Chương 688: Lão già bất tử gian xảo!
Liễu Hạ Huy
29/03/2013
Bây giờ Tần Lạc mới quay về nhà nên hắn không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì vì vậy hắn mới đứng lại trước cổng quan sát. Hắn muốn để yên xem chuyện phát triển tới mức độ nào.
Mặc dù hắn là chồng chưa cưới của Lâm Hoán Khê nhưng hắn vẫn còn chưa nhận được sự đồng ý chính thức của cha vợ nên hắn muốn để nàng tự mình quyết định chuyện này. Tần Lạc hoàn toàn ủng hộ quyết định của Lâm Hoán Khê trong chuyện này.
Lâm Hách Huy đỏ mặt nói sau khi ông ta nghe Lâm Thanh Nguyên hỏi: "Không phải con rất quý Hoán Khê khi nó còn nhỏ sao? Sau này công việc của con bận rộn, mới chỉ hai năm con không quay về thăm Hoán Khê… tới khi con quay về nhà thăm Hoán Khê, cha lại đuổi con, không cho con bước chân vào nhà. Cha còn nói Hoán Khê gặp quái bệnh gì đó, không muốn gặp người khác… đấy bây giờ Hoán Khê có bệnh gì đâu? Không phải rất khoẻ sao?"
Từ sau khi Tần Lạc chữa trị bệnh cho Lâm Hoán Khê, rốt cuộc tình cảm của nàng từ trong vũng bùn cũng xuất hiện trở lại. Hơn nữa nàng còn yêu thương một thầy thuốc ít hơn mình mấy tuổi.
Những ngày này Lâm Thanh Nguyên chỉ sợ bệnh cũ của Lâm Hoán Khê tái phát nên ông vừa tận hưởng sự hiếu đạo của nàng sau khi khỏi bệnh, vừa phải cẩn thận che trở cho nàng khỏi bị thương tổn. Thậm chí bọn họ còn không dám nhắc tới những chuyện trước kia đã khiến Lâm Hoán Khê bị thương tổn.
Nhưng ông không ngờ người con không chịu kém cạnh của ông ngay khi vừa mới quay về đã nhắc lại bệnh tình trước kia của Lâm Hoán Khê không chút e ngại, đâm chọc vào vết thương mà bọn họ đã cố gắng che đậy. Lâm Thanh Nguyên tức giận tới mức cả người run bắn lên, giọng nói cũng lắp bắp, hai mắt ông trợn tròn, ông chỉ tay vào mặt Lâm Hách Uy nói: "Mày là đồ bất hiếu. Cút ngay cho tao. Sau này mày không bao giờ được quay về nữa. Coi như tao chưa bao giờ có đứa con như mày".
"Cha, cha lại hồ đồ rồi" Lâm Hách Uy cũng tức giận việc Lâm Thanh Nguyên không giúp mình nói hộ với con gái mình mà lại còn liên tiếp xua đuổi mình trước mặt con gái. Thế gian này có người ông nào lại không có khát vọng gia đình sum họp, con cháu điền viên hạnh phúc không? "Con là cha của Hoán Khê, nó là con gái của con. Tại sao cha lại chia rẽ sự đoàn tụ của cha con chúng con?"
"Tao vẫn chưa phải là lão già hồ đồ. Vấn đề là tao không nhận mày làm con. Hoán Khê cũng không muốn nhận một người cha như mày" Lâm Thanh Nguyên là người yếu lòng nhưng khi nghĩ tới bệnh tình của Lâm Hoán Khê, ông vẫn phải tàn nhẫn lên tiếng từ chối: "Đi đi, hãy mau mang theo người phụ nữ này đi đi. Đừng quấy nhiễu bữa cơm chiều của người khác".
"Chuyện này cha không thể tự mình quyết định được" Lâm Hách Uy nhìn Lâm Hoán Khê, ông ta cười vẻ rất hiền từ nói: "Hoán Khê, cha sai rồi nhưng cho dù là như thế nào thì cha vẫn là cha của con. Con có thể cho cha một cơ hội để đền bù cho con, được không? Chẳng lẽ cha con chúng ta cả đời này không được gặp nhau nữa sao?"
"Như vậy cũng tốt" Lâm Hoán Khê không muốn tiếp nhận tình cảm cha con đột ngột này. Nàng lạnh lùng nói: "Ông có chuyện nhà của ông, tôi cũng có cuộc sống riêng của tôi. Sau này chúng ta không nên gặp nhau nữa. Ông cũng không nên quay về đây".
"Hoán Khê" Lâm Hách Uy gọi.
"Nếu như không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi còn phải đi ăn cơm tối" Lâm Hoán Khê cầm tay Bối Bối định đi vào trong nhà.
Tần Lạc thở dài.
Có người con nào không muốn đoàn tụ cùng với cha mẹ mình không? Có người con nào từ chối đoàn tụ khi cha mẹ hối hận quay về không?
Rõ ràng chuyện năm xưa vẫn như một bóng ma rất lớn luẩn quẩn trong lòng Lâm Hoán Khê vì vậy nàng mới không chịu chấp nhận tình cảm quay về của cha mình. Trong khi đó Lâm Thanh Nguyên vì muốn chăm sóc Lâm Hoán Khê cũng đã từ chối con trai mình quay về.
Thế nhưng thật sự trong lòng bọn họ không có một chút tiếc nuối về điều này sao?
Tần Lạc đã chuẩn bị nói chuyện với Lâm Hoán Khê, hoá giải nỗi uất ức trong lòng nàng, khiến cho cha con nàng nhận nhau, cũng có thể khiến cho Lâm Thanh Nguyên có thể được an hưởng niềm hạnh phúc xum họp khi tuổi già. Đây chính là kết cục tất cả đều vui vẻ mà Tần Lạc hy vọng được nhìn thấy.
Trong lòng Tần Lạc hắn biết bản thân mình nợ Lâm Hoán Khê rất nhiều chuyện vì vậy những gì hắn có thể làm để đền bù hạnh phúc của nàng, hắn đều cố gắng làm.
Thế nhưng người phụ nữ kia vừa nói một câu đã khiến cho sự kiện làm lành với nhau này đã xảy ra một biến cố rất nghiêm trọng, một biến cố khiến người khác rất đau lòng.
"Chúng tôi không quay về cũng được nhưng cô phải đồng ý với chúng tôi một điều kiện" Người phụ nữ mặc váy đen, dáng vẻ phong lưu lên tiếng.
Bước chân đang bước đi của Lâm Hoán Khê đột nhiên dừng lại, nàng quay người, nhìn cha của mình với vẻ vô cùng tuyệt vọng.
Bối Bối có cảm giác bàn tay to của Lâm Hoán Khê đang cầm bàn tay nhỏ bé của mình trong nháy mắt đã lập tức lạnh như băng giá. Cô bé dùng bàn tay mụ mẫm của mình ôm tay Hoán Khê nói: "Mẹ, mẹ, có phải mẹ rất lạnh không? Chúng mình vào trong đi. Con cũng không thích mấy người khách hôm nay".
Bối Bối rất thích cảnh náo nhiệt. Trước đây mỗi khi có khách tới chơi, Bối Bối đều rất vui vẻ. Người khách nào cũng khen ngợi vẻ đáng yêu, hiểu chuyện của cô bé, bọn họ vuốt ve gương mặt bầu bầu nhỏ nhắn, sờ lên bím tóc của cô bé. Bọn họ còn cho cô bé một đồ chơi, món ăn ngon nào đó. Thậm chí bọn họ dùng từ ngữ ca ngợi để thoả mãn tính hư vinh của cô bé. Những khi không có việc gì cô bé còn chạy tới trước mặt khách xoay hai vòng. Bản công chúa đáng yêu như này, không đáng để người khác phải khen ngợi sao?
Hôm nay Bối Bối lại nói không thích những người khách này tới thăm nhà. Xem ra cô bé đã thực sự chán ghét đôi nam nữ này.
Lâm Hoán Khê không trả lời câu nói của Bối Bối, nàng bình tĩnh nói: "Có yêu cầu gì?"
"Hãy cho chúng tôi mượn một triệu" Người phụ nữ trung niên nói.
"Thối lắm" Lần này Lâm Thanh Nguyên thật sự nóng nảy. Ông rất vui khi con trai mình đã quay về nhận lỗi, bày tỏ thái độ xin lỗi mọi người, ông cũng hy vọng người trong nhà có thể đoàn tụ nhưng ông thật sự không ngờ con mình không thực lòng muốn quay về nhận ông và để con gái của mình có thể nhận cha. Con trai ông đã quay về vì một ý đồ khác. Hơn nữa còn coi đây là điều kiện để áp đặt với con gái mình. "Cô là ai? Hoán Khê dựa vào cái gì phải cho cô vay một triệu? Hai người lớn phải đi vay tiền một đứa nhỏ, các người không cảm thấy xấu hổ sao?"
"Cha, cha không nên nói mấy câu khó nghe như vậy" Lâm Hách Uy nói vẻ xấu hổ. Ông ta cười ngượng nói: "Gần đây công việc làm ăn của bọn con gặp khó khăn vì vậy phải cần một nguồn vốn để quay vòng. Hơn nữa đây là con chỉ mượn, không phải là đòi hỏi. Trong vòng một năm con sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi".
"Nói thật dễ nghe. Đây không phải là điều kiện sao? Hoán Khê không có tiền, mà có tiền cũng không cho mượn. Cút đi, hãy cút đi. Không bao giờ được quay về đây nữa. Tao không thể chịu nổi khi có loại con như mày" Lâm Thanh Nguyên bước tới túm tay Lâm Hách Uy, định kéo ông ta ra khỏi cổng.
"Cha, con biết bây giờ Hoán Khê có tiền. Bây giờ cháu nó là người quản lý nghiệp đoàn Trung y, quyền lợi rất kinh khủng. Nếu như không có tiền cũng được, chỉ cần cho con một sản phẩm đã nghiên cứu được, vừa hay bọn con cũng sản xuất thuốc Trung y. Còn không cha cứ cho con một triệu".
"Tao không có tiền" Lâm Thanh Nguyên dứt khoát từ chối.
"Hoán Khê, con cũng không muốn nhìn thấy cha đi vào con đường cùng, đúng không?" Lâm Hách Uy không muốn đi, ông ta mặt dầy nhìn Lâm Hoán Khê cầu khẩn.
"Thứ nhât: tôi không nhận ông là cha tôi. Thứ hai: tôi không có trách nhiệm phải cho ông mượn một trăm vạn. Tôi là người quản lý nghiệp đoàn Trung y nhưng không có quyền lợi vô điều kiện chuyển giao các hạng mục nghiên cứu cho người khác. Thứ ba: chuyện ông đi vào đường cùng hay không tuyệt đối không có quan hệ gì với tôi" Giọng nói của Lâm Hoán Khê lạnh như băng giá khi nói ba điều đó nhưng câu nói cuối cùng của nàng thì thực sự tàn nhẫn, dứt khoát: "Nếu như ông còn không mau rời khỏi đây, tôi sẽ báo cảnh sát".
Người phụ nữ bên cạnh liên tục cười gằn, bà ta châm chọc: "Lâm Hách Uy, đây là người cha tốt của anh hả? Đây là con gái ngoan của anh hả? Tôi lại cảm thấy đáng thương thay cho anh. Không phải hàng ngày anh thường than ngắn thở dài nói mình nợ bọn họ rất nhiều sao? Nhưng hình như người ta lại không coi anh vào mắt thì phải? Tôi rất nghi ngờ nếu như hôm nay anh không quay về đây thì có lẽ sẽ không có ai nhớ rằng trên đời này còn có một người là anh".
"Cô câm miệng cho tôi" Lâm Thanh Nguyên tức giận quát mắng người phụ nữ kia: "Cô là ai? Chuyện của Lâm gia chúng tôi làm gì có chỗ cho cô xen vào. Hãy mau cút".
"Ôi chao. Tính tình của ông nóng nảy quá" Người phụ nữ ra vẻ sợ hãi nói: "Hách Uy, anh còn chờ cái gì? Sao anh không đuổi tất cả đi cho tôi?"
"Đáng cười thật. Nó có tư cách gì mà đuổi chúng tôi ra ngoài?" Lâm Thanh Nguyên tức giận cười gằn nói: "Hai người mau cút đi. Đừng để tao lấy chổi quét nhà đánh đuổi đi".
Lâm Hách Uy nhìn Lâm Thanh Nguyên nói vẻ khó xử: "Cha, ngôi nhà này là mang tên của con. Khi ấy cha mua làm quà cưới cho con nên trong giấy chứng nhận quyền sử dụng mang tên con".
"…" Lâm Thanh Nguyên há hốc mồm, không nói được câu nào.
Ông vẫn có cảm giác rằng tuy con trai của mình có đa tình nhưng về mặt tình cảm vẫn là người có trách nhiệm. Dù gì con ông cũng là người đã trải qua giáo dục cao đẳng, cũng coi như là một tri thức của xã hội.
Thế nhưng ngay khi con trai của mình biểu hiện ra bộ mặt lưu manh đã khiến cho Lâm Thanh Nguyên chấn động. Lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ những tri thức lưu manh. Một người con do chính tay ông nuôi dưỡng thành người lại dở thủ đoạn lưu manh buộc ông trả lại nhà ở. Trên đời này còn có chuyện nào khiến con người ta thương tâm tới chết cả cõi lòng hơn chuyện này không?
"Cha, cha đừng tức giận" Dù gì Lâm Hách Uy cũng chưa mất hết lương tâm. Ông ta biết những chuyện mình làm hôm nay quả thực khiến trời không tha, đất không dung. "Con hoàn toàn không có ý quay về đòi nhà, con cũng thực sự không muốn đuổi mọi người ra ngoài. Con thực sự đang rất cần tiền làm ăn. Nếu mọi người có thể cho con mượn đủ một triệu, chuyện này coi như xong. Nếu như mọi người không cho con vay đủ một triệu, con sẽ mang giấy sở hữu đi vay tiền ngân hàng. Thật ra hôm nay con quay về cũng chỉ là muốn thương lượng với mọi người".
"Súc sinh" Tần Tranh đập tay vào xe lăn quát. Ông vốn luôn có nguyên tắc không xen vào chuyện của người khác, từ đầu tới giờ vẫn thờ ơ lạnh nhạt không nói câu nào.
Chuyện này dù là đồng ý hay từ chối đều là do hai ông cháu họ Lâm quyêt định.
Thế nhưng tình tình cương trực coi trọng chữ hiếu của Tần Tranh khi chứng kiến cha ép buộc con gái cho mình vay tiền, con ép buộc cha mình phải giao nhà. Một chuyện vô luôn thường đạo lý xảy ra trước mắ khiến Tần Tranh không thể nhẫn nhịn được nữa.
"Lão già bất tử gian xảo. Lão cho rằng lão là người bất tử sao?" Người phụ nữ nói chuyện với Lâm Thanh Nguyên rất khách khí bởi vì bà ta biết ông là người rất sức nặng. Khi nói chuyện với Lâm Thanh Nguyên vẫn chừa lại ba phần con đường sống vì bà ta biết mình có chuyện cần phải cầu người nhưng với một người không quen biết như Tần Tranh thì thái độ nói chuyện không chút nể nang.
Bà ta không biết rằng những lời bà ta vừa nói đã chọc tức một người đàn ông khác.
Mặc dù hắn là chồng chưa cưới của Lâm Hoán Khê nhưng hắn vẫn còn chưa nhận được sự đồng ý chính thức của cha vợ nên hắn muốn để nàng tự mình quyết định chuyện này. Tần Lạc hoàn toàn ủng hộ quyết định của Lâm Hoán Khê trong chuyện này.
Lâm Hách Huy đỏ mặt nói sau khi ông ta nghe Lâm Thanh Nguyên hỏi: "Không phải con rất quý Hoán Khê khi nó còn nhỏ sao? Sau này công việc của con bận rộn, mới chỉ hai năm con không quay về thăm Hoán Khê… tới khi con quay về nhà thăm Hoán Khê, cha lại đuổi con, không cho con bước chân vào nhà. Cha còn nói Hoán Khê gặp quái bệnh gì đó, không muốn gặp người khác… đấy bây giờ Hoán Khê có bệnh gì đâu? Không phải rất khoẻ sao?"
Từ sau khi Tần Lạc chữa trị bệnh cho Lâm Hoán Khê, rốt cuộc tình cảm của nàng từ trong vũng bùn cũng xuất hiện trở lại. Hơn nữa nàng còn yêu thương một thầy thuốc ít hơn mình mấy tuổi.
Những ngày này Lâm Thanh Nguyên chỉ sợ bệnh cũ của Lâm Hoán Khê tái phát nên ông vừa tận hưởng sự hiếu đạo của nàng sau khi khỏi bệnh, vừa phải cẩn thận che trở cho nàng khỏi bị thương tổn. Thậm chí bọn họ còn không dám nhắc tới những chuyện trước kia đã khiến Lâm Hoán Khê bị thương tổn.
Nhưng ông không ngờ người con không chịu kém cạnh của ông ngay khi vừa mới quay về đã nhắc lại bệnh tình trước kia của Lâm Hoán Khê không chút e ngại, đâm chọc vào vết thương mà bọn họ đã cố gắng che đậy. Lâm Thanh Nguyên tức giận tới mức cả người run bắn lên, giọng nói cũng lắp bắp, hai mắt ông trợn tròn, ông chỉ tay vào mặt Lâm Hách Uy nói: "Mày là đồ bất hiếu. Cút ngay cho tao. Sau này mày không bao giờ được quay về nữa. Coi như tao chưa bao giờ có đứa con như mày".
"Cha, cha lại hồ đồ rồi" Lâm Hách Uy cũng tức giận việc Lâm Thanh Nguyên không giúp mình nói hộ với con gái mình mà lại còn liên tiếp xua đuổi mình trước mặt con gái. Thế gian này có người ông nào lại không có khát vọng gia đình sum họp, con cháu điền viên hạnh phúc không? "Con là cha của Hoán Khê, nó là con gái của con. Tại sao cha lại chia rẽ sự đoàn tụ của cha con chúng con?"
"Tao vẫn chưa phải là lão già hồ đồ. Vấn đề là tao không nhận mày làm con. Hoán Khê cũng không muốn nhận một người cha như mày" Lâm Thanh Nguyên là người yếu lòng nhưng khi nghĩ tới bệnh tình của Lâm Hoán Khê, ông vẫn phải tàn nhẫn lên tiếng từ chối: "Đi đi, hãy mau mang theo người phụ nữ này đi đi. Đừng quấy nhiễu bữa cơm chiều của người khác".
"Chuyện này cha không thể tự mình quyết định được" Lâm Hách Uy nhìn Lâm Hoán Khê, ông ta cười vẻ rất hiền từ nói: "Hoán Khê, cha sai rồi nhưng cho dù là như thế nào thì cha vẫn là cha của con. Con có thể cho cha một cơ hội để đền bù cho con, được không? Chẳng lẽ cha con chúng ta cả đời này không được gặp nhau nữa sao?"
"Như vậy cũng tốt" Lâm Hoán Khê không muốn tiếp nhận tình cảm cha con đột ngột này. Nàng lạnh lùng nói: "Ông có chuyện nhà của ông, tôi cũng có cuộc sống riêng của tôi. Sau này chúng ta không nên gặp nhau nữa. Ông cũng không nên quay về đây".
"Hoán Khê" Lâm Hách Uy gọi.
"Nếu như không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi còn phải đi ăn cơm tối" Lâm Hoán Khê cầm tay Bối Bối định đi vào trong nhà.
Tần Lạc thở dài.
Có người con nào không muốn đoàn tụ cùng với cha mẹ mình không? Có người con nào từ chối đoàn tụ khi cha mẹ hối hận quay về không?
Rõ ràng chuyện năm xưa vẫn như một bóng ma rất lớn luẩn quẩn trong lòng Lâm Hoán Khê vì vậy nàng mới không chịu chấp nhận tình cảm quay về của cha mình. Trong khi đó Lâm Thanh Nguyên vì muốn chăm sóc Lâm Hoán Khê cũng đã từ chối con trai mình quay về.
Thế nhưng thật sự trong lòng bọn họ không có một chút tiếc nuối về điều này sao?
Tần Lạc đã chuẩn bị nói chuyện với Lâm Hoán Khê, hoá giải nỗi uất ức trong lòng nàng, khiến cho cha con nàng nhận nhau, cũng có thể khiến cho Lâm Thanh Nguyên có thể được an hưởng niềm hạnh phúc xum họp khi tuổi già. Đây chính là kết cục tất cả đều vui vẻ mà Tần Lạc hy vọng được nhìn thấy.
Trong lòng Tần Lạc hắn biết bản thân mình nợ Lâm Hoán Khê rất nhiều chuyện vì vậy những gì hắn có thể làm để đền bù hạnh phúc của nàng, hắn đều cố gắng làm.
Thế nhưng người phụ nữ kia vừa nói một câu đã khiến cho sự kiện làm lành với nhau này đã xảy ra một biến cố rất nghiêm trọng, một biến cố khiến người khác rất đau lòng.
"Chúng tôi không quay về cũng được nhưng cô phải đồng ý với chúng tôi một điều kiện" Người phụ nữ mặc váy đen, dáng vẻ phong lưu lên tiếng.
Bước chân đang bước đi của Lâm Hoán Khê đột nhiên dừng lại, nàng quay người, nhìn cha của mình với vẻ vô cùng tuyệt vọng.
Bối Bối có cảm giác bàn tay to của Lâm Hoán Khê đang cầm bàn tay nhỏ bé của mình trong nháy mắt đã lập tức lạnh như băng giá. Cô bé dùng bàn tay mụ mẫm của mình ôm tay Hoán Khê nói: "Mẹ, mẹ, có phải mẹ rất lạnh không? Chúng mình vào trong đi. Con cũng không thích mấy người khách hôm nay".
Bối Bối rất thích cảnh náo nhiệt. Trước đây mỗi khi có khách tới chơi, Bối Bối đều rất vui vẻ. Người khách nào cũng khen ngợi vẻ đáng yêu, hiểu chuyện của cô bé, bọn họ vuốt ve gương mặt bầu bầu nhỏ nhắn, sờ lên bím tóc của cô bé. Bọn họ còn cho cô bé một đồ chơi, món ăn ngon nào đó. Thậm chí bọn họ dùng từ ngữ ca ngợi để thoả mãn tính hư vinh của cô bé. Những khi không có việc gì cô bé còn chạy tới trước mặt khách xoay hai vòng. Bản công chúa đáng yêu như này, không đáng để người khác phải khen ngợi sao?
Hôm nay Bối Bối lại nói không thích những người khách này tới thăm nhà. Xem ra cô bé đã thực sự chán ghét đôi nam nữ này.
Lâm Hoán Khê không trả lời câu nói của Bối Bối, nàng bình tĩnh nói: "Có yêu cầu gì?"
"Hãy cho chúng tôi mượn một triệu" Người phụ nữ trung niên nói.
"Thối lắm" Lần này Lâm Thanh Nguyên thật sự nóng nảy. Ông rất vui khi con trai mình đã quay về nhận lỗi, bày tỏ thái độ xin lỗi mọi người, ông cũng hy vọng người trong nhà có thể đoàn tụ nhưng ông thật sự không ngờ con mình không thực lòng muốn quay về nhận ông và để con gái của mình có thể nhận cha. Con trai ông đã quay về vì một ý đồ khác. Hơn nữa còn coi đây là điều kiện để áp đặt với con gái mình. "Cô là ai? Hoán Khê dựa vào cái gì phải cho cô vay một triệu? Hai người lớn phải đi vay tiền một đứa nhỏ, các người không cảm thấy xấu hổ sao?"
"Cha, cha không nên nói mấy câu khó nghe như vậy" Lâm Hách Uy nói vẻ xấu hổ. Ông ta cười ngượng nói: "Gần đây công việc làm ăn của bọn con gặp khó khăn vì vậy phải cần một nguồn vốn để quay vòng. Hơn nữa đây là con chỉ mượn, không phải là đòi hỏi. Trong vòng một năm con sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi".
"Nói thật dễ nghe. Đây không phải là điều kiện sao? Hoán Khê không có tiền, mà có tiền cũng không cho mượn. Cút đi, hãy cút đi. Không bao giờ được quay về đây nữa. Tao không thể chịu nổi khi có loại con như mày" Lâm Thanh Nguyên bước tới túm tay Lâm Hách Uy, định kéo ông ta ra khỏi cổng.
"Cha, con biết bây giờ Hoán Khê có tiền. Bây giờ cháu nó là người quản lý nghiệp đoàn Trung y, quyền lợi rất kinh khủng. Nếu như không có tiền cũng được, chỉ cần cho con một sản phẩm đã nghiên cứu được, vừa hay bọn con cũng sản xuất thuốc Trung y. Còn không cha cứ cho con một triệu".
"Tao không có tiền" Lâm Thanh Nguyên dứt khoát từ chối.
"Hoán Khê, con cũng không muốn nhìn thấy cha đi vào con đường cùng, đúng không?" Lâm Hách Uy không muốn đi, ông ta mặt dầy nhìn Lâm Hoán Khê cầu khẩn.
"Thứ nhât: tôi không nhận ông là cha tôi. Thứ hai: tôi không có trách nhiệm phải cho ông mượn một trăm vạn. Tôi là người quản lý nghiệp đoàn Trung y nhưng không có quyền lợi vô điều kiện chuyển giao các hạng mục nghiên cứu cho người khác. Thứ ba: chuyện ông đi vào đường cùng hay không tuyệt đối không có quan hệ gì với tôi" Giọng nói của Lâm Hoán Khê lạnh như băng giá khi nói ba điều đó nhưng câu nói cuối cùng của nàng thì thực sự tàn nhẫn, dứt khoát: "Nếu như ông còn không mau rời khỏi đây, tôi sẽ báo cảnh sát".
Người phụ nữ bên cạnh liên tục cười gằn, bà ta châm chọc: "Lâm Hách Uy, đây là người cha tốt của anh hả? Đây là con gái ngoan của anh hả? Tôi lại cảm thấy đáng thương thay cho anh. Không phải hàng ngày anh thường than ngắn thở dài nói mình nợ bọn họ rất nhiều sao? Nhưng hình như người ta lại không coi anh vào mắt thì phải? Tôi rất nghi ngờ nếu như hôm nay anh không quay về đây thì có lẽ sẽ không có ai nhớ rằng trên đời này còn có một người là anh".
"Cô câm miệng cho tôi" Lâm Thanh Nguyên tức giận quát mắng người phụ nữ kia: "Cô là ai? Chuyện của Lâm gia chúng tôi làm gì có chỗ cho cô xen vào. Hãy mau cút".
"Ôi chao. Tính tình của ông nóng nảy quá" Người phụ nữ ra vẻ sợ hãi nói: "Hách Uy, anh còn chờ cái gì? Sao anh không đuổi tất cả đi cho tôi?"
"Đáng cười thật. Nó có tư cách gì mà đuổi chúng tôi ra ngoài?" Lâm Thanh Nguyên tức giận cười gằn nói: "Hai người mau cút đi. Đừng để tao lấy chổi quét nhà đánh đuổi đi".
Lâm Hách Uy nhìn Lâm Thanh Nguyên nói vẻ khó xử: "Cha, ngôi nhà này là mang tên của con. Khi ấy cha mua làm quà cưới cho con nên trong giấy chứng nhận quyền sử dụng mang tên con".
"…" Lâm Thanh Nguyên há hốc mồm, không nói được câu nào.
Ông vẫn có cảm giác rằng tuy con trai của mình có đa tình nhưng về mặt tình cảm vẫn là người có trách nhiệm. Dù gì con ông cũng là người đã trải qua giáo dục cao đẳng, cũng coi như là một tri thức của xã hội.
Thế nhưng ngay khi con trai của mình biểu hiện ra bộ mặt lưu manh đã khiến cho Lâm Thanh Nguyên chấn động. Lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ những tri thức lưu manh. Một người con do chính tay ông nuôi dưỡng thành người lại dở thủ đoạn lưu manh buộc ông trả lại nhà ở. Trên đời này còn có chuyện nào khiến con người ta thương tâm tới chết cả cõi lòng hơn chuyện này không?
"Cha, cha đừng tức giận" Dù gì Lâm Hách Uy cũng chưa mất hết lương tâm. Ông ta biết những chuyện mình làm hôm nay quả thực khiến trời không tha, đất không dung. "Con hoàn toàn không có ý quay về đòi nhà, con cũng thực sự không muốn đuổi mọi người ra ngoài. Con thực sự đang rất cần tiền làm ăn. Nếu mọi người có thể cho con mượn đủ một triệu, chuyện này coi như xong. Nếu như mọi người không cho con vay đủ một triệu, con sẽ mang giấy sở hữu đi vay tiền ngân hàng. Thật ra hôm nay con quay về cũng chỉ là muốn thương lượng với mọi người".
"Súc sinh" Tần Tranh đập tay vào xe lăn quát. Ông vốn luôn có nguyên tắc không xen vào chuyện của người khác, từ đầu tới giờ vẫn thờ ơ lạnh nhạt không nói câu nào.
Chuyện này dù là đồng ý hay từ chối đều là do hai ông cháu họ Lâm quyêt định.
Thế nhưng tình tình cương trực coi trọng chữ hiếu của Tần Tranh khi chứng kiến cha ép buộc con gái cho mình vay tiền, con ép buộc cha mình phải giao nhà. Một chuyện vô luôn thường đạo lý xảy ra trước mắ khiến Tần Tranh không thể nhẫn nhịn được nữa.
"Lão già bất tử gian xảo. Lão cho rằng lão là người bất tử sao?" Người phụ nữ nói chuyện với Lâm Thanh Nguyên rất khách khí bởi vì bà ta biết ông là người rất sức nặng. Khi nói chuyện với Lâm Thanh Nguyên vẫn chừa lại ba phần con đường sống vì bà ta biết mình có chuyện cần phải cầu người nhưng với một người không quen biết như Tần Tranh thì thái độ nói chuyện không chút nể nang.
Bà ta không biết rằng những lời bà ta vừa nói đã chọc tức một người đàn ông khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.