Chương 934: Phần thưởng y học của Tần Lạc
Liễu Hạ Huy
28/03/2013
“Các bạn đừng đoán suy nghĩ của người phụ nữ. Cho dù các bạn có đoán cũng không đoán được.” Nhậm Hiền Tề đã từng nói câu này.
Tần Lạc rất vui mừng khi thấy Lâm Hoán Khê đoạt được giải thường y học có tính chất quốc tế vì lúc này tiền đồ và vận mệnh của nghiệp đoàn Trung y có thể tiến một bước dài, chỉ còn cách mục tiêu mà bọn họ đã đề ra một quảng đường ngắn nữa thôi.
Quả thật thành công này cũng có lý do của nó, nhưng nó vẫn còn một nguyên nhân khác nữa. Đó chính là áp lực của những người phụ nữ khác gây cho Lâm Hoán Khê.
Trước tiên không nói tới Văn Nhân Mục Nguyệt, với danh tiếng Yến Kinh tam kiệt lừng lẫy. Nếu như Lâm Hoán Khê muốn so sánh với Văn Nhân Mục Nguyệt trong lãnh vực kinh doanh thì sẽ khiến nàng thêm tự ti mà thôi.
Lần này Tần Lạc bị thương, mấy người phụ nữ đã gặp mặt nhau ở viện dưỡng lão. Cũng là phụ nữ nên Lâm Hoán Khê có thể cảm nhận được Văn Nhân Mục Nguyệt dành cho Tần Lạc một tình cảm tin cậy và rung động.
“Nhất định cô ấy không cam lòng khi Tần Lạc từ hôn và lựa chọn mình.”
Đôi khi Lâm Hoán Khê cũng tự nói với lòng mình như vậy. Nếu như khi Tần Lạc tới Yến Kinh, người phụ nữ đầu tiên anh ấy gặp là Văn Nhân Mục Nguyệt này mà không phải là mình, thì mình và anh ấy liệu có kết quả cuối cùng không? Hay tất cả những câu chuyện xưa đều phải viết lại?
Đương nhiên đây chỉ là một chữ: nếu.
Trong khi đó Lệ Khuynh Thành cũng là người phụ nữ cạnh tranh đầy áp lực. Nàng cùng Tần Lạc bắt đầu sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Trong vòng hai năm trời, Lệ Khuynh Thành đã biến Khuynh Thành Quốc Tế thành nhà sản xuất mỹ phẩm lớn nhất thị trường trong nước hơn nữa còn khiến công ty mỹ phẩm nhỏ nhoi này chiếm lĩnh thị phần quốc tế. Năng lực này của Lệ Khuynh Thành khiến người ta không thể sánh kịp.
Hơn nữa Lệ Khuynh Thành còn cùng với Văn Nhân Mục Nguyệt đầu tư vào khá nhiều lãnh vực. Bây giờ Lệ Khuynh Thành còn làm chủ Cừu gia, trở thành nữ vương đầy quyền lực của tập đoàn Cừu gia có một không hai.
Còn chính mình thì sao?
Sau khi tiếp nhận nghiệp đoàn Trung y tuy cũng có nghiên cứu phát triển sản phẩm nhưng vẫn chưa đưa sản phẩm ra thị trường, nghiệp đoàn Trung y vẫn chưa có nguồn thu vào.
Trong gia đoạn hiện nay, nhiệm vụ chính của nghiệp đoàn Trung y vẫn chỉ là đầu tư nghiên cứu. Việc duy trì hoạt động của nghiệp đoàn Trung y cần một lượng tiền lớn.
Nguyên nhân chủ yếu khiến nghiệp đoàn Trung y có thể duy trì hoạt động chính là nhờ vào sự tiếp máu của Khuynh Thành Quốc Tế. Nói cách khác Lệ Khuynh Thành đang kiếm tiền để nuôi sống một nhóm người đang điều hành nghiệp đoàn Trung y.
Có lẽ đối với người khác thì chuyện này chẳng có vấn đề gì to tát vì hai công ty này đều là của Tần Lạc. Lấy lợi nhuận của Khuynh Thành Quốc Tế để duy trì nghiệp đoàn Trung y cũng chỉ như chuyển tiền từ tay trái sang tay phải mà thôi.
Nhưng đối với một người kiêu ngạo, ngoài lạnh, trong nóng như Lâm Hoán Khê thì đây chính là tổn thương nặng nề.
Kiếm tiền!
Nghiệp đoàn Trung y nhất định kiếm ra tiền.
Mặc dù trong giai đoạn đầu có thể không thu được lợi nhuận nhưng ít nhất cũng là không phụ thuộc vào bên ngoài, tay làm hàm nhai.
Bây giờ Đồ U U được giải thưởng chính là một cơ hội rất tốt.
Mặc dù Artemisinin đã được đưa ra thì trường hơn ba mươi năm trước, hàng năm đã cứu thoát hàng trăm ngàn người, nhưng nghiệp đoàn Trung y có thể lấy được giải thưởng, khiến cho thế giới phải chú ý trong thời khắc quan trọng này, thu hút sự chú ý của dân chúng thế giới tới thuốc Trung y.
Ít nhất thành quả nghiên cứu của Trung y Trung Quốc được giải thưởng Lasker đã chứng minh thuốc Trung y không hề thua kém so với thuốc của các nền y học khác.
Đương nhiên suy nghĩ này là bí mật của Lâm Hoán Khê, đương nhiên là nàng sẽ không nói cho Tần Lạc biết.
Khi nghe Tần Lạc nói muốn gặp mặt Đồ U U, Lâm Hoán Khê thuận miệng trả lời đồng ý.
Lâm Hoán Khê hiểu rõ tính cách Tần Lạc. Nàng biết hắn lại làm náo động hay sẽ để cho người khác làm náo động.
Không thể không nói hiệu xuất làm việc của Lâm Hoán Khê cực kỳ hiệu quả. Tần Lạc đã gặp mặt Đồ U U vào ngay buổi chiều ở phòng khách nhỏ của nghiệp đoàn Trung y.
Đồ U U là một bà già hơn tám mươi tuổi, dáng người to béo, đeo một đôi kính đen, từ con người bà khiến người ta có một cảm giác rằng khi còn trẻ bà là người thành đạt. Mái tóc đã nhuộm, thoạt nhìn còn đen bóng, cách nói chuyện thoải mái, tinh thần rất tốt.
Điều này khiến Tần Lạc khá yên lòng. Là một thầy thuốc, bản thân mình phải có một cơ thể tráng kiện, khỏe mạnh mới có thể thuyết phục được người khác.
“Đồ tiền bối, rất vui được gặp bà.” Tần Lạc cười nói, giọng nói của hắn rất nhiệt tình, thái độ khiêm tốn, hắn không vì bản thân mình là ông chủ của nghiệp đoàn Trung y mà lên mặt, hắn chủ động đối xử với Đồ U U như với bậc tiền bối của mình.
“Tôi cũng rất vui.” Bà lão nhìn Tần Lạc cười ha hả nói: “Tôi sớm biết hội trưởng nghiệp đoàn Trung y chúng ta là thiếu niên anh hùng, cũng muốn tới gặp nhưng cậu luôn là thần long, thấy đầu không thấy đuôi. Muốn gặp nói chuyện đôi câu cũng không có cơ hội.”
Tần Lạc xấu hổ, hắn chủ động lên tiếng xin lỗi: “Cháu thật sự không có tư cách làm hội trưởng. Tất cả chuyện nghiệp đoàn đều giao cho mấy người Hoán Khê. Cháu thật sự làm được quá ít.”
“Tiểu tử không cần khiêm tốn. Tôi biết cậu ngày thường rất bận bịu. Người không ngồi cả ngày trong phòng làm việc chính là lãnh đạo tốt. Cậu ra ngoài làm việc cả ngày cũng chính là phát triển Trung y, có gì mà phải xin lỗi?”
“Cám ơn bà đã hiểu.” Tần Lạc xúc động nói. “Lần này cháu nhờ Hoán Khê hẹn gặp Đồ tiền bối chính là để chúc mừng Đồ tiền đã được giải thưởng, mặt khác cháu có một việc muốn thương lượng với Đồ tiền bối. Cháu và Hoán Khê đã thương lượng một vài việc của nghiệp đoàn Trung y, chuẩn bị một lượng tiền lớn để định ra một giải thưởng. Giải thưởng này đặc biệt dành cho người có nghiên cứu đột phá trong lĩnh vực Trung y. Tổng số tiền thưởng là một trăm triệu. Tiền thưởng này sẽ do người được thưởng hay tập thể sử dụng. Đồ tiền bối, chúc mừng bà. Bà và nhóm nghiên cứu của ông chính là những người đầu tiên đạt được giải thưởng này.”
“Hơn nữa một trăm triệu này là đã trừ thuế. Tiền thuế của một trăm triệu này cũng do nghiệp đoàn Trung y chịu trách nhiệm chi trả.” Vương Tu Thân ngồi bên cạnh cười nói chen vào.
Vương Tu Thân biết đồ đệ này của mình là người thế nào. Bây giờ bỏ ra một trăm triệu chính là bỏ nghìn vàng mua xương ngựa. Lợi ích thật sự rất nhiều.
Một khi thông tin về giải thưởng lớn này lan truyền ra ngoài, đương nhiên sẽ dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền.
Đồ U U đoạt được giải thưởng mang tính chất quốc tế là thành viên nghiệp đoàn Trung y. Không nghi ngờ gì nữa điều này đã nâng cao uy tín của nghiệp đoàn Trung y trên trường quốc tế.
Mặt khác Đồ U U nhận được giải thưởng trên trời một trăm triệu của nghiệp đoàn Trung y, những danh y tài năng khác còn không muốn đầu quân cho nghiệp đoàn sao? Tới khi đó danh y toàn thiên hạ đều xuất thân từ nghiệp đoàn Trung y. Vương giả xưng bá, không ta thì còn ai nữa?
Còn một điều thứ ba. Bởi vì sự cố của Ất can giải độc vương, bây giờ Trung y đang lâm vào tình trạng người người hô hoán như chuột chạy qua đường. Một số nước châu Âu còn nghi ngờ thuốc Trung y có độc hại sức khỏe con người mà hủy bỏ đơn đặt hàng trị giá một tỷ tệ. Nếu các quốc gia khác cũng làm theo, Trung y sẽ lâm vào bờ vực diệt vong.
Một trăm triệu?
Đồ U U ngây người.
Nói thật làm một thầy thuốc Trung y nổi tiếng trong nước, Đồ U U cũng không thiếu tiền nhưng một tổ chức quần chúng mà thưởng một lần cả trăm triệu thì cũng khiến bà giật mình.
“Cám ơn.” Đồ U U kích động nói: “Thật sự rất cám ơn. Tôi thay mặt nhóm cám ơn hội trưởng Tần. Tôi thay mặt tất cả các thành viên nghiệp đoàn Trung y cám ơn hội trưởng Tần.”
Đồ U U được giải thưởng, đất nước cũng thưởng cho bà một ít vật chất nhưng thật sự là rất rất ít. Phân chia cho các thành viên thì thật sự rất nhỏ nhoi.
Ví dụ như giáo sư Lý Quốc Kiều của đại học y dược Dương Thành, ông đã ‘lấy thân làm thí nghiệm’, thí nghiệm liệu pháp châm cứu, thậm chí còn cố ý để mắc bệnh sốt rét.
Mặc dù giải thưởng chỉ dành cho một người nhưng những nhân viên nghiên cứu không được thưởng đã phải nổ lực rất nhiều sẽ bị lãng quên sao?
Chúng ta thường xuyên nói với nhau ‘Nói chuyện tiền bạc là những chuyện gây tổn thương’ nhưng ngay cả tiền cũng không nói tới thì cực kỳ làm tổn thương người.
Ít nhất với một trăm triệu tiền thưởng này có thể khiến cho cả nhóm nghiên cứu ổn định cuộc sống, khiến cho bọn họ biết rằng cố gắng của bọn họ rất có giá trị.
Tần Lạc chỉ cười, xua tay nói: “Đồ tiền bối, không cần khách sáo. Thật ra cháu rất khâm phục những người chăm chỉ nghiên cứu y học.”
Vương Tu Thân biết nguyên nhân Tần Lạc lôi ông vào cuộc nói chuyện này. Tần Lạc không tiện nói ra. Ông chính là người sẽ nói ra chuyện này.
Vương Tu Thân bưng chén trà, ông tươi cười nhìn Đồ U U nói: “Thế nhưng có một chút việc muốn nhờ Đồ nữ sĩ trợ giúp.”
“Chuyện gì? Chỉ cần chuyện tôi có thể làm được, nhất định sẽ không từ chối.” Đồ U U sảng khoái đồng ý.
“Vì để toàn thể người bên ngoài biết tới giải thưởng lớn này của chúng ta. Sắp tới nghiệp đoàn Trung y của chúng ta sẽ tổ chức một buổi đại lễ trao thưởng. Khi đó xin mời Đồ nữ sĩ vui vẻ tham gia.” Vương Tu Thân nói.
“Không thành vấn đề.”
“Còn cả chuyện tổ chức họp báo …”
“Không có vấn đề gì. Tất cả mọi người đều vì sự phát triển của Trung y mà.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Còn cả bốn cuộc tọa đàm ở Yến Kinh, Thượng Hải, Dương Thành và Đại Liên …”
Đồ U U do dự một chút rồi đồng ý: “Không thành vấn đề. Cho dù bà lão này phải bò, tôi cũng sẽ bò tới …”
Lần nói chuyện này tương đối thành công. Chủ và khách đều vui vẻ, ai cũng nhận được điều mình muốn.
Sau khi tiễn Đồ U U ra về, Tần Lạc và Vương Tu Thân, Lâm Hoán Khê quay lại phòng khách.
“Đã có tâm đặt ra giải thưởng này thì thiết nghĩ cũng nên đặt cho nó một cái tên xứng đáng. Đây chính là phúc phận của Trung y và cũng là phúc phận của lớp con cháu. Giống như giải thưởng văn học Lỗ Tấn. Giải thưởng này thiết nghĩ cần phải được lưu danh sử sách thiên cổ.” Vương Tu Thân nhìn Tần Lạc nói.
Tần Lạc gật đầu và hỏi: “Sư phụ có ý kiến hay nào không?”
“Ta nghĩ nên gọi là giải thưởng y học Tần Lạc. Tiền do con chi trả, ý tưởng của con. Căn cứ theo thông lệ quốc tế, hãy lấy tên của con đặt cho giải thưởng.”
Tần Lạc đỏ mặt nói: “Như vậy không hay. Hay gọi là giải thưởng y học Thời Trân đi hay giải thưởng y học Hoa Đà cũng được? Trương Trọng Cảnh có cống hiến to lớn đối với Trung y, gọi là giải thưởng y học Trương Trọng Cảnh cũng được. Mà có khi gộp tên ba người bọn họ, gọi là giải thưởng y học Lý Thời Trân Hoa Đà Trương Trọng Cảnh?”
Vương Tu Thân nghiêm mặt nói: “Tần Lạc, con biết không? Những việc con làm bây giờ cống hiến cho Trung y hoàn toàn không nhỏ so với bọn họ. Bọn họ chính là người mở đường và con chính là người kế thừa và phát triển. Không có người kế thừa, Trung y sẽ bị cắt đứt. Không có phát triển, nó chỉ là báu vật mà không ai biết. Ta cho rằng giải thưởng y học Tần Lạc là thích hợp nhất.”
Tần Lạc nhìn Lâm Hoán Khê, hắn nghiêm mặt nói: “Nếu không … chúng ta quyết định bỏ phiếu?”
Kết quả hai phiếu cho giải thưởng y học Tần Lạc. Một phiếu cho giải thưởng y học Lý Thời Trân Hoa Đà Trương Trọng Cảnh.
Giải thưởng y học Tần Lạc được hai phiếu, vượt quá bán, được chọn!
Tần Lạc rất vui mừng khi thấy Lâm Hoán Khê đoạt được giải thường y học có tính chất quốc tế vì lúc này tiền đồ và vận mệnh của nghiệp đoàn Trung y có thể tiến một bước dài, chỉ còn cách mục tiêu mà bọn họ đã đề ra một quảng đường ngắn nữa thôi.
Quả thật thành công này cũng có lý do của nó, nhưng nó vẫn còn một nguyên nhân khác nữa. Đó chính là áp lực của những người phụ nữ khác gây cho Lâm Hoán Khê.
Trước tiên không nói tới Văn Nhân Mục Nguyệt, với danh tiếng Yến Kinh tam kiệt lừng lẫy. Nếu như Lâm Hoán Khê muốn so sánh với Văn Nhân Mục Nguyệt trong lãnh vực kinh doanh thì sẽ khiến nàng thêm tự ti mà thôi.
Lần này Tần Lạc bị thương, mấy người phụ nữ đã gặp mặt nhau ở viện dưỡng lão. Cũng là phụ nữ nên Lâm Hoán Khê có thể cảm nhận được Văn Nhân Mục Nguyệt dành cho Tần Lạc một tình cảm tin cậy và rung động.
“Nhất định cô ấy không cam lòng khi Tần Lạc từ hôn và lựa chọn mình.”
Đôi khi Lâm Hoán Khê cũng tự nói với lòng mình như vậy. Nếu như khi Tần Lạc tới Yến Kinh, người phụ nữ đầu tiên anh ấy gặp là Văn Nhân Mục Nguyệt này mà không phải là mình, thì mình và anh ấy liệu có kết quả cuối cùng không? Hay tất cả những câu chuyện xưa đều phải viết lại?
Đương nhiên đây chỉ là một chữ: nếu.
Trong khi đó Lệ Khuynh Thành cũng là người phụ nữ cạnh tranh đầy áp lực. Nàng cùng Tần Lạc bắt đầu sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Trong vòng hai năm trời, Lệ Khuynh Thành đã biến Khuynh Thành Quốc Tế thành nhà sản xuất mỹ phẩm lớn nhất thị trường trong nước hơn nữa còn khiến công ty mỹ phẩm nhỏ nhoi này chiếm lĩnh thị phần quốc tế. Năng lực này của Lệ Khuynh Thành khiến người ta không thể sánh kịp.
Hơn nữa Lệ Khuynh Thành còn cùng với Văn Nhân Mục Nguyệt đầu tư vào khá nhiều lãnh vực. Bây giờ Lệ Khuynh Thành còn làm chủ Cừu gia, trở thành nữ vương đầy quyền lực của tập đoàn Cừu gia có một không hai.
Còn chính mình thì sao?
Sau khi tiếp nhận nghiệp đoàn Trung y tuy cũng có nghiên cứu phát triển sản phẩm nhưng vẫn chưa đưa sản phẩm ra thị trường, nghiệp đoàn Trung y vẫn chưa có nguồn thu vào.
Trong gia đoạn hiện nay, nhiệm vụ chính của nghiệp đoàn Trung y vẫn chỉ là đầu tư nghiên cứu. Việc duy trì hoạt động của nghiệp đoàn Trung y cần một lượng tiền lớn.
Nguyên nhân chủ yếu khiến nghiệp đoàn Trung y có thể duy trì hoạt động chính là nhờ vào sự tiếp máu của Khuynh Thành Quốc Tế. Nói cách khác Lệ Khuynh Thành đang kiếm tiền để nuôi sống một nhóm người đang điều hành nghiệp đoàn Trung y.
Có lẽ đối với người khác thì chuyện này chẳng có vấn đề gì to tát vì hai công ty này đều là của Tần Lạc. Lấy lợi nhuận của Khuynh Thành Quốc Tế để duy trì nghiệp đoàn Trung y cũng chỉ như chuyển tiền từ tay trái sang tay phải mà thôi.
Nhưng đối với một người kiêu ngạo, ngoài lạnh, trong nóng như Lâm Hoán Khê thì đây chính là tổn thương nặng nề.
Kiếm tiền!
Nghiệp đoàn Trung y nhất định kiếm ra tiền.
Mặc dù trong giai đoạn đầu có thể không thu được lợi nhuận nhưng ít nhất cũng là không phụ thuộc vào bên ngoài, tay làm hàm nhai.
Bây giờ Đồ U U được giải thưởng chính là một cơ hội rất tốt.
Mặc dù Artemisinin đã được đưa ra thì trường hơn ba mươi năm trước, hàng năm đã cứu thoát hàng trăm ngàn người, nhưng nghiệp đoàn Trung y có thể lấy được giải thưởng, khiến cho thế giới phải chú ý trong thời khắc quan trọng này, thu hút sự chú ý của dân chúng thế giới tới thuốc Trung y.
Ít nhất thành quả nghiên cứu của Trung y Trung Quốc được giải thưởng Lasker đã chứng minh thuốc Trung y không hề thua kém so với thuốc của các nền y học khác.
Đương nhiên suy nghĩ này là bí mật của Lâm Hoán Khê, đương nhiên là nàng sẽ không nói cho Tần Lạc biết.
Khi nghe Tần Lạc nói muốn gặp mặt Đồ U U, Lâm Hoán Khê thuận miệng trả lời đồng ý.
Lâm Hoán Khê hiểu rõ tính cách Tần Lạc. Nàng biết hắn lại làm náo động hay sẽ để cho người khác làm náo động.
Không thể không nói hiệu xuất làm việc của Lâm Hoán Khê cực kỳ hiệu quả. Tần Lạc đã gặp mặt Đồ U U vào ngay buổi chiều ở phòng khách nhỏ của nghiệp đoàn Trung y.
Đồ U U là một bà già hơn tám mươi tuổi, dáng người to béo, đeo một đôi kính đen, từ con người bà khiến người ta có một cảm giác rằng khi còn trẻ bà là người thành đạt. Mái tóc đã nhuộm, thoạt nhìn còn đen bóng, cách nói chuyện thoải mái, tinh thần rất tốt.
Điều này khiến Tần Lạc khá yên lòng. Là một thầy thuốc, bản thân mình phải có một cơ thể tráng kiện, khỏe mạnh mới có thể thuyết phục được người khác.
“Đồ tiền bối, rất vui được gặp bà.” Tần Lạc cười nói, giọng nói của hắn rất nhiệt tình, thái độ khiêm tốn, hắn không vì bản thân mình là ông chủ của nghiệp đoàn Trung y mà lên mặt, hắn chủ động đối xử với Đồ U U như với bậc tiền bối của mình.
“Tôi cũng rất vui.” Bà lão nhìn Tần Lạc cười ha hả nói: “Tôi sớm biết hội trưởng nghiệp đoàn Trung y chúng ta là thiếu niên anh hùng, cũng muốn tới gặp nhưng cậu luôn là thần long, thấy đầu không thấy đuôi. Muốn gặp nói chuyện đôi câu cũng không có cơ hội.”
Tần Lạc xấu hổ, hắn chủ động lên tiếng xin lỗi: “Cháu thật sự không có tư cách làm hội trưởng. Tất cả chuyện nghiệp đoàn đều giao cho mấy người Hoán Khê. Cháu thật sự làm được quá ít.”
“Tiểu tử không cần khiêm tốn. Tôi biết cậu ngày thường rất bận bịu. Người không ngồi cả ngày trong phòng làm việc chính là lãnh đạo tốt. Cậu ra ngoài làm việc cả ngày cũng chính là phát triển Trung y, có gì mà phải xin lỗi?”
“Cám ơn bà đã hiểu.” Tần Lạc xúc động nói. “Lần này cháu nhờ Hoán Khê hẹn gặp Đồ tiền bối chính là để chúc mừng Đồ tiền đã được giải thưởng, mặt khác cháu có một việc muốn thương lượng với Đồ tiền bối. Cháu và Hoán Khê đã thương lượng một vài việc của nghiệp đoàn Trung y, chuẩn bị một lượng tiền lớn để định ra một giải thưởng. Giải thưởng này đặc biệt dành cho người có nghiên cứu đột phá trong lĩnh vực Trung y. Tổng số tiền thưởng là một trăm triệu. Tiền thưởng này sẽ do người được thưởng hay tập thể sử dụng. Đồ tiền bối, chúc mừng bà. Bà và nhóm nghiên cứu của ông chính là những người đầu tiên đạt được giải thưởng này.”
“Hơn nữa một trăm triệu này là đã trừ thuế. Tiền thuế của một trăm triệu này cũng do nghiệp đoàn Trung y chịu trách nhiệm chi trả.” Vương Tu Thân ngồi bên cạnh cười nói chen vào.
Vương Tu Thân biết đồ đệ này của mình là người thế nào. Bây giờ bỏ ra một trăm triệu chính là bỏ nghìn vàng mua xương ngựa. Lợi ích thật sự rất nhiều.
Một khi thông tin về giải thưởng lớn này lan truyền ra ngoài, đương nhiên sẽ dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền.
Đồ U U đoạt được giải thưởng mang tính chất quốc tế là thành viên nghiệp đoàn Trung y. Không nghi ngờ gì nữa điều này đã nâng cao uy tín của nghiệp đoàn Trung y trên trường quốc tế.
Mặt khác Đồ U U nhận được giải thưởng trên trời một trăm triệu của nghiệp đoàn Trung y, những danh y tài năng khác còn không muốn đầu quân cho nghiệp đoàn sao? Tới khi đó danh y toàn thiên hạ đều xuất thân từ nghiệp đoàn Trung y. Vương giả xưng bá, không ta thì còn ai nữa?
Còn một điều thứ ba. Bởi vì sự cố của Ất can giải độc vương, bây giờ Trung y đang lâm vào tình trạng người người hô hoán như chuột chạy qua đường. Một số nước châu Âu còn nghi ngờ thuốc Trung y có độc hại sức khỏe con người mà hủy bỏ đơn đặt hàng trị giá một tỷ tệ. Nếu các quốc gia khác cũng làm theo, Trung y sẽ lâm vào bờ vực diệt vong.
Một trăm triệu?
Đồ U U ngây người.
Nói thật làm một thầy thuốc Trung y nổi tiếng trong nước, Đồ U U cũng không thiếu tiền nhưng một tổ chức quần chúng mà thưởng một lần cả trăm triệu thì cũng khiến bà giật mình.
“Cám ơn.” Đồ U U kích động nói: “Thật sự rất cám ơn. Tôi thay mặt nhóm cám ơn hội trưởng Tần. Tôi thay mặt tất cả các thành viên nghiệp đoàn Trung y cám ơn hội trưởng Tần.”
Đồ U U được giải thưởng, đất nước cũng thưởng cho bà một ít vật chất nhưng thật sự là rất rất ít. Phân chia cho các thành viên thì thật sự rất nhỏ nhoi.
Ví dụ như giáo sư Lý Quốc Kiều của đại học y dược Dương Thành, ông đã ‘lấy thân làm thí nghiệm’, thí nghiệm liệu pháp châm cứu, thậm chí còn cố ý để mắc bệnh sốt rét.
Mặc dù giải thưởng chỉ dành cho một người nhưng những nhân viên nghiên cứu không được thưởng đã phải nổ lực rất nhiều sẽ bị lãng quên sao?
Chúng ta thường xuyên nói với nhau ‘Nói chuyện tiền bạc là những chuyện gây tổn thương’ nhưng ngay cả tiền cũng không nói tới thì cực kỳ làm tổn thương người.
Ít nhất với một trăm triệu tiền thưởng này có thể khiến cho cả nhóm nghiên cứu ổn định cuộc sống, khiến cho bọn họ biết rằng cố gắng của bọn họ rất có giá trị.
Tần Lạc chỉ cười, xua tay nói: “Đồ tiền bối, không cần khách sáo. Thật ra cháu rất khâm phục những người chăm chỉ nghiên cứu y học.”
Vương Tu Thân biết nguyên nhân Tần Lạc lôi ông vào cuộc nói chuyện này. Tần Lạc không tiện nói ra. Ông chính là người sẽ nói ra chuyện này.
Vương Tu Thân bưng chén trà, ông tươi cười nhìn Đồ U U nói: “Thế nhưng có một chút việc muốn nhờ Đồ nữ sĩ trợ giúp.”
“Chuyện gì? Chỉ cần chuyện tôi có thể làm được, nhất định sẽ không từ chối.” Đồ U U sảng khoái đồng ý.
“Vì để toàn thể người bên ngoài biết tới giải thưởng lớn này của chúng ta. Sắp tới nghiệp đoàn Trung y của chúng ta sẽ tổ chức một buổi đại lễ trao thưởng. Khi đó xin mời Đồ nữ sĩ vui vẻ tham gia.” Vương Tu Thân nói.
“Không thành vấn đề.”
“Còn cả chuyện tổ chức họp báo …”
“Không có vấn đề gì. Tất cả mọi người đều vì sự phát triển của Trung y mà.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Còn cả bốn cuộc tọa đàm ở Yến Kinh, Thượng Hải, Dương Thành và Đại Liên …”
Đồ U U do dự một chút rồi đồng ý: “Không thành vấn đề. Cho dù bà lão này phải bò, tôi cũng sẽ bò tới …”
Lần nói chuyện này tương đối thành công. Chủ và khách đều vui vẻ, ai cũng nhận được điều mình muốn.
Sau khi tiễn Đồ U U ra về, Tần Lạc và Vương Tu Thân, Lâm Hoán Khê quay lại phòng khách.
“Đã có tâm đặt ra giải thưởng này thì thiết nghĩ cũng nên đặt cho nó một cái tên xứng đáng. Đây chính là phúc phận của Trung y và cũng là phúc phận của lớp con cháu. Giống như giải thưởng văn học Lỗ Tấn. Giải thưởng này thiết nghĩ cần phải được lưu danh sử sách thiên cổ.” Vương Tu Thân nhìn Tần Lạc nói.
Tần Lạc gật đầu và hỏi: “Sư phụ có ý kiến hay nào không?”
“Ta nghĩ nên gọi là giải thưởng y học Tần Lạc. Tiền do con chi trả, ý tưởng của con. Căn cứ theo thông lệ quốc tế, hãy lấy tên của con đặt cho giải thưởng.”
Tần Lạc đỏ mặt nói: “Như vậy không hay. Hay gọi là giải thưởng y học Thời Trân đi hay giải thưởng y học Hoa Đà cũng được? Trương Trọng Cảnh có cống hiến to lớn đối với Trung y, gọi là giải thưởng y học Trương Trọng Cảnh cũng được. Mà có khi gộp tên ba người bọn họ, gọi là giải thưởng y học Lý Thời Trân Hoa Đà Trương Trọng Cảnh?”
Vương Tu Thân nghiêm mặt nói: “Tần Lạc, con biết không? Những việc con làm bây giờ cống hiến cho Trung y hoàn toàn không nhỏ so với bọn họ. Bọn họ chính là người mở đường và con chính là người kế thừa và phát triển. Không có người kế thừa, Trung y sẽ bị cắt đứt. Không có phát triển, nó chỉ là báu vật mà không ai biết. Ta cho rằng giải thưởng y học Tần Lạc là thích hợp nhất.”
Tần Lạc nhìn Lâm Hoán Khê, hắn nghiêm mặt nói: “Nếu không … chúng ta quyết định bỏ phiếu?”
Kết quả hai phiếu cho giải thưởng y học Tần Lạc. Một phiếu cho giải thưởng y học Lý Thời Trân Hoa Đà Trương Trọng Cảnh.
Giải thưởng y học Tần Lạc được hai phiếu, vượt quá bán, được chọn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.