Chương 794: Một công chúa chưa ai biết tới!
Liễu Hạ Huy
28/03/2013
Bà lão Weiz sau khi bị Tần Lạc chơi khăm thì liền chạy vội luôn về nhà, nhưng vì nước mắt của bà vẫn cứ chảy mãi không thôi do vậy mà bà cũng không dám quay về phòng làm việc nữa.
Chờ mãi nước mắt mới ngừng rơi. Weiz đang ngẫm nghĩ xem mình có nên quay lại trường học cho Tần Lạc một bài học hay không, thì bỗng nhiên bà nghe thấy tiếng báo động của trường học vang lên ầm ĩ.
Nơi ở của bà Weiz cách trường học cũng không xa, do vậy mà bà rất nhanh đã chạy tới đó.
Khi bà chạy tới cổng của thư viện trường thì thấy nơi đâv đã bị căng dây ngăn lại, đoàn đại biểu trung y và Hoàng Tử Philip lúc này cũng đã sớm rời khỏi hiện trường.
Weiz sau khi khai báo thân phận của mình xong thì bà mới được vào trong thư viện trường.
Nhìn vào đống ngổn ngang của thư viện thì đầu của Weiz như muốn nổ tung: “Ai? Ai đã làm chuyện này? Phải xử bắn hết bọn khôn đã gây ra chuyện này. bọn chúng chỉ xứng đáng xuống địa ngục!”
Weiz vốn là một bà già chuyên tâm nghiên cứu khoa học. cả đời của bà đã cổng hiến cho nền khoa học thế giới cũng như thư viện này. Bà cũng đã sống và làm việc cùng với cái thư viện này đã mấy chục năm rồi, do vậy bà tức giận như thế cũng là chuyện dễ hiểu.
“Weiz!” Sylva đi tới an ủi: “Xin bà đừng buồn! Tuy giá sách đã đổ rồi, nhưng sách của chúng ta vẫn còn, trí thức vẫn còn_Hoàng Tử Philip nói rồi, anh ấy sẽ giúp đỡ tiến hành tu sửa thư viện. Người Trung Quốc cũng đồng ý bỏ ra một triệu USD cho việc chỉnh lý. Chỉ cần một chút thời gian nữa thôi, cái thư viện này sẽ trở lại hình dạng mà bà yêu quý nó thuở xưa!”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Ai đã phá hoại thư viện của chúng ta? Có phải bọn người Trung Quốc kia không?” Bà Weiz vẫn chưa thôi tức giận hầm hầm quát tháo.
Kỳ thực thì Sylva cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra. Nhưng ông cũng vẫn cố gắng giải thích tình hình cho bà Weiz nghe.
“Lại liên quan tới bọn người Trung Quốc kia!” Bà lão tức giận nói: “Bọn chúng ở đâu? Tôi phải tính sổ với bọn chúng mới được!”
“Thưa bà Weiz! Xin bà đừng xúc động quá!” Sylva vội ra tay can ngăn bà Weiz. Mặc dù ông cũng chẳng ưa gì người của đại biểu trung y, nhưng do Tần Lạc đã kịp thời tài trợ cho ông một triệu USD để tu sửa nơi đây nên thái độ của ông với đoàn đại biểu trung y cũng đã cải thiện đáng kể. Hơn nữa cộng thêm với việc Hoàng Tử Philip không ngừng nói hộ cho người của đoàn đại biểu trung y, do vậy mà nếu ông ta cứ để cho bà lão này tìm tới đoàn đại biểu trung y làm khó dễ để cho bọn báo giới biết được, thì ông phải chịu trách nhiệm về chuyện này.
Svlva đột nhiên nghĩ ra một chuyện còn chua nói cho bà lão khó tính này: “Khi bọn sát thủ xuất hiện thì cháu gái Helle của bà cũng xuất hiện tại hiện trường! Nó còn súyt chút nữa bị hãm hại! Ài.....Khi đó thật là nguy hiểm, tôi cũng không dám nhìn nữa!”
“Helle? Helle nó đâu rồi?” Bà lão khó tính này bây giờ mới sực nhớ tới đứa cháu của mình, bà dõi mắt khắp nơi lo lắng tìm kiếm đứa cháu gái yêu quý của mình.
“Thưa bà Weiz! Xin bà đừng lo lắng, cháu gái của bà bình yên vô sự!” Svlva thấy mình đã khuyên nhủ được bà lão này. thì bất giác cảm thấy tự hào vô cùng: “Có người đã cứu nó!”
“Ai vậy?” Bà Weiz mừng rỡ hỏi.
“Là Tần Lạc, trưởng đoàn của đoàn đại biểu trung y!” Sỵlva nói: “Helle bây giờ chắc là đang ở khách sạn nơi Tần Lạc ở để tạ ơn cứu mạng!”
Ánh mắt của Weiz lúc này trở nên vô cùng phức tạp: “Tôi phải đi tìm bọn Trung Quốc tính sổ mới được!”
Nói xong bà liền chạy luôn ra ngoài.
Tần Lạc lúc này đang cùng với mọi người thương thảo về việc dựng trường học trung y, thì có một người phiên dịch chạy vào báo có bà Weiz tới tìm hắn.
“Bà ấy tới đâv làm gì?” Tần Lạc thoáng chút suy tư. bà lão này tới đâv chắc chắn là biết chuyện thư viện bị phá hủy đây mà.
Nhưng người ta vác cả cái thân xác già cả chạy tới đây rồi, nếu chuyện mình không muốn gặp bà ta truyền tới tai bọn phóng viên ở ngoài kia biết được thì sẽ gây ảnh hưởng rất xấu tới danh tiếng của đoàn đại biểu trung y.
“Mời bà ấy vào đây đi!” Tần Lạc nói. Hắn đã hạ quyết tâm rồi nếu mà bà lão này chạy tới đây để gây sự_Hắn sẽ có cách bắt bà ta phải câm miệng lại.
Sau khi được người phiên dịch dẫn vào, bà lão Weiz liền đi vào phòng của Tần Lạc.
Weiz đưa mắt nhìn đứa cháu gái của mình một cái, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Tần Lạc một cách hằn học nói một tràng giang đại hải bằng tiếng Thụy Điển.
“Bà ấy nói gì vậy?” Tần Lạc ngơ ngác hỏi.
Trương Tiểu Na ngồi bên cạnh phiên dịch nói: “Bà ấy nói rằng tuy bà ấy rất ghét anh, nhưng bà ấy rất cảm ơn anh đã cứu cháu gái của bà ấy_Ai là cháu của bà ấy vậy?”
Trong phòng lúc này bị một bầu không khí im lặng chết chóc bao trùm.
Philip đưa con mắt kinh ngạc lên nhin mẫu hậu của mình, anh không thể tin được rằng một người như mẫu hậu coi thể diện của hoàng thất như tính mạng của mình lại đưa ra một đề xuất như vậy.
“Con chắc chắn cho rằng mẹ là một người rất ích kỷ đúng không?” Madrin là một nhân vật lợi hại tới dường nào. lẽ nào bà lại không biết con trai của bà đang nghĩ gì hay sao? Do vậy bà mới dùng một giọng không vui lên tiếng hỏi như vậy.
“Thưa mẹ tôn kính! Con không hề có ý đó!” Philip phủ nhận nói, tuy trong bụng thì lại rất tán thành với lời nói của Madrin Hoàng Hậu.
Garbo là em gái của Philip, một người mà thế giới bên ngoài không hề biết tới. Ngoại trừ một số ít thành viên trong hoàng thất ra, thì tất cả thế giới cũng như dân chúng Thụy Điển đều không hề biết tới.
Bởi vì khi nàng vừa mới sinh ra đã mắc phải một căn bệnh vô cùng quái lạ_
Đối với một dòng dõi quý tộc và cao quý như hoàng thất mà nói thì sinh ra một giọt máu kỳ dị và quái thai thì nên phá bỏ nó đi từ lâu. Như vậy thì dòng máu tôn quý của hoàng thất mới trở nên độc nhất vô nhị. là dòng máu đáng mơ ước của tất cả mọi người.
Có trời mới biết nếu như mà để người bên ngoài biết được hoàng thất Thụy Điển sinh ra một đứa con gái tật nguyền như vậy, thì sẽ gây ra một ảnh hưởng xấu như thế nào.
Nhưng bà của Philip, Thái Hậu Victoria nhân từ lại vô cùng thương xót cái sinh mạng bé nhỏ đáng thương này, do vậy bà đã hạ lệnh để Garbo được quyền tồn tại trên thế gian này. bà nói: “ Để nó lại đi, nó cũng là con cháu của chúng ta!”
Thế là tính mạng của Garbo được bảo toàn.
Từ đó Garbo liền sinh sống trong một góc của hoàng cung.
Hôn lễ. ngày giỗ cùng với các hoạt động lớn nàng đều không được phép tham gia. Thậm chí còn nghiêm cấm những người biết tới thân phận của Garbo không được tới viếng thăm, bởi vì sợ rằng chuyện sẽ bị lộ ra thế giới bên ngoài.
Philip biết sự tồn tại của Garbo, nhưng chưa bao giờ có cơ hội được gặp nàng.
Nếu như không phải Hoàng Hậu Madrin chủ động đề xuất thì anh không biết Garbo có còn tồn tại trên thế gian này nữa không.
“Mẹ nghĩ là con nghĩ mẹ là người như vậy! Con là con trai của mẹ. lẽ nào con nghĩ gì mẹ lại không biết hay sao?” Hoàng Hậu Madrin bóc mẽ Philip vô cùng trắng trợn.
“ Nhưng con nghĩ mẹ còn sự lựa chọn nào tốt hơn không? Là một người mẹ. một người phụ nữ trong hoàng thất_Mẹ còn biết làm thế nào nữa? Nếu như mẹ là một người phụ nữ bình thường, nếu như nó được sinh ra trong một gia đình bình thường, thì nó sẽ không phải sống một cuộc sống đau khổ như vậy!”
Philip hít một hơi thật sâu. sau đó tiến tới nắm lấy tay của Hoàng Hậu Madrin ôn tồn nói: “Garbo bây giờ thế nào rồi?”
“Nó đã lớn rồi! Nhưng cuộc sống của nó rất không tốt! Bệnh tật ngày nào cũng bám lấy hành hạ nó!”
Madrin tỏ ra vô cùng đau đớn, như là bà đang phái chịu sự giày vò của căn bệnh đó vậy.
Philip nghe những lời xé gan xé ruột từ Madrin cũng xa sầm nét mặt lại. Tình ruột thịt là một tình cảm vô cùng thiêng liêng, mặc dù chưa từng gặp mặt Garbo, nhưng nó cũng vẫn là em gái của mình mà.
Bản thân mình thì ngày nào cũng có cuộc sống sung túc đầy đủ, được mọi người kính nể. tôn trọng, bất luận mìrih đi tới đâu hay làm cái gì cả thế giới này đều đưa con mắt thán phục lên nhìn mình_Còn Garbo thì sao?
Garbo vốn cũng có thể hưởng được những quyền lợi giống như mình, nó cũng có thể trở thành tâm điểm của toàn thế giới.
Nhưng bệnh tật đã cướp đi của nó tất cả.
Khi nó đến với thế giới này thì chẳng có ai biết cả.
“Có thể chữa trị được không?” Philip hỏi: “Ý của con là_Có bác sĩ nào đã chữa trị qua chưa?”
“Rồi!” Madrin nói: “Mấy vị bác sĩ trong cung mẹ đã mời họ đến chữa trị hết rồi, không những vậy mẹ còn mời các bác sĩ bên ngoài nữa_Bọn họ đều nói không có phương pháp nào chữa trị được cả!”
“Bọn họ có giữ bí mật được không?” Hoàng Tử Philip tò mò hỏi. Hoàng thất đã phong tỏa tin tức như vậy. thì muốn tìm bác sỹ tới điều trị thì lẽ nào không sợ bị lộ tin tức hay sao?
“Các bác sỹ trong hoàng cung rất đáng tin cậy!” Madrin nói: “Bọn họ là người của Hoàng Gia, chết cũng vẫn là người của Hoàng Gia! Còn các bác sĩ bên ngoài thì cũng đã thông qua sát hạch hết cả rồi! Hơn nữa mẹ cũng bắt họ ký giấy bảo mật rồi_Và mẹ cũng đã cho người theo dõi vô cùng chặt chẽ!”
Philip cảm thấy vô cùng đáng tiếc, chỉ vì muốn bảo vệ tin tức không bị bại lộ mà hoàng thất đã bỏ ra quá nhiều công sức và tiền bạc.
“Thưa mẹ đáng kính! Con có thể mời Tần Lạc tới điều trị cho Garbo, con cũng rất vui khi làm vậy! Nhưng mẹ nên biết rằng bọn họ là khách tới từ Trung Quốc, cũng là bạn của con_Những thủ đoạn mà mẹ dùng với những bác sĩ khác con nghĩ không nên áp dụng lên bọn họ!”
Madrin nhìn Philip chần chừ một lúc rồi nói: “Được! Mẹ hứa với con, tuy như vậy vô cùng mạo hiểm_Mạo hiểm nhưng mẹ vẫn muốn giành giật một cơ hội cho Garbo!"
“Thưa mẹ đáng kính! Mẹ làm được như vậy con cảm thấy rất mừng!” Philip cười nói: “Con rất tự hào về mẹ!”
“Nó cũng là em gái của con. cũng là con gái của mẹ! Mẹ làm vậy cũng là điều đương nhiên!” Madrin vỗ vỗ lên mu bàn tay Philip nét mặt buồn bã nói: “Đây là việc mà mẹ nên làm từ lâu lắm rồi!”
“Xin mẹ cứ yên tâm, khả năng y học của Tần Lạc rất tốt. con đã tận mắt chứng kiến rồi, nếu không thì con đã không mời bọn họ tới Thụy Điển để tuyên truyền trung y rồi_
Hơn nữa Tần Lạc là bạn của con. nhân phẩm của anh ấy đáng nhận sự tin tưởng!”
“Vậy con lo liệu đi, Mau mau đưa cậu ấy tới đây!” Madrin dặn dò: “ Chỉ cần một mình cậu ấy là đủ rồi! Những người khác thì không cần đâu!”
“Vâng thưa mẹ! Con sẽ lo liệu hết!” Philip cười nói: “Con sẽ làm tất cả vì người em gái mà con chưa từng gặp mặt!”
Madrin vỗ vỗ lên mu bàn tay của Philip cười nhân từ, Philip sau đó liền đứng lên cúi người cáo từ.
Chuơng 795: Lời mời từ vương thất!
Sáng sớm tỉnh dậy, Tô Tử cùng với ánh sớm bình minh đều ở bên cạnh. Tần Lạc rất thích hưởng thụ cái cuộc sống nhàn nhã, khoan khoái này.
Vì có kinh nghiệm ngày hôm qua nên hôm nay Tần Lạc dậy khá sớm, hắn vòng tay ôm lấy Tô Tử đang giương to đôi mắt ra nhìn mình, hỏi: “Em có muốn đi vệ sinh không?”
Tô Tử gật gật đầu.
Tần Lạc nhảy từ trên giường xuống, ôm lấy Tô Tử đi thẳng vào trong nhà vệ sinh.
“Anh đi ra trước đi rồi đóng giúp em cái cửa.” Tô Tử ngồi lên trên bệ xí nhưng lại không hề động đậy gì.
Tần Lạc cười nói: “Đều là vợ chồng rồi mà em còn ngượng à?”
Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn nghe lời mà dời khỏi nhà vệ sinh. Vì hắn biết là nếu hắn cứ đứng ở đây thì Tô Tử cũng không thể nào đi vệ sinh được.
Đợi đến khi Tô Tử đều đã giải quyết xong xuôi rồi thì Tần Lạc lại bế nàng về đặt lên giường.
“Bắt đầu việc trị liệu của ngày hôm nay đi.” Tần Lạc nói xong liền đi lấy hộp thuốc y tế của hắn đến.
Nhưng không ngờ Tô Tử lại ôm chầm lấy không để hắn đi, nàng áp mặt vào lồng ngực hắn rồi khẽ nói: “Em cũng muốn làm giúp anh một số việc, nhưng lại chẳng làm được gì. Hôm qua nhìn thấy cảnh tượng xảy ra trước mắt, thực sự là em rất muốn xông thẳng lên phía trước giúp anh.”
“Em đã giúp đỡ anh rất nhiều rồi.” Tần Lạc cười nói.
“Giúp gì đâu?” Tô Tử ngước đầu lên nhìn hắn hỏi.
“Trị bệnh.”
“________”
Vì việc điều trị khá là mất thời gian nên Tô Tử và Tần Lạc không xuống dưới lầu ăn sáng nữa, mà bảo người phục vụ của khách sạn đem đồ ăn tới tận phòng cho.
Trương Quang cũng đã đến, anh ta còn đem đến một tờ báo mới ra ngày hôm nay nữa. Đây là việc mà Tần Lạc giao phó, bảo anh ta là phải lưu ý nhiều hơn đến báo chí tin tức của Thụy Điển mỗi ngày.
Tần Lạc uống một hớp sữa rồi nói với Trương Quang: “Có tin gì về chúng ta không?ݍ
“Có.” Trương Quang cười nói. “Gần như báo nào cũng đưa tin về chúng ta. Trong đó có sáu tờ báo còn đăng tải tin tức của chúng ta lên trang nhất nữa cơ.”
“Thật là náo nhiệt.” Tần Lạc cười nói. “Bọn họ nói cái gì thế? Hy vọng không phải toàn bộ đều là tin xấu.”
Trương Quang lật từng tờ báo ra rồi dịch cho Tần Lạc nghe: “ và đưa tin về vụ sát thủ ám sát ngày hôm qua ở thư viện, họ nói rất công bằng chính trực_______nhưng quan điểm của tuần báo thì có phần phiến diện, nói chúng ta là sao chổi của Thụy Điển, từ sau khi đến Thụy Điển thì liên tục đem tai họa đến cho bọn họ.”
Tần Lạc cau mày lại hỏi: “Còn nữa không?”
“Báo và thì phê bình vấn đề trị an của Thụy Điển. Còn nữa______”
Trương Quang liếc nhìn Tô Tử ngồi đối diện với Tần Lạc một cái, điệu bộ muốn nói nhưng lại thôi.
“Còn gì nữa?” Tần Lạc quay mặt lại nhìn anh ta một cái rồi hỏi.
“Còn có mấy tờ báo đã chụp được ảnh anh và cô Helle nữa, nói đây là tình yêu xuyên quốc gia của hai người trẻ tuổi______”
“_________” Tần Lạc nhìn Tô Tử ngượng nghịu nói: “Đây chỉ là lễ tiết thông thường của người châu Âu thôi mà. Không ngờ bọn họ lại viết bừa bãi như vậy.”
Tô Tử thản nhiên cười nói: “Em biết là trong lòng cô ấy đang nghĩ gì. Hôm qua khi đi khỏi đây, em trông cô ấy rất buồn.”
Tần Lạc không phải là thằng ngốc nên hắn cũng thừa biết là cô gái này có thiện cảm với mình. Có điều là______hắn đã sớm quen với những việc như thế này rồi.
Với độ xuất sắc của mình thì nếu đối với bất kể cô gái nào có thiện cảm với mình mà đều đưa về nhà hoặc ôm lên giường thì chẳng khác gì mấy ông vua có vài nghìn mỹ nữ nơi hậu cung cả?
“Còn có tin tức có lợi gì cho chúng ta nữa không?” Tần Lạc nói sang chuyện khác.
“Phó hiệu trưởng Weiz của học viện Y Học Hoàng Gia khi được giới phóng viên phỏng vấn thì đã nói giúp cho chúng ta không ít những lời có cánh, nói là trung tây y có thể cùng nhau phát triển, bổ sung, bù đắp cho nhau, hơn nữa còn tỏ lòng hoan nghênh đối với việc chúng ta mở một học viện trung y ở Thụy Điển nữa.” Trương Quang cười nói. Đây được coi như một tin làm người ta phấn khởi nhất trong tất cả các tin có được ngày hôm nay.
Bà lão Weiz thì ra là bà của Helle, điều này làm cho Tần Lạc vừa cảm thấy kinh ngạc, lại thêm phần hiếu kỳ_______Từ góc độ gen di truyền học mà nói, thì đây là một xác suất nhỏ đến hiếm thấy.
Tần Lạc là ân nhân cứu mạng của Helle, có một người như Helle đứng ở giữa thì bà lão Weiz cuối cùng cũng chịu từ bỏ thái độ học hằn và thù địch của mình đi_______cũng không thể nói là đã từ bỏ hoàn toàn, mà chỉ là giảm bớt và tạm hoãn lại mà thôi.
Ít nhất thì bà lão Weiz cũng không tìm đến Tần Lạc để truy cứu việc bà bị rớt nước mắt trong cả mười lăm phút nữa.
Qua lời giới thiệu ngày hôm qua của Lý Lệ thì Tần Lạc cũng biết được địa vị của Weiz trong giới y học Thụy Điển cao như thế nào, trung y có thể được bà chấp nhận và cùng phát triển với một cách hòa bình cũng là việc mà Tần Lạc muốn trông thấy.
“Hôm nay phải đến bệnh viện Hoàng Gia để giao lưu học hỏi, mọi người đã chuẩn bị xong hết cả chưa?” Tần Lạc lại một lần nữa lên tiếng nhắc nhở.
“Tiểu Na và Vương Binh đã tập hợp đông đủ mọi người lại rồi, đợi đến giờ một cái là mọi người có thể đi thẳng xuống dưới lầu. Bệnh viện cũng đã gọi điện tới, đến lúc đó sẽ có xe đến đón.”
“Thế thì tốt.” Tần Lạc nói. “Hy vọng hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.”
Khi chiếc xe bus mà đoàn đại biểu Trung Quốc ngồi trên đó đỗ trước bệnh viện Hoàng Gia, thì viện trưởng Kend đã đem theo một tầng lớp lãnh đạo cấp cao đứng ở cổng chờ nghênh đón.
Dưới sự dẫn dắt và đi cùng của đích thân viện trưởng Kend, thì thành viên trong đoàn đại biểu trung y Trung Quốc đã tham quan được phòng giám sát chẩn đoán bệnh nặng, phòng bệnh thông thường, phòng phẫu thuật và cả phòng chẩn của các khoa khác của bệnh viện.
Hơn nữa, sau lời đề nghị của viện trưởng Kend thì thành viên trong đoàn đại biểu trung y đã chính thức ra trận, nhanh chóng điều trị cho một người già bị phong thấp và một người trẻ tuổi bị viêm loét dạ dày, hiệu quả rõ rệt, vì vậy mà đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ phía lãnh đạo và các bác sỹ trong bệnh viện.
Các phóng viên cũng đã chụp được nhưng tấm hình quý giá này, có lẽ những trang đầu trên báo ngày mai chắc sẽ lại xuất hiện tin tức của Công Hội Trung Y cho mà xem.
Tần Lạc vẫn luôn theo dõi vẻ mặt của viện trưởng Kend, thì thấy ông ta gần như là ủng hộ hết mình đối với công việc của đoàn đại biểu trung y, hơn nữa thái độ còn rất nhiệt tình và hòa nhã nữa, thực sự là làm cho Tần Lạc cảm giác như đang được ở nhà mình vậy.
Nhớ lại lần đầu gặp mặt ở sân bay, mặc dù ông ta vẫn thể hiện là rất nhiệt tình, nhưng vẫn có thể nhìn nhận ra được nụ cười đó gượng gạo đến nhường nào. Nhưng hôm nay thì lại không hề có cảm giác như thế.
“Lẽ nào ông ta lại bị nhân phẩm của trung y Trung Quốc làm cho khuất phục rồi?” Tần Lạc ngẫm nghĩ.
Buổi trưa bệnh viện Hoàng Gia mở một bữa tiệc chiêu đãi, thậm chí còn bày lên cả rượu Mao Đài, một đặc sản của nước Trung Quốc nữa, như thế đủ thấy là bọn họ thật long trọng khoản đãi như thế nào.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tần Lạc đang định đi theo đoàn về khách sạn thì quản gia Carlise của Philip bước tới cúi đầu thi lễ với Tần Lạc rồi nói: “Tần Lạc tiên sinh, Hoàng Tử Điện Hạ có việc muốn tìm anh.”
Tần Lạc giao Tô Tử lại cho Ma Ma và Trương Tiểu Na bảo họ chăm sóc nàng cho cẩn thận xong thì quay ra chào Vương Tu Thân một tiếng, sau đó hắn liền đi theo Carlise ra chiếc xe chuyên dụng của Hoàng Tử Philip.
Vốn dĩ chỉ nghĩ là Philip bảo Carlise đến đây đón hắn, không ngờ bản thân Philip cũng đã ngồi ở trong xe từ lâu rồi.
Philip bắt tay cười với Tần Lạc một cái nhưng lại không nói câu gì.
Tất nhiên là trong xe căn bản là không có phiên dịch, vì vậy mà có muốn nói gì thì cũng chẳng thể giao tiếp được.
Tần Lạc lại một lần nữa cảm nhận thật rõ, khi đi ra ngoài mà ngôn ngữ bất đồng thì đó quả là một việc vô cùng phiền toái.
Nếu mà cả thế giới này đều nói tiếng Trung thì tốt biết mấy, như thế sẽ chẳng có chút trở ngại nào khi giao tiếp cả.
Xe tiến thẳng về phía trước, cứ đâm xuyên từ khu phố này sang một khu phố khác. Dù sao thì Tần Lạc cũng không biết đường, nên hắn cũng chỉ biết thưởng thức cảnh đẹp ở hai bên đường mà thôi. Từ khi hắn đến Thụy Điển tới giờ thì cũng luôn trong trạng thái bận rộn, đúng thực là vẫn chưa có thời gian đi ra ngoài du ngoạn cảnh đẹp nơi đây.
Khi xe quẹo vào một hòn đảo nhỏ rồi tiến thẳng vào bên trong một đại viện nhìn như cung điện thì Tần Lạc mới ý thức được đây có lẽ chính là hoàng cung của Thụy Điển.
“Philip bảo mình đến nhà anh ta làm gì không biết?”
Xe dừng lại ở một tiểu viện rộng rãi có phần khoa trương, Carlise chạy lại mở cánh cửa x e ra, lúc này Tần Lạc và Philip mới xuống xe.
Philip đưa tay ra làm một động mời, Tần Lạc liền gật đầu rồi đi theo anh vào bên trong.
Sau khi đâm xuyên qua một cánh cửa lớn và một hành lang, rồi lại đi qua vô số hành lang nhỏ và phòng ốc thì mới dừng lại trước cửa phòng bề thế, sang trọng.
Philip nói với Hoàng Hậu Madrin đang đợi ở trong phòng: “Thưa mẹ, Tần Lạc đến rồi ạ.”
“Ừm.” Madrin gật đầu đáp lại. “Cậu ấy có biết nói tiếng Anh hay tiếng Thụy Điển không?”
“Đều không ạ.” Philip cảm thấy đáng tiếc nói. Anh cũng muốn giao tiếp trực tiếp với Tần Lạc một lần, chứ nếu câu gì cũng phải qua phiên dịch thì tự khắc sẽ mất đi cái thi vị và cảm giác ban đầu vốn có của nó.
Madrin nghĩ một lát rồi nói: “Bảo Ryan đến làm phiên dịch đi. Ông ta có vẻ đáng tin cậy.”
“Được ạ.” Philip gật đầu đáp lại.
Hoàng Hậu Madrin bước lại gần đưa tay ra cho Tần Lạc, Tần Lạc mặc dù thấy tư thế của bà có phần kỳ quái, nhưng vẫn đưa tay ra bắt lấy tay bà.
Madrin lặng đi đôi chút, nhưng lại bình thường trở lại ngay sau đó. Bà biết là người Trung Quốc không có lễ nghi hôn tay, chỉ có những lễ nghi thông dụng như ‘bắt tay’ và ‘chắp tay’ mà thôi.
Sau khi người giúp việc bưng trà lên thì Madrin làm một động tác mời thì Tần Lạc cũng đưa lên miệng từ từ thưởng thức.
Ba người ngôn ngữ không hiểu nhau thì chỉ còn đường dùng vẻ mặt và ngôn ngữ tay chân để nói chuyện với nhau mà thôi, giống như là đang diễn một vở kịch câm điếc vậy.
Cũng may mà phiên dịch đến đây cũng nhanh, là một ông lão hơi hói.
“Tần Lạc tiên sinh, đây là Hoàng Hậu tôn quý Madrin của chúng tôi. Bà bảo tôi gửi lời chào của bà tới anh.” Ông lão sau khi nói vài câu với Madrin và Philip xong thì mới quay ra chào Tần Lạc.
“Cảm ơn.” Tần Lạc cảm kích nói. “Cũng gửi lời chào của tôi đến Hoàng Hậu Madrin giúp tôi với. Chúc bà mạnh khỏe, mãi mãi trẻ đẹp.”
Hoàng Hậu Madrin sau khi nghe thấy Tần Lạc nói vậy thì gật đầu nói với hắn: “Tần Lạc tiên sinh, tôi đã nghe Philip nhắc đến tên cậu nhiều lần rồi. Lần này mời cậu đến đây là có việc muốn nhờ đến cậu giúp.”
“Xin Hoàng Hậu cứ nói. Tôi và Philip là bạn của nhau. Chỉ cần việc đó tôi có thể làm được thì tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Tần Lạc khách khí nói. Bây giờ ăn của người ta ở của người ta thì cũng nên nói vài câu dễ nghe mới phải đạo chứ.
Hoàng Hậu Madrin rất hài lòng đối với thái độ của Tần Lạc, liền nói: “Xin cậu giúp đỡ xem bệnh cho một người.”
“Đây là chức trách và chuyên ngành của tôi.” Tần Lạc cười thành tiếng nói. Hắn lại cứ nghĩ là việc gì ghê ghớm lắm cơ.
“Tốt lắm. Có điều là bất luận ngày hôm nay cậu có nhìn thấy thứ gì, hay làm gì thì đều phải giữ bí mật đó.” Madrin trịnh trọng nói. “Bất luận thế nào cũng xin cậu bằng lòng với lời thỉnh cầu này của tôi.”
Tần Lạc sau khi lặng đi một hồi thì lập tức đáp lại: “Tôi lấy nhân cách và danh dự của vị hôn thê của tôi trong tương lai mà thề, tôi nhất định sẽ giữ kín bí mật.”
Tần Lạc cũng chẳng hỏi gì thêm mà đồng ý luôn, thậm chí còn đánh cược cả danh dự của Lâm Hoán Khê nữa.
Hắn dường như đã cảm nhận được điều gì đó, trong lòng quả là có phần thấp thỏm không yên.
“Những người này không phải sẽ giết người diệt khẩu đó chứ?” Tần Lạc thầm suy đoán.
Có điều khi nghĩ đến mình là người được nhà nước cử đi thì những lo lắng này cũng được gạt bỏ ra khỏi đầu.
“Xin hãy đi theo tôi.” Hoàng Hậu Madrin đưa tay ra mời, sau đó thì bước lên trước dẫn đường.
Tần Lạc nhìn Philip một cái, thì thấy trên mặt anh tràn ngập vẻ vui mừng và phấn khích.
“Rốt cuộc là đi gặp ai thế nhỉ?” Trong đầu Tần Lạc có vô vàn câu hỏi.
Chờ mãi nước mắt mới ngừng rơi. Weiz đang ngẫm nghĩ xem mình có nên quay lại trường học cho Tần Lạc một bài học hay không, thì bỗng nhiên bà nghe thấy tiếng báo động của trường học vang lên ầm ĩ.
Nơi ở của bà Weiz cách trường học cũng không xa, do vậy mà bà rất nhanh đã chạy tới đó.
Khi bà chạy tới cổng của thư viện trường thì thấy nơi đâv đã bị căng dây ngăn lại, đoàn đại biểu trung y và Hoàng Tử Philip lúc này cũng đã sớm rời khỏi hiện trường.
Weiz sau khi khai báo thân phận của mình xong thì bà mới được vào trong thư viện trường.
Nhìn vào đống ngổn ngang của thư viện thì đầu của Weiz như muốn nổ tung: “Ai? Ai đã làm chuyện này? Phải xử bắn hết bọn khôn đã gây ra chuyện này. bọn chúng chỉ xứng đáng xuống địa ngục!”
Weiz vốn là một bà già chuyên tâm nghiên cứu khoa học. cả đời của bà đã cổng hiến cho nền khoa học thế giới cũng như thư viện này. Bà cũng đã sống và làm việc cùng với cái thư viện này đã mấy chục năm rồi, do vậy bà tức giận như thế cũng là chuyện dễ hiểu.
“Weiz!” Sylva đi tới an ủi: “Xin bà đừng buồn! Tuy giá sách đã đổ rồi, nhưng sách của chúng ta vẫn còn, trí thức vẫn còn_Hoàng Tử Philip nói rồi, anh ấy sẽ giúp đỡ tiến hành tu sửa thư viện. Người Trung Quốc cũng đồng ý bỏ ra một triệu USD cho việc chỉnh lý. Chỉ cần một chút thời gian nữa thôi, cái thư viện này sẽ trở lại hình dạng mà bà yêu quý nó thuở xưa!”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Ai đã phá hoại thư viện của chúng ta? Có phải bọn người Trung Quốc kia không?” Bà Weiz vẫn chưa thôi tức giận hầm hầm quát tháo.
Kỳ thực thì Sylva cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra. Nhưng ông cũng vẫn cố gắng giải thích tình hình cho bà Weiz nghe.
“Lại liên quan tới bọn người Trung Quốc kia!” Bà lão tức giận nói: “Bọn chúng ở đâu? Tôi phải tính sổ với bọn chúng mới được!”
“Thưa bà Weiz! Xin bà đừng xúc động quá!” Sylva vội ra tay can ngăn bà Weiz. Mặc dù ông cũng chẳng ưa gì người của đại biểu trung y, nhưng do Tần Lạc đã kịp thời tài trợ cho ông một triệu USD để tu sửa nơi đây nên thái độ của ông với đoàn đại biểu trung y cũng đã cải thiện đáng kể. Hơn nữa cộng thêm với việc Hoàng Tử Philip không ngừng nói hộ cho người của đoàn đại biểu trung y, do vậy mà nếu ông ta cứ để cho bà lão này tìm tới đoàn đại biểu trung y làm khó dễ để cho bọn báo giới biết được, thì ông phải chịu trách nhiệm về chuyện này.
Svlva đột nhiên nghĩ ra một chuyện còn chua nói cho bà lão khó tính này: “Khi bọn sát thủ xuất hiện thì cháu gái Helle của bà cũng xuất hiện tại hiện trường! Nó còn súyt chút nữa bị hãm hại! Ài.....Khi đó thật là nguy hiểm, tôi cũng không dám nhìn nữa!”
“Helle? Helle nó đâu rồi?” Bà lão khó tính này bây giờ mới sực nhớ tới đứa cháu của mình, bà dõi mắt khắp nơi lo lắng tìm kiếm đứa cháu gái yêu quý của mình.
“Thưa bà Weiz! Xin bà đừng lo lắng, cháu gái của bà bình yên vô sự!” Svlva thấy mình đã khuyên nhủ được bà lão này. thì bất giác cảm thấy tự hào vô cùng: “Có người đã cứu nó!”
“Ai vậy?” Bà Weiz mừng rỡ hỏi.
“Là Tần Lạc, trưởng đoàn của đoàn đại biểu trung y!” Sỵlva nói: “Helle bây giờ chắc là đang ở khách sạn nơi Tần Lạc ở để tạ ơn cứu mạng!”
Ánh mắt của Weiz lúc này trở nên vô cùng phức tạp: “Tôi phải đi tìm bọn Trung Quốc tính sổ mới được!”
Nói xong bà liền chạy luôn ra ngoài.
Tần Lạc lúc này đang cùng với mọi người thương thảo về việc dựng trường học trung y, thì có một người phiên dịch chạy vào báo có bà Weiz tới tìm hắn.
“Bà ấy tới đâv làm gì?” Tần Lạc thoáng chút suy tư. bà lão này tới đâv chắc chắn là biết chuyện thư viện bị phá hủy đây mà.
Nhưng người ta vác cả cái thân xác già cả chạy tới đây rồi, nếu chuyện mình không muốn gặp bà ta truyền tới tai bọn phóng viên ở ngoài kia biết được thì sẽ gây ảnh hưởng rất xấu tới danh tiếng của đoàn đại biểu trung y.
“Mời bà ấy vào đây đi!” Tần Lạc nói. Hắn đã hạ quyết tâm rồi nếu mà bà lão này chạy tới đây để gây sự_Hắn sẽ có cách bắt bà ta phải câm miệng lại.
Sau khi được người phiên dịch dẫn vào, bà lão Weiz liền đi vào phòng của Tần Lạc.
Weiz đưa mắt nhìn đứa cháu gái của mình một cái, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Tần Lạc một cách hằn học nói một tràng giang đại hải bằng tiếng Thụy Điển.
“Bà ấy nói gì vậy?” Tần Lạc ngơ ngác hỏi.
Trương Tiểu Na ngồi bên cạnh phiên dịch nói: “Bà ấy nói rằng tuy bà ấy rất ghét anh, nhưng bà ấy rất cảm ơn anh đã cứu cháu gái của bà ấy_Ai là cháu của bà ấy vậy?”
Trong phòng lúc này bị một bầu không khí im lặng chết chóc bao trùm.
Philip đưa con mắt kinh ngạc lên nhin mẫu hậu của mình, anh không thể tin được rằng một người như mẫu hậu coi thể diện của hoàng thất như tính mạng của mình lại đưa ra một đề xuất như vậy.
“Con chắc chắn cho rằng mẹ là một người rất ích kỷ đúng không?” Madrin là một nhân vật lợi hại tới dường nào. lẽ nào bà lại không biết con trai của bà đang nghĩ gì hay sao? Do vậy bà mới dùng một giọng không vui lên tiếng hỏi như vậy.
“Thưa mẹ tôn kính! Con không hề có ý đó!” Philip phủ nhận nói, tuy trong bụng thì lại rất tán thành với lời nói của Madrin Hoàng Hậu.
Garbo là em gái của Philip, một người mà thế giới bên ngoài không hề biết tới. Ngoại trừ một số ít thành viên trong hoàng thất ra, thì tất cả thế giới cũng như dân chúng Thụy Điển đều không hề biết tới.
Bởi vì khi nàng vừa mới sinh ra đã mắc phải một căn bệnh vô cùng quái lạ_
Đối với một dòng dõi quý tộc và cao quý như hoàng thất mà nói thì sinh ra một giọt máu kỳ dị và quái thai thì nên phá bỏ nó đi từ lâu. Như vậy thì dòng máu tôn quý của hoàng thất mới trở nên độc nhất vô nhị. là dòng máu đáng mơ ước của tất cả mọi người.
Có trời mới biết nếu như mà để người bên ngoài biết được hoàng thất Thụy Điển sinh ra một đứa con gái tật nguyền như vậy, thì sẽ gây ra một ảnh hưởng xấu như thế nào.
Nhưng bà của Philip, Thái Hậu Victoria nhân từ lại vô cùng thương xót cái sinh mạng bé nhỏ đáng thương này, do vậy bà đã hạ lệnh để Garbo được quyền tồn tại trên thế gian này. bà nói: “ Để nó lại đi, nó cũng là con cháu của chúng ta!”
Thế là tính mạng của Garbo được bảo toàn.
Từ đó Garbo liền sinh sống trong một góc của hoàng cung.
Hôn lễ. ngày giỗ cùng với các hoạt động lớn nàng đều không được phép tham gia. Thậm chí còn nghiêm cấm những người biết tới thân phận của Garbo không được tới viếng thăm, bởi vì sợ rằng chuyện sẽ bị lộ ra thế giới bên ngoài.
Philip biết sự tồn tại của Garbo, nhưng chưa bao giờ có cơ hội được gặp nàng.
Nếu như không phải Hoàng Hậu Madrin chủ động đề xuất thì anh không biết Garbo có còn tồn tại trên thế gian này nữa không.
“Mẹ nghĩ là con nghĩ mẹ là người như vậy! Con là con trai của mẹ. lẽ nào con nghĩ gì mẹ lại không biết hay sao?” Hoàng Hậu Madrin bóc mẽ Philip vô cùng trắng trợn.
“ Nhưng con nghĩ mẹ còn sự lựa chọn nào tốt hơn không? Là một người mẹ. một người phụ nữ trong hoàng thất_Mẹ còn biết làm thế nào nữa? Nếu như mẹ là một người phụ nữ bình thường, nếu như nó được sinh ra trong một gia đình bình thường, thì nó sẽ không phải sống một cuộc sống đau khổ như vậy!”
Philip hít một hơi thật sâu. sau đó tiến tới nắm lấy tay của Hoàng Hậu Madrin ôn tồn nói: “Garbo bây giờ thế nào rồi?”
“Nó đã lớn rồi! Nhưng cuộc sống của nó rất không tốt! Bệnh tật ngày nào cũng bám lấy hành hạ nó!”
Madrin tỏ ra vô cùng đau đớn, như là bà đang phái chịu sự giày vò của căn bệnh đó vậy.
Philip nghe những lời xé gan xé ruột từ Madrin cũng xa sầm nét mặt lại. Tình ruột thịt là một tình cảm vô cùng thiêng liêng, mặc dù chưa từng gặp mặt Garbo, nhưng nó cũng vẫn là em gái của mình mà.
Bản thân mình thì ngày nào cũng có cuộc sống sung túc đầy đủ, được mọi người kính nể. tôn trọng, bất luận mìrih đi tới đâu hay làm cái gì cả thế giới này đều đưa con mắt thán phục lên nhìn mình_Còn Garbo thì sao?
Garbo vốn cũng có thể hưởng được những quyền lợi giống như mình, nó cũng có thể trở thành tâm điểm của toàn thế giới.
Nhưng bệnh tật đã cướp đi của nó tất cả.
Khi nó đến với thế giới này thì chẳng có ai biết cả.
“Có thể chữa trị được không?” Philip hỏi: “Ý của con là_Có bác sĩ nào đã chữa trị qua chưa?”
“Rồi!” Madrin nói: “Mấy vị bác sĩ trong cung mẹ đã mời họ đến chữa trị hết rồi, không những vậy mẹ còn mời các bác sĩ bên ngoài nữa_Bọn họ đều nói không có phương pháp nào chữa trị được cả!”
“Bọn họ có giữ bí mật được không?” Hoàng Tử Philip tò mò hỏi. Hoàng thất đã phong tỏa tin tức như vậy. thì muốn tìm bác sỹ tới điều trị thì lẽ nào không sợ bị lộ tin tức hay sao?
“Các bác sỹ trong hoàng cung rất đáng tin cậy!” Madrin nói: “Bọn họ là người của Hoàng Gia, chết cũng vẫn là người của Hoàng Gia! Còn các bác sĩ bên ngoài thì cũng đã thông qua sát hạch hết cả rồi! Hơn nữa mẹ cũng bắt họ ký giấy bảo mật rồi_Và mẹ cũng đã cho người theo dõi vô cùng chặt chẽ!”
Philip cảm thấy vô cùng đáng tiếc, chỉ vì muốn bảo vệ tin tức không bị bại lộ mà hoàng thất đã bỏ ra quá nhiều công sức và tiền bạc.
“Thưa mẹ đáng kính! Con có thể mời Tần Lạc tới điều trị cho Garbo, con cũng rất vui khi làm vậy! Nhưng mẹ nên biết rằng bọn họ là khách tới từ Trung Quốc, cũng là bạn của con_Những thủ đoạn mà mẹ dùng với những bác sĩ khác con nghĩ không nên áp dụng lên bọn họ!”
Madrin nhìn Philip chần chừ một lúc rồi nói: “Được! Mẹ hứa với con, tuy như vậy vô cùng mạo hiểm_Mạo hiểm nhưng mẹ vẫn muốn giành giật một cơ hội cho Garbo!"
“Thưa mẹ đáng kính! Mẹ làm được như vậy con cảm thấy rất mừng!” Philip cười nói: “Con rất tự hào về mẹ!”
“Nó cũng là em gái của con. cũng là con gái của mẹ! Mẹ làm vậy cũng là điều đương nhiên!” Madrin vỗ vỗ lên mu bàn tay Philip nét mặt buồn bã nói: “Đây là việc mà mẹ nên làm từ lâu lắm rồi!”
“Xin mẹ cứ yên tâm, khả năng y học của Tần Lạc rất tốt. con đã tận mắt chứng kiến rồi, nếu không thì con đã không mời bọn họ tới Thụy Điển để tuyên truyền trung y rồi_
Hơn nữa Tần Lạc là bạn của con. nhân phẩm của anh ấy đáng nhận sự tin tưởng!”
“Vậy con lo liệu đi, Mau mau đưa cậu ấy tới đây!” Madrin dặn dò: “ Chỉ cần một mình cậu ấy là đủ rồi! Những người khác thì không cần đâu!”
“Vâng thưa mẹ! Con sẽ lo liệu hết!” Philip cười nói: “Con sẽ làm tất cả vì người em gái mà con chưa từng gặp mặt!”
Madrin vỗ vỗ lên mu bàn tay của Philip cười nhân từ, Philip sau đó liền đứng lên cúi người cáo từ.
Chuơng 795: Lời mời từ vương thất!
Sáng sớm tỉnh dậy, Tô Tử cùng với ánh sớm bình minh đều ở bên cạnh. Tần Lạc rất thích hưởng thụ cái cuộc sống nhàn nhã, khoan khoái này.
Vì có kinh nghiệm ngày hôm qua nên hôm nay Tần Lạc dậy khá sớm, hắn vòng tay ôm lấy Tô Tử đang giương to đôi mắt ra nhìn mình, hỏi: “Em có muốn đi vệ sinh không?”
Tô Tử gật gật đầu.
Tần Lạc nhảy từ trên giường xuống, ôm lấy Tô Tử đi thẳng vào trong nhà vệ sinh.
“Anh đi ra trước đi rồi đóng giúp em cái cửa.” Tô Tử ngồi lên trên bệ xí nhưng lại không hề động đậy gì.
Tần Lạc cười nói: “Đều là vợ chồng rồi mà em còn ngượng à?”
Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn nghe lời mà dời khỏi nhà vệ sinh. Vì hắn biết là nếu hắn cứ đứng ở đây thì Tô Tử cũng không thể nào đi vệ sinh được.
Đợi đến khi Tô Tử đều đã giải quyết xong xuôi rồi thì Tần Lạc lại bế nàng về đặt lên giường.
“Bắt đầu việc trị liệu của ngày hôm nay đi.” Tần Lạc nói xong liền đi lấy hộp thuốc y tế của hắn đến.
Nhưng không ngờ Tô Tử lại ôm chầm lấy không để hắn đi, nàng áp mặt vào lồng ngực hắn rồi khẽ nói: “Em cũng muốn làm giúp anh một số việc, nhưng lại chẳng làm được gì. Hôm qua nhìn thấy cảnh tượng xảy ra trước mắt, thực sự là em rất muốn xông thẳng lên phía trước giúp anh.”
“Em đã giúp đỡ anh rất nhiều rồi.” Tần Lạc cười nói.
“Giúp gì đâu?” Tô Tử ngước đầu lên nhìn hắn hỏi.
“Trị bệnh.”
“________”
Vì việc điều trị khá là mất thời gian nên Tô Tử và Tần Lạc không xuống dưới lầu ăn sáng nữa, mà bảo người phục vụ của khách sạn đem đồ ăn tới tận phòng cho.
Trương Quang cũng đã đến, anh ta còn đem đến một tờ báo mới ra ngày hôm nay nữa. Đây là việc mà Tần Lạc giao phó, bảo anh ta là phải lưu ý nhiều hơn đến báo chí tin tức của Thụy Điển mỗi ngày.
Tần Lạc uống một hớp sữa rồi nói với Trương Quang: “Có tin gì về chúng ta không?ݍ
“Có.” Trương Quang cười nói. “Gần như báo nào cũng đưa tin về chúng ta. Trong đó có sáu tờ báo còn đăng tải tin tức của chúng ta lên trang nhất nữa cơ.”
“Thật là náo nhiệt.” Tần Lạc cười nói. “Bọn họ nói cái gì thế? Hy vọng không phải toàn bộ đều là tin xấu.”
Trương Quang lật từng tờ báo ra rồi dịch cho Tần Lạc nghe: “ và đưa tin về vụ sát thủ ám sát ngày hôm qua ở thư viện, họ nói rất công bằng chính trực_______nhưng quan điểm của tuần báo thì có phần phiến diện, nói chúng ta là sao chổi của Thụy Điển, từ sau khi đến Thụy Điển thì liên tục đem tai họa đến cho bọn họ.”
Tần Lạc cau mày lại hỏi: “Còn nữa không?”
“Báo và thì phê bình vấn đề trị an của Thụy Điển. Còn nữa______”
Trương Quang liếc nhìn Tô Tử ngồi đối diện với Tần Lạc một cái, điệu bộ muốn nói nhưng lại thôi.
“Còn gì nữa?” Tần Lạc quay mặt lại nhìn anh ta một cái rồi hỏi.
“Còn có mấy tờ báo đã chụp được ảnh anh và cô Helle nữa, nói đây là tình yêu xuyên quốc gia của hai người trẻ tuổi______”
“_________” Tần Lạc nhìn Tô Tử ngượng nghịu nói: “Đây chỉ là lễ tiết thông thường của người châu Âu thôi mà. Không ngờ bọn họ lại viết bừa bãi như vậy.”
Tô Tử thản nhiên cười nói: “Em biết là trong lòng cô ấy đang nghĩ gì. Hôm qua khi đi khỏi đây, em trông cô ấy rất buồn.”
Tần Lạc không phải là thằng ngốc nên hắn cũng thừa biết là cô gái này có thiện cảm với mình. Có điều là______hắn đã sớm quen với những việc như thế này rồi.
Với độ xuất sắc của mình thì nếu đối với bất kể cô gái nào có thiện cảm với mình mà đều đưa về nhà hoặc ôm lên giường thì chẳng khác gì mấy ông vua có vài nghìn mỹ nữ nơi hậu cung cả?
“Còn có tin tức có lợi gì cho chúng ta nữa không?” Tần Lạc nói sang chuyện khác.
“Phó hiệu trưởng Weiz của học viện Y Học Hoàng Gia khi được giới phóng viên phỏng vấn thì đã nói giúp cho chúng ta không ít những lời có cánh, nói là trung tây y có thể cùng nhau phát triển, bổ sung, bù đắp cho nhau, hơn nữa còn tỏ lòng hoan nghênh đối với việc chúng ta mở một học viện trung y ở Thụy Điển nữa.” Trương Quang cười nói. Đây được coi như một tin làm người ta phấn khởi nhất trong tất cả các tin có được ngày hôm nay.
Bà lão Weiz thì ra là bà của Helle, điều này làm cho Tần Lạc vừa cảm thấy kinh ngạc, lại thêm phần hiếu kỳ_______Từ góc độ gen di truyền học mà nói, thì đây là một xác suất nhỏ đến hiếm thấy.
Tần Lạc là ân nhân cứu mạng của Helle, có một người như Helle đứng ở giữa thì bà lão Weiz cuối cùng cũng chịu từ bỏ thái độ học hằn và thù địch của mình đi_______cũng không thể nói là đã từ bỏ hoàn toàn, mà chỉ là giảm bớt và tạm hoãn lại mà thôi.
Ít nhất thì bà lão Weiz cũng không tìm đến Tần Lạc để truy cứu việc bà bị rớt nước mắt trong cả mười lăm phút nữa.
Qua lời giới thiệu ngày hôm qua của Lý Lệ thì Tần Lạc cũng biết được địa vị của Weiz trong giới y học Thụy Điển cao như thế nào, trung y có thể được bà chấp nhận và cùng phát triển với một cách hòa bình cũng là việc mà Tần Lạc muốn trông thấy.
“Hôm nay phải đến bệnh viện Hoàng Gia để giao lưu học hỏi, mọi người đã chuẩn bị xong hết cả chưa?” Tần Lạc lại một lần nữa lên tiếng nhắc nhở.
“Tiểu Na và Vương Binh đã tập hợp đông đủ mọi người lại rồi, đợi đến giờ một cái là mọi người có thể đi thẳng xuống dưới lầu. Bệnh viện cũng đã gọi điện tới, đến lúc đó sẽ có xe đến đón.”
“Thế thì tốt.” Tần Lạc nói. “Hy vọng hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.”
Khi chiếc xe bus mà đoàn đại biểu Trung Quốc ngồi trên đó đỗ trước bệnh viện Hoàng Gia, thì viện trưởng Kend đã đem theo một tầng lớp lãnh đạo cấp cao đứng ở cổng chờ nghênh đón.
Dưới sự dẫn dắt và đi cùng của đích thân viện trưởng Kend, thì thành viên trong đoàn đại biểu trung y Trung Quốc đã tham quan được phòng giám sát chẩn đoán bệnh nặng, phòng bệnh thông thường, phòng phẫu thuật và cả phòng chẩn của các khoa khác của bệnh viện.
Hơn nữa, sau lời đề nghị của viện trưởng Kend thì thành viên trong đoàn đại biểu trung y đã chính thức ra trận, nhanh chóng điều trị cho một người già bị phong thấp và một người trẻ tuổi bị viêm loét dạ dày, hiệu quả rõ rệt, vì vậy mà đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ phía lãnh đạo và các bác sỹ trong bệnh viện.
Các phóng viên cũng đã chụp được nhưng tấm hình quý giá này, có lẽ những trang đầu trên báo ngày mai chắc sẽ lại xuất hiện tin tức của Công Hội Trung Y cho mà xem.
Tần Lạc vẫn luôn theo dõi vẻ mặt của viện trưởng Kend, thì thấy ông ta gần như là ủng hộ hết mình đối với công việc của đoàn đại biểu trung y, hơn nữa thái độ còn rất nhiệt tình và hòa nhã nữa, thực sự là làm cho Tần Lạc cảm giác như đang được ở nhà mình vậy.
Nhớ lại lần đầu gặp mặt ở sân bay, mặc dù ông ta vẫn thể hiện là rất nhiệt tình, nhưng vẫn có thể nhìn nhận ra được nụ cười đó gượng gạo đến nhường nào. Nhưng hôm nay thì lại không hề có cảm giác như thế.
“Lẽ nào ông ta lại bị nhân phẩm của trung y Trung Quốc làm cho khuất phục rồi?” Tần Lạc ngẫm nghĩ.
Buổi trưa bệnh viện Hoàng Gia mở một bữa tiệc chiêu đãi, thậm chí còn bày lên cả rượu Mao Đài, một đặc sản của nước Trung Quốc nữa, như thế đủ thấy là bọn họ thật long trọng khoản đãi như thế nào.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tần Lạc đang định đi theo đoàn về khách sạn thì quản gia Carlise của Philip bước tới cúi đầu thi lễ với Tần Lạc rồi nói: “Tần Lạc tiên sinh, Hoàng Tử Điện Hạ có việc muốn tìm anh.”
Tần Lạc giao Tô Tử lại cho Ma Ma và Trương Tiểu Na bảo họ chăm sóc nàng cho cẩn thận xong thì quay ra chào Vương Tu Thân một tiếng, sau đó hắn liền đi theo Carlise ra chiếc xe chuyên dụng của Hoàng Tử Philip.
Vốn dĩ chỉ nghĩ là Philip bảo Carlise đến đây đón hắn, không ngờ bản thân Philip cũng đã ngồi ở trong xe từ lâu rồi.
Philip bắt tay cười với Tần Lạc một cái nhưng lại không nói câu gì.
Tất nhiên là trong xe căn bản là không có phiên dịch, vì vậy mà có muốn nói gì thì cũng chẳng thể giao tiếp được.
Tần Lạc lại một lần nữa cảm nhận thật rõ, khi đi ra ngoài mà ngôn ngữ bất đồng thì đó quả là một việc vô cùng phiền toái.
Nếu mà cả thế giới này đều nói tiếng Trung thì tốt biết mấy, như thế sẽ chẳng có chút trở ngại nào khi giao tiếp cả.
Xe tiến thẳng về phía trước, cứ đâm xuyên từ khu phố này sang một khu phố khác. Dù sao thì Tần Lạc cũng không biết đường, nên hắn cũng chỉ biết thưởng thức cảnh đẹp ở hai bên đường mà thôi. Từ khi hắn đến Thụy Điển tới giờ thì cũng luôn trong trạng thái bận rộn, đúng thực là vẫn chưa có thời gian đi ra ngoài du ngoạn cảnh đẹp nơi đây.
Khi xe quẹo vào một hòn đảo nhỏ rồi tiến thẳng vào bên trong một đại viện nhìn như cung điện thì Tần Lạc mới ý thức được đây có lẽ chính là hoàng cung của Thụy Điển.
“Philip bảo mình đến nhà anh ta làm gì không biết?”
Xe dừng lại ở một tiểu viện rộng rãi có phần khoa trương, Carlise chạy lại mở cánh cửa x e ra, lúc này Tần Lạc và Philip mới xuống xe.
Philip đưa tay ra làm một động mời, Tần Lạc liền gật đầu rồi đi theo anh vào bên trong.
Sau khi đâm xuyên qua một cánh cửa lớn và một hành lang, rồi lại đi qua vô số hành lang nhỏ và phòng ốc thì mới dừng lại trước cửa phòng bề thế, sang trọng.
Philip nói với Hoàng Hậu Madrin đang đợi ở trong phòng: “Thưa mẹ, Tần Lạc đến rồi ạ.”
“Ừm.” Madrin gật đầu đáp lại. “Cậu ấy có biết nói tiếng Anh hay tiếng Thụy Điển không?”
“Đều không ạ.” Philip cảm thấy đáng tiếc nói. Anh cũng muốn giao tiếp trực tiếp với Tần Lạc một lần, chứ nếu câu gì cũng phải qua phiên dịch thì tự khắc sẽ mất đi cái thi vị và cảm giác ban đầu vốn có của nó.
Madrin nghĩ một lát rồi nói: “Bảo Ryan đến làm phiên dịch đi. Ông ta có vẻ đáng tin cậy.”
“Được ạ.” Philip gật đầu đáp lại.
Hoàng Hậu Madrin bước lại gần đưa tay ra cho Tần Lạc, Tần Lạc mặc dù thấy tư thế của bà có phần kỳ quái, nhưng vẫn đưa tay ra bắt lấy tay bà.
Madrin lặng đi đôi chút, nhưng lại bình thường trở lại ngay sau đó. Bà biết là người Trung Quốc không có lễ nghi hôn tay, chỉ có những lễ nghi thông dụng như ‘bắt tay’ và ‘chắp tay’ mà thôi.
Sau khi người giúp việc bưng trà lên thì Madrin làm một động tác mời thì Tần Lạc cũng đưa lên miệng từ từ thưởng thức.
Ba người ngôn ngữ không hiểu nhau thì chỉ còn đường dùng vẻ mặt và ngôn ngữ tay chân để nói chuyện với nhau mà thôi, giống như là đang diễn một vở kịch câm điếc vậy.
Cũng may mà phiên dịch đến đây cũng nhanh, là một ông lão hơi hói.
“Tần Lạc tiên sinh, đây là Hoàng Hậu tôn quý Madrin của chúng tôi. Bà bảo tôi gửi lời chào của bà tới anh.” Ông lão sau khi nói vài câu với Madrin và Philip xong thì mới quay ra chào Tần Lạc.
“Cảm ơn.” Tần Lạc cảm kích nói. “Cũng gửi lời chào của tôi đến Hoàng Hậu Madrin giúp tôi với. Chúc bà mạnh khỏe, mãi mãi trẻ đẹp.”
Hoàng Hậu Madrin sau khi nghe thấy Tần Lạc nói vậy thì gật đầu nói với hắn: “Tần Lạc tiên sinh, tôi đã nghe Philip nhắc đến tên cậu nhiều lần rồi. Lần này mời cậu đến đây là có việc muốn nhờ đến cậu giúp.”
“Xin Hoàng Hậu cứ nói. Tôi và Philip là bạn của nhau. Chỉ cần việc đó tôi có thể làm được thì tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Tần Lạc khách khí nói. Bây giờ ăn của người ta ở của người ta thì cũng nên nói vài câu dễ nghe mới phải đạo chứ.
Hoàng Hậu Madrin rất hài lòng đối với thái độ của Tần Lạc, liền nói: “Xin cậu giúp đỡ xem bệnh cho một người.”
“Đây là chức trách và chuyên ngành của tôi.” Tần Lạc cười thành tiếng nói. Hắn lại cứ nghĩ là việc gì ghê ghớm lắm cơ.
“Tốt lắm. Có điều là bất luận ngày hôm nay cậu có nhìn thấy thứ gì, hay làm gì thì đều phải giữ bí mật đó.” Madrin trịnh trọng nói. “Bất luận thế nào cũng xin cậu bằng lòng với lời thỉnh cầu này của tôi.”
Tần Lạc sau khi lặng đi một hồi thì lập tức đáp lại: “Tôi lấy nhân cách và danh dự của vị hôn thê của tôi trong tương lai mà thề, tôi nhất định sẽ giữ kín bí mật.”
Tần Lạc cũng chẳng hỏi gì thêm mà đồng ý luôn, thậm chí còn đánh cược cả danh dự của Lâm Hoán Khê nữa.
Hắn dường như đã cảm nhận được điều gì đó, trong lòng quả là có phần thấp thỏm không yên.
“Những người này không phải sẽ giết người diệt khẩu đó chứ?” Tần Lạc thầm suy đoán.
Có điều khi nghĩ đến mình là người được nhà nước cử đi thì những lo lắng này cũng được gạt bỏ ra khỏi đầu.
“Xin hãy đi theo tôi.” Hoàng Hậu Madrin đưa tay ra mời, sau đó thì bước lên trước dẫn đường.
Tần Lạc nhìn Philip một cái, thì thấy trên mặt anh tràn ngập vẻ vui mừng và phấn khích.
“Rốt cuộc là đi gặp ai thế nhỉ?” Trong đầu Tần Lạc có vô vàn câu hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.