thự này, ngoài cửa đã bị người ta phong tỏa rồi".
"Vậy phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Cừu Trọng Mưu thật sự lúng túng. "Gọi điện thoại cầu cứu bác cả, cầu cứu cha em ... nhất định bọn họ sẽ nghĩ ra cách".
Khi Cừu Trọng Mưu nói, gã nhào tới lấy điện thoại di động của mình trên sa lon, sau đó gọi điện thoại về nhà.
Bây giờ không còn có thể che giấu người nhà. Nhất định phải nói cho bọn họ biết chân tướng sự việc sau đó để bọn họ nghĩ cách giải quyết.
Cừu Trọng Huân vội vàng chạy tới đoạt điện thoại trong tay Cừu Trọng Mưu mắng: "Em điên rồi hả? Nếu như nói cho bọn họ biết sự thật, bọn họ sẽ dùng lý do nào để cứu chúng ta?"
"Vậy bây giờ phải làm gì? Anh nói xem chúng ta phải làm gì?" Cừu Trọng Mưu hung tợn gào lên.
"Nhưng thật ra anh có một cách" Cừu Trọng Huân nói.
"Cách gì?"
Cừu Trọng Mưu móc từ trong cặp của mình một con dao nhò. Y đưa con dao cho Cừu Trọng Mưu nói: "Cắt anh một đao".
"Hả?" Cừu Trọng Mưu kinh hãi hô lên.
"Cắt đi" Cừu Trọng Huân thúc giục. "Sau đó chúng ta sẽ báo cảnh sát. chỉ có cách này mới có thể bảo vệ chúng ta".
Cừu Trọng Mưu hiểu rõ, gã cầm con dao đâm vào tay Cừu Trọng Huân.
Vù...
Vết cắt cực kỳ sắc bén, cắt một lỗ rách khá to trên cánh tay Cừu Trọng Huân.
Máu tươi chảy tràn, nhanh chóng thầm đẫm quần áo của Cừu Trọng Huân.
Cừu Trọng Mưu trả thanh đao cho Cừu Trọng Huân và nói: "Anh cùng đâm em một đao".
Cừu Trọng Huân nhận con dao nhỏ. Y cũng nắm con dao nhắm ngay cánh tay Cừu Trọng Mưu.
Cừu Trọng Mưu sợ hãi tới mức nhắm nghiền hai mắt. Từ nhỏ gã đã sợ đau.
Thế nhưng đúng lúc này con dao nhỏ trong tay Cừu Trọng Huân lại thay đổi hướng tấn công, vẻ một đường cong về phía cổ Cừu Trọng Mưu.
Vù...
Cừu Trọng Mưu không thấy cánh tay đau đớn nhưng ngược lại gã cảm nhận được sự lạnh lẽo ở cổ.
Bàn tay gã lần mò, máu tươi chảy thấm đẫm bàn tay gã.
Hai mắt Cừu Trọng Mưu mỡ chằm chằm nhìn Cừu Trọng Huân, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói.
"Tóm lại một người chết vẫn tốt hơn là cả hai người chết" Cừu Trọng Huân cười độc ác. "Người anh em. Lần này coi như anh nợ em".
Phịch...
Cừu Trọng Mưu cực kỳ không cam lòng nhưng thân thể gã không sao được ngã xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.