Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 28: Lệ Khuynh Thành.

Liễu Hạ Huy

28/03/2013

“Ai, cậu biết không? Có người công khai post ảnh chụp Lâm Hóa Khê và bạn trai trên diễn đàn”.

“Cũng có xe BMW, chắc cũng con nhà giàu. Nói cách khác chưa chắc Lâm Hoán Khê thực sự thích cậu ta”.

“Cậu có chỉ số IQ không hả? Trong ảnh là chiếc BMW của Lâm Hoán Khê. Cô ấy mua được một năm rồi”.

“Chẳng lẽ mọi người không thấy kỳ quái à? Lâm Hoán Khê chỉ là một giảng viên, lấy đâu re nhiều tiền để mua xe BMW? Chiếc xe đó chắc chắn do gã đó mua cho cô ấy năm ngoái. Mọi người không biết à?”

“Thật Ư? Nói mau lên. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra nhỉ?”

Cho dù Tần Lạc đi tới đâu hắn cũng nghe được tiếng bàn luận về việc “giảng viên yêu sinh viên” của hắn và Lâm Hoán Khê.

Thi thoảng cũng có người nghi ngờ người trong ảnh cùng với Lâm Hóan Khê được post trên diễn đàn là giảng viên dạy môn chẩn đoán bệnh học của họ.

Nhưng những âm thanh yếu ớt đó nhanh chóng bị tiếng bàn luận sôi nổi của sinh viên lấn át.

Bọn họ chỉ hy vọng Tần Lạc chính là một sinh viên cho dù hắn không phải sinh viên thì cũng nghĩ hắn là sinh viên.

Giảng viên yêu sinh viên, tin tức này gây chấn đông lòng người. Mấy từ mấu chốt đó kích thích biết nhường nào.

Chỉ có như thế mới khơi dậy sự hăng hái trong bọn họ. Thỏa mãn YY trong mỗi người.

Có bao nhiêu người từng thương thầm nhớ trộm giảng viên của mình? Lại có bao nhiêu người tiếc nuối?

Bay giờ có người thành công chẳng rõ tại sao những người khác lại kích động đến như vậy.

Hôm nay Tần Lạc không có can đảm đến trước khu nhà của học viện công nghệ sinh học chờ Lâm Hoán Khê. Hắn sợ đám người theo đuổi Lâm Hoán Khê sẽ xé nát hắn ra như bánh phở. Nhóm người đó đã treo một phần thưởng trên diễn đàn cho ai bắt được và chôn sống hắn.

Lúc trước hắn gọi điện cho Lâm Hoán Khê nói hắn sẽ đi ra cổng trường và đợi nàng ở đó.

Bịch!

Tần Lạc và một khối thịt đụng vào nhau, Tần Lạc lui lại mấy bước còn khối thịt đó té lăn trên đất.

Không phải đó là một phụ nữ có hai khối thịt hình tròn.

Bất kỳ người nào nhìn thấy một phụ nữ trước tiên cũng chú tới bộ ngực của người đó.

Nàng mặc một cái váy ngắn màu xám, váy ôm lấy vòng eo nàng, kiều đồn vểnh cao của nàng. Nàng mặc một cái áo sơ mi cộc tay, mỏng, màu vàng, cổ áo mở sâu để lộ ra một vùng da thịt trắng nõn nà cùng một áo chíp ôm lấy một tòa núi đôi cao ngất mê người. Thân thể mềm mại, trắng nõn nà giống như trái đào bóc vỏ run rẩy làm cho người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng quyến rũ.

Nàng ngã ngồi xuống đất, điện thoại di động văng ra xa. Từ trong điện thoại vẫn truyền ra giộng của một người đàn ông “này”, “này”. Vừa rồi khi Tần Lạc vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ, trong khi nàng cũng vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, hai người không chú ý nên đâm sầm vào nhau.

Chiếc giày cao gót màu sáng bạc văng ra một bên, cặp đùi thon đẹp, gợi cảm đến mê người. Do nàng không chú ý, hai chân nàng dạng ra làm lộ ra một nửa quần chíp bằng lụa tơ tằm trong suốt.

Lúc này nàng đau đớn ôm lấy đầu gối của mình. Một mảng da rách toạc, rớm máu.

“Xin lỗi. Tôi không cố ý. Chị có sao không?" Tần Lạc không ngừng tự mắng mình là cầm thú. Phản ứng đầu tiên của hắn khi đánh ngã người khác không phải là vội đỡ người đó đứng dậy mà là quan sát khắp từ đầu đến chân người đó thầm đánh giá.

“Không thể kháng cự lại cái đẹp” Hắn đau lòng thầm kêu lên.

“Tự cậu không thấy à?” Người phụ nữ trừng mắt nhìn hắn nói.

“Tôi có thể nhìn thấy bị thương ngoài da nhưng tôi sợ chị té xuống tổn thương các khớp xương” Tần Lạc bối rối nói.

“Nhìn tôi mà không thấy sao? Đỡ tôi dậy” người phụ nữ nói. Nàng chống tay định đứng dậy nhưng đầu gối đau nhức làm cho đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại.

“Chờ chút. Để tôi xử lý vết thương cho chị trước. Nếu để nhiễm trùng thì không hay lắm, sẽ lưu lại sẹo” Tần Lạc vội ngăn lại.

“Vậy chúng ta phải tới phòng y tế đã. Làm gì có ai mang theo túi thuốc tùy thân chứ?” Người phụ nữ nói.

“Tôi” Tần Lạc nói.

Sau đó trước sự kinh ngạc của người phụ nữ hắn lấy từ trong người ra một cái bình sứ màu xám.



“Này thuốc của cậu là thuốc gì vậy? Nó có thể khử trùng à?” Người phụ nữ nhìn bình sứ trong tay Tần Lạc nghi ngờ hỏi hắn.

“Đương nhiên. Nó còn có tác dụng giảm đau, chóng liền vết thương” Tần Lạc cười nói. Hắn mở nút ra, lấy ra một ít bột màu đen rắc lên miệng vết thương ở đầu gối người phụ nữ.

“A!” Người phụ nữ không chịu được rên lên vì đau.

Huôn mặt kiều diễm, nhìn ngiêng theo một góc 45 độ đầy khêu gợi, tòa núi đôi đứng thẳng, ngang tàng dưới lần áo trong suốt, ẩn hiện trước mắt Tần Lạc.

Trong ánh nắng mặt trời, ánh mắt mê ly, làn môi quyế rũ khẽ hé ra, nét mặt ngây ngất khẽ thốt ra “a”.

Tay Tần Lạc run run, suýt chút nữa hắn đánh đổ cả bình thuốc.

Tần Lạc nuốt nước bọt, mãi mới hỏi được: “Hết đau rồi phải không? Cảm thấy hơi mát, đúng không?”

“Ừ, cả ngứa ngứa và tê tê nữa. Đây là thuốc gì vậy. Sao thần kỳ thế?”

“Ha, ha. Tôi tự bào chế đấy” Tần Lạc cười trả lời. Hắn cẩn thận nút chặt bình rồi đút vào túi quần. Loại dược liệu Kim Dũng rất khó đào. Đối với Tần Lạc mà nói nó là báu vật vô giá.

Bởi vì hắn muốn bù đắp cho người phụ nữ để chữa thẹn nên Tần Lạc mới lấy bảo bối ra dùng.

Hơn nữa hắn cũng không muốn làm ra chuyện đốt đàn nấu hạc (lấy đàn làm củi, nấu chim hạc làm đồ ăn). Bôi thuốc này vào, khi vết thương lành sẽ không để lại tý sẹo nào. Tần Lạc không muốn vì hắn mà đầu gối của một phụ nữ xinh đẹp phải để lại sẹo.

“Keo kiệt. Tôi không lấy mất đâu” Người phụ nữ duyên dáng liếc nhìn Tần Lạc, dáng vẻ hấp dẫn, tình tứ vô cùng.

“Tôi có nói cho chị. Chị cũng không tìm được dược liệu đâu” Tần Lạc cười giải thích.

“Nhặt giúp tôi chiếc giày” Người phụ nữ chỉ chiếc giày bên cạnh nói.

Tần Lạc nhặt chiếc giày đặt trước mặt nàng rồi hỏi: “Chị đi được không?”

Người phụ nữ lại trừng mắt liếc Tần Lạc rồi nói: “Không đi được cũng phải đi. Chẳng lẽ cứ ngồi đây mãi? Bị cậu nhìn cả buổi rồi, còn muốn để toàn bộ người trong trường nhìn nữa?”

“A, thật ra tôi không thấy gì hết” Tần Lạc đỏ mặt giải thích. Đúng ra hắn cũng thấy một ít đáng ra không nên thấy. Ai bảo chị mặc quần chíp trong suốt làm gì chứ?

“Vậy có muốn tôi cho cậu xem lại không?” Người phụ nữ liếm môi, cười tít mắt nói.

“Không” Tần Lạc nuốt nước miếng, khó nhọc nói.

“Không cần thật ư?” Người phụ nữ nói xong, đột nhiên hai chân nàng mở rộng.

Hai mắt Tần Lạc sáng ngời, mở to nhìn như hút hồn. Người phụ nữ khép chân lại. Nàng ngồi dưới đất cười khanh khách, đôi gò bồng đảo của nàng cũng rung ring theo tiếng cười.

Nàng trừng mắt nhìn Tần Lạc rồi nói: “Xem như tôi đã hiểu đàn ông các cậu”.

Tần Lạc vuốt mũi cười gượng nói: “Nếu chị không việc gì thì để tôi đỡ chị đứng dậy”.

“Lại đây. Cậu em đẹp trai. Tôi cho cậu một cơ hội. hãy giúp tôi đi giày vào. Cậu được phép sờ chân tôi thoải mái” Người phụ nữ nói xong nàng giơ bàn chân gợi cảm của mình lên, mắt nhắm lại dáng vẻ để mặc cho hắn thưởng lãm.

“Chị tự đi vào. Tôi không phải là người tùy tiện” Tần Lạc nói. Hắn định nói “tùy tiện một lần” nhưng hắn sợ nàng lại trêu cợt hắn.

Chính bản thân mình vẫn là một xử nam ngây thơ. Mình làm sao có thể đấu lại người lẳng lơ như nàng ta?

“Hừ. Chính cậu cũng là người buông thả” Người phụ nữ cười nói. Sau đó nàng nhặt chiếc giày và đi vào.

Tần Lạc chạy tới đỡ nàng đứng lên và nhặt di động cho nàng.

Loa điện thoại vẫn phát ra giọng đàn ông đầy lo lắng. Tần Lạc vừa để vào tai hỏi: “Có nghe thấy tôi nói không?”

Người bên kia yên lặng một lát rồi lại hỏi: “Có. Cậu là ai? Có chuyện gì với Lệ?”

Tần Lạc không trả lời câu hỏi. Hắn đưa điện thoại cho người phụ nữ và nói: “Tay của chị không bị thương”.

Người phụ nữ cười khanh khách nói với Tần Lạc: “Cậu em, sao cậu không đáng yêu một chút?”

“Tôi chỉ muốn xác định xem có phải bồi thường di động cho chị hay không. Điện thoại vẫn ổn, không phải bồi thường” Tần Lạc nói.



“Vậy chỗ này của tôi phải làm gì bây giờ? Cậu cũng định không bồi thường?” Người phụ nữ chỉ chỗ đầu gối bị ngã toạc da.

“Cái này……chị muốn bồi thường bao nhiêu? Tôi mới đi làm, tiền lương còn thấp” Tần Lạc cảnh giác hỏi người phụ nữ.

Người phụ nữ ôm bụng cười như nắc nẻ, nàng nói: “Không được. Cậu em ơi. Tôi không chịu được, bị cậu làm cười vỡ bụng mất. Tôi có nói đòi tiền bồi thường của cậu đâu? Cậu phải bồi thường thứ khác”.

“Chị muốn cái gì?” Tần Lạc hỏi. trừ tấm thân xử nam của hắn, hắn chẳng có gì hết.

“Trả lời mấy câu hỏi của tôi” Người phụ nữ nói: “Cậu tên là gì?”

"Tần Lạc!"

“Là sinh viên đại học y khoa à? Cậu nói cậu đã đi làm phải không?”

“Tôi là giảng viên dạy Trung y ở học viện” Tần Lạc nói.

Người phụ nữ sửng sốt nhìn khắp người Tần Lạc rồi nói: “Thật không ngờ. Số điện thoại của cậu là gì?”

"Cái này..."

“Yên tâm. Tôi sẽ không tùy tiện gọi điện cho cậu. Vấn đề là nếu chân tôi bị sao, tôi sẽ phải gọi điện bắt đền cậu”.

Tần Lạc bất đắc dĩ phải nói số điện thoại cho nàng.

Người phụ nữ ghi số điện thoại của Tần Lạc vào máy mình sau đó nàng bấm máy gọi thử. Chuông điện thoại trong tay Tần Lạc vang lên.

“Tốt lắm. Bây giờ cậu chạy cũng được. Nếu chân tôi làm sao cậu phải chịu trách nhiệm” Người phụ nữ cười nói.

“Yên tâm đi tôi sẽ không bỏ trốn” Tần Lạc hứa hẹn.

“Ừ. Bây giờ cậu dìu tôi quay về” Người phụ nữ ngoắc tay nói với Tần Lạc.

“Quay về? Quay về đâu?” Tần Lạc hỏi.

“Đương nhiên quay về phòng làm việc”.

“Được” Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Hắn đụng người bị thương, không thể bỏ đi được.

“Ôi, mọi người xem đây có phải Lệ Khuynh Thành không nhỉ? Cô ấy lại thay bạn trai này” Một sinh viên đi ngang qua hai ngươi kêu lên.

“Thần kinh à? Sao năm nay ở Trung Quốc có nhiều người trúng phong thế nhỉ? Thanh niên mà đi mặc trường bào”.

“Ha, ha. Ai bị Lệ yêu tinh quấn lấy, không chết cũng bị lột da”.

Tiếng bàn luận phía sau vang lên như rót vào tai Tần Lạc nhưng Tần Lạc không để tâm tới việc đó.

Hắn phải cố gắng dìu người phụ nữ để nàng có thể đi đứng thoải mái, không đau đớn. Tay hắn ôm quanh vòng eo nhỏ của nàng, thỉnh thoảng hắn cảm nhận được sự mềm mại của tòa núi đôi của nàng.

Một hương thơm bay vào mũi Tần Lạc làm khơi dậy sự ham muốn trong người hắn. Ngũ quan vô cùng đẹp đẽ, mái tóc dài xoăn buông xõa trên vai. Dáng người gợi cảm, phong cách quyến rũ, giống như bông hoa Anh Túc nở trong buổi đêm, kiều diễm, ướt át.

Tần Lạc vốn không muốn tới họcc viện công nghệ sinh học nhưng trong lúc mơ màng hắn lại bị người phụ nữ này dẫn tới đó.

Ngoài việc cố gắng dìu người phụ nữ hắn không suy nghĩ việc gì hết. Thậm chí hắn cũng không để ý thấy con đường nhỏ quen thuộc đó.

“Được rồi. Để tôi đi. Cậu quay về đi. Hãy nhớ cậu phải chịu trách nhiệm với tôi” Người phụ nữ giơ điện thoại di động, đong đưa nói với Tần Lạc.

“Yên tâm đi. Có gì cứ gọi điện cho tôi” Tần Lạc nói. Hắn thầm nghĩ chị đừng dựa vào đó mà uy hiếp tôi. Tôi là thầy thuốc, vết thương của chị thế nào tôi đã biết rõ.

“Tốt lắm. cậu em, gặp lại sau” Người phụ nữ cười nói.

“Cậu bé? Lệ Khuynh Thành vì cậu mà cự tuyệt tôi, đúng không? Đã thay đổi khẩu vị sang sinh viên từ lúc nào vậy?”

Phía sau hai người một người đàn ông có vẻ mặt nham hiểm lên tiếng châm chọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook