Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 397: Kế hoạch điên rồ

Liễu Hạ Huy

28/03/2013

Thời gian ngưng đọng trong chốc lát, dường như vẻ mặt của mọi người đều đông cứng lại.

Nhiều năm tranh giành, sự đối địch thu nhỏ cuối cùng đã trực tiếp va chạm nhau. Vốn dự liệu được chiến tranh tàn khốc không khói súng. Tranh chấp không phải của mình mà là của quốc gia, bất kể là Trung Quốc hay Hàn Quốc, hai nước đều không thể thua được.

Nhưng lại không ngờ, vừa mới gặp nhau hai bên đã gươm súng sẵn sàng, đều nói ra những lời ảnh hưởng đến người kia.

Đám phóng viên truyền hình đang nhìn chằm chằm kia phản ứng lại rất nhanh, bắt đầu phản kích.

“Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy? Lẽ nào anh cho rằng các anh dựa vào y thuật của mình có thể thắng chúng tôi sao?”

“Rất nhiều thực tế đã chứng minh, y học Hàn Quốc chúng tôi đang trên đà phát triển, còn các anh lại đang tụt dốc”.

“Chúng ta không nên thi đấu cùng họ, điều này với chúng ta là một sự nhục nhã, Bộ Y Tế thật đã làm một việc điên rồ”.

“Ngài Tần, không chọn vị trí châm cứu huyệt vị của Trung Quốc và Nhật Bản làm tiêu chuẩn mà lại chọn Hàn Quốc, anh thấy thế nào về việc này?”.

Park Chan Tae vốn rất tức giận nhưng nhìn đám phóng viên bên mình căm phẫn sôi sục, giống như muốn xông lên cãi nhau với đoàn đại biểu của Trung Quốc, Lão đành nén lửa hận trong lòng, cười nói: “ Tần Lạc tiên sinh còn quá trẻ, lời nói khó tránh khỏi bồng bột, mong mọi người đừng quá kích động. Tôi tin chúng ta sẽ không thua cuộc. Hiệp hội y học Hàn Quốc sẽ đại diện cho Đại Hàn Dân Quốc chiến thắng cuộc thi này, điều này không có gì phải lo lắng”.

Ý tứ của hội trưởng Park đơn giản là: Người này còn quá trẻ, nói chuyện không có chừng mực, miệng chỉ biết phóng đại, mọi người không cần chấp chặt người kém hiểu biết.Tôi tin hiệp hội y học Hàn Quốc nhất định sẽ thay mặt quốc dân vĩ đại giành được thắng lợi.

Tần Lạc không ngốc, đương nhiên hắn cũng nghe rõ tầng ý nghĩa này.

Tần Lạc đang định nói nhưng không ngờ Vương Tu Thân đằng sau lại đứng ra, lão nhìn mọi người cười nói: “Tôi biết khẩu chiến không có ý nghĩa gì, nhưng tôi vẫn phải nói một câu: Chúng tôi đến là vì thắng lợi. Tần Lạc còn trẻ nhưng tôi không trẻ. Năm nay tôi đã sáu hai tuổi rồi. Tôi tin vào năng lực của cậu ấy, tôi không tin khả năng của các anh. Năng lực của các anh có bao nhiêu, tôi biết, chúng tôi có bao nhiêu năng lực các anh không biết”.

Lão quay người sang Park Chan Tae cười nói: “Tại sao lại nói như thế ư? Y học của Hàn Quốc trước đây gọi là Hán y, sau này vua Thế Tông phát minh ra chữ Hàn, Hán y liền bị các anh đổi trộm thành Hàn y.Điểm này có căn cứ có thể tìm hiểu, mọi người có thể tìm những từ liệu lien quan. Giáo sư Park là một học giả có tiếng chắc hẳn biết tài liệu về phương diện này chứ?”

Park Chan Tae hơi bẽ mặt, cười nói: “Khẩu chiến không có ý nghĩa gì, chờ đến khi thực thế chứng minh tất cả đi. Lần này các vị đến Hàn Quốc, xin mời tha hồ nhìn ngắm thành quả phát triển mọi mặt của đất nước chúng tôi”.

“Sẽ như thế” Tần Lạc gật đầu nói.

Ra khỏi sân bay, ngồi trên chiếc xe bus sang trọng chính phủ Hàn Quốc phái đến đón, chạy về hướng nội thành.

Nửa câu không vừa ý, Park Chan Tae lạnh nhạt nói vài câu rồi quay sang trò chuyện với phó bộ trưởng Bộ Y tế phúc lợi gia đình Shin Chan Min ngồi đằng sau. Những người Hàn Quốc khác cũng dùng tiếng Hàn để nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn thành viên đoàn đại biểu Trung quốc, rồi khẽ cười ra tiếng.

Hắn cười nhạo bạn nhưng lại không để bạn biết vì sao cười nhạo bạn, hơn nữa hắn còn không để bạn biết hắn chính xác là đang cười bạn.

Người như vậy, rất đáng coi thường.



Đoàn đại biểu Tần Lạc dẫn theo này có vài người là cao thủ hắn chọn ra từ nghiệp đoàn Đông Y Trung Quốc, đa số những người này đã từng theo hắn đi Vân Điền tham gia giải quyết chuyện siêu vi trùng, vì thế mọi người đều rất thân thuộc.

Còn có mấy người là danh y tiếng tăm lừng lẫy ở Trung Quốc, ví dụ như bậc thầy của Tần Lạc- vua châm cứu Vương Tu Thân,đại sư chẩn xương Cố Bách Hiền, Quách Húc Sinh,…thành viên khác đều là những tinh anh được mời từ hai môn một phái của nghiệp đoàn Đông y

Môn chủ Chính Khí Môn Cốc Thiên Phạm đích thân dẫn đội, Phong Hà, Vũ Đình, Trúc Y của đội đánh giá đều rời núi. Bồ Tát Môn đương nhiên là do Tô Tử người mới nảy sinh quan hệ với Tần Lạc dẫn đội, Quỷ Y phái do chú của Âu Dương Lâm –Âu Dương Mẫn dẫn đội, những người đi theo này Tần Lạc đều đã gặp mặt, bọn họ đã thể hiện hết sức tuyệt vời trong trận đấu Y thuật, không phải là hạng tầm thường.

Với sự gợi ý đặc biệt của Tần Lạc, Âu Dương Lâm cũng bị dẫn đi, có điều hiện giờ lão không tiếp xúc với bất kỳ người nào của Quỷ Y Môn, một thân một mình, giống như một người riêng rẽ vậy. Tình cảnh như vậy, trong mắt của Quỷ Y phái có khó chịu nhưng cũng có chút hả hê, Âu Dương Mẫn lại thở dài một tiếng.

Thành viên phía chính phủ phải lấy đại cục làm trọng, vì thế thỉnh thoảng còn phải cười nói mấy câu với thành viên đoàn đại biểu Trung Quốc.nhưng mấy người của hiệp hội Y học Hàn Quốc kia lại coi Tần Lạc như kẻ thù. Ngay cả vẻ mặt đóng kịch ân cần cũng vứt luôn, chỉ đợi giải đấu bắt đầu là bạt mạng chém giết, để thằng cha kiêu căng xấc xược nhưng không có tài năng này chết đi sống lại.

Thành viên đoàn đại biểu Trung Quốc cũng chợp mắt nghỉ ngơi lấy sức, đợi giải đấu chính thức bắt đầu.Tần Lạc nắm tay Tô Tử, nhìn người con gái từ trước tới nay chưa đi xa đang nhìn ngắm thế giới bên ngoài cửa sổ với vẻ mặt đầy phấn chấn, khiến người khác cũng thấy vui lây.

Lão ma ma vốn ôm thái độ coi thường Hàn Quốc, nhưng nhìn thấy những tòa nhà cao tầng san sát, những chiếc ô tô lao vun vút trên đường , cũng cứ nhắc mãi: “Sao lại thế này? Sao lại thế này nhỉ? Cái này không giống với nghe nói nhỉ, không phải là nói Triều Tiên mỗi năm đều có người chết đói, anh em một nhà mặc chung một cái quần sao?”

Tần Lạc cười khổ, nói: “Ma ma, phải nhìn vấn đề bằng quan điểm phát triển chứ.Kinh tế Hàn Quốc những năm gần đây phát triển nhanh chóng, hơn nữa xuất hiện không ít những ngành công nghiệp trụ cột, ví dụ như xe hơi cho đến thiết bị điện tử, thậm chí còn vượt xa nước ta”.

“Thật kỳ diệu, thật kỳ diệu”. lão ma ma nói: ‘Năm đó còn nghèo khổ chứ lại”.

Tần Lạc đành chịu, không biết làm sao.

Lão ma ma vì mù thông tin nên mới một mực nhớ đến huy hoàng trước kia, không muốn nhìn thẳng vào tình hình hiện nay. Nhưng có vài người trẻ tuổi cả ngày tiếp xúc với inte lại có thái độ giống Lão ma ma, Cái này có chút đáng buồn.

Lạc hậu cũng không đáng sợ, đáng sợ là không muốn thừa nhận sự lạc hậu của mình.

Vĩ nhân nói rất hay: coi thường kẻ địch về chiến lược , coi trọng kẻ thù về chiến thuật. cố tình hạ thấp người khác để đề cao bản thân, thực tế là một loại tự ti cực độ và lối cư xử hạn hẹp.

Văn hóa của Yên Kinh và khí phách của hoàng triều không phải là thứ mà những thành phố mới trỗi dậy này có thể so sánh được.

“Vừa mới xuống máy bay đã nảy sinh mâu thuẫn, thật không biết tiếp theo sẽ quyết liệt đến mức độ nào”. Tô Tử cười nói: “Nhưng, lời anh nói rất hợp ý tôi”.

“Đây vốn là cuộc chiến sinh tử, mọi người bề ngoài cười đùa vui vẻ, đến lúc đó lại phải tranh giành một mất một còn. Không bằng xé tầng giấy mỏng này ra, khiến các thành viên gây dựng bầu không khí cùng chung mối thù cũng tốt”.

“Vâng” Tô Tử gật đầu

“Em thấy sức khỏe thế nào?”. Tần Lạc hỏi.



“Vẫn tốt. Tinh thần khá hơn trước một chút, cũng không mệt rã rời như trước nữa”. Tô Tử vui vẻ cười nói: “Bộ châm pháp đó thực sự có hiệu quả. Em để ma ma châm giúp em liền ba ngày, phần dưới đã có thể cảm giác được khí nóng.

“Thái Ất Thần Châm có thể có được tiếng tăm như vậy đương nhiên có chỗ thần kỳ của nó. Mặc dù Ma ma không hiểu lấy khí vận kim, nhưng nắm được nền tảng, thì cũng có hiệu quả. Đã có tác dụng rồi thì cứ tiếp tục châm đi, anh nhất định sẽ làm cho em đứng lên được”.

“Đứng lên”. Tô Tử nhìn đôi chân còn không thể động đậy của mình. “ Mong ước đẹp biết bao”.

Tần Lạc thầm nghĩ trong long, đây không phải mong ước, là sự thực

Sau nửa tiếng đồng hộ, xe buýt đã dừng trước cửa một quán rượu nhìn có vẻ sang trọng

Tên của quán rượu viết bằng chữ Hàn, Tần Lạc cũng không biết tiếng Hàn, nhờ Tô Xán bên cạnh phiên dịch mới biết tên nó là quán rượu quốc tế Seoul

Park Young Ho đi tới, cười nói: “Ngài Tần, phòng của các anh chúng tôi đã bố trí cả rồi. Mời các anh nghỉ ngơi một chút rồi cùng dùng cơm trưa, đến giờ, Tiểu y vương của chúng tôi sẽ đến dẫn đi.(tiểu y vương: ông vua nhỏ ngành y)

“Tiểu y vương?” Tần Lạc nghi ngờ hỏi.

Đúng vậy”. Park Chan Tae liếc Tần Lạc một cái, tỏ vẻ không hài lòng với sự thiển cận của hắn. “ Cậu ấy là cháu của ân sư Han Huyk tiên sinh, giống như anh, đều là bác sĩ rất trẻ.y thuật của cậu ấy rất lợi hại, là niềm tự hào của Y học Hàn Quốc chúng tôi”.

“À, Vâng, tôi rất chờ đợi”. Tần Lạc cười nói, hắn lại muốn xem xem “tiểu y vương” này có năng lực thế nào

Cầm lấy thẻ phòng, Tần Lạc tạm biệt mọi người, về phòng của mình.

Sau khi tắm rửa qua loa, hắn liền đến phòng Tô Tử . Nhưng trong lúc đó Cốc Thiên Phàm của Chính Khí Môn, Tô Tử của Bồ Tát Môn rồi cả Âu Dương Mẫn của Quỷ y phái đã tụ họp ở chỗ nào rồi.

Cốc Thiên Phàm nhìn Tần Lạc nói: “ Cậu thật biết treo mỡ miệng mèo, cả đường đều nghĩ đến cái kế hoạch Hoa Đà mà cậu nói. Đoán cả ngày cũng không ra rốt cuộc là cái gì, giờ cậu nói nhanh nhanh cho chúng tôi nghe xem. Tôi đã hỏi Tô Tử mà cô ấy cũng không muốn nói”.

“Cốc môn chủ. Tôi cũng không biết gì mà”. Tô Tử cười nói.

“Cô cũng không biết thì ai có thể biết nữa?” Cốc Thiên Phàm cười tủm tỉm nhìn Tần Lạc và Tô Tử, nói.

Âu Dương Mẫn kinh ngạc, vô cùng ngạc nhiên nhìn Tần Lạc và Tô Tử hỏi: “Hai người đã kết tình nghĩa vợ chồng rồi sao?”.

“Ấu Dương, ông còn chưa biết à?”. Cốc Thiên Phàm cười nói: “Bà ngày trước tôi đã biết rồi”.

“Chúc mừng chúc mừng, vội quá không kịp mang quà mừng tới”. Âu Dương Mẫn nói, trong lòng lại nghĩ, nếu anh hai muốn đi trên con đường khác, e là hi vọng tan theo mây khói rồi. Thằng nhỏ này và Cốc Thiên Phàm tình như huynh đệ, trước khi môn chủ của Bồ Tát Môn lại thành người con gái của hắn, Quỷ Y phái còn muốn liên kết hai môn kia cùng chống đối lại nghiệp đoàn Đông y của Tần Lạc , hiện giờ xem ra, thằng nhỏ này lại nắm trong tay hai môn, lạnh nhạt với Quỷ Y phái đây.

“Đại ca Âu Dương khách sáo quá rồi. Nhận được tấm lòng, quà cáp thì miễn”. Tần Lạc nói “Nếu chúng ta đến Hàn Quốc một chuyến, là phải đạt được thành quả cao nhất. Bây giờ, tôi nói cho mọi người nghe một chút về kế hoạch Hoa Đà nhé”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook