Chương 1157: Nữ Vương
Liễu Hạ Huy
27/03/2013
Vệ sĩ của Văn Nhân Mục Nguyệt đều là những tinh hoa bách chiến. Khi bọn họ phát hiện tình huống không ổn, lập tức rút súng trước.
Nhưng bọn họ vẫn chậm một bước.
Một nòng súng đen ngòm chỉa thẳng vào giữa trái tim Văn Nhân Mục Nguyệt. Chỉ cần người phụ nữ kia nhẹ nhàng bóp cò, trái tim của Văn Nhân Mục Nguyệt sẽ nát bấy, nàng ngã trong vũng máu.
Người cầm súng là một người phụ nữ xinh đẹp. Một người phụ nữ đeo kính đen, mặc bộ đồ công sở màu đen.
Khi nhìn thấy rõ chân tướng của sự việc này những người bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt không khỏi trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nếu như đổi lại trong một trường hợp khác, nhất định mọi người sẽ nghĩ hai cô gái này đang diễn kịch.
Nói cách khác, tại sao lại xảy ra chuyện này?
Mã Duyệt, người thân cận nhất bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt, người tâm phúc của tâm phúc nhất. Sao cô ta có thể cầm súng chỉ vào ngực Văn Nhân Mục Nguyệt? Cô ta bị kích động gì chăng? Điên rồi sao?
Thế nhưng sắc mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng, hoàn toàn không giống với đùa giỡn chút nào.
Tiêu Hà và đông đảo huynh đệ của mình vô cùng kinh hãi. Anh ta đã bài binh bố trận, bảo vệ Văn Nhân Mục Nguyệt vô cùng nghiêm ngặt cho dù có người cầm súng bắn chỉ sợ cũng rất khó chạm vào người Văn Nhân Mục Nguyệt nhưng ngàn phòng, vạn phòng, cướp nhà khó phòng.
Bây giờ trong đám người bảo vệ xung quanh bọn họ lại xuất hiện một phản đồ. Cũng chỉ có Mã Duyệt mới có thể xông qua hàng rào bảo vệ dày đặc, chỉ thẳng nòng súng lạnh như băng vào người Văn Nhân Mục Nguyệt.
“Mã Duyệt? Cô có biết cô đang làm gì không? Hãy mau thu hồi súng của mình lại.” Tiêu Hà gầm lên.
Anh ta và Mã Duyệt không lạ gì nhau. Bọn họ đều là nắm chức vụ lãnh đạo. Một người là đội trưởng đội vệ sĩ, một văn một võ, có thể nói hai người, chính là cánh tay trái, phải của Văn Nhân Mục Nguyệt. Bình thường hai người làm việc với nhau rất nhiều. Tuy Tiêu Hà này ít nói nhưng cũng có tình cảm với cô gái cực kỳ ưu tú trên các phương diện này nhưng anh ta nhiều lần thử dò xét nhưng vẫn không thấy cô gái này phản ứng. Sau khi nhận ra hình như cả tâm tư của cô gái này đặt trong việc trợ giúp Văn Nhân Mục Nguyệt, Tiêu Hà từ bỏ chút tình cảm này của mình.
Thế nhưng như thế không có nghĩa anh ta không quan tâm tới Mã Duyệt.
Khi nhìn thấy Mã Duyệt làm chuyen đại nghịch bất đạo, người giật mình kinh hãi nhất đương nhiên chính là Tiêu Hà.
“Cô có nghe thấy không hả? Hãy mau bỏ súng xuống. Cô bỏ súng xuống cho tôi.” Bàn tay cầm súng của Tiêu Hà ướt đẫm mồ hôi, nòng súng chỉ thẳng vào đầu Mã Duyệt, bàn tay anh ta nổi gân xanh, thở hổn hển, quát to. Bản thân là một vệ sĩ, bản thân là một đội trưởng đội vệ sĩ, anh ta có trách nhiệm bảo vệ chủ nhân Văn Nhân Mục Nguyệt không bị tổn hại. Thế nhưng nếu vì thế mà anh ta phải nổ súng với một cô gái, một phút trước còn là người một nhà như Mã Duyệt, Tiêu Hà thật sự rất đau khổ.
Dường như Mã Duyệt không nghe thấy lời nói của Tiêu Hà, như không nhìn thấy những ánh mắt nghi ngờ kinh hãi bốn xung quanh. Mã Duyệt vẫn giữ sự tĩnh táo, bình thản, yên lặng, trầm mặc, không nhúc nhích, cầm súng chỉ thẳng vào vị trí trái tim của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Khi nhìn thấy nàm này ngay cả Con Nhím và người được gọi là Tứ Ca cũng ngơ ngác.
Trước đó bọn họ còn cò kè mặc cả với Văn Nhân Mục Nguyệt, cho nàng chỉ được mang theo hai người nhưng không ngờ Văn Nhân Mục Nguyệt không thèm quan tâm tới việc mình đang ở thế yếu, chuyện ta ta làm, mang theo đội vệ sĩ của mình tới.
Nếu như là bình thường, bọn họ đã sớm bỏ trốn rồi bởi vì bọn họ không có nhiều người như đối phương, bọn họ còn dám ra mặt chèn ép, bức bách người ta sao? Nói không chừng sẽ bị người ta biến thành sủi cảo, bị tận diệt rồi.
Thế nhưng Lão Đại đã nói với bọn họ: nếu như Văn Nhân Mục Nguyệt muốn mang theo người tới, sẽ phải đồng ý với yêu cầu của cô ta. Bọn họ chỉ cần làm tốt phần công việc của mình là được, sẽ có người phối hợp với bọn họ.
Thế nhưng bọn họ thật sự không biết người phối hợp với mình. Bọn họ vốn tưởng có cao thủ ẩn mình hỗ trợ.
Quá điên cuồng!
Rất kích thích!
Rất có năng lực!
Mã Duyệt, người thân tín nhất bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt lại phản thùng hơn nữa còn ra tay chế ngự ngay mục tiêu của bọn họ.
“Ha ha ha.” Con Nhím đắc ý phá lên cười: “Đây thực sự buồn cười chết đi được. Văn Nhân Mục Nguyệt, nghe nói cô là đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh cũng là đệ nhất tài nữ, bình thường tính toán rất chu đáo, không sơ sót. Không chuyện gì có thể dấu được cô. Cô không tính được người cô tin tưởng nhất thật ra là một nội gián, phải không?”
“Quả thật phải khiến người ta kinh ngạc, mừng vui.” Tứ Ca cũng đồng thời lên tiếng châm chọc Văn Nhân Mục Nguyệt, gã nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của nàng: “Trò này hôm nay so với bộ phim “Điệp trung điệp” được chiếu gần đây còn hay hơn nhiều.”
Không mừng, không giận, không động tĩnh.
Nếu như nói người trấn tĩnh ở nơi này, ngoài Văn Nhân Mục Nguyệt và phụ tá Mã Duyệt thì không còn ai.
Văn Nhân Mục Nguyệt không quan tâm tới lời châm chọc, khiêu khích của Tứ Ca và Con Nhím, nàng nói đối với Mã Duyệt: “Cô có thể làm chủ sao?”
Khi Văn Nhân Mục Nguyệt nói, nàng không quay người, sắc mặt vẫn như vậy nhưng tất cả những người có mặt đều hiểu nàng đang chất vấn Mã Duyệt.
“Tôi không phải.” Mã Duyệt nói.
“Vậy ai?”
“Ở đây không có ai.”
“Hãy bảo chủ nhân của cô ra đi.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói. “Một người bạn lâu ngày sắp chết mà anh ta không có hứng thú ra gặp mặt lần cuối cùng sao?”
“Anh ta sẽ không ra.”
“Điều kiện của anh ta là gì?”
“Cô.”
Một người hỏi ngắn, một người trả lời ngắn gọn. Hỏi đơn giản, trả lời đơn giản.
Gương mặt hai người như nhau, thoạt nhìn cả hai chị em như đang biểu diễn trò cười với nhau. Đúng vậy ở building Hoàn Cầu có nhiều người coi hai cô là chị em thế nhưng lúc này hai chị em đang trở mặt với nhau.
Dừng một chút rồi Văn Nhân Mục Nguyệt thở dài hỏi: “Cô muốn giết tôi?”
“Đây là mệnh lệnh tôi nhận được.”
“Còn ai có thể đủ tư cách ra lệnh cho cô?”
“Cô biết. Tôi sẽ không nói.”
“Xem ra cô trung thành với ông ta hơn với tôi nhiều.”
Mã Duyệt không trả lời.
“Văn Nhân tiểu thư , nói nhảm như vậy đủ chưa?” Con Nhím cười ha hả nói. Khi nhớ tới cảnh người phụ nữ này mấy tiếng trước còn ngang ngược, kiêu căng hò hét, cúp điện thoại của mình, không cho chúng là kẻ bắt cóc mà coi chính mình là kẻ bắt cóc, chỉ trong nháy mắt đã bị người bán đứng, trong lòng Con Nhím ngập tràn khoái cảm báo thù. “Bây giờ hãy cho người của cô bỏ súng xuống và đi ra ngoài.”
“Đã có người nào nói với anh một chuyện không?” Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Con Nhím hỏi.
“Nói cho tôi biết điều gì?” Con Nhím nghi ngờ hỏi.
“Nói cho anh biết là anh rất ngu ngốc.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói: “Tôi hạ lệnh cho người của tôi bỏ súng ra ngoài, để cho các người có thời gian và cơ hội giết tôi sao?”
“Mày.” Con Nhím đỏ mặt tía tai khi bị Văn Nhân Mục Nguyệt chọc một phát. Gã trợn tròn đôi mắt nhỏ như mắt rắn, ác độc nói: “Con đàn bà thối, chết đến nơi mà còn dám mạnh mồm, mày không bảo chúng đi ra ngoài, mày nhất định phải chết.”
“Nói anh ngu xuẩn chính là sự sỉ nhục sự ngu xuẩn của người khác.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói: “Tôi để cho bọn họ ra ngoài thì sẽ không chết sao?”
Sau đó Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng nói với Tiêu Hà: “Tiêu Hà, nếu như tôi chết, hãy giết toàn bộ những kẻ này. Điều tra thân phận của chúng, người nhà, bạn bè, chỉ cần những người liên quan tới chúng, giết hết. Tuyệt đối không được để sót kẻ nào.”
“Dạ, tiểu thư.” Tiêu Hà lớn tiếng đáp.
“Mặt khác tôi chi ra một triệu USD treo giải toàn thế giới tìm kiếm hung thủ đứng sau lưng, mười triệu USD mua đầu của hung thủ này. Khoản tiền này trừ vào tài khoản cá nhân của tôi. Khi tới đây tôi đã gọi điện cho đoàn luật sư của mình. Nếu như trong vòng hai mươi bốn giờ nữa tôi không gọi điện thoại, lập tức khởi động kế hoạch báo thù.”
Con Nhím ngây người.
Tứ Ca cũng ngây người.
Hai chân của gã to con đang vác Văn Nhân Chiếu bắt đầu run rẩy, đôi bàn tay to như quạt hương bồ cũng bắt đầu run, không nắm chắc cái điều khiển bom nữa, suýt chút nữa nó tuột khỏi tay gã. (quạt hương bồ - quạt làm bằng lá cây hương bồ)
Người phụ nữ này quá tàn nhẫn? Quá cuồng vọng? Quá kiêu ngạo? Không để cho người khác con đường sống sao?
Chúng mới chính là kẻ bắt cóc, hơn nữa trong tay chúng còn có con tin, mà một trong hai con tin chính là người trong cuộc, Văn Nhân Mục Nguyệt.
Tại sao trong hoàn cảnh ác liệt này, cô ta lại dám ra một “tuyệt sát lệnh” như vậy?
Cô ta không muốn sống sao? Cô ta muốn chết nhanh hơn?
Không thể không nói chiêu này của Văn Nhân Mục Nguyệt cực kỳ có hiệu quả.
Mặc dù chúng là sát thủ, dùng công việc bắt người, cướp tiền bạc, tiêu tan cuộc sống của người khác làm lẽ sống cho mình nhưng có người nào không có cha mẹ, người thân không? Có người nào không có hai, ba bạn bè thân thiết không?
Thế nhưng nàng lại ra lệnh “giết chết toàn bộ”.
Không chỉ chúng phải chôn cùng mà ngay cả người thân của chúng cũng không thể thoát, dù chỉ một người. Nhìn đôi mắt đỏ như máu của Tiêu Hà không một ai dám nghi ngờ nếu như Văn Nhân Mục Nguyệt chết, đám người này lại không đại khai sát giới.
Người đã chết, còn muốn tiền để làm gì?
Không, người đã chết, bọn họ thậm chí còn không lấy được tiền.
Đếm ngón tay tính toán. Hình như cuộc mua bán này rất lỗ vốn thì phải?
Trước đó chúng vốn nghĩ rằng chỉ cần bắt được Văn Nhân Chiếu sẽ khiến người phụ nữ này ném chuột sợ vỡ đồ quý.
Thế nhưng sự thật đã chứng minh suy nghĩ của chúng đã quá ngây thơ.
Khi Mã Duyệt giơ súng chỉ vào đầu Văn Nhân Mục Nguyệt, chúng đã tưởng rằng người phụ nữ này không thể phản kháng được nữa.
Sự thật chứng mình chúng đã quá mơ tưởng.
Nếu như có thể, chúng chỉ muốn hô thật to: “Đạo diễn, tôi muốn được đóng lại. Tôi muốn được đóng lại.”
“Hãy nói cho tôi biết kẻ nào đứng sau màn độc thủ này, tôi sẽ tha cho các người khỏi chết.” Văn Nhân Mục Nguyệt bắt đầu gọi hàng. “Người cung cấp tin tức được thưởng một triệu USD, người cung cấp đầu, mười triệu USD.”
Nhưng bọn họ vẫn chậm một bước.
Một nòng súng đen ngòm chỉa thẳng vào giữa trái tim Văn Nhân Mục Nguyệt. Chỉ cần người phụ nữ kia nhẹ nhàng bóp cò, trái tim của Văn Nhân Mục Nguyệt sẽ nát bấy, nàng ngã trong vũng máu.
Người cầm súng là một người phụ nữ xinh đẹp. Một người phụ nữ đeo kính đen, mặc bộ đồ công sở màu đen.
Khi nhìn thấy rõ chân tướng của sự việc này những người bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt không khỏi trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nếu như đổi lại trong một trường hợp khác, nhất định mọi người sẽ nghĩ hai cô gái này đang diễn kịch.
Nói cách khác, tại sao lại xảy ra chuyện này?
Mã Duyệt, người thân cận nhất bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt, người tâm phúc của tâm phúc nhất. Sao cô ta có thể cầm súng chỉ vào ngực Văn Nhân Mục Nguyệt? Cô ta bị kích động gì chăng? Điên rồi sao?
Thế nhưng sắc mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng, hoàn toàn không giống với đùa giỡn chút nào.
Tiêu Hà và đông đảo huynh đệ của mình vô cùng kinh hãi. Anh ta đã bài binh bố trận, bảo vệ Văn Nhân Mục Nguyệt vô cùng nghiêm ngặt cho dù có người cầm súng bắn chỉ sợ cũng rất khó chạm vào người Văn Nhân Mục Nguyệt nhưng ngàn phòng, vạn phòng, cướp nhà khó phòng.
Bây giờ trong đám người bảo vệ xung quanh bọn họ lại xuất hiện một phản đồ. Cũng chỉ có Mã Duyệt mới có thể xông qua hàng rào bảo vệ dày đặc, chỉ thẳng nòng súng lạnh như băng vào người Văn Nhân Mục Nguyệt.
“Mã Duyệt? Cô có biết cô đang làm gì không? Hãy mau thu hồi súng của mình lại.” Tiêu Hà gầm lên.
Anh ta và Mã Duyệt không lạ gì nhau. Bọn họ đều là nắm chức vụ lãnh đạo. Một người là đội trưởng đội vệ sĩ, một văn một võ, có thể nói hai người, chính là cánh tay trái, phải của Văn Nhân Mục Nguyệt. Bình thường hai người làm việc với nhau rất nhiều. Tuy Tiêu Hà này ít nói nhưng cũng có tình cảm với cô gái cực kỳ ưu tú trên các phương diện này nhưng anh ta nhiều lần thử dò xét nhưng vẫn không thấy cô gái này phản ứng. Sau khi nhận ra hình như cả tâm tư của cô gái này đặt trong việc trợ giúp Văn Nhân Mục Nguyệt, Tiêu Hà từ bỏ chút tình cảm này của mình.
Thế nhưng như thế không có nghĩa anh ta không quan tâm tới Mã Duyệt.
Khi nhìn thấy Mã Duyệt làm chuyen đại nghịch bất đạo, người giật mình kinh hãi nhất đương nhiên chính là Tiêu Hà.
“Cô có nghe thấy không hả? Hãy mau bỏ súng xuống. Cô bỏ súng xuống cho tôi.” Bàn tay cầm súng của Tiêu Hà ướt đẫm mồ hôi, nòng súng chỉ thẳng vào đầu Mã Duyệt, bàn tay anh ta nổi gân xanh, thở hổn hển, quát to. Bản thân là một vệ sĩ, bản thân là một đội trưởng đội vệ sĩ, anh ta có trách nhiệm bảo vệ chủ nhân Văn Nhân Mục Nguyệt không bị tổn hại. Thế nhưng nếu vì thế mà anh ta phải nổ súng với một cô gái, một phút trước còn là người một nhà như Mã Duyệt, Tiêu Hà thật sự rất đau khổ.
Dường như Mã Duyệt không nghe thấy lời nói của Tiêu Hà, như không nhìn thấy những ánh mắt nghi ngờ kinh hãi bốn xung quanh. Mã Duyệt vẫn giữ sự tĩnh táo, bình thản, yên lặng, trầm mặc, không nhúc nhích, cầm súng chỉ thẳng vào vị trí trái tim của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Khi nhìn thấy nàm này ngay cả Con Nhím và người được gọi là Tứ Ca cũng ngơ ngác.
Trước đó bọn họ còn cò kè mặc cả với Văn Nhân Mục Nguyệt, cho nàng chỉ được mang theo hai người nhưng không ngờ Văn Nhân Mục Nguyệt không thèm quan tâm tới việc mình đang ở thế yếu, chuyện ta ta làm, mang theo đội vệ sĩ của mình tới.
Nếu như là bình thường, bọn họ đã sớm bỏ trốn rồi bởi vì bọn họ không có nhiều người như đối phương, bọn họ còn dám ra mặt chèn ép, bức bách người ta sao? Nói không chừng sẽ bị người ta biến thành sủi cảo, bị tận diệt rồi.
Thế nhưng Lão Đại đã nói với bọn họ: nếu như Văn Nhân Mục Nguyệt muốn mang theo người tới, sẽ phải đồng ý với yêu cầu của cô ta. Bọn họ chỉ cần làm tốt phần công việc của mình là được, sẽ có người phối hợp với bọn họ.
Thế nhưng bọn họ thật sự không biết người phối hợp với mình. Bọn họ vốn tưởng có cao thủ ẩn mình hỗ trợ.
Quá điên cuồng!
Rất kích thích!
Rất có năng lực!
Mã Duyệt, người thân tín nhất bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt lại phản thùng hơn nữa còn ra tay chế ngự ngay mục tiêu của bọn họ.
“Ha ha ha.” Con Nhím đắc ý phá lên cười: “Đây thực sự buồn cười chết đi được. Văn Nhân Mục Nguyệt, nghe nói cô là đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh cũng là đệ nhất tài nữ, bình thường tính toán rất chu đáo, không sơ sót. Không chuyện gì có thể dấu được cô. Cô không tính được người cô tin tưởng nhất thật ra là một nội gián, phải không?”
“Quả thật phải khiến người ta kinh ngạc, mừng vui.” Tứ Ca cũng đồng thời lên tiếng châm chọc Văn Nhân Mục Nguyệt, gã nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của nàng: “Trò này hôm nay so với bộ phim “Điệp trung điệp” được chiếu gần đây còn hay hơn nhiều.”
Không mừng, không giận, không động tĩnh.
Nếu như nói người trấn tĩnh ở nơi này, ngoài Văn Nhân Mục Nguyệt và phụ tá Mã Duyệt thì không còn ai.
Văn Nhân Mục Nguyệt không quan tâm tới lời châm chọc, khiêu khích của Tứ Ca và Con Nhím, nàng nói đối với Mã Duyệt: “Cô có thể làm chủ sao?”
Khi Văn Nhân Mục Nguyệt nói, nàng không quay người, sắc mặt vẫn như vậy nhưng tất cả những người có mặt đều hiểu nàng đang chất vấn Mã Duyệt.
“Tôi không phải.” Mã Duyệt nói.
“Vậy ai?”
“Ở đây không có ai.”
“Hãy bảo chủ nhân của cô ra đi.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói. “Một người bạn lâu ngày sắp chết mà anh ta không có hứng thú ra gặp mặt lần cuối cùng sao?”
“Anh ta sẽ không ra.”
“Điều kiện của anh ta là gì?”
“Cô.”
Một người hỏi ngắn, một người trả lời ngắn gọn. Hỏi đơn giản, trả lời đơn giản.
Gương mặt hai người như nhau, thoạt nhìn cả hai chị em như đang biểu diễn trò cười với nhau. Đúng vậy ở building Hoàn Cầu có nhiều người coi hai cô là chị em thế nhưng lúc này hai chị em đang trở mặt với nhau.
Dừng một chút rồi Văn Nhân Mục Nguyệt thở dài hỏi: “Cô muốn giết tôi?”
“Đây là mệnh lệnh tôi nhận được.”
“Còn ai có thể đủ tư cách ra lệnh cho cô?”
“Cô biết. Tôi sẽ không nói.”
“Xem ra cô trung thành với ông ta hơn với tôi nhiều.”
Mã Duyệt không trả lời.
“Văn Nhân tiểu thư , nói nhảm như vậy đủ chưa?” Con Nhím cười ha hả nói. Khi nhớ tới cảnh người phụ nữ này mấy tiếng trước còn ngang ngược, kiêu căng hò hét, cúp điện thoại của mình, không cho chúng là kẻ bắt cóc mà coi chính mình là kẻ bắt cóc, chỉ trong nháy mắt đã bị người bán đứng, trong lòng Con Nhím ngập tràn khoái cảm báo thù. “Bây giờ hãy cho người của cô bỏ súng xuống và đi ra ngoài.”
“Đã có người nào nói với anh một chuyện không?” Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Con Nhím hỏi.
“Nói cho tôi biết điều gì?” Con Nhím nghi ngờ hỏi.
“Nói cho anh biết là anh rất ngu ngốc.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói: “Tôi hạ lệnh cho người của tôi bỏ súng ra ngoài, để cho các người có thời gian và cơ hội giết tôi sao?”
“Mày.” Con Nhím đỏ mặt tía tai khi bị Văn Nhân Mục Nguyệt chọc một phát. Gã trợn tròn đôi mắt nhỏ như mắt rắn, ác độc nói: “Con đàn bà thối, chết đến nơi mà còn dám mạnh mồm, mày không bảo chúng đi ra ngoài, mày nhất định phải chết.”
“Nói anh ngu xuẩn chính là sự sỉ nhục sự ngu xuẩn của người khác.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói: “Tôi để cho bọn họ ra ngoài thì sẽ không chết sao?”
Sau đó Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng nói với Tiêu Hà: “Tiêu Hà, nếu như tôi chết, hãy giết toàn bộ những kẻ này. Điều tra thân phận của chúng, người nhà, bạn bè, chỉ cần những người liên quan tới chúng, giết hết. Tuyệt đối không được để sót kẻ nào.”
“Dạ, tiểu thư.” Tiêu Hà lớn tiếng đáp.
“Mặt khác tôi chi ra một triệu USD treo giải toàn thế giới tìm kiếm hung thủ đứng sau lưng, mười triệu USD mua đầu của hung thủ này. Khoản tiền này trừ vào tài khoản cá nhân của tôi. Khi tới đây tôi đã gọi điện cho đoàn luật sư của mình. Nếu như trong vòng hai mươi bốn giờ nữa tôi không gọi điện thoại, lập tức khởi động kế hoạch báo thù.”
Con Nhím ngây người.
Tứ Ca cũng ngây người.
Hai chân của gã to con đang vác Văn Nhân Chiếu bắt đầu run rẩy, đôi bàn tay to như quạt hương bồ cũng bắt đầu run, không nắm chắc cái điều khiển bom nữa, suýt chút nữa nó tuột khỏi tay gã. (quạt hương bồ - quạt làm bằng lá cây hương bồ)
Người phụ nữ này quá tàn nhẫn? Quá cuồng vọng? Quá kiêu ngạo? Không để cho người khác con đường sống sao?
Chúng mới chính là kẻ bắt cóc, hơn nữa trong tay chúng còn có con tin, mà một trong hai con tin chính là người trong cuộc, Văn Nhân Mục Nguyệt.
Tại sao trong hoàn cảnh ác liệt này, cô ta lại dám ra một “tuyệt sát lệnh” như vậy?
Cô ta không muốn sống sao? Cô ta muốn chết nhanh hơn?
Không thể không nói chiêu này của Văn Nhân Mục Nguyệt cực kỳ có hiệu quả.
Mặc dù chúng là sát thủ, dùng công việc bắt người, cướp tiền bạc, tiêu tan cuộc sống của người khác làm lẽ sống cho mình nhưng có người nào không có cha mẹ, người thân không? Có người nào không có hai, ba bạn bè thân thiết không?
Thế nhưng nàng lại ra lệnh “giết chết toàn bộ”.
Không chỉ chúng phải chôn cùng mà ngay cả người thân của chúng cũng không thể thoát, dù chỉ một người. Nhìn đôi mắt đỏ như máu của Tiêu Hà không một ai dám nghi ngờ nếu như Văn Nhân Mục Nguyệt chết, đám người này lại không đại khai sát giới.
Người đã chết, còn muốn tiền để làm gì?
Không, người đã chết, bọn họ thậm chí còn không lấy được tiền.
Đếm ngón tay tính toán. Hình như cuộc mua bán này rất lỗ vốn thì phải?
Trước đó chúng vốn nghĩ rằng chỉ cần bắt được Văn Nhân Chiếu sẽ khiến người phụ nữ này ném chuột sợ vỡ đồ quý.
Thế nhưng sự thật đã chứng minh suy nghĩ của chúng đã quá ngây thơ.
Khi Mã Duyệt giơ súng chỉ vào đầu Văn Nhân Mục Nguyệt, chúng đã tưởng rằng người phụ nữ này không thể phản kháng được nữa.
Sự thật chứng mình chúng đã quá mơ tưởng.
Nếu như có thể, chúng chỉ muốn hô thật to: “Đạo diễn, tôi muốn được đóng lại. Tôi muốn được đóng lại.”
“Hãy nói cho tôi biết kẻ nào đứng sau màn độc thủ này, tôi sẽ tha cho các người khỏi chết.” Văn Nhân Mục Nguyệt bắt đầu gọi hàng. “Người cung cấp tin tức được thưởng một triệu USD, người cung cấp đầu, mười triệu USD.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.