Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1003: Ly không sao chứ?

Liễu Hạ Huy

27/03/2013

Hắn không sợ chết, nhưng hắn sợ sau khi chết hắn sẽ phải ôm cái nhục vào người.

Hắn mà chết rồi thì Lạc Sân sẽ ra sao?

Nếu như không có mình níu kéo, thì quan hệ giữa Lạc Sân và Tần Lạc sẽ phát triển tới đâu? Cả hai sẽ ở bên nhau hay không? Cái thằng khốn Tần Lạc đó sẽ trở thành … cha dượng của mình ư?

Thái độ của Lạc Sân đối với Tần Lạc, cái áo sườn xám của bà bị xé rách được che đậy bởi chiếc áo khoác của Tần Lạc, tất cả đều như những cái gai cắm sâu vào họng của Hoàng Thiên Trọng, làm cho hắn không tài nào gỡ chúng ra nổi.

Hắn là một người đàn ông đa nghi và mẫn cảm, hắn làm sao có thể tin được lời giải thích của Lạc Sân cơ chứ?

Hắn không thể chết.

Không thể chết.

Hắn gào lên thê thảm, cố gắng giãy giụa vùng vẫy.

Nhưng kỳ tích không hề xuất hiện.

Hắn đúng là đã bị trọng thương, sức lực cạn kiệt, còn Khỉ và Chuột lại là hai người rất dai sức, hắn làm sao mà có thể đương cự lại được?

Hắn không cam tâm, nhưng không cam tâm thì đã làm sao? Cuối cùng hắn cũng phải chết thôi.

Hoàng Thiên Trọng nhắm mắt lại.

Như vậy, hắn sẽ không phải nhìn những ánh mắt chê cười của người khác dành cho hắn

Tiiing……!

Hắn nghe thấy một tiếng kim loại va chạm vào nhau giòn tan, như người ta gõ thìa inox vào ly cà phê vậy.

Hắn biết cơ thể hắn không phải là cốc thủy tinh, và chắc chắn lưỡi dao kia đã không cắm ngập vào người hắn như hắn tưởng.

Hơn nữa không khí trong này bỗng chốc trở nên vô cùng quái dị.

Thời gian bỗng như cô đọng cả lại, không có ai nói gì, không có ai cử động, đến cả hơi thở cũng trở nên nhè nhẹ và chầm chậm.

Hoàng Thiên Trọng mở mắt ra, hắn nhìn thấy Phó Phong Tuyết đang đứng ở giữa cửa, nét mặt vẫn lạnh lùng như xưa.

Ông ta chỉ đứng ở ngoài đó, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác khó tả, một áp lực vô cùng toát ra từ ông bao trùm lên toàn bộ căn phòng.

Thế nào gọi là khí thế của bá vương? Đây chính là cái khí thế đó.

Đây không phải những câu chuyện tự sướng ở trong phim truyền hình, mà là việc thật, sự thật thực sự ở ngoài đời.

“Thả hắn ra!” Phó Phong Tuyết lạnh lùng nói.

Cả Khỉ và chuột nghe vậy lập tức buông ngay Hoàng Thiên Trọng ra, không hề phản bác lại lấy một câu.

Long Vương không có ở đây, Phó Phong Tuyết chính là thần của bọn họ.

Không có bất cứ một ai dám cãi lại lời của thần cả.

“Ly, lại đây.” Phó Phong Tuyết quay sang Ly ra lệnh.

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc là có ý gì vậy?

Lẽ nào ông ấy không trông thấy trận đấu vừa rồi hay sao. Lẽ nào Phó Phong Tuyết lại bỏ qua dễ dàng như vậy?

Ly quay sang Tiểu Lý Thám Hoa gật đầu một cái, sau đó nàng liền cất bước đi tới bên Phó Phong Tuyết.

“Con cứ tưởng như vậy là sẽ đuổi được nó đi hay sao?” Phó Phong Tuyết lạnh giọng hỏi.

“Con không thích hắn. Tất cả chúng con đều không thích hắn!” Ly không giấu diếm cảm xúc của mình mà nói ra hết. Trước mặt Phó Phong Tuyết nàng không cần phải nói dối, bởi vì nó không cần thiết.



Và Phó Phong Tuyết cũng đã nhìn ra âm mưu của tất cả thành viên trong Long Tức, đó là âm mưu ép Hoàng Thiên Trọng buộc phải rời khỏi đây.

Tất cả bọn họ đều không thèm quan tâm tới Hoàng Thiên Trọng, và bây giờ là gây sự, đánh hội đồng, thậm chí là muốn lấy mạng của hắn.

Và kết quả là Hoàng Thiên Trọng chỉ có hai sự lựa chọn, một là bị tẩn hội đồng, hai là cuốn chiếu cút khỏi Long Tức.

Tất cả đã nghĩ kỹ cả rồi, nếu như bọn họ cùng đánh hội đồng Hoàng Thiên Trọng, bên trên có muốn kỷ luật xuống thì cũng rất khó xử.

Thế nên bên trên một là đuổi Hoàng Thiên Trọng đi, hai là cho cả cái Long Tức này giải tán.

Nhưng cái chính là đuổi Hoàng Thiên Trọng đi dễ hơn, hay là đuổi tất cả thành viên trong Long Tức dễ hơn? Đây là một câu hỏi rất dễ để trả lời.

“Ngu dốt!” Phó PhongTuyết thẳng thừng mắng.

Nếu như là người khác thì chắc hẳn Ly đã rút đao ra đâm cho mấy nhát rồi. Nhưng đây là Phó Phong Tuyết, và nàng chỉ biết im lặng cúi đầu lắng nghe mà thôi.

“Các người càng làm loạn, thì Long Vương càng không thể quay về được.” Phó Phong Tuyết nói.

“Tại sao?” Ly không hiểu hỏi. Bọn họ đuổi Hoàng Thiên Trọng đi là vì muốn đưa Long Vương quay lại. Nhưng tại sao họ càng làm loạn, thì Long Vương càng không thể quay lại?

“Bởi vì các người đều là lính.”

“Con không hiểu.” Ly nói.

Phó Phong Tuyết nhìn Ly thở dài nói: “Về chuyện mưu mô quỷ quyệt, thì các ngươi còn lâu mới bằng được nó, nó quá quỷ quyệt.”

“Con không hiểu thưa chú.” Ly vẫn chưa phục nói.

“Người làm lính thì tuyệt đối không được có tư tưởng khác, mà phải một lòng một dạ trung thành với quốc gia, chứ không phải trung thành với một người nào cả. Các người làm như vậy, chẳng khác nào chặng mất đường lui rồi.” Phó Phong Tuyết giải thích. Ông cũng rất quý Ly, do vậy nên mới giải thích cho nàng cặn kẽ như vậy.

Long Vương tạm thời bị điều khỏi Long Tức là do ý đồ của bên trên, nhưng thủ hạ của ông lại liên kết bắt nạt sếp mới. Đây sẽ được coi là hành vi gì?

Lẽ nào nói trong mắt bọn họ chỉ có Long Vương mà không có quân pháp? Bọn họ chỉ nghe lời Long Vương, mà không nghe lời của tổ chức, của quốc gia?

Cái tội này quá lớn, bất cứ ai mắc phải đều chắc chắn không bao giờ ngóc đầu lên làm lại cuộc đời nổi nữa.

“Cái gì?” Ly kinh ngạc, nàng chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa như vậy, nàng cho rằng … cho rằng bên trên sẽ trông thấy lòng quyết tâm của các thành viên trong Long Tức, sẽ thấy bọn họ căm ghét sếp mới như thế nào.

Nhưng có trời mới biết được vẫn còn có nguyên nhân sâu sắc như thế này.

“Nếu không thì tại sao nó lại phối hợp tốt với các con đến như vậy?” Phó Phong Tuyết nói: “Nó ẩn giấu thực lực võ công của mình mười mấy năm, các con đi khiêu chiến với nó, đối với nó mà nói thì có đáng là gì cơ chứ?”

“Vậy nghĩa phụ. Nghĩa phụ không thể quay trở lại nữa rồi hay sao?” Ly có cảm giác như mình rơi vào trong hốc băng lạnh lẽo vậy.

Chiến thắng Hoàng Thiên Trọng đã không còn ý nghĩa nữa rồi, trong tim nàng bây giờ nặng trĩu và ân hận.

Nàng không ngờ…. Tất cả các thành viên trong Long Tức đã bị Hoàng Thiên Trọng lừa một vố nặng.

Nàng cứ tưởng rằng kế sách của mình sẽ thành công, nhưng không ngờ lại trúng phải gian kế của Hoàng Thiên Trọng.

Sự thật quá đỗi phũ phàng làm cho nàng khó mà nuốt trôi nổi, nàng chỉ muốn gào khóc lên thật to cho bõ tức.

“Quân sư, sao chị vẫn chưa chịu quay về?” Ly gào thét van xin trong ý nghĩ.

Bây giờ nàng đã tin chỉ có mỗi một mình Quân Sư mới là đối thủ của Hoàng Thiên Trọng mà thôi.

Tên khốn này đúng là gian manh xảo quyệt, các thành viên còn lại trong Long Tức đều không phải là đối thủ của nó. Nếu như con dao lúc nãy không bị cản lại thì tốt biết bao.

Tiếc thật!

Ly nhìn Phó Phong Tuyết, ánh mắt ánh lên sự căm thù.



Tất cả đều tại ông!

Phó Phong Tuyết dường như hiểu được ẩn ý cái nhìn của Ly, ông liền vỗ vỗ lên vai Ly nói: “Đi đi, việc này sẽ có người làm thay cho các người. Người đó làm tốt hơn con rất nhiều.”

“Vâng.” Ly đáp lại rồi cúi đầu lầm lũi bước đi.

Nhưng bước chân của nàng cảm giác nặng như đeo chì, nó nặng chĩu nột cách khó tả.

………………………………….

Long Vương đưa mắt nhìn Tần Lạc ngồi trên xe lăn, bật cười ha hả nói: “Đây là thời kỳ hòa bình, mà con lại là một bác sĩ, vậy mà không hiểu tại sao cái tần suất bị thương của con còn nhiều hơn của các binh sĩ thời chiến nhỉ?”

“Sư phụ, đừng cười đùa con nữa.” Tần Lạc cười khổ nói: “Con bị thương như vậy mà vẫn chạy tới đây để thăm sư phụ đấy thôi, sư phụ chả động chút lòng thương gì cả.”

“Nếu như con mà yếu đuối như vậy, thì ta cũng đâu dám nhận con làm đồ đệ đâu.” Long Vương chống nạng đứng dậy.

Ông bước tới bên Tần Lạc, đưa tay vuốt vuốt lưng của hắn xem xét, rồi nói: “Chỉ là gãy hai cái xương sườn mà thôi, không sao đâu. Với y thuật của con thì chỉ vài ngày là lại bay nhảy tung tăng thôi mà.”

“Con làm gì có chuyện lợi hại như vậy.” Tần Lạc cười nói.: “E rằng đến cả thời gian dưỡng thương cũng chẳng có nữa. Con chủ yếu là lo sư phụ ở đây một mình buồn, nên mới tới đây chơi cho sư phụ vui thôi.”

Thực ra Tần Lạc tới đây là muốn cứu chữa cái chân của Long Vương càng sớm càng tốt. Bởi rời khỏi Long Tức, Long Vương chắc chắn là buồn lắm, do vậy càng phải đẩy nhanh tiến độ chữa trị.

Nhưng bây giờ hắn muốn sử dụng châm cũng rất khó khăn, do vậy ngồi nói chuyện với Long Vương làm cho ông ấy đỡ buồn có khi còn tốt hơn.

“Ta làm gì có chuyện buồn chán?” Long Vương cười nói: “Ta ở đây sống rất thoải mái, ngày nào cũng có đồ ăn ngon, phong cảnh lại đẹp. Lại còn có lão hồ ly Văn Nhân Đình tới đây đánh cờ. Ở Long Tức cũng chỉ được như vậy mà thôi.”

“Sư phụ, lẽ nào người không lo lắng gì cho Long Tức sao?” Tần Lạc cười hỏi.

“Chả có gì phải lo cả.” Long Vương cười nói: “Chuyện nhỏ đã có Thám Hoa, chuyện lớn đã có Phong Tuyết. Long Tức vẫn sẽ giữ nguyên hiện trạng, chẳng có bất kỳ ai có thể thay đổi nó được cả.”

Long Vương nói với giọng điệu vô cùng tự tin, bệnh tật cũng không hề ảnh hưởng tới chí khí hào hùng vốn có của ông.

Ông vẫn là Long Vương, một Long Thiên Trượng đỉnh thiêng lập địa.

“Cũng đúng.” Tần Lạc gật đầu nói: “Chỉ là giữa bầy thiên nga lòi ra một con vịt xấu xí, nhìn xấu cả đội hình mà thôi.”

“Cái miệng của con ăn nói cay độc quá, sao vẫn chưa thay đổi nó đi nhỉ?” Long Vương chỉ vào Tần Lạc cười mắng nói. Mặc dù mắng Tần Lạc như vậy, nhưng trong bụng ông lại rất vui, vì nếu Tần Lạc nói rằng giữa bầy vịt béo lòi ra một con thiên nga e rằng tình hình đã khác rồi.

“Con e rằng con chẳng sửa đổi nổi.” Tần Lạc cười đáp: “Cái khuyết điểm lớn nhất của con đó là thích nói lên sự thật.”

Long Vương nghe vậy bật cười ha hả, ông ngồi nói chuyện với Tần Lạc cảm thấy vô cùng hợp khẩu vị về cái khoản này.

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại trong nhà vang lên ………..

Long Vương bình thường rất ít khi dùng đến di động, do vậy điện thoại liên lạc chủ yếu của ông là điện thoại bàn trong nhà.

Người ở lúc ày cầm điện thoại đưa cho Long Vương nghe.

“Tôi biết rồi.” Long Vương nói xong liền dập luôn điện thoại xuống.

“Sư phụ, có chuyện gì vậy?” Tần Lạc lên tiếng hỏi, hắn nhìn thấy rõ sự lo lắng hiện ra trên nét mặt của Long Vương, và đặc biệt giữa hai mắt ông có một luồng sát khí ánh lên.

“Ly và mấy người trong Long Tức vừa đánh hội đồng Hoàng Thiên Trọng.” Long Vương nheo mắt cười nói.

“Thật không?” Tần Lạc kinh ngạc hỏi: “Cô ấy không sao chứ?”

“……………………….”

Long Vương nhìn Tần Lạc mà chẳng biết nói với thằng ngốc này như thế nào. Ông đã nói rằng Ly và các thành viên Long Tức đánh hội đồng Hoàng Thiên Trọng rồi. Thế mà thằng ngốc này vẫn hỏi Ly không sao chứ?

Lẽ nào nói, người đi tẩn người khác sẽ bị thương nặng hơn người bị tẩn hay sao?

Dĩ nhiên là ông lại rất thích câu hỏi này của Tần Lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook