Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 533: Long Tức không chấp nhận thất bại!

Liễu Hạ Huy

29/03/2013

Không chỉ là nam nhân thích lén ngắm nữ nhân, ngay cả nữ nhân cũng rất thích thưởng thức đồng loại xinh đẹp.

"Lệ tỷ tỷ, phong cách của nàng cùng chị rất tương tự đó." Vương Cửu Cửu đem xe lăn của Lệ Khuynh Thành chuyển phương hướng, làm cho mắt của nàng có thể thấy được nữ nhân nước ngoài mặc sườn xám kia.

Không cần Vương Cửu Cửu đặc biệt chỉ ra, Tần Lạc cùng Lệ Khuynh Thành liền đã biết nàng đang nói tới ai.

Quả thật, đó là một loại cảm giác thực kỳ lạ. Tại trong đám người nhốn nha nhốn nháo, chỉ có khuôn mặt nàng là rõ ràng. Cái khác đều mơ hồ khó nhận biết, người đi đường Giáp người đi đường Ất trong phim điện ảnh.

Mà nàng, là nữ diễn viễn chính hoàn toàn nổi bật.

"Chị không đẹp được như nàng ấy." Lệ Khuynh Thành cười nói.

"Đây là vấn đề quần áo cùng trang sức." Vương Cửu Cửu nói."Nếu chị trang diểm đậm lên, thay một thân sườn xám như vậy, chị cũng sẽ rực rỡ như thế.. Đây là vấn đề khí chất bẩm sinh."

Tần Lạc cũng nghĩ nghĩ, cảm thấy Vương Cửu Cửu vẫn là thật sự tinh mắt. Nếu làm cho Lệ Khuynh Thành thay một bộ quần áo như vậy, cũng quả thật cùng người đàn bà kia giống nhau, sẽ làm cho người ta cảm thấy cảm giác độc đáo như hạc giữa bầy gà.

Đương nhiên, dáng người Lệ Khuynh Thành rất đẹp, khí chất nhất tuyệt, là một người mẫu phi thường vĩ đại. Nếu nàng nguyện ý mặc trang phục tiếp viên hàng không trang, y tá, công phục, đồng phục nhá nước, nữ lang thỏ ----- chắc cũng làm cho người ta khó có thể quên đi?

Ý tưởng rất hay, cũng không biết có thể thực hiện hay không.

Như là cảm nhận được mấy người Trung Quốc bên này đang đem chính mình cho thành nhân vật trong đề tài nói chuyện, ánh mắt của người đàn bà rốt cục từ tượng đá trước mặt chuyển tới bọn hắn ở bên này.

Vương Cửu Cửu gật đầu chào đối với nàng, nàng dừng một chút, sau đó bước trên giày cao gót đi qua tới hướng này.

"Natasha ! Natasha Hilton." Nữ nhân chủ động vươn tay hướng Vương Cửu Cửu, dùng tiếng Anh nói.

"Vương Cửu Cửu. Người Trung Quốc." Vương Cửu Cửu cùng nàng nắm tay, cười nói. Sau đó chỉ vào Lệ Khuynh Thành ngồi ở trên xe lăn, nói: "Đầy là tỷ tỷ của tôi, Lệ Khuynh Thành. Vị này chính là tỷ phu Tần Lạc."

Lệ Khuynh Thành cùng Tần Lạc đều quay sang nhìn về phía Vương Cửu Cửu, muốn xem nàng có biểu cảm gì khi nói ra những lời này. Càng muốn biết, nàng là vì muốn qua xã giao lén trêu chọc hai người hay là cố ý cấp cho cô gái nước ngoài này một ít sai lầm tin tức.

"Lệ Khuynh Thành tiểu thư, chào cô. Thật vui khi được biết cô." Nữ nhân nhìn Lệ Khuynh Thành nói.

"Đây cũng là vinh hạnh của tôi." Lệ Khuynh Thành gật đầu nói.

Ánh mắt của nàng lúc này mới chuyển dời trên người của Tần Lạc, ánh mắt không kiêng nể gì nhìn thẳng vào ánh mắt Tần Lạc.

Không biết là có phải quá mức mẫn cảm hoặc là nói là chính mình nhìn lầm hay không, Vương Cửu Cửu cùng Lệ Khuynh Thành đều cảm thấy ánh mắt của nàng nhìn Tần Lạc có chút quái dị. Giống như là bạn cũ nhiều năm không gặp, chỉ là bởi vì nguyên nhân ngại trường hợp này mà không tiện nhận nhau.

"Tôi đã qua Trung Quốc. Thực sự thích quốc gia đó. Thích sườn xám ---- cũng thích nam nhân mặc trường bào như vậy." Natasha Hilton nói thẳng không cố kỵ .

Tần Lạc vẻ mặt mờ mịt nhìn về hướng Vương Cửu Cửu, hắn không hiểu tiếng Anh, cũng không rõ nàng đang nói cái gì .

"Natasha Hilton tiểu thư nói nàng thích Trung Quốc, thích trang phục trên người anh." Vương Cửu Cửu phiên dịch nói. Trong lòng đã có một ít khó chịu nhỏ, đã có nhiều người như vậy, một cô gái nước ngoài như cô còn tham dự tiến tới làm cái gì?

Nàng nhìn ra, nữ nhân này đối với Tần Lạc có cảm giác thực sự đặc biệt.



"Trường bào này là một loại dấu hiệu của người Trung Quốc chúng tôi. Cùng âu phục của các vị là giống nhau. " Tần Lạc cười nói."Trung Quốc quả thật là một quốc gia xinh đẹp. Hoan nghênh Hilton tiểu thư có cơ hội lại đi tới Trung Quốc du lịch."

"Cám ơn." Hilton cười nói."Cũng không biết lần sau lúc đi tới Trung Quốc , tôi có vinh quang và may mắn có thể mời Tần Lạc tiên sinh làm hướng dẫn viên du lịch trong một ngày hay không?"

Câu dẫn.

Câu dẫn trắng trợn.

Một nữ nhân xinh đẹp như vậy lại chủ động nói ra muốn ngươi làm người hướng dẫn du lịch, đây không phải hấp dẫn thì là cái gì?

Chỉ là lời này nghe vào trong long của Vương Cửu Cửu, chính là hàm xúc một loại ý tứ khác: uy hiếp. Uy hiếp trắng trợn.

Vương Cửu Cửu xem như là một con gà mẹ tận chức tận trách, luôn mặt cảnh giác canh gác tứ phương, bảo hộ con gà con Tần Lạc này không phải chịu thương tổn cùng chiếm đoạt của bất cứ kẻ nào. Chỉ cần là uy hiếp đến an toàn của Tần Lạc hoặc là uy hiếp đến quyền sở hữu của chính mình đối với Tần Lạc, bọn ta phải kiên quyết ngăn lại cùng phản kích.

Lệ Khuynh Thành cũng hiểu được ý tứ những lời này của nàng, chẳng qua lòng của nàng thực sự bình thản. Nàng không tranh thủ, cũng không hạn chế, chính là tùy tự nhiên. Đây là bình tĩnh ung dung mà chỉ nữ nhân đã trải qua nhiều lần kinh nghiệm mưa gió nhiều lần tang thương mới có thể làm được.

So sánh với mà nói, Vương Cửu Cửu càng nhiệt tình hơn. Tâm tư của nàng cũng là tâm tình của phần lớn cô gái thích yêu.

Cũng may mắn là nữ nhân bên người Tần Lạc đều là một đám quái thai. Lâm Hoán Khê bảo thủ cùng nhẫn nại, Lệ Khuynh Thành vô dục vô cầu, Văn Nhân Mục Nguyệt khắc chế ẩn nhẫn cùng Ly ---- không ai biết Ly suy nghĩ cái gì. Yêu hoặc là không yêu, liền worn gay trên gương mặt lạnh kia của nàng, không hơn không kém.

Nếu mỗi người đều có tham muốn giữ lấy mạnh mẽ, mỗi người đều muốn có Tần Lạc, không cho phép nữ nhân nào nhúng chàm cùng tới gần, như vậy, bên người Tần Lạc sẽ còn có nữ nhân khác hay sao?

Làm Tần Lạc trở thành một đời Y Vương, tại giới Trung y cùng trên phạm vi toàn thế giới có lực ảnh hưởng hết sức quan trọng, lúc được dân chúng yêu thích sắu sắc, các hãng truyền thông lớn nhỏ của các quốc gia còn có thể lấy tin về hắn làm đầu đề báo chí sao?

Để cho chuyện náo động kia ra ngoài trước ánh sáng, toàn bộ bạn gái của Tần Lạc đều hiện ra tại trước mặt công chúng, mọi người sẽ có thể cài lên đầu hắn danh hiệu “Quần chúng tình nhân”, “Một đời tình thánh”, “Hoa tâm danh thủ quốc gia” ….linh tinh sao?

Sẽ không.

Tần Lạc chính là một thầy thuốc cao minh, là anh hùng thúc đẩy Trung y phục hưng, nhưng là, hắn không có mơ ước cuộc sống hào quang muôn màu muôn vẻ rộng lớn.

Theo như cái này thì, Vương Cửu Cửu lại là may mắn. Nàng chiếm chút tiện nghi. Đám nữ nhân đáng sợ kia không đem nàng thành đối thủ chân chính.

Hoặc là nói, là đám nữ nhân kia không nghĩ qua muốn đem ai làm đối thủ. Đương nhiên, ngoại trừ Lâm Hoán Khê cùng Lệ Khuynh Thành ra.

Đối mặt với cô gái nước ngoài lần đầu tiên gặp mặt mà đã câu dẫn người đàn ông của mình này, Vương Cửu Cửu trong lòng thật sự là tức giận. Trong lòng lại có chút hối hận không nên khen ngợi nàng xinh đẹp, làm cho nàng cùng Tần Lạc quen biết.

Nàng không đem lời Hilton nói phiên dịch cho Tần Lạc, mà là dùng tiếng Anh nói với nàng nói : "Tôi nghĩ lấy tính cách của hắn, trong lòng nhất định phi thường vui đáp ứng lời mời của cô. Chỉ là --- vừa rồi tôi đã giới thiệu qua, hắn là tỷ phu của tôi. Người ngồi trên xe lăn là tỷ tỷ của tôi ---- tỷ tỷ của tôi vì hắn mà bị thương. Nếu hắn rời tỷ tỷ mà đi làm bạn vơi cô gái khác ---- tỷ tỷ nhất định sẽ rất thương tâm ."

Lệ Khuynh Thành nghe Vương Cửu Cửu lấy mình làm rằng tấm lá chắn, thật sự là dở khóc dở cười. Bất quá trong lòng lại càng có nhiều hảo cảm hơn đối với cô gái nhỏ thẳng thắn bộc trực này.

Nàng muốn làm, cứ làm. Nàng muốn nói, liền nói. Đây là cô gái có bao nhiêu kiêu ngạo bao nhiêu dũng khí a?

"Xin không nên hiểu lầm." Hilton mặt giãn ra cười rộ lên, nhìn Vương Cửu Cửu nói: "Tôi chỉ là hy vọng có thể kết giao thêm một người bạn."

Vương Cửu Cửu cười nói: "Tôi chỉ là thiện ý nhắc nhở. Nếu ô không chê mà nói, tôi nguyện ý làm người hướng dẫn viên du lịch trong toàn bộ hành trình của cô tại Bắc Kinh."



"Vậy thật sự là quá tốt." Hilton cười nói."Thật cao hứng khi có thể quen biết mọi người. Nếu có cơ hội, hy vọng có thể cùng mọi người cùng ăn bữa tối."

Nhìn bong lưng của cô gái rời đi, Vương Cửu Cửu nhỏ giọng nói thầm: "Người ở nước Mĩ đều cởi mở như vậy sao?"

"Làm sao em biết nàng là người nước Mĩ?" Tần Lạc nghi hoặc hỏi. Tại trong mắt của hắn, người nước ngoài lớn lên đều trông giống nhau.

"Khẩu âm." Vương Cửu Cửu nói."Nàng nói chuyện có chứa giọng điệu nước Mĩ dày đặc. Còn có mắt ---- em từng xem qua một quyển sách, mặt trên chuyên môn viết về hành vi thói quen của người các nước. Các thói quen nhỏ này thực dễ dàng làm cho người ta phân rõ xuất thân lai lịch của nàng."

"Cũng may không có để lại số điện thoại." Lệ Khuynh Thành cười nói.

"Cũng đúng. Cùng cô gái quá xinh đẹp cùng một chỗ, thật đúng là làm cho người ta thấy áp lực." Vương Cửu Cửu nghĩ nghĩ, nói với Lệ Khuynh Thành : "Lệ tỷ, em không phải nói chị."

"Ý của em là nói chị không đẹp?" Lệ Khuynh Thành trêu ghẹo nói.

"Không không. Chị rất đẹp." Vương Cửu Cửu sốt ruột giải thích."Ý của em là nói --- chị không làm cho người ta cảm thấy áp lực --- em thích ở cùng một chỗ với chị."

Lệ Khuynh Thành giơ tay nắm chặt tay nhỏ bé của Vương Cửu Cửu, nói: "Chị biết."

Lệ Khuynh Thành biết Vương Cửu Cửu là một cô gái không có ý xấu gì. Lẹ Khuynh Thành hiểu nàng, còn hơn xa so với những gì nàng biết.

Ở cách ba người không xa, một người đàn ông có tướng mạo bình thường cũng đồng dạng nhìn chăm chú vào bóng lưng rời đi của Hilton.

"Nàng có vấn đề gì sao?" Qua Nhĩ xuất hiện ở phía sau hắn, trầm giọng hỏi.

"Xem chân của nàng đi." Đại Đầu nói.

Qua Nhĩ kinh ngạc liếc mắt nhìn Đại Đầu một cái, nói: "Tôi đã xem qua. Rất được."

Hắn không nghĩ đến tên gia hỏa cả ngày ăn nói có ý tứ, thoạt nhìn so với chính mình còn traao bò hơn này lại cũng có lúc nổi lên sắc tâm.

Hơn nữa, hắn trái lại còn hiểu được thưởng thức mỹ nữ .

"Bước chân nhẹ nhàng, lực mạnh vô hạn." Đại Đầu nói. Ý của những lời này là nói nếu một người đặt chân nhẹ, nện bước đi, bàn chân vẫn có thể giữ nguyên một cái hình dạng thẳng tắp, như vậy chứng minh lực khống chế của người này rất mạnh, trong cơ thể ẩn chứa năng lượng vô hạn.

Người đều có tính trơ. Bất luận là đứng hay là ngồi thì đều thích lấy động tác thích hợp nhất để giảm bớt trọng lượng của chính mình. Cho nên, đại đa số người khi ngồi lại thích nằm ngửa hoặc là thân thể mềm nhũn dựa vào ghế sô pha. Khi đứng cũng sẽ không kìm lòng được dùng một chân trùng một chân căng để chống đỡ thân thể hoặc là cong đầu gối, cúi đầu, nghiêng bả vai để giảm lực đạo.

Đây là phản ứng tự nhiên. Rất ít khi làm người ta chú ý.

"Anh là nói nàng cố ý lại gần?" Qua Nhĩ nói."Không có chuyện trùng hợp như thế đi. Cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp phải mà thôi. Chân của nàng nhẹ và thẳng, có lẽ chính là người mẫu chăng?"

"Đó là phán đoán của anh." Đại Đầu dứt khoát nói."Anh có thể làm ra lỗi lầm, chỉ là tôi không cho phép chính mình làm ra lỗi lầm."

"Anh ---- tôi cũng là quân nhân vậy." Qua Nhĩ có chút giận không thể kìm được. Người nầy cũng dám khinh thị mình, thật sự là rất đáng hận.

"Tôi đến từ Long Tức." Đại Đầu nói."Long Tức không chấp nhận thất bại."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook