Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 436: Người hiệp nghĩa vì dân vì nước!

Liễu Hạ Huy

28/03/2013

Đây là lần đầu tiên Tần Lạc tới tòa nhà văn phòng của bộ Y Tế gặp Thái Công Dân.Ngay khi hắn còn đang đứng ở trước phòng bảo vệ của tòa nhà thì Hậu Vệ Đông bước tới nghênh đón hắn, Tần Lạc tiến lên hai bước cười nói: "Anh Hậu, anh đã nói vị trí, cứ để tôi tự mình đi về. Tại sao anh còn tự mình ra đón thế này?"

Hậu Vệ Đông thân mật vỗ vỗ vai Tần Lạc cười nói: "Lần đầu tiên cậu tới đây. Nếu như tôi không ra đón cậu thì chỉ e cậu tìm cả giờ cũng không thấy. Chúng ta mau vào thôi, Thái bộ trưởng chờ rất lâu rồi. Hôm nay bộ trưởng bảo tôi gọi điện thoại cho cậu mấy lần".

"Thái bộ trưởng tìm tôi có việc gì không?" Tần Lạc hỏi.

"Cũng không có việc gì quan trọng. Bộ trưởng chỉ muốn tìm cậu tâm sự chút" Hậu Vệ Đông cười nói. "Cậu lập được công lao to lớn như vậy, khi trở về danh tiếng nổi khắp nơi. Sao cậu không đi trả lời phỏng vẫn giới truyền thông, không đi gặp người hâm mộ của mình trên truyền hình mà phải trốn đi một chỗ tiêu dao tự tại làm gì hả?"

"Đi chơi vườn thú" Tần Lạc cười nói.

"Vườn bách thú?" Hậu Vệ Đông ngẩn người nói. "Thật sự rất thú vị. Tồi cũng không nhớ là đã bao nhiêu năm bản thân mình chưa tới đó. Ai, một khi đã gia nhập quan trường thì không còn tự do nữa".

Tần Lạc cười, không nói gì. Lúc trước chính Minh Hạo cũng ca thán như vậy, anh ta cảm thấy làm chính trị mất hết tự do, đặc biệt những thư ký như bọn họ, lúc nào cũng phải ở cạnh lãnh đạo của mình, không dám làm đại khái bất cứ chuyện gì.

Thế nhưng nếu bây giờ bảo bọn họ từ bỏ công việc hiện tại thì bản thân họ lại không muốn bỏ. Đây chính là lý do hàng ngày có vô số người chửi mắng nhân viên chính phủ nhưng hàng năm vẫn có hàng triệu người nộp đơn thi vào ngạch nhân viên chính phủ, lại có mấy ngàn người phát sinh xung đột để tranh đoạt chức vị.

Hậu Vệ Đông dẫn Tần Lạc đi vào một thang máy chuyên dụng sau đó cả hai đi qua một hành lang vô cùng tĩnh lặng, gần như không nghe thấỵ bất kỳ âm thanh nào rồi mới dừng lại trước cửa của một căn phòng không treo bất kỳ một biển hiệu nào.

Sau khi khẽ gõ cửa, Hặu Vệ Đông đẩy cửa bước vào, anh ta đứng ở cửa báo cáo: "Bộ trưởng Tần Lạc đã tới".

Thái Công Dân ngồi ở bàn làm việc phê duyệt công văn sau khi nghe Hậu Vệ Đông báo cáo, ông liền nắp bút máy lại, nói: "Trăm mời. ngàn gọi mới xuất hiện. Bảo cặu ta vào

đi".

Hậu Vệ Đông cười, anh ta giơ tay làm động tác mời Tần Lạc buớc vào.

"Bộ trưởng tìm tôi sao?" Tần Lạc cười ha hả đi vào, vẻ mặt như muốn lấy lòng Thái Công Dân.

Hắn biết Thái Công Dân tức giận. Bản thân hẳn gánh trách nhiệm việc nước ngoài, dựa theo quy tắc công việc sau khi hắn trở về trước tiên hắn phải tới báo cáo tình hình

công việc. Hắn thì ngược lại, điện thoại di động tắt, lãnh đạo cho người tìm không thấy đâu.Quả thật điều này cũng hơi quá, cũng may hẳn không phải nhân viên nhà nước".

"Thế nào? Trở thành anh hùng, được nhiều người đón tiếp hơn, có nhiều người hâm mộ hơn một chút là bắt đầu lên mặ sao? Ngay cả điện thoại của ta cũng không muốn nghe sao?". Sắc mặt Thái Công Dân vẫn không thay đổi, ông nhìn Tần Lạc hỏi.



"Đâu dám vậy? Điện thoại di động của tối hết pin. Tôi thì coi là anh hùng cái gì cơ chứ? Thái bộ trưởng mới là anh hùng buông rèm. Nếu không phải bộ trưởng có con mắt tinh tường đào luyện tôi, nếu không có sự ủng hộ và giúp sức mạnh mẽ của bộ trưởng, nếu không phải bộ trưởng cử tôi tới Hàn Quốc thì có tôi ngày hôm nay không?" Tần Lạc vuốt mông ngựa .

Sắc mặt Thái Công Dân trở nên hòa hoãn, ông cười, cầm bút máy chỉ Tần Lạc nói: "Cậu đúng là tên láu cá. Tại sao cậu cũng học được chiêu này hử? Nào lại đây để ta xem vết thương của cậu tiến triển thế nào. Lúc đó ta nhận được điện thoại của bên Hàn Quốc nói cậu bất ngờ bị hung thủ bắn bị thương, trong lòng ta rất nóng vội. Ta thầm nghĩ bao nhiêu năm ta mới tìm ra một bảo bối như cậu, bây giờ cứ thế mất sao? Sau khi ta nghe tin cậu không sao ta mới thở phào nhẹ nhõm ta vội gọi điện thoại bảo cậu quay về. Ngược lại tiểu tử cậu thì sao sau khi quay về cũng không thèm tới chào hỏi một câu, chẳng thấy tung tích đâu cả".

Tần Lạc thấy cảm động, Thái Công Dân thực sự cực kỳ quan tâm tới hắn. Tuy nhiên ông cũng gửi gắm hy vọng rất lớn trên người Tần Lạc. Ông hy vọng Tần Lạc hẳn có thể giúp ông hoàn thành tâm nguyện chấn hưng Trung Y nhưng quả thực bản thân Thái Công Dân đã làm rất nhiều việc cho hắn.

Là một bộ trưởng quyền cao chức trọng của đất nước Trung Quốc lại có thể đùng giọng nói quan tâm cùa một bậc trưởng nói chuyện với hắn, có thể luôn ghi nhớ sự an toàn của hắn trong lòng đây thực sự quả là một chuyện vô cùng hiếm gặp.

"Bộ trưởng dùng quốc sĩ báo đáp với tôi,Tôi tất sẽ lấy quổc sĩ báo đáp" Tần Lạc nghiêm túc nói.

Thái Công Dân cũng nghiêm mặt nói với Tần Lạc: "Đây cũng là điều cậu xứng đáng được hưởng. Cậu dùng quốc sĩ báo đáp ta, ta mới dùng quốc sĩ đối đãi với cậu. Tất cả thảy những việc đó là do cậu xứng đáng nhận được, không liên quan gì tới ta. Cũng không có liên quan tới bất kỳ ai".

Tần Lạc cười nói "Đây là lời khen ngợi hay nhất".

"Ta nhận ra một điều sau này ta không thể đẩy tiểu tử cậu lên cao hơn nữa được. Nếu không cậu càng lúc càng kiêu ngạo. Ngồi đi, ta có một số việc muốn thảo luận cùng với cậu" Thái Công Dân bảo Tần Lạc ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách vả nói.

Trong lòng Hậu Vệ Đông thầm hâm mộ. Trên thực tế Thái Công Dân là một người lãnh đạo rất nghiêm túc. Từ lâu lẳm rồi mọi người chỉ nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc cùa ông nhưng hôm nay cách đối xử của ông với Tần Lạc lại hoàn toàn khác hẳn.

Nghe cách hai người nói chuyện với nhau Hậu Vệ Đông cảm giác đây không phải là cuộc nói chuyện giữa lãnh đạo và cấp dưới, mà thật sự giống như cuộc nói chuyện giữa hai ông cháu với nhau. Càng nghĩ Hậu Vệ Đông càng củng cố quyết tâm sau này phải thiểt lập mối quan hệ thân thiết với Tần Lạc.

“Cậu hãy nói ta nghe xem nào. Rốt cuộc chuyện bị bắn ở Hàn Quốc là như thế nào?” Thái Công Dân nhìn Tần Lạc đang ngồi đối diện với mình hỏi.

“Vì ta đã đắc tội với rất nhiều người” Tần Lạc cười gượng trả lời.

“Ta đã cho người điều tra qua chuyện này. Ta biết buổi tối hôm đó cậu xảy ra xung đột với Lee Chengming chính là người có khả năng ra tay lớn nhất nhưng tạm thời vẫn chưa biết có phải Lee Chengming. Lee gia đang cùng với chính quyền địa phương đảo Tế Châu đàm phán về vơ cấu du lịch trên đảo Tế Châu. Ngay lúc này bọn họ không thể gây ra chuyện bôi đen hình tượng đảo Tế Châu. Biểu hiện của Lee Chengming cũng không đơn giản như vậy, thậm chí hắn còn có chút tài năng.Nói thế để chứng tỏ rằng hắn ta không phải là người gây ra chuyện đó” Thái Công Dân khẽ nói.

“Vậy do ai làm?” Tần Lạc hỏi vẻ nghi ngờ. Trong thâm tâm hắn cũng nghĩ chuyện này không phải do Lee Chengming, chẳng qua là hắn không có cách nào xác định rõ vì hắn không thấy có những đối tượng đáng nghi ngờ nào khác.

“Cho dù là chuyện thanh niên quá khích Hàn Quốc tập kích các thành viên phái đoàn Trung Quốc hay là chuyện ám sát ta đều có cảm giác là có người đứng sau ngầm ra tay sắp đặt nhưng khi ta phái người đi điều tra lại không thu được kết quả gì. Nếu như thực sự có người đứng sau đọa diễn những chuyện này cậu nhất định phải cẩn thận, những kẻ này rất chuyên nghiệp, hơn nữa chúng cũng rất cẩn thận”.

“Cám ơn bộ trưởng. Tồi sẽ chú ý” Tần Lạc nói: “Thế nhưng mục tiêu của chúng là gì?”

“Phá hỏng sự phát triển của Trung y, tiêu diệt hoàn toàn Trung y” Thái Công Dân lạnh lùng nói.



“Tôi đã nghe người ta nói qua về nhất môn, nhị phái kia. Cứ mấy năm họ lại phái đệ tử ưu tú nhất của mình hạ sơn. Những đệ tử đó đều không có ngoại lệ, tất cả hoặc thân bại danh liệt hay chết rất thê thảm. Liệu những chuyện đó có liên hệ với bọn chúng không?”

“Rất có thể” Thái Công Dân nói. “Đây cũng chính là nỗi lo lắng của ta. Hiện tại cậu chính là lá cờ đầu, đại diện của cả nền Trung y. Nếu như bọn chúng muốn ra tay, cậu chính là mục tiêu đầu tiên.”

“Liệu đây có phải là một tổ chức không?” Tần Lạc hỏi.

Thái Công Dân cười gượng nói: “Là một tổ chức mà cũng có thể rất nhiều tổ chức, một quốc gia mà cũng có thể là đa quốc gia. Tần Lạc, có một số việc chúng ta hiểu rất rõ nhưng lại không thể quang minh chính đại nói ra. Việc xâm lấn văn hóa và kỹ thuật cũng cực kỳ quan trọng như chiến tranh chém giết đối mặt với nhau. Điều khác nhau đây chính là một quộc chiến không đổ máu nhưng thất bại của bên thua trận cũng tương tự như vậy mà thôi”.

Tần Lạc cười gượng.

Hắn hiểu được đạo lý này, hắn cũng hoàn toàn hiểu được cảm giác bất đắc dĩ đó.

Thấy Tần Lạc không nói gì, Thái Công Dân tiếp tục giải thích: “Thuốc Đông y là báu vật văn hóa của dân tộc Trung hoa đã có mấy ngàn năm lịch sử, rơi vào tay người châu Âu cũng được mấy trăm năm nay rồi nhưng tới thời khắc này, giây phút chúng ta đang nói chuyện với nhau ở đây, thuốc Đông y ở châu Âu đã gặp phải cảnh ngộ bất hạnh, hoặc gần như bị hủy diệt hay chọn lựa phương pháp rút vào hoạt động bí mật”.

“Mấy hôm trước chủ tịch hội y dược quốc tế ở là Lâm Quốc Minh gửi tới một bản báo cáo. Trên bản báo cáo đó có viết: Tình hình đã vô cùng nguy cấp. Hiện tại những thuốc Đông y ở hết thời hạn đồng loạt không thể chính thức đăng ký được. Bắt đầu từ tháng tư sang năm những người hành nghề Trung y ở châu Âu sẽ rơi vào tình cảnh đó là súng hết đạn, một tình cảnh vô cùng trớ trêu là vẫn hành nghề Trung y nhưng không có thuốc Đông y. Đây chính là phong tỏa, phong tỏa văn hóa, kỹ thuật. Nếu một khi một loại hình văn hóa nghệ thuật không có biên pháp nào lưu thông thì chẳng sớm thì muộn nó cũng bị diệt vong”.

Tần Lạc quýnh lên, hắn liền hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao? Chúng ta không có các mối quan hệ xã hội sao?”

Thái Công bất dắc dĩ thở dài nói: “Nói dễ như vậy sao? Có rất nhiều chuyện không phải cứ dựa vào các mối quan hệ trong xã hội là có thể giải quyết. Nêu như có thể dễ dàng giải quyết thì đã không để kéo dài tới tận bây giờ. Tần Lạc, việc nguy hiểm chỉ còn một sớm một chiều, nguy hiểm chỉ còn một sơm một chiều”.

Tần Lạc cười gượng nói: “Bộ trưởng, người cứ nói thẳng ra đi. Bộ trưởng hãy nói mục đích của mình khi nói những điều này với tôi?”.

Thái Công Dân nhìn Tần Lạc nói: “Hãy nghỉ ngơi mấy ngày rồi sau đó cậu hãy sang châu Âu một chuyến”.

Tần Lạc bưng chén trà, nhấp một ngụm nói: “Tại sao tôi có cảm giác như mình là nhân viên cứu hỏa vậy nhỉ? Cứ chỗ nào có lửa là tôi lại phải mải mốt chạy tới đó”.

“Đúng vậy. Rất thiệt thòi cho cậu” Thái Công Dân áy náy nói: “Nhưng thực sự ta không tìm ra một cách nào khác tốt hơn. Hơn nữa ta cũng không tìm được người nào thích hợp hơn cậu”.

“Bộ trưởng, xin cứ yên tâm. Trong vòng ba ngày nữa tôi sẽ lên đường” Tần Lạc nói.

Thái Công Dân vỗ vỗ vào mu bàn tay Tần Lạc nói: “Cậu không như những kẻ giả nhân giả nghĩa bán nước kia, cậu cũng không sống an nhàn như những người tầm thường nhưng Tần Lạc, cậu phải nhớ kỹ: Là một người hiệp nghĩa vì dân vì nước, chúng ta không có cách nào tôn vinh cậu nhưng hậu thế sẽ làm điều này cho cậu”.

“Trong sử sách sẽ ghi lại: Có một tiểu tử tên là Tần Lạc, chỉ muốn làm những việc người khác không muốn làm, làm những việc người khác không thể làm. Tài năng không ai sánh kịp. Đó chính là anh hùng”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook