Chương 300: Phòng thủ trước, tấn công sau
Liễu Hạ Huy
28/03/2013
Vương Du lúc này tóc buộc kiểu đuôi gà rồi nhét vào bên dưới chiếc mũ lưỡi trai, trông vô cùng khỏe mạnh, nàng mặc trên mình một chiếc quần jean và một chiếc áo rộng thoải mái. Khi làm việc, Vương Du rất chăm chú, chuyên tâm, và rất hay không để ý gì đến những gì xảy ra xung quanh mình cả. Đến khi Tần Lạc lên tiếng thì nàng mới phát hiện ra có khác bước vào.
Nàng dùng ngón tay hất hất chiếc kính sắp tuột xuống rồi hỏi: “Xin lỗi! Anh vừa nói gì vậy? Tôi không để ý!”
“Ý tôi muốn hỏi là, có phải muỗi mặt người sợ mùi khai của dê không?” Tần Lạc bất đắc dĩ lại một lần nữa nhắc lại câu hỏi của mình.
“Dường như trong tài liệu không thấy nói đến điều đó.” Vương Du nói. “Sao anh lại hỏi như vậy? Lẽ nào anh có phát hiện gì mới sao?”
Vương Du vừa nói vừa tháo đôi găng tay trên tay mình xuống. Sau đó lôi chiếc máy vi tính của mình ra tra những vấn đề mà Tần Lạc vừa nói.
“Trong thôn có một người chăn dê tên là Triệu Nhị Cẩu, anh ta đã bao nhiêu năm rồi không tắm, hơn nữa còn ở trong chuồng dê, ngay sát đám dê. Theo đạo lý mà nói thì anh ta phải là đối tượng đầu tiên bị muỗi mặt người căn mới đúng chứ. Đằng này lại không phải!” Tần Lạc giải thích.
Mắt Vương Du đột nhiên sáng bừng lên, mừng rỡ hỏi: “Lẽ nào anh ta không bị làm sao sao? Theo như tôi được biết thì muỗi mặt người chưa bao giờ lại trở nên hiền lành như vậy cả!”
“Đúng vậy. Anh ta chẳng làm sao cả, hơn nữa còn sống rất tốt, rất khỏe nữa là đằng khác. Hàng ngày anh ta còn hát hò vui vẻ nữa là đằng khác, chẳng có vẻ gì lạ bị trúng độc của muỗi mặt người cả!” Tần Lạc nói.
“Anh ta ở đâu vậy? Tôi muốn gặp anh ta.” Vương Du xúc động nói. “Tôi đoán có thể trên cơ thể anh ta có một gien kháng độc nào đó mà chúng ta chưa được biết!”
Tần Lạc lắc lắc đầu, nói: “Tôi không nghĩ như vậy. Tôi cho rằng, có thể muỗi mặt người không thích mùi khai của dê.”
“Ồ, thật vậy sao? Không thể tin được!” Vương Du nhìn chằm chằm vào Tần Lạc hỏi.
“Vừa rồi tôi có đi đến chuồng dê chỗ anh ta làm việc, sau một hồi tìm kiếm một cách kỹ lưỡng, nhưng tôi không hề phát hiện ra bất kỳ con muỗi mặt người nào cả. Nhưng những loài muỗi khác thì lại không ít chút nào.” Tần Lạc nói ra phát hiện của mình.
Vương Du nghĩ một hồi rồi nói: “Cái này cũng không phải là không có khả năng. Có điều, tôi vẫn muốn đi đến hiện trường xem xét một chút.”
“Đi thôi. Tôi đưa cô đến đó.” Tần Lạc gật đầu nói.
“Tôi cũng đi cùng.” Minh Hạo cười nói. “Tần Lạc, cậu lại sắp lập công rồi. Cho dù chúng ta không thể trong một chốc một lát tìm ra cách gì, nhưng nếu có thể tìm ra biện pháp phòng thủ trước thì cũng có thể làm cho những người khác có thể tránh khỏi mắc phải độc tố của muỗi mặt người. Phòng thủ trước rồi phản kích sau mà.”
“Bây giờ vẫn chưa thể xác định được.” Đợi tiến sỹ Vương Du đi xem xem rồi tính tiếp.” Tần Lạc nói ____
“Sữa dê? Cần nhiều sữa dê như vậy để làm gì?” Mặc dù thôn trưởng biết quan chức của Minh Hạo rất cao, nhưng lại không biết cao đến mức nào. Nên, có vấn đề gì thì đều có thể hỏi thẳng mà không kiêng kỵ gì hết.
Cục y tế thành phố Lý Hải cảm kích nhìn hắn một cái, thầm nghĩ, mấy kẻ nhà quê này thỉnh thoảng cũng có tác dụng ra phết.
Minh Hạo nhìn Tần Lạc và Vương Du một cái rồi nói: “Tần Lạc và tiến sỹ Vương Du đã đúc ra một kết luận, loại muỗi mặt người này có khả năng là sợ mùi khai của dê. Tôi chuẩn bị để từng nhà từng hộ trong thôn đều đặt sữa dê trong nhà, bất luận là là đội cứu viện hay là người dân trong thôn thì mỗi người đều phải uống nửa cân sữa dê tươi mỗi ngày___”
“Nửa cân?” Trưởng thôn cười khổ nói. “Thư ký Minh, trong thôn cũng chỉ có mấy chục con dê thôi, cho dù có vắt nát vú của nó thì cũng không vắt ra được nhiều như vậy. Nếu theo tình hình như thế thì mỗi ngày phải cần đến cả nghìn cân ấy chứ?”
Lý Hải mắng: “Nói gì thế? Đây là việc mà anh phải lo sao? Về vấn đề sữa dê thì các cấp lãnh đạo tỉnh thành phố sẽ nghĩ cách. Tôi sẽ báo cáo lên trên ngay bây giờ, bảo đảm sẽ hoàn thành được chỉ tiêu mỗi người mỗi ngày nửa cân sữa dê.”
“Lời của trưởng thôn cũng là sự thật.” Minh Hạo cười với trưởng thôn, không trách cứ gì về chuyện anh ta nói thô tục. “Nhưng, để thôn phải giải quyết một lượng sữa dê lớn như vậy thì quả là làm khó họ quá. Thôi thì làm phiền cục trưởng Lý rồi. Ít nhất thì chúng ta cũng phải khống chế được nguồn lây nhiễm trước đã.”
“Thư ký Minh, anh yên tâm đi. Tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Lý Hải gật đầu đáp.
“Cái gì? Uống sữa dê để phòng muỗi?” Cát Hồng Tân đờ người ra một lúc rồi bỗng cười ha hả, nói: “Trò vớ vẩn này là do ai nghĩ ra vậy? Sao lại có người nghĩ ra được một cách ngu ngốc đến thế chứ? Là ai nói sữa dê có thể tránh muỗi thế? Sao tôi chưa nghe nói bao giờ nhỉ?”
“Đúng vậy. Tôi tra rất nhiều tài liệu mà cũng không thấy ai nói sữa dê có thể trị được muỗi. Nếu sữa dê có thể trị được muỗi thì những chuyên gia nước ngoài người ta cũng đã nghiên cứu ra từ lâu rồi, lại còn đến phiên chúng ta sao?” Một giáo sư đeo kính nói với giọng khinh thường.
“Sao họ không mời một bà phù thủy đến làm phép chứ? Nếu như vậy thì chẳng cần uống thuốc gì nữa cũng khỏi hết.” Một bác sỹ trẻ vừa hút thuốc vừa cười chế nhạo.
“Đúng vậy, chúng ta phải tìm thư ký Minh nói chuyện mới được. Không thể để việc gì cũng làm theo tên nhãi đó được.”
“Sữa dê? Cái đó uống được sao? Ai thích uống thì uống, nói gì thì nói tôi cũng không uống đâu___”
“Chẳng ai ép mấy người uống cả.” Một giọng nói vọng từ bên ngoài vào.
Mọi người ngẩng đầu lên thì thấy Vương Du vén rèm đi vào.
Vương Du liếc mắt nhìn một lượt mấy người trong lều, rồi dừng ở chỗ Cát Hồng Tân nói: “Sữa dê có thể phòng muỗi là phát hiện đầu tiên của Tần Lạc, sau đó thông qua thí nghiệm của tôi đã chứng minh được đó là sự thật. Tôi đến đây để nhắc nhở các vị điều này chứ không phải là có ý ép buộc các vị. Tính mệnh là của các vị, nên uống hay không cũng là chuyện của các vị. Tùy thôi.”
Nói xong, Vương Du cũng không thèm để ý xem sắc mặt bọn họ thế nào, liền quay lưng bước ra bên ngoài.
“____Thái độ của cô ta là gì vậy?”
“Tiến sỹ Vương Du sau lại đi cùng bọn họ rồi?”
“Sữa dê thực sự là có tác dụng? Chúng ta không tin đám trung y đó là một chuyện, nhưng tiến sỹ Vương Du đúng là có năng lực, khi cô ấy ở Mỹ thì đã có chút danh tiếng rồi___Hay là, chúng ta cứ uống thử xem sao?”
Cát Hồng Tân dõi theo bóng dáng Vương Du hồi lâu rồi nói: “Đừng thảo luận vấn đề này nữa. Cho dù sữa dê có thể phòng muỗi đi chăng nữa thì những bệnh nhân đã bị muỗi cắn kia thì làm thế nào? Cũng phải nghĩ cách giải chỗ độc tố trong cơ thể bọn họ nữa chứ. Hơn nữa, họ có thể để người trong cả thôn này cả đời uống sữa dê sao?”
“Đúng vậy. Giáo sư Cát nói rất đúng. Chúng ta phải nghiên cứu ra được thuốc kháng sinh mới là việc chính cần lo hiện giờ.”
“Đây mới là công lao to lớn nhất của đợt nhiệm vụ lần này. Đừng có để cho tên nhãi đó nhanh chân cướp mất nữa.”
Cát Hồng Tân thấy mình đã điều động được tính tích cực của mọi người thì chỉ thản nhiên cười cười, không nói gì tiếp nữa.
Tần Lạc không hề bài trừ việc uống sữa dê, bởi vì từ cổ đến giờ thì sữa dê vẫn là một sản phẩm bổ dưỡng.
Trong《Bổn Thảo Cương Mục》có nói: “Dương nãi cam ôn vô độc, bổ hàn lãnh hư phạp, nhuận tâm phế, trì tiêu khát, liệu hư lao, ích tinh khí, bổ phế thận khí hòa tiểu tràng khí.”(tạm dịch:Sữa dê ngọt ấm không có độc, bổ hàn, lạnh, làm nhuận tim phổi, trị khát, hư lao, có ích cho tinh khí, bổ khí trong phổi thận và khí trong ruột non).
Bởi vì độ kháng bệnh của sữa dê vô cùng lớn, không dễ bị lây lan bệnh tật, vốn kháng được một số bệnh truyền nhiễm. Còn sữa bò thì có phần yếu ớt, rất dễ bị nhiễm bệnh, sức chống cự lại các bệnh truyền nhiễm thì rất kém. Bệnh lao mà con người mắc phải vốn là bị nhiễm từ bò mà ra, còn sơn dương thì lại không mắc loại bệnh này.
Vì thế, sau khi sữa bò được vắt ra rồi làm nóng thì là thức uống nghiêm cấm của bộ y tế quốc gia, các ngành bộ môn đã ban hành lệnh không được bán sữa tươi sống, chỉ có thông qua quy trình gia công, sau khi tiêu giệt hết virut rồi thì mới được uống. Còn đối với sữa dê thì không có những yêu cầu như vậy, có thể sau khi vắt ra rồi trực tiếp làm nóng là uống được.
Sữa dê vừa được vắt ra thì rất hôi và ngậy nữa, cho dù có làm nóng hay đun sôi lên thì vẫn không hết được mùi vị hôi đó.
Khi đun sữa thì cho vào mấy hạt hạnh nhân hoặc một túi nhỏ trà nhài, sau khi đun sôi thì bỏ hạnh nhân hay trà nhài đi, thì cơ bản là khử được mùi. Nhưng để phòng muỗi thì họ phải uống sữa dê vẫn còn cái mùi nồng nặc đó.
“Anh ngửi xem. Anh ngửi xem. Có mùi không?” Vương Dưỡng Tâm há mồm hà hơi vào mặt Lâm Đống, bảo Lâm Đống ngửi xem hơi thở của hắn có mùi hay không.
“Một mùi khai, hôi nồng nặc.” Lâm Đống đẩn Vương Dưỡng Tâm sang một bên.
Vương Dưỡng Tâm quay đầu lại nhìn Tần Lạc nói: “Mới uống có hai ngày mà đã thế này rồi. Nếu cứ tiếp tục uống thì có lẽ tôi sẽ chẳng khác nào một chú dê đực mất.”
“Mọi người không phải vẫn đang uống đó sao?” Tần Lạc cười nói.
Vẻ mặt của Vương Dưỡng Tâm bỗng trở nên quỷ dị, rồi cười nói: “Anh không biết đó. Bây giờ mọi người chỉ cần mở miệng thôi, chưa cần nói câu gì thì một mùi hôi khai nồng nặc đã bay ra trước rồi. Để tôi xem nào, cái thôn này về sau không nên để là Cửu Chi Hoa nữa, mà nên đổi tên thành thôn Dương Nãi(sữa dê) đi. Nhà nào cũng uống sữa dê mà.”
“Cái tên này cũng không tồi. Anh có thể thương lượng với thôn trưởng đấy.” Tần Lạc cười nói.
“Tần Lạc, Tần Lạc.” Minh Hạo hấp tấp xông vào bên trong, vẻ mặt vui mừng nói: “Tần Lạc, Lưu Ngọc không làm sao rồi. Lưu Ngọc đã bình phục rồi.”
“Lưu Ngọc? Cô gái mặc áo đỏ?” Tần Lạc ngây ra một lúc rồi hỏi lại.
“Đúng vậy, chính là cô ấy, cô ấy không sao rồi. Vừa rồi tôi đem theo bác sỹ đến kiểm tra tình hình sức khỏe cho cô ấy, thì vết thương của cô ấy đã dần lành lại, không xuất hiện bất kể tình trạng nhiễm trùng hay lây lan gì cả. Nhiệt độ cơ thể, nhịp tim ..v.v.. của cô ấy đều bình thường như những người khác vậy____ Mặc dù vẫn còn có phần yếu ớt, nhưng bác sỹ nói là do hai ngày vừa rồi cô ấy lo lắng quá độ, không nghỉ ngơi điều độ mới thế. Tôi đã liên hệ với thành phố rồi, chuẩn bị cho người đưa cô ấy đi tĩnh dưỡng.” Minh Hạo không khống chế được niềm vui sướng của mình.
Thành viên đó không làm sao thì hắn cũng không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào nữa.
“Không sao thì tốt.” Tần Lạc cũng rất hảo tâm. Ban đầu khi hắn cứu nàng ta thì đem theo chút đánh cuộc.
Hắn không nắm chắc, mà chỉ là không muốn nhìn thấy một sinh mệnh đang dần mất đi trước mắt mình như thế mà thôi. Vậy mà những bác sỹ như bọn họ kia thì lại vì hai chữ ‘trách nhiệm’ mà không làm gì hết.
“Đúng vậy, không làm sao là tốt rồi.” Minh Hạo nói: “Đáng tiếc là những bệnh nhân khác lại trúng độc lâu quá rồi, nếu không thì, cậu đều có thể chữa khỏi cho bọn họ ____.”
Minh Hạo nói đến đây thì lại thấy có phần xấu hổ, liền nói: “Chỉ có điều, vẫn phải nghiên cứu ra thuốc kháng sinh mới được. Con virut này một ngày không được trừ khử thì đồng bào tỉnh Vân Điền một ngày không được sống yên thân.”
“Phương pháp đó của tôi cũng chỉ là trường hợp đặc biệt mà thôi.” Tần Lạc cũng biết Minh Hạo đang nghĩ gì liền cười nói.
“Đúng rồi, thành phố lại vừa đưa đến một đợt sữa nữa, Yến Kinh cũng đưa đến một số đồ dùng cần thiết. Cậu đi xem với tôi một chuyến đi.” Minh Hạo giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: “Có lẽ giờ này họ cũng gần đến nơi rồi, cậu đi với tôi nhé.”
“Đây là việc của chính phủ các anh. Tôi đi làm gì?” Tần Lạc từ chối nói. Nếu không có gì cần thiết thì hắn không muốn nhúng tay vào mấy công việc của chính phủ đâu.
“Đi thôi. Trong đó còn có người mà cậu muốn gặp đấy.” Minh Hạo liền kéo tay Tần Lạc lôi ra bên ngoài.
“Là ai thế?” Tần Lạc hồ nghi hỏi lại.
“Đi rồi sẽ biết.” Minh Hạo cười hề hề nói.
Nàng dùng ngón tay hất hất chiếc kính sắp tuột xuống rồi hỏi: “Xin lỗi! Anh vừa nói gì vậy? Tôi không để ý!”
“Ý tôi muốn hỏi là, có phải muỗi mặt người sợ mùi khai của dê không?” Tần Lạc bất đắc dĩ lại một lần nữa nhắc lại câu hỏi của mình.
“Dường như trong tài liệu không thấy nói đến điều đó.” Vương Du nói. “Sao anh lại hỏi như vậy? Lẽ nào anh có phát hiện gì mới sao?”
Vương Du vừa nói vừa tháo đôi găng tay trên tay mình xuống. Sau đó lôi chiếc máy vi tính của mình ra tra những vấn đề mà Tần Lạc vừa nói.
“Trong thôn có một người chăn dê tên là Triệu Nhị Cẩu, anh ta đã bao nhiêu năm rồi không tắm, hơn nữa còn ở trong chuồng dê, ngay sát đám dê. Theo đạo lý mà nói thì anh ta phải là đối tượng đầu tiên bị muỗi mặt người căn mới đúng chứ. Đằng này lại không phải!” Tần Lạc giải thích.
Mắt Vương Du đột nhiên sáng bừng lên, mừng rỡ hỏi: “Lẽ nào anh ta không bị làm sao sao? Theo như tôi được biết thì muỗi mặt người chưa bao giờ lại trở nên hiền lành như vậy cả!”
“Đúng vậy. Anh ta chẳng làm sao cả, hơn nữa còn sống rất tốt, rất khỏe nữa là đằng khác. Hàng ngày anh ta còn hát hò vui vẻ nữa là đằng khác, chẳng có vẻ gì lạ bị trúng độc của muỗi mặt người cả!” Tần Lạc nói.
“Anh ta ở đâu vậy? Tôi muốn gặp anh ta.” Vương Du xúc động nói. “Tôi đoán có thể trên cơ thể anh ta có một gien kháng độc nào đó mà chúng ta chưa được biết!”
Tần Lạc lắc lắc đầu, nói: “Tôi không nghĩ như vậy. Tôi cho rằng, có thể muỗi mặt người không thích mùi khai của dê.”
“Ồ, thật vậy sao? Không thể tin được!” Vương Du nhìn chằm chằm vào Tần Lạc hỏi.
“Vừa rồi tôi có đi đến chuồng dê chỗ anh ta làm việc, sau một hồi tìm kiếm một cách kỹ lưỡng, nhưng tôi không hề phát hiện ra bất kỳ con muỗi mặt người nào cả. Nhưng những loài muỗi khác thì lại không ít chút nào.” Tần Lạc nói ra phát hiện của mình.
Vương Du nghĩ một hồi rồi nói: “Cái này cũng không phải là không có khả năng. Có điều, tôi vẫn muốn đi đến hiện trường xem xét một chút.”
“Đi thôi. Tôi đưa cô đến đó.” Tần Lạc gật đầu nói.
“Tôi cũng đi cùng.” Minh Hạo cười nói. “Tần Lạc, cậu lại sắp lập công rồi. Cho dù chúng ta không thể trong một chốc một lát tìm ra cách gì, nhưng nếu có thể tìm ra biện pháp phòng thủ trước thì cũng có thể làm cho những người khác có thể tránh khỏi mắc phải độc tố của muỗi mặt người. Phòng thủ trước rồi phản kích sau mà.”
“Bây giờ vẫn chưa thể xác định được.” Đợi tiến sỹ Vương Du đi xem xem rồi tính tiếp.” Tần Lạc nói ____
“Sữa dê? Cần nhiều sữa dê như vậy để làm gì?” Mặc dù thôn trưởng biết quan chức của Minh Hạo rất cao, nhưng lại không biết cao đến mức nào. Nên, có vấn đề gì thì đều có thể hỏi thẳng mà không kiêng kỵ gì hết.
Cục y tế thành phố Lý Hải cảm kích nhìn hắn một cái, thầm nghĩ, mấy kẻ nhà quê này thỉnh thoảng cũng có tác dụng ra phết.
Minh Hạo nhìn Tần Lạc và Vương Du một cái rồi nói: “Tần Lạc và tiến sỹ Vương Du đã đúc ra một kết luận, loại muỗi mặt người này có khả năng là sợ mùi khai của dê. Tôi chuẩn bị để từng nhà từng hộ trong thôn đều đặt sữa dê trong nhà, bất luận là là đội cứu viện hay là người dân trong thôn thì mỗi người đều phải uống nửa cân sữa dê tươi mỗi ngày___”
“Nửa cân?” Trưởng thôn cười khổ nói. “Thư ký Minh, trong thôn cũng chỉ có mấy chục con dê thôi, cho dù có vắt nát vú của nó thì cũng không vắt ra được nhiều như vậy. Nếu theo tình hình như thế thì mỗi ngày phải cần đến cả nghìn cân ấy chứ?”
Lý Hải mắng: “Nói gì thế? Đây là việc mà anh phải lo sao? Về vấn đề sữa dê thì các cấp lãnh đạo tỉnh thành phố sẽ nghĩ cách. Tôi sẽ báo cáo lên trên ngay bây giờ, bảo đảm sẽ hoàn thành được chỉ tiêu mỗi người mỗi ngày nửa cân sữa dê.”
“Lời của trưởng thôn cũng là sự thật.” Minh Hạo cười với trưởng thôn, không trách cứ gì về chuyện anh ta nói thô tục. “Nhưng, để thôn phải giải quyết một lượng sữa dê lớn như vậy thì quả là làm khó họ quá. Thôi thì làm phiền cục trưởng Lý rồi. Ít nhất thì chúng ta cũng phải khống chế được nguồn lây nhiễm trước đã.”
“Thư ký Minh, anh yên tâm đi. Tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Lý Hải gật đầu đáp.
“Cái gì? Uống sữa dê để phòng muỗi?” Cát Hồng Tân đờ người ra một lúc rồi bỗng cười ha hả, nói: “Trò vớ vẩn này là do ai nghĩ ra vậy? Sao lại có người nghĩ ra được một cách ngu ngốc đến thế chứ? Là ai nói sữa dê có thể tránh muỗi thế? Sao tôi chưa nghe nói bao giờ nhỉ?”
“Đúng vậy. Tôi tra rất nhiều tài liệu mà cũng không thấy ai nói sữa dê có thể trị được muỗi. Nếu sữa dê có thể trị được muỗi thì những chuyên gia nước ngoài người ta cũng đã nghiên cứu ra từ lâu rồi, lại còn đến phiên chúng ta sao?” Một giáo sư đeo kính nói với giọng khinh thường.
“Sao họ không mời một bà phù thủy đến làm phép chứ? Nếu như vậy thì chẳng cần uống thuốc gì nữa cũng khỏi hết.” Một bác sỹ trẻ vừa hút thuốc vừa cười chế nhạo.
“Đúng vậy, chúng ta phải tìm thư ký Minh nói chuyện mới được. Không thể để việc gì cũng làm theo tên nhãi đó được.”
“Sữa dê? Cái đó uống được sao? Ai thích uống thì uống, nói gì thì nói tôi cũng không uống đâu___”
“Chẳng ai ép mấy người uống cả.” Một giọng nói vọng từ bên ngoài vào.
Mọi người ngẩng đầu lên thì thấy Vương Du vén rèm đi vào.
Vương Du liếc mắt nhìn một lượt mấy người trong lều, rồi dừng ở chỗ Cát Hồng Tân nói: “Sữa dê có thể phòng muỗi là phát hiện đầu tiên của Tần Lạc, sau đó thông qua thí nghiệm của tôi đã chứng minh được đó là sự thật. Tôi đến đây để nhắc nhở các vị điều này chứ không phải là có ý ép buộc các vị. Tính mệnh là của các vị, nên uống hay không cũng là chuyện của các vị. Tùy thôi.”
Nói xong, Vương Du cũng không thèm để ý xem sắc mặt bọn họ thế nào, liền quay lưng bước ra bên ngoài.
“____Thái độ của cô ta là gì vậy?”
“Tiến sỹ Vương Du sau lại đi cùng bọn họ rồi?”
“Sữa dê thực sự là có tác dụng? Chúng ta không tin đám trung y đó là một chuyện, nhưng tiến sỹ Vương Du đúng là có năng lực, khi cô ấy ở Mỹ thì đã có chút danh tiếng rồi___Hay là, chúng ta cứ uống thử xem sao?”
Cát Hồng Tân dõi theo bóng dáng Vương Du hồi lâu rồi nói: “Đừng thảo luận vấn đề này nữa. Cho dù sữa dê có thể phòng muỗi đi chăng nữa thì những bệnh nhân đã bị muỗi cắn kia thì làm thế nào? Cũng phải nghĩ cách giải chỗ độc tố trong cơ thể bọn họ nữa chứ. Hơn nữa, họ có thể để người trong cả thôn này cả đời uống sữa dê sao?”
“Đúng vậy. Giáo sư Cát nói rất đúng. Chúng ta phải nghiên cứu ra được thuốc kháng sinh mới là việc chính cần lo hiện giờ.”
“Đây mới là công lao to lớn nhất của đợt nhiệm vụ lần này. Đừng có để cho tên nhãi đó nhanh chân cướp mất nữa.”
Cát Hồng Tân thấy mình đã điều động được tính tích cực của mọi người thì chỉ thản nhiên cười cười, không nói gì tiếp nữa.
Tần Lạc không hề bài trừ việc uống sữa dê, bởi vì từ cổ đến giờ thì sữa dê vẫn là một sản phẩm bổ dưỡng.
Trong《Bổn Thảo Cương Mục》có nói: “Dương nãi cam ôn vô độc, bổ hàn lãnh hư phạp, nhuận tâm phế, trì tiêu khát, liệu hư lao, ích tinh khí, bổ phế thận khí hòa tiểu tràng khí.”(tạm dịch:Sữa dê ngọt ấm không có độc, bổ hàn, lạnh, làm nhuận tim phổi, trị khát, hư lao, có ích cho tinh khí, bổ khí trong phổi thận và khí trong ruột non).
Bởi vì độ kháng bệnh của sữa dê vô cùng lớn, không dễ bị lây lan bệnh tật, vốn kháng được một số bệnh truyền nhiễm. Còn sữa bò thì có phần yếu ớt, rất dễ bị nhiễm bệnh, sức chống cự lại các bệnh truyền nhiễm thì rất kém. Bệnh lao mà con người mắc phải vốn là bị nhiễm từ bò mà ra, còn sơn dương thì lại không mắc loại bệnh này.
Vì thế, sau khi sữa bò được vắt ra rồi làm nóng thì là thức uống nghiêm cấm của bộ y tế quốc gia, các ngành bộ môn đã ban hành lệnh không được bán sữa tươi sống, chỉ có thông qua quy trình gia công, sau khi tiêu giệt hết virut rồi thì mới được uống. Còn đối với sữa dê thì không có những yêu cầu như vậy, có thể sau khi vắt ra rồi trực tiếp làm nóng là uống được.
Sữa dê vừa được vắt ra thì rất hôi và ngậy nữa, cho dù có làm nóng hay đun sôi lên thì vẫn không hết được mùi vị hôi đó.
Khi đun sữa thì cho vào mấy hạt hạnh nhân hoặc một túi nhỏ trà nhài, sau khi đun sôi thì bỏ hạnh nhân hay trà nhài đi, thì cơ bản là khử được mùi. Nhưng để phòng muỗi thì họ phải uống sữa dê vẫn còn cái mùi nồng nặc đó.
“Anh ngửi xem. Anh ngửi xem. Có mùi không?” Vương Dưỡng Tâm há mồm hà hơi vào mặt Lâm Đống, bảo Lâm Đống ngửi xem hơi thở của hắn có mùi hay không.
“Một mùi khai, hôi nồng nặc.” Lâm Đống đẩn Vương Dưỡng Tâm sang một bên.
Vương Dưỡng Tâm quay đầu lại nhìn Tần Lạc nói: “Mới uống có hai ngày mà đã thế này rồi. Nếu cứ tiếp tục uống thì có lẽ tôi sẽ chẳng khác nào một chú dê đực mất.”
“Mọi người không phải vẫn đang uống đó sao?” Tần Lạc cười nói.
Vẻ mặt của Vương Dưỡng Tâm bỗng trở nên quỷ dị, rồi cười nói: “Anh không biết đó. Bây giờ mọi người chỉ cần mở miệng thôi, chưa cần nói câu gì thì một mùi hôi khai nồng nặc đã bay ra trước rồi. Để tôi xem nào, cái thôn này về sau không nên để là Cửu Chi Hoa nữa, mà nên đổi tên thành thôn Dương Nãi(sữa dê) đi. Nhà nào cũng uống sữa dê mà.”
“Cái tên này cũng không tồi. Anh có thể thương lượng với thôn trưởng đấy.” Tần Lạc cười nói.
“Tần Lạc, Tần Lạc.” Minh Hạo hấp tấp xông vào bên trong, vẻ mặt vui mừng nói: “Tần Lạc, Lưu Ngọc không làm sao rồi. Lưu Ngọc đã bình phục rồi.”
“Lưu Ngọc? Cô gái mặc áo đỏ?” Tần Lạc ngây ra một lúc rồi hỏi lại.
“Đúng vậy, chính là cô ấy, cô ấy không sao rồi. Vừa rồi tôi đem theo bác sỹ đến kiểm tra tình hình sức khỏe cho cô ấy, thì vết thương của cô ấy đã dần lành lại, không xuất hiện bất kể tình trạng nhiễm trùng hay lây lan gì cả. Nhiệt độ cơ thể, nhịp tim ..v.v.. của cô ấy đều bình thường như những người khác vậy____ Mặc dù vẫn còn có phần yếu ớt, nhưng bác sỹ nói là do hai ngày vừa rồi cô ấy lo lắng quá độ, không nghỉ ngơi điều độ mới thế. Tôi đã liên hệ với thành phố rồi, chuẩn bị cho người đưa cô ấy đi tĩnh dưỡng.” Minh Hạo không khống chế được niềm vui sướng của mình.
Thành viên đó không làm sao thì hắn cũng không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào nữa.
“Không sao thì tốt.” Tần Lạc cũng rất hảo tâm. Ban đầu khi hắn cứu nàng ta thì đem theo chút đánh cuộc.
Hắn không nắm chắc, mà chỉ là không muốn nhìn thấy một sinh mệnh đang dần mất đi trước mắt mình như thế mà thôi. Vậy mà những bác sỹ như bọn họ kia thì lại vì hai chữ ‘trách nhiệm’ mà không làm gì hết.
“Đúng vậy, không làm sao là tốt rồi.” Minh Hạo nói: “Đáng tiếc là những bệnh nhân khác lại trúng độc lâu quá rồi, nếu không thì, cậu đều có thể chữa khỏi cho bọn họ ____.”
Minh Hạo nói đến đây thì lại thấy có phần xấu hổ, liền nói: “Chỉ có điều, vẫn phải nghiên cứu ra thuốc kháng sinh mới được. Con virut này một ngày không được trừ khử thì đồng bào tỉnh Vân Điền một ngày không được sống yên thân.”
“Phương pháp đó của tôi cũng chỉ là trường hợp đặc biệt mà thôi.” Tần Lạc cũng biết Minh Hạo đang nghĩ gì liền cười nói.
“Đúng rồi, thành phố lại vừa đưa đến một đợt sữa nữa, Yến Kinh cũng đưa đến một số đồ dùng cần thiết. Cậu đi xem với tôi một chuyến đi.” Minh Hạo giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: “Có lẽ giờ này họ cũng gần đến nơi rồi, cậu đi với tôi nhé.”
“Đây là việc của chính phủ các anh. Tôi đi làm gì?” Tần Lạc từ chối nói. Nếu không có gì cần thiết thì hắn không muốn nhúng tay vào mấy công việc của chính phủ đâu.
“Đi thôi. Trong đó còn có người mà cậu muốn gặp đấy.” Minh Hạo liền kéo tay Tần Lạc lôi ra bên ngoài.
“Là ai thế?” Tần Lạc hồ nghi hỏi lại.
“Đi rồi sẽ biết.” Minh Hạo cười hề hề nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.