Chương 325: Muốn hiểu công việc của tôi hay muốn hiểu tôi?
Liễu Hạ Huy
28/03/2013
Bản nhạc du dương dễ chịu, không gian yên tĩnh, màu trắng tinh của cái chén làm bằng sứ cùng với cái thìa lấp lánh tinh xảo, hương vị cà phê đánh thức khứu giác của hắn, do đó trà luôn là thức uống hiếm khi Tần Lạc lựa chọn. từ khi bước lên giai cấp tư sản.
“Sau khi đến Yến Kinh mới cảm nhận được sức ảnh hưởng của anh tại đây. Mọi người đều đang bàn luận về anh. Họ rất tự hào về anh, xem anh là niềm tự hào của thành phố này. Trong thời gian qua, anh làm thế nào để được như thế?” Tôn Nhân Diệu ngồi đối diện Tần Lạc cười hỏi.
Làm thế nào để thực hiện được vấn đề đó? Chuyện này thực sự không phải nói ra gói gọn trong năm ba câu là trả lời được.
Không những có sự cố gắng của bản thân mà còn có sự giúp đỡ của bạn bè. Đúng là thời thế tạo anh hùng, thời nào cũng có, ắt hẳn sẽ xuất hiện anh hùng.
Thế sự sẽ là như vậy, Tần Lạc chính là người hội tụ đủ phẩm chất tốt của một vị anh hùng.
“Tôi chỉ làm những chuyện tôi nên làm.” Tần Lạc cười nói:
- Khi nào thì quay về Dương Thành?
“Sao thế? Tôi vừa tới, mà đã có ý đuổi tôi đi à?” Tôn Nhân Diệu khuấy chiếc thìa cà phê trước mặt rồi thưởng thức hương vị một cách hẹ nhàng, nhiều lúc nhìn hắn giống như đứa trẻ.
Tất nhiên khi mà hắn nổi giận lại khác và không ai nghĩ như vậy.
“Tôi nghĩ rằng, anh không nên ở lại đây, Dương Thành mới là nơi thích hợp cho anh, ở đây rất nguy hiểm.” Tần Lạc giải thích.
“Đúng đấy, Yến Kinh rất nguy hiểm. Hôm qua vừa tới, có người không cẩn thận người đi cuối trong nhóm đã bị mất tích.” Tôn Nhân Diệu có chút căn cứ nói.
“Mất tích?”
“Tối qua, từ Đồng Tước Thai đi ra ngoài, có một người bạn chúng ta đi phía sau đã mất tích.” Tôn Nhân Diệu nghi ngờ nói.
Kết hợp với sự việc phân tích của Vương cửu cửu đêm qua. Tần Lạc phần nào hiểu được những sự việc gì đã xảy ra và nở nụ cười rồi nói “Không thành vấn đề?”
“Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hợp tác với cảnh sát tìm kiếm. Đợi cho xong xuôi mọi việc ở đây, tôi sẽ trở về Dương Thành.” Tôn Nhân Diệu nói. Hắn nhìn thấy Tần Lạc chớp chớp đôi mắt có hàng lông mi dài. Tần Lạc nói: “Nếu anh không thích ứng với “thời tiết” ở đây thì anh nên quay lại Dương Thành, nơi đó an toàn và không ai dám đụng tới anh.”
Tần Lạc gật đầu nói rằng: “Yên tâm đi, tôi có thể thích nghi được.”
Hắn xung đột với Bạch Tàn Phổ ở Đồng Tước Thai, làm lộ ra thẻ bài Long Tức, có lẽ bên trong còn ẩn nấp cái gì đó, bọn họ đã chú ý tới điều đó. Về sau bọn họ còn cho rằng chính mình đã động thủ, do vậy không thể không nghĩ kĩ, bây giờ phải che dấu đi sự tình, không thể để chúng nắm bắt được nhược điểm của Long Tức.
Tần Lạc và Tôn Nhật Diệu chia tay nhau thì nhận được điện thoại của Lệ Khuynh Thành gọi tới báo rằng đã đặt được chỗ rất phù hợp. Tần Lạc Lập tức gọi điện thoại lại cho Tiểu mẫn bảo cô sau giờ làm cứ việc đưa bạn bè tới khách sạn. Tiểu Mẫn rất vui mừng vì điều này.
Nhìn thấy vẫn còn sớm, phải khoảng hai hoặc ba tiếng nữa Tiểu Mẫn mới tan sở, hắn liền đưa Lệ Khuynh Thành tới thẩm mỹ viện trang điểm để giết thời gian. Dù sao khách sạn cũng ngay gần đó, đi bộ mất mấy phút là tới.
Mặc dù Khuynh Thành quốc tế đã mua được một văn phòng hiện đại tại phía bắc Bình Xương, hơn nữa đã đổi tên là Khuynh Thành Building. Lâm Hoán Khê đảm nhận phụ trách trung y công hội. Lô Vĩ phụ trách công ty quân dụng y dược cũng dọn vào, nhưng mà Lệ Khuynh vẫn giữ được thẩm mỹ viện trên tầng ba ngôi nhà.
Lệ Khuynh Thành và Lâm Hoán Khê, hai người hai tính khí rất khác nhau, họ như nước với lửa, hai người lúc nào cũng mâu thuẫn và không thể hòa hợp được. có lẽ cô cũng biết được rằng khi ngồi ở gần nhau sẽ gây chuyện và làm tổn thương tới nhau, nên đã quyết định lựa chọn giải pháp tránh mặt nhau.
Tần Lạc cũng biết quan hệ giưa Lâm Hoán Khê và Lệ Khuynh Thành tại trường học cũng chẳng ra gì, hai người mỗi lần gặp nhau đều đấu khẩu, cãi cọ. Hắn lần lại nhớ lại các kỷ niệm trước kia, nhưng cũng không sao nhớ hết nữa, hay có khi nó cũng chỉ là trong tiềm thức mà thôi.
Tần Lạc là khách quen của Khuynh Thành Quốc Tế, vừa mới đi tới cửa, bên kia là cái sân khấu quen thuộc, phía trước có một nữ nhân viên mặc trang phục trắng tuyết, đầu tóc gọn gàng, đôi chân đẹp đi trên đôi giầy màu đen, nhìn thấy rất thanh lịch và gợi cảm.
Lệ Khuynh Thành là một cô gái rất chú ý đến ngoại hình. Phong cách ăn mặc của cô lúc nào cũng phá cách. Hoặc là ngay cả khi cô mặc bộ phục trang truyền thống, cũng tạo ra điểm nhấn không giống ai. Cô biết cách lựa chọn phụ trang đi kèm, đó là những đồ vật tuy nhỏ nhưng luôn làm cho người ta có thể thấy đó là điểm nhấn tôn lên vẻ đẹp một cách tự nhiên hơn.
Cô luôn nghĩ, nhân viên của mình nhìn vào cách ăn mặc cũng có thể đánh giá được phong cách độc đáo của nhà lãnh đạo. Người lãnh đạo phải có tính cách đặc biệt. vì vậy cách ăn nói và cử chỉ giao tiếp của cô đối với nhân viên làm cho họ kính nể. Lệ Khuynh Thành đúng là một người sắc sảo.
“Anh Tần, đã rất lâu rồi mới thấy anh ghé đây.” Cô gái đứng trước sảnh nói với vẻ mặt tươi cười. Các cô gái ở đây đều từng tiếp đón Tần Lạc. Biết hắn là một người tốt nên họ đã giao thiệp với hắn và nói chuyện một cách cởi mở, thân mật.
“Thời gian gần đây tôi bận quá.” Tần Lạc cười nói.
“Biết chứ, chúng tôi ở đây ngày nào cũng đọc nhật báo Hoa Hạ, trên báo đưa tin tức về anh đã làm những việc gì. Hôm nay, Ngọc Tỷ và Tiểu Dật các nàng đều ở đây, họ sẽ hỏi chuyện anh.”
Ngọc Tỷ là một cô gái có mái tóc hung đỏ, hành vi khá thân mật, còn Tiểu Dật kia lại lại như đứa trẻ, nụ cười làm lộ hai cái má lúm đồng tiền rất dễ thương cùng đôi mắt to tròn, xinh xắn.
Tần Lạc có mối quan hệ rất tốt với bọn họ. Trong thời gian Tần Lạc bị Quách Nhân Hoài bãi nhiệm, bọn họ đều tìm cách giúp Tần Lạc giải quyết việc này.
“Đã lâu rồi tôi không gặp các cô.” Tần Lạc cười nói.
Trên tầng hai vừa thấy lấp ló một cái đầu, trong đại sảnh đã vang lên tiếng nói của một người phụ nữ.
“A..a… Tần Lạc.”
“A..a.. Thật đúng là Tần Lạc rồi. Các con, mau đưa “Đường Tăng” tới cho má.”
“Nhiễm Ngọc, đây là người mà hôm trước má nhắc tới đó, thấy chưa?”
“Đó là bà vú nuôi, đang bước dần xuống đại sảnh.”
“Đến đây cho má nhìn ngắm một chút nào. Ôi! Vẫn khỏe mạnh và rắn chắc như con trâu mộng ý.”
“Bọn họ nhanh chóng chạy đến xúm lại.”
Lúc này Tần Lạc mới phát hiện mình đang bị các cô gái đùa giỡn vây quanh.
Hơn nữa, bọn họ không hề khách sáo gì cả, có người thì vuốt mặt anh, người thì ôm cánh tay anh nũng nịu, lại có người còn đưa tay cọ cọ lên ngực anh vuốt ve.
Các cô gái này vây quanh anh giống như bọn nhện tinh, họ không muốn cho anh đi ra ngoài hay chạy trốn. Tất nhiên trong hòan cảnh như vậy, đàn ông cũng nhẹ dạ trước sự nhiệt tình của các cô.
“Chào các cô, đã lâu không gặp.” Tần Lạc cười và chào hỏi mọi người.
“Các cô, ai là các cô? Gọi là chị chứ.” Nhiễm Ngọc không hài lòng với cách gọi vừa rồi của Tần Lạc.
“Thế này. Phải gọi là chị mới đúng. Oắt con, càng ngày càng không lễ phép gì cả.”
“Hiện tại, trở thành danh nhân rồi, liền quên các chị hả? Lúc trước, cậu sống trong sự che chở, đùm bọc của mọi người , Lúc đó sao gọi mọi người là chị hả?”
Tần Lạc toát mồ hôi hột, hắn biết thật sự nếu không làm hài lòng các nàng, thì bọn sẽ nặng lời hơn với mình.
Hắn nghiêm mặt, biểu lộ sự xấu hổi, rồi sửa lại cách nói “Chào các chị, đã lâu không gặp rồi.”
“Sao gọi các chị được? Các chị gồm những người nào? Cậu phải gọi như thế này. Chị Ngọc, Chị Mẫn, Chị Lan, Chị Lệ, Chị Dật đã lâu không gặp mọi người. Đã lâu rồi tôi muốn cậu phải điểm từng người trước mặt để xem cậu có nhớ họ không, như vậy mới được.”
Tần Lạc thầm nghĩ, mình tự chuốc khổ vào thân rồi, tôi không học phải tiếng trung quốc mà học nghề Y. Việc này cần phải có kinh nghiệm mới thoát được. Làm sao đi khỏi đây giờ?
“Làm cái gì thế hả? Người lớn không ở đây là bắt đầu ăn hiếp cậu nhỏ à?” Một tiếng quát lớn ở ngoài vọng vào. Mọi người nhìn về phía đó, Lệ Khuynh Thành đột nhiên xuất hiện ngoài cửa.
“Cái gì anh dẫn người yêu tới đây nữa à? Anh làm thế nào đây? Có cả phụ nữ tới nữa.” Nhiễm Ngọc chống cằm nhìn Tần Lạc nói.
Tần Lạc bị đám phụ nữ này gây sức ép gần như phát khóc nói. “Các chị, các chị cứ tự nhiên nói chuyện nhé, tôi có chút chuyện cần trao đổi với quản lý Lệ một chút.”
“Ôi, còn quản lý Lệ nữa à. Xem ra cô ấy, giống người yêu quá nhỉ, như vậy không phải chúng tôi đã phá đám hai người rồi sao? Tôi xin lỗi nhé.” Nhiễm Ngọc chanh chua nói.
Tần Lạc vẻ mặt cười khắc khổ, đơn giản là vì có giải thích cũng không được. Đối phó với đám phụ nữ này rất khó, tất cả các lời giải thích bọn họ sẽ không nghe.
Hai người đi lên lầu hai, bỏ đám người lúc nãy lố nhố ở dưới, Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành cùng nhau bước lên lầu ba, Lệ Khuynh Thành buông tay Tần Lạc rồi quay qua rót ly rượu.
Phụ nữ ở đây thích uống rượu, chỉ cần có thời gian rảnh là họ uống, miễn là mang lại tâm trạng tốt, vui vẻ, rồi hớp một ngụm nhỏ.
“Cậu mời những người nào?”. Lệ Khuynh Thành cầm chén rượu, trên chiếc bàn bằng đá cẩm thạch. Nhìn chính diện vào cặp mắt rất đẹp của Tần Lạc nói.
“Các đồng nghiệp! Năm ngoái đã hứa rồi, nhưng bận rộn quá, tới bây giờ mới làm được.” Tần Lạc ngượng ngùng nói.
“Cũng không thể trách được….” Lệ Khuynh Thành gật đầu nói. “Tôi hỏi thế thôi, chứ bình thường anh toàn được người khác mời ăn cơm, tiền đi xe taxi cậu cũng nhờ người trả hộ. Đây là cậu chủ động mời người khác tới ăn tối à?”
Lệ Khuynh Thành cầm ly rượu bước tới ngồi cạnh Tần Lạc mỉm cười và hỏi: “Anh rất hiếm có thời gian để tới đây, thời gian rảnh cũng rất ít. Bây giờ cậu muốn biết gì về công việc của tôi?” hay muốn hiểu rõ tôi hơn?”
Lúc nói chuyện khuôn mặt của Lệ Khuynh Thành trở nên rất duyên dáng, gợi cảm. Tần Lạc như bị mê hoặc bởi thân hình hấp dẫn của nàng, trái tim hắn trở nên xao xuyến một cách khó tả.
“Công việc gần đây có gì thay đổi không?”. Tần Lạc nuốt nước miếng khan hỏi.
“Nếu tôi nói không có, thì anh đâu hiểu gì về công việc của tôi?”. Lệ Khuynh Thành liếm nhẹ khóe môi, nói nhỏ.
“Sau khi đến Yến Kinh mới cảm nhận được sức ảnh hưởng của anh tại đây. Mọi người đều đang bàn luận về anh. Họ rất tự hào về anh, xem anh là niềm tự hào của thành phố này. Trong thời gian qua, anh làm thế nào để được như thế?” Tôn Nhân Diệu ngồi đối diện Tần Lạc cười hỏi.
Làm thế nào để thực hiện được vấn đề đó? Chuyện này thực sự không phải nói ra gói gọn trong năm ba câu là trả lời được.
Không những có sự cố gắng của bản thân mà còn có sự giúp đỡ của bạn bè. Đúng là thời thế tạo anh hùng, thời nào cũng có, ắt hẳn sẽ xuất hiện anh hùng.
Thế sự sẽ là như vậy, Tần Lạc chính là người hội tụ đủ phẩm chất tốt của một vị anh hùng.
“Tôi chỉ làm những chuyện tôi nên làm.” Tần Lạc cười nói:
- Khi nào thì quay về Dương Thành?
“Sao thế? Tôi vừa tới, mà đã có ý đuổi tôi đi à?” Tôn Nhân Diệu khuấy chiếc thìa cà phê trước mặt rồi thưởng thức hương vị một cách hẹ nhàng, nhiều lúc nhìn hắn giống như đứa trẻ.
Tất nhiên khi mà hắn nổi giận lại khác và không ai nghĩ như vậy.
“Tôi nghĩ rằng, anh không nên ở lại đây, Dương Thành mới là nơi thích hợp cho anh, ở đây rất nguy hiểm.” Tần Lạc giải thích.
“Đúng đấy, Yến Kinh rất nguy hiểm. Hôm qua vừa tới, có người không cẩn thận người đi cuối trong nhóm đã bị mất tích.” Tôn Nhân Diệu có chút căn cứ nói.
“Mất tích?”
“Tối qua, từ Đồng Tước Thai đi ra ngoài, có một người bạn chúng ta đi phía sau đã mất tích.” Tôn Nhân Diệu nghi ngờ nói.
Kết hợp với sự việc phân tích của Vương cửu cửu đêm qua. Tần Lạc phần nào hiểu được những sự việc gì đã xảy ra và nở nụ cười rồi nói “Không thành vấn đề?”
“Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hợp tác với cảnh sát tìm kiếm. Đợi cho xong xuôi mọi việc ở đây, tôi sẽ trở về Dương Thành.” Tôn Nhân Diệu nói. Hắn nhìn thấy Tần Lạc chớp chớp đôi mắt có hàng lông mi dài. Tần Lạc nói: “Nếu anh không thích ứng với “thời tiết” ở đây thì anh nên quay lại Dương Thành, nơi đó an toàn và không ai dám đụng tới anh.”
Tần Lạc gật đầu nói rằng: “Yên tâm đi, tôi có thể thích nghi được.”
Hắn xung đột với Bạch Tàn Phổ ở Đồng Tước Thai, làm lộ ra thẻ bài Long Tức, có lẽ bên trong còn ẩn nấp cái gì đó, bọn họ đã chú ý tới điều đó. Về sau bọn họ còn cho rằng chính mình đã động thủ, do vậy không thể không nghĩ kĩ, bây giờ phải che dấu đi sự tình, không thể để chúng nắm bắt được nhược điểm của Long Tức.
Tần Lạc và Tôn Nhật Diệu chia tay nhau thì nhận được điện thoại của Lệ Khuynh Thành gọi tới báo rằng đã đặt được chỗ rất phù hợp. Tần Lạc Lập tức gọi điện thoại lại cho Tiểu mẫn bảo cô sau giờ làm cứ việc đưa bạn bè tới khách sạn. Tiểu Mẫn rất vui mừng vì điều này.
Nhìn thấy vẫn còn sớm, phải khoảng hai hoặc ba tiếng nữa Tiểu Mẫn mới tan sở, hắn liền đưa Lệ Khuynh Thành tới thẩm mỹ viện trang điểm để giết thời gian. Dù sao khách sạn cũng ngay gần đó, đi bộ mất mấy phút là tới.
Mặc dù Khuynh Thành quốc tế đã mua được một văn phòng hiện đại tại phía bắc Bình Xương, hơn nữa đã đổi tên là Khuynh Thành Building. Lâm Hoán Khê đảm nhận phụ trách trung y công hội. Lô Vĩ phụ trách công ty quân dụng y dược cũng dọn vào, nhưng mà Lệ Khuynh vẫn giữ được thẩm mỹ viện trên tầng ba ngôi nhà.
Lệ Khuynh Thành và Lâm Hoán Khê, hai người hai tính khí rất khác nhau, họ như nước với lửa, hai người lúc nào cũng mâu thuẫn và không thể hòa hợp được. có lẽ cô cũng biết được rằng khi ngồi ở gần nhau sẽ gây chuyện và làm tổn thương tới nhau, nên đã quyết định lựa chọn giải pháp tránh mặt nhau.
Tần Lạc cũng biết quan hệ giưa Lâm Hoán Khê và Lệ Khuynh Thành tại trường học cũng chẳng ra gì, hai người mỗi lần gặp nhau đều đấu khẩu, cãi cọ. Hắn lần lại nhớ lại các kỷ niệm trước kia, nhưng cũng không sao nhớ hết nữa, hay có khi nó cũng chỉ là trong tiềm thức mà thôi.
Tần Lạc là khách quen của Khuynh Thành Quốc Tế, vừa mới đi tới cửa, bên kia là cái sân khấu quen thuộc, phía trước có một nữ nhân viên mặc trang phục trắng tuyết, đầu tóc gọn gàng, đôi chân đẹp đi trên đôi giầy màu đen, nhìn thấy rất thanh lịch và gợi cảm.
Lệ Khuynh Thành là một cô gái rất chú ý đến ngoại hình. Phong cách ăn mặc của cô lúc nào cũng phá cách. Hoặc là ngay cả khi cô mặc bộ phục trang truyền thống, cũng tạo ra điểm nhấn không giống ai. Cô biết cách lựa chọn phụ trang đi kèm, đó là những đồ vật tuy nhỏ nhưng luôn làm cho người ta có thể thấy đó là điểm nhấn tôn lên vẻ đẹp một cách tự nhiên hơn.
Cô luôn nghĩ, nhân viên của mình nhìn vào cách ăn mặc cũng có thể đánh giá được phong cách độc đáo của nhà lãnh đạo. Người lãnh đạo phải có tính cách đặc biệt. vì vậy cách ăn nói và cử chỉ giao tiếp của cô đối với nhân viên làm cho họ kính nể. Lệ Khuynh Thành đúng là một người sắc sảo.
“Anh Tần, đã rất lâu rồi mới thấy anh ghé đây.” Cô gái đứng trước sảnh nói với vẻ mặt tươi cười. Các cô gái ở đây đều từng tiếp đón Tần Lạc. Biết hắn là một người tốt nên họ đã giao thiệp với hắn và nói chuyện một cách cởi mở, thân mật.
“Thời gian gần đây tôi bận quá.” Tần Lạc cười nói.
“Biết chứ, chúng tôi ở đây ngày nào cũng đọc nhật báo Hoa Hạ, trên báo đưa tin tức về anh đã làm những việc gì. Hôm nay, Ngọc Tỷ và Tiểu Dật các nàng đều ở đây, họ sẽ hỏi chuyện anh.”
Ngọc Tỷ là một cô gái có mái tóc hung đỏ, hành vi khá thân mật, còn Tiểu Dật kia lại lại như đứa trẻ, nụ cười làm lộ hai cái má lúm đồng tiền rất dễ thương cùng đôi mắt to tròn, xinh xắn.
Tần Lạc có mối quan hệ rất tốt với bọn họ. Trong thời gian Tần Lạc bị Quách Nhân Hoài bãi nhiệm, bọn họ đều tìm cách giúp Tần Lạc giải quyết việc này.
“Đã lâu rồi tôi không gặp các cô.” Tần Lạc cười nói.
Trên tầng hai vừa thấy lấp ló một cái đầu, trong đại sảnh đã vang lên tiếng nói của một người phụ nữ.
“A..a… Tần Lạc.”
“A..a.. Thật đúng là Tần Lạc rồi. Các con, mau đưa “Đường Tăng” tới cho má.”
“Nhiễm Ngọc, đây là người mà hôm trước má nhắc tới đó, thấy chưa?”
“Đó là bà vú nuôi, đang bước dần xuống đại sảnh.”
“Đến đây cho má nhìn ngắm một chút nào. Ôi! Vẫn khỏe mạnh và rắn chắc như con trâu mộng ý.”
“Bọn họ nhanh chóng chạy đến xúm lại.”
Lúc này Tần Lạc mới phát hiện mình đang bị các cô gái đùa giỡn vây quanh.
Hơn nữa, bọn họ không hề khách sáo gì cả, có người thì vuốt mặt anh, người thì ôm cánh tay anh nũng nịu, lại có người còn đưa tay cọ cọ lên ngực anh vuốt ve.
Các cô gái này vây quanh anh giống như bọn nhện tinh, họ không muốn cho anh đi ra ngoài hay chạy trốn. Tất nhiên trong hòan cảnh như vậy, đàn ông cũng nhẹ dạ trước sự nhiệt tình của các cô.
“Chào các cô, đã lâu không gặp.” Tần Lạc cười và chào hỏi mọi người.
“Các cô, ai là các cô? Gọi là chị chứ.” Nhiễm Ngọc không hài lòng với cách gọi vừa rồi của Tần Lạc.
“Thế này. Phải gọi là chị mới đúng. Oắt con, càng ngày càng không lễ phép gì cả.”
“Hiện tại, trở thành danh nhân rồi, liền quên các chị hả? Lúc trước, cậu sống trong sự che chở, đùm bọc của mọi người , Lúc đó sao gọi mọi người là chị hả?”
Tần Lạc toát mồ hôi hột, hắn biết thật sự nếu không làm hài lòng các nàng, thì bọn sẽ nặng lời hơn với mình.
Hắn nghiêm mặt, biểu lộ sự xấu hổi, rồi sửa lại cách nói “Chào các chị, đã lâu không gặp rồi.”
“Sao gọi các chị được? Các chị gồm những người nào? Cậu phải gọi như thế này. Chị Ngọc, Chị Mẫn, Chị Lan, Chị Lệ, Chị Dật đã lâu không gặp mọi người. Đã lâu rồi tôi muốn cậu phải điểm từng người trước mặt để xem cậu có nhớ họ không, như vậy mới được.”
Tần Lạc thầm nghĩ, mình tự chuốc khổ vào thân rồi, tôi không học phải tiếng trung quốc mà học nghề Y. Việc này cần phải có kinh nghiệm mới thoát được. Làm sao đi khỏi đây giờ?
“Làm cái gì thế hả? Người lớn không ở đây là bắt đầu ăn hiếp cậu nhỏ à?” Một tiếng quát lớn ở ngoài vọng vào. Mọi người nhìn về phía đó, Lệ Khuynh Thành đột nhiên xuất hiện ngoài cửa.
“Cái gì anh dẫn người yêu tới đây nữa à? Anh làm thế nào đây? Có cả phụ nữ tới nữa.” Nhiễm Ngọc chống cằm nhìn Tần Lạc nói.
Tần Lạc bị đám phụ nữ này gây sức ép gần như phát khóc nói. “Các chị, các chị cứ tự nhiên nói chuyện nhé, tôi có chút chuyện cần trao đổi với quản lý Lệ một chút.”
“Ôi, còn quản lý Lệ nữa à. Xem ra cô ấy, giống người yêu quá nhỉ, như vậy không phải chúng tôi đã phá đám hai người rồi sao? Tôi xin lỗi nhé.” Nhiễm Ngọc chanh chua nói.
Tần Lạc vẻ mặt cười khắc khổ, đơn giản là vì có giải thích cũng không được. Đối phó với đám phụ nữ này rất khó, tất cả các lời giải thích bọn họ sẽ không nghe.
Hai người đi lên lầu hai, bỏ đám người lúc nãy lố nhố ở dưới, Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành cùng nhau bước lên lầu ba, Lệ Khuynh Thành buông tay Tần Lạc rồi quay qua rót ly rượu.
Phụ nữ ở đây thích uống rượu, chỉ cần có thời gian rảnh là họ uống, miễn là mang lại tâm trạng tốt, vui vẻ, rồi hớp một ngụm nhỏ.
“Cậu mời những người nào?”. Lệ Khuynh Thành cầm chén rượu, trên chiếc bàn bằng đá cẩm thạch. Nhìn chính diện vào cặp mắt rất đẹp của Tần Lạc nói.
“Các đồng nghiệp! Năm ngoái đã hứa rồi, nhưng bận rộn quá, tới bây giờ mới làm được.” Tần Lạc ngượng ngùng nói.
“Cũng không thể trách được….” Lệ Khuynh Thành gật đầu nói. “Tôi hỏi thế thôi, chứ bình thường anh toàn được người khác mời ăn cơm, tiền đi xe taxi cậu cũng nhờ người trả hộ. Đây là cậu chủ động mời người khác tới ăn tối à?”
Lệ Khuynh Thành cầm ly rượu bước tới ngồi cạnh Tần Lạc mỉm cười và hỏi: “Anh rất hiếm có thời gian để tới đây, thời gian rảnh cũng rất ít. Bây giờ cậu muốn biết gì về công việc của tôi?” hay muốn hiểu rõ tôi hơn?”
Lúc nói chuyện khuôn mặt của Lệ Khuynh Thành trở nên rất duyên dáng, gợi cảm. Tần Lạc như bị mê hoặc bởi thân hình hấp dẫn của nàng, trái tim hắn trở nên xao xuyến một cách khó tả.
“Công việc gần đây có gì thay đổi không?”. Tần Lạc nuốt nước miếng khan hỏi.
“Nếu tôi nói không có, thì anh đâu hiểu gì về công việc của tôi?”. Lệ Khuynh Thành liếm nhẹ khóe môi, nói nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.