Chương 416: Rồng ở Trung Quốc
Liễu Hạ Huy
28/03/2013
Điên rồi!
Nhân viên thống kê điên rồi!
Người chủ trì điên rồi!
Người ta đã thắng mà lại còn nói người ta dối trá. Nếu như dối trá thì kết quả là như vậy sao?
"Tôi đã đếm xung quanh, không có bấy kỳ sai sót nào". Nhân viên tổ chức phụ trách thống kê nói: "Tôi rất muốn biết tôi làm sai ở chỗ nào?"
"Đúng vậy, Tần Lạc tiên sinh, tôi tin tưởng vào thái độ nghiêm túc của nhân viên chúng tôi. Nếu như tiên sinh cảm thấy có gì sai sót thì có thể chỉ ra cho chúng tôi. Nếu chúng tôi thực sự sai lầm, chúng tôi nguyện ý xin lỗi tiên sinh". Người dẫn chương trình nói, sắc mặt nàng khá khó chịu.
Là một người dẫn chương trình trong trận đấu, nàng vốn hẳn phải rất vô tư, công bằng nhưng dù là bất kỳ ai bị chỉ trích là dối trá e rằng trong thâm tâm mình cũng không thấy dễ chịu chút nào.
"Đương nhiên tôi sẽ chỉ ra". Tần Lạc nói.
Tần Lạc chỉ vào vị trí ở hạ thể trên tượng đồng nhân, chỗ đáng lẽ phải lắp đặt thêm một "tiểu đệ" vào đó, một vị trí cực kỳ bí mật và nói: "Chỗ này còn một châm nữa. Một trăm bảy mươi bảy châm. Tôi là người châm nên đương nhiên tôi hiểu rõ hơn tất cả mọi người".
Máy quay phim tiến sát tới.
Vì vậy tất cả mọi người xem đều nhìn thấy một điều mà bọn họ không biết nên cười hay nên khóc.
Ở hạ thể của tượng đồng nhân, vị trí gần với bắp đùi bên trái, có một điểm nhỏ mà rất dễ bị con mắt con người xem nhẹ, một điểm đỏ nho nhỏ.
"Vị trí huyệt đạo này các vị đã đếm chưa?" Tần Lạc nghiêm mặt hỏi.
"Tôi". Gã nhân viên thống kê ứ miệng không trả lời được. Bọn họ thực sự không ngờ con người đó lại bỉ ổi, hèn hạ tới mức độ đó, còn có những huyệt đạo khác anh ta không châm mà lại cứ châm vào cái vị trí đó.
Cái chỗ đó hẹp như vậy, sao anh ta có thể châm vào đó được?
Người dẫn chương trình vô cùng xấu hổ, nàng đành lên tiếng xoa dịu: "Tần Lạc tiên sinh, quả thật nhân viên chúng tôi đã sơ sót tất cả chỉ vì bọn họ không ngờ tiên sinh lại châm vào cái ... vị trí đó".
"chứng minh bọn họ không tinh trong việc nhận ra vị trí huyệt đạo". Tần Lạc quyết không buông tha cho bọn họ. "Huyệt địa cung là một huyệt lớn trên thân thể con người. Người này là châm giả thì đương nhiên phải học huyệt vị. Tại sao bọn họ có thể quên?"
"Đúng vậy. Sau này bọn họ phải tích cực học tập về vấn đề này". Người dẫn chương trình dù trong lòng hận đến chết đi sống lại nhưng nàng kiên cường phô ra một gương mặt tươi cười.
"Gã người Trung Quốc kia đang khinh người quá đáng".
"Trời ơi, tại sao lại có người đáng ghét như vậy hả trời? hãy để anh ta chết đi. Ông trời hãy làm anh ta chết đi".
"Đánh Trung Quốc, tôi quyên một tháng tiền lương. Hàng ngày đánh Trung Quốc tôi quyên một năm tiền lương".
Những khán giả đang ngồi xem nghiến răng, nghiến lợi, hung ác nói. Nếu như không có cảnh sát ngăn cản, nhất định sẽ có người xông tới đại chiến ba trăm hiệp với tần lạc.
"Liệu bây giờ đã thông báo kết quả trận đấu hay chưa?" Tần Lạc hỏi. Bây giờ Tần Lạc đã thay đổi lại phong cách hành sự, không còn vẻ khiêm nhường như trước.
Tần Lạc đi tới cạnh pho tượng đồng nhân, hắn đưa tay vuốt ve măt của pho tượng đồng nhân, sắc mặt trân trọng nói: "Là của chúng ta, cuối cùng vẫn là của chúng ta. Cuối cùng đã quay về với chúng ta".
Đây vốn alf một câu nói giả bộ nhưng một khi Tần Lạc nói ra lại chiếm được sự đồng tình của rất nhiều người trung Quốc, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy trong lòng mình ê ẩm giống như điều gì đó u tối đang chảy trong lòng hắn.
"Cái này". Người dẫn chương trình khó xử nhìn Hứa Nhược, nàng không biết công bố kết quả trận đấu như thế nào cho người xem ti vi trên cả nước biết.
"Là ta thua". Hứa Nhược nói.
Ngay khi Hứa Nhược lên tiếng lập tức cả hội trường vô cùng tĩnh lặng.
Tất cả mọi người trầm lặng nhìn ông ta. Xem ra ông già này được bọn họ sùng bái như một vị thần.
Vị thần của bọn họ cũng thất bại sao?
Tại sao một vị thần cũng thất bại? Quả nhiên gã trai trẻ kia không thể ngăn cản sao?
Hứa Nhược không cười, đương nhiên cũng không khóc. sắc mặt ông rất bình tĩnh. Từ sau khi nhân viên thống kê thông báo kế quả ghim châm của Tần Lạc sắc mặt ông ta vẫn như vậy.
Hứa Nhược tiến lên hai bước, mỗi một bước mạnh mẽ như thiên quân, mỗi một bước như xé nát trái tim của vô số người xem, giẫm nát vô số trái tim của người dân Hàn Quốc ngồi ở nhà xem truyền hình trực tiếp trên ti vi.
Hứa Nhược nhận microphone từ tay người dẫn chương trình, nói giọng trầm thấp: "Bây giờ, ta tuyên bố kết quả trận đấu. Hứa Nhược thua".
Khi nói đến chữ "Thua" hai mắt, gương mặt ông ta hiện lên vẻ khác thường. Cơ mặt ông ta thoáng co rúm lại hai cái, hai hàng mi cau lại nhưng rất nhanh chóng ông ta lại khôi phục lại vẻ bình thường.
"Ta thua nhưng Hàn Quốc vẫn chưa thua. Hy vọng những người tiếp theo sẽ nỗ lực, đạt được thành tích trong trận đấu tiếp theo".
Hứa Nhược trả lại microphone cho người dẫn chương trình, hơn nữa ông ta còn khẽ nói cám ơn nàng.
Sau đó Hứa Nhược sửa lại mái tóc cùng trang phục truyền thống Hàn Quốc, bộ trang phục vốn rất gọn gàng trông lại càng gọn gàng hơn nữa.
Tiếp theo Hứa Nhược nhìn bên dưới , cúi rạp người xá một lạy.
Sau đó ông ta đứng thẳng dậy, quay mặt sang bên trái lại làm như vậy, bái lạy những người bên trái hội trường.
Một lần nữa Hứa Nhược đứng thẳng người và quay sang bên phải lại xá lạy như hai lần trước.
Mỗi khi Hứa Nhược quay tới một hướng bái lạy thì toàn bộ người dân Hàn Quốc ngồi ở hướng đó đều vội vàng đứng dậy hoàn lễ với ông ta. Bọn họ hoàn toàn không dám nhận một cái xá lạy của lão thần tiên trong lòng bọn họ.
Sau khi tam bái kết thúc, trong phòng thi đấu đã có hơn một nửa khán giả đứng dậy.
"Hàn Quốc không thua. Hàn Quốc sẽ không thua".
"chúng ta sẽ không thua. Chúng ta không thể thất bại".
"Hàn y, tôi ủng hộ mọi người".
Có rất nhiều người gào lên, hò hét, trong đôi mắt của bọn họ đọng nước mắt cùng với nỗi rưng rưng xúc động với nỗi khuất nhục.
Phần lớn các thành viên của đoàn đại biểu Hàn y đang ngồi bên dưới cũng đứng lên hành lễ với Hứa Nhược.
Hứa Đông lâm vẫn ngồi tại chỗ, hành động của anh ta có chút không đúng mực, hơn nữa anh ta đang cười, một nụ cười đẹp lạ lùng.
Hai tay Hứa Đông Lâm nắm chặt, hai mắt nhìn thẳng vào Tần Lạc. Người đó chính là đối thủ trong tương lai của anh ta.
Người đàn ông này đã đánh bại ông. đánh bại tín ngưỡng trong lòng mình.
Đối với người dân Hàn Quốc, hôm nay chính là một thời khắc khó quên, nhất định là một thời khắc bi thương.
Nhất đại thần y đã chiến bại. Nhất đại cột cờ đã gãy.
Đây chính là hy sinh vì đát nước.
Vì nước quên thân.
"ôi". Vương Tu Thân thở dài nói: "Hứa Nhược là một đối thủ xứng đáng nhận được sự tôn trọng".
"Đúng vậy. Ông ta rất lợi hại. Một trăm sáu mươi bốn châm. Đó chính là cấp đại sư rồi nhưng ông ta lại gặp phải một tên tiểu tử dị thường".
"Dù ông ta thua nhưng ông ta lại thắng được lòng dân. Sự ủng hộ của dân chúng với ông ta không hề giảm".
"Đáng tiếc. Rất đáng tiếc".
"chúng ta có thể tôn trọng ông ta nhưng chúng ta không đồng tình với ông ta. Đồng tình với đối thủ chính là sự nhục nhã lớn nhất của chính mình và những người khác". Tô Tử ôn nhu nói, giọng nói của nàng lanh lảnh: "Bọn họ không muốn thua, chúng ta cũng không muốn thua. Nếu như lúc này đây chúng ta là người thất bại, nhất định trong lòng mọi người sẽ vô cùng khó chịu. Đây đã không còn là chuyện của cá nhân một người mà cả dân tộc chúng ta cùng chịu nhục với chúng ta".
Mấy ông già kinh ngạc liếc nhìn Tô tử sau đó không ai nói thêm gì nữa.
Trong một căn phòng âm u, một người phụ nữ đang nằm nghiêng người trên ghế salon.
Thân thể cô ta trần như nhộng, bộ ngực đầy đặn, kiều đồn vểnh cao, vòng eo nhỏ quyến rũ, gương mặt xinh đẹp, mái tóc vàng rối bù, đôi môi màu tím tạo nên một sức quyến rũ đến lạ kỳ.
Ngón trỏ và ngón giữa của tay trái cô ta kẹp một điếu xì gà, móng tay sơn đen như mực làm ai nhìn thấy cũng phải giật mình kinh hãi.
Lúc này ánh mắt cô ta đang dán vào màn hình ti vi LCD để trong phòng.
Ti vi đang mở, chương trình trên chính là chương trình truyền hình trực tiếp cuộc đấu y giữa hàn y và Trung y.
Khi nhìn thấy Hứa Nhược nhận thua ngay tại chỗ, cô ta liền phun ra một bãi nước bọt.
"mình vốn đặt rất nhiều hy vọng vào ông ta thế mà ông ta cũng không chịu được một đòn".
Sau đó ánh mắt cô ta chuyển sang gương mặt thanh tú của Tần Lạc, có lẽ âm hưởng của trận thắng vừa rồi làm gương mặt hắn rạng rỡ lạ kỳ, cô ta khẽ nói: "Tiểu tử này, ngươi lại thắng rồi. Xem ra rồng xuất hiện ở Trung Quốc".
Cô ta đưa tay cầm chiếc điện thoại di động ở trên bàn, bấm số gọi, sau khi bên kia có người nhận, cô ta nói: "Hãy bắt đầu kế hoạch Đồ Long".
Hứa Nhược đi tới trước mặt Tần Lạc. Ánh mắt ông ta cực kỳ lưu luyến nhìn tượng đồng nhân châm cứu đã làm bạn với ông ta mấy chục năm ròng rồi nói với Tần Lạc: "Đó là của anh. Anh có thể mang nó về Trung quốc".
"Tôi chỉ sợ không có vận may này". Tần Lạc nói vẻ áy náy.
Việc chiến thắng Hứa Nhược đã làm bản lý lịch của hắn thêm dầy hơn.
Hứa Nhược không phải là người bình thường, ông ta là y thánh. Ông ta không phải người Trung Quốc mà là người Hàn Quốc.
Chỉ dựa vào hai điều đó thôi , giới truyền thông trung Quốc có thể nâng hắn lên tầm một con người vĩ đại. Một chuyện nâng tầm uy danh của đất nước như vậy không xứng đáng được toàn dân trong nước chúc mừng sao?
Trong tâm Tần Lạc không còn bình lặng nữa, hắn rất vui vẻ.
Không phải bởi vì hắn thắng trận này mà vì hắn không thất bại.
Khi không thất bại hắn đã mang lại vinh dự cho chính bản thân mình. Khi không thất bại hắn đã mang lại vinh dự cho đất nước. Khi không thất bại, tính mạng của hắn cũng không có ý nghĩa như việc này. Khi không thất bại nỗi oan ức mà những người bị thương phải gánh chịu đã không vô ích, dòng máu chảy xuống của bọn họ đã không vô ích.
Lúc này đây người Hàn Quốc sẽ không còn tiếp tục nói cái gì đó là phát minh của bọn họ nữa. Người Trung Quốc có thể ngạo nghễ nói một câu xanh rờn: Các người nói cái đó là phát minh của các người vậy tại sao y thánh của các người còn không bằng Tần Lạc của chúng tôi?
Nếu nói như vậy nhất định sắc mặt của bọn họ sẽ muôn màu môn vẻ.
Còn nữa lần này tới Hàn Quốc lại có thể mang về tượng châm cứu đồng nhân Thiên Thánh cao quý đã thất lạc hàng trăm năm cũng làm tâm rạng Tần Lạc cực kỳ vui vẻ.
Chuyện này sẽ ngay lập tức xóa sạch uy phong của Hàn y, lại còn nhận được một phần thưởng vô cùng cao quý. Tần Lạc thât sự khó có thể từ chối. Nói thực tâm trạng của hắn không hề dễ chịu chút nào khi thấy bảo vật của đất nước mình lại đang được bảo quản ở xứ người.
"Vật này đã thuộc về anh". Hứa Nhược nói. Ông gật đầu với Tần lạc sau đó đi xuống dưới sân khấu.
Áo bào ông ta khẽ bay, bước chân nhẹ nhàng giống như một nhân vật thần tiên.
Thế nhưng có vẻ như Hứa Nhược đang mất tinh thần, con người khi mất đi ánh hào quang cũng giống như mất đi tính mạng mình.
Sắc mặt Hứa Nhược buồn bã, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không vô hình. Mọi người tán dương ông ta là thần tiên đương thời nhưng ông ta là một thần tiên vẫn có thất tình lục dục. Ông ta có khát vọng thành công, căm ghét sự thất bại.
Hơn nữa chúng ta có thể thấy thất bại lần này là một sự đả kích rất lớn với Hứa Nhược.
Tới tận giây phút này toàn thể dân chúng Hàn Quốc mới phát hiện ra thần y của mình đã già rồi. Anh hùng tuổi xế chiều cũng chỉ như này mà thôi.
Lão anh hùng đã hạ đài, một anh hùng mới đã xuất hiện trên võ đài.
"Bây giờ chúng tôi xin mời người thắng cuộc, Tần Lạc tiên sinh phát biểu cảm nghĩ". Người dẫn chương trình nghiến răng nghiến lợi nói, nàng chỉ hận không thể xôgn tới căn cho Tần Lạc mấy cái.
Tần Lạc cười, hắn đi nhanh tới chỗ người dẫn chương trình.
Hôm nay, ngay tại đây là một sân khấu rất lớn, Tần Lạc hắn không muốn bỏ qua cơ hội biểu diễn tốt như vậy.
Nhân viên thống kê điên rồi!
Người chủ trì điên rồi!
Người ta đã thắng mà lại còn nói người ta dối trá. Nếu như dối trá thì kết quả là như vậy sao?
"Tôi đã đếm xung quanh, không có bấy kỳ sai sót nào". Nhân viên tổ chức phụ trách thống kê nói: "Tôi rất muốn biết tôi làm sai ở chỗ nào?"
"Đúng vậy, Tần Lạc tiên sinh, tôi tin tưởng vào thái độ nghiêm túc của nhân viên chúng tôi. Nếu như tiên sinh cảm thấy có gì sai sót thì có thể chỉ ra cho chúng tôi. Nếu chúng tôi thực sự sai lầm, chúng tôi nguyện ý xin lỗi tiên sinh". Người dẫn chương trình nói, sắc mặt nàng khá khó chịu.
Là một người dẫn chương trình trong trận đấu, nàng vốn hẳn phải rất vô tư, công bằng nhưng dù là bất kỳ ai bị chỉ trích là dối trá e rằng trong thâm tâm mình cũng không thấy dễ chịu chút nào.
"Đương nhiên tôi sẽ chỉ ra". Tần Lạc nói.
Tần Lạc chỉ vào vị trí ở hạ thể trên tượng đồng nhân, chỗ đáng lẽ phải lắp đặt thêm một "tiểu đệ" vào đó, một vị trí cực kỳ bí mật và nói: "Chỗ này còn một châm nữa. Một trăm bảy mươi bảy châm. Tôi là người châm nên đương nhiên tôi hiểu rõ hơn tất cả mọi người".
Máy quay phim tiến sát tới.
Vì vậy tất cả mọi người xem đều nhìn thấy một điều mà bọn họ không biết nên cười hay nên khóc.
Ở hạ thể của tượng đồng nhân, vị trí gần với bắp đùi bên trái, có một điểm nhỏ mà rất dễ bị con mắt con người xem nhẹ, một điểm đỏ nho nhỏ.
"Vị trí huyệt đạo này các vị đã đếm chưa?" Tần Lạc nghiêm mặt hỏi.
"Tôi". Gã nhân viên thống kê ứ miệng không trả lời được. Bọn họ thực sự không ngờ con người đó lại bỉ ổi, hèn hạ tới mức độ đó, còn có những huyệt đạo khác anh ta không châm mà lại cứ châm vào cái vị trí đó.
Cái chỗ đó hẹp như vậy, sao anh ta có thể châm vào đó được?
Người dẫn chương trình vô cùng xấu hổ, nàng đành lên tiếng xoa dịu: "Tần Lạc tiên sinh, quả thật nhân viên chúng tôi đã sơ sót tất cả chỉ vì bọn họ không ngờ tiên sinh lại châm vào cái ... vị trí đó".
"chứng minh bọn họ không tinh trong việc nhận ra vị trí huyệt đạo". Tần Lạc quyết không buông tha cho bọn họ. "Huyệt địa cung là một huyệt lớn trên thân thể con người. Người này là châm giả thì đương nhiên phải học huyệt vị. Tại sao bọn họ có thể quên?"
"Đúng vậy. Sau này bọn họ phải tích cực học tập về vấn đề này". Người dẫn chương trình dù trong lòng hận đến chết đi sống lại nhưng nàng kiên cường phô ra một gương mặt tươi cười.
"Gã người Trung Quốc kia đang khinh người quá đáng".
"Trời ơi, tại sao lại có người đáng ghét như vậy hả trời? hãy để anh ta chết đi. Ông trời hãy làm anh ta chết đi".
"Đánh Trung Quốc, tôi quyên một tháng tiền lương. Hàng ngày đánh Trung Quốc tôi quyên một năm tiền lương".
Những khán giả đang ngồi xem nghiến răng, nghiến lợi, hung ác nói. Nếu như không có cảnh sát ngăn cản, nhất định sẽ có người xông tới đại chiến ba trăm hiệp với tần lạc.
"Liệu bây giờ đã thông báo kết quả trận đấu hay chưa?" Tần Lạc hỏi. Bây giờ Tần Lạc đã thay đổi lại phong cách hành sự, không còn vẻ khiêm nhường như trước.
Tần Lạc đi tới cạnh pho tượng đồng nhân, hắn đưa tay vuốt ve măt của pho tượng đồng nhân, sắc mặt trân trọng nói: "Là của chúng ta, cuối cùng vẫn là của chúng ta. Cuối cùng đã quay về với chúng ta".
Đây vốn alf một câu nói giả bộ nhưng một khi Tần Lạc nói ra lại chiếm được sự đồng tình của rất nhiều người trung Quốc, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy trong lòng mình ê ẩm giống như điều gì đó u tối đang chảy trong lòng hắn.
"Cái này". Người dẫn chương trình khó xử nhìn Hứa Nhược, nàng không biết công bố kết quả trận đấu như thế nào cho người xem ti vi trên cả nước biết.
"Là ta thua". Hứa Nhược nói.
Ngay khi Hứa Nhược lên tiếng lập tức cả hội trường vô cùng tĩnh lặng.
Tất cả mọi người trầm lặng nhìn ông ta. Xem ra ông già này được bọn họ sùng bái như một vị thần.
Vị thần của bọn họ cũng thất bại sao?
Tại sao một vị thần cũng thất bại? Quả nhiên gã trai trẻ kia không thể ngăn cản sao?
Hứa Nhược không cười, đương nhiên cũng không khóc. sắc mặt ông rất bình tĩnh. Từ sau khi nhân viên thống kê thông báo kế quả ghim châm của Tần Lạc sắc mặt ông ta vẫn như vậy.
Hứa Nhược tiến lên hai bước, mỗi một bước mạnh mẽ như thiên quân, mỗi một bước như xé nát trái tim của vô số người xem, giẫm nát vô số trái tim của người dân Hàn Quốc ngồi ở nhà xem truyền hình trực tiếp trên ti vi.
Hứa Nhược nhận microphone từ tay người dẫn chương trình, nói giọng trầm thấp: "Bây giờ, ta tuyên bố kết quả trận đấu. Hứa Nhược thua".
Khi nói đến chữ "Thua" hai mắt, gương mặt ông ta hiện lên vẻ khác thường. Cơ mặt ông ta thoáng co rúm lại hai cái, hai hàng mi cau lại nhưng rất nhanh chóng ông ta lại khôi phục lại vẻ bình thường.
"Ta thua nhưng Hàn Quốc vẫn chưa thua. Hy vọng những người tiếp theo sẽ nỗ lực, đạt được thành tích trong trận đấu tiếp theo".
Hứa Nhược trả lại microphone cho người dẫn chương trình, hơn nữa ông ta còn khẽ nói cám ơn nàng.
Sau đó Hứa Nhược sửa lại mái tóc cùng trang phục truyền thống Hàn Quốc, bộ trang phục vốn rất gọn gàng trông lại càng gọn gàng hơn nữa.
Tiếp theo Hứa Nhược nhìn bên dưới , cúi rạp người xá một lạy.
Sau đó ông ta đứng thẳng dậy, quay mặt sang bên trái lại làm như vậy, bái lạy những người bên trái hội trường.
Một lần nữa Hứa Nhược đứng thẳng người và quay sang bên phải lại xá lạy như hai lần trước.
Mỗi khi Hứa Nhược quay tới một hướng bái lạy thì toàn bộ người dân Hàn Quốc ngồi ở hướng đó đều vội vàng đứng dậy hoàn lễ với ông ta. Bọn họ hoàn toàn không dám nhận một cái xá lạy của lão thần tiên trong lòng bọn họ.
Sau khi tam bái kết thúc, trong phòng thi đấu đã có hơn một nửa khán giả đứng dậy.
"Hàn Quốc không thua. Hàn Quốc sẽ không thua".
"chúng ta sẽ không thua. Chúng ta không thể thất bại".
"Hàn y, tôi ủng hộ mọi người".
Có rất nhiều người gào lên, hò hét, trong đôi mắt của bọn họ đọng nước mắt cùng với nỗi rưng rưng xúc động với nỗi khuất nhục.
Phần lớn các thành viên của đoàn đại biểu Hàn y đang ngồi bên dưới cũng đứng lên hành lễ với Hứa Nhược.
Hứa Đông lâm vẫn ngồi tại chỗ, hành động của anh ta có chút không đúng mực, hơn nữa anh ta đang cười, một nụ cười đẹp lạ lùng.
Hai tay Hứa Đông Lâm nắm chặt, hai mắt nhìn thẳng vào Tần Lạc. Người đó chính là đối thủ trong tương lai của anh ta.
Người đàn ông này đã đánh bại ông. đánh bại tín ngưỡng trong lòng mình.
Đối với người dân Hàn Quốc, hôm nay chính là một thời khắc khó quên, nhất định là một thời khắc bi thương.
Nhất đại thần y đã chiến bại. Nhất đại cột cờ đã gãy.
Đây chính là hy sinh vì đát nước.
Vì nước quên thân.
"ôi". Vương Tu Thân thở dài nói: "Hứa Nhược là một đối thủ xứng đáng nhận được sự tôn trọng".
"Đúng vậy. Ông ta rất lợi hại. Một trăm sáu mươi bốn châm. Đó chính là cấp đại sư rồi nhưng ông ta lại gặp phải một tên tiểu tử dị thường".
"Dù ông ta thua nhưng ông ta lại thắng được lòng dân. Sự ủng hộ của dân chúng với ông ta không hề giảm".
"Đáng tiếc. Rất đáng tiếc".
"chúng ta có thể tôn trọng ông ta nhưng chúng ta không đồng tình với ông ta. Đồng tình với đối thủ chính là sự nhục nhã lớn nhất của chính mình và những người khác". Tô Tử ôn nhu nói, giọng nói của nàng lanh lảnh: "Bọn họ không muốn thua, chúng ta cũng không muốn thua. Nếu như lúc này đây chúng ta là người thất bại, nhất định trong lòng mọi người sẽ vô cùng khó chịu. Đây đã không còn là chuyện của cá nhân một người mà cả dân tộc chúng ta cùng chịu nhục với chúng ta".
Mấy ông già kinh ngạc liếc nhìn Tô tử sau đó không ai nói thêm gì nữa.
Trong một căn phòng âm u, một người phụ nữ đang nằm nghiêng người trên ghế salon.
Thân thể cô ta trần như nhộng, bộ ngực đầy đặn, kiều đồn vểnh cao, vòng eo nhỏ quyến rũ, gương mặt xinh đẹp, mái tóc vàng rối bù, đôi môi màu tím tạo nên một sức quyến rũ đến lạ kỳ.
Ngón trỏ và ngón giữa của tay trái cô ta kẹp một điếu xì gà, móng tay sơn đen như mực làm ai nhìn thấy cũng phải giật mình kinh hãi.
Lúc này ánh mắt cô ta đang dán vào màn hình ti vi LCD để trong phòng.
Ti vi đang mở, chương trình trên chính là chương trình truyền hình trực tiếp cuộc đấu y giữa hàn y và Trung y.
Khi nhìn thấy Hứa Nhược nhận thua ngay tại chỗ, cô ta liền phun ra một bãi nước bọt.
"mình vốn đặt rất nhiều hy vọng vào ông ta thế mà ông ta cũng không chịu được một đòn".
Sau đó ánh mắt cô ta chuyển sang gương mặt thanh tú của Tần Lạc, có lẽ âm hưởng của trận thắng vừa rồi làm gương mặt hắn rạng rỡ lạ kỳ, cô ta khẽ nói: "Tiểu tử này, ngươi lại thắng rồi. Xem ra rồng xuất hiện ở Trung Quốc".
Cô ta đưa tay cầm chiếc điện thoại di động ở trên bàn, bấm số gọi, sau khi bên kia có người nhận, cô ta nói: "Hãy bắt đầu kế hoạch Đồ Long".
Hứa Nhược đi tới trước mặt Tần Lạc. Ánh mắt ông ta cực kỳ lưu luyến nhìn tượng đồng nhân châm cứu đã làm bạn với ông ta mấy chục năm ròng rồi nói với Tần Lạc: "Đó là của anh. Anh có thể mang nó về Trung quốc".
"Tôi chỉ sợ không có vận may này". Tần Lạc nói vẻ áy náy.
Việc chiến thắng Hứa Nhược đã làm bản lý lịch của hắn thêm dầy hơn.
Hứa Nhược không phải là người bình thường, ông ta là y thánh. Ông ta không phải người Trung Quốc mà là người Hàn Quốc.
Chỉ dựa vào hai điều đó thôi , giới truyền thông trung Quốc có thể nâng hắn lên tầm một con người vĩ đại. Một chuyện nâng tầm uy danh của đất nước như vậy không xứng đáng được toàn dân trong nước chúc mừng sao?
Trong tâm Tần Lạc không còn bình lặng nữa, hắn rất vui vẻ.
Không phải bởi vì hắn thắng trận này mà vì hắn không thất bại.
Khi không thất bại hắn đã mang lại vinh dự cho chính bản thân mình. Khi không thất bại hắn đã mang lại vinh dự cho đất nước. Khi không thất bại, tính mạng của hắn cũng không có ý nghĩa như việc này. Khi không thất bại nỗi oan ức mà những người bị thương phải gánh chịu đã không vô ích, dòng máu chảy xuống của bọn họ đã không vô ích.
Lúc này đây người Hàn Quốc sẽ không còn tiếp tục nói cái gì đó là phát minh của bọn họ nữa. Người Trung Quốc có thể ngạo nghễ nói một câu xanh rờn: Các người nói cái đó là phát minh của các người vậy tại sao y thánh của các người còn không bằng Tần Lạc của chúng tôi?
Nếu nói như vậy nhất định sắc mặt của bọn họ sẽ muôn màu môn vẻ.
Còn nữa lần này tới Hàn Quốc lại có thể mang về tượng châm cứu đồng nhân Thiên Thánh cao quý đã thất lạc hàng trăm năm cũng làm tâm rạng Tần Lạc cực kỳ vui vẻ.
Chuyện này sẽ ngay lập tức xóa sạch uy phong của Hàn y, lại còn nhận được một phần thưởng vô cùng cao quý. Tần Lạc thât sự khó có thể từ chối. Nói thực tâm trạng của hắn không hề dễ chịu chút nào khi thấy bảo vật của đất nước mình lại đang được bảo quản ở xứ người.
"Vật này đã thuộc về anh". Hứa Nhược nói. Ông gật đầu với Tần lạc sau đó đi xuống dưới sân khấu.
Áo bào ông ta khẽ bay, bước chân nhẹ nhàng giống như một nhân vật thần tiên.
Thế nhưng có vẻ như Hứa Nhược đang mất tinh thần, con người khi mất đi ánh hào quang cũng giống như mất đi tính mạng mình.
Sắc mặt Hứa Nhược buồn bã, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không vô hình. Mọi người tán dương ông ta là thần tiên đương thời nhưng ông ta là một thần tiên vẫn có thất tình lục dục. Ông ta có khát vọng thành công, căm ghét sự thất bại.
Hơn nữa chúng ta có thể thấy thất bại lần này là một sự đả kích rất lớn với Hứa Nhược.
Tới tận giây phút này toàn thể dân chúng Hàn Quốc mới phát hiện ra thần y của mình đã già rồi. Anh hùng tuổi xế chiều cũng chỉ như này mà thôi.
Lão anh hùng đã hạ đài, một anh hùng mới đã xuất hiện trên võ đài.
"Bây giờ chúng tôi xin mời người thắng cuộc, Tần Lạc tiên sinh phát biểu cảm nghĩ". Người dẫn chương trình nghiến răng nghiến lợi nói, nàng chỉ hận không thể xôgn tới căn cho Tần Lạc mấy cái.
Tần Lạc cười, hắn đi nhanh tới chỗ người dẫn chương trình.
Hôm nay, ngay tại đây là một sân khấu rất lớn, Tần Lạc hắn không muốn bỏ qua cơ hội biểu diễn tốt như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.