Chương 249: Không bao giờ được xúc phạm phụ nữ
Liễu Hạ Huy
28/03/2013
"Xin chào. Tôi có thể giúp gì cho anh chị?" Cô gái ngồi ở bàn đón tiếp của Danh Y đường cung kính hỏi khi nhìn thấy một người đàn ông mặc trường bào đen và một phụ nữ kiều diễm đi tới.
Cô gái đó không nhận ra thân phận của hai người này nhưng nàng nhận ra cái đồng hồ đeo ở cổ tay của người phụ nữ. Nàng đã xem quảng cáo của loại sản phẩm này trên tạp chí, chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng bị nó hấp dẫn. Đây là kiểu mẫu có giá trị nhất được tung ra thị thường trong năm nay. Loại đồng hồ dây đeo tay bằng da cá sấu đen này hoàn toàn được làm thủ công. Phải đặt hàng từ một tới ba năm mới được nhận hàng. Đó là trong trường hợp bạn may mắn để có thể đặt được hàng.
Vì thế giọng nói của cô gái vô cùng nhã nhặn.
"Giám đốc Lý của cô có nhà không?" Lệ Khuynh Thành nhìn xung quanh rồi hỏi.
"Xin lỗi, hai người có hẹn trước không?" Cô gái đón tiếp hỏi.
"Có" Lệ Khuynh Thành nói.
Tần Lạc kinh ngạc liếc nhìn Lệ Khuynh Thành. Hắn thầm nghĩ không hiểu nàng đã hẹn gặp lúc nào? Lúc ăn cơm nàng còn lo lắng không biết người phụ trách có mặt ở công ty hay không?
"Xin hỏi quý tính của tiểu thư là gì?"
"Họ Lệ" Lệ Khuynh Thành nói.
"Xin chờ một lát. Tôi sẽ vào thông báo" Cô gái đón tiếp nói xong nàng liền đi vào phòng làm việc bên trong.
"Chị hẹn gặp lúc nào?" Tần Lạc khẽ thì thào vào tai Lệ Khuynh Thành.
"Tôi chỉ thử thăm dò xem giám đốc của bọn họ có nhà không thôi" Lệ Khuynh Thành cười tủm tỉm nói. "Nếu chúng ta nói không có hẹn trước nhất định cô ta sẽ không vào thông báo hộ chúng ta. Dù sao không phải chúng ta tới đây để chuyển tiền cho bọn họ".
Tần Lạc cười gượng gạo. Hắn thầm nghĩ bản thân hắn cũng phải thật sự cẩn thận khi có quan hệ với một phụ nữ như nàng. Nếu không bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi vào bẫy của nàng.
Quả nhiên ngay sau đó cô gái đón tiếp đó đã quay lại. Sắc mặt cô ta có vẻ không vui, ánh mắt oán hận nhìn Lệ Khuynh Thành, rõ ràng cô ta đã bị cấp trên của mình trách mắng. Cô ta nói: "Lệ tiểu thư, rất xin lỗi. Giám đốc của chúng tôi không ở đây".
"Không có ở đây sao? Vậy vừa rồi cô đi xin ý kiến của ai?" Lệ Khuynh Thành cười nhạt.
"Đi thôi. Hãy dẫn chúng tôi đi gặp Lý Lệnh Tây. Anh ta tưởng rằng cứ trốn trong phòng làm việc làm con rùa rụt cổ là có thể tránh được mọi chuyện sao?'
"Lệ tiểu thư, thật sự rất xin lỗi. Giám đôc của chúng tôi…".
"Cho dù cô có nói một câu nói dối một ngàn lần thì nó vẫn là lời nói dối" Lệ Khuynh Thành cắ ngang. "Thôi được, không cần làm phiền cô vào thông báo. Tự tôi sẽ đi tìm".
Vừa nói Lệ Khuynh Thành vừa kéo tay Tần Lạc đi vào bên trong.
"A, tiểu thư, cô không thể tự tiện xông vào công ty của chúng tôi. Tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát" Cô gái chặn lại nói. Hai gã đàn ông ngồi ở bàn đón tiếp thấy có người dám xông vào công ty cũng chạy tới hỗ trợ cản lại.
"Cô có biết số điện thoại khẩn cấp gọi cho cảnh sát không? Nếu cô không biết tôi có thể gọi giúp cô" Lệ Khuynh Thành đẩy tay cô gái ra và nói. Nàng khăng khăng tiến vào bên trong. Nàng đương nhiên không sợ cảnh sát tới.
"Các anh.. mau gọi bảo vệ. Hãy gọi điện gọi bảo vệ" Cô gái hô to.
Cô gái vừa kêu lên có rất nhiều nhân viên trong công ty chú ý tới mấy người. Một số đồng nghiệp nam cậy bản thân cao lớn, cường tráng, muốn nhân cơ hội này thể hiện một phen trước cô gái đón tiếp liền cùng nhau xông tới quát: "Hai người muốn làm gì? Đây là trụ sở công ty của chúng tôi. Ai cho phép hai người tự tiện xông vào? Hai người mau ra ngoài".
Tần Lạc vẫn chưa kịp thị uy, Lệ Khuynh Thành với bộ mặt lạnh như băng tiến lên từng bước một, nàng trừng mắt lạnh lùng nhìn, ánh mắt sắc bén như dao cạo, cái miệng nhỏ nhắn của nàng thốt ra một câu, âm thang vô cùng uy lực: "Cút đi".
"Cô sao có thể…" Một người đàn ông đeo kính thẫn thờ khi nhìn lướt qua gương mặt nhỏ, xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành của Lệ Khuynh Thành. Giọng nói của anh ta nhỏ dần đi, không biết nửa câu sau là gì nữa. "Có chuyện gì cần nói sao? Cô muốn gặp ai?"
"Anh không nghe thấy câu nói của tôi sao?" Ánh mắt Lệ Khuynh Thành càng lúc càng lạnh lẽo, như thể chỉ cần như qua ánh mắt của nàng có thể đóng băng cả người bạn.
"Tôi…" Người đàn ông lại liếc trộm Lệ Khuynh Thành. Có vẻ anh ta cảm giác đã đủ rồi nên lập tức đứng tránh sang một bên.
Người phụ nữ xinh đẹp này gây cho người khác một áp lực cực lớn. Nàng căn bản làm cho anh ta không có bất kỳ sự phản kháng nào.
"Hãy để Lệ tổng vào đi" Lý Lệnh Tây đứng lối vào hành lang, cười nói.
"Dẫn đường" Lệ Khuynh Thành trừng mắt nhìn cô gái đón tiếp nói.
Cô gái đón tiếp vừa rồi còn nói dối nàng bây giờ không dám phản ứng gì. Cô gái xấu hổ dẫn Lệ Khuynh Thành và Tần Lạc đi tới phòng làm việc của giám đốc.
Lệ Khuynh Thành khẽ cười nhạt, dáng vẻ cao ngạo như nàng đã giành một chiến thắng quan trọng, bước đi qua mặt những người đang đứng xem.
Tần Lạc cười thầm trong lòng cô gái này đúng thật rất thú vị.
Khi nàng đóng vai một tri thức, nàng có dáng vẻ tao nhã, thanh lịch, giống như đó bản chất thực sự của con người nàng. Khi nàng đóng vai chua ngoa, đanh đá, người khác phải run sợ khi đối mặt với nàng. Không ai dám bước hơn đối diện trực tiếp với nàng.
Vừa bước vào phòng làm việc của Lý Lệnh Tây, Lệ Khuynh Thành đã cười hỏi: "Không phải Lý giám độc không có mặt ở đây sao? Sao quay về nhanh thế?'
"Tôi biết ý định của cô khi tới đây" Lý Lệnh Tây ngồi sau bàn làm việc, hắn không nói câu nào mời Lệ Khuynh Thành và Tần Lạc ngồi.
Lý Lệnh Tây nâng cặp kính lên trên sống mũi, hắn ngẩng đầu nhìn hai người khách trước mặt, cười nói: "Thế nhưng ý của tôi cũng rất rõ ràng. Lệ tổng là người thông minh, chắc chắn không cần phải hỏi lại, đúng không?"
"Ý của anh là vẫn tiếp tục kế hoạch làm hàng nhái?" Lệ Khuynh Thành hỏi.
"Một việc có thể kiếm ra tiền tại sao tôi không làm chứ?" Lý Lệnh Tây mặt dầy nói.
"Tôi sẽ kiện các anh tội vi phạm bản quyền" Lệ Khuynh Thành nhìn Lý Lệnh Tây, sắc mặt nàng như chuẩn bị đánh ngươi nói.
"Nếu nói như vậy tại sao cô còn tới đây tìm tôi nói chuyện?" Lý Lệnh Tây vô cùng đắc ý nói. "Tôi đã sao chép sản phẩm của các người, ăn cắp ý tưởng sáng tạo nhưng thế thì sao nào? Các người hẳn hiểu rõ hơn tôi. Việc bả vệ quyền sở hữu sản phẩm của luật pháp Trung Quốc vô cùng yếu kém. Nếu như tố cáo chúng tôi sản xuất một sản phẩm tương tự, cùng quảng cáo, cùng tên với sản phẩm của hai người đương nhiên hai người không thể thắng. Bên toà án chắc chắn ra phán quyết có lợi cho chúng tôi. Chúng tôi không mất gì cả mà ngược lại có biết chúng tôi được lợi gì không?"
Lý Lệnh Tây vuốt ve cái bút trong tay và nói: "Nếu như việc này đưa ra toà, nhất định sẽ bị giới truyền thông chú ý. Bây giờ chính là lúc sản phẩm bột phấn Kim Dũng của các người đang thu lợi nhuận khổng lồ. Sản phẩm của chúng tôi chỉ thơm lây, nhờ hơi của nó. Liệu có nhờ vụ việc này mà nó nổi tiếng hơn không?"
Lý Lệnh Tây chuyển ánh mắt sang nhìn Tần Lạc, ánh mắt hắn như vẻ châm biến, nói: "Nếu như người khác tìm tới gặp tôi, có thể lúc đó tôi sẽ cảm thấy lo lắng. Thế nhưng đây là công ty của hai người, tôi lại càng không bao giờ nhượng bộ. Một bước cũng không lùi. Tần tiên sinh, anh thực sự là người mà người khác không thể yêu mến được".
Tần Lạc gật đầu hắn cười nói: "Tôi cũng không thích đàn ông".
Đây không phải là lần gặp đầu tiên của Tần Lạc và Lý Lệnh Tây. Lần nào gặp mặt cũng thấy hắn ở cùng một chỗ với Quản Tự. Dù có dùng đầu gối để nghĩ cũng biết mối quan hệ của hắn và Quản Tự hoàn toàn không bình thường.
Mối quan hệ của Tần Lạc và Quản Tự không tốt, hơn nữa cả hai đã xảy ra xung đột vài lần. Hơn nữa lần trước ở trụ sở của Danh Viện hội, chính mình đã bắt hắn muối mặt xin lỗi mọi người.
Bây giờ Tần Lạc cũng không bất ngờ khi thấy hắn căm thù mình như vậy.
"Bây giờ tốt nhất là" Lý Lệnh Tấy nói. "Các người không tố cáo chúng tôi ra toà mà lựa chọn phương pháp đàm phán cùng chúng tôi chứng mình rõ ràng tình hình hiện tại của các người. Tôi khuyên hai người hãy quay về đi. Hai người buôn bán kiếm lời vô số, chúng tôi chỉ hưởng bát súp thừa ở sau lưng thôi. Một người có lòng tham vô đáy, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt".
"Tôi đương nhiên sẽ cho người khác ăn súp" Lệ Khuynh Thành nói. "Thế nhưng tôi sẽ nuôi một con chó biết nghe lời. Những con chó này không nghe lời, lại thường cắn trộm chủ nhân, là con chó điên. Tôi không quen nuôi loại đó, đương nhiên tôi chỉ muốn đuổi nó đi'.
Nụ cười trên mặt Lý Lệnh Tây vụt tắt. Hắn cười nhạt nói: "Cô nghĩ rằng tuôn ra mấy câu thô tục đó là có thể làm thay đổi gì sao? Chỉ làm xấu đi hình ảnh của bản thân thôi. Tôi có thể một lần nữa nhắc lại cho các người biết, tôi tuyệt đối không buông tha cho các người ở phi vụ kiếm tiền này. Hai người hãy về đi. Không tiễn".
Lệ Khuynh Thành tức giận nàng quay sang nhìn Tần Lạc hỏi: "Cậu có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện này không?"
"Không thể" Tần Lạc lắc đầu nói. Lời nói của Lý Lệnh Tây giống như của một kẻ vô lại, gây cho người khác cảm giác vô cùng giận dữ.
"Tôi cũng không thể" Lệ Khuynh Thành nói.
Đột nhiên Lệ Khuynh Thành đi tới, nàng cầm mô hình quả địa cầu trên bàn làm việc của Lý lệnh Tây rồi giơ tay nhắm đầu của hắn ném tới, miệng la lớn: "Mày là một kẻ háo sắc, mày muốn làm gì? Mày đừng tới đây, tao sẽ không đáp ứng đâu. Đồ biến thái".
Loảng xoảng!
Quả địa cầu nện vào giá sách phía sau. Mặt kính của giá sách bị quả cầu đập nát.
Sau một hồi rạn nứt, tiếng thuỷ tinh rơi xuống kêu loảng xoảng.
"Lệ Khuynh Thành, cô điên rồi à?" Lý Lệnh Tấy rất vất vả mới thoát khỏi một đòn của Lệ Khuynh Thành. Hắn sợ hãi đến toát mồ hôi lại. Ả này thực sự dám ra tay vô cùng tàn nhẫn.
"Háo sắc. Biến thái. Mặt người dạ thú" Hình như Lệ Khuynh Thành không nghe thấy lời nói của Lý Lệnh Tây, nàng cầm tài liệu trên bàn làm việc của hắn ném vào mặt hắn.
Hai chân Lý Lệnh Tây đạp vào bàn làm việc, cái ghế của hắn trượt mạnh về phía sau, lại một lần nữa tránh được một đòn nữa của Lệ Khuynh Thành.
""Nhìn mày hào hoa phong nhã như vậy mà dám nhân lúc người khác không chú ý động chân động tay. Tao tuyệt đối sẽ không để mày hạ nhục như vậy'.
Lệ Khuynh Thành vừa quát vừa rút một bên giày cao gót của mình ra.
Lúc này cô gái này đã coi giày cao gót của mình là vũ khí sát thương hiệu quả nhất.
"Cô là ả đàn bà điên. Cô điên rồi. Tôi động chân, động tay với cô lúc nào? Cô ăn nói hồ đồ thế tôi nhất định phải báo cảnh sát" Lý Lệnh Tây giơ tay chống đỡ. Giầy cao gót nện vào cánh tay hắn, hắn đau đớn há miệng kêu.
Tần Lạc cảm thấy khá thất vọng khi hắn thấy mấy lần Lệ Khuynh Thành ra tay đánh trượt mục tiêu, không lưu lại cho đối thủ một vết thương trí mạng.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng mở ra, cô gái thư ký bên ngoài bưng cốc cà phê tiến vào nói: "Lý tổng, ngài muốn uống cà phê sao? Có chuyện gì vậy?'
Một ý nghĩ loé lên trong đầu Tần Lạc. Hắn đón ly cà phê trong tay cô thư ký, mặt đỏ bừng, đôi mắt ngấn lệ, hàm chứa sự oan ức, hắn chỉ vào mặt Lý Lệnh Tây mắng to: "Mày, mày là đồ cặn bã, hạ lưu, ti tiện. Mày muốn tao làm trai bao. Tao liều mạng với mày".
Nói rồi hắn cầm ly cà phê nóng hất vào người Lý Lệnh Tây.
Trốn đi, tao để mày trốn đó!
Cô gái đó không nhận ra thân phận của hai người này nhưng nàng nhận ra cái đồng hồ đeo ở cổ tay của người phụ nữ. Nàng đã xem quảng cáo của loại sản phẩm này trên tạp chí, chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng bị nó hấp dẫn. Đây là kiểu mẫu có giá trị nhất được tung ra thị thường trong năm nay. Loại đồng hồ dây đeo tay bằng da cá sấu đen này hoàn toàn được làm thủ công. Phải đặt hàng từ một tới ba năm mới được nhận hàng. Đó là trong trường hợp bạn may mắn để có thể đặt được hàng.
Vì thế giọng nói của cô gái vô cùng nhã nhặn.
"Giám đốc Lý của cô có nhà không?" Lệ Khuynh Thành nhìn xung quanh rồi hỏi.
"Xin lỗi, hai người có hẹn trước không?" Cô gái đón tiếp hỏi.
"Có" Lệ Khuynh Thành nói.
Tần Lạc kinh ngạc liếc nhìn Lệ Khuynh Thành. Hắn thầm nghĩ không hiểu nàng đã hẹn gặp lúc nào? Lúc ăn cơm nàng còn lo lắng không biết người phụ trách có mặt ở công ty hay không?
"Xin hỏi quý tính của tiểu thư là gì?"
"Họ Lệ" Lệ Khuynh Thành nói.
"Xin chờ một lát. Tôi sẽ vào thông báo" Cô gái đón tiếp nói xong nàng liền đi vào phòng làm việc bên trong.
"Chị hẹn gặp lúc nào?" Tần Lạc khẽ thì thào vào tai Lệ Khuynh Thành.
"Tôi chỉ thử thăm dò xem giám đốc của bọn họ có nhà không thôi" Lệ Khuynh Thành cười tủm tỉm nói. "Nếu chúng ta nói không có hẹn trước nhất định cô ta sẽ không vào thông báo hộ chúng ta. Dù sao không phải chúng ta tới đây để chuyển tiền cho bọn họ".
Tần Lạc cười gượng gạo. Hắn thầm nghĩ bản thân hắn cũng phải thật sự cẩn thận khi có quan hệ với một phụ nữ như nàng. Nếu không bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi vào bẫy của nàng.
Quả nhiên ngay sau đó cô gái đón tiếp đó đã quay lại. Sắc mặt cô ta có vẻ không vui, ánh mắt oán hận nhìn Lệ Khuynh Thành, rõ ràng cô ta đã bị cấp trên của mình trách mắng. Cô ta nói: "Lệ tiểu thư, rất xin lỗi. Giám đốc của chúng tôi không ở đây".
"Không có ở đây sao? Vậy vừa rồi cô đi xin ý kiến của ai?" Lệ Khuynh Thành cười nhạt.
"Đi thôi. Hãy dẫn chúng tôi đi gặp Lý Lệnh Tây. Anh ta tưởng rằng cứ trốn trong phòng làm việc làm con rùa rụt cổ là có thể tránh được mọi chuyện sao?'
"Lệ tiểu thư, thật sự rất xin lỗi. Giám đôc của chúng tôi…".
"Cho dù cô có nói một câu nói dối một ngàn lần thì nó vẫn là lời nói dối" Lệ Khuynh Thành cắ ngang. "Thôi được, không cần làm phiền cô vào thông báo. Tự tôi sẽ đi tìm".
Vừa nói Lệ Khuynh Thành vừa kéo tay Tần Lạc đi vào bên trong.
"A, tiểu thư, cô không thể tự tiện xông vào công ty của chúng tôi. Tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát" Cô gái chặn lại nói. Hai gã đàn ông ngồi ở bàn đón tiếp thấy có người dám xông vào công ty cũng chạy tới hỗ trợ cản lại.
"Cô có biết số điện thoại khẩn cấp gọi cho cảnh sát không? Nếu cô không biết tôi có thể gọi giúp cô" Lệ Khuynh Thành đẩy tay cô gái ra và nói. Nàng khăng khăng tiến vào bên trong. Nàng đương nhiên không sợ cảnh sát tới.
"Các anh.. mau gọi bảo vệ. Hãy gọi điện gọi bảo vệ" Cô gái hô to.
Cô gái vừa kêu lên có rất nhiều nhân viên trong công ty chú ý tới mấy người. Một số đồng nghiệp nam cậy bản thân cao lớn, cường tráng, muốn nhân cơ hội này thể hiện một phen trước cô gái đón tiếp liền cùng nhau xông tới quát: "Hai người muốn làm gì? Đây là trụ sở công ty của chúng tôi. Ai cho phép hai người tự tiện xông vào? Hai người mau ra ngoài".
Tần Lạc vẫn chưa kịp thị uy, Lệ Khuynh Thành với bộ mặt lạnh như băng tiến lên từng bước một, nàng trừng mắt lạnh lùng nhìn, ánh mắt sắc bén như dao cạo, cái miệng nhỏ nhắn của nàng thốt ra một câu, âm thang vô cùng uy lực: "Cút đi".
"Cô sao có thể…" Một người đàn ông đeo kính thẫn thờ khi nhìn lướt qua gương mặt nhỏ, xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành của Lệ Khuynh Thành. Giọng nói của anh ta nhỏ dần đi, không biết nửa câu sau là gì nữa. "Có chuyện gì cần nói sao? Cô muốn gặp ai?"
"Anh không nghe thấy câu nói của tôi sao?" Ánh mắt Lệ Khuynh Thành càng lúc càng lạnh lẽo, như thể chỉ cần như qua ánh mắt của nàng có thể đóng băng cả người bạn.
"Tôi…" Người đàn ông lại liếc trộm Lệ Khuynh Thành. Có vẻ anh ta cảm giác đã đủ rồi nên lập tức đứng tránh sang một bên.
Người phụ nữ xinh đẹp này gây cho người khác một áp lực cực lớn. Nàng căn bản làm cho anh ta không có bất kỳ sự phản kháng nào.
"Hãy để Lệ tổng vào đi" Lý Lệnh Tây đứng lối vào hành lang, cười nói.
"Dẫn đường" Lệ Khuynh Thành trừng mắt nhìn cô gái đón tiếp nói.
Cô gái đón tiếp vừa rồi còn nói dối nàng bây giờ không dám phản ứng gì. Cô gái xấu hổ dẫn Lệ Khuynh Thành và Tần Lạc đi tới phòng làm việc của giám đốc.
Lệ Khuynh Thành khẽ cười nhạt, dáng vẻ cao ngạo như nàng đã giành một chiến thắng quan trọng, bước đi qua mặt những người đang đứng xem.
Tần Lạc cười thầm trong lòng cô gái này đúng thật rất thú vị.
Khi nàng đóng vai một tri thức, nàng có dáng vẻ tao nhã, thanh lịch, giống như đó bản chất thực sự của con người nàng. Khi nàng đóng vai chua ngoa, đanh đá, người khác phải run sợ khi đối mặt với nàng. Không ai dám bước hơn đối diện trực tiếp với nàng.
Vừa bước vào phòng làm việc của Lý Lệnh Tây, Lệ Khuynh Thành đã cười hỏi: "Không phải Lý giám độc không có mặt ở đây sao? Sao quay về nhanh thế?'
"Tôi biết ý định của cô khi tới đây" Lý Lệnh Tây ngồi sau bàn làm việc, hắn không nói câu nào mời Lệ Khuynh Thành và Tần Lạc ngồi.
Lý Lệnh Tây nâng cặp kính lên trên sống mũi, hắn ngẩng đầu nhìn hai người khách trước mặt, cười nói: "Thế nhưng ý của tôi cũng rất rõ ràng. Lệ tổng là người thông minh, chắc chắn không cần phải hỏi lại, đúng không?"
"Ý của anh là vẫn tiếp tục kế hoạch làm hàng nhái?" Lệ Khuynh Thành hỏi.
"Một việc có thể kiếm ra tiền tại sao tôi không làm chứ?" Lý Lệnh Tây mặt dầy nói.
"Tôi sẽ kiện các anh tội vi phạm bản quyền" Lệ Khuynh Thành nhìn Lý Lệnh Tây, sắc mặt nàng như chuẩn bị đánh ngươi nói.
"Nếu nói như vậy tại sao cô còn tới đây tìm tôi nói chuyện?" Lý Lệnh Tây vô cùng đắc ý nói. "Tôi đã sao chép sản phẩm của các người, ăn cắp ý tưởng sáng tạo nhưng thế thì sao nào? Các người hẳn hiểu rõ hơn tôi. Việc bả vệ quyền sở hữu sản phẩm của luật pháp Trung Quốc vô cùng yếu kém. Nếu như tố cáo chúng tôi sản xuất một sản phẩm tương tự, cùng quảng cáo, cùng tên với sản phẩm của hai người đương nhiên hai người không thể thắng. Bên toà án chắc chắn ra phán quyết có lợi cho chúng tôi. Chúng tôi không mất gì cả mà ngược lại có biết chúng tôi được lợi gì không?"
Lý Lệnh Tây vuốt ve cái bút trong tay và nói: "Nếu như việc này đưa ra toà, nhất định sẽ bị giới truyền thông chú ý. Bây giờ chính là lúc sản phẩm bột phấn Kim Dũng của các người đang thu lợi nhuận khổng lồ. Sản phẩm của chúng tôi chỉ thơm lây, nhờ hơi của nó. Liệu có nhờ vụ việc này mà nó nổi tiếng hơn không?"
Lý Lệnh Tây chuyển ánh mắt sang nhìn Tần Lạc, ánh mắt hắn như vẻ châm biến, nói: "Nếu như người khác tìm tới gặp tôi, có thể lúc đó tôi sẽ cảm thấy lo lắng. Thế nhưng đây là công ty của hai người, tôi lại càng không bao giờ nhượng bộ. Một bước cũng không lùi. Tần tiên sinh, anh thực sự là người mà người khác không thể yêu mến được".
Tần Lạc gật đầu hắn cười nói: "Tôi cũng không thích đàn ông".
Đây không phải là lần gặp đầu tiên của Tần Lạc và Lý Lệnh Tây. Lần nào gặp mặt cũng thấy hắn ở cùng một chỗ với Quản Tự. Dù có dùng đầu gối để nghĩ cũng biết mối quan hệ của hắn và Quản Tự hoàn toàn không bình thường.
Mối quan hệ của Tần Lạc và Quản Tự không tốt, hơn nữa cả hai đã xảy ra xung đột vài lần. Hơn nữa lần trước ở trụ sở của Danh Viện hội, chính mình đã bắt hắn muối mặt xin lỗi mọi người.
Bây giờ Tần Lạc cũng không bất ngờ khi thấy hắn căm thù mình như vậy.
"Bây giờ tốt nhất là" Lý Lệnh Tấy nói. "Các người không tố cáo chúng tôi ra toà mà lựa chọn phương pháp đàm phán cùng chúng tôi chứng mình rõ ràng tình hình hiện tại của các người. Tôi khuyên hai người hãy quay về đi. Hai người buôn bán kiếm lời vô số, chúng tôi chỉ hưởng bát súp thừa ở sau lưng thôi. Một người có lòng tham vô đáy, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt".
"Tôi đương nhiên sẽ cho người khác ăn súp" Lệ Khuynh Thành nói. "Thế nhưng tôi sẽ nuôi một con chó biết nghe lời. Những con chó này không nghe lời, lại thường cắn trộm chủ nhân, là con chó điên. Tôi không quen nuôi loại đó, đương nhiên tôi chỉ muốn đuổi nó đi'.
Nụ cười trên mặt Lý Lệnh Tây vụt tắt. Hắn cười nhạt nói: "Cô nghĩ rằng tuôn ra mấy câu thô tục đó là có thể làm thay đổi gì sao? Chỉ làm xấu đi hình ảnh của bản thân thôi. Tôi có thể một lần nữa nhắc lại cho các người biết, tôi tuyệt đối không buông tha cho các người ở phi vụ kiếm tiền này. Hai người hãy về đi. Không tiễn".
Lệ Khuynh Thành tức giận nàng quay sang nhìn Tần Lạc hỏi: "Cậu có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện này không?"
"Không thể" Tần Lạc lắc đầu nói. Lời nói của Lý Lệnh Tây giống như của một kẻ vô lại, gây cho người khác cảm giác vô cùng giận dữ.
"Tôi cũng không thể" Lệ Khuynh Thành nói.
Đột nhiên Lệ Khuynh Thành đi tới, nàng cầm mô hình quả địa cầu trên bàn làm việc của Lý lệnh Tây rồi giơ tay nhắm đầu của hắn ném tới, miệng la lớn: "Mày là một kẻ háo sắc, mày muốn làm gì? Mày đừng tới đây, tao sẽ không đáp ứng đâu. Đồ biến thái".
Loảng xoảng!
Quả địa cầu nện vào giá sách phía sau. Mặt kính của giá sách bị quả cầu đập nát.
Sau một hồi rạn nứt, tiếng thuỷ tinh rơi xuống kêu loảng xoảng.
"Lệ Khuynh Thành, cô điên rồi à?" Lý Lệnh Tấy rất vất vả mới thoát khỏi một đòn của Lệ Khuynh Thành. Hắn sợ hãi đến toát mồ hôi lại. Ả này thực sự dám ra tay vô cùng tàn nhẫn.
"Háo sắc. Biến thái. Mặt người dạ thú" Hình như Lệ Khuynh Thành không nghe thấy lời nói của Lý Lệnh Tây, nàng cầm tài liệu trên bàn làm việc của hắn ném vào mặt hắn.
Hai chân Lý Lệnh Tây đạp vào bàn làm việc, cái ghế của hắn trượt mạnh về phía sau, lại một lần nữa tránh được một đòn nữa của Lệ Khuynh Thành.
""Nhìn mày hào hoa phong nhã như vậy mà dám nhân lúc người khác không chú ý động chân động tay. Tao tuyệt đối sẽ không để mày hạ nhục như vậy'.
Lệ Khuynh Thành vừa quát vừa rút một bên giày cao gót của mình ra.
Lúc này cô gái này đã coi giày cao gót của mình là vũ khí sát thương hiệu quả nhất.
"Cô là ả đàn bà điên. Cô điên rồi. Tôi động chân, động tay với cô lúc nào? Cô ăn nói hồ đồ thế tôi nhất định phải báo cảnh sát" Lý Lệnh Tây giơ tay chống đỡ. Giầy cao gót nện vào cánh tay hắn, hắn đau đớn há miệng kêu.
Tần Lạc cảm thấy khá thất vọng khi hắn thấy mấy lần Lệ Khuynh Thành ra tay đánh trượt mục tiêu, không lưu lại cho đối thủ một vết thương trí mạng.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng mở ra, cô gái thư ký bên ngoài bưng cốc cà phê tiến vào nói: "Lý tổng, ngài muốn uống cà phê sao? Có chuyện gì vậy?'
Một ý nghĩ loé lên trong đầu Tần Lạc. Hắn đón ly cà phê trong tay cô thư ký, mặt đỏ bừng, đôi mắt ngấn lệ, hàm chứa sự oan ức, hắn chỉ vào mặt Lý Lệnh Tây mắng to: "Mày, mày là đồ cặn bã, hạ lưu, ti tiện. Mày muốn tao làm trai bao. Tao liều mạng với mày".
Nói rồi hắn cầm ly cà phê nóng hất vào người Lý Lệnh Tây.
Trốn đi, tao để mày trốn đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.