Chương 489: Rước hoạ vào thân.
Liễu Hạ Huy
28/03/2013
Maxis là một phóng viên ( báo Paris times ), là phóng viên chuyên mục cuộc sống hàng ngày. Công việc chính hàng ngày của anh ta là đi dạo khắp nơi, tìm kiếm những tin tức thực tế mà có thể chuyển thành ttiền nhuận bút.
Anh ta có một thói quen đặc biệt là ưa thích món ăn Trung Quốc. Hôm qua trong thời gian Tần Lạc đang chữa bệnh, anh ta tới một nhà hàng món cay Tứ Xuyên ăn món đầu cá nấu dưa chua. Anh ta nhìn thấy một đám người tụ tập bên ngoài. Với cảm giác nhạy bén của một người là nghề săn tin anh ta cảm thấy nhất định sẽ có tin tức thú vị nên lập tức tính tiền chạy tới xem.
Qua dò hỏi anh ta biết được thì ra có một thầy thuốc người Trung Quốc rất có danh tiếng ở trong nước tới khu phố người Hoa ở Paris khám bệnh miễn phí. Mỗi ngày chỉ có mười người xếp hàng trước tiên mới có cơ hội được vị thần y này chữa trị. Nhưng vị thần y này có một quy định khiến cho Maxis cảm thấy bị sỉ nhục. Đó là từ chối chữa bệnh cho người nước ngoài.
Trước kia chỉ có người Pháp cao quý mới có quyền kỳ thị người Trung Quốc. Sao bọn họ có thể để những công dân hạng ba như người Trung Quốc coi thường được? Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ.
Anh ta đã muốn xông vào, chất vấn tên thần y kia rốt cuộc là có mục đích gì? Dựa vào cái gì mà chỉ khám bệnh cho người Trung Quốc, không khám bệnh cho người Pháp?
Nhưng anh ta không có cơ hội nhích lên bởi vìngười xếp hàng trước anh ta rất nhiều, căn bản là không tới lượt anh ta vào chuẩn bệnh. Hơn nữa hôm qua những người xếp hàng chờ khám bệnh cũng toàn là người Trung Quốc, không có một người Pháp nào hay người của chủng tộc khác. Bản thân anh ta cũng không biết đây là thật hay giả nên trong lòng thầm hạ quyết tâm tự mình tới thử nghiệm một phen.
Hôm nay anh ta tới phố người Hoa rất sớm nhưng anh ta sợ rút dây động rừng nên không dám tới xếp hàng một mình. Anh ta đã bỏ tiền ra thuê một bồi bàn người Trung Quốc trong nhà hàng tới xếp hàng nhận chỗ hộ anh ta.
Sau khi ăn uống no nê, lại thêm một ly cà phê hảo hạng, vào lúc hai giờ ba mươi chiều, gần sát với thời điểm thần y bắt đầu chữa bệnh từ thiện anh ta mới chạy tới trước cửa hiệu thuốc Trung y đại Uông thị xếp hàng thay cho người bồi bàn được thuê kia.
Vì vậy ngay khi Tần Lạc bắt đầu khám bệnh, anh ta là người đầu tiên có cơ hội vào khám.
Anh ta là người Paris có ưu thế sân nhà nổi trội. Bây giờ lại bắt được nhược điểm của những người đó nên trong lòng anh ta không có gì lo ngại. Là một phóng viên dày dạn kinh nghiệm, anh ta hiểu rằng chuyện càng làm ồn ào, tin tức của anh ta càng có giá trị, có lẽ tới lúc đó anh ta sẽ trở thành một phóng viên danh tiếng ở Paris.
Điều bây giờ anh ta muốn chính là làm to chuyện này.
Đúng là như vậy.
“Chẳng lẽ các người không biết đây là một hành vi phạm pháp sao?” Maxis cười nhạt nói: “Các người tới Paris thì các người phải tuân theo quy định, luật pháp của Paris. Các người đề ra quy định như thế này chẳng lẽ là kỳ thị người da trắng chúng tôi, hay là các người phân biệt chủng tộc?”
“Chúng tôi không hề có ý đó” Lệ Khuynh Thành cười nói: “Nhưng quả thực chúng tôi có đặt ra quy định đó bởi vì bệnh nhân thì rất nhiều mà thần y thì lại chỉ có một nên chúng tôi ưu tiên người Trung Quốc”.
“Như vậy là không công bằng với chúng ta. Tôi đại diện cho toàn thân dân chúng thành phố Paris kháng nghị hành vi ứng xử phi đạo đức này của các người” Maxis rất hài lòng với câu trả lời của mình với người phụ nữ xinh xắn này. Cũng đúng thôi, một khi đã có khí phách, tuyệt đối không được thừa nhận là có thể dùng tiên để mua chuộc được bản thân mình. Nếu như vậy bản thân mình sẽ lâm vào tình cảnh khó vẹn đôi đường. Ai bảo bản thân mình cũng là một người đàn ông dễ bị mua chuộc chứ?
“Không bình đẳng sao?’ Lệ Khuynh Thành nhìn người đàn ông Pháp này, nàng nói tiếng Pháp rất lưu loát: “Tôi lấy một ví dụ: khi nước Pháp ban bố luật pháp, có nghiêng về người Pháp bản địa không hay là nghiêng về ngươi di dân ngoại lai? Tại sao học sinh người Trung Quốc đi học ở Pháp phải chi trả học phí gấp nhiều lần so với học sinh người Pháp bản xứ?”
“Tiểu thư, tôi nghĩ cô muốn thay đổi chủ đề tranh luận của chúng ta”Maxis nói. Trong lòng anh ta không thể không thầm khen ngợi những lời lẽ sắc xảo, có hiểu biết về nước Pháp của người phụ nữ có phong cách lẳng lơ này. “Đây là những vấn đề thuộc về quốc gia. Mỗi một đất nước cũng đều có những việc như vậy. Cô không thể oán trách nước pháp”.
“Tôi biết quy định của mỗi nước không giống nhau, tôi cũng không có ý trách cứ nước Pháp. Tôi chỉ rất tò mò là chúng tôi chỉ muốn làm một việc vì những người dân của đất nước mình thì lại bị coi là vi phạm luật pháp và kỳ thị chủng tộc? Nếu như nước Pháp không có chuyện kỳ thị chủng tộc như anh nói, chính phủ Pháp hẳn là nên đánh thuế các thương nhân nước ngoài cùng với quy định mức thu học phí của học sinh người nước ngoài ngang bằng với những người dân Pháp chứ?”
“Tiểu thư xinh đẹp, đúng như lời cô nói. Nước Pháp là một đất nước mến khách, niềm nở. Chúng tôi hoan nghênh những thương nhân của các nước khác, thuộc các màu da khác nhau tới đầu tư, làm ăn, học sinh của các nước tới học tập ở Pháp. Đúng như cô đã thấy chúng tôi hoàn toàn không có ý ngăn cản. Nhưng hành vi của các người sẽ khiến chúng tôi đóng sập canh cửa đó lại, ngay một khe hở cũng không còn. Điều này khiến tôi muốn hỏi một câu không nhã nhặn cho lắm. Các người có ý gì khi nói không muốn chữa bệnh cho người Pháp và chó?”
Lệ Khuynh Thành biết người Pháp này đang cố tình bẻ quẹo vấn đề. Đương nhiên đây chính là vấn đề nàng rất muốn nhìn thấy. Dù người đàn ông này không bộ lộ thân phận phóng viên của mình nhưng thông qua cách ăn nói sắc xảo, Lệ Khuynh Thành có thể đoán ra thân phận của người đàn ông này. Đây lại càng là điều Lệ Khuynh Thành đang mong đợi.
Người thông minh lúc nào cũng cho rằng tự bản thân mình đã nắm bắt được cơ hội mà thực sự không biết rằng mình chính là con mồi nhử của người đánh cá.
Một khi phóng viên tới càng nhiều thì là lúc tin tức này càng sốt rẻo. Nói một cách nghiêm túc thì cả hai người Lệ Khuynh Thành và Maxis cùng có chung một mục đích đó.
“Tôi nghĩ rằng anh đã hiểu lầm” Lệ Khuynh Thành vẫn tiếp tục duy trì thái độ đúng mực của mình. “Chúng tôi hoàn toàn không có suy nghĩ kỳ thị bất kỳ ai. Chẳng qua trong một thời gian ngắn ngủi chúng tôi muốn chữa bệnh cho một số đồng bào người Trung Quốc của mình. Tôi không hiểu chuyện này có gì sai? Vị tiên sinh này, xin hãy tuân theo quy định của chúng tôi. Xin mời ông lão phía sau tiến vào bên trong xem bệnh”.
“Vậy ý của cô là các cô tiếp tục kiên trì quy định của mình, không đưa ra bất kỳ sự thay đổi nào, không muốn chấp nhận chữa bệnh cho người nước ngoài sao?”
Lệ Khuynh Thành chỉ vào hàng người xếp hàng lên tới cả ngan người nói: “Yêu cầu của anh thật sự gây khó khăn cho chúng tôi. Anh hãy nhìn xem, có nhiều người bệnh như vậy, thần y chỉ có một. Sao có thể chữa hết cho mọi người đây?”
“Thế nhưng quy định của các người đã quy định ai tới trước khám trước. Tôi là người tới trước, tôi đã mất nhiều thời gian cùng công sức xếp hàng nhưng tại sao lại không được cư xử như một người bệnh? Tất cả chỉ vì tôi là một người Pháp sao?”
“Tôi nghĩ quy định của chúng tôi đã ghi rất rõ ràng, không chỉ có người Pháp”.
“Nếu như chính phủ của chúng tôi cũng làm vậy, không cấp quyền khám chữa bệnh cho tất cả người Trung Quốc, cô có cảm thấy hợp lý không?”
“Không hợp lý” Lệ Khuynh Thành trả lời thẳng thừng.
“Bởi vì chúng tôi làm việc với tư cách cá nhân. Các anh hành động với tư cách chính phủ”.
“Nhưng các người đã đả thương tình cảm của người Pháp chúng tôi. Tôi nghĩ mỗi một người dân nước Pháp, mỗi một người dân thành phố Paris này đều có quyền yêu cầu chính phủ thay đổi luật định”.
Lệ Khuynh Thành cười tủm tỉm nhìn người đàn ông Pháp này, một lát sau nàng mới thở dài nói: “Rất xin lỗi, chúng tôi không thể không đề ra quy định này. Đây chỉ là hành động vạn bất đắc dĩ. Xin hãy lượng thứ”.
“Tôi hoàn toàn không hiểu” Maxis tức giận nói: “Tôi nói cho cô biết tôi là phóng viên báo Paris times. Tôi sẽ đưa tin hành vi kỳ thị người Pháp của các cô lên báo, để cho người dân Paris cùng với cả thế giới biết về hành vi đáng ghê tởm cùng hẹp hòi của các người”.
“Đây quả thật là một thông tin rất tệ hại” Lệ Khuynh Thành nhún vai, ra vẻ bất đắc dĩ nói.
“Các người sẽ trả một cái giá đắt cho việc này” Maxis giống như một người thắng cuộc tuyên bố sự thất bại của đối phương. Sắc mặt Maxis đỏ bừng, rất tức giận nhưng trong lòng anh ta lại rất ui mừng. “Tiểu thư xinh đẹp, nếu có thời gian thì hãy đọc qua mục tin tức của số báo chiều nay của tờ Paris times”.
Maxis lo lắng Lệ Khuynh Thành lại tiếp tục giải thích, hay lại lôi kéo anh ta nên anh ta làm ra vẻ bực tức phất tay áo bỏ đi, không để lại một lời nào nữa.
Lệ Khuynh Thành nhếch miệng cười khi nhìn cảnh người đàn ông Pháp bỏ đi. Nàng nói với lão Uông đang đứng bên cạnh: “Tại sao không mời người đồng bào xếp hàng đầu tiên vào khám bệnh?”
“Được” Lão Uông lo lắng trả lời: “Lệ tiểu thư, chúng ta có nên đắc tội với những phóng viên này không? Bọn họ là người mà cái gì cũng dám viết. Tới khi đó, một khi có sự phản đối của người Pháp đối với Trung y, thuốc Đông y, không phải sẽ làm Trung y dược của chúng ta rất khó kinh doanh hợp pháp ở Châu Âu sao?”
“Yên tâm đi. Tôi biết nên làm gì” Lệ Khuynh Thành an ủi lão Uông.
“Đúng đúng” Lão Uông gật đầu cười nói: “Cô nhìn xem hôm nay lại có rất nhiều người tới mặc dù chúng ta đã quy định chỉ có mười người đầu tiên có cơ hội được thần y chữa bệnh miễn phí nhưng những người phía sau cũng không chịu ra về. Lúc nãy có một số người nói với tôi là ở phía sau có rất nhiều người mắc bệnh nặng. Liệu chúng ta có nên để thần y xem qua một chút không?”
“Không được. Không được thay đổi quy định. Quy định đã đặt ra rồi, cứ phải làm theo quy định” Lệ Khuynh Thành nói.
“Vậy ngày mai những người phía sau không tới thì làm thế nào?”
“Không thể nào” Lệ Khuynh Thành lắc đầu.
“Tại sao lại không thể?”
“Bởi vì tôi hiểu rõ tính cách của người Trung Quốc. Ngay cả việc mua vé số mà việc trúng giải thưởng vô cùng mờ nhạt vậy mà có rất nhiều người vẫn thích loại hinh buôn bán không vốn này. Bọn họ không dễ dàng vứt bỏ cơ hội như vậy. Bọn họ cũng không tin mười người là nhất định chỉ mười người. Bọn họ tin tưởng có ngày bản thân họ sẽ nằm trong top mười người. Mỗi một người đều có mục đích riêng, không nên coi thường nghị lực cùng sự bền bỉ của bọn họ”.
“…” Lão Uông sởn cả gai ốc khi nhìn Lệ Khuynh Thành xinh đẹp như hoa như ngọc. Tại sao người phụ nữ này có thể hiểu rõ bản chất con người tới một trình độ như thế vậy?
Tám giờ tối ngày hôm đó.
Cả Paris đang sục sôi, giống như một nồi nước sôi.
Trên tờ Paris times có đăng một bài báo của một phóng viên có tên là Maxis với một tiêu đề rất rùng rợn: Thần y Trung Quốc nói “Không xem bệnh cho người Pháp và chó”.
Anh ta có một thói quen đặc biệt là ưa thích món ăn Trung Quốc. Hôm qua trong thời gian Tần Lạc đang chữa bệnh, anh ta tới một nhà hàng món cay Tứ Xuyên ăn món đầu cá nấu dưa chua. Anh ta nhìn thấy một đám người tụ tập bên ngoài. Với cảm giác nhạy bén của một người là nghề săn tin anh ta cảm thấy nhất định sẽ có tin tức thú vị nên lập tức tính tiền chạy tới xem.
Qua dò hỏi anh ta biết được thì ra có một thầy thuốc người Trung Quốc rất có danh tiếng ở trong nước tới khu phố người Hoa ở Paris khám bệnh miễn phí. Mỗi ngày chỉ có mười người xếp hàng trước tiên mới có cơ hội được vị thần y này chữa trị. Nhưng vị thần y này có một quy định khiến cho Maxis cảm thấy bị sỉ nhục. Đó là từ chối chữa bệnh cho người nước ngoài.
Trước kia chỉ có người Pháp cao quý mới có quyền kỳ thị người Trung Quốc. Sao bọn họ có thể để những công dân hạng ba như người Trung Quốc coi thường được? Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ.
Anh ta đã muốn xông vào, chất vấn tên thần y kia rốt cuộc là có mục đích gì? Dựa vào cái gì mà chỉ khám bệnh cho người Trung Quốc, không khám bệnh cho người Pháp?
Nhưng anh ta không có cơ hội nhích lên bởi vìngười xếp hàng trước anh ta rất nhiều, căn bản là không tới lượt anh ta vào chuẩn bệnh. Hơn nữa hôm qua những người xếp hàng chờ khám bệnh cũng toàn là người Trung Quốc, không có một người Pháp nào hay người của chủng tộc khác. Bản thân anh ta cũng không biết đây là thật hay giả nên trong lòng thầm hạ quyết tâm tự mình tới thử nghiệm một phen.
Hôm nay anh ta tới phố người Hoa rất sớm nhưng anh ta sợ rút dây động rừng nên không dám tới xếp hàng một mình. Anh ta đã bỏ tiền ra thuê một bồi bàn người Trung Quốc trong nhà hàng tới xếp hàng nhận chỗ hộ anh ta.
Sau khi ăn uống no nê, lại thêm một ly cà phê hảo hạng, vào lúc hai giờ ba mươi chiều, gần sát với thời điểm thần y bắt đầu chữa bệnh từ thiện anh ta mới chạy tới trước cửa hiệu thuốc Trung y đại Uông thị xếp hàng thay cho người bồi bàn được thuê kia.
Vì vậy ngay khi Tần Lạc bắt đầu khám bệnh, anh ta là người đầu tiên có cơ hội vào khám.
Anh ta là người Paris có ưu thế sân nhà nổi trội. Bây giờ lại bắt được nhược điểm của những người đó nên trong lòng anh ta không có gì lo ngại. Là một phóng viên dày dạn kinh nghiệm, anh ta hiểu rằng chuyện càng làm ồn ào, tin tức của anh ta càng có giá trị, có lẽ tới lúc đó anh ta sẽ trở thành một phóng viên danh tiếng ở Paris.
Điều bây giờ anh ta muốn chính là làm to chuyện này.
Đúng là như vậy.
“Chẳng lẽ các người không biết đây là một hành vi phạm pháp sao?” Maxis cười nhạt nói: “Các người tới Paris thì các người phải tuân theo quy định, luật pháp của Paris. Các người đề ra quy định như thế này chẳng lẽ là kỳ thị người da trắng chúng tôi, hay là các người phân biệt chủng tộc?”
“Chúng tôi không hề có ý đó” Lệ Khuynh Thành cười nói: “Nhưng quả thực chúng tôi có đặt ra quy định đó bởi vì bệnh nhân thì rất nhiều mà thần y thì lại chỉ có một nên chúng tôi ưu tiên người Trung Quốc”.
“Như vậy là không công bằng với chúng ta. Tôi đại diện cho toàn thân dân chúng thành phố Paris kháng nghị hành vi ứng xử phi đạo đức này của các người” Maxis rất hài lòng với câu trả lời của mình với người phụ nữ xinh xắn này. Cũng đúng thôi, một khi đã có khí phách, tuyệt đối không được thừa nhận là có thể dùng tiên để mua chuộc được bản thân mình. Nếu như vậy bản thân mình sẽ lâm vào tình cảnh khó vẹn đôi đường. Ai bảo bản thân mình cũng là một người đàn ông dễ bị mua chuộc chứ?
“Không bình đẳng sao?’ Lệ Khuynh Thành nhìn người đàn ông Pháp này, nàng nói tiếng Pháp rất lưu loát: “Tôi lấy một ví dụ: khi nước Pháp ban bố luật pháp, có nghiêng về người Pháp bản địa không hay là nghiêng về ngươi di dân ngoại lai? Tại sao học sinh người Trung Quốc đi học ở Pháp phải chi trả học phí gấp nhiều lần so với học sinh người Pháp bản xứ?”
“Tiểu thư, tôi nghĩ cô muốn thay đổi chủ đề tranh luận của chúng ta”Maxis nói. Trong lòng anh ta không thể không thầm khen ngợi những lời lẽ sắc xảo, có hiểu biết về nước Pháp của người phụ nữ có phong cách lẳng lơ này. “Đây là những vấn đề thuộc về quốc gia. Mỗi một đất nước cũng đều có những việc như vậy. Cô không thể oán trách nước pháp”.
“Tôi biết quy định của mỗi nước không giống nhau, tôi cũng không có ý trách cứ nước Pháp. Tôi chỉ rất tò mò là chúng tôi chỉ muốn làm một việc vì những người dân của đất nước mình thì lại bị coi là vi phạm luật pháp và kỳ thị chủng tộc? Nếu như nước Pháp không có chuyện kỳ thị chủng tộc như anh nói, chính phủ Pháp hẳn là nên đánh thuế các thương nhân nước ngoài cùng với quy định mức thu học phí của học sinh người nước ngoài ngang bằng với những người dân Pháp chứ?”
“Tiểu thư xinh đẹp, đúng như lời cô nói. Nước Pháp là một đất nước mến khách, niềm nở. Chúng tôi hoan nghênh những thương nhân của các nước khác, thuộc các màu da khác nhau tới đầu tư, làm ăn, học sinh của các nước tới học tập ở Pháp. Đúng như cô đã thấy chúng tôi hoàn toàn không có ý ngăn cản. Nhưng hành vi của các người sẽ khiến chúng tôi đóng sập canh cửa đó lại, ngay một khe hở cũng không còn. Điều này khiến tôi muốn hỏi một câu không nhã nhặn cho lắm. Các người có ý gì khi nói không muốn chữa bệnh cho người Pháp và chó?”
Lệ Khuynh Thành biết người Pháp này đang cố tình bẻ quẹo vấn đề. Đương nhiên đây chính là vấn đề nàng rất muốn nhìn thấy. Dù người đàn ông này không bộ lộ thân phận phóng viên của mình nhưng thông qua cách ăn nói sắc xảo, Lệ Khuynh Thành có thể đoán ra thân phận của người đàn ông này. Đây lại càng là điều Lệ Khuynh Thành đang mong đợi.
Người thông minh lúc nào cũng cho rằng tự bản thân mình đã nắm bắt được cơ hội mà thực sự không biết rằng mình chính là con mồi nhử của người đánh cá.
Một khi phóng viên tới càng nhiều thì là lúc tin tức này càng sốt rẻo. Nói một cách nghiêm túc thì cả hai người Lệ Khuynh Thành và Maxis cùng có chung một mục đích đó.
“Tôi nghĩ rằng anh đã hiểu lầm” Lệ Khuynh Thành vẫn tiếp tục duy trì thái độ đúng mực của mình. “Chúng tôi hoàn toàn không có suy nghĩ kỳ thị bất kỳ ai. Chẳng qua trong một thời gian ngắn ngủi chúng tôi muốn chữa bệnh cho một số đồng bào người Trung Quốc của mình. Tôi không hiểu chuyện này có gì sai? Vị tiên sinh này, xin hãy tuân theo quy định của chúng tôi. Xin mời ông lão phía sau tiến vào bên trong xem bệnh”.
“Vậy ý của cô là các cô tiếp tục kiên trì quy định của mình, không đưa ra bất kỳ sự thay đổi nào, không muốn chấp nhận chữa bệnh cho người nước ngoài sao?”
Lệ Khuynh Thành chỉ vào hàng người xếp hàng lên tới cả ngan người nói: “Yêu cầu của anh thật sự gây khó khăn cho chúng tôi. Anh hãy nhìn xem, có nhiều người bệnh như vậy, thần y chỉ có một. Sao có thể chữa hết cho mọi người đây?”
“Thế nhưng quy định của các người đã quy định ai tới trước khám trước. Tôi là người tới trước, tôi đã mất nhiều thời gian cùng công sức xếp hàng nhưng tại sao lại không được cư xử như một người bệnh? Tất cả chỉ vì tôi là một người Pháp sao?”
“Tôi nghĩ quy định của chúng tôi đã ghi rất rõ ràng, không chỉ có người Pháp”.
“Nếu như chính phủ của chúng tôi cũng làm vậy, không cấp quyền khám chữa bệnh cho tất cả người Trung Quốc, cô có cảm thấy hợp lý không?”
“Không hợp lý” Lệ Khuynh Thành trả lời thẳng thừng.
“Bởi vì chúng tôi làm việc với tư cách cá nhân. Các anh hành động với tư cách chính phủ”.
“Nhưng các người đã đả thương tình cảm của người Pháp chúng tôi. Tôi nghĩ mỗi một người dân nước Pháp, mỗi một người dân thành phố Paris này đều có quyền yêu cầu chính phủ thay đổi luật định”.
Lệ Khuynh Thành cười tủm tỉm nhìn người đàn ông Pháp này, một lát sau nàng mới thở dài nói: “Rất xin lỗi, chúng tôi không thể không đề ra quy định này. Đây chỉ là hành động vạn bất đắc dĩ. Xin hãy lượng thứ”.
“Tôi hoàn toàn không hiểu” Maxis tức giận nói: “Tôi nói cho cô biết tôi là phóng viên báo Paris times. Tôi sẽ đưa tin hành vi kỳ thị người Pháp của các cô lên báo, để cho người dân Paris cùng với cả thế giới biết về hành vi đáng ghê tởm cùng hẹp hòi của các người”.
“Đây quả thật là một thông tin rất tệ hại” Lệ Khuynh Thành nhún vai, ra vẻ bất đắc dĩ nói.
“Các người sẽ trả một cái giá đắt cho việc này” Maxis giống như một người thắng cuộc tuyên bố sự thất bại của đối phương. Sắc mặt Maxis đỏ bừng, rất tức giận nhưng trong lòng anh ta lại rất ui mừng. “Tiểu thư xinh đẹp, nếu có thời gian thì hãy đọc qua mục tin tức của số báo chiều nay của tờ Paris times”.
Maxis lo lắng Lệ Khuynh Thành lại tiếp tục giải thích, hay lại lôi kéo anh ta nên anh ta làm ra vẻ bực tức phất tay áo bỏ đi, không để lại một lời nào nữa.
Lệ Khuynh Thành nhếch miệng cười khi nhìn cảnh người đàn ông Pháp bỏ đi. Nàng nói với lão Uông đang đứng bên cạnh: “Tại sao không mời người đồng bào xếp hàng đầu tiên vào khám bệnh?”
“Được” Lão Uông lo lắng trả lời: “Lệ tiểu thư, chúng ta có nên đắc tội với những phóng viên này không? Bọn họ là người mà cái gì cũng dám viết. Tới khi đó, một khi có sự phản đối của người Pháp đối với Trung y, thuốc Đông y, không phải sẽ làm Trung y dược của chúng ta rất khó kinh doanh hợp pháp ở Châu Âu sao?”
“Yên tâm đi. Tôi biết nên làm gì” Lệ Khuynh Thành an ủi lão Uông.
“Đúng đúng” Lão Uông gật đầu cười nói: “Cô nhìn xem hôm nay lại có rất nhiều người tới mặc dù chúng ta đã quy định chỉ có mười người đầu tiên có cơ hội được thần y chữa bệnh miễn phí nhưng những người phía sau cũng không chịu ra về. Lúc nãy có một số người nói với tôi là ở phía sau có rất nhiều người mắc bệnh nặng. Liệu chúng ta có nên để thần y xem qua một chút không?”
“Không được. Không được thay đổi quy định. Quy định đã đặt ra rồi, cứ phải làm theo quy định” Lệ Khuynh Thành nói.
“Vậy ngày mai những người phía sau không tới thì làm thế nào?”
“Không thể nào” Lệ Khuynh Thành lắc đầu.
“Tại sao lại không thể?”
“Bởi vì tôi hiểu rõ tính cách của người Trung Quốc. Ngay cả việc mua vé số mà việc trúng giải thưởng vô cùng mờ nhạt vậy mà có rất nhiều người vẫn thích loại hinh buôn bán không vốn này. Bọn họ không dễ dàng vứt bỏ cơ hội như vậy. Bọn họ cũng không tin mười người là nhất định chỉ mười người. Bọn họ tin tưởng có ngày bản thân họ sẽ nằm trong top mười người. Mỗi một người đều có mục đích riêng, không nên coi thường nghị lực cùng sự bền bỉ của bọn họ”.
“…” Lão Uông sởn cả gai ốc khi nhìn Lệ Khuynh Thành xinh đẹp như hoa như ngọc. Tại sao người phụ nữ này có thể hiểu rõ bản chất con người tới một trình độ như thế vậy?
Tám giờ tối ngày hôm đó.
Cả Paris đang sục sôi, giống như một nồi nước sôi.
Trên tờ Paris times có đăng một bài báo của một phóng viên có tên là Maxis với một tiêu đề rất rùng rợn: Thần y Trung Quốc nói “Không xem bệnh cho người Pháp và chó”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.